- Này, sao bọn nó đi lâu thế mà vẫn chưa về? Có khi nào tèo rồi không? – Ngọc lo lắng, giật áo Hà hỏi.
- Làm sao tôi biết được, tôi cũng như bà thôi mà. Cái thằng Việt quả này mà không nhanh chân thì khéo con Vy nó tránh mặt cho thì đố mà tìm!
- Nhưng mà sao hai người trở về đúng lúc thế! Sớm không về, muộn không về! Lúc đấy là tai nạn thôi, đúng là hiểu nhầm luôn phát sinh đúng lúc.
Không hẹn mà gặp, cả Ngọc và Hà đều đưa mắt nhìn Quỳnh. Quỳnh sửng sốt chớp chớp mắt, cảm thấy mình giống như tội đồ. Có lẽ là do việc vừa xảy ra, mắt có mờ cũng nhận rõ quan hệ giữa Việt và Vy là không tầm thường, bằng một cách vô tình nào đó, cô bỗng trở thành nhân vật nữ phụ chắn trên con đường tình cảm của nam nữ chính mất rồi.
- Hai chị... sao lại nhìn em như vậy? Mặt em dính gì sao?
- Không, không có!
- Nếu hai chị sợ em thích anh Việt, thì không có gì đâu ạ. Em và anh ấy mới quen nhau hôm nay không thể nào thích nhanh như vậy đâu. – Quỳnh quyết định lên tiếng tự minh oan cho bản thân. – Chuyện đi chơi hôm nay chắc anh ấy thương hại em không có bạn bè gì nên mới đi cùng thôi ạ. Vả lại em về Việt Nam chơi mấy ngày thôi rồi sẽ về Singapore nên…
- Hả?
Quỳnh tự nhiên nói một tràng dài làm cả Hà và Ngọc chẳng hiểu gì cả. Rốt cuộc nhìn vẻ mặt chân thành đến tội nghiệp của con bé, Hà mới cảm thấy áy náy, thì ra kẻ thứ ba gì đó không hề tồn tại, vậy mà từ nãy đến giờ cô đã nguyền rủa nó mãi không thôi.
- Chị… xin lỗi. Là bọn chị đã hiểu nhầm em.
- Không sao đâu ạ. – Quỳnh nở nụ cười thật tươi sau khi khúc mắc đã được cởi bỏ. – Em ở nhà rất buồn, thỉnh thoảng đi ra ngoài là thấy vui rồi.
- Em muốn tìm người đi chơi cùng hả? Thế thì hẹn hôm nào chúng ta cùng đi đi. Chị Ngọc này biết tất tần tật những chỗ ăn chơi nổi tiếng ở Hà Nội đấy.
- Em cảm ơn ạ.
Chuyện bên này giải quyết xong, chuyện bên kia cũng đã kết thúc tốt đẹp. Việt sung sướng nắm tay Vy quay trở lại, cậu vui đến nỗi mặt sắp sửa song song với trần nhà, chỗ tay hai người nắm chặt nhau vung lên cao như thể muốn tuyên cáo với toàn thiên hạ hai người đã chính thức trở thành một đôi. Cô bẽn lẽn muốn rút tay ra thì ngay lập tức bị Việt nắm chặt lấy.
- Cậu buông ra đi!
- Cậu không thích à?
- Không phải… nhưng mà… xấu hổ lắm!
- Có gì mà xấu hổ? Người ta có mắt thì người ta nhìn thôi, mà nhìn lắm rồi ghen tị tí thôi mà.
Đến bây giờ cô mới phát hiện ra, da mặt Việt cũng dày chẳng thua kém ai, có cần thiết phải lộ liễu thế này không cơ chứ? Bọn họ còn cả đám người đang chờ kia kìa! Cứ như vậy, hai người nắm chặt tay nhau, chậm rãi quay trở lại. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng hứng chịu ba cặp mắt mở to nhìn chằm chằm vào họ, mặt Vy chẳng khác nào vừa bị nướng chín, hận không thể tìm chỗ đất nẻ mà chui xuống ngay lập tức. Dường như còn sợ mọi người chưa nhìn rõ, cậu còn giơ lên đầy vẻ khoe khoang rước lại một tràng tiếng ồ kinh ngạc.
- Thế này là thế nào? Rốt cuộc hai người…?
- Thì cứ như vậy đấy! Chúng tớ chính thức là một cặp!
