Sáng thứ hai, tôi ngáp ngắn ngáp dài bước xuống phòng khách. Uể oải chào buổi sáng ba mẹ và hai em.- Ăn sáng rồi hả đi! Ỉn - Mẹ bảo tôi.
- Thôi, con vô trường ăn cũng được! - Tôi vừa nói vừa khoác cặp lên vai - Bye bye cả nhà, con đi nhé!
Đừng hỏi tại sao tôi không ăn sáng nhé! Tôi không kén ăn đến mức chỉ ăn mỗi cơm mẹ nấu, nhưng tôi cũng không mặn mà với những món ăn bên ngoài. Cơm nhà vẫn là số 1.
Nhưng hỡi ôi! Nhờ phúc của ai đó, tôi đã không còn được hưởng diễm phúc ăn sáng ở nhà.
Chỉ tại tên Tú Minh. Hắn toàn đi học vào giờ tôi ăn sáng. Mới 6 giờ chứ nhiêu!
Tôi bước ra cổng, hít một hơi không khí. Buổi sáng thật đẹp!
Tú Minh đứng đó, bên chiếc xe đạp, chờ tôi. Sương sớm như phủ lên cho hắn một tầng hơi nước mỏng manh, nhìn có chút gì đó gọi là ảo diệu. Hắn nhắm hờ hai mắt, hai tay đút túi quần, bộ dáng thanh tao thoát tục.
Nói thật, nếu tôi chưa rõ bản mặt giả tạo này của hắn, có lẽ tôi đã bị hắn mê hoặc.
Xì! Đẹp mà khó ưa! Cũng như không ~
- Chờ lâu chưa bạn? - Tôi miễn cưỡng cười thân thiện với hắn, nụ cười cứng ngắc, có chút sường sượng.
Hắn chớp chớp mắt, hờ hững bảo:
- Không lâu lắm, lên xe đi.
Tôi leo lên xe, vịn vịn yên để ngồi vững, chờ hắn di chuyển chiếc xe cà tàng cổ lỗ sỉ của mình ~
Kể cũng lạ, mang tiếng con nhà giàu, mà tên Tú Minh toàn xài đồ cổ đi học. Này nhé, xe đạp cũ, giày cũ, sách cũ xin lại từ anh Đẳng..Nói chung, nếu tổng hợp lại các đồ cũ của hắn, cộng thêm cái bản mặt cổ cổ của hắn nữa là có thể mở ngay một viện bảo tàng trưng bày cổ vật cấp quốc gia.
Có một lần, khi tính tò mò chiến thắng nỗi sợ hãi, tôi đánh bạo hỏi hắn nguyên do. Hắn chỉ trầm ngâm, mặt lạnh lạnh rồi phun ra một câu: "" Bác Hồ dạy, tiết kiệm là quốc sách "" Tôi thở hắt ra, bắt đầu rồi đây, hắn lại dùng những thành ngữ, tục ngữ, cổ ngữ,...tra tấn tôi.
Suốt quãng đường đến trường hôm đó, chúng tôi chỉ lặng im, khác với tình trạng "" tôi mắng một câu, anh chưởi lại một câu "" như mọi hôm. Có lẽ, do hắn cũng đói bụng, giống tôi.
Thường ngày khi đến trường, tôi và hắn hay ghé xe đến sạp bán xôi gần đó để mua xôi gà. Chỗ đó vừa ngon, vừa rẻ, ông chủ sạp xôi cũng thuộc dạng "" YAMAHA "" cực Cutes. Ông rất vui vẻ, cởi mở. Chỉ có điều lâu lâu ông lại hay chọc tôi mấy câu đại loại "" Nhìn hai đứa xứng đôi ghê! ""
Tất nhiên, tôi có bực thiệt, nhưng chuyện đó cũng không làm ảnh hưởng gì tới hương vị xôi của ông ~
Nhọ thay! Hôm nay ông chủ sạp xôi không biết đi đâu mà không bán!
Tôi ảo não, từ chối lời đề nghị mua đồ ăn chỗ khác của Tú Minh. Khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngon như vậy! hic hic!
Đói lã người bước vô trường, xách hai cái cặp chà bá. Tôi nằm vật ra bàn học. Muốn khóc quá!
Nằm hồi lâu nghe tiếng bụng sôi "" ọc..ọc "". Tôi tưởng chừng như mình chết mất rồi thì một bịch bánh mì ngọt của canteen được đẩy trước tầm mắt tôi.
- Ăn đỡ đi - Tú Minh bảo tôi.
