Từ khi có tiểu bảo, anh dường như bọc cô như bọc trứng. Hầu như công việc trên công ty anh đều đem về nhà, còn những cuộc họp quan trọng lắm anh mới đi. Đi đâu cũng dìu dắt cô như sợ cô bị ngã. Hôm nay cô bất mãn lắm rồi nên đành phải lên tiếng.
- Anh là đang lo cho tiểu bảo hay em vậy?
- Bà xã, anh là lo cho em và tiểu bảo. Em mà có mệnh hệ gì anh cũng không sống được và con cũng không sống được.
Ôn nhu vuốt mái tóc cô, ôm nhẹ cô vào lòng. Anh biết rằng thời kì đầu phụ nữ có thai khó khăn trong việc ăn uống. Và tâm trạng lúc lên lúc xuống. Nhìn thấy cô như vậy anh liền muốn mang thai hộ cô (t/g: anh là một người đàn ông trong lòng emmmm).
- Anh nói dối. Anh là lo cho tiểu bảo hơn.
- Ai nói anh chỉ lo cho tiểu bảo. Em là nhất, tiểu bảo là nhì.
Véo nhẹ chiếc mũi nhỏ nhắn của cô nói. Trong đầu cô nghĩ gì vậy? Anh sợ tính cô hấp tấp nên dễ bị té, mà té thì bụng sẽ rất đau, anh hưởng đến tiểu bảo, nhưng anh là người đau nhất. Cô đau thì tim anh như vỡ vụn ra vậy. Dù anh có nóng nảy hay bực bội đến mấy thì chỉ cần lời nói của cô anh cũng sẽ bình tĩnh trở lại.
- Anh nói nhé, không phải em bắt.
Cô cười hì hì rồi đặt nụ hôn chuồn chuồn đạp nước trên má anh. Mỉm cười ôm cô vào lòng.
Đúng lúc thì chuông điện thoại reo. Đầu bên kia là Kiệt, Kiệt đang báo cáo tình hình của bang cho anh.
- Chủ tử, lô hàng của ta vừa bị bang Quyết Tú đoạt lấy. Có một số anh em bị thương nặng đang được điều trị ở căn cứ.
Nghe xong, đôi mày rậm của anh nhíu lại, toả ra một luồng khí đáng sợ.
Cảm nhận được khí thoát ra từ anh làm cô lạnh cả sống lưng. Đặt bàn tay mình lên tay anh, giọng trong trẻo cất lên.
- Mặc Tử, có chuyện gì sao?
Nghe được giọng nói của bảo bối, anh không nhíu mày nữa. Ám khí dần tan đi, thay vào đó là một hình ảnh anh ôn nhu, dịu dàng, khác hoàn toàn so với khi nãy.
Xác định được bảo bối đã ngủ say, anh liền cầm áo khoác đến căn cứ. Chiếc xe Lamborghini màu đen sang trọng băng trên đường cao tốc đi ra ngoài vùng ngoại ô thành phố. Dừng xe tại một căn biệt to lớn như một toà lâu đài, anh tao nhã bước xuống xe và tiến vào bên trong. Nhìn thấy anh đến, hai hàng người đứng canh cổng cung kính chào.
- Chủ tử.
Anh gật đầu một cái rồi tiến vào trong. Tao nhã ngồi trên chiếc ghế sang trọng nhất trên cao, phía dưới là các người anh em thân cận nhất của anh. Giọng anh như một con quỷ vừa trỗi dậy trong mình, anh trước sau coi thuộc hạ như anh em mình, giờ nghe họ bị thương sao có thể bình tĩnh.
- Bang Quyết Tú sao?
- Bọn họ nói lô hàng của ta là lô hàng béo bở nên đã tính sẵn thời cơ đoạt lấy.
Tuấn Kiệt lên tiếng đầu tiên. Là người đã đi theo anh nhiều năm như vậy biết rất rõ tính tình của anh, anh mà nổi nóng thì có thể giết chết bao người có tội tùy ý.
- Được, để ta xem bọn họ còn muốn đoạt lấy gì từ tay ta nữa.
Về đến nhà, cô vẫn còn ngủ. Kéo chăn nằm xuống cùng cô. Ôm nhẹ cô vào lòng, bàn tay xoa xoa bụng cô khẽ nói.
- Tiểu bảo nghe lời ba, mau lớn để mẹ không chịu khổ nữa. Ba không muốn nhìn thấy mẹ con không ăn được vì con. Ba yêu mẹ và con nhất.
