Hứa Ái Nùng đi Lư Sơn với Lưu Tranh, phải đi nửa tháng, nữ đầu bếp nghỉ việc, thấp thỏm trở về Dương gia thăm ông chủ.
Dương Mộ Hiền nghỉ hè, cùng bạn học hợp tác làm ăn, cả căn phòng lớn Dương gia yên tĩnh, quản gia đang sửa cái ghế dựa cũ, thấy cô tới thì dẫn đi gặp Dương Kính Hiền.
Dương Kính Hiền cầm bút ngồi ở bàn, hỏi:” Tốt đẹp sao lại quay lại.”
Nữ đầu bếp nói:” Hứa tiên sinh và Lưu tiên sinh đi Lưu Sơn nghỉ mát, tôi quay lại thăm ngài một chút.”
Dương Kính Hiền bình thản ồ một tiếng, nói:” Vậy ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Nữ đầu bếp suy nghĩ lại muốn nhịn không được nói:” Tiên sinh, Lưu tiên sinh giống như rất có ý với Hứa tiên sinh, ngài có muốn đề phòng một chút không?”
Cây bút trong tay Dương Kính Hiền dừng lại một chút, lại tiếp tục chuyển động, nói:” Hắn không phải họ Dương, hắn có cuộc sống riêng của mình, tôi không có quyền can thiệp, cô chiếu cố hắn thật tốt là được.”
Nữ đầu bếp ra ngoài. Tay Dương Kính Hiền không khống chế được mà run rẩy, đặt bút xuống, vô ý thức hôn tay trái nhưng chỉ tiếp xúc được với da thịt của mình. Chiếc nhẫn là sớm nên tháo ra, Hứa Ái Nùng cũng đã không đeo nó lâu như vậy rồi, một mình mang, thấy thế nào cũng có chút mắc cười.
Dương Kính Hiền nghĩ tới sẽ tìm thêm người, nhưng chung quy cũng không tìm được, đã nghĩ đợi một người. Hắn nghĩ say này hay là tận lực không muốn thấy, gặp một lần thì trong lòng một lần phiên giang đảo hải khó chịu, không ai xa cách cũng sống không được cả.
Trước kia hắn dù sao cũng sợ Lưu Tranh chiếm tiện nghi của Hứa Ái Nùng, không nghĩ tới mình mới là người ngoài, có lẽ Lưu Tranh so với hắn tốt hơn, chỉ cần là Hứa Ái Nùng thật lòng và hạnh phúc, hắn nguyện ý rút lui.
Hứa Ái Nùng đã không cần mình nữa rồi.
Hứa Ái Nùng ở Lư Sơn rất ít khi nhớ tới Dương Kính Hiền, trên thực tế số lần hắn nhớ tới ngày càng ít, lâu lâu không liên lạc, lại là hết hy vọng mới rời đi, những thói quen chậm rãi biến mất.
Cách cư xử của Lưu Tranh có rõ ràng nhưng chậm rãi, Hứa Ái Nùng cảm giác mình đã có chút thích hắn, ngày du lịch quay về, hai người uống chút rượu, rõ ràng bầu không khí rất tốt, Hứa Ái Nùng cũng muốn để mặc cho mình tuỳ tính một lần đi, nhưng chờ đến khi thẳng thắn gặp nhau, nên sờ cũng đã sờ rồi, thật muốn tới thực sự, Hứa Ái Nùng cảm thấy động tác của Lưu Tranh có chút không cách nào làm mình nhập cuộc được, hắn bỗng nhiên nổi giận, khước từ nói bây giờ chưa được.
Lưu Tranh hỏi hắn, vậy phải khi nào?
Hứa Ái Nùng nói xin lỗi, không thể gượng ép vì thân thể của hắn có ý thức của mình, không có cách nào thả lỏng.
Lưu Tranh có chút bị đả kích.
Từ Lư Sơn trở về đã là giữa tháng tám. Hứa Ái Nùng chủ động tiếp cận Lưu Tranh, nghĩ hai người tiếp xúc nhiều hơn, có điều kiện nhanh một chút tiếp nhận đối phương.
Hắn nói muốn đến ở chung với Lưu Tranh, chuyện này trước nay Lưu Tranh đã mời rồi. Lưu Tranh bằng lòng đáp ứng, Hứa Ái Nùng không có chú ý tới việc Lưu Tranh lén cau mày một cái.
Tháng chín Hứa Ái Nùng đi công tác Châu Âu, muốn mua quà cho Lưu Tranh, quay về sớm hơn muốn cho hắn một kinh hỉ.
Hứa Ái Nùng đứng ở cửa phòng ngủ nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm mờ ám không chịu nổi, sửng sốt một lúc, đặt quà trước cửa lặng lẽ rời đi.
Suzanne tố cho Hứa Ái Nùng việc Lưu Tranh khi hắn đi công tác sau đó liền đính hôn, với một thiên kim tiểu thư của lão tổng tập đoàn nào đó.
Hứa Ái Nùng nhận được điện thoại của Lưu Tranh, nói là rất xin lỗi, khiến cho hắn bắt gặp những chuyện kia, đó chỉ là một người bạn trước kia mà thôi.
Hứa Ái Nùng hỏi hắn:” Vợ chưa cưới của anh có biết chuyện không?”
Lưu Tranh nói:”Tôi đây là hành động bất đắc dĩ, ai cũng muốn kết hôn, Dương Kính Hiền cũng không phải còn mang theo nhẫn cưới tránh tai mắt của người đời đi.”