- Ồ!
- Chết tiệt. – Hà nhăn mặt kéo Vy ra một góc thì thầm. – Bà làm ăn kiểu gì đấy? Sao dễ dãi bỏ qua cho nó thế? Không những vậy lại còn bị nó cuỗm mất luôn chứ! Sao bà là bạn tôi mà chẳng học tập được ở tôi cái gì thế hả?
- Tôi… - Vy ấp úng, không biết nên trả lời thế nào. Cô không đủ dũng cảm để thú nhận cô đã sớm bị cậu làm xiêu lòng mất rồi.
- Chẹp, thôi được rồi, bị vào tròng rồi thì nói gì cũng vô ích thôi. – Ngọc cảm thán. – Dù sao cũng chúc mừng bà!
Tuy vậy Hà không phải là người dễ dàng bỏ qua. Cô đến trước mặt Việt, hai tay chống hông làm ra bộ dáng một con gà mẹ đang ưỡn ngực bảo vệ con.
- Dù cho cậu và nó có trở thành một đôi thì đừng tưởng là xong chuyện. Con mắt tôi sẽ mở to ra nhìn cậu, nhớ đấy. Nếu mà cậu làm gì có lỗi với nó thì chết với tôi.
Việt gật đầu, cười cười thì bị Hà trừng mắt cảnh cáo. Cái trừng mắt ấy không có tính uy hiếp với cậu nhưng cũng đủ khiến cậu bận tâm, cảm giác giống y hệt vừa có thêm một bà mẹ chồng đang soi mói con dâu vậy! Vì tương lai tươi đẹp trước mắt, có lẽ cậu nên tìm kế đẩy bà mẹ chồng bất đắc dĩ này ra xa bọn họ một chút, nhất định không để Vy bị ảnh hưởng mới được. Con gái… đúng là lắm chuyện thật đấy!
- Thôi… thôi vào xem phim đi, đến giờ chiếu rồi!
Lúc vào phòng chiếu phim, Việt nghiễm nhiên chiếm lấy vị trí ngồi bên cạnh Vy, coi như không thấy ánh nhìn tóe lửa khiến cả Ngọc và Quỳnh co rúm người lại của Hà. Vy bị kẹp giữa Hà và Việt, cô đành phải ngó lơ cậu một lúc, quay sang Hà cười giả lả nhằm xoa dịu cô bạn. Việt thầm nghĩ con gái không những lắm chuyện mà còn là một chỉnh thể mâu thuẫn nhất trên đời, trước kia Hà đã từng giúp Việt theo đuổi Vy, sao đột nhiên lại thay đổi rồi? Càng nghĩ cậu càng thấy nên tìm một đối tượng nào đó khiến Hà phân tâm, Khánh… ừ, là một lựa chọn đúng đắn!
Sau một chuỗi quảng cáo dài, cuối cùng bộ phim cũng đã chịu trình chiếu. Ban đầu Vy chỉ mong bộ phim có thể đủ sức hấp dẫn để lôi kéo sự chú ý của mọi người nhưng rồi chính cô cũng bị nó lôi cuốn. Bộ phim nói về mối tình đầu của một cô gái, nó bắt đầu từ quãng thời gian còn là sinh viên, sau đó tốt nghiệp rồi đi làm. Dường như cô gái đó có một nét gì đó tương đồng với Vy, có lẽ chính vì vậy mà cô như nhìn thấu được từng cung bậc cảm xúc thăng trầm của nhân vật trong phim. Đây là một bộ phim với kết thúc buồn, hai nhân vật chính cuối cùng đã không thể đến được với nhau. Cảnh cuối phim họ chia tay dưới tán cây rậm rạp của trường đại học cũng chính là nơi bắt đầu cho chuyện tình của họ. Sau một cái ôm thật chặt, họ quay lưng, đi về hai phía cách biệt và một dòng chữ xuất hiện: “Mối tình đầu như vết chân trên cát, bước nhẹ nhàng nhưng vết lại rất sâu.”
