Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Phát xong tư liệu con trai Ninh Giác Phi, bên kia tiếp tục nói: “Ninh tướng quân, xin ngài đốc xúc bằng hữu của ngài, nhất định phải đến địa điểm cùng thời gian chúng tôi chỉ định, chúng tôi phải mang hắn trở về.”
Ninh Giác Phi lập tức trả lời: “Được.”
Bên kia lại nói: “Rất xin lỗi, Ninh tướng quân, chúng tôi chỉ có thể đưa hắn trở về, không thể đưa ngài đi được, bởi vì thân thể của ngài không phải là người của thế giới chúng tôi.”
Ninh Giác Phi chỉ giật mình 10 giây ngắn rồi xúc động trả lời: “Được.”
Giải Ý nóng nảy, một tay đẩy y ra, ngồi ở trước máy tính lộc cộc mà gõ ra liên tiếp mấy hàng chữ: “Vì sao? Vì sao không thể để y cùng trở lại?”
Bên kia dường như thập phần kiên trì: “Xin hỏi ngài là tiên sinh hay nữ sĩ?”
Giải Ý trả lời: “Tiên sinh.”
Màn hình máy vi tính hắn rất nhanh liền xuất hiện những hàng chữ: “Tiên sinh, anh là người thế giới chúng tôi, thân thể của anh có lượng chất thế giới này, những đồ máy móc thiết bị của anh cũng thế, những thứ này có thể làm cho thế giới kia bị mất cân đối, do đó sẽ xảy phản ứng hiệu ứng dây chuyền. Chúng tôi dùng siêu máy tính tỉ mỉ suy tính qua, phản kích này có thể tạo thành sóng đánh thẳng vào thế giới chúng tôi, cuối cùng có thể khiến thế giới chúng tôi hủy diệt triệt để. Mà thân thể Ninh tướng quân là của thế giới ấy, nếu như y lại đây, cũng sẽ tạo thành vấn đề giống như vậy. Tôi hy vọng thuyết minh giản đơn này của tôi có thể nói rõ tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu như ngài còn chưa tin, tôi có thể đem toàn bộ công thức tính toán phát qua cho ngài.”
Giải Ý sững sờ ngồi tại đó, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Ninh Giác Phi.
Ninh Giác Phi cũng rất trấn định, nhẹ giọng nói: “Hiệu ứng Hồ điệp (1).”
Giải Ý đương nhiên cũng minh bạch, nhưng không bình tĩnh được như y, hắn gõ tiếp: “Nếu như tôi không quay về thì sao?”
Bên kia trầm mặc 1 phút, sau đó xuất hiện một câu nói ngắn gọn: “Vậy chúng tôi phải làm cho ngươi biến mất.”
Giải Ý nhếch đôi môi, lập tức hỏi: “Biến mất thế nào?”
Bên kia bình tĩnh viết tiếp: “Tiên sinh, máy vi tính, điện thoại di động của anh ở thế giới bên kia đều không thể sử dụng được, là do chúng tôi đem một lượng hạt căn bản xuyên thấu qua khe hở hai thế giới, sau đó tập trung các hạt lại thành điện tích, đưa vào pin của các máy, lúc này mới khởi động được. Giống như vậy, chúng ta cũng có thể đưa thêm nhiều hạt căn bản qua, tích tụ lớn hơn trong không khí ở đó. Theo máy của tôi, phía tây nam các anh 71.2875 mét có một vật thể, theo kết cấu phân tử hẳn là một cái cây, mời các anh xem.”
Giải Ý cùng Ninh Giác Phi liếc nhau một cái, rồi lập tức ra sân, xem hướng tây nam. Nơi nào đó quả nhiên có một cây đại thụ, cao vút trời, dào dạt sinh cơ.