Hứa Ái Nùng bị kích thích, muốn nói cho Lưu Tranh biết hôn giới của Dương Kính Hiền là thế nào, nhưng hắn nhịn được, cái này không cần thiết nói.
Lưu Tranh nói:” Hai ta là đều là người trưởng thành, cậu vì Dương Kính Hiền thủ thân như ngọc, tôi lại không phải thánh nhân như thế, mong cậu có thể tha lỗi cho tôi lần này.”
Hứa Ái Nùng tựa lưng vào ghế nhìn trần nhà, nói:” Lưu Tranh, chúng ta làm bạn bè đi, làm bạn bè rất tốt.”
Lưu Tranh không cam lòng:” Cậu không thể luôn nghĩ mình có bao nhiêu uỷ khuất, hai người ở chung vốn chính là muốn cho nhau sự nhân nhượng, cuộc sống không phải là truyện trẻ con, cậu làm ông chủ “Mộ Thượng” nhiều năm như vậy, cái gì xấu xa còn chưa thấy qua, sao còn duy trì chủ nghĩa lý tưởng như vậy?”
Hứa Ái Nùng trong lòng không vui, nói:” Anh có tư cách gì phê bình tôi.”
Lưu Tranh nói:” Hứa Ái Nùng cậu nghĩ một chút mình làm đúng sao? Tôi đã nói rồi, muốn qua lại cậu nhất định phải cắt đứt quan hệ với Dương Kính Hiền, trước khi đi Lư Sơn cậu nói gặp xui xẻo, thực sự là đi gặp Dương Kính Hiền, cậu lừa gạt tôi.”
Hứa Ái Nùng không còn lời nào để nói, nản lòng cúp điện thoại.
Quản gia đọc báo thấy tin Lưu Tranh đính hôn, vô cùng vui vẻ cầm tới cho Dương Kính Hiền.
Vài tháng này Dương Kính Hiền đều ở trong thư phòng chép kinh thư, hoàn toàn không màng thế sự, chữ viết đã luyện đến lô hoả thuần thanh.(*)
(*) dày công tôi luyện.
Quản gia đưa báo tới, Dương Kính Hiền nhíu mày cầm lên xem qua một phen, dặn dò quản gia: ” Gọi cho nữ đầu bếp hỏi một chút tình trạng của hắn gần đây.”
Quản gia theo lời đi làm, nữ đầu bếp nói Hứa tiên sinh gần đây rất buồn, lúc nào cũng rầu rĩ không vui, cũng không ra ngoài với Lưu tiên sinh.
Dương Kính Hiền trầm mặc nghĩ thầm, hảo cho một Lưu Tranh.
Qua ít ngày vị hôn thê của Lưu Tranh nhận được một cái túi, mở ra bên trong đều là các loại trai gái tình nhân của Lưu Tranh, còn đánh số thứ tự có thể tạo thành đội bóng, tặng kèm rất nhiều ảnh chụp, có một số còn phát sinh sau khi họ đính hôn.
Lưu Tranh còn không kịp xử lý tốt chuyện này, tài vụ công ty bỗng nhiên xuất hiện lầm lẫn nghiêm trọng, có một sơ hở lớn, nhắm thẳng vào việc hắn rửa tiền, nuốt riêng tài sản công ty.
Hắn sứt đầu mẻ trán, vừa mới bắt đầu hết mọi đường cũng tìm không ra phương pháp, sau đó có người chỉ điềm, nói là Dương Kính Hiền đang tìm hắn gây phiền toái.
Hắn tìm Dương Kính Hiền, Dương Kính Hiền ở nhà nhàn nhã cho chim ăn, cũng không quanh co với hắn, nói thẳng:” Hứa Ái Nùng yêu anh như vậy, anh bớt chút chuyện khiến hắn mất hứng đi.”
Lưu Tranh cũng không biết đi đâu mà kêu oan:” Hắn ở đâu vui vẻ với tôi.”
Dương Kính Hiền cười lạnh một tiếng, căn bản không nghe những lời này của đối phương.
Lưu Tranh lại lần nữa đi hẹn gặp Hứa Ái Nùng, tặng hoa cho Hứa Ái Nùng, khiến Hứa Ái Nùng nổi da gà, hỏi hắn muốn làm gì.
Lưu Tranh nói cậu làm xong chuyện đi, tôi nhận sai rồi còn chưa được sao?
Hứa Ái Nùng ù ù cạc cạc hỏi:” Rốt cuộc làm sao? Anh có phải cần tiền quay vòng không?”
Lưu Tranh nói:”Là tôi không nên trêu chọc cậu, Dương Kính Hiền kia, giống như muốn đem tôi bức tử!”
Hứa Ái Nùng nghe hiểu nội tình, trong đầu nóng như lửa, nói anh chờ!
Cúp điện thoại chạy tới Dương gia cãi nhau với Dương Kính Hiền.
Khi đó là chạng vạng tối, Dương Kính Hiền ở phía sau sân chuẩn bị trồng loại rau cuối năm là rau chân vịt, theo lịch âm đã tháng chín, kịp trồng vừa vặn ăn lẩu mùa đông.
Hắn đối với năm cũ này làm ruộng kết quả rất hài lòng, tuy là không phải xuất thân từ nông dân, nhưng sau khi từ chức, có thời gian ở không quá nhiều, một mình đi ra ngoài du lịch hắn sợ lẻ loi, dứt khoát đem vườn sau trồng hoa bỏ đi, trồng chút rau dưa trái cây, mùa thu hoạch đầu tiên là cải thìa quản gia còn cố ý đưa đến chỗ Hứa Ái Nùng, Dương Kính Hiền cảm thấy rất thoả mãn, chờ hai năm nữa Dượng Mộ Hiền ở công ty vững chắc, hắn thử tìm một vùng quê bình yên tự cung tự cấp sống, nếu cô đơn thì sẽ nuôi chó, dù sao đến khi đó cũng sẽ không ai cần hắn, cũng sẽ không có người nào nhớ tới hắn.
