BÊN NGOÀI THỜI GIAN
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Giải Ý ngồi trong phòng khách, nhìn những bức ảnh chụp trên tường, trong lòng vẫn bi thương không gì sánh được như cũ.
Ba tháng trước, hắn bị Ninh Giác Phi ép đi, lôi kéo đến tùng lâm ở biên cảnh phía Tây Nam Nam Sở, đứng tại nơi mà nhà khoa học gia từ tương lai vô cùng lạnh lùng kia chỉ định.
Từ Tam Giang khẩu xuất phát, đến nơi đó, bọn họ mất đến 90 ngày đi đường. Cuộc sống lúc đó, hàng đêm bọn họ liều chết triền miên, không chịu buông nhau ra. Mỗi khi làm được tới cuối cùng, Giải Ý đều rơi lệ.
Ngay khi thời khắc chia lìa đến, Giải Ý phải bước qua bên kia, không được trở lại. Ninh Giác Phi kiên định mà nói: “Tiểu Ý, anh phải đi, nếu không lập tức phải chết. Nếu như anh kiên trì muốn như vậy, em cũng sẽ không ép anh, nhưng em sẽ chết cùng với anh.”
Giải Ý nhìn y, khuôn mặt tràn ngập nước mắt.
Hắn bỗng nhiên dỡ xuống balo trên vai, ném cho Ninh Giác Phi: “Lưu cho anh làm kỷ niệm.”
Hắn cái gì cũng không cần, chỉ bảo lưu lại một cái máy chụp hình kỹ thuật số cùng một cái máy chụp hình bình thường.
Từ lúc máy vi tính hắn khởi động, điện tử thiết bị hắn sở hữu đều tự mình khởi động, hắn dùng hết mọi thẻ nhớ cùng cuộn phim, chụp cho Ninh Giác Phi hằng hà bức ảnh, còn chụp cho cả hai biết bao bức ảnh chung.
Khi vừa đến chính ngọ, hắn cảm thấy một cổ lực hấp dẫn mơ hồ túm lấy chân mình, sau đó là thân thể hắn. Hắn biết thời khắc cuối cùng đã tới, không khỏi vươn tay ra với Ninh Giác Phi: “Tiểu Phi, em theo anh cùng nhau đi.”
Ninh Giác Phi đứng ở một bên, nhìn không chuyển mắt vào hắn, dường như muốn đem hắn khắc sau vào trong đầu. Nghe được tiếng kêu của hắn, y không thể kiềm được, bỗng nhiên nước mắt tuôn trào. Y mạnh mẽ gạt nước mắt, mong muốn có thể nhìn Giải Ý được rõ ràng, đến tận giây phút cuối cùng.
Giải Ý chỉ cảm thấy một loại lực càng lúc càng lớn, khiến toàn thân hắn như nổ tung ra trăm mảnh, đau nhức không chịu nổi. Hắn nắm chặt lấy chiếc máy chụp hình, tận lực bảo trì thanh tỉnh, nhìn về phía Ninh Giác Phi mãi không rời.
Khi hấp lực biến đổi xoáy lấy hắn, hắn rốt cục hôn mê bất tỉnh.
Lần thứ hai tỉnh lại, hắn đã ở dưới chân K2.
Ý thức quen thuộc lập tức tập kích hắn. Đây là thời khắc trước lúc tuyết lở.
Hắn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, hắn hy vọng thời khắc sơn băng địa liệt kia một lần nữa sẽ trở lại, để hắn lại xuyên không một lần nữa, trở lại nhìn thấy Tiểu Phi của hắn.
Thế nhưng, tuyết phong lẳng lặng mà sừng sững trước trời xanh, không hề biến chuyển.
Hắn biết nhà khoa học ở tương lai kia đã sửa lại sai lầm của bọn họ, hắn không thể trở lại thêm một lần nào nữa rồi.
Hắn buồn bã mà trở về nhà, đóng cửa không ra ngoài.
Hắn đem rửa hết tất cả ảnh chụp sau đó phóng rất lớn, từng tấm từng tấm dán trên tường, sau đó mỗi ngày mỗi ngày đều ngồi yên một chỗ, nhìn những bức ảnh này.
Dung nhan Ninh Giác Phi tuổi trẻ tuấn mỹ trông sống động như vậy. Y mỉm cười, cười to, nhăn mặt, nghiêng đầu, đánh quyền, leo cây, ôm Tiểu Bảo, Tiểu Bối….
Còn có những bức ảnh chung của cả hai. Tiểu Phi ôm Tiểu Ý, Tiểu Ý ôm Tiểu Phi, ngọt ngào, ôn nhu, ấm lòng đến thế.