Khoảnh khắc đó, Vy đã òa khóc. Hình như cô đã thật sự nhập tâm vào bộ phim, nước mắt cứ thế mà chảy ra không cách nào kìm nén nổi. Trong phòng tối, chẳng ai có thể nhìn được vẻ mặt ai nên cô chẳng cần giả vờ, che đi tiếng nức nở và mắt cứ cay xè. Cho đến khi đèn được bật sáng, Vy cuống quýt lôi khăn giấy ra lau nước mắt nhưng đôi mắt đỏ hoe vẫn một mực tố cáo cô. Hà thở dài bất đắc dĩ, bây giờ nó đang xúc động, nói gì cũng chẳng lọt được tai. Cũng nhờ đó, Việt yên ổn đưa Vy về nhà, còn Quỳnh tất nhiên không muốn làm bóng đèn, ngoan ngoãn đi theo Hà và Ngọc. Ngồi đằng sau xe Việt, Vy vẫn tiếp tục sụt sịt. Thực ra cô rất xấu hổ, lúc ra khỏi rạp, ai cũng nhìn cô với vẻ mặt hiếu kì, chẳng ai tin nổi có người có thể vì một bộ phim mà khóc thành ra như thế.
- Khóc xong chưa?
- Ừm… xong rồi.
- Sao tự nhiên cậu lại khóc thế nhỉ? Người khác nhìn vào còn tưởng tớ làm cậu khóc nữa chứ!
- Tại phim hay mà… - Vy nhỏ giọng đáp trả.
- Hay thật à? Vậy cậu thích nhất cảnh nào?
- Là cái cảnh mà nam chính ôm đàn tỏ tình với nữ chính ở sân trường ấy. Rất lãng mạn nhé!
- Thì ra là cậu thích lãng mạn kiểu đó! – Cậu lẩm bẩm.
- Cậu nói gì?
- À, không có gì đâu. Mình về nhà thôi.
Buổi tối, Vy nằm trên giường, ngửa mặt lên trời nhìn trần nhà hồi lâu rồi bật cười vu vơ. Thì ra yêu chính là cảm giác này, là ý cười đậm nét trên nét mặt, cười đến mỏi cơ miệng nhưng vẫn không sao dừng lại được. Cô lấy chăn che mặt lại, cái tâm tình đang dâng tràn, dần dần nứt vỡ ra trong lòng khiến cô vui vẻ đến điên rồi, lăn trên giường đến vài vòng vẫn không thể giữ bình tĩnh được. Tiếng chuông điện thoại đáng ghét xen vào tâm trạng vô cùng hưng phấn của cô. Vy khó chịu bước xuống giường mở túi xách. Tự nhiên cô lại tìm thấy ví tiền của Việt, cậu ấy đã bỏ vào đây từ lúc nào nhỉ? Có lẽ lúc về nhà không tìm thấy, cậu sẽ quay trở lại để lấy nó. Ngay lập tức, Vy chạy đến trước gương, chải lại tóc, sửa sang lại trang phục bị dày vò đến nhăn nhúm. Cô bôi thêm chút son đỏ cho gương mặt tươi tắn hơn, nhưng hình như con gái trang điểm vào buổi tối thì có vẻ không ổn lắm, nghĩ vậy cô lại lấy giấy lau bớt đi son môi. Trong lúc ngồi chờ cậu đến, cô nhìn chiếc ví đặt trên bàn, trong lòng nổi lên sự hiếu kì. Cậu ấy thích cô lâu như vậy rồi, liệu có khi nào trong đó sẽ có ảnh của cô không? Suy nghĩ này rất đáng xấu hổ nhưng nhỡ đâu… nhỡ đâu cậu làm thế thật thì sao? Vy chạm một ngón tay vào cái ví và nhanh chóng rụt lại, dù trong đó có ảnh của cô hay không cũng là sự riêng tư của cậu, cô không được tò mò. Trong lúc cô đang đấu tranh với sự hiếu kì, chuông điện thoại cô đang chờ cuối cùng cũng vang lên.
- Alo. – Kìm nén sự phấn khích, cô tỏ ra thật bình thường.
- Hình như mình để quên ví trong túi xách của cậu. Cậu xem có đó không? – Đầu dây bên kia cũng rất từ tốn.
- Có chứ. À, ý mình là mình vừa nhìn thấy xong.
- Vậy thì cậu mang nó xuống cho mình luôn được không? Mình đang ở dưới nhà cậu.
- Ở dưới á? – Vy vén rèm, nhìn xuống. Quả thực cô thấy cái dáng cao cao gầy gầy đang đứng đối diện nhà cô. – Chờ mình chút nhé!
Viện cớ đi ra ngoài, Vy chạy như bay ra ngoài, đứng trước mặt cậu với nụ cười thật tươi.