Cái cuốc chim khác cuốc với đào, dùng để cuốc thì lưỡi là kiểu miệng rộng dẹt, bình thường dùng nhổ cỏ và đập đất, khi sử dụng không dùng quá sức, nâng lên hạ xuống lực đạo phải đều có chừng mực, chân chính là nông dân thì mỗi một nhát cuốc độ sâu xuống đất là giống nhau.
Dương Kính Hiền mong muốn đạt tới cảnh giới vô tâm tạp niệm, trong tay ngược lại cũng không giống như đang cầm cuốc chim, giống như là cầm nửa đời sau của mình.
Hứa Ái Nùng vừa vào cửa đã hỏi quản gia Dương Kính Hiền ở đâu, quản gia bị dáng vẻ khí thế rào rạt của hắn làm kinh ngạc một chút, chỉ chỉ sau nhà.
Hứa Ái Nùng băng qua phòng khách và huyền quan cửa sau đi ra ngoài, quả nhiên thấy Dương Kính Hiền ở đó miệt mài cuốc xới, hắn đi tới quát:” Dương Kính Hiền!”
Dương Kính Hiền nâng mí mắt nhìn thoáng qua dưới chân Hứa Ái Nùng, nói:” Đừng giẫm lên củ cải.”
Hứa Ái Nùng dời chân, đứng tại chỗ hỏi Dương Kính Hiền:” Chuyện của Lưu Tranh phải anh làm không?”
Dương Kính Hiền không lên tiếng, xem như thầm chấp nhận.
Hứa Ái Nùng tức giận hỏi:” Hắn chọc anh sao?”
Dương Kính Hiền dừng công việc trên tay, bình tĩnh nói:” Chuyện này, tôi đã nói qua với hắn, hắn biết lý do.”
Hứa Ái Nùng nói:”Ít đánh Thái Cực(*) với tôi đi! Dương Kính Hiền, anh có phải cũng không giải thích được đúng không? Tôi với hắn ra làm sao thì quan hệ gì tới anh?!”
(*) Thái cực quyền nổi tiếng thiên hạ về thuật đánh nhau cao siêu phồn tạp, ảo diệu vô cùng và nội hàm triết học thâm ảo.
Dương Kính Hiền cúi đầu, giống như trẻ con, Hứa Ái Nùng chờ hồi lâu cũng không thấy hắn đáp lại, ngược lại thấy hắn lại bắt đầu không nói tiếng nào lấy lưỡi cuốc kia đập đất.
Hứa Ái Nùng còn chưa thấy Dương Kính Hiền trầm mặc cố chấp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể khiến mình không có biện pháp. Ngày xưa khi hai người cãi nhau, có lời gì cũng nói thẳng ra, khi không phân rõ ai đúng ai sai vậy thì ai cổ họng lớn cùng bẻm mép nhiều hơn, Dương Kính Hiền tuy là mười lần thì có chín lần thua, nhưng hắn vẫn một mực chơi thử không ngừng so sánh thách thức mình, giống như chửi mắng một trận không có tự trọng.
Hứa Ái Nùng ứng phó không nổi với Dương Kính Hiền trầm mặc, đi vòng quanh bãi đất trồng củ cải trắng nửa vòng, bực mình nói:” Anh ra đây!”
Dương kính hiền trầm trụ khí, tựa như không có nghe thấy.
Hứa Ái Nùng tức giận đến đầu bốc khói:” Chuyện gì xảy ra a? Anh dám làm không dám nhận?!”
Dương Kính Hiền giận dỗi ngẩng đầu nói:” Được, miễn là hắn từ nay về sau đối với cậu không hai lòng, tôi sẽ không tìm hắn gây phiền phức.”
Hứa Ái Nùng mắng:” Anh có nghe thấy lời tôi nói không? Chuyện của tôi với hắn, với anh một chút cũng không có quan hệ, phải anh rảnh rỗi đến đau trứng? Trứng đau rảnh rỗi ai bảo anh từ chức?! Trứng đau rảnh rỗi anh có thể ra ngoài tìm người mười tám tuổi làm ấm giường về nhà a!”
Dương Kính Hiền lại trầm mặc, sắc trời dần tối lại, Hứa Ái Nùng có chút thấy không rõ vẻ mặt của hắn, lúc lâu sau Dương Kính Hiền mới mang theo cái cuốc chậm rãi tới gần, đứng đối diện với nhau, thành khẩn nói:” Không nghĩ tới cậu lại để ý tới vậy, là tôi quản quá nhiều, từ nay về sau tôi sẽ không tìm hắn gây chuyện, chúc hai người hạnh phúc.”
Nói xong giơ đế giày đầy đất dùng lưỡi cuốc cọ sạch sẽ, cất cuốc vào chỗ để vật lung tung.
Hứa Ái Nùng đang nổi nóng bị dội một gáo nước lạnh, không chỗ nào thoải mái, nhưng lại không biết nói cái gì.
Dương Kính Hiền đứng ở phía sau cánh cửa quan tâm hắn:” Quá muộn rồi, ở lại ăn cơm rau dưa đi.”
