Ra chơi, tôi vội vã chạy qua đám đông lũ con gái đang nhao nhao bu đến hỏi thăm tôi về bạn mới. Bọn chúng không cho tôi đi mà còn bao vây tôi, luôn mồm '' Tú Minh....Tú Minh....''- Bạn ấy dễ thương không Minh?
- Bạn ấy có hay nói chuyện với mày không Minh? Giọng Tú Minh dễ thương lắm hả?
- Bạn ấy chắc chăm học lắm nha...Phát biểu xây dựng bài quá trời luôn!
- Tụi mày làm ơn tránh ra, tao mắc tè dữ rồi......!!
- Oh! Shit!!
Giải quyết tâm sự xong. Tôi cùng Đan Thanh trốn vào một góc thư viện, đề phòng đám hám giai lớp tôi tìm tới, hôm nay tôi không phải hát hò gì cả vì hôm nay là thứ sáu, trường chỉ cho đọc '' bản tin học đường'' thôi, thật là may mắn quá đi mà!
Đan Thanh sửng sốt khi tôi kể về cách xử sự của Tú Minh, nó nói với giọng THẬT - KHÔNG - THỂ - TIN - NỔI:
- Tao trông hắn cũng nho nhã, lịch sự lắm cơ mà, dè đâu,...
- Thì đó, trông đẹp trai vậy thôi nhưng thô lỗ gớm...
- Lỡ đâu tại hắn...không thích ứng được mày rồi sao?
- Vụ gì??? - Tôi sửng cồ ngay - Tao kiếm chuyện với hắn sao? Hắn làm như hắn quý hiếm lắm, nhìn chút thì có sao? Mất miếng thịt nào chưa?
- Thôi, thôi, tại hắn, tại hắn....- Thanh vuốt vuốt vai tôi
Tôi ngồi học thật chăm chú những tiết sau đó, thật là chăm chú nghe giảng, cẩn thận chép bài, ra dáng con ngoan trò giỏi. Đồng thời, tôi cũng tự động nhích ra xa để giữ khoảng cách với tên Tú Minh, không thèm nhìn hắn lần nào. Trông hắn có vẻ cũng không muốn bắt chuyện với tôi. Kệ!
Hết giờ, tôi bắt xe buýt về nhà.. Nhớ tới tên biến thái bị bộ dạng của tôi dọa cho hồi sáng, tôi bất giác mỉm cười
- Con về rồi!
- Ờ, tắm rửa rồi ăn cơm đi Ỉn....- Tiếng mẹ tôi vọng ra từ nhà bếp, hôm nay Vú Sáu giúp việc đã về quê thăm nhà nên mẹ tôi phụ trách nấu nướng. Giới thiệu xíu, mẹ tôi ngoài nghề nghiệp chính là '' chăn nuôi '' ba chị em, chúng tôi bà còn là chủ của một quán ăn khá có tiếng tăm ở Thành Phố A.. Quán ăn là công sức của mẹ tôi sau bao nhiêu ngày đàm phán kết hợp uy hiếp ba tôi đòi bình đẳng. Bà vốn có năng khiếu nấu ăn từ bé, chính vì vậy mà ba tôi đã xiêu lòng và '' rước nàng về dinh ''...2 năm sau, tôi ra đời. Khi tôi mới 2 tuổi, bố mẹ tôi lại có thêm cặp sinh đôi là Hồng Quân và Viễn Quân, nên ước mơ từ bé là được làm chủ một quán ăn tan tành theo mây khói...Cho đến một ngày......
- Tụi nhỏ lớn rồi, anh phải cho em thực hiện ước mơ chứ! - Mẹ tôi cao giọng
- Anh biết - Ba tôi nhỏ nhẹ - Nhưng tụi nó mới học cấp 2, còn nhỏ,....
- Ba, con nghĩ tụi con biết chăm sóc bản thân mình mà không nhờ tới mẹ - Tôi xen vô
- Con nít con nôi,.....
- Nó nói đúng,.....- Mẹ tôi nhanh nhảu - Minh nó còn nhỏ nhiếc gì nữa đâu,....14 tuổi đầu, nó vừa làm việc nhà vừa chăm sóc 2 em được mà,....
- Mẹ, con có nói là con sẽ làm việc nhà hả?