- Sao đến nhanh vậy?
- Ừ.
Cậu không đáp lại, chỉ là ý cười trong mắt ngày càng sâu. Kì thực cậu không có về, từ lúc đưa cô đến tận nhà, cậu vẫn đứng mãi ở đây. Cái ví đó cũng là cậu cố ý thả vào túi xách của cô vì lưu luyến muốn gặp cô thêm một lần nữa, vì muốn xác định xem sau khi trở về cô có hối hận hay không. Cảm giác không chân thực làm cho cậu lo lắng, dù có chín chắn như thế nào, cậu vẫn mãi là một thanh niên mới lớn đứng trước mối tình đầu mình đã mong ước bao lâu nay.
- Sao cậu cứ nhìn chằm chằm mình vậy? Mặt mình dính gì à? – Vy cúi mặt, né tránh ánh mắt nóng bỏng của Việt.
- Không có gì. Mình đang rất vui.
- Mình cũng vậy. – Cô thỏ thẻ. – Ví tiền của cậu này, mình chưa động vào cái gì đâu.
- Ừ, nhưng sao tự nhiên phải nói thế? Cậu nói vậy làm mình nghi ngờ đó. Có phải là mở ra rồi không?
- Không phải mà! – Cô bĩu môi, phải đấu tranh giữ dội lắm cô mới không mở nó ra đấy.
- Thực ra cậu xem cũng được mà. – Việt bật cười. – Bây giờ bất cứ thứ gì của mình, cậu cũng có thể xem mà.
- Ai thèm!
- Muốn xem trong này có gì không?
Việt chìa cái ví ra, cô ngoảnh mặt đi làm bộ không quan tâm nhưng cái tay lại rụt rè cầm lấy. Không phải là cô muốn đâu, là do cậu nói cô có quyền mà, tội gì không sử dụng lợi ích. Mở ví ra xem, trong đó ngoài tiền thì chỉ có giấy tờ tùy thân của cậu, không có thêm một cái gì khác, một cái liên qua đến cô cũng không có. Vy ném trả lại cho Việt, làm mất công cô tưởng tượng, chẳng có cái cóc khô gì đáng xem.
- Sao vậy? Ví tiền thì chỉ có thế thôi, cậu còn muốn cái gì nữa?
- Cái gì mình cũng không muốn. Mình về đây!
- Lần sau, nhất định chỗ này sẽ để ảnh của chúng ta chụp chung. Thôi được rồi, muộn rồi, cậu lên nhà đi. Tạm biệt!
.
.
.
Cuộc sống đại học kéo dài bốn năm không thể không kể đến những hoạt động của Đoàn thể nhằm khuấy động phong trào của sinh viên. Một trong những hoạt động đó nổi bật là cuộc thi Nữ sinh thanh lịch hay còn được biết đến với cái tên quen thuộc Miss Ngoại ngữ. Ngay khi mới bắt đầu phát động cuộc thi, các lớp trong toàn trường đã sôi sục tìm kiếm gương mặt đại diện cho lớp tham gia tranh tài. Đó chính là lí do khiến Hà mắc kẹt trong lớp sau giờ tan học một cách vô cùng không tình nguyện. Bí thư và lớp trưởng ở trên bục giảng đi qua đi lại, thao thao bất tuyệt động viên các bạn đăng kí tham gia cuộc thi.
- Lớp mình nhiều gái thế này, bạn nào cũng xinh tươi, chẳng nhẽ không có một mống nào tham gia cuộc thi à? Hôm qua các anh trong ban chấp hành Đoàn đã đặt chỉ tiêu là mỗi một lớp có ít nhất một bạn tham gia rồi.
Lớp trưởng chán nản hẳn, cô nhìn xuống dưới lớp không một ai có ý định hay mảy may rung động vì lời nói của cô. Cái lớp này quả thực khi nào nói đến vụ đi chơi thì vô cùng hào hứng, hễ động đến những hoạt động của Đoàn thì lặn sủi tăm không có lấy một người buồn hửng ứng. Lớp trưởng đành quay sang cầu cứu bí thi.
- Trang ơi…
- Tôi chịu thôi.
- Ôi hai đứa này, cả hai cũng đều là con gái, sao một trong hai đứa không chịu đăng kí luôn đi còn gì nữa? Cá nhân tớ đề cử Trang bí đi!
Hết chương 24.