Khoảng chừng 10 giây sau, trong bầu trời đêm sáng sủa đột nhiên có một tia sét chém thẳng xuống, trực tiếp trúng cây. Lập tức, cây cổ thụ dấy lên hừng hực đại hỏa. Tiếp theo, lại thêm một tia sét đánh xuống phát ra tiếng động đinh tai nhức óc, khiến cả mặt đất rúng động.
Biến cố đột nhiên này qua đi, tất cả đều khôi phục lại bình tĩnh, vẫn như cũ đầy sao, biển rộng không một gợn.
Thần sắc Ninh Giác Phi đột nhiên biến đổi, phi thân ngồi vào trước máy vi tính, nhanh chóng đánh ra mấy chữ: “Yên tâm, hắn sẽ đúng hạn phản hồi.”
Bên kia thập phần thông minh, nhìn qua câu chữ liền biết là ai: “Ninh tướng quân, cảm ơn ngài. Trên thực tế, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ. Chúng tôi là khoa học gia, không phải kẻ sát nhân. Thế nhưng, để giữ gìn thế giới chúng tôi, để bảo hộ hơn trăm tỷ sinh mệnh ở đây, chúng tôi phải làm như vậy. Theo thăm dò từ bên chúng tôi, khoa học kỹ thuật ở bên đó rất thấp, bởi vậy, hắn đã gặp phải nhiều khổ ải. Chính vì vậy, hi vọng hắn có thể trở về, không thể tiếp tục ở lại nơi đó.”
“Tôi biết.” Ninh Giác Phi thập phần trầm ổn. “Tôi sẽ bắt hắn trở lại.”
Lúc này, Giải Ý ở cạnh y nói: “Tôi sẽ không đi, em cứ để cho bọn họ giết anh đi.”
Ninh Giác Phi không để ý hắn, gõ tiếp: “Mời các anh gửi tọa độ lại đây.”
“Được, các anh có la bàn hay gì để định hướng không? Nếu như không, chúng tôi có thể nghĩ cách sửa chữa, tìm một địa đồ xác định phương hướng.”
Ninh Giác Phi đáp: “Không cần, chúng tôi có kim chỉ Nam.”
“Vậy thật tốt quá, như vậy, chúng tôi sẽ đưa hắn trở về.”
“Tốt.”
Bên kia dường như cảm thấy thật đáng tiếc, phát lại đây những hàng chữ tràn ngập tình cảm: “Ninh tướng quân, thật lòng xin lỗi không thể đưa ngài trở về, cũng rất cám ơn sự giúp đỡ của ngài. Thế giới này lần thứ hai cảm tạ ngài.”
Ninh Giác Phi mỉm cười: “Không cần cảm ơn, nơi đó cũng từng là nhà tôi, hiện tại là cõi yên vui của con cháu tôi mà.”
“Phải.” Bên kia dừng lại, bỗng nhiên nói. “Ninh tướng quân, tôi là nghiên cứu sinh do viện trưởng Ninh Thiên Vũ dẫn dắt, hắn là người thầy tôi vô cùng kính trọng. Nếu như ngài đồng ý, tôi có thể đem tin tức của ngài truyền cho hắn.”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một hồi, mới nói: “Không cần, đừng để hắn loạn tâm. Cảm ơn ý tốt của anh.”
“Vậy được rồi. Ninh tướng quân, chúng tôi sẽ luôn giám sát hành động phương hướng của vị tiên sinh kia, hy vọng các anh bắt đầu lên đường, tránh trên đường xảy ra vấn đề gì đó mà đến trễ.”
“Tôi biết, yên tâm đi.”
“Ninh tướng quân, lần thứ hai cảm ơn ngài. Cứ như vậy đi. Trong lúc này, thiết bị các anh vẫn bảo trì trạng thái khởi động máy, chúng tôi tùy thời cùng các anh liên lạc.”
“Tốt.”
“Như vậy, Ninh tướng quân, gặp lại sau.”
“Gặp lại sau.”
Sau đó, máy vi tính không hề xuất hiện chữ nữa.
Ninh Giác Phi xoay người lại, ngửa đầu nhìn Giải Ý.