100 ngày trôi đi, ngoại trừ ra ngoài mua chút đồ dùng ra, hắn hầu như không ra khỏi cửa. Thế giới này quen thuộc với hắn đấy, thế nhưng sao lại băng lãnh như thế. Người mà hắn yêu đã không thể cùng ở bên hắn vĩnh viễn một chỗ được nữa rồi.
Nghĩ thế, nước mắt của hắn, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, tất cả đều tốt đẹp như thế, nhưng thời gian phảng phất đã ngưng trệ. Hắn thầm nghĩ ngồi mãi như thế, đến tận cuối sinh mạng mình. Hắn hy vọng linh hồn của chính mình sẽ có thể xuyên không lần nữa, làm bạn với Tiểu Phi của hắn.
Chẳng biết qua bao lâu, hắn mới bị tiếng chuông cửa đưa ra khỏi nỗi nhớ nặng nề.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, hắn vẫn ngồi bất động như vậy. Mặc kệ là ai, hắn cũng không muốn gặp.
Chuông cửa vẫn cố chấp mà vang lên.
Hắn ngồi ở trong, thủy chung trầm mặc.
Người ngoài cửa kiên nhẫn mà bấm chuông, dường như không mở cửa thề không bỏ qua.
Giằng co một lúc lâu, hắn rốt cục đứng dậy, mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa chính là một niên thiếu, tóc cắt ngắn, mặc T-shirt, quần jean, cực kỳ giống như một học sinh. Y có gương mặt kinh thế, tuấn mỹ khiến người khó tưởng được. Lúc này, y cao ngất mà đứng ở nơi đó, mỉm cười với Giải Ý.
Giải Ý ngơ ngác nhìn y, dường như hoàn toàn không tin vào hai mắt của mình.
Thiếu niên cũng không nóng nảy, đứng ở tại chỗ chờ hắn đánh giá, trên mặt vẫn là nụ cười trong sáng biết bao.
Một lát sau, Giải Ý mới hỏi dò: “Xin hỏi, cậu là….”
Thiếu niên cười cười: “Em là Ninh Giác Phi.”
Giải Ý một tay lấy kéo y vào cửa, tha thiết ôm siết lấy y. Thân thể quen thuộc thực sự bị hắn ôm gọn trong đôi tay, tận lúc ấy hắn rốt cục cũng tin đó chẳng phải là ảo giác.
“Thật là em?” Giải Ý liên thanh hỏi. “Thật là em sao? Tiểu Phi?”
“Phải, em là Tiểu Phi, anh là Tiểu Ý.” Ninh Giác Phi vui tươi hớn hở. “Em xuyên không lại đây.”
“Thế nào được?” Giải Ý buông y ra, nghiêm túc nhìn gương mặt y. “Thân thể ở bên kia a. Bọn họ không phải nói không thể xuyên không sao?”
Ninh Giác Phi có vẻ rất hoạt bát, lôi lôi kéo kéo hắn ngồi vào sofa, cười hì hì: “Đó là do anh đấy.”
“Thế nào chứ?” Giải Ý không hiểu. “Anh cái gì cũng chưa làm qua a.”
Ninh Giác Phi mỉm cười mà giải thích: “Trước khi đi anh để lại cho em balô, bên trong có điện thoại di động, có máy vi tính, với những thiết bị điện tử thế giới này, bởi vậy, sự nguy hiểm vẫn không biến mất. Mấy khoa học gia lại liên lạc em, sau đó học trò của con trai em âm thầm động tay động chân, thay đổi một chút kết cấu trong thân thể em, rồi đem một ít vật chất đồng chất với em ở bên này sang bên kia, như vậy là cân đối hai bên. Vì vậy, em đem theo những thứ anh lưu cho ta xuyên không qua đây.”
Giải Ý nhất thời tươi cười rạng rỡ: “Thật sự là quá tốt rồi.”
Ninh Giác Phi cười nói: “Anh không để cho em tiền, hết cách, em đem điện thoại gì gì đó của anh tất cả đều bán, chỉ để lại máy vi tính, bên trong có ảnh chụp con trai em cùng cháu trai, cháu gái, quả thật có chút luyến tiếc. Dù sao em chỉ là từ K2 đi tìm anh, tiền cũng đủ.”
“Không quan trọng, em bán cứ bán, so với em tới đây, vật gì cũng không trân quý cả.” Giải Ý cười nói. “Ai, sao em tìm được nhà của anh thế?”