Tú Minh, tốt quá ~
- Uống luôn đi, nhìn mặt mày cứ như muốn ăn thịt Tú Minh đến nơi - Thanh đến bên tôi tự đời nào.
Con Thanh cho tôi thêm hộp sữa TH True Milk. Tôi cảm động muốn rơi nước mắt, nhìn hai người với vẻ biết ơn ~
Hai đứa phì cười, tôi cũng cười.
- Ăn gì chưa? - Tôi quan tâm.
Hắn nhún nhún vai, tỏ vẻ TÔI KHÔNG SAO rồi quẩy ass đi luôn!
- ồ, tao biết rồi nhé! - Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt THẤU HIỂU, nhếch môi cười gian tà.
- Gì mậy? - Tôi hỏi nó.
Nó ngồi xuống bên cạnh tôi, nắm chặt đôi tay tôi, mặt ghé sát mặt tôi, hạ giọng nhỏ rí:
- Mày với Tú Minh...CÓ GIAN TÌNH...
- Gì....Ha ha ha, nhũn não hả con? - Tôi cười như điên, mặc kệ bạn bè xung quanh nhìn tôi chằm chằm, mặt đứa nào đứa nấy lộ vẻ phát khiếp.
Đan Thanh bị tôi cười, nó đâm quạu, bịt miệng tôi lại:
- Cười gì mà cười, tao đang nghiêm túc.
- Nghiêm túc? Thôi đi má, cho con xin, mày nghĩ sao mà ghép đôi tao với hắn vậy? Ha ha ha.
- Tại nhìn mày với hắn dạo này thân thiết lắm. Thân thân thân lắm luôn á.
- Ờ, tao thừa nhận, thân hơn hồi đó chút, từ người qua đường trở thành nhũ mẫu của hắn, ngày ngày lê cái thân già này làm trâu làm ngựa cho hắn, không thân sao được?
Con Thanh im re. Xách đít về chỗ luôn, bỏ lại tôi đang cười như điên.
Đùa à? Nhiêu thằng không gán ghép mà lại gán ghép tôi với tên Tú Minh dở dở ươn ươn...!! Trừ khi tôi thiếu thốn tình thương đến nỗi nảy sinh bóng ma tâm lý, hình thành khuynh hướng tự ngược đãi mình, cái gọi là gian tình của chúng tôi lúc đó mới xuất hiện trên cái cõi đời này ~
Một bịch bánh mì ngọt thôi mà ~
Chuông reo, báo hiệu sự bắt đầu của buổi chào cờ đầu tuần. Chúng tôi nam thì tháo cá vạt, nữ tháo nơ trên đồng phục, tự động thắt khăn quàng đội viên một cách nhanh gọn lẹ, xếp hàng tập trung xuống sân, ngồi vào từng hàng ghế xanh đã được sắp sẵn một cách trật tự.
Tiết chào cờ, ngoài tiết mục chào cờ và hát Quốc Ca là thú vj, còn lại là những bài giảng giải của Thầy Tổng Phụ Trách rồi đến cô Hiệu Phó. Khen thưởng thì ít mà mắng mỏ thì nhiều.
Hiện tại, dưới sân trường, ngồi bao vây giữa đám học sinh đang ngáp, tôi đang ngủ gà ngủ gật.
Thần trí mơ màng, gió sớm thổi hiu hiu, bài giảng nói về đạo đức học sinh trên kia chẳng vô được đầu tôi một chút nào. Tôi xin thề, tôi chỉ còn 3 phần tỉnh thôi! 3 phần còn lại đã đi về nơi đâu ~
Hức hức ~ Oáp! Buồn ngủ quá ~
Có cái gì đó mềm mềm, ấm ấm đang kề kề bên tôi. Tựa như bông vậy đó ~
Tôi dựa dựa vào cái mềm mềm đó, dụi dụi mặt rồi ôm vào lòng, dựa dựa ~
Ôi! Thật thoải mái ~
Cái đó hơi giãy giụa, rời khỏi vòng ôm của tôi, tôi hoảng sợ "" nó "" sẽ đi mất, ôm nó sát hơn ~
- Đừng đi mà! Cưng ~- Tôi nũng nịu gọi.
"" Nó ""không nhúc nhích nữa, tôi được thế càng ôm chặt hơn, đầu dựa hẳn vô ~
Thật ấm! Thật mềm, thật êm ái ~
Tôi nghe có tiếng cười vang lên, nhưng chỉ là những tiếng khục khặc trong cổ họng do bị đè nén,...Kèm theo tiếng huýt gió và suýt xoa ~
- Ngọc Minh, Ngọc Minh, hihi, Minh ơi! - Có tiếng Đan Thanh gọi tôi, giọng nhỏ mang niềm thích thú rõ ràng.
