"Hạ cái gì? Ngươi mau nói ra." Sẽ không phải là đoạn trường tán chứ? Tô Tĩnh Nhã khẩn trương nghĩ, lại thấy Lý Dục ôm lấy mình: "Nàng cho ta xuống xuân dược, cho nên ta mới vội vã đi ra ngoài từ nhà nàng, bây giờ dược tính đang phát, ngươi mau lại đây cứu ta. . . . . ." Nói qua cúi người tiến lên, muốn chiếm ít tiện nghi.
Tô Tĩnh Nhã vốn sửng sốt, rồi sau đó phản ứng kịp, đưa tay, nhéo lỗ tai của hắn một phen: "Xuân dược đúng không, ta nghe người ta nói dùng sức nhéo lỗ tai có thể trị loại chất độc này đó, nếu không chúng ta thử một chút xem?" Nói cái khác thì còn có thể tin, xuân dược, đi mà lừa gạt quỷ.
"Đừng, đừng, đau đó. . . . . ." Lý Dục kêu đau, không tiện nghi chiếm được, còn gặp phải phản kích, thật đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo (*), thua thiệt lớn, vội vàng buông tay ra, cấp cứu lỗ tai của mình.
(*)ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo: xui xẻo, không làm được việc còn bị thiệt.
Thấy Lý Dục buông lỏng tay ra, Tô Tĩnh Nhã mới thả lỗ tai của hắn.
"Cái đó, sao nàng nhìn ra ta nói dối vậy?" Xoa lỗ tai đau nhức, Lý Dục hơi ngạc nhiên hỏi.
"Đừng quên, ta hiểu dược tính, xuân dược là loại thuốc phát tác luôn, trúng tại chỗ thì lập tức phát tác, đâu giống như ngươi, sau khi trở lại tửu lâu Như Ý một lát mới phát tác, với lại, người trúng xuân dược thì toàn thân sẽ nóng lên, thần trí mơ hồ, ngươi xem lại ngươi một chút, có sao?".
"Ồ ——" Lý Dục coi như đã hiểu.
"Ngươi nói về chuyện đã xảy ra ở nhà Tiểu Anh một chút. . . . . ."
Lý Dục nói cặn kẽ chuyện đã xảy ra ở nhà Tiểu Anh một lần, khi Tô Tĩnh Nhã nghe nói đến đoạn Tiểu Anh chân chính đã bị giết chết chừng hai năm trước thì cực kì khiếp sợ, nghe thấy lúc Đỗ thúc thúc sắp chết còn nhớ thương con gái Tiểu Anh của mình, nàng cũng thật sự rất cảm động, thật là cha con đáng thương, có thời gian đi thắp nén hương, để cúng tế Vong Linh các ngươi.
Nghe tới hành động việc làm của Tiểu Anh giả, nàng rất giận phẫn, không ngờ người luôn làm nũng ở trước mặt mình lại là thám tử nước Đại Kim dịch dung thành, thiệt cho mình còn luôn chăm nom nàng như muội muội, tốt với nàng như vậy.
Nhìn vẻ mặt xám tro của Tô Tĩnh Nhã, Lý Dục lắc đầu một cái, nàng là do mù quáng thiện lương nên mới bị người xấu trong trấn nhỏ này lợi dụng, đừng bảo là đến Kinh Thành phức tạp: "Nàng quá mức thiện lương, thiện lương muốn đối tốt với mọi người, lại quên nhìn bản tính của bọn họ, cho nên mới bị người tính kế khắp nơi".
Tô Tĩnh Nhã không nói gì, ở trong lòng nghĩ tới lời Lý Dục nói: Có phải thật sự là do mình quá mức mù quáng rồi đúng không?
“Cái đó, đã nói cho nàng hết chuyện tình của Tiểu Anh rồi, có phải nàng nên nói cho ta nghe một chút về sự việc của nam nhân kia là như thế nào không?" Lý Dục ê ẩm nói.
"Nam nhân? Ngươi nói Triệu Tử Tiêu sao? Hắn là công tử nhà Huyện lệnh, trước kia ta và hắn có quen biết." Tô Tĩnh Nhã chỉ nói đại khái một cái.