- Người giúp việc,.....Đúng, Ỉn của mẹ còn phải đi học - Mẹ bịt miệng mặc cho tôi ú ớ
Và thế là mẹ đường đường chính chính trở thành bà chủ của quán ăn '' Minh Quân '' nằm ở Đường X. Mẹ tôi một tay chọn mặt bằng, thiết kế quán ăn. Mẹ bắt tôi hộ tống mẹ đi khắp các siêu thị để chọn mua từng dụng cụ làm bếp. Khi quán đi vào hoạt động ổn định, bà quyết định truyền hết tay nghề nấu ăn của mình cho nhân viên rồi hàng tuần đến kiểm tra chi tiêu cũng như doanh thu. Tôi đã từng hỏi mẹ rằng '' Có một vài người cũng mở quán như mẹ, nhưng mà người ta đâu có truyền hết tay nghề cho nhân viên đâu, sao mẹ làm vậy?'', Mẹ tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói '' Rủi may mà quán nhà mình sập tiệm thì người ta còn có tay nghề để mà xin vào quán khác '' Vậy đó, mẹ tôi rất là quan tâm tới người khác nha!!
Hôm nay, mẹ tôi nấu nhiều món tôi thích nhưng có lẽ tâm trạng không tốt mấy nên tôi không ăn uống được gì nhiều. Ăn qua loa đại khái cho xong bữa,Hồng Quân và Viễn Quân ăn xong thì chào mẹ rồi đi học luôn, không quên ghẹo tôi mấy cái:
- Hai Ỉn ham ăn ham ngủ, lêu lêu - cậu út Viễn Quân làm xấu, trêu tôi.
- Ngủ nhiều quá hèn gì càng ngày càng phát tướng, làm việc nhà gấp đôi bù lại!!! - Hồng Quân nói chuyện như bà cụ non.
- Tao giết tụi mày!!
Hồng Quân và Viễn Quân năm nay lên lớp 7, 13 tuổi, nhỏ chị cao có mái tóc ngắn, còn thằng út thì lùn lùn mắt tròn xoe rất đáng yêu. Tụi nó học 7a1 và học buổi chiều trái buổi với tôi.Đôi khi tôi lại tự hỏi, hai khuôn mặt giống nhau, sinh đôi , nhưng sao tụi nó trái ngược nhau đến vậy? Một đứa là Nam Cực lạnh lẽo, một đứa lại là Vùng Địa Trung Hải ấm áp!!! Nhưng có một điểm chung, Tụi nó lúc nào cũng ăn hiếp tôi, nhưng cả hai đứa đều là những đứa bé ngọt ngào và dễ thương - Kể cả trong lúc này
Tôi hì hụi rửa chén bát rồi lên phòng tắm rửa và dọn dẹp. Cách giáo dục của mẹ tôi rất là, Tuy nhà đã có Vú Sáu làm hết mọi công việc nhưng mẹ tôi không bao giờ cho chúng tôi nhờ Vú dọn phòng
'' Tụi mày nhiêu tuổi đầu rồi?, cái phòng cũng không biết tự dọn dẹp, chỗ ăn, chỗ ngủ, chỗ học hành mà để Vú dọn dẹp hoài, coi sao được? ''
Thế đó, mẹ bắt chúng tôi phải tự lập từ rất sớm, thậm chí cả việc rửa chén bát chúng tôi cũng phải chia nhau ra mà làm...Nhưng thật sự, tôi thấy như vậy cũng đúng....
Dọn dẹp xong, tôi ngồi làm bài tập Vật Lý và Ngữ Văn đến 3 giờ chiều, toàn thân tê liệt...hic hic, may mà không có bài để học.
À, phải rồi! Tôi phải gọi điện cho Kỳ Phong, chưởi nó mới được.Cái đồng hồ báo thức khốn nạn mà nó mua tặng tôi báo hại sáng nay tôi mém xíu trễ xe!!
- Gì vậy con kia - Giọng ngái ngủ của Kỳ Phong truyền qua điện thoại, con nhỏ này lại ngủ trưa 1
- Con quỷ cái, gài tao bộ vui lắm hả! - Tôi gào thét, trút bỏ uất ức lên đầu nó
- Con khùng, chán sống hả? Qủy nhập hay cẩu vật mày - Nó gào to không kém
- Mày tặng tao cái đồng hồ khốn kiếp không reo, cả tuần rồi, tao mém trễ cả tuần rồi biết không?
