Có một số người dẫu ta rất thích, dẫu ta rất quý, dẫu ta luôn muốn ở bên cạnh người đó nhưng mãi mãi đi qua ta như một cái bóng, một cơn gió, không có cơ hội gặp lại! Khiến ta nhung nhớ và đau buồn cả kiếp!May mắn thay! Chưa có người như thế xuất hiện trong cuộc đời tôi...!
Cũng có một số người, ta càng ghét bỏ, càng tìm đủ mọi cách để xa lìa, nhưng vẫn phải dính một chỗ. Mỗi giây phút gần bên là mỗi phút giây căng thẳng, tức tối.
Xui thay! Có một thằng như thế trong cuộc đời tôi!
Tú Minh! Ôn thần với vẻ ngoài đẹp đến yêu nghiệt! Trouble Maker với tác phong tao nhã! Hắn...Hắn! Tôi ghét hắn a!
Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Con trai mà lại đi so đo với con gái, nhất là một đứa con gái xinh xắn dễ thương như tôi nữa chứ!!
Nắm thóp của con gái để làm lợi cho mình. Đồ.. Đồ biến thái, đồ cờ hó.........@#$%*&!@*&!@..
Không phải chỉ "" vô tình "".( Xin nhấn mạnh chữ vô tình nhé!!) xem một đoạn phim có giới hạn độ tuổi thôi mà! Làm gì mà chèn ép tôi dữ vậy?
Đâu phải tôi cố ý xem đâu!! Huhuhuhuhuh!! Đúng là chết vì tò mò mà!
Vậy đó, một buổi sáng ban mai nọ, bên hành lang lớp học thưa thớt người qua lại, hiện lên hình ảnh một chàng trai ngồi vắt vẻo trên lang cang, vẻ uể oải ngáp ngắn ngáp dài, bên cạnh chàng trai là một cô nhóc chắp hai tay thành khẩn, miệng mấp máy những lời cầu xin xỏ.
Đó là tôi và Tú Minh..
Tôi cất giọng tha thiết, chân thành xin hắn hãy quên chuyện đó đi. Hắn lắc lắc đầu..
- Thưa bạn Ngọc Minh, tôi chỉ tin tưởng những gì mắt thấy tai nghe thôi! - Hắn nói với tôi như vậy đó...
- Cái đó...Cái đó..Là hiểu lầm mà bạn!Bạn...Cái đó....- Tôi ú ớ, mắt ngân ngấn nước, tôi sắp khóc tới nơi...
- Bạn Ngọc Minh, làm gì có chuyện hiểu lầm dễ thương như vậy chứ? Có lẽ sở thích của bạn là xem những bộ phim giới hạn độ tuổi, nhưng bạn cũng nên nghĩ đến chúng tôi, những học sinh ngây thơ đáng yêu chứ! Bạn xem công khai như vậy là đầu độc những tâm hồn trẻ thơ thuần khiết như chúng tôi đó! Bạn không nghĩ như thế là không tốt hả? Hôm nay tôi là nạn nhân đầu tiên, nhưng còn những ngày khác thì sao? Bạn nỡ lòng nào để thế hệ trẻ thơ như chúng tôi trở nên hư hỏng hả?
Tôi há hốc mồm, má ơi, đây là lần đầu tiên trong một tuần qua tôi nghe hắn nói một câu dài như vậy. Không những dài mà nội dung lại hàm súc, vẻ mặt thể hiện sự NGHIÊM TÚC tột độ.Tôi phải kìm nén cái cảm giác tự vả mình vài cái vào mặt để tỉnh táo, không tin những lời hắn nói! Ngọc Minh! Hắn là kẻ giả tạo a ~
- Nhưng...Thiệt là....Tú Minh à, bạn hiểu lầm thiệt mà. Mà cái gì hiểu lầm thì bỏ qua nha!Bạn..Xin bạn đừng, đừng nói...Xin bạn..
- Biết sao giờ..Haizzzz....- Hắn lắc đầu, tỏ vẻ BẤT ĐẮC DĨ MỚI PHẢI NÓI - Tôi cũng chỉ nghĩ cho sự trong sáng của những tâm hồn trẻ thơ Việt Nam thôi...
- Xin bạn...!!
- Haizzz, nhưng có điều....À, mà thôi, để tôi gặp riêng thầy thông báo vậy..
- Xin bạn...
Hắn nheo nheo mắt, cười nham hiểm:
- Làm sao có thể xóa những thước phim đó ra khỏi đầu bây giờ!?
Tôi nhanh nhảu:
- Chỉ cần bạn đừng nói với ai, tôi...
- Sao?
- Tôi sẽ không ghét bạn nữa...
Hắn cười khúc khích, cười cái đầu mày a!
- Vậy sao đủ?
- Vậy...bạn còn muốn gì nữa?
Hắn bất chợt ghé mặt sát mặt tôi, tim tôi cũng vì thế mà bất chợt đập nhanh hơn "" Thình Thịch..Thình Thịc...""