Phòng cũ của Dương gia, lối kiến trúc kiểu Giang Nam, trước sân sau có cây tử đằng lớn, ở giữa còn có sân vườn. Lầu một có nhà ăn và trong phòng khách không có khoảng cách, càng có vẻ rộng lớn, phù hợp với ba đời hoặc đại gia tộc cùng sinh sống.
Hai người ngồi ở bên bàn ăn, Hứa Ái Nùng cảm thấy trong phòng trước nay chưa có quạnh quẽ như vậy, Dương Kính Hiền gắp cho hắn một đũa nạm bò, thấy hắn ăn ít, lại nói ;” Ăn xem tài nấu nướng của a di? Không có gì tốt để chiêu đãi, uỷ khuất cậu chấp nhận bữa ăn này.”
Hứa Ái Nùng hỏi:” Mộ Hiền đâu?”
Dương Kính Hiền nói:” Hắn muốn độc lập, đi học ở tỉnh khác.”
Trong phòng trống trải ngay cả tiếng cái thìa tiếp xúc với mép chén cũng không có rõ ràng, trong khoảng thời gian ngắn giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hứa Ái Nùng ngậm thịt bò trong miệng, nhai không ra được mùi vị, hắn khinh hãi với cuộc sống bây giờ của Dương Kính Hiền, nếu như mỗi bữa cơm hắn cũng là một mình ngồi ở đây trước bàn lớn như vậy ăn, vậy người này thế nào lại là Dương Kính Hiền mà hắn biết.
Hắn biết Dương Kính Hiền căn bản cũng không cam chịu cô đơn, bên cạnh lúc nào cũng không thể thiếu người, bằng không nhiều năm như vậy đối phương làm sao lại tìm nhiều loại màu sắc hình dạng bạn giường như vậy.
Hứa Ái Nùng sinh lòng trắc ẩn, chịu đựng chua xót hỏi:” Sao không tìm thêm người?”
Dương Kính Hiền múc cho hắn nước canh, không trả lời vấn đề của hắn, ánh mắt chỉ nhìn vào bát của hắn không dám nhìn lên.
Hứa Ái Nùng cũng cho đối phương canh, Dương Kính Hiền vội vã nhận lấy, khách khí nói cảm ơn.
Đến tình huống này, hai người thực sự là tương kính như tân.
Dương Kính Hiền ăn xong trước, nói:” Chuyện của cậu là tôi không nên chen vào, Lưu Tranh gặp rắc rối lần này, là tôi quản hơi nhiều, chuyện công ty hắn tôi sẽ dàn xếp, đúng là vị hôn thê của hắn, có thể phải tự hắn dở chút bản lĩnh mới dụ được trở về.
Hứa Ái Nùng cũng không biết làm sao nhận lời Dương Kính Hiền, đành phải miệt mài đối phó với miếng sườn lợn.
Dương Kính Hiền có một vấn đề đã ở trong cổ họng, thật sự là nuốt không trôi, ấp a ấp úng mở miệng hỏi:” Tôi có một thắc mắc…. Cậu không nhất thiết phải trả lời, chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút…. Với Lưu Tranh, cậu có bao nhiêu yêu thích hắn, hắn muốn kết hôn cậu cũng có thể dễ dàng nói tha thứ, tôi thật sự là…”
Thua không cam lòng.
Hứa Ái Nùng không ngờ cùng đối phương chơi trò đầu óc, liền dựa theo tình hình thực tế nói:” Tôi căn bản không có ở chung một chỗ với Lưu Tranh, hắn muốn cưới, không liên quan tới tôi, chỉ là không thích anh quản chuyện của tôi, có công phu này, quản tốt chính anh mới là thực.
Trong mắt của Dương Kính Hiền có cái gì chợt loé lên.
Hứa Ái Nùng vòng vo hỏi chuyện:” Trong khoảng thời gian này anh bận cái gì?”
Dương Kính Hiền nói:” Cũng không có gì, chính là chơi.”
“Chơi cái gì?”
“…. Chơi đánh cờ, viết chữ, trồng trọt, cái gì cũng chơi.”
Hứa Ái Nùng dùng khuỷu tay chống lên mặt bàn nhiều hứng thú:” Tôi xem chút thành quả.”
Dương Kính Hiền dẫn hắn lên thư phòng trên lầu, Hứa Ái Nùng thấy rõ như một đống khinh thư viết tay, khinh ngạc hỏi:” Sao lại là cái này?”
Dương Kính Hiền nói:”Vì lòng này tĩnh, không rảnh nghĩ nhiều.”
Hứa Ái Nùng xoay người, phát hiện mình bị kẹt giữa giá sách và Dương Kính Hiền, hai người dựa sát như vậy, ngửi được mùi cơ thể ấm áp trên người hắn, tim Hứa Ái Nùng đập rộn lên.
Dương Kính Hiền chỉ cần cúi đầu là có thể hôn được Hứa Ái Nùng, nhưng hắn không dám làm như thế, tâm phế ngứa ngáy, cuối cùng vẫn lùi một bước, thanh thanh cổ họng nói: “Sau này khi rảnh rỗi, qua đây chơi cờ đi.”
Hứa Ái Nùng tim đập như trống chầu, cảm giác áp bách mất đi, ngay cả cái loại ấm áp không thú vị trong nháy mắt cũng biến mất, hắn nói đại: “Được.”
Đợi không lâu, Hứa Ái Nùng cáo từ, Dương Kính Hiền đưa hắn tới cửa. Hứa Ái Nùng ngồi chỗ vô lăng, qua gương nhìn thân hình đối phương đứng ở trước cánh cửa đỏ cao ngất, không khỏi cô đơn.