Cái đồng hồ đó là quà hôm bữa nó dạo siêu thị '' khiêng '' về cho tôi, màu trắng, có hình chó đốm rất dễ thương, tôi rất thích nhưng hiện tại tôi chẳng thích chút nào, ít nhất là vào lúc này...
- Ê,....Khoan rủa tao, mày...mày coi lại đi.......dám lắm nha.....
- Dám gì??
- Mày coi lại đi,...Pin!
Pin...Ấy cha, dám lắm, tôi chạy đến bên bàn học, lấy cái đồng hồ rồi tháo nắp phía sau ra.....Ấy cha, xong, tôi tiêu rồi
Chính bản thân mình không lắp pin vào đồng hồ rồi đổ tội cho người ta, đáng lẽ ra tôi phải chú ý hơn.....Hic Hic
- Hihi Kỳ Phong yêu dấu ơi! Mình đã hiểu ra rồi, tại mình, bạn tha lỗi cho mình nếu mình xúc phạm nhé!
- Hừ, đổi giọng 360 độ he!
- Hihi....
- Được rồi, tội mày tao tính sao, chiều tụ tập không? Rủ nhỏ Thanh với con Phương đi.............
Thu Phương và Kỳ Phong là hai nhỏ bạn chí cốt của tôi. Chúng tôi lẽo đẽo theo nhau từ mẫu giáo cho đến những năm Tiểu Học, nhưng những năm cấp 2 thì chúng tôi phải xa nhau. Phong học Trường Qúy sờ tộc gì gì đó....The Special Girls....gớm, trường nữ sinh dành cho con gái nhà giàu ( ba mẹ nhỏ Phong là chủ công ty thời trang nổi tiếng, nhỏ được sống trong sung sướng nhưng tội lắm! Ba mẹ đi suốt, hai người lại hay lục đục nên nhỏ không ai quan tâm cả, nhỏ ít nói với người lạ nhưng khi đứng trước mặt tụi tôi thì nhỏ là thánh '' chém gió '' có đào tạo hẳn hoi!). Còn Thu Phương thì học Trường Kim Doanh, một trường cấp 2 khá nổi tiếng, Trái ngược với Phong quái dị thích xem phim ma và rap chuẩn thì Thu Phương là mẫu con gái mũm mĩm, dịu dàng, nhỏ nấu ăn rất ngon, nhỏ thường làm tùm lum bánh trái đem phân phát cho 3 đứa tôi. Tôi hay đùa rằng đây là '' thực phẩm chống đói ''. Nhỏ Thanh há hốc mồm không nói nên lời ( chắc vì xúc động!) Còn con Phong thì chỉ phán đúng một từ '' God! '' Tôi hay nghĩ đùa rằng chắc nhỏ muốn chăn nuôi tụi tôi thành heo quá, nhưng chỉ dám nghĩ thôi chứ tôi không dám nói ra đâu, dám tụi Thanh và Phong xé xác tôi chứ chẳng chơi. Nhưng nhỏ cũng tội lắm, mẹ mất, ba nhỏ gà trống nuôi con, nhà nhỏ tuy đầy đủ vật chất nhưng tụi tôi biết nhỏ rất cần bàn tay của mẹ...! Rồi tôi thì vào Niên Hoa và gặp Thanh, con bé có tính tình hoạt bát giống tôi, mê trai giống tôi, mê phim giống tôi,...nói chung là khi nói chuyện với nhỏ tôi rất thoải mái! Nhỏ bị tôi rủ rê vô nhóm, lúc đầu nhỏ Phong phản đối ghê lắm vì nó không muốn phá vỡ đội hình 3 người. Nhưng sau khi nhỏ gặp mặt Thanh thì.....
Hai lý tưởng lớn gặp nhau ~
Nhỏ Thanh cũng không may mắn gì, bố mẹ công tác xa. Tận Thành Phố H. Muốn gặp mặt phải ngồi xe lửa 48 tiếng, Thanh sống với ông bà nội. Nhà nhỏ cũng thuộc loại khá giả nên cũng khá thoải mái!!
Nhưng nói chung, so với tụi nó, tôi may mắn hơn rất nhiều khi được bên cạnh gia đình mình ~
Tụi nó chờ tôi tại Quán Kem '' Sayako '' nơi tụi tôi hay tụ tập!
Tao đến đây, tụi mày ơi! ~ Bộ Tứ Thành Phố A., TẬP HỢP!!!!!!!!!!!!!