- Làm nô lệ cho tôi, thế nào?
Tôi dùng toàn bộ tế bào não của mình để suy nghĩ...Nô...nô lệ ư?
Tôi nghe chính mình dõng dạc sau khi hít một hơi thiệt sâu:
- Ô kê con dê
Liều rồi, cho tiêu luôn ~
Vậy là những ngày tháng làm nô lệ của tôi, một cách rực rỡ, chính thức bắt đầu ~
Sáng sớm phải đi học cùng hắn, trên chiếc xe đạp cà tàng cà cọc cạch cục kịch, vô trường phải xách cặp cho hắn, học thể dục phải điểm danh giùm hắn. Né tránh ánh mắt soi mói của đám con gái cùng trường ~ Đôi khi nghe đám bạn chọc cũng phải vô tư giả ngu vì phản ứng là thừa nhận ~
Vô học không được nằm ườn ra bàn, muốn nói chuyện với Đan Thanh thì kiếm chỗ khác, ngồi chung với hắn không được run đùi nếu không muốn bị hắn đá, lên phòng phát thanh với hắn, vô thư viện đọc sách với hắn, chuông vừa reo báo ra chơi phải chạy lên canteen mua nước mua bánh cho hắn ( tất nhiên là xài tiền của tôi...huhu)~
Ra về phải chờ hắn về cùng, chép bài giùm hắn, làm bài tập vẽ giùm hắn ( hắn vẽ xấu òm) ~
Cứ như thế, cuộc sống của tôi bị hắn ám ảnh hơn một tuần qua ~
Vậy mà người nhà tôi, bốn đứa chí cốt của tôi cũng cho rằng vậy cũng tốt, ba tôi thì thao thao bất tuyệt cái gì mà "" gần đèn thì rạng "". Thanh thì xuýt xoa nói tôi sướng quá. Phong và Phương thì cười gian ác ~
Trời ơi là trời ~
- Trời ơi! - Tôi hét lên như vậy vào một buổi sáng, tiếng hét thật thảm, tỏ vẻ yếu đuối cùng cực..
- Bất mãn với tôi? - Hắn trừng mắt
Tôi cười hê hê giả ngu ~ cái gì mà "" Đâu có...Tôi có làm gì đâu! ""
Ngọc Minh, đồ hèn nhát, uổng công ba má nuôi mày tới lớn!~
Huhuhuhuhuhu ~
Tú Minh, hãy đợi đấy! Ngộ sẽ báo thù a ~
Có một số người dẫu ta rất thích, dẫu ta rất quý, dẫu ta luôn muốn ở bên cạnh người đó nhưng mãi mãi đi qua ta như một cái bóng, một cơn gió, không có cơ hội gặp lại! Khiến ta nhung nhớ và đau buồn cả kiếp!May mắn thay! Chưa có người như thế xuất hiện trong cuộc đời tôi...!
Cũng có một số người, ta càng ghét bỏ, càng tìm đủ mọi cách để xa lìa, nhưng vẫn phải dính một chỗ. Mỗi giây phút gần bên là mỗi phút giây căng thẳng, tức tối.
Xui thay! Có một thằng như thế trong cuộc đời tôi!
Tú Minh! Ôn thần với vẻ ngoài đẹp đến yêu nghiệt! Trouble Maker với tác phong tao nhã! Hắn...Hắn! Tôi ghét hắn a!
Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Con trai mà lại đi so đo với con gái, nhất là một đứa con gái xinh xắn dễ thương như tôi nữa chứ!!
Nắm thóp của con gái để làm lợi cho mình. Đồ.. Đồ biến thái, đồ cờ hó[email protected]$%[email protected][email protected]
Không phải chỉ "" vô tình "".( Xin nhấn mạnh chữ vô tình nhé!!) xem một đoạn phim có giới hạn độ tuổi thôi mà! Làm gì mà chèn ép tôi dữ vậy?
Đâu phải tôi cố ý xem đâu!! Huhuhuhuhuh!! Đúng là chết vì tò mò mà!
Vậy đó, một buổi sáng ban mai nọ, bên hành lang lớp học thưa thớt người qua lại, hiện lên hình ảnh một chàng trai ngồi vắt vẻo trên lang cang, vẻ uể oải ngáp ngắn ngáp dài, bên cạnh chàng trai là một cô nhóc chắp hai tay thành khẩn, miệng mấp máy những lời cầu xin xỏ.
Đó là tôi và Tú Minh..
Tôi cất giọng tha thiết, chân thành xin hắn hãy quên chuyện đó đi. Hắn lắc lắc đầu..
- Thưa bạn Ngọc Minh, tôi chỉ tin tưởng những gì mắt thấy tai nghe thôi! - Hắn nói với tôi như vậy đó...
- Cái đó...Cái đó..Là hiểu lầm mà bạn!Bạn...Cái đó....- Tôi ú ớ, mắt ngân ngấn nước, tôi sắp khóc tới nơi...