Dường như anh nằm độc thoại một mình với sinh linh bé nhỏ đang dần được hình thành. Bây giờ hiện tại anh rất hạnh phúc, có cô, có tiểu bảo và anh là người có trách nhiệm phải bảo vệ cô và tiểu bảo thật tốt. Anh nói rất nhiều, rất nhiều và nụ cười trên môi anh vẫn chưa tắt. Vừa mới xa cô chưa được 3 tiếng anh đã nhớ cô đến như vậy, không biết xa cô mấy ngày anh sẽ như thế nào.
Sáng hôm sau anh cố tình gọi cô dậy sớm để đi dạo dưới vườn hoa cho thoải mái. Nhìn thấy hình ảnh vừa ngủ dậy của cô chẳng khác nào mèo con nên anh không cưỡng nổi mà dành nụ hôn sáng sớm lên trán cô. Hai người đi dạo dưới vườn hoa hồng mà cô thích nhất, là loại hoa tượng trưng cho tình yêu. Ông bà quản gia nhìn hai người như vậy thì trong lòng mừng thầm, mấy cô người làm trong nhà thì ngưỡng mộ. Anh đưa cô đến xích đu giữa vườn, đặt cô ngồi lên trên đùi mình, vòng tay qua ôm cô, nhẹ nhàng nói.
- Anh sẽ mãi giữ em như thế này.
- Vậy sao?
Anh gật đầu khẳng định. Cô không nói gì chỉ mỉm cười rất tươi. Chợt, nước mắt cô rơi xuống. Anh vội lau những giọt nước vẫn đang rơi trên mặt cô, giọng nói có vẻ gấp gáp hơn.
- Có chuyện gì sao? Em không hài lòng chỗ nào?
Cô liên tục lắc đầu. Anh mỉm cười ôm cô vào lòng. Cô biết anh rất yêu mình, và bây giờ cô cũng rất yêu anh.
- Sao anh lại tốt với em như vậy?
- Vì em là bà xã của anh.
- Vậy nếu em không phải bà xã của anh thì anh có đối xử tốt với em như thế này không?
Sao hôm nay cô hỏi vậy? Có lẽ do anh nuông chiều cô quá mức nên cô có thêm một chiếc lá gan nữa rồi.
- Chúng ta là có đăng ký nha. Nếu em không yêu anh thì chỉ cần anh yêu em là được.
Từ khi có tiểu bảo, anh dường như bọc cô như bọc trứng. Hầu như công việc trên công ty anh đều đem về nhà, còn những cuộc họp quan trọng lắm anh mới đi. Đi đâu cũng dìu dắt cô như sợ cô bị ngã. Hôm nay cô bất mãn lắm rồi nên đành phải lên tiếng.
- Anh là đang lo cho tiểu bảo hay em vậy?
- Bà xã, anh là lo cho em và tiểu bảo. Em mà có mệnh hệ gì anh cũng không sống được và con cũng không sống được.
Ôn nhu vuốt mái tóc cô, ôm nhẹ cô vào lòng. Anh biết rằng thời kì đầu phụ nữ có thai khó khăn trong việc ăn uống. Và tâm trạng lúc lên lúc xuống. Nhìn thấy cô như vậy anh liền muốn mang thai hộ cô (t/g: anh là một người đàn ông trong lòng emmmm).
- Anh nói dối. Anh là lo cho tiểu bảo hơn.
- Ai nói anh chỉ lo cho tiểu bảo. Em là nhất, tiểu bảo là nhì.
Véo nhẹ chiếc mũi nhỏ nhắn của cô nói. Trong đầu cô nghĩ gì vậy? Anh sợ tính cô hấp tấp nên dễ bị té, mà té thì bụng sẽ rất đau, anh hưởng đến tiểu bảo, nhưng anh là người đau nhất. Cô đau thì tim anh như vỡ vụn ra vậy. Dù anh có nóng nảy hay bực bội đến mấy thì chỉ cần lời nói của cô anh cũng sẽ bình tĩnh trở lại.
- Anh nói nhé, không phải em bắt.
Cô cười hì hì rồi đặt nụ hôn chuồn chuồn đạp nước trên má anh. Mỉm cười ôm cô vào lòng.
Đúng lúc thì chuông điện thoại reo. Đầu bên kia là Kiệt, Kiệt đang báo cáo tình hình của bang cho anh.
- Chủ tử, lô hàng của ta vừa bị bang Quyết Tú đoạt lấy. Có một số anh em bị thương nặng đang được điều trị ở căn cứ.
Nghe xong, đôi mày rậm của anh nhíu lại, toả ra một luồng khí đáng sợ.