Ra chơi, tôi vội vã chạy qua đám đông lũ con gái đang nhao nhao bu đến hỏi thăm tôi về bạn mới. Bọn chúng không cho tôi đi mà còn bao vây tôi, luôn mồm '' Tú Minh....Tú Minh....''- Bạn ấy dễ thương không Minh?
- Bạn ấy có hay nói chuyện với mày không Minh? Giọng Tú Minh dễ thương lắm hả?
- Bạn ấy chắc chăm học lắm nha...Phát biểu xây dựng bài quá trời luôn!
- Tụi mày làm ơn tránh ra, tao mắc tè dữ rồi......!!
- Oh! Shit!!
Giải quyết tâm sự xong. Tôi cùng Đan Thanh trốn vào một góc thư viện, đề phòng đám hám giai lớp tôi tìm tới, hôm nay tôi không phải hát hò gì cả vì hôm nay là thứ sáu, trường chỉ cho đọc '' bản tin học đường'' thôi, thật là may mắn quá đi mà!
Đan Thanh sửng sốt khi tôi kể về cách xử sự của Tú Minh, nó nói với giọng THẬT - KHÔNG - THỂ - TIN - NỔI:
- Tao trông hắn cũng nho nhã, lịch sự lắm cơ mà, dè đâu,...
- Thì đó, trông đẹp trai vậy thôi nhưng thô lỗ gớm...
- Lỡ đâu tại hắn...không thích ứng được mày rồi sao?
- Vụ gì??? - Tôi sửng cồ ngay - Tao kiếm chuyện với hắn sao? Hắn làm như hắn quý hiếm lắm, nhìn chút thì có sao? Mất miếng thịt nào chưa?
- Thôi, thôi, tại hắn, tại hắn....- Thanh vuốt vuốt vai tôi
Tôi ngồi học thật chăm chú những tiết sau đó, thật là chăm chú nghe giảng, cẩn thận chép bài, ra dáng con ngoan trò giỏi. Đồng thời, tôi cũng tự động nhích ra xa để giữ khoảng cách với tên Tú Minh, không thèm nhìn hắn lần nào. Trông hắn có vẻ cũng không muốn bắt chuyện với tôi. Kệ!
Hết giờ, tôi bắt xe buýt về nhà.. Nhớ tới tên biến thái bị bộ dạng của tôi dọa cho hồi sáng, tôi bất giác mỉm cười
- Con về rồi!
- Ờ, tắm rửa rồi ăn cơm đi Ỉn....- Tiếng mẹ tôi vọng ra từ nhà bếp, hôm nay Vú Sáu giúp việc đã về quê thăm nhà nên mẹ tôi phụ trách nấu nướng. Giới thiệu xíu, mẹ tôi ngoài nghề nghiệp chính là '' chăn nuôi '' ba chị em, chúng tôi bà còn là chủ của một quán ăn khá có tiếng tăm ở Thành Phố A.. Quán ăn là công sức của mẹ tôi sau bao nhiêu ngày đàm phán kết hợp uy hiếp ba tôi đòi bình đẳng. Bà vốn có năng khiếu nấu ăn từ bé, chính vì vậy mà ba tôi đã xiêu lòng và '' rước nàng về dinh ''... năm sau, tôi ra đời. Khi tôi mới tuổi, bố mẹ tôi lại có thêm cặp sinh đôi là Hồng Quân và Viễn Quân, nên ước mơ từ bé là được làm chủ một quán ăn tan tành theo mây khói...Cho đến một ngày......
- Tụi nhỏ lớn rồi, anh phải cho em thực hiện ước mơ chứ! - Mẹ tôi cao giọng
- Anh biết - Ba tôi nhỏ nhẹ - Nhưng tụi nó mới học cấp , còn nhỏ,....
- Ba, con nghĩ tụi con biết chăm sóc bản thân mình mà không nhờ tới mẹ - Tôi xen vô
- Con nít con nôi,.....
- Nó nói đúng,.....- Mẹ tôi nhanh nhảu - Minh nó còn nhỏ nhiếc gì nữa đâu,.... tuổi đầu, nó vừa làm việc nhà vừa chăm sóc em được mà,....
- Mẹ, con có nói là con sẽ làm việc nhà hả?