- Này, sao bọn nó đi lâu thế mà vẫn chưa về? Có khi nào tèo rồi không? – Ngọc lo lắng, giật áo Hà hỏi.
- Làm sao tôi biết được, tôi cũng như bà thôi mà. Cái thằng Việt quả này mà không nhanh chân thì khéo con Vy nó tránh mặt cho thì đố mà tìm!
- Nhưng mà sao hai người trở về đúng lúc thế! Sớm không về, muộn không về! Lúc đấy là tai nạn thôi, đúng là hiểu nhầm luôn phát sinh đúng lúc.
Không hẹn mà gặp, cả Ngọc và Hà đều đưa mắt nhìn Quỳnh. Quỳnh sửng sốt chớp chớp mắt, cảm thấy mình giống như tội đồ. Có lẽ là do việc vừa xảy ra, mắt có mờ cũng nhận rõ quan hệ giữa Việt và Vy là không tầm thường, bằng một cách vô tình nào đó, cô bỗng trở thành nhân vật nữ phụ chắn trên con đường tình cảm của nam nữ chính mất rồi.
- Hai chị... sao lại nhìn em như vậy? Mặt em dính gì sao?
- Không, không có!
- Nếu hai chị sợ em thích anh Việt, thì không có gì đâu ạ. Em và anh ấy mới quen nhau hôm nay không thể nào thích nhanh như vậy đâu. – Quỳnh quyết định lên tiếng tự minh oan cho bản thân. – Chuyện đi chơi hôm nay chắc anh ấy thương hại em không có bạn bè gì nên mới đi cùng thôi ạ. Vả lại em về Việt Nam chơi mấy ngày thôi rồi sẽ về Singapore nên…
- Hả?
Quỳnh tự nhiên nói một tràng dài làm cả Hà và Ngọc chẳng hiểu gì cả. Rốt cuộc nhìn vẻ mặt chân thành đến tội nghiệp của con bé, Hà mới cảm thấy áy náy, thì ra kẻ thứ ba gì đó không hề tồn tại, vậy mà từ nãy đến giờ cô đã nguyền rủa nó mãi không thôi.
- Chị… xin lỗi. Là bọn chị đã hiểu nhầm em.
- Không sao đâu ạ. – Quỳnh nở nụ cười thật tươi sau khi khúc mắc đã được cởi bỏ. – Em ở nhà rất buồn, thỉnh thoảng đi ra ngoài là thấy vui rồi.
- Em muốn tìm người đi chơi cùng hả? Thế thì hẹn hôm nào chúng ta cùng đi đi. Chị Ngọc này biết tất tần tật những chỗ ăn chơi nổi tiếng ở Hà Nội đấy.
- Em cảm ơn ạ.
Chuyện bên này giải quyết xong, chuyện bên kia cũng đã kết thúc tốt đẹp. Việt sung sướng nắm tay Vy quay trở lại, cậu vui đến nỗi mặt sắp sửa song song với trần nhà, chỗ tay hai người nắm chặt nhau vung lên cao như thể muốn tuyên cáo với toàn thiên hạ hai người đã chính thức trở thành một đôi. Cô bẽn lẽn muốn rút tay ra thì ngay lập tức bị Việt nắm chặt lấy.
- Cậu buông ra đi!
- Cậu không thích à?
- Không phải… nhưng mà… xấu hổ lắm!
- Có gì mà xấu hổ? Người ta có mắt thì người ta nhìn thôi, mà nhìn lắm rồi ghen tị tí thôi mà.
Đến bây giờ cô mới phát hiện ra, da mặt Việt cũng dày chẳng thua kém ai, có cần thiết phải lộ liễu thế này không cơ chứ? Bọn họ còn cả đám người đang chờ kia kìa! Cứ như vậy, hai người nắm chặt tay nhau, chậm rãi quay trở lại. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng hứng chịu ba cặp mắt mở to nhìn chằm chằm vào họ, mặt Vy chẳng khác nào vừa bị nướng chín, hận không thể tìm chỗ đất nẻ mà chui xuống ngay lập tức. Dường như còn sợ mọi người chưa nhìn rõ, cậu còn giơ lên đầy vẻ khoe khoang rước lại một tràng tiếng ồ kinh ngạc.
- Thế này là thế nào? Rốt cuộc hai người…?
- Thì cứ như vậy đấy! Chúng tớ chính thức là một cặp!