"Chỉ quen biết đơn giản như vậy sao?" Lý Dục không tin: "Ta thấy không phải đâu, phụ thân dùng ánh mắt nhìn con để nhìn hắn đó." Nhớ tới thái độ của phụ thân, trong lòng của hắn không biết là vị gì, đúng là nữ nhi của ông, nhưng sớm muộn gì nàng cũng là nương tử của ta đó!
"Ghen nữa." Tô Tĩnh Nhã cười khẽ, bộ dạng thằng ngốc này ghen thật sự nhìn rất vui: "Lập gia đình là ta không phải là phụ thân ta, sao cái người này quan tâm thái độ của phụ thân ta làm gì?"
"Tất nhiên là quan tâm rồi.., hắn là nhạc phụ tương lai của ta đó." Nếu không phải ngươi muốn giấu giếm hôn ước, nếu không, phụ thân đã dùng loại ánh mắt này nhìn ta rồi.
"Được rồi, ba ngày sau sẽ đi du hồ, ta nói rõ ràng với hắn, để về sau hắn không nên trở lại nữa có được hay không?" Tô Tĩnh Nhã nói, cũng nên giải thích một cái, để cho phụ thân mình hiểu lầm người ta như vậy cũng không tiện.
"Ngươi thật sự muốn đi sao?" Vừa nghĩ đến nàng đi ra ngoài với nam nhân khác, bộ ngực hắn lại khó chịu.
"Không đi thì giải thích như thế nào?" Tô Tĩnh Nhã nói.
"Không phải ngươi không để ý đến hắn là được sao." Lý Dục nói.
"Vậy cũng không được, Triệu công tử này là người trọng tình, không làm phu thê nhưng ta còn muốn làm bằng hữu với hắn."
"Cùng hắn làm bằng hữu gì, ngươi gả cho ta sẽ phải đi Kinh Thành với ta, còn phải cần người bạn này làm gì?" Lý Dục nói, xa như vậy, không gặp mặt được còn làm bằng hữu quái gì, lại nói một nam nhân và một nữ nhân có thể làm bằng hữu đơn thuần ư, Lý Dục bài xích từ trong đáy lòng.
Đến Kinh Thành, thật là nơi xa xôi, trong lòng Tô Tĩnh Nhã Tâm có hướng tới, cũng có lo sợ. . . . . .
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, gia đinh Triệu gia đã tìm được tửu lâu Như Ý, nhìn thấy Triệu Tử Tiêu mới thở dài một hơi, nói cho hắn biết người trong nhà tìm hắn đến sắp điên rồi.
Triệu Tử Tiêu vội vàng đi theo gia đinh trở về Triệu gia, diễ nđà nlle quuý~đônn trước khi đi vẫn ước định với Tô Tĩnh Nhã, ba ngày sau hai người đi du hồ.
Tô Tĩnh Nhã vốn không muốn, định lấy cớ trong tiệm bận, muốn cự tuyệt, lại bị Tô lão cha phá hư: "Trong tiệm có bộ xương già ta đây, không có vấn đề gì, ngươi đi chơi đi, chơi đùa vui vẻ, không cần quan tâm."
Đưa Triệu Tử Tiêu đi, khóe miệng Tô lão cha cũng toét đến lỗ tai: "Nha đầu, ta thấy tiểu tử này có lòng với con, con xem, buổi sáng trở lại buổi tối đã tới gặp con, vì ở lại nơi này mà ngay cả người trong nhà hắn cũng không cần, còn nữa, trước khi hắn trở về còn ước hẹn trước ngày gặp mặt với con, con xem người ta rất tốt với con, nam nhân như vậy có thể có bao nhiêu, nha đầu này, nếu hắn nói cái gì, con cũng đừng nghĩ từ chối, phải đồng ý hắn biết không, chuyện tốt như thế không còn lần sau đâu.”
"Phụ thân, người nói cái gì vậy." Tô Tĩnh Nhã mất hứng kêu lên, đâu có phụ thân nào như vậy, xoay người vào trong kiệm, có chuyện gì xảy ra với Triệu Tử Tiêu này chứ? Trước kia lúc mình thích hắn, hắn giả vờ ngây ngốc, dáng vẻ trốn tránh, hiện tại, trong lòng mình đã có Nhị Khờ, hắn lại xông ra, còn làm ra dáng vẻ đặt mình ở trong lòng như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?