- Người giúp việc,.....Đúng, Ỉn của mẹ còn phải đi học - Mẹ bịt miệng mặc cho tôi ú ớ
Và thế là mẹ đường đường chính chính trở thành bà chủ của quán ăn '' Minh Quân '' nằm ở Đường X. Mẹ tôi một tay chọn mặt bằng, thiết kế quán ăn. Mẹ bắt tôi hộ tống mẹ đi khắp các siêu thị để chọn mua từng dụng cụ làm bếp. Khi quán đi vào hoạt động ổn định, bà quyết định truyền hết tay nghề nấu ăn của mình cho nhân viên rồi hàng tuần đến kiểm tra chi tiêu cũng như doanh thu. Tôi đã từng hỏi mẹ rằng '' Có một vài người cũng mở quán như mẹ, nhưng mà người ta đâu có truyền hết tay nghề cho nhân viên đâu, sao mẹ làm vậy?'', Mẹ tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói '' Rủi may mà quán nhà mình sập tiệm thì người ta còn có tay nghề để mà xin vào quán khác '' Vậy đó, mẹ tôi rất là quan tâm tới người khác nha!!
Hôm nay, mẹ tôi nấu nhiều món tôi thích nhưng có lẽ tâm trạng không tốt mấy nên tôi không ăn uống được gì nhiều. Ăn qua loa đại khái cho xong bữa,Hồng Quân và Viễn Quân ăn xong thì chào mẹ rồi đi học luôn, không quên ghẹo tôi mấy cái:
- Hai Ỉn ham ăn ham ngủ, lêu lêu - cậu út Viễn Quân làm xấu, trêu tôi.
- Ngủ nhiều quá hèn gì càng ngày càng phát tướng, làm việc nhà gấp đôi bù lại!!! - Hồng Quân nói chuyện như bà cụ non.
- Tao giết tụi mày!!
Hồng Quân và Viễn Quân năm nay lên lớp , tuổi, nhỏ chị cao có mái tóc ngắn, còn thằng út thì lùn lùn mắt tròn xoe rất đáng yêu. Tụi nó học a và học buổi chiều trái buổi với tôi.Đôi khi tôi lại tự hỏi, hai khuôn mặt giống nhau, sinh đôi , nhưng sao tụi nó trái ngược nhau đến vậy? Một đứa là Nam Cực lạnh lẽo, một đứa lại là Vùng Địa Trung Hải ấm áp!!! Nhưng có một điểm chung, Tụi nó lúc nào cũng ăn hiếp tôi, nhưng cả hai đứa đều là những đứa bé ngọt ngào và dễ thương - Kể cả trong lúc này
Tôi hì hụi rửa chén bát rồi lên phòng tắm rửa và dọn dẹp. Cách giáo dục của mẹ tôi rất là, Tuy nhà đã có Vú Sáu làm hết mọi công việc nhưng mẹ tôi không bao giờ cho chúng tôi nhờ Vú dọn phòng
'' Tụi mày nhiêu tuổi đầu rồi?, cái phòng cũng không biết tự dọn dẹp, chỗ ăn, chỗ ngủ, chỗ học hành mà để Vú dọn dẹp hoài, coi sao được? ''
Thế đó, mẹ bắt chúng tôi phải tự lập từ rất sớm, thậm chí cả việc rửa chén bát chúng tôi cũng phải chia nhau ra mà làm...Nhưng thật sự, tôi thấy như vậy cũng đúng....
Dọn dẹp xong, tôi ngồi làm bài tập Vật Lý và Ngữ Văn đến giờ chiều, toàn thân tê liệt...hic hic, may mà không có bài để học.
À, phải rồi! Tôi phải gọi điện cho Kỳ Phong, chưởi nó mới được.Cái đồng hồ báo thức khốn nạn mà nó mua tặng tôi báo hại sáng nay tôi mém xíu trễ xe!!
- Gì vậy con kia - Giọng ngái ngủ của Kỳ Phong truyền qua điện thoại, con nhỏ này lại ngủ trưa
- Con quỷ cái, gài tao bộ vui lắm hả! - Tôi gào thét, trút bỏ uất ức lên đầu nó
- Con khùng, chán sống hả? Qủy nhập hay cẩu vật mày - Nó gào to không kém
- Mày tặng tao cái đồng hồ khốn kiếp không reo, cả tuần rồi, tao mém trễ cả tuần rồi biết không?