- Ồ!
- Chết tiệt. – Hà nhăn mặt kéo Vy ra một góc thì thầm. – Bà làm ăn kiểu gì đấy? Sao dễ dãi bỏ qua cho nó thế? Không những vậy lại còn bị nó cuỗm mất luôn chứ! Sao bà là bạn tôi mà chẳng học tập được ở tôi cái gì thế hả?
- Tôi… - Vy ấp úng, không biết nên trả lời thế nào. Cô không đủ dũng cảm để thú nhận cô đã sớm bị cậu làm xiêu lòng mất rồi.
- Chẹp, thôi được rồi, bị vào tròng rồi thì nói gì cũng vô ích thôi. – Ngọc cảm thán. – Dù sao cũng chúc mừng bà!
Tuy vậy Hà không phải là người dễ dàng bỏ qua. Cô đến trước mặt Việt, hai tay chống hông làm ra bộ dáng một con gà mẹ đang ưỡn ngực bảo vệ con.
- Dù cho cậu và nó có trở thành một đôi thì đừng tưởng là xong chuyện. Con mắt tôi sẽ mở to ra nhìn cậu, nhớ đấy. Nếu mà cậu làm gì có lỗi với nó thì chết với tôi.
Việt gật đầu, cười cười thì bị Hà trừng mắt cảnh cáo. Cái trừng mắt ấy không có tính uy hiếp với cậu nhưng cũng đủ khiến cậu bận tâm, cảm giác giống y hệt vừa có thêm một bà mẹ chồng đang soi mói con dâu vậy! Vì tương lai tươi đẹp trước mắt, có lẽ cậu nên tìm kế đẩy bà mẹ chồng bất đắc dĩ này ra xa bọn họ một chút, nhất định không để Vy bị ảnh hưởng mới được. Con gái… đúng là lắm chuyện thật đấy!
- Thôi… thôi vào xem phim đi, đến giờ chiếu rồi!
Lúc vào phòng chiếu phim, Việt nghiễm nhiên chiếm lấy vị trí ngồi bên cạnh Vy, coi như không thấy ánh nhìn tóe lửa khiến cả Ngọc và Quỳnh co rúm người lại của Hà. Vy bị kẹp giữa Hà và Việt, cô đành phải ngó lơ cậu một lúc, quay sang Hà cười giả lả nhằm xoa dịu cô bạn. Việt thầm nghĩ con gái không những lắm chuyện mà còn là một chỉnh thể mâu thuẫn nhất trên đời, trước kia Hà đã từng giúp Việt theo đuổi Vy, sao đột nhiên lại thay đổi rồi? Càng nghĩ cậu càng thấy nên tìm một đối tượng nào đó khiến Hà phân tâm, Khánh… ừ, là một lựa chọn đúng đắn!
Sau một chuỗi quảng cáo dài, cuối cùng bộ phim cũng đã chịu trình chiếu. Ban đầu Vy chỉ mong bộ phim có thể đủ sức hấp dẫn để lôi kéo sự chú ý của mọi người nhưng rồi chính cô cũng bị nó lôi cuốn. Bộ phim nói về mối tình đầu của một cô gái, nó bắt đầu từ quãng thời gian còn là sinh viên, sau đó tốt nghiệp rồi đi làm. Dường như cô gái đó có một nét gì đó tương đồng với Vy, có lẽ chính vì vậy mà cô như nhìn thấu được từng cung bậc cảm xúc thăng trầm của nhân vật trong phim. Đây là một bộ phim với kết thúc buồn, hai nhân vật chính cuối cùng đã không thể đến được với nhau. Cảnh cuối phim họ chia tay dưới tán cây rậm rạp của trường đại học cũng chính là nơi bắt đầu cho chuyện tình của họ. Sau một cái ôm thật chặt, họ quay lưng, đi về hai phía cách biệt và một dòng chữ xuất hiện: “Mối tình đầu như vết chân trên cát, bước nhẹ nhàng nhưng vết lại rất sâu.”