“Không phải anh đã từng nói qua với em, em trai anh là đại luật sư ở Thượng Hải sao? Em tìm được cậu ta, hỏi nhà của anh, cậu ta vừa thấy đến em, không nói hai lời liền cho em địa chỉ ngay. Lúc đó em còn giáo huấn cậu ấy, nói cậu ta không có ý thức bảo vệ anh, thế nào có thể tùy tiện đem địa chỉ nhà anh nói cho người xa lạ? Kết quả cậu ta nói cậu ta sẽ không đưa cho bất luận kẻ nào, chỉ đưa cho em. Em còn hỏi vì sao, cậu ta chỉ nói, chỉ cần em vào nhà anh, tự khắc sẽ hiểu.” Ninh Giác Phi nói, rồi nhìn quét qua vô số ảnh chụp trên tường. “Hiện tại, em đã biết.”
Giải Ý nhìn khuôn mặt tươi cười của y, chỉ cảm thấy thoáng như trong mộng, lẩm bẩm: “Vậy hiện tại chúng ta có thể vĩnh viễn cùng một chỗ rồi chứ?”
“Phải.” Ninh Giác Phi trịnh trọng gật đầu. “Chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ.”
Lời vừa nói ra, hai người cảm xúc dâng trào, nhịn không được ôm siết lấy nhau.
**********************************************
Năm 2029, phòng sinh bệnh viện thủ đô, một quân nhân mặc quân trang trẻ tuổi đang vô cùng lo lắng bồi hồi đứng ngồi không yên. Mặt khác một đôi phu phụ hơn 50 tuổi cũng ở ngoài chờ, vị trung niên nam tử kia cũng mặc quân trang.
Bỗng nhiên, trong cửa truyền ra tiếng khóc trẻ con vang dội, một y tá nhô đầu ra, cười nói: “Là bé trai.”
Quân nhân tuổi trẻ cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ba, mẹ, là con trai, con có con rồi.”
Vợ chồng trung niên cũng mừng rỡ gật đầu.
Lúc này, một trung niên nam tử cùng một người thanh niên chừng 30 tuổi đi ra từ thang máy, thong dong mà đi tới bên này, tựa hồ là đi ngang qua.
Lúc bọn họ đi đến cửa phòng sinh, y tá đã đem trẻ con bế ra, giao cho quân nhân tuổi trẻ kia.
Quân nhân tuổi trẻ vui vô cùng, ôm đứa trẻ một cách cực kỳ vụng về.
Mẫu thân y vội vã ôm lấy đứa bé, chuyên chú mà nhìn, một mực cười.
Hai người nam tử đi ngang qua cũng nhìn sang, mỉm cười nhìn hài tử.
Người thanh niên cười nói: “Rất hoạt bát a.”
Người nam nhân trung niên cũng cười: “Đúng vậy, lớn lên thật phiêu lượng, tên gọi là gì a?”
Cha mẹ đứa bé nghe người ta khích lệ con mình, cũng thật cao hứng, nghe vậy đáp: “Gọi Ninh Giác Phi, là mẹ nó đặt đó.”
Người thanh niên lập tức khen: “Tên rất êm tai.”
Người nam nhân trung niên nói: “Nhìn qua liền biết, tương lai đứa trẻ này sẽ thành tướng quân cho coi.”
Vừa nghe lời này, cả nhà nọ liền vô cùng hài lòng, liên thanh cảm tạ người nam nhân trung niên.
Lúc này, đứa trẻ vừa mới sinh ra bỗng nhiên mở mắt, nhìn người nam nhân trung niên kia nở nụ cười. Con mắt đứa bé tựa như trăng rằm, vừa to vừa sáng, khiến gương mặt có vẻ đặc biệt phiêu lượng.
Người nam nhân trung niên tán thán: “Thực sự là một thiên sứ.”
Cha của đứa bé mừng rỡ mà nhìn khuôn mặt tươi cười của con mình, liên thanh cảm tạ người nam nhân trung niên.
Lại khen hài tử vài câu, hai người mới rời đi.
Đi ra bệnh viện, người nam nhân trung niên cười cười nhìn một chút người thanh niên bên cạnh, ôn hòa mà nói: “Tiểu Phi, nhìn một đứa trẻ vừa mới sinh ra, lại biết 29 năm sau y sẽ chết, thực sự là một loại cảm giác rất kỳ dị.”
“Thấy cha mình trẻ tuổi như vậy, mới thực sự là càng kỳ dị.” Người thanh niên rộng rãi nhún vai. “Em nhớ kỹ lúc mình được trao tặng quân hàm thiếu tướng, cha đã từng cảm khái, nói khi em sinh ra thì có người tiên đoán ta sẽ lên làm tướng quân. Khi đó ta còn nghĩ rằng hoang đường. Ha ha, Tiểu Ý, nguyên lai người tiên đoán kia là anh nha.”