"Ha ha, con xem, nữ nhi không sợ trời không sợ đất của ta xấu hổ, ha ha ——" Tô lão cha cao hứng phá lên cười.
Lý Dục đột nhiên cảm thấy Tô lão cha cười to đặc biệt chói tai, cầm khăn lau, hung hăng lau cái bàn, còn có tên Triệu Tử Tiêu chết tiệt, xuất hiện cũng quá đúng lúc rồi, hắn có mục đích gì?
Ra khỏi tửu lâu Như Ý, rẽ vào ngõ bên ngoài, lúc rời khỏi tầm mắt của người ở tửu lâu Như Ý, Triệu Tử Tiêu mới mở miệng hỏi gia đinh gọi mình về nhà: "Thật sự là người trong nhà gọi ta trở về sao?".
"Không phải, là vị bằng hữu kia tìm đến công tử, là hắn phân phó tiểu nhân nói như vậy." Gia đinh trả lời, người nọ đưa cho hắn một thỏi bạc, nhưng lại là hơn mấy thángtiền lương của hắn, cho nên hắn mới mạo hiểm nói láo.
"Ta biết rồi, ngươi trở về trước đi, trở về nói với lão gia nói ta còn muốn ở nhà bạn cả buổi sáng nữa, để hắn không phải lo lắng." Triệu Tử Tiêu giao phó.
"Dạ." Gia đinh đáp một tiếng, quẹo cua đi tới Triệu gia, Triệu Tử Tiêu lại bước nhanh đi tới phía đông thành, dạo qua một căn nhà cũ nát một vòng, cuối cùng dừng ở trước cửa một gian viện nhìn không tầm thường chút nào, đưa tay gõ xuống một cái ở trên cửa, sau đó ba cái, hai cái nữa, đây là ám hiệu, chỉ có gõ cửa như vậy, người ở bên trong mới biết đến là người mình.
Quả nhiên, hắn mới vừa để tay xuống, cửa liền mở ra một cái, Triệu Tử Tiêu trong khe chui vào bên trong từ khe này.
"Triệu công tử mời, lão gia đang ở trong phòng chờ ngươi." Một lão nhân nhìn đàng hoàng nói với hắn.
Triệu Tử Tiêu gật đầu một cái, đi thẳng tắp về phía trong một phòng phía đông, nhìn dáng dấp hắn rất quen thuộc với nơi này, chắc chắn không phải lần đầu tiên tới.
Đi tới một gian phòng, gõ cửa một cái: "Lâm lão, ta tới rồi. . . . . ."
Edit: hongheechan
"Hạ cái gì? Ngươi mau nói ra." Sẽ không phải là đoạn trường tán chứ? Tô Tĩnh Nhã khẩn trương nghĩ, lại thấy Lý Dục ôm lấy mình: "Nàng cho ta xuống xuân dược, cho nên ta mới vội vã đi ra ngoài từ nhà nàng, bây giờ dược tính đang phát, ngươi mau lại đây cứu ta. . . . . ." Nói qua cúi người tiến lên, muốn chiếm ít tiện nghi.
Tô Tĩnh Nhã vốn sửng sốt, rồi sau đó phản ứng kịp, đưa tay, nhéo lỗ tai của hắn một phen: "Xuân dược đúng không, ta nghe người ta nói dùng sức nhéo lỗ tai có thể trị loại chất độc này đó, nếu không chúng ta thử một chút xem?" Nói cái khác thì còn có thể tin, xuân dược, đi mà lừa gạt quỷ.
"Đừng, đừng, đau đó. . . . . ." Lý Dục kêu đau, không tiện nghi chiếm được, còn gặp phải phản kích, thật đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo (), thua thiệt lớn, vội vàng buông tay ra, cấp cứu lỗ tai của mình.
()ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo: xui xẻo, không làm được việc còn bị thiệt.
Thấy Lý Dục buông lỏng tay ra, Tô Tĩnh Nhã mới thả lỗ tai của hắn.
