Cho tới bây giờ, nàng chưa từng thấy qua vẻ mặt này của y, giống như đối diện mình chính là kẻ thù không đội trời chung.
Phải chăng nàng vừa nói gì không đúng? Vậy thì đại sự hỏng bét rồi.
“Chuyện này… Nguyên Dật, mặc kệ hắn gạt ta hay không, chung quy chàng đã biết tính ta, ta là người như vậy, làm việc không để ý trước sau, chàng hãy tha thứ cho ta được không? Ta xin lỗi chàng, chàng đừng giận ta, đừng bỏ ta đi được không?” Trì Tú Tâm khẽ nắm tay áo y, thấp giọng nài nỉ, chỉ mong Lạc Nguyên Dật đừng rời bỏ mình.
“Ta đã sớm nhắc nhở nàng, làm người không nên quá hảo tâm…” Nghe thấy giọng điệu ai oán của thê tử, Lạc Nguyên Dật tuy đầy một bụng tức, cũng không sao bộc phát ra được.
Ai bảo người khiến y động tâm lại là nữ tử ngốc nghếch này.
Yêu cũng đã yêu, cho dù nàng ấy hiện tại lấy đao chĩa vào y, y cũng không biện pháp nói cắt bỏ liền cắt bỏ quan hệ.
“Ta biết, ta có nhớ, cho nên trước mặt hắn ta cũng không tiết lộ một câu nửa chữ chuyện của chàng! Ta đã rất cố gắng!” Trì Tú Tâm vội đáp.
Lạc Nguyên Dật liếc nàng một cái, thật sự không thể nặng lời với nàng.
Lão Hầu Bình trước đó không nhất thiết phải dẫn về nhà, nhưng tình huống lần này lại hoàn toàn bất đồng.
Hôm nay Dư Thương Phàm giúp nàng, nàng mời y về nhà xem như là hợp tình hợp lý. Bởi vậy dù muốn trách, Lạc Nguyên Dật cũng nghĩ không ra nên trách nàng cái gì.
Chính y nói mình thích sự thiện lương của nàng, còn nói nàng cứ là chính mình, tùy tâm sở dục, bây giờ sao có thể trách cứ nàng được?
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là ông trời muốn trêu cợt y, cho y một đoạn tình duyên không thể vung đao chặt đứt, còn có cơn ác mộng đang chực đổ xuống đầu này.
“Ta không giận nàng. Ta hiểu nàng làm vậy là có lý do, cũng biết nàng luôn cố gắng giúp ta nhưng…” Lạc Nguyên Dật vuốt mặt thở dài: “Hắn đã đến rồi, phu thê chúng ta chỉ e phải chấm dứt...”
Trì Tú Tâm nghe vậy, hai mắt liền mở lớn.
Nàng theo phản xạ sấn tới Lạc Nguyên Dật, ôm lấy cánh tay y, kích động la lên: “Chàng không được dọa ta!”
Sự tình nào có nghiêm trọng đến vậy?
Chỉ là người em trai đột nhiên tìm đến cửa, thúc huynh trưởng về nhà mà thôi, vì cái gì bọn họ phải xa nhau?
Từ miệng y biết được hậu quả, Trì Tú Tâm không khỏi hốt hoảng, liên tục lắc đầu mà rằng: “Không được! Chàng không thể đi! Chúng ta là phu thê, mặc kệ khó khăn gì, cuối cùng đều sẽ có cách giải quyết. Chàng không thể trốn tránh mãi được, ít nhất hãy ngồi xuống bàn bạc với nhau đã!”
Nàng hối hận rồi.
Lạc Nguyên Dật thích cá tính sáng sủa của nàng, nàng cũng không nên vì thế quên mất đạo lý: tốt quá hóa hỏng.
Thành thân đã lâu, Lạc Nguyên Dật vẫn kỵ nhất là xuất môn, cũng không để ai nhìn thấy khuôn mặt y, biết về y, còn dặn nàng không được nhắc tới y trước mặt người ngoài, giống như y có một bí mật vô cùng trọng yếu, cho nên mới phải cẩn thận từng ly từng tý vậy.
Nàng đồng ý không hỏi chuyện của y, chẳng qua khi hai người ở cạnh nhau, nàng vẫn thường ám chỉ bâng quơ, song đổi lại chỉ toàn là lạnh nhạt.
Hiện tại có thể hỏi, nực cười thay y lại sắp sửa rời xa nàng.
Thân thủ y thế nào nàng đã tận mắt chứng kiến. Bay trên nóc nhà, leo lên vách tường đều không có gì làm khó được y. Nếu y thực sự muốn rời đi, dù là thần tiên cũng khó bề ngăn cản.
Sau cùng, y vẫn không phải loại thư sinh nhã nhặn trói gà không chặt, có thể bắt nhốt ở trong phòng.
Nghĩ đến đây, Trì Tú Tâm bỗng thấy mệt mỏi.