Thần tình Giải Ý đạm nhiên, bình tĩnh mà nói: “Anh sẽ không đi.”
Thanh âm Ninh Giác Phi cũng rất nhu hòa: “Anh phải đi.”
Giải Ý nhìn y, nhẹ giọng: “Anh tuyệt không bỏ em lại nơi này.”
Ninh Giác Phi ôn hòa hỏi: “Vậy anh muốn em nhìn anh chết trước mặt em sao?”
Vành mắt Giải Ý đỏ lên, quay đầu đi không nhìn y, một lúc lâu mới tiếp lời: “Anh tình nguyện chết.”
Ninh Giác Phi ôn nhu khuyên nhủ: “Thế nhưng em hy vọng anh sống.”
Giải Ý cúi đầu: “Sống ở nơi không thể nhìn thấy em, với anh mà nói không hề có ý nghĩa.”
Ninh Giác Phi đứng dậy, ôm chặt lấy hắn từ phía sau: “Thế nhưng, cho dù anh sống ở chỗ em không thấy, em vẫn sẽ biết sự tồn tại của anh, biết anh vẫn sống tốt.”
Giải Ý trầm mặc thật lâu, thanh âm càng lúc càng nhẹ: “Anh không muốn đi.”
Lúc này, mọi âm thanh biến mất chỉ còn lại sự yên ắng, bên ngoài kia tiếng đại thụ cháy, phát ra âm thanh thật kinh tâm.
Ninh Giác Phi chăm chú ôm hắn, lãnh tĩnh nói: “Tiểu Ý, bên kia là thế giới chúng ta đã từng sống, có thân nhân bằng hữu chúng ta đang tồn tại ở đó, anh phải trở lại, không phải vì anh, thì cũng vì con cháu của em cùng với nhà của anh. Kỳ thực anh hoàn toàn hiểu mà, đừng cố chấp nữa.”
Thân thể Giải Ý run nhè nhẹ: “Nhưng anh không muốn rời khỏi em.”
“Em cũng không muốn.” Ninh Giác Phi than nhẹ. “Thế nhưng, nếu như chúng ta phải xa nhau, thì cũng nên vui vẻ mà biệt ly. Em rất cảm kích số phận khiến chúng ta có thể cùng một chỗ một thời gian dài như vậy. Em cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui sướng.”
Giải Ý quay người mạnh mẽ ôm lấy y, lệ trong mắt rốt cuộc không cầm được nữa, rớt xuống.
END 17
Mục lục
(1) Hiệu ứng Hồ Điệp: hay còn gọi là hiệu ứng cánh bướm. Hiệu ứng này do nhà khoa học Lorenz phát hiện năm 1963.
Một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện gốc của hệ vật lý, dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cách hàng vạn km. Cũng theo Lorenz thì tỉ lệ động năng giữa một cái đập cánh của con bướm với toàn bộ cơn lốc là quá nhỏ, vì thế con bướm chỉ có vai trò không đáng kể trong những tính toán lý thuyết hỗn loạn cho hệ vật lý, nói cách khác thì nếu một cái đập cánh của con bướm có thể gây ra cơn lốc, thì một cái đập cánh khác cũng có thể dập tắt nó, và bên cạnh cái đập cánh của con bướm thì còn có vô vàn hoạt động khác có động năng đáng kể hơn rất nhiều có thể ảnh hưởng tới thời tiết.
Trong văn học hay phim ảnh: Thực tế thì khái niệm độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc đã được nói đến lần đầu trong văn học từ năm 1890 (trong một tác phẩm của Jacques Hadamard). Cái tên “hiệu ứng cánh bướm” đã được rất nhiều tác phẩm âm nhạc và điện ảnh sử dụng, tuy nhiên nó lại thường được dùng để mô tả nghịch lý thời gian và quan hệ nhân quả, đặc biệt là trong các tác phẩm có nhắc tới du hành thời gian.