"Cái đó, sao nàng nhìn ra ta nói dối vậy?" Xoa lỗ tai đau nhức, Lý Dục hơi ngạc nhiên hỏi.
"Đừng quên, ta hiểu dược tính, xuân dược là loại thuốc phát tác luôn, trúng tại chỗ thì lập tức phát tác, đâu giống như ngươi, sau khi trở lại tửu lâu Như Ý một lát mới phát tác, với lại, người trúng xuân dược thì toàn thân sẽ nóng lên, thần trí mơ hồ, ngươi xem lại ngươi một chút, có sao?".
"Ồ ——" Lý Dục coi như đã hiểu.
"Ngươi nói về chuyện đã xảy ra ở nhà Tiểu Anh một chút. . . . . ."
Lý Dục nói cặn kẽ chuyện đã xảy ra ở nhà Tiểu Anh một lần, khi Tô Tĩnh Nhã nghe nói đến đoạn Tiểu Anh chân chính đã bị giết chết chừng hai năm trước thì cực kì khiếp sợ, nghe thấy lúc Đỗ thúc thúc sắp chết còn nhớ thương con gái Tiểu Anh của mình, nàng cũng thật sự rất cảm động, thật là cha con đáng thương, có thời gian đi thắp nén hương, để cúng tế Vong Linh các ngươi.
Nghe tới hành động việc làm của Tiểu Anh giả, nàng rất giận phẫn, không ngờ người luôn làm nũng ở trước mặt mình lại là thám tử nước Đại Kim dịch dung thành, thiệt cho mình còn luôn chăm nom nàng như muội muội, tốt với nàng như vậy.
Nhìn vẻ mặt xám tro của Tô Tĩnh Nhã, Lý Dục lắc đầu một cái, nàng là do mù quáng thiện lương nên mới bị người xấu trong trấn nhỏ này lợi dụng, đừng bảo là đến Kinh Thành phức tạp: "Nàng quá mức thiện lương, thiện lương muốn đối tốt với mọi người, lại quên nhìn bản tính của bọn họ, cho nên mới bị người tính kế khắp nơi".
Tô Tĩnh Nhã không nói gì, ở trong lòng nghĩ tới lời Lý Dục nói: Có phải thật sự là do mình quá mức mù quáng rồi đúng không?
“Cái đó, đã nói cho nàng hết chuyện tình của Tiểu Anh rồi, có phải nàng nên nói cho ta nghe một chút về sự việc của nam nhân kia là như thế nào không?" Lý Dục ê ẩm nói.
"Nam nhân? Ngươi nói Triệu Tử Tiêu sao? Hắn là công tử nhà Huyện lệnh, trước kia ta và hắn có quen biết." Tô Tĩnh Nhã chỉ nói đại khái một cái.
"Chỉ quen biết đơn giản như vậy sao?" Lý Dục không tin: "Ta thấy không phải đâu, phụ thân dùng ánh mắt nhìn con để nhìn hắn đó." Nhớ tới thái độ của phụ thân, trong lòng của hắn không biết là vị gì, đúng là nữ nhi của ông, nhưng sớm muộn gì nàng cũng là nương tử của ta đó!
"Ghen nữa." Tô Tĩnh Nhã cười khẽ, bộ dạng thằng ngốc này ghen thật sự nhìn rất vui: "Lập gia đình là ta không phải là phụ thân ta, sao cái người này quan tâm thái độ của phụ thân ta làm gì?"
"Tất nhiên là quan tâm rồi.., hắn là nhạc phụ tương lai của ta đó." Nếu không phải ngươi muốn giấu giếm hôn ước, nếu không, phụ thân đã dùng loại ánh mắt này nhìn ta rồi.
"Được rồi, ba ngày sau sẽ đi du hồ, ta nói rõ ràng với hắn, để về sau hắn không nên trở lại nữa có được hay không?" Tô Tĩnh Nhã nói, cũng nên giải thích một cái, để cho phụ thân mình hiểu lầm người ta như vậy cũng không tiện.
"Ngươi thật sự muốn đi sao?" Vừa nghĩ đến nàng đi ra ngoài với nam nhân khác, bộ ngực hắn lại khó chịu.
