An Nguyệt Quân đi tới khúc quanh hành lang, dừng lại, mắt lạnh nhìn người phía trước, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
“Bảo chủ, bên trong đã sắp xếp xong rồi.” Tinh Ảnh quỳ một chân trên đất, cung kính thưa.
An Nguyệt Quân gật đầu, đáy mắt loé lên u quang bảo: “Ngày mai lên đường.”
Nói xong định xoay người rời đi, bỗng chốc hắn lại nghe thấy giọng Tinh Ảnh: “Bảo chủ, không thấy Nguyệt Ảnh.”
Ngay sau đó, Tinh Ảnh lập tức bị đánh văng ra xa tít, phun ra một ngụm máu, khó nhọc kêu: “Bảo chủ…”
“Sau này không phải chuyện của mình đừng lắm mồm!” Đôi mắt long lanh trong suốt như thuỷ tinh của An Nguyệt Quân nhấp nháy sát ý, con ngươi đen thẫm thêm nhiều khiến Tinh Ảnh lạnh buốt từ trên đầu xuống dưới chân, miễn cưỡng lại quỳ xuống thưa: “Tuân lệnh.”
An Nguyệt Quân không nói một lời, rời đi.
Hắn bước vào Thấm Tuyết các, đập vào mắt là khung cảnh ấm áp ngọt ngào đến mê người.
Nương tử của hắn nằm ngủ quên úp sấp trên bàn, khoé miệng vẫn ẩn hiện nụ cười tươi tắn. Có lẽ ngủ thật ngon nên đôi môi hồng của nàng cười càng thêm thoả mãn, tựa cánh anh đào khẽ nở bung, lỗ mũi nho nhỏ khéo léo thở đều đều, đôi mắt nhắm chặt song vẫn có thể tưởng tượng lúc nó mở ra sẽ mê hoặc đến độ nào. Cứ như là đang xem phong cảnh đẹp nhất trần đời vậy, An Nguyệt Quân say mê mỉm cười, cười đến ngờ nghệch, mặc dù vết sẹo lớn trên mặt nàng rất rõ ràng nhưng đáy mắt hắn vẫn chỉ có một loại si mê không cách nào bỏ được. Nương tử của hắn thật là đẹp quá!
Cảm nhận được ngoài cửa sổ có gió lạnh lùa vào, An Nguyệt Quân nhíu chặt lông mày, bất đắc dĩ lắc đầu ôm nàng lên. Diệp Khê Thiến vô ý thức cựa quậy, đem khuôn mặt bé nhỏ cọ cọ vào trong lồng ngực hắn, thêm gần gũi dính chặt lấy hắn mà ngủ. Đôi mắt trầm tĩnh bỗng chốc biến thành hồ nước xuân cuồn cuộn dậy sóng, dịu dàng nhìn nàng kề sát vào mình, tâm hắn trướng đầy hạnh phúc.
Đem nàng khẽ khàng đặt nằm trên giường bạch ngọc, hắn ngơ ngác ngắm nàng, tay gắt gao nắm chặt tay nàng, như thể cả đời thế này cũng không chán.
Mãi ngắm… ngắm… ngắm…
Đến khi màn trời phủ xuống, Diệp Khê Thiến lờ mờ tỉnh lại, vô ý duỗi người một cái. Nàng quay đầu chợt phát hiện đôi mắt đen thâm thuý của An Nguyệt Quân đang thẳng tắp chằm chằm nhìn mình, sợ hết hồn nhổm dậy hỏi: “Anh… anh nhìn gì vậy?”
An Nguyệt Quân dường như bị nàng gọi tỉnh lại từ trong mộng, đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó mê mẩn cười toe toét, ánh mắt lấp lánh chói loà như tinh tú trên trời cao, nũng nịu đáp: “Nhìn nương tử nha.”
“Em bây giờ có cái gì đẹp mà nhìn?” Nàng nói xong, mí mắt rũ xuống, ngay cả mỗi sợi tóc cũng toát ra vẻ buồn rầu.