Cái đồng hồ đó là quà hôm bữa nó dạo siêu thị '' khiêng '' về cho tôi, màu trắng, có hình chó đốm rất dễ thương, tôi rất thích nhưng hiện tại tôi chẳng thích chút nào, ít nhất là vào lúc này...
- Ê,....Khoan rủa tao, mày...mày coi lại đi.......dám lắm nha.....
- Dám gì??
- Mày coi lại đi,...Pin!
Pin...Ấy cha, dám lắm, tôi chạy đến bên bàn học, lấy cái đồng hồ rồi tháo nắp phía sau ra.....Ấy cha, xong, tôi tiêu rồi
Chính bản thân mình không lắp pin vào đồng hồ rồi đổ tội cho người ta, đáng lẽ ra tôi phải chú ý hơn.....Hic Hic
- Hihi Kỳ Phong yêu dấu ơi! Mình đã hiểu ra rồi, tại mình, bạn tha lỗi cho mình nếu mình xúc phạm nhé!
- Hừ, đổi giọng độ he!
- Hihi....
- Được rồi, tội mày tao tính sao, chiều tụ tập không? Rủ nhỏ Thanh với con Phương đi.............
Thu Phương và Kỳ Phong là hai nhỏ bạn chí cốt của tôi. Chúng tôi lẽo đẽo theo nhau từ mẫu giáo cho đến những năm Tiểu Học, nhưng những năm cấp thì chúng tôi phải xa nhau. Phong học Trường Qúy sờ tộc gì gì đó....The Special Girls....gớm, trường nữ sinh dành cho con gái nhà giàu ( ba mẹ nhỏ Phong là chủ công ty thời trang nổi tiếng, nhỏ được sống trong sung sướng nhưng tội lắm! Ba mẹ đi suốt, hai người lại hay lục đục nên nhỏ không ai quan tâm cả, nhỏ ít nói với người lạ nhưng khi đứng trước mặt tụi tôi thì nhỏ là thánh '' chém gió '' có đào tạo hẳn hoi!). Còn Thu Phương thì học Trường Kim Doanh, một trường cấp khá nổi tiếng, Trái ngược với Phong quái dị thích xem phim ma và rap chuẩn thì Thu Phương là mẫu con gái mũm mĩm, dịu dàng, nhỏ nấu ăn rất ngon, nhỏ thường làm tùm lum bánh trái đem phân phát cho đứa tôi. Tôi hay đùa rằng đây là '' thực phẩm chống đói ''. Nhỏ Thanh há hốc mồm không nói nên lời ( chắc vì xúc động!) Còn con Phong thì chỉ phán đúng một từ '' God! '' Tôi hay nghĩ đùa rằng chắc nhỏ muốn chăn nuôi tụi tôi thành heo quá, nhưng chỉ dám nghĩ thôi chứ tôi không dám nói ra đâu, dám tụi Thanh và Phong xé xác tôi chứ chẳng chơi. Nhưng nhỏ cũng tội lắm, mẹ mất, ba nhỏ gà trống nuôi con, nhà nhỏ tuy đầy đủ vật chất nhưng tụi tôi biết nhỏ rất cần bàn tay của mẹ...! Rồi tôi thì vào Niên Hoa và gặp Thanh, con bé có tính tình hoạt bát giống tôi, mê trai giống tôi, mê phim giống tôi,...nói chung là khi nói chuyện với nhỏ tôi rất thoải mái! Nhỏ bị tôi rủ rê vô nhóm, lúc đầu nhỏ Phong phản đối ghê lắm vì nó không muốn phá vỡ đội hình người. Nhưng sau khi nhỏ gặp mặt Thanh thì.....
Hai lý tưởng lớn gặp nhau ~
Nhỏ Thanh cũng không may mắn gì, bố mẹ công tác xa. Tận Thành Phố H. Muốn gặp mặt phải ngồi xe lửa tiếng, Thanh sống với ông bà nội. Nhà nhỏ cũng thuộc loại khá giả nên cũng khá thoải mái!!
Nhưng nói chung, so với tụi nó, tôi may mắn hơn rất nhiều khi được bên cạnh gia đình mình ~
Tụi nó chờ tôi tại Quán Kem '' Sayako '' nơi tụi tôi hay tụ tập!
Tao đến đây, tụi mày ơi! ~ Bộ Tứ Thành Phố A., TẬP HỢP!!!!!!!!!!!!!