Hứa Ái Nùng đi Lư Sơn với Lưu Tranh, phải đi nửa tháng, nữ đầu bếp nghỉ việc, thấp thỏm trở về Dương gia thăm ông chủ.
Dương Mộ Hiền nghỉ hè, cùng bạn học hợp tác làm ăn, cả căn phòng lớn Dương gia yên tĩnh, quản gia đang sửa cái ghế dựa cũ, thấy cô tới thì dẫn đi gặp Dương Kính Hiền.
Dương Kính Hiền cầm bút ngồi ở bàn, hỏi:” Tốt đẹp sao lại quay lại.”
Nữ đầu bếp nói:” Hứa tiên sinh và Lưu tiên sinh đi Lưu Sơn nghỉ mát, tôi quay lại thăm ngài một chút.”
Dương Kính Hiền bình thản ồ một tiếng, nói:” Vậy ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Nữ đầu bếp suy nghĩ lại muốn nhịn không được nói:” Tiên sinh, Lưu tiên sinh giống như rất có ý với Hứa tiên sinh, ngài có muốn đề phòng một chút không?”
Cây bút trong tay Dương Kính Hiền dừng lại một chút, lại tiếp tục chuyển động, nói:” Hắn không phải họ Dương, hắn có cuộc sống riêng của mình, tôi không có quyền can thiệp, cô chiếu cố hắn thật tốt là được.”
Nữ đầu bếp ra ngoài. Tay Dương Kính Hiền không khống chế được mà run rẩy, đặt bút xuống, vô ý thức hôn tay trái nhưng chỉ tiếp xúc được với da thịt của mình. Chiếc nhẫn là sớm nên tháo ra, Hứa Ái Nùng cũng đã không đeo nó lâu như vậy rồi, một mình mang, thấy thế nào cũng có chút mắc cười.
Dương Kính Hiền nghĩ tới sẽ tìm thêm người, nhưng chung quy cũng không tìm được, đã nghĩ đợi một người. Hắn nghĩ say này hay là tận lực không muốn thấy, gặp một lần thì trong lòng một lần phiên giang đảo hải khó chịu, không ai xa cách cũng sống không được cả.
Trước kia hắn dù sao cũng sợ Lưu Tranh chiếm tiện nghi của Hứa Ái Nùng, không nghĩ tới mình mới là người ngoài, có lẽ Lưu Tranh so với hắn tốt hơn, chỉ cần là Hứa Ái Nùng thật lòng và hạnh phúc, hắn nguyện ý rút lui.
Hứa Ái Nùng đã không cần mình nữa rồi.
Hứa Ái Nùng ở Lư Sơn rất ít khi nhớ tới Dương Kính Hiền, trên thực tế số lần hắn nhớ tới ngày càng ít, lâu lâu không liên lạc, lại là hết hy vọng mới rời đi, những thói quen chậm rãi biến mất.
Cách cư xử của Lưu Tranh có rõ ràng nhưng chậm rãi, Hứa Ái Nùng cảm giác mình đã có chút thích hắn, ngày du lịch quay về, hai người uống chút rượu, rõ ràng bầu không khí rất tốt, Hứa Ái Nùng cũng muốn để mặc cho mình tuỳ tính một lần đi, nhưng chờ đến khi thẳng thắn gặp nhau, nên sờ cũng đã sờ rồi, thật muốn tới thực sự, Hứa Ái Nùng cảm thấy động tác của Lưu Tranh có chút không cách nào làm mình nhập cuộc được, hắn bỗng nhiên nổi giận, khước từ nói bây giờ chưa được.
Lưu Tranh hỏi hắn, vậy phải khi nào?
Hứa Ái Nùng nói xin lỗi, không thể gượng ép vì thân thể của hắn có ý thức của mình, không có cách nào thả lỏng.
Lưu Tranh có chút bị đả kích.
Từ Lư Sơn trở về đã là giữa tháng tám. Hứa Ái Nùng chủ động tiếp cận Lưu Tranh, nghĩ hai người tiếp xúc nhiều hơn, có điều kiện nhanh một chút tiếp nhận đối phương.
Hắn nói muốn đến ở chung với Lưu Tranh, chuyện này trước nay Lưu Tranh đã mời rồi. Lưu Tranh bằng lòng đáp ứng, Hứa Ái Nùng không có chú ý tới việc Lưu Tranh lén cau mày một cái.
Tháng chín Hứa Ái Nùng đi công tác Châu Âu, muốn mua quà cho Lưu Tranh, quay về sớm hơn muốn cho hắn một kinh hỉ.
Hứa Ái Nùng đứng ở cửa phòng ngủ nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm mờ ám không chịu nổi, sửng sốt một lúc, đặt quà trước cửa lặng lẽ rời đi.
Suzanne tố cho Hứa Ái Nùng việc Lưu Tranh khi hắn đi công tác sau đó liền đính hôn, với một thiên kim tiểu thư của lão tổng tập đoàn nào đó.
Hứa Ái Nùng nhận được điện thoại của Lưu Tranh, nói là rất xin lỗi, khiến cho hắn bắt gặp những chuyện kia, đó chỉ là một người bạn trước kia mà thôi.
Hứa Ái Nùng hỏi hắn:” Vợ chưa cưới của anh có biết chuyện không?”
Lưu Tranh nói:”Tôi đây là hành động bất đắc dĩ, ai cũng muốn kết hôn, Dương Kính Hiền cũng không phải còn mang theo nhẫn cưới tránh tai mắt của người đời đi.”