Khoảnh khắc đó, Vy đã òa khóc. Hình như cô đã thật sự nhập tâm vào bộ phim, nước mắt cứ thế mà chảy ra không cách nào kìm nén nổi. Trong phòng tối, chẳng ai có thể nhìn được vẻ mặt ai nên cô chẳng cần giả vờ, che đi tiếng nức nở và mắt cứ cay xè. Cho đến khi đèn được bật sáng, Vy cuống quýt lôi khăn giấy ra lau nước mắt nhưng đôi mắt đỏ hoe vẫn một mực tố cáo cô. Hà thở dài bất đắc dĩ, bây giờ nó đang xúc động, nói gì cũng chẳng lọt được tai. Cũng nhờ đó, Việt yên ổn đưa Vy về nhà, còn Quỳnh tất nhiên không muốn làm bóng đèn, ngoan ngoãn đi theo Hà và Ngọc. Ngồi đằng sau xe Việt, Vy vẫn tiếp tục sụt sịt. Thực ra cô rất xấu hổ, lúc ra khỏi rạp, ai cũng nhìn cô với vẻ mặt hiếu kì, chẳng ai tin nổi có người có thể vì một bộ phim mà khóc thành ra như thế.
- Khóc xong chưa?
- Ừm… xong rồi.
- Sao tự nhiên cậu lại khóc thế nhỉ? Người khác nhìn vào còn tưởng tớ làm cậu khóc nữa chứ!
- Tại phim hay mà… - Vy nhỏ giọng đáp trả.
- Hay thật à? Vậy cậu thích nhất cảnh nào?
- Là cái cảnh mà nam chính ôm đàn tỏ tình với nữ chính ở sân trường ấy. Rất lãng mạn nhé!
- Thì ra là cậu thích lãng mạn kiểu đó! – Cậu lẩm bẩm.
- Cậu nói gì?
- À, không có gì đâu. Mình về nhà thôi.
Buổi tối, Vy nằm trên giường, ngửa mặt lên trời nhìn trần nhà hồi lâu rồi bật cười vu vơ. Thì ra yêu chính là cảm giác này, là ý cười đậm nét trên nét mặt, cười đến mỏi cơ miệng nhưng vẫn không sao dừng lại được. Cô lấy chăn che mặt lại, cái tâm tình đang dâng tràn, dần dần nứt vỡ ra trong lòng khiến cô vui vẻ đến điên rồi, lăn trên giường đến vài vòng vẫn không thể giữ bình tĩnh được. Tiếng chuông điện thoại đáng ghét xen vào tâm trạng vô cùng hưng phấn của cô. Vy khó chịu bước xuống giường mở túi xách. Tự nhiên cô lại tìm thấy ví tiền của Việt, cậu ấy đã bỏ vào đây từ lúc nào nhỉ? Có lẽ lúc về nhà không tìm thấy, cậu sẽ quay trở lại để lấy nó. Ngay lập tức, Vy chạy đến trước gương, chải lại tóc, sửa sang lại trang phục bị dày vò đến nhăn nhúm. Cô bôi thêm chút son đỏ cho gương mặt tươi tắn hơn, nhưng hình như con gái trang điểm vào buổi tối thì có vẻ không ổn lắm, nghĩ vậy cô lại lấy giấy lau bớt đi son môi. Trong lúc ngồi chờ cậu đến, cô nhìn chiếc ví đặt trên bàn, trong lòng nổi lên sự hiếu kì. Cậu ấy thích cô lâu như vậy rồi, liệu có khi nào trong đó sẽ có ảnh của cô không? Suy nghĩ này rất đáng xấu hổ nhưng nhỡ đâu… nhỡ đâu cậu làm thế thật thì sao? Vy chạm một ngón tay vào cái ví và nhanh chóng rụt lại, dù trong đó có ảnh của cô hay không cũng là sự riêng tư của cậu, cô không được tò mò. Trong lúc cô đang đấu tranh với sự hiếu kì, chuông điện thoại cô đang chờ cuối cùng cũng vang lên.
- Alo. – Kìm nén sự phấn khích, cô tỏ ra thật bình thường.
- Hình như mình để quên ví trong túi xách của cậu. Cậu xem có đó không? – Đầu dây bên kia cũng rất từ tốn.
- Có chứ. À, ý mình là mình vừa nhìn thấy xong.
- Vậy thì cậu mang nó xuống cho mình luôn được không? Mình đang ở dưới nhà cậu.
- Ở dưới á? – Vy vén rèm, nhìn xuống. Quả thực cô thấy cái dáng cao cao gầy gầy đang đứng đối diện nhà cô. – Chờ mình chút nhé!
Viện cớ đi ra ngoài, Vy chạy như bay ra ngoài, đứng trước mặt cậu với nụ cười thật tươi.