Beta: Mai_kari
Phát xong tư liệu con trai Ninh Giác Phi, bên kia tiếp tục nói: “Ninh tướng quân, xin ngài đốc xúc bằng hữu của ngài, nhất định phải đến địa điểm cùng thời gian chúng tôi chỉ định, chúng tôi phải mang hắn trở về.”
Ninh Giác Phi lập tức trả lời: “Được.”
Bên kia lại nói: “Rất xin lỗi, Ninh tướng quân, chúng tôi chỉ có thể đưa hắn trở về, không thể đưa ngài đi được, bởi vì thân thể của ngài không phải là người của thế giới chúng tôi.”
Ninh Giác Phi chỉ giật mình 10 giây ngắn rồi xúc động trả lời: “Được.”
Giải Ý nóng nảy, một tay đẩy y ra, ngồi ở trước máy tính lộc cộc mà gõ ra liên tiếp mấy hàng chữ: “Vì sao? Vì sao không thể để y cùng trở lại?”
Bên kia dường như thập phần kiên trì: “Xin hỏi ngài là tiên sinh hay nữ sĩ?”
Giải Ý trả lời: “Tiên sinh.”
Màn hình máy vi tính hắn rất nhanh liền xuất hiện những hàng chữ: “Tiên sinh, anh là người thế giới chúng tôi, thân thể của anh có lượng chất thế giới này, những đồ máy móc thiết bị của anh cũng thế, những thứ này có thể làm cho thế giới kia bị mất cân đối, do đó sẽ xảy phản ứng hiệu ứng dây chuyền. Chúng tôi dùng siêu máy tính tỉ mỉ suy tính qua, phản kích này có thể tạo thành sóng đánh thẳng vào thế giới chúng tôi, cuối cùng có thể khiến thế giới chúng tôi hủy diệt triệt để. Mà thân thể Ninh tướng quân là của thế giới ấy, nếu như y lại đây, cũng sẽ tạo thành vấn đề giống như vậy. Tôi hy vọng thuyết minh giản đơn này của tôi có thể nói rõ tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu như ngài còn chưa tin, tôi có thể đem toàn bộ công thức tính toán phát qua cho ngài.”
Giải Ý sững sờ ngồi tại đó, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Ninh Giác Phi.
Ninh Giác Phi cũng rất trấn định, nhẹ giọng nói: “Hiệu ứng Hồ điệp (1).”
Giải Ý đương nhiên cũng minh bạch, nhưng không bình tĩnh được như y, hắn gõ tiếp: “Nếu như tôi không quay về thì sao?”
Bên kia trầm mặc 1 phút, sau đó xuất hiện một câu nói ngắn gọn: “Vậy chúng tôi phải làm cho ngươi biến mất.”
Giải Ý nhếch đôi môi, lập tức hỏi: “Biến mất thế nào?”
Bên kia bình tĩnh viết tiếp: “Tiên sinh, máy vi tính, điện thoại di động của anh ở thế giới bên kia đều không thể sử dụng được, là do chúng tôi đem một lượng hạt căn bản xuyên thấu qua khe hở hai thế giới, sau đó tập trung các hạt lại thành điện tích, đưa vào pin của các máy, lúc này mới khởi động được. Giống như vậy, chúng ta cũng có thể đưa thêm nhiều hạt căn bản qua, tích tụ lớn hơn trong không khí ở đó. Theo máy của tôi, phía tây nam các anh 71.2875 mét có một vật thể, theo kết cấu phân tử hẳn là một cái cây, mời các anh xem.”
Giải Ý cùng Ninh Giác Phi liếc nhau một cái, rồi lập tức ra sân, xem hướng tây nam. Nơi nào đó quả nhiên có một cây đại thụ, cao vút trời, dào dạt sinh cơ.