Hứa Ái Nùng bị kích thích, muốn nói cho Lưu Tranh biết hôn giới của Dương Kính Hiền là thế nào, nhưng hắn nhịn được, cái này không cần thiết nói.
Lưu Tranh nói:” Hai ta là đều là người trưởng thành, cậu vì Dương Kính Hiền thủ thân như ngọc, tôi lại không phải thánh nhân như thế, mong cậu có thể tha lỗi cho tôi lần này.”
Hứa Ái Nùng tựa lưng vào ghế nhìn trần nhà, nói:” Lưu Tranh, chúng ta làm bạn bè đi, làm bạn bè rất tốt.”
Lưu Tranh không cam lòng:” Cậu không thể luôn nghĩ mình có bao nhiêu uỷ khuất, hai người ở chung vốn chính là muốn cho nhau sự nhân nhượng, cuộc sống không phải là truyện trẻ con, cậu làm ông chủ “Mộ Thượng” nhiều năm như vậy, cái gì xấu xa còn chưa thấy qua, sao còn duy trì chủ nghĩa lý tưởng như vậy?”
Hứa Ái Nùng trong lòng không vui, nói:” Anh có tư cách gì phê bình tôi.”
Lưu Tranh nói:” Hứa Ái Nùng cậu nghĩ một chút mình làm đúng sao? Tôi đã nói rồi, muốn qua lại cậu nhất định phải cắt đứt quan hệ với Dương Kính Hiền, trước khi đi Lư Sơn cậu nói gặp xui xẻo, thực sự là đi gặp Dương Kính Hiền, cậu lừa gạt tôi.”
Hứa Ái Nùng không còn lời nào để nói, nản lòng cúp điện thoại.
Quản gia đọc báo thấy tin Lưu Tranh đính hôn, vô cùng vui vẻ cầm tới cho Dương Kính Hiền.
Vài tháng này Dương Kính Hiền đều ở trong thư phòng chép kinh thư, hoàn toàn không màng thế sự, chữ viết đã luyện đến lô hoả thuần thanh.()
() dày công tôi luyện.
Quản gia đưa báo tới, Dương Kính Hiền nhíu mày cầm lên xem qua một phen, dặn dò quản gia: ” Gọi cho nữ đầu bếp hỏi một chút tình trạng của hắn gần đây.”
Quản gia theo lời đi làm, nữ đầu bếp nói Hứa tiên sinh gần đây rất buồn, lúc nào cũng rầu rĩ không vui, cũng không ra ngoài với Lưu tiên sinh.
Dương Kính Hiền trầm mặc nghĩ thầm, hảo cho một Lưu Tranh.
Qua ít ngày vị hôn thê của Lưu Tranh nhận được một cái túi, mở ra bên trong đều là các loại trai gái tình nhân của Lưu Tranh, còn đánh số thứ tự có thể tạo thành đội bóng, tặng kèm rất nhiều ảnh chụp, có một số còn phát sinh sau khi họ đính hôn.
Lưu Tranh còn không kịp xử lý tốt chuyện này, tài vụ công ty bỗng nhiên xuất hiện lầm lẫn nghiêm trọng, có một sơ hở lớn, nhắm thẳng vào việc hắn rửa tiền, nuốt riêng tài sản công ty.
Hắn sứt đầu mẻ trán, vừa mới bắt đầu hết mọi đường cũng tìm không ra phương pháp, sau đó có người chỉ điềm, nói là Dương Kính Hiền đang tìm hắn gây phiền toái.
Hắn tìm Dương Kính Hiền, Dương Kính Hiền ở nhà nhàn nhã cho chim ăn, cũng không quanh co với hắn, nói thẳng:” Hứa Ái Nùng yêu anh như vậy, anh bớt chút chuyện khiến hắn mất hứng đi.”
Lưu Tranh cũng không biết đi đâu mà kêu oan:” Hắn ở đâu vui vẻ với tôi.”
Dương Kính Hiền cười lạnh một tiếng, căn bản không nghe những lời này của đối phương.
Lưu Tranh lại lần nữa đi hẹn gặp Hứa Ái Nùng, tặng hoa cho Hứa Ái Nùng, khiến Hứa Ái Nùng nổi da gà, hỏi hắn muốn làm gì.
Lưu Tranh nói cậu làm xong chuyện đi, tôi nhận sai rồi còn chưa được sao?
Hứa Ái Nùng ù ù cạc cạc hỏi:” Rốt cuộc làm sao? Anh có phải cần tiền quay vòng không?”
Lưu Tranh nói:”Là tôi không nên trêu chọc cậu, Dương Kính Hiền kia, giống như muốn đem tôi bức tử!”
Hứa Ái Nùng nghe hiểu nội tình, trong đầu nóng như lửa, nói anh chờ!
Cúp điện thoại chạy tới Dương gia cãi nhau với Dương Kính Hiền.
Khi đó là chạng vạng tối, Dương Kính Hiền ở phía sau sân chuẩn bị trồng loại rau cuối năm là rau chân vịt, theo lịch âm đã tháng chín, kịp trồng vừa vặn ăn lẩu mùa đông.
Hắn đối với năm cũ này làm ruộng kết quả rất hài lòng, tuy là không phải xuất thân từ nông dân, nhưng sau khi từ chức, có thời gian ở không quá nhiều, một mình đi ra ngoài du lịch hắn sợ lẻ loi, dứt khoát đem vườn sau trồng hoa bỏ đi, trồng chút rau dưa trái cây, mùa thu hoạch đầu tiên là cải thìa quản gia còn cố ý đưa đến chỗ Hứa Ái Nùng, Dương Kính Hiền cảm thấy rất thoả mãn, chờ hai năm nữa Dượng Mộ Hiền ở công ty vững chắc, hắn thử tìm một vùng quê bình yên tự cung tự cấp sống, nếu cô đơn thì sẽ nuôi chó, dù sao đến khi đó cũng sẽ không ai cần hắn, cũng sẽ không có người nào nhớ tới hắn.