“Nào có! Lông mày nương tử nhìn kỹ rất đẹp nha, thanh thanh mảnh mảnh. Mắt nương tử rực rỡ như bảo thạch nha, thật xinh đẹp. Mũi nương tử vừa khéo léo vừa nho nhỏ nha, vô cùng đáng yêu. Môi nương tử đỏ bừng như hoa anh đào nha, rất muốn cắn một ngụm. Nương tử chỗ nào cũng đều xinh đều đẹp hết, cả đời ta nhìn cũng không chán.”An Nguyệt Quân vừa nói vừa đưa tay điểm đến mỗi chi tiết khuôn mặt nàng, mỗi một chỗ đều yêu thương vuốt ve, giống như đang chạm vào bảo vật vô giá. Khoé môi hắn nở nụ cười ngọt ngào đến tan chảy lòng người.
“Đồ ngốc.” Diệp Khê Thiến trừng mắt liếc hắn một cái, vội vã đưa mắt sang hướng khác, khuôn mặt ửng lên nhàn nhạt ráng hồng khiến vết sẹo trở nên đỏ tươi, nhìn vào rất kinh khủng, nhưng với An Nguyệt Quân thì chỉ càng thêm khắc vào tâm can, như là sợ không đủ làm lòng nàng say vậy.
“Anh nói chuyện càng ngày càng ngọt đó, em chỉ sợ đỡ không nổi mấy chiêu này của anh rồi.” Diệp Khê Thiến khẽ mỉm cười nói tiếp.
“Có đâu. Phu quân nói đều là sự thật chứ bộ! Nương tử, nàng làm sao lại không tin ta?” An Nguyệt Quân đáng thương ngó nàng, mắt hàm chứa u oán và giận dỗi.
“Được, được, em tin mà. Anh không phải nói ra ngoài à? Sao về nhanh thế?” Diệp Khê Thiến gặp bộ dạng nũng nịu mê chết người này của hắn ngay lập tức đầu hàng, vội lảng sang chuyện khác.
“Nương tử, ngày mai phu quân phải đi ra ngoài một chút.” An Nguyệt Quân không hề cam tâm tình nguyện chu môi lên, hệt một đứa con nít hờn dỗi kêu.
“Ừ.” Diệp Khê Thiến gật đầu lại ngồi bên ghế, lười biếng úp mặt lên bàn không nói thêm gì nữa.
An Nguyệt Quân giống như là đứa con nít không lấy được thứ mình muốn, vẻ mặt mất hứng oán giận, nặng nề ngồi xuống bên cạnh nàng, khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ bé đưa tới gần mặt nàng, nước mắt lã chã chực rơi: “Nương tử, nàng không còn yêu ta nữa sao?” Từng câu từng chữ thật là ai oán.
“Hả?” Diệp Khê Thiến ngu ngơ không hiểu. Lại cái tuồng gì nữa đây?
“Vì sao ta nói muốn đi ra ngoài mà nương tử chẳng thèm nhớ ta, không hỏi ta đi nơi nào?” An Nguyệt Quân càng nói càng thương tâm, mắt to mơ hồ đã có thể tuôn ào ào ra nước.
Diệp Khê Thiến liếc hắn nặng nề thở dài, bất đắc dĩ giải thích: “Anh cũng đâu phải không bao giờ trở lại.” Tuy nhiên nhìn hắn có càng ngày càng có nguy cơ xuất ra một trận đại hồng thuỷ, nàng liền vội vã đổi lời: “Anh muốn đi đâu, đi mấy ngày? Em sẽ rất nhớ anh.”
An Nguyệt Quân như là vừa được cho ăn mật, ngây ngô nở nụ cười đáp: “Nương tử, ta cũng không biết, nhưng ta sẽ trở lại thật nhanh, thật nhanh, thật nhanh.” Vô cùng nhanh, bởi vì hắn rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ nàng.
“Vậy anh đi đường nhớ cẩn thận.” Diệp Khê Thiến mở miệng dặn.