- Bạn Ngọc Minh, làm gì có chuyện hiểu lầm dễ thương như vậy chứ? Có lẽ sở thích của bạn là xem những bộ phim giới hạn độ tuổi, nhưng bạn cũng nên nghĩ đến chúng tôi, những học sinh ngây thơ đáng yêu chứ! Bạn xem công khai như vậy là đầu độc những tâm hồn trẻ thơ thuần khiết như chúng tôi đó! Bạn không nghĩ như thế là không tốt hả? Hôm nay tôi là nạn nhân đầu tiên, nhưng còn những ngày khác thì sao? Bạn nỡ lòng nào để thế hệ trẻ thơ như chúng tôi trở nên hư hỏng hả?
Tôi há hốc mồm, má ơi, đây là lần đầu tiên trong một tuần qua tôi nghe hắn nói một câu dài như vậy. Không những dài mà nội dung lại hàm súc, vẻ mặt thể hiện sự NGHIÊM TÚC tột độ.Tôi phải kìm nén cái cảm giác tự vả mình vài cái vào mặt để tỉnh táo, không tin những lời hắn nói! Ngọc Minh! Hắn là kẻ giả tạo a ~
- Nhưng...Thiệt là....Tú Minh à, bạn hiểu lầm thiệt mà. Mà cái gì hiểu lầm thì bỏ qua nha!Bạn..Xin bạn đừng, đừng nói...Xin bạn..
- Biết sao giờ..Haizzzz....- Hắn lắc đầu, tỏ vẻ BẤT ĐẮC DĨ MỚI PHẢI NÓI - Tôi cũng chỉ nghĩ cho sự trong sáng của những tâm hồn trẻ thơ Việt Nam thôi...
- Xin bạn...!!
- Haizzz, nhưng có điều....À, mà thôi, để tôi gặp riêng thầy thông báo vậy..
- Xin bạn...
Hắn nheo nheo mắt, cười nham hiểm:
- Làm sao có thể xóa những thước phim đó ra khỏi đầu bây giờ!?
Tôi nhanh nhảu:
- Chỉ cần bạn đừng nói với ai, tôi...
- Sao?
- Tôi sẽ không ghét bạn nữa...
Hắn cười khúc khích, cười cái đầu mày a!
- Vậy sao đủ?
- Vậy...bạn còn muốn gì nữa?
Hắn bất chợt ghé mặt sát mặt tôi, tim tôi cũng vì thế mà bất chợt đập nhanh hơn "" Thình Thịch..Thình Thịc...""
- Làm nô lệ cho tôi, thế nào?
Tôi dùng toàn bộ tế bào não của mình để suy nghĩ...Nô...nô lệ ư?
Tôi nghe chính mình dõng dạc sau khi hít một hơi thiệt sâu:
- Ô kê con dê
Liều rồi, cho tiêu luôn ~
Vậy là những ngày tháng làm nô lệ của tôi, một cách rực rỡ, chính thức bắt đầu ~
Sáng sớm phải đi học cùng hắn, trên chiếc xe đạp cà tàng cà cọc cạch cục kịch, vô trường phải xách cặp cho hắn, học thể dục phải điểm danh giùm hắn. Né tránh ánh mắt soi mói của đám con gái cùng trường ~ Đôi khi nghe đám bạn chọc cũng phải vô tư giả ngu vì phản ứng là thừa nhận ~
Vô học không được nằm ườn ra bàn, muốn nói chuyện với Đan Thanh thì kiếm chỗ khác, ngồi chung với hắn không được run đùi nếu không muốn bị hắn đá, lên phòng phát thanh với hắn, vô thư viện đọc sách với hắn, chuông vừa reo báo ra chơi phải chạy lên canteen mua nước mua bánh cho hắn ( tất nhiên là xài tiền của tôi...huhu)~
Ra về phải chờ hắn về cùng, chép bài giùm hắn, làm bài tập vẽ giùm hắn ( hắn vẽ xấu òm) ~
Cứ như thế, cuộc sống của tôi bị hắn ám ảnh hơn một tuần qua ~
Vậy mà người nhà tôi, bốn đứa chí cốt của tôi cũng cho rằng vậy cũng tốt, ba tôi thì thao thao bất tuyệt cái gì mà "" gần đèn thì rạng "". Thanh thì xuýt xoa nói tôi sướng quá. Phong và Phương thì cười gian ác ~
Trời ơi là trời ~
- Trời ơi! - Tôi hét lên như vậy vào một buổi sáng, tiếng hét thật thảm, tỏ vẻ yếu đuối cùng cực..
- Bất mãn với tôi? - Hắn trừng mắt
Tôi cười hê hê giả ngu ~ cái gì mà "" Đâu có...Tôi có làm gì đâu! ""
Ngọc Minh, đồ hèn nhát, uổng công ba má nuôi mày tới lớn!~
Huhuhuhuhuhu ~
Tú Minh, hãy đợi đấy! Ngộ sẽ báo thù a ~