Cái cuốc chim khác cuốc với đào, dùng để cuốc thì lưỡi là kiểu miệng rộng dẹt, bình thường dùng nhổ cỏ và đập đất, khi sử dụng không dùng quá sức, nâng lên hạ xuống lực đạo phải đều có chừng mực, chân chính là nông dân thì mỗi một nhát cuốc độ sâu xuống đất là giống nhau.
Dương Kính Hiền mong muốn đạt tới cảnh giới vô tâm tạp niệm, trong tay ngược lại cũng không giống như đang cầm cuốc chim, giống như là cầm nửa đời sau của mình.
Hứa Ái Nùng vừa vào cửa đã hỏi quản gia Dương Kính Hiền ở đâu, quản gia bị dáng vẻ khí thế rào rạt của hắn làm kinh ngạc một chút, chỉ chỉ sau nhà.
Hứa Ái Nùng băng qua phòng khách và huyền quan cửa sau đi ra ngoài, quả nhiên thấy Dương Kính Hiền ở đó miệt mài cuốc xới, hắn đi tới quát:” Dương Kính Hiền!”
Dương Kính Hiền nâng mí mắt nhìn thoáng qua dưới chân Hứa Ái Nùng, nói:” Đừng giẫm lên củ cải.”
Hứa Ái Nùng dời chân, đứng tại chỗ hỏi Dương Kính Hiền:” Chuyện của Lưu Tranh phải anh làm không?”
Dương Kính Hiền không lên tiếng, xem như thầm chấp nhận.
Hứa Ái Nùng tức giận hỏi:” Hắn chọc anh sao?”
Dương Kính Hiền dừng công việc trên tay, bình tĩnh nói:” Chuyện này, tôi đã nói qua với hắn, hắn biết lý do.”
Hứa Ái Nùng nói:”Ít đánh Thái Cực() với tôi đi! Dương Kính Hiền, anh có phải cũng không giải thích được đúng không? Tôi với hắn ra làm sao thì quan hệ gì tới anh?!”
() Thái cực quyền nổi tiếng thiên hạ về thuật đánh nhau cao siêu phồn tạp, ảo diệu vô cùng và nội hàm triết học thâm ảo.
Dương Kính Hiền cúi đầu, giống như trẻ con, Hứa Ái Nùng chờ hồi lâu cũng không thấy hắn đáp lại, ngược lại thấy hắn lại bắt đầu không nói tiếng nào lấy lưỡi cuốc kia đập đất.
Hứa Ái Nùng còn chưa thấy Dương Kính Hiền trầm mặc cố chấp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể khiến mình không có biện pháp. Ngày xưa khi hai người cãi nhau, có lời gì cũng nói thẳng ra, khi không phân rõ ai đúng ai sai vậy thì ai cổ họng lớn cùng bẻm mép nhiều hơn, Dương Kính Hiền tuy là mười lần thì có chín lần thua, nhưng hắn vẫn một mực chơi thử không ngừng so sánh thách thức mình, giống như chửi mắng một trận không có tự trọng.
Hứa Ái Nùng ứng phó không nổi với Dương Kính Hiền trầm mặc, đi vòng quanh bãi đất trồng củ cải trắng nửa vòng, bực mình nói:” Anh ra đây!”
Dương kính hiền trầm trụ khí, tựa như không có nghe thấy.
Hứa Ái Nùng tức giận đến đầu bốc khói:” Chuyện gì xảy ra a? Anh dám làm không dám nhận?!”
Dương Kính Hiền giận dỗi ngẩng đầu nói:” Được, miễn là hắn từ nay về sau đối với cậu không hai lòng, tôi sẽ không tìm hắn gây phiền phức.”
Hứa Ái Nùng mắng:” Anh có nghe thấy lời tôi nói không? Chuyện của tôi với hắn, với anh một chút cũng không có quan hệ, phải anh rảnh rỗi đến đau trứng? Trứng đau rảnh rỗi ai bảo anh từ chức?! Trứng đau rảnh rỗi anh có thể ra ngoài tìm người mười tám tuổi làm ấm giường về nhà a!”
Dương Kính Hiền lại trầm mặc, sắc trời dần tối lại, Hứa Ái Nùng có chút thấy không rõ vẻ mặt của hắn, lúc lâu sau Dương Kính Hiền mới mang theo cái cuốc chậm rãi tới gần, đứng đối diện với nhau, thành khẩn nói:” Không nghĩ tới cậu lại để ý tới vậy, là tôi quản quá nhiều, từ nay về sau tôi sẽ không tìm hắn gây chuyện, chúc hai người hạnh phúc.”
Nói xong giơ đế giày đầy đất dùng lưỡi cuốc cọ sạch sẽ, cất cuốc vào chỗ để vật lung tung.
Hứa Ái Nùng đang nổi nóng bị dội một gáo nước lạnh, không chỗ nào thoải mái, nhưng lại không biết nói cái gì.
Dương Kính Hiền đứng ở phía sau cánh cửa quan tâm hắn:” Quá muộn rồi, ở lại ăn cơm rau dưa đi.”