Khoảng chừng 10 giây sau, trong bầu trời đêm sáng sủa đột nhiên có một tia sét chém thẳng xuống, trực tiếp trúng cây. Lập tức, cây cổ thụ dấy lên hừng hực đại hỏa. Tiếp theo, lại thêm một tia sét đánh xuống phát ra tiếng động đinh tai nhức óc, khiến cả mặt đất rúng động.
Biến cố đột nhiên này qua đi, tất cả đều khôi phục lại bình tĩnh, vẫn như cũ đầy sao, biển rộng không một gợn.
Thần sắc Ninh Giác Phi đột nhiên biến đổi, phi thân ngồi vào trước máy vi tính, nhanh chóng đánh ra mấy chữ: “Yên tâm, hắn sẽ đúng hạn phản hồi.”
Bên kia thập phần thông minh, nhìn qua câu chữ liền biết là ai: “Ninh tướng quân, cảm ơn ngài. Trên thực tế, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ. Chúng tôi là khoa học gia, không phải kẻ sát nhân. Thế nhưng, để giữ gìn thế giới chúng tôi, để bảo hộ hơn trăm tỷ sinh mệnh ở đây, chúng tôi phải làm như vậy. Theo thăm dò từ bên chúng tôi, khoa học kỹ thuật ở bên đó rất thấp, bởi vậy, hắn đã gặp phải nhiều khổ ải. Chính vì vậy, hi vọng hắn có thể trở về, không thể tiếp tục ở lại nơi đó.”
“Tôi biết.” Ninh Giác Phi thập phần trầm ổn. “Tôi sẽ bắt hắn trở lại.”
Lúc này, Giải Ý ở cạnh y nói: “Tôi sẽ không đi, em cứ để cho bọn họ giết anh đi.”
Ninh Giác Phi không để ý hắn, gõ tiếp: “Mời các anh gửi tọa độ lại đây.”
“Được, các anh có la bàn hay gì để định hướng không? Nếu như không, chúng tôi có thể nghĩ cách sửa chữa, tìm một địa đồ xác định phương hướng.”
Ninh Giác Phi đáp: “Không cần, chúng tôi có kim chỉ Nam.”
“Vậy thật tốt quá, như vậy, chúng tôi sẽ đưa hắn trở về.”
“Tốt.”
Bên kia dường như cảm thấy thật đáng tiếc, phát lại đây những hàng chữ tràn ngập tình cảm: “Ninh tướng quân, thật lòng xin lỗi không thể đưa ngài trở về, cũng rất cám ơn sự giúp đỡ của ngài. Thế giới này lần thứ hai cảm tạ ngài.”
Ninh Giác Phi mỉm cười: “Không cần cảm ơn, nơi đó cũng từng là nhà tôi, hiện tại là cõi yên vui của con cháu tôi mà.”
“Phải.” Bên kia dừng lại, bỗng nhiên nói. “Ninh tướng quân, tôi là nghiên cứu sinh do viện trưởng Ninh Thiên Vũ dẫn dắt, hắn là người thầy tôi vô cùng kính trọng. Nếu như ngài đồng ý, tôi có thể đem tin tức của ngài truyền cho hắn.”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một hồi, mới nói: “Không cần, đừng để hắn loạn tâm. Cảm ơn ý tốt của anh.”
“Vậy được rồi. Ninh tướng quân, chúng tôi sẽ luôn giám sát hành động phương hướng của vị tiên sinh kia, hy vọng các anh bắt đầu lên đường, tránh trên đường xảy ra vấn đề gì đó mà đến trễ.”
“Tôi biết, yên tâm đi.”
“Ninh tướng quân, lần thứ hai cảm ơn ngài. Cứ như vậy đi. Trong lúc này, thiết bị các anh vẫn bảo trì trạng thái khởi động máy, chúng tôi tùy thời cùng các anh liên lạc.”
“Tốt.”
“Như vậy, Ninh tướng quân, gặp lại sau.”
“Gặp lại sau.”
Sau đó, máy vi tính không hề xuất hiện chữ nữa.
Ninh Giác Phi xoay người lại, ngửa đầu nhìn Giải Ý.