- Sao đến nhanh vậy?
- Ừ.
Cậu không đáp lại, chỉ là ý cười trong mắt ngày càng sâu. Kì thực cậu không có về, từ lúc đưa cô đến tận nhà, cậu vẫn đứng mãi ở đây. Cái ví đó cũng là cậu cố ý thả vào túi xách của cô vì lưu luyến muốn gặp cô thêm một lần nữa, vì muốn xác định xem sau khi trở về cô có hối hận hay không. Cảm giác không chân thực làm cho cậu lo lắng, dù có chín chắn như thế nào, cậu vẫn mãi là một thanh niên mới lớn đứng trước mối tình đầu mình đã mong ước bao lâu nay.
- Sao cậu cứ nhìn chằm chằm mình vậy? Mặt mình dính gì à? – Vy cúi mặt, né tránh ánh mắt nóng bỏng của Việt.
- Không có gì. Mình đang rất vui.
- Mình cũng vậy. – Cô thỏ thẻ. – Ví tiền của cậu này, mình chưa động vào cái gì đâu.
- Ừ, nhưng sao tự nhiên phải nói thế? Cậu nói vậy làm mình nghi ngờ đó. Có phải là mở ra rồi không?
- Không phải mà! – Cô bĩu môi, phải đấu tranh giữ dội lắm cô mới không mở nó ra đấy.
- Thực ra cậu xem cũng được mà. – Việt bật cười. – Bây giờ bất cứ thứ gì của mình, cậu cũng có thể xem mà.
- Ai thèm!
- Muốn xem trong này có gì không?
Việt chìa cái ví ra, cô ngoảnh mặt đi làm bộ không quan tâm nhưng cái tay lại rụt rè cầm lấy. Không phải là cô muốn đâu, là do cậu nói cô có quyền mà, tội gì không sử dụng lợi ích. Mở ví ra xem, trong đó ngoài tiền thì chỉ có giấy tờ tùy thân của cậu, không có thêm một cái gì khác, một cái liên qua đến cô cũng không có. Vy ném trả lại cho Việt, làm mất công cô tưởng tượng, chẳng có cái cóc khô gì đáng xem.
- Sao vậy? Ví tiền thì chỉ có thế thôi, cậu còn muốn cái gì nữa?
- Cái gì mình cũng không muốn. Mình về đây!
- Lần sau, nhất định chỗ này sẽ để ảnh của chúng ta chụp chung. Thôi được rồi, muộn rồi, cậu lên nhà đi. Tạm biệt!
.
.
.
Cuộc sống đại học kéo dài bốn năm không thể không kể đến những hoạt động của Đoàn thể nhằm khuấy động phong trào của sinh viên. Một trong những hoạt động đó nổi bật là cuộc thi Nữ sinh thanh lịch hay còn được biết đến với cái tên quen thuộc Miss Ngoại ngữ. Ngay khi mới bắt đầu phát động cuộc thi, các lớp trong toàn trường đã sôi sục tìm kiếm gương mặt đại diện cho lớp tham gia tranh tài. Đó chính là lí do khiến Hà mắc kẹt trong lớp sau giờ tan học một cách vô cùng không tình nguyện. Bí thư và lớp trưởng ở trên bục giảng đi qua đi lại, thao thao bất tuyệt động viên các bạn đăng kí tham gia cuộc thi.
- Lớp mình nhiều gái thế này, bạn nào cũng xinh tươi, chẳng nhẽ không có một mống nào tham gia cuộc thi à? Hôm qua các anh trong ban chấp hành Đoàn đã đặt chỉ tiêu là mỗi một lớp có ít nhất một bạn tham gia rồi.
Lớp trưởng chán nản hẳn, cô nhìn xuống dưới lớp không một ai có ý định hay mảy may rung động vì lời nói của cô. Cái lớp này quả thực khi nào nói đến vụ đi chơi thì vô cùng hào hứng, hễ động đến những hoạt động của Đoàn thì lặn sủi tăm không có lấy một người buồn hửng ứng. Lớp trưởng đành quay sang cầu cứu bí thi.
- Trang ơi…
- Tôi chịu thôi.
- Ôi hai đứa này, cả hai cũng đều là con gái, sao một trong hai đứa không chịu đăng kí luôn đi còn gì nữa? Cá nhân tớ đề cử Trang bí đi!
Hết chương .