"Không đi thì giải thích như thế nào?" Tô Tĩnh Nhã nói.
"Không phải ngươi không để ý đến hắn là được sao." Lý Dục nói.
"Vậy cũng không được, Triệu công tử này là người trọng tình, không làm phu thê nhưng ta còn muốn làm bằng hữu với hắn."
"Cùng hắn làm bằng hữu gì, ngươi gả cho ta sẽ phải đi Kinh Thành với ta, còn phải cần người bạn này làm gì?" Lý Dục nói, xa như vậy, không gặp mặt được còn làm bằng hữu quái gì, lại nói một nam nhân và một nữ nhân có thể làm bằng hữu đơn thuần ư, Lý Dục bài xích từ trong đáy lòng.
Đến Kinh Thành, thật là nơi xa xôi, trong lòng Tô Tĩnh Nhã Tâm có hướng tới, cũng có lo sợ. . . . . .
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, gia đinh Triệu gia đã tìm được tửu lâu Như Ý, nhìn thấy Triệu Tử Tiêu mới thở dài một hơi, nói cho hắn biết người trong nhà tìm hắn đến sắp điên rồi.
Triệu Tử Tiêu vội vàng đi theo gia đinh trở về Triệu gia, diễ nđà nlle quuý~đônn trước khi đi vẫn ước định với Tô Tĩnh Nhã, ba ngày sau hai người đi du hồ.
Tô Tĩnh Nhã vốn không muốn, định lấy cớ trong tiệm bận, muốn cự tuyệt, lại bị Tô lão cha phá hư: "Trong tiệm có bộ xương già ta đây, không có vấn đề gì, ngươi đi chơi đi, chơi đùa vui vẻ, không cần quan tâm."
Đưa Triệu Tử Tiêu đi, khóe miệng Tô lão cha cũng toét đến lỗ tai: "Nha đầu, ta thấy tiểu tử này có lòng với con, con xem, buổi sáng trở lại buổi tối đã tới gặp con, vì ở lại nơi này mà ngay cả người trong nhà hắn cũng không cần, còn nữa, trước khi hắn trở về còn ước hẹn trước ngày gặp mặt với con, con xem người ta rất tốt với con, nam nhân như vậy có thể có bao nhiêu, nha đầu này, nếu hắn nói cái gì, con cũng đừng nghĩ từ chối, phải đồng ý hắn biết không, chuyện tốt như thế không còn lần sau đâu.”
"Phụ thân, người nói cái gì vậy." Tô Tĩnh Nhã mất hứng kêu lên, đâu có phụ thân nào như vậy, xoay người vào trong kiệm, có chuyện gì xảy ra với Triệu Tử Tiêu này chứ? Trước kia lúc mình thích hắn, hắn giả vờ ngây ngốc, dáng vẻ trốn tránh, hiện tại, trong lòng mình đã có Nhị Khờ, hắn lại xông ra, còn làm ra dáng vẻ đặt mình ở trong lòng như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?
"Ha ha, con xem, nữ nhi không sợ trời không sợ đất của ta xấu hổ, ha ha ——" Tô lão cha cao hứng phá lên cười.
Lý Dục đột nhiên cảm thấy Tô lão cha cười to đặc biệt chói tai, cầm khăn lau, hung hăng lau cái bàn, còn có tên Triệu Tử Tiêu chết tiệt, xuất hiện cũng quá đúng lúc rồi, hắn có mục đích gì?
Ra khỏi tửu lâu Như Ý, rẽ vào ngõ bên ngoài, lúc rời khỏi tầm mắt của người ở tửu lâu Như Ý, Triệu Tử Tiêu mới mở miệng hỏi gia đinh gọi mình về nhà: "Thật sự là người trong nhà gọi ta trở về sao?".
"Không phải, là vị bằng hữu kia tìm đến công tử, là hắn phân phó tiểu nhân nói như vậy." Gia đinh trả lời, người nọ đưa cho hắn một thỏi bạc, nhưng lại là hơn mấy thángtiền lương của hắn, cho nên hắn mới mạo hiểm nói láo.