Thần tình Giải Ý đạm nhiên, bình tĩnh mà nói: “Anh sẽ không đi.”
Thanh âm Ninh Giác Phi cũng rất nhu hòa: “Anh phải đi.”
Giải Ý nhìn y, nhẹ giọng: “Anh tuyệt không bỏ em lại nơi này.”
Ninh Giác Phi ôn hòa hỏi: “Vậy anh muốn em nhìn anh chết trước mặt em sao?”
Vành mắt Giải Ý đỏ lên, quay đầu đi không nhìn y, một lúc lâu mới tiếp lời: “Anh tình nguyện chết.”
Ninh Giác Phi ôn nhu khuyên nhủ: “Thế nhưng em hy vọng anh sống.”
Giải Ý cúi đầu: “Sống ở nơi không thể nhìn thấy em, với anh mà nói không hề có ý nghĩa.”
Ninh Giác Phi đứng dậy, ôm chặt lấy hắn từ phía sau: “Thế nhưng, cho dù anh sống ở chỗ em không thấy, em vẫn sẽ biết sự tồn tại của anh, biết anh vẫn sống tốt.”
Giải Ý trầm mặc thật lâu, thanh âm càng lúc càng nhẹ: “Anh không muốn đi.”
Lúc này, mọi âm thanh biến mất chỉ còn lại sự yên ắng, bên ngoài kia tiếng đại thụ cháy, phát ra âm thanh thật kinh tâm.
Ninh Giác Phi chăm chú ôm hắn, lãnh tĩnh nói: “Tiểu Ý, bên kia là thế giới chúng ta đã từng sống, có thân nhân bằng hữu chúng ta đang tồn tại ở đó, anh phải trở lại, không phải vì anh, thì cũng vì con cháu của em cùng với nhà của anh. Kỳ thực anh hoàn toàn hiểu mà, đừng cố chấp nữa.”
Thân thể Giải Ý run nhè nhẹ: “Nhưng anh không muốn rời khỏi em.”
“Em cũng không muốn.” Ninh Giác Phi than nhẹ. “Thế nhưng, nếu như chúng ta phải xa nhau, thì cũng nên vui vẻ mà biệt ly. Em rất cảm kích số phận khiến chúng ta có thể cùng một chỗ một thời gian dài như vậy. Em cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui sướng.”
Giải Ý quay người mạnh mẽ ôm lấy y, lệ trong mắt rốt cuộc không cầm được nữa, rớt xuống.
END 17
Mục lục
(1) Hiệu ứng Hồ Điệp: hay còn gọi là hiệu ứng cánh bướm. Hiệu ứng này do nhà khoa học Lorenz phát hiện năm 1963.
Một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện gốc của hệ vật lý, dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cách hàng vạn km. Cũng theo Lorenz thì tỉ lệ động năng giữa một cái đập cánh của con bướm với toàn bộ cơn lốc là quá nhỏ, vì thế con bướm chỉ có vai trò không đáng kể trong những tính toán lý thuyết hỗn loạn cho hệ vật lý, nói cách khác thì nếu một cái đập cánh của con bướm có thể gây ra cơn lốc, thì một cái đập cánh khác cũng có thể dập tắt nó, và bên cạnh cái đập cánh của con bướm thì còn có vô vàn hoạt động khác có động năng đáng kể hơn rất nhiều có thể ảnh hưởng tới thời tiết.
Trong văn học hay phim ảnh: Thực tế thì khái niệm độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc đã được nói đến lần đầu trong văn học từ năm 1890 (trong một tác phẩm của Jacques Hadamard). Cái tên “hiệu ứng cánh bướm” đã được rất nhiều tác phẩm âm nhạc và điện ảnh sử dụng, tuy nhiên nó lại thường được dùng để mô tả nghịch lý thời gian và quan hệ nhân quả, đặc biệt là trong các tác phẩm có nhắc tới du hành thời gian.