Người nam nhân trung niên cười hỏi y: “Em sẽ nói với đứa trẻ kia chuyện tương lai chứ?”
“Sẽ không.” Người thanh niên hào hiệp nói. “Trước khi em xuyên không đã từng bảo chứng với học sinh của con trai em, tuyệt không cải biến lịch sử. Hơn nữa, nếu như em không chết, sao có thể gặp được anh.”
Người nam nhân trung niên đưa tay cầm tay y, ý vị thâm trường nói: “Thời gian thực sự là một điều kỳ diệu.”
Người thanh niên nắm chặt tay hắn, ôn nhu mà nói: “Em nguyện ý cùng anh một chỗ, vĩnh viễn sinh hoạt tại bên ngoài thời gian.”
HẾT KẾT CỤC B
Mục lục
CHÍNH VĂN HOÀN
TƯƠNG NGỘ TẠI THÌ QUANG CHI NGOẠI
相遇在时光之外
MÃN TỌA Y QUAN THẮNG TUYẾT
满座衣冠胜雪
TẬP HỢP PHIÊN NGOẠI
之番外
MỤC LỤC
VỀ NHÀ 3
BUỔI SÁNG LỄ TÌNH NHÂN 7
BÁO CÁO VỀ VIỆC THÀNH LẬP ĐẠI HỌC MỖ TUYẾT 12
TỔNG KẾT CÔNG TÁC CHIÊU SINH CÙNG CHUẨN BỊ CỦA ĐẠI HỌC MỖ TUYẾT 16
HOÀN
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Giải Ý ngồi trong phòng khách, nhìn những bức ảnh chụp trên tường, trong lòng vẫn bi thương không gì sánh được như cũ.
Ba tháng trước, hắn bị Ninh Giác Phi ép đi, lôi kéo đến tùng lâm ở biên cảnh phía Tây Nam Nam Sở, đứng tại nơi mà nhà khoa học gia từ tương lai vô cùng lạnh lùng kia chỉ định.
Từ Tam Giang khẩu xuất phát, đến nơi đó, bọn họ mất đến 90 ngày đi đường. Cuộc sống lúc đó, hàng đêm bọn họ liều chết triền miên, không chịu buông nhau ra. Mỗi khi làm được tới cuối cùng, Giải Ý đều rơi lệ.
Ngay khi thời khắc chia lìa đến, Giải Ý phải bước qua bên kia, không được trở lại. Ninh Giác Phi kiên định mà nói: “Tiểu Ý, anh phải đi, nếu không lập tức phải chết. Nếu như anh kiên trì muốn như vậy, em cũng sẽ không ép anh, nhưng em sẽ chết cùng với anh.”
Giải Ý nhìn y, khuôn mặt tràn ngập nước mắt.
Hắn bỗng nhiên dỡ xuống balo trên vai, ném cho Ninh Giác Phi: “Lưu cho anh làm kỷ niệm.”
Hắn cái gì cũng không cần, chỉ bảo lưu lại một cái máy chụp hình kỹ thuật số cùng một cái máy chụp hình bình thường.
Từ lúc máy vi tính hắn khởi động, điện tử thiết bị hắn sở hữu đều tự mình khởi động, hắn dùng hết mọi thẻ nhớ cùng cuộn phim, chụp cho Ninh Giác Phi hằng hà bức ảnh, còn chụp cho cả hai biết bao bức ảnh chung.
Khi vừa đến chính ngọ, hắn cảm thấy một cổ lực hấp dẫn mơ hồ túm lấy chân mình, sau đó là thân thể hắn. Hắn biết thời khắc cuối cùng đã tới, không khỏi vươn tay ra với Ninh Giác Phi: “Tiểu Phi, em theo anh cùng nhau đi.”
Ninh Giác Phi đứng ở một bên, nhìn không chuyển mắt vào hắn, dường như muốn đem hắn khắc sau vào trong đầu. Nghe được tiếng kêu của hắn, y không thể kiềm được, bỗng nhiên nước mắt tuôn trào. Y mạnh mẽ gạt nước mắt, mong muốn có thể nhìn Giải Ý được rõ ràng, đến tận giây phút cuối cùng.
Giải Ý chỉ cảm thấy một loại lực càng lúc càng lớn, khiến toàn thân hắn như nổ tung ra trăm mảnh, đau nhức không chịu nổi. Hắn nắm chặt lấy chiếc máy chụp hình, tận lực bảo trì thanh tỉnh, nhìn về phía Ninh Giác Phi mãi không rời.