Phòng cũ của Dương gia, lối kiến trúc kiểu Giang Nam, trước sân sau có cây tử đằng lớn, ở giữa còn có sân vườn. Lầu một có nhà ăn và trong phòng khách không có khoảng cách, càng có vẻ rộng lớn, phù hợp với ba đời hoặc đại gia tộc cùng sinh sống.
Hai người ngồi ở bên bàn ăn, Hứa Ái Nùng cảm thấy trong phòng trước nay chưa có quạnh quẽ như vậy, Dương Kính Hiền gắp cho hắn một đũa nạm bò, thấy hắn ăn ít, lại nói ;” Ăn xem tài nấu nướng của a di? Không có gì tốt để chiêu đãi, uỷ khuất cậu chấp nhận bữa ăn này.”
Hứa Ái Nùng hỏi:” Mộ Hiền đâu?”
Dương Kính Hiền nói:” Hắn muốn độc lập, đi học ở tỉnh khác.”
Trong phòng trống trải ngay cả tiếng cái thìa tiếp xúc với mép chén cũng không có rõ ràng, trong khoảng thời gian ngắn giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hứa Ái Nùng ngậm thịt bò trong miệng, nhai không ra được mùi vị, hắn khinh hãi với cuộc sống bây giờ của Dương Kính Hiền, nếu như mỗi bữa cơm hắn cũng là một mình ngồi ở đây trước bàn lớn như vậy ăn, vậy người này thế nào lại là Dương Kính Hiền mà hắn biết.
Hắn biết Dương Kính Hiền căn bản cũng không cam chịu cô đơn, bên cạnh lúc nào cũng không thể thiếu người, bằng không nhiều năm như vậy đối phương làm sao lại tìm nhiều loại màu sắc hình dạng bạn giường như vậy.
Hứa Ái Nùng sinh lòng trắc ẩn, chịu đựng chua xót hỏi:” Sao không tìm thêm người?”
Dương Kính Hiền múc cho hắn nước canh, không trả lời vấn đề của hắn, ánh mắt chỉ nhìn vào bát của hắn không dám nhìn lên.
Hứa Ái Nùng cũng cho đối phương canh, Dương Kính Hiền vội vã nhận lấy, khách khí nói cảm ơn.
Đến tình huống này, hai người thực sự là tương kính như tân.
Dương Kính Hiền ăn xong trước, nói:” Chuyện của cậu là tôi không nên chen vào, Lưu Tranh gặp rắc rối lần này, là tôi quản hơi nhiều, chuyện công ty hắn tôi sẽ dàn xếp, đúng là vị hôn thê của hắn, có thể phải tự hắn dở chút bản lĩnh mới dụ được trở về.
Hứa Ái Nùng cũng không biết làm sao nhận lời Dương Kính Hiền, đành phải miệt mài đối phó với miếng sườn lợn.
Dương Kính Hiền có một vấn đề đã ở trong cổ họng, thật sự là nuốt không trôi, ấp a ấp úng mở miệng hỏi:” Tôi có một thắc mắc…. Cậu không nhất thiết phải trả lời, chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút…. Với Lưu Tranh, cậu có bao nhiêu yêu thích hắn, hắn muốn kết hôn cậu cũng có thể dễ dàng nói tha thứ, tôi thật sự là…”
Thua không cam lòng.
Hứa Ái Nùng không ngờ cùng đối phương chơi trò đầu óc, liền dựa theo tình hình thực tế nói:” Tôi căn bản không có ở chung một chỗ với Lưu Tranh, hắn muốn cưới, không liên quan tới tôi, chỉ là không thích anh quản chuyện của tôi, có công phu này, quản tốt chính anh mới là thực.
Trong mắt của Dương Kính Hiền có cái gì chợt loé lên.
Hứa Ái Nùng vòng vo hỏi chuyện:” Trong khoảng thời gian này anh bận cái gì?”
Dương Kính Hiền nói:” Cũng không có gì, chính là chơi.”
“Chơi cái gì?”
“…. Chơi đánh cờ, viết chữ, trồng trọt, cái gì cũng chơi.”
Hứa Ái Nùng dùng khuỷu tay chống lên mặt bàn nhiều hứng thú:” Tôi xem chút thành quả.”
Dương Kính Hiền dẫn hắn lên thư phòng trên lầu, Hứa Ái Nùng thấy rõ như một đống khinh thư viết tay, khinh ngạc hỏi:” Sao lại là cái này?”
Dương Kính Hiền nói:”Vì lòng này tĩnh, không rảnh nghĩ nhiều.”
Hứa Ái Nùng xoay người, phát hiện mình bị kẹt giữa giá sách và Dương Kính Hiền, hai người dựa sát như vậy, ngửi được mùi cơ thể ấm áp trên người hắn, tim Hứa Ái Nùng đập rộn lên.
Dương Kính Hiền chỉ cần cúi đầu là có thể hôn được Hứa Ái Nùng, nhưng hắn không dám làm như thế, tâm phế ngứa ngáy, cuối cùng vẫn lùi một bước, thanh thanh cổ họng nói: “Sau này khi rảnh rỗi, qua đây chơi cờ đi.”
Hứa Ái Nùng tim đập như trống chầu, cảm giác áp bách mất đi, ngay cả cái loại ấm áp không thú vị trong nháy mắt cũng biến mất, hắn nói đại: “Được.”
Đợi không lâu, Hứa Ái Nùng cáo từ, Dương Kính Hiền đưa hắn tới cửa. Hứa Ái Nùng ngồi chỗ vô lăng, qua gương nhìn thân hình đối phương đứng ở trước cánh cửa đỏ cao ngất, không khỏi cô đơn.