“Ừ, nương tử.”
“Xong rồi, anh đi đi.”
“…”
Hồi lâu…
“Nương tử…” Chẳng biết sao tâm cứ thấp thỏm bất an, dường như trực giác mách bảo sẽ phát sinh chuyện không hay. An Nguyệt Quân đầu óc không yên, nghĩ muốn đem nàng mang theo bên mình, một khắc cũng không tách rời. Tuy nhiên hắn biết nàng sẽ không đồng ý, hắn lại không muốn nàng không vui, cũng không muốn khiến cho nàng không vui. Tức thì, hắn nghiêm túc căn dặn: “Đáp ứng ta, trong khi ta đi, nàng đi đâu cũng phải có người bên cạnh.”
“Chuyện gì chứ?” Diệp Khê Thiến cười cười bảo: “Em thành cái dạng này ai mà cần? Anh suy nghĩ nhiều quá.”
An Nguyệt Quân lắc đầu, hướng ngoài cửa nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Dương Hoà.”
Ngoài cửa Dương Hoà lập tức xuất hiện ngay, cung kính thưa: “Có thuộc hạ.”
“An nguy của phu nhân giao cho ngươi. Ta không cho phép có bất cứ sai lầm nào.” An Nguyệt Quân lạnh lùng hạ lệnh.
“Vâng, thuộc hạ xin dùng tính mạng của mình thề, phu nhân tuyệt đối sẽ an toàn.” Vẻ mặt Dương Hoà bình tĩnh thề.
An Nguyệt Quân gật đầu. Có Dương Hoà ở đây hắn cũng tạm yên tâm, nhưng không hiểu sao đáy lòng vẫn không hoàn toàn an tĩnh, vẫn cứ mơ hồ phập phồng…
Ngay sau đó, giống như là đã quyết định chắc chắn, An Nguyệt Quân cười híp mắt nói: “Nương tử, ngày mai ta không đi nữa.”
“Sao vậy?” Diệp Khê Thiến kỳ quái hỏi.
“Ta đi sẽ rất nhớ nương tử, với lại nương tử cũng không chịu nhớ ta.” An Nguyệt Quân kéo kéo lỗ mũi đáng thương kêu khổ. Nương tử của hắn, hắn hết thảy đều quan tâm nàng nhất. Vì nàng, hắn cái gì cũng không để ý.
“Á!” An Nguyệt Quân bất ngờ bị đánh một cái, xoa xoa đầu rưng rưng kêu khóc: “Nương tử, nàng sao lại đánh ta?”
“Không đi sau này đừng có nhìn mặt em nữa!” Diệp Khê Thiến hung hăng doạ nạt. Nàng hy vọng sau khi hắn trở về vết sẹo trên mặt sẽ tốt hơn. Tuy hắn nói chẳng bận tâm nhưng mà nàng vẫn có chút để ý. Khuôn mặt xấu xí thế này ai nhìn cũng khó chịu chứ.
An Nguyệt Quân thấy nàng kiên quyết ra lệnh, buồn buồn nuốt xuống cái quyết định của hắn, vội vàng gật đầu, đôi mắt sáng trong mở to lấy lòng, ngoan ngoãn nói: “Nương tử, ta nghe nàng, ta nghe nàng hết.”
…
Lời tác giả:
PS (Photoshop): Hắc hắc, hôm nay rốt cuộc cũng thi xong, cảm ơn mọi người ủng hộ cho tới hôm nay. Một con rùa bò lê bò càng như ta đây được nhiều người ủng hộ như vậy thật là một diễm phúc! Cúi đầu xin cảm tạ! Ta trước đi thu xếp đồ đạc đã. Ngày mai về quê, chừng chiều chiều mới về đến nhà. Yên tâm, về đến nơi ta sẽ online liền. Bất quá internet trong nhà chậm lắm, hắc hắc, nhưng các nàng cứ yên tâm, nếu được ta sẽ ra tiệm cho nhanh. Nhớ nhé, mai ta sẽ trở lại, see ya.