"Ta biết rồi, ngươi trở về trước đi, trở về nói với lão gia nói ta còn muốn ở nhà bạn cả buổi sáng nữa, để hắn không phải lo lắng." Triệu Tử Tiêu giao phó.
"Dạ." Gia đinh đáp một tiếng, quẹo cua đi tới Triệu gia, Triệu Tử Tiêu lại bước nhanh đi tới phía đông thành, dạo qua một căn nhà cũ nát một vòng, cuối cùng dừng ở trước cửa một gian viện nhìn không tầm thường chút nào, đưa tay gõ xuống một cái ở trên cửa, sau đó ba cái, hai cái nữa, đây là ám hiệu, chỉ có gõ cửa như vậy, người ở bên trong mới biết đến là người mình.
Quả nhiên, hắn mới vừa để tay xuống, cửa liền mở ra một cái, Triệu Tử Tiêu trong khe chui vào bên trong từ khe này.
"Triệu công tử mời, lão gia đang ở trong phòng chờ ngươi." Một lão nhân nhìn đàng hoàng nói với hắn.
Triệu Tử Tiêu gật đầu một cái, đi thẳng tắp về phía trong một phòng phía đông, nhìn dáng dấp hắn rất quen thuộc với nơi này, chắc chắn không phải lần đầu tiên tới.
Đi tới một gian phòng, gõ cửa một cái: "Lâm lão, ta tới rồi. . . . . ."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: hongheechan
"Hạ cái gì? Ngươi mau nói ra." Sẽ không phải là đoạn trường tán chứ? Tô Tĩnh Nhã khẩn trương nghĩ, lại thấy Lý Dục ôm lấy mình: "Nàng cho ta xuống xuân dược, cho nên ta mới vội vã đi ra ngoài từ nhà nàng, bây giờ dược tính đang phát, ngươi mau lại đây cứu ta. . . . . ." Nói qua cúi người tiến lên, muốn chiếm ít tiện nghi.
Tô Tĩnh Nhã vốn sửng sốt, rồi sau đó phản ứng kịp, đưa tay, nhéo lỗ tai của hắn một phen: "Xuân dược đúng không, ta nghe người ta nói dùng sức nhéo lỗ tai có thể trị loại chất độc này đó, nếu không chúng ta thử một chút xem?" Nói cái khác thì còn có thể tin, xuân dược, đi mà lừa gạt quỷ.
"Đừng, đừng, đau đó. . . . . ." Lý Dục kêu đau, không tiện nghi chiếm được, còn gặp phải phản kích, thật đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo (*), thua thiệt lớn, vội vàng buông tay ra, cấp cứu lỗ tai của mình.
(*)ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo: xui xẻo, không làm được việc còn bị thiệt.
Thấy Lý Dục buông lỏng tay ra, Tô Tĩnh Nhã mới thả lỗ tai của hắn.
"Cái đó, sao nàng nhìn ra ta nói dối vậy?" Xoa lỗ tai đau nhức, Lý Dục hơi ngạc nhiên hỏi.
"Đừng quên, ta hiểu dược tính, xuân dược là loại thuốc phát tác luôn, trúng tại chỗ thì lập tức phát tác, đâu giống như ngươi, sau khi trở lại tửu lâu Như Ý một lát mới phát tác, với lại, người trúng xuân dược thì toàn thân sẽ nóng lên, thần trí mơ hồ, ngươi xem lại ngươi một chút, có sao?".
"Ồ ——" Lý Dục coi như đã hiểu.
"Ngươi nói về chuyện đã xảy ra ở nhà Tiểu Anh một chút. . . . . ."
Lý Dục nói cặn kẽ chuyện đã xảy ra ở nhà Tiểu Anh một lần, khi Tô Tĩnh Nhã nghe nói đến đoạn Tiểu Anh chân chính đã bị giết chết chừng hai năm trước thì cực kì khiếp sợ, nghe thấy lúc Đỗ thúc thúc sắp chết còn nhớ thương con gái Tiểu Anh của mình, nàng cũng thật sự rất cảm động, thật là cha con đáng thương, có thời gian đi thắp nén hương, để cúng tế Vong Linh các ngươi.