Cảm nhận được khí thoát ra từ anh làm cô lạnh cả sống lưng. Đặt bàn tay mình lên tay anh, giọng trong trẻo cất lên.
- Mặc Tử, có chuyện gì sao?
Nghe được giọng nói của bảo bối, anh không nhíu mày nữa. Ám khí dần tan đi, thay vào đó là một hình ảnh anh ôn nhu, dịu dàng, khác hoàn toàn so với khi nãy.
Xác định được bảo bối đã ngủ say, anh liền cầm áo khoác đến căn cứ. Chiếc xe Lamborghini màu đen sang trọng băng trên đường cao tốc đi ra ngoài vùng ngoại ô thành phố. Dừng xe tại một căn biệt to lớn như một toà lâu đài, anh tao nhã bước xuống xe và tiến vào bên trong. Nhìn thấy anh đến, hai hàng người đứng canh cổng cung kính chào.
- Chủ tử.
Anh gật đầu một cái rồi tiến vào trong. Tao nhã ngồi trên chiếc ghế sang trọng nhất trên cao, phía dưới là các người anh em thân cận nhất của anh. Giọng anh như một con quỷ vừa trỗi dậy trong mình, anh trước sau coi thuộc hạ như anh em mình, giờ nghe họ bị thương sao có thể bình tĩnh.
- Bang Quyết Tú sao?
- Bọn họ nói lô hàng của ta là lô hàng béo bở nên đã tính sẵn thời cơ đoạt lấy.
Tuấn Kiệt lên tiếng đầu tiên. Là người đã đi theo anh nhiều năm như vậy biết rất rõ tính tình của anh, anh mà nổi nóng thì có thể giết chết bao người có tội tùy ý.
- Được, để ta xem bọn họ còn muốn đoạt lấy gì từ tay ta nữa.
Về đến nhà, cô vẫn còn ngủ. Kéo chăn nằm xuống cùng cô. Ôm nhẹ cô vào lòng, bàn tay xoa xoa bụng cô khẽ nói.
- Tiểu bảo nghe lời ba, mau lớn để mẹ không chịu khổ nữa. Ba không muốn nhìn thấy mẹ con không ăn được vì con. Ba yêu mẹ và con nhất.
Dường như anh nằm độc thoại một mình với sinh linh bé nhỏ đang dần được hình thành. Bây giờ hiện tại anh rất hạnh phúc, có cô, có tiểu bảo và anh là người có trách nhiệm phải bảo vệ cô và tiểu bảo thật tốt. Anh nói rất nhiều, rất nhiều và nụ cười trên môi anh vẫn chưa tắt. Vừa mới xa cô chưa được tiếng anh đã nhớ cô đến như vậy, không biết xa cô mấy ngày anh sẽ như thế nào.
Sáng hôm sau anh cố tình gọi cô dậy sớm để đi dạo dưới vườn hoa cho thoải mái. Nhìn thấy hình ảnh vừa ngủ dậy của cô chẳng khác nào mèo con nên anh không cưỡng nổi mà dành nụ hôn sáng sớm lên trán cô. Hai người đi dạo dưới vườn hoa hồng mà cô thích nhất, là loại hoa tượng trưng cho tình yêu. Ông bà quản gia nhìn hai người như vậy thì trong lòng mừng thầm, mấy cô người làm trong nhà thì ngưỡng mộ. Anh đưa cô đến xích đu giữa vườn, đặt cô ngồi lên trên đùi mình, vòng tay qua ôm cô, nhẹ nhàng nói.
- Anh sẽ mãi giữ em như thế này.
- Vậy sao?
Anh gật đầu khẳng định. Cô không nói gì chỉ mỉm cười rất tươi. Chợt, nước mắt cô rơi xuống. Anh vội lau những giọt nước vẫn đang rơi trên mặt cô, giọng nói có vẻ gấp gáp hơn.
- Có chuyện gì sao? Em không hài lòng chỗ nào?
Cô liên tục lắc đầu. Anh mỉm cười ôm cô vào lòng. Cô biết anh rất yêu mình, và bây giờ cô cũng rất yêu anh.
- Sao anh lại tốt với em như vậy?
- Vì em là bà xã của anh.
- Vậy nếu em không phải bà xã của anh thì anh có đối xử tốt với em như thế này không?
Sao hôm nay cô hỏi vậy? Có lẽ do anh nuông chiều cô quá mức nên cô có thêm một chiếc lá gan nữa rồi.
- Chúng ta là có đăng ký nha. Nếu em không yêu anh thì chỉ cần anh yêu em là được.