Gì vậy? Vô học rồi à? Haizzz, dậy thôi ~
Tôi mở mắt ra. Hết cả hồn!
Tôi đứng hình ~
Mẹ ơi ~ Tôi...Tôi đang làm gì vậy nè?
Đầu tôi đang dựa sát vào cổ Tú Minh, hai tay vòng sang eo của hắn, nước miếng tôi vẫn còn đang chảy dài trên lưng áo của hắn. Trời, bộ "" nó "" là Tú Minh sao? Cái mềm mềm hồi nãy là hắn sao?
Mẹ ơi! Tôi ngơ ngác quay xung quanh, nguyên đám lớp 9 ngồi xung quanh chúng tôi đang cười mím chi "" cọp "". Ánh mắt đứa nào đứa nấy lộ ra vẻ gian tà cùng mập mờ ~
Tú Minh cười, nhưng trên nét mặt hắn có chút gì đó gọi là nhăn nhó. Hắn nhẹ gạt đôi tay tôi ra, vỗ vỗ vào mặt tôi, nũng nịu:
- Sao kích động vậy cưng? Hồi sáng ôm chưa đã hả? Ngoan buông anh ra, anh thương ~
Mặt tôi nóng lên, không soi gương cũng biết nó đỏ như quả cà chua chín. Hắn, hắn làm trò gì vậy?!
"" Á đù ~"" Đám đông thì thầm, tuy chỉ thì thầm nhưng giọng đứa nào đứa nấy toát lên vẻ cợt nhã ~
Đan Thanh ngồi ngang tôi, nó chọc chọc hai đứa tôi:
- Tao biết rồi nha! - Rồi nó nhìn tôi với ánh mắt "" CHẾT MÀY CHƯA "" - Khỏi chối nha con kia!
Tôi nhục nhã, muốn chết đến nơi, còn tên "" Author "" chỉ nhìn tôi cười cười ~
Xấu hổ qua ~ Chết mất! Chết mất thôi!
Ai có thể nói cho tôi hay chuyện này là thế nào không?
Hu hu hu ~
-------------------------------------------------------------------------------------------
~.~ Viết chương này thấy yêu"s Tú Minh quá đi ~
Sáng thứ hai, tôi ngáp ngắn ngáp dài bước xuống phòng khách. Uể oải chào buổi sáng ba mẹ và hai em.- Ăn sáng rồi hả đi! Ỉn - Mẹ bảo tôi.
- Thôi, con vô trường ăn cũng được! - Tôi vừa nói vừa khoác cặp lên vai - Bye bye cả nhà, con đi nhé!
Đừng hỏi tại sao tôi không ăn sáng nhé! Tôi không kén ăn đến mức chỉ ăn mỗi cơm mẹ nấu, nhưng tôi cũng không mặn mà với những món ăn bên ngoài. Cơm nhà vẫn là số .
Nhưng hỡi ôi! Nhờ phúc của ai đó, tôi đã không còn được hưởng diễm phúc ăn sáng ở nhà.
Chỉ tại tên Tú Minh. Hắn toàn đi học vào giờ tôi ăn sáng. Mới giờ chứ nhiêu!
Tôi bước ra cổng, hít một hơi không khí. Buổi sáng thật đẹp!
Tú Minh đứng đó, bên chiếc xe đạp, chờ tôi. Sương sớm như phủ lên cho hắn một tầng hơi nước mỏng manh, nhìn có chút gì đó gọi là ảo diệu. Hắn nhắm hờ hai mắt, hai tay đút túi quần, bộ dáng thanh tao thoát tục.
Nói thật, nếu tôi chưa rõ bản mặt giả tạo này của hắn, có lẽ tôi đã bị hắn mê hoặc.
Xì! Đẹp mà khó ưa! Cũng như không ~
- Chờ lâu chưa bạn? - Tôi miễn cưỡng cười thân thiện với hắn, nụ cười cứng ngắc, có chút sường sượng.
Hắn chớp chớp mắt, hờ hững bảo:
- Không lâu lắm, lên xe đi.
Tôi leo lên xe, vịn vịn yên để ngồi vững, chờ hắn di chuyển chiếc xe cà tàng cổ lỗ sỉ của mình ~
Kể cũng lạ, mang tiếng con nhà giàu, mà tên Tú Minh toàn xài đồ cổ đi học. Này nhé, xe đạp cũ, giày cũ, sách cũ xin lại từ anh Đẳng..Nói chung, nếu tổng hợp lại các đồ cũ của hắn, cộng thêm cái bản mặt cổ cổ của hắn nữa là có thể mở ngay một viện bảo tàng trưng bày cổ vật cấp quốc gia.