Nghe tới hành động việc làm của Tiểu Anh giả, nàng rất giận phẫn, không ngờ người luôn làm nũng ở trước mặt mình lại là thám tử nước Đại Kim dịch dung thành, thiệt cho mình còn luôn chăm nom nàng như muội muội, tốt với nàng như vậy.
Nhìn vẻ mặt xám tro của Tô Tĩnh Nhã, Lý Dục lắc đầu một cái, nàng là do mù quáng thiện lương nên mới bị người xấu trong trấn nhỏ này lợi dụng, đừng bảo là đến Kinh Thành phức tạp: "Nàng quá mức thiện lương, thiện lương muốn đối tốt với mọi người, lại quên nhìn bản tính của bọn họ, cho nên mới bị người tính kế khắp nơi".
Tô Tĩnh Nhã không nói gì, ở trong lòng nghĩ tới lời Lý Dục nói: Có phải thật sự là do mình quá mức mù quáng rồi đúng không?
“Cái đó, đã nói cho nàng hết chuyện tình của Tiểu Anh rồi, có phải nàng nên nói cho ta nghe một chút về sự việc của nam nhân kia là như thế nào không?" Lý Dục ê ẩm nói.
"Nam nhân? Ngươi nói Triệu Tử Tiêu sao? Hắn là công tử nhà Huyện lệnh, trước kia ta và hắn có quen biết." Tô Tĩnh Nhã chỉ nói đại khái một cái.
"Chỉ quen biết đơn giản như vậy sao?" Lý Dục không tin: "Ta thấy không phải đâu, phụ thân dùng ánh mắt nhìn con để nhìn hắn đó." Nhớ tới thái độ của phụ thân, trong lòng của hắn không biết là vị gì, đúng là nữ nhi của ông, nhưng sớm muộn gì nàng cũng là nương tử của ta đó!
"Ghen nữa." Tô Tĩnh Nhã cười khẽ, bộ dạng thằng ngốc này ghen thật sự nhìn rất vui: "Lập gia đình là ta không phải là phụ thân ta, sao cái người này quan tâm thái độ của phụ thân ta làm gì?"
"Tất nhiên là quan tâm rồi.., hắn là nhạc phụ tương lai của ta đó." Nếu không phải ngươi muốn giấu giếm hôn ước, nếu không, phụ thân đã dùng loại ánh mắt này nhìn ta rồi.
"Được rồi, ba ngày sau sẽ đi du hồ, ta nói rõ ràng với hắn, để về sau hắn không nên trở lại nữa có được hay không?" Tô Tĩnh Nhã nói, cũng nên giải thích một cái, để cho phụ thân mình hiểu lầm người ta như vậy cũng không tiện.
"Ngươi thật sự muốn đi sao?" Vừa nghĩ đến nàng đi ra ngoài với nam nhân khác, bộ ngực hắn lại khó chịu.
"Không đi thì giải thích như thế nào?" Tô Tĩnh Nhã nói.
"Không phải ngươi không để ý đến hắn là được sao." Lý Dục nói.
"Vậy cũng không được, Triệu công tử này là người trọng tình, không làm phu thê nhưng ta còn muốn làm bằng hữu với hắn."
"Cùng hắn làm bằng hữu gì, ngươi gả cho ta sẽ phải đi Kinh Thành với ta, còn phải cần người bạn này làm gì?" Lý Dục nói, xa như vậy, không gặp mặt được còn làm bằng hữu quái gì, lại nói một nam nhân và một nữ nhân có thể làm bằng hữu đơn thuần ư, Lý Dục bài xích từ trong đáy lòng.
Đến Kinh Thành, thật là nơi xa xôi, trong lòng Tô Tĩnh Nhã Tâm có hướng tới, cũng có lo sợ. . . . . .
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, gia đinh Triệu gia đã tìm được tửu lâu Như Ý, nhìn thấy Triệu Tử Tiêu mới thở dài một hơi, nói cho hắn biết người trong nhà tìm hắn đến sắp điên rồi.
Triệu Tử Tiêu vội vàng đi theo gia đinh trở về Triệu gia, diễ nđà nlle quuý~đônn trước khi đi vẫn ước định với Tô Tĩnh Nhã, ba ngày sau hai người đi du hồ.