Sai lầm đều do nàng. Nàng phải làm sao mới giữ được y?
“Nguyên Dật! Thực xin lỗi! Xin lỗi chàng…” Tuy rằng không biết cố sự kia là gì, nhưng nàng biết hiện tại mình không muốn rời xa Lạc Nguyên Dật.
Y quan tâm nàng, yêu thương nàng, con người y hài hước lại ổn trọng đã sớm ở trong lòng nàng chiếm một khoảng trời riêng, hiện tại muốn bọn họ tách ra, có khác nào bóp nát tâm can nàng.
“Tú Tâm...” Lạc Nguyên Dật vuốt ve khuôn mặt sắp bật khóc của nàng, không nén được tiếng thở dài, “Ở đời luôn có những việc bất đắc dĩ như vậy, một khi khơi dậy quá khứ của ta, kế tiếp sẽ không ngừng là…”
“Rốt cuộc là cái loại ân oán tình cừu gì khiến cho vợ chồng ly tán, cửa nát nhà tan?” Trì Tú Tâm nắm chặt cánh tay Lạc Nguyên Dật, lúc nói lời này, trong lòng nàng cơ hồ là oán hận.
“Được rồi, đã như vậy…” Lạc Nguyên Dật kéo nàng vào trong ngực, y ôm nàng chặt cứng rồi hạ thấp giọng nói: “…Ngàn vạn lần không được nghe lời hắn, cũng đừng tin tưởng hắn. Nàng phải coi ta và hắn không có quan hệ gì, ta chỉ đơn thuần là một tên ăn mày, nhờ vận khí tốt mới được ở rể nhà nàng. Nói thế, có lẽ ta và nàng không cần tách khỏi nhau.”
“Thật vậy sao?” Trì Tú Tâm bật ra tiếng cười khổ, “Lúc đuổi theo chàng, ta có nói với hắn chàng vốn là người Lạc Thành…”
“Tốt lắm, chính là như vậy, nàng phải vững tâm đến phút cuối cùng, đừng tin hắn một câu nửa chữ.” Dứt lời, Lạc Nguyên Dật lại ôm siết lấy nàng, cơ hồ khiến nàng không thở nổi.
Nhìn người ngọc trong vòng tay, cảm nhận thân thể nàng mềm mại, bé bỏng biết chừng nào, Lạc Nguyên Dật âm thầm cầu nguyện.
Y thật tâm hy vọng, sau cơn mưa trời lại sáng, chỉ cần y cố gắng kiên trì…
Cho tới bây giờ, nàng chưa từng thấy qua vẻ mặt này của y, giống như đối diện mình chính là kẻ thù không đội trời chung.
Phải chăng nàng vừa nói gì không đúng? Vậy thì đại sự hỏng bét rồi.
“Chuyện này… Nguyên Dật, mặc kệ hắn gạt ta hay không, chung quy chàng đã biết tính ta, ta là người như vậy, làm việc không để ý trước sau, chàng hãy tha thứ cho ta được không? Ta xin lỗi chàng, chàng đừng giận ta, đừng bỏ ta đi được không?” Trì Tú Tâm khẽ nắm tay áo y, thấp giọng nài nỉ, chỉ mong Lạc Nguyên Dật đừng rời bỏ mình.
“Ta đã sớm nhắc nhở nàng, làm người không nên quá hảo tâm…” Nghe thấy giọng điệu ai oán của thê tử, Lạc Nguyên Dật tuy đầy một bụng tức, cũng không sao bộc phát ra được.
Ai bảo người khiến y động tâm lại là nữ tử ngốc nghếch này.
Yêu cũng đã yêu, cho dù nàng ấy hiện tại lấy đao chĩa vào y, y cũng không biện pháp nói cắt bỏ liền cắt bỏ quan hệ.
“Ta biết, ta có nhớ, cho nên trước mặt hắn ta cũng không tiết lộ một câu nửa chữ chuyện của chàng! Ta đã rất cố gắng!” Trì Tú Tâm vội đáp.
Lạc Nguyên Dật liếc nàng một cái, thật sự không thể nặng lời với nàng.
Lão Hầu Bình trước đó không nhất thiết phải dẫn về nhà, nhưng tình huống lần này lại hoàn toàn bất đồng.
Hôm nay Dư Thương Phàm giúp nàng, nàng mời y về nhà xem như là hợp tình hợp lý. Bởi vậy dù muốn trách, Lạc Nguyên Dật cũng nghĩ không ra nên trách nàng cái gì.
Chính y nói mình thích sự thiện lương của nàng, còn nói nàng cứ là chính mình, tùy tâm sở dục, bây giờ sao có thể trách cứ nàng được?
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là ông trời muốn trêu cợt y, cho y một đoạn tình duyên không thể vung đao chặt đứt, còn có cơn ác mộng đang chực đổ xuống đầu này.