Có một lần, khi tính tò mò chiến thắng nỗi sợ hãi, tôi đánh bạo hỏi hắn nguyên do. Hắn chỉ trầm ngâm, mặt lạnh lạnh rồi phun ra một câu: "" Bác Hồ dạy, tiết kiệm là quốc sách "" Tôi thở hắt ra, bắt đầu rồi đây, hắn lại dùng những thành ngữ, tục ngữ, cổ ngữ,...tra tấn tôi.
Suốt quãng đường đến trường hôm đó, chúng tôi chỉ lặng im, khác với tình trạng "" tôi mắng một câu, anh chưởi lại một câu "" như mọi hôm. Có lẽ, do hắn cũng đói bụng, giống tôi.
Thường ngày khi đến trường, tôi và hắn hay ghé xe đến sạp bán xôi gần đó để mua xôi gà. Chỗ đó vừa ngon, vừa rẻ, ông chủ sạp xôi cũng thuộc dạng "" YAMAHA "" cực Cutes. Ông rất vui vẻ, cởi mở. Chỉ có điều lâu lâu ông lại hay chọc tôi mấy câu đại loại "" Nhìn hai đứa xứng đôi ghê! ""
Tất nhiên, tôi có bực thiệt, nhưng chuyện đó cũng không làm ảnh hưởng gì tới hương vị xôi của ông ~
Nhọ thay! Hôm nay ông chủ sạp xôi không biết đi đâu mà không bán!
Tôi ảo não, từ chối lời đề nghị mua đồ ăn chỗ khác của Tú Minh. Khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngon như vậy! hic hic!
Đói lã người bước vô trường, xách hai cái cặp chà bá. Tôi nằm vật ra bàn học. Muốn khóc quá!
Nằm hồi lâu nghe tiếng bụng sôi "" ọc..ọc "". Tôi tưởng chừng như mình chết mất rồi thì một bịch bánh mì ngọt của canteen được đẩy trước tầm mắt tôi.
- Ăn đỡ đi - Tú Minh bảo tôi.
Tú Minh, tốt quá ~
- Uống luôn đi, nhìn mặt mày cứ như muốn ăn thịt Tú Minh đến nơi - Thanh đến bên tôi tự đời nào.
Con Thanh cho tôi thêm hộp sữa TH True Milk. Tôi cảm động muốn rơi nước mắt, nhìn hai người với vẻ biết ơn ~
Hai đứa phì cười, tôi cũng cười.
- Ăn gì chưa? - Tôi quan tâm.
Hắn nhún nhún vai, tỏ vẻ TÔI KHÔNG SAO rồi quẩy ass đi luôn!
- ồ, tao biết rồi nhé! - Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt THẤU HIỂU, nhếch môi cười gian tà.
- Gì mậy? - Tôi hỏi nó.
Nó ngồi xuống bên cạnh tôi, nắm chặt đôi tay tôi, mặt ghé sát mặt tôi, hạ giọng nhỏ rí:
- Mày với Tú Minh...CÓ GIAN TÌNH...
- Gì....Ha ha ha, nhũn não hả con? - Tôi cười như điên, mặc kệ bạn bè xung quanh nhìn tôi chằm chằm, mặt đứa nào đứa nấy lộ vẻ phát khiếp.
Đan Thanh bị tôi cười, nó đâm quạu, bịt miệng tôi lại:
- Cười gì mà cười, tao đang nghiêm túc.
- Nghiêm túc? Thôi đi má, cho con xin, mày nghĩ sao mà ghép đôi tao với hắn vậy? Ha ha ha.
- Tại nhìn mày với hắn dạo này thân thiết lắm. Thân thân thân lắm luôn á.
- Ờ, tao thừa nhận, thân hơn hồi đó chút, từ người qua đường trở thành nhũ mẫu của hắn, ngày ngày lê cái thân già này làm trâu làm ngựa cho hắn, không thân sao được?
Con Thanh im re. Xách đít về chỗ luôn, bỏ lại tôi đang cười như điên.