Tô Tĩnh Nhã vốn không muốn, định lấy cớ trong tiệm bận, muốn cự tuyệt, lại bị Tô lão cha phá hư: "Trong tiệm có bộ xương già ta đây, không có vấn đề gì, ngươi đi chơi đi, chơi đùa vui vẻ, không cần quan tâm."
Đưa Triệu Tử Tiêu đi, khóe miệng Tô lão cha cũng toét đến lỗ tai: "Nha đầu, ta thấy tiểu tử này có lòng với con, con xem, buổi sáng trở lại buổi tối đã tới gặp con, vì ở lại nơi này mà ngay cả người trong nhà hắn cũng không cần, còn nữa, trước khi hắn trở về còn ước hẹn trước ngày gặp mặt với con, con xem người ta rất tốt với con, nam nhân như vậy có thể có bao nhiêu, nha đầu này, nếu hắn nói cái gì, con cũng đừng nghĩ từ chối, phải đồng ý hắn biết không, chuyện tốt như thế không còn lần sau đâu.”
"Phụ thân, người nói cái gì vậy." Tô Tĩnh Nhã mất hứng kêu lên, đâu có phụ thân nào như vậy, xoay người vào trong kiệm, có chuyện gì xảy ra với Triệu Tử Tiêu này chứ? Trước kia lúc mình thích hắn, hắn giả vờ ngây ngốc, dáng vẻ trốn tránh, hiện tại, trong lòng mình đã có Nhị Khờ, hắn lại xông ra, còn làm ra dáng vẻ đặt mình ở trong lòng như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?
"Ha ha, con xem, nữ nhi không sợ trời không sợ đất của ta xấu hổ, ha ha ——" Tô lão cha cao hứng phá lên cười.
Lý Dục đột nhiên cảm thấy Tô lão cha cười to đặc biệt chói tai, cầm khăn lau, hung hăng lau cái bàn, còn có tên Triệu Tử Tiêu chết tiệt, xuất hiện cũng quá đúng lúc rồi, hắn có mục đích gì?
Ra khỏi tửu lâu Như Ý, rẽ vào ngõ bên ngoài, lúc rời khỏi tầm mắt của người ở tửu lâu Như Ý, Triệu Tử Tiêu mới mở miệng hỏi gia đinh gọi mình về nhà: "Thật sự là người trong nhà gọi ta trở về sao?".
"Không phải, là vị bằng hữu kia tìm đến công tử, là hắn phân phó tiểu nhân nói như vậy." Gia đinh trả lời, người nọ đưa cho hắn một thỏi bạc, nhưng lại là hơn mấy thángtiền lương của hắn, cho nên hắn mới mạo hiểm nói láo.
"Ta biết rồi, ngươi trở về trước đi, trở về nói với lão gia nói ta còn muốn ở nhà bạn cả buổi sáng nữa, để hắn không phải lo lắng." Triệu Tử Tiêu giao phó.
"Dạ." Gia đinh đáp một tiếng, quẹo cua đi tới Triệu gia, Triệu Tử Tiêu lại bước nhanh đi tới phía đông thành, dạo qua một căn nhà cũ nát một vòng, cuối cùng dừng ở trước cửa một gian viện nhìn không tầm thường chút nào, đưa tay gõ xuống một cái ở trên cửa, sau đó ba cái, hai cái nữa, đây là ám hiệu, chỉ có gõ cửa như vậy, người ở bên trong mới biết đến là người mình.
Quả nhiên, hắn mới vừa để tay xuống, cửa liền mở ra một cái, Triệu Tử Tiêu trong khe chui vào bên trong từ khe này.
"Triệu công tử mời, lão gia đang ở trong phòng chờ ngươi." Một lão nhân nhìn đàng hoàng nói với hắn.
Triệu Tử Tiêu gật đầu một cái, đi thẳng tắp về phía trong một phòng phía đông, nhìn dáng dấp hắn rất quen thuộc với nơi này, chắc chắn không phải lần đầu tiên tới.
Đi tới một gian phòng, gõ cửa một cái: "Lâm lão, ta tới rồi. . . . . ."