“Ta không giận nàng. Ta hiểu nàng làm vậy là có lý do, cũng biết nàng luôn cố gắng giúp ta nhưng…” Lạc Nguyên Dật vuốt mặt thở dài: “Hắn đã đến rồi, phu thê chúng ta chỉ e phải chấm dứt...”
Trì Tú Tâm nghe vậy, hai mắt liền mở lớn.
Nàng theo phản xạ sấn tới Lạc Nguyên Dật, ôm lấy cánh tay y, kích động la lên: “Chàng không được dọa ta!”
Sự tình nào có nghiêm trọng đến vậy?
Chỉ là người em trai đột nhiên tìm đến cửa, thúc huynh trưởng về nhà mà thôi, vì cái gì bọn họ phải xa nhau?
Từ miệng y biết được hậu quả, Trì Tú Tâm không khỏi hốt hoảng, liên tục lắc đầu mà rằng: “Không được! Chàng không thể đi! Chúng ta là phu thê, mặc kệ khó khăn gì, cuối cùng đều sẽ có cách giải quyết. Chàng không thể trốn tránh mãi được, ít nhất hãy ngồi xuống bàn bạc với nhau đã!”
Nàng hối hận rồi.
Lạc Nguyên Dật thích cá tính sáng sủa của nàng, nàng cũng không nên vì thế quên mất đạo lý: tốt quá hóa hỏng.
Thành thân đã lâu, Lạc Nguyên Dật vẫn kỵ nhất là xuất môn, cũng không để ai nhìn thấy khuôn mặt y, biết về y, còn dặn nàng không được nhắc tới y trước mặt người ngoài, giống như y có một bí mật vô cùng trọng yếu, cho nên mới phải cẩn thận từng ly từng tý vậy.
Nàng đồng ý không hỏi chuyện của y, chẳng qua khi hai người ở cạnh nhau, nàng vẫn thường ám chỉ bâng quơ, song đổi lại chỉ toàn là lạnh nhạt.
Hiện tại có thể hỏi, nực cười thay y lại sắp sửa rời xa nàng.
Thân thủ y thế nào nàng đã tận mắt chứng kiến. Bay trên nóc nhà, leo lên vách tường đều không có gì làm khó được y. Nếu y thực sự muốn rời đi, dù là thần tiên cũng khó bề ngăn cản.
Sau cùng, y vẫn không phải loại thư sinh nhã nhặn trói gà không chặt, có thể bắt nhốt ở trong phòng.
Nghĩ đến đây, Trì Tú Tâm bỗng thấy mệt mỏi.
Sai lầm đều do nàng. Nàng phải làm sao mới giữ được y?
“Nguyên Dật! Thực xin lỗi! Xin lỗi chàng…” Tuy rằng không biết cố sự kia là gì, nhưng nàng biết hiện tại mình không muốn rời xa Lạc Nguyên Dật.
Y quan tâm nàng, yêu thương nàng, con người y hài hước lại ổn trọng đã sớm ở trong lòng nàng chiếm một khoảng trời riêng, hiện tại muốn bọn họ tách ra, có khác nào bóp nát tâm can nàng.
“Tú Tâm...” Lạc Nguyên Dật vuốt ve khuôn mặt sắp bật khóc của nàng, không nén được tiếng thở dài, “Ở đời luôn có những việc bất đắc dĩ như vậy, một khi khơi dậy quá khứ của ta, kế tiếp sẽ không ngừng là…”
“Rốt cuộc là cái loại ân oán tình cừu gì khiến cho vợ chồng ly tán, cửa nát nhà tan?” Trì Tú Tâm nắm chặt cánh tay Lạc Nguyên Dật, lúc nói lời này, trong lòng nàng cơ hồ là oán hận.
“Được rồi, đã như vậy…” Lạc Nguyên Dật kéo nàng vào trong ngực, y ôm nàng chặt cứng rồi hạ thấp giọng nói: “…Ngàn vạn lần không được nghe lời hắn, cũng đừng tin tưởng hắn. Nàng phải coi ta và hắn không có quan hệ gì, ta chỉ đơn thuần là một tên ăn mày, nhờ vận khí tốt mới được ở rể nhà nàng. Nói thế, có lẽ ta và nàng không cần tách khỏi nhau.”
“Thật vậy sao?” Trì Tú Tâm bật ra tiếng cười khổ, “Lúc đuổi theo chàng, ta có nói với hắn chàng vốn là người Lạc Thành…”
“Tốt lắm, chính là như vậy, nàng phải vững tâm đến phút cuối cùng, đừng tin hắn một câu nửa chữ.” Dứt lời, Lạc Nguyên Dật lại ôm siết lấy nàng, cơ hồ khiến nàng không thở nổi.
Nhìn người ngọc trong vòng tay, cảm nhận thân thể nàng mềm mại, bé bỏng biết chừng nào, Lạc Nguyên Dật âm thầm cầu nguyện.
Y thật tâm hy vọng, sau cơn mưa trời lại sáng, chỉ cần y cố gắng kiên trì…