Đùa à? Nhiêu thằng không gán ghép mà lại gán ghép tôi với tên Tú Minh dở dở ươn ươn...!! Trừ khi tôi thiếu thốn tình thương đến nỗi nảy sinh bóng ma tâm lý, hình thành khuynh hướng tự ngược đãi mình, cái gọi là gian tình của chúng tôi lúc đó mới xuất hiện trên cái cõi đời này ~
Một bịch bánh mì ngọt thôi mà ~
Chuông reo, báo hiệu sự bắt đầu của buổi chào cờ đầu tuần. Chúng tôi nam thì tháo cá vạt, nữ tháo nơ trên đồng phục, tự động thắt khăn quàng đội viên một cách nhanh gọn lẹ, xếp hàng tập trung xuống sân, ngồi vào từng hàng ghế xanh đã được sắp sẵn một cách trật tự.
Tiết chào cờ, ngoài tiết mục chào cờ và hát Quốc Ca là thú vj, còn lại là những bài giảng giải của Thầy Tổng Phụ Trách rồi đến cô Hiệu Phó. Khen thưởng thì ít mà mắng mỏ thì nhiều.
Hiện tại, dưới sân trường, ngồi bao vây giữa đám học sinh đang ngáp, tôi đang ngủ gà ngủ gật.
Thần trí mơ màng, gió sớm thổi hiu hiu, bài giảng nói về đạo đức học sinh trên kia chẳng vô được đầu tôi một chút nào. Tôi xin thề, tôi chỉ còn phần tỉnh thôi! phần còn lại đã đi về nơi đâu ~
Hức hức ~ Oáp! Buồn ngủ quá ~
Có cái gì đó mềm mềm, ấm ấm đang kề kề bên tôi. Tựa như bông vậy đó ~
Tôi dựa dựa vào cái mềm mềm đó, dụi dụi mặt rồi ôm vào lòng, dựa dựa ~
Ôi! Thật thoải mái ~
Cái đó hơi giãy giụa, rời khỏi vòng ôm của tôi, tôi hoảng sợ "" nó "" sẽ đi mất, ôm nó sát hơn ~
- Đừng đi mà! Cưng ~- Tôi nũng nịu gọi.
"" Nó ""không nhúc nhích nữa, tôi được thế càng ôm chặt hơn, đầu dựa hẳn vô ~
Thật ấm! Thật mềm, thật êm ái ~
Tôi nghe có tiếng cười vang lên, nhưng chỉ là những tiếng khục khặc trong cổ họng do bị đè nén,...Kèm theo tiếng huýt gió và suýt xoa ~
- Ngọc Minh, Ngọc Minh, hihi, Minh ơi! - Có tiếng Đan Thanh gọi tôi, giọng nhỏ mang niềm thích thú rõ ràng.
Gì vậy? Vô học rồi à? Haizzz, dậy thôi ~
Tôi mở mắt ra. Hết cả hồn!
Tôi đứng hình ~
Mẹ ơi ~ Tôi...Tôi đang làm gì vậy nè?
Đầu tôi đang dựa sát vào cổ Tú Minh, hai tay vòng sang eo của hắn, nước miếng tôi vẫn còn đang chảy dài trên lưng áo của hắn. Trời, bộ "" nó "" là Tú Minh sao? Cái mềm mềm hồi nãy là hắn sao?
Mẹ ơi! Tôi ngơ ngác quay xung quanh, nguyên đám lớp ngồi xung quanh chúng tôi đang cười mím chi "" cọp "". Ánh mắt đứa nào đứa nấy lộ ra vẻ gian tà cùng mập mờ ~
Tú Minh cười, nhưng trên nét mặt hắn có chút gì đó gọi là nhăn nhó. Hắn nhẹ gạt đôi tay tôi ra, vỗ vỗ vào mặt tôi, nũng nịu:
- Sao kích động vậy cưng? Hồi sáng ôm chưa đã hả? Ngoan buông anh ra, anh thương ~
Mặt tôi nóng lên, không soi gương cũng biết nó đỏ như quả cà chua chín. Hắn, hắn làm trò gì vậy?!
"" Á đù ~"" Đám đông thì thầm, tuy chỉ thì thầm nhưng giọng đứa nào đứa nấy toát lên vẻ cợt nhã ~
Đan Thanh ngồi ngang tôi, nó chọc chọc hai đứa tôi:
- Tao biết rồi nha! - Rồi nó nhìn tôi với ánh mắt "" CHẾT MÀY CHƯA "" - Khỏi chối nha con kia!
Tôi nhục nhã, muốn chết đến nơi, còn tên "" Author "" chỉ nhìn tôi cười cười ~
Xấu hổ qua ~ Chết mất! Chết mất thôi!
Ai có thể nói cho tôi hay chuyện này là thế nào không?
Hu hu hu ~
-------------------------------------------------------------------------------------------
~.~ Viết chương này thấy yêu"s Tú Minh quá đi ~