Khi hấp lực biến đổi xoáy lấy hắn, hắn rốt cục hôn mê bất tỉnh.
Lần thứ hai tỉnh lại, hắn đã ở dưới chân K2.
Ý thức quen thuộc lập tức tập kích hắn. Đây là thời khắc trước lúc tuyết lở.
Hắn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, hắn hy vọng thời khắc sơn băng địa liệt kia một lần nữa sẽ trở lại, để hắn lại xuyên không một lần nữa, trở lại nhìn thấy Tiểu Phi của hắn.
Thế nhưng, tuyết phong lẳng lặng mà sừng sững trước trời xanh, không hề biến chuyển.
Hắn biết nhà khoa học ở tương lai kia đã sửa lại sai lầm của bọn họ, hắn không thể trở lại thêm một lần nào nữa rồi.
Hắn buồn bã mà trở về nhà, đóng cửa không ra ngoài.
Hắn đem rửa hết tất cả ảnh chụp sau đó phóng rất lớn, từng tấm từng tấm dán trên tường, sau đó mỗi ngày mỗi ngày đều ngồi yên một chỗ, nhìn những bức ảnh này.
Dung nhan Ninh Giác Phi tuổi trẻ tuấn mỹ trông sống động như vậy. Y mỉm cười, cười to, nhăn mặt, nghiêng đầu, đánh quyền, leo cây, ôm Tiểu Bảo, Tiểu Bối….
Còn có những bức ảnh chung của cả hai. Tiểu Phi ôm Tiểu Ý, Tiểu Ý ôm Tiểu Phi, ngọt ngào, ôn nhu, ấm lòng đến thế.
100 ngày trôi đi, ngoại trừ ra ngoài mua chút đồ dùng ra, hắn hầu như không ra khỏi cửa. Thế giới này quen thuộc với hắn đấy, thế nhưng sao lại băng lãnh như thế. Người mà hắn yêu đã không thể cùng ở bên hắn vĩnh viễn một chỗ được nữa rồi.
Nghĩ thế, nước mắt của hắn, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, tất cả đều tốt đẹp như thế, nhưng thời gian phảng phất đã ngưng trệ. Hắn thầm nghĩ ngồi mãi như thế, đến tận cuối sinh mạng mình. Hắn hy vọng linh hồn của chính mình sẽ có thể xuyên không lần nữa, làm bạn với Tiểu Phi của hắn.
Chẳng biết qua bao lâu, hắn mới bị tiếng chuông cửa đưa ra khỏi nỗi nhớ nặng nề.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, hắn vẫn ngồi bất động như vậy. Mặc kệ là ai, hắn cũng không muốn gặp.
Chuông cửa vẫn cố chấp mà vang lên.
Hắn ngồi ở trong, thủy chung trầm mặc.
Người ngoài cửa kiên nhẫn mà bấm chuông, dường như không mở cửa thề không bỏ qua.
Giằng co một lúc lâu, hắn rốt cục đứng dậy, mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa chính là một niên thiếu, tóc cắt ngắn, mặc T-shirt, quần jean, cực kỳ giống như một học sinh. Y có gương mặt kinh thế, tuấn mỹ khiến người khó tưởng được. Lúc này, y cao ngất mà đứng ở nơi đó, mỉm cười với Giải Ý.
Giải Ý ngơ ngác nhìn y, dường như hoàn toàn không tin vào hai mắt của mình.
Thiếu niên cũng không nóng nảy, đứng ở tại chỗ chờ hắn đánh giá, trên mặt vẫn là nụ cười trong sáng biết bao.
Một lát sau, Giải Ý mới hỏi dò: “Xin hỏi, cậu là….”
Thiếu niên cười cười: “Em là Ninh Giác Phi.”
Giải Ý một tay lấy kéo y vào cửa, tha thiết ôm siết lấy y. Thân thể quen thuộc thực sự bị hắn ôm gọn trong đôi tay, tận lúc ấy hắn rốt cục cũng tin đó chẳng phải là ảo giác.
“Thật là em?” Giải Ý liên thanh hỏi. “Thật là em sao? Tiểu Phi?”
“Phải, em là Tiểu Phi, anh là Tiểu Ý.” Ninh Giác Phi vui tươi hớn hở. “Em xuyên không lại đây.”
“Thế nào được?” Giải Ý buông y ra, nghiêm túc nhìn gương mặt y. “Thân thể ở bên kia a. Bọn họ không phải nói không thể xuyên không sao?”
Ninh Giác Phi có vẻ rất hoạt bát, lôi lôi kéo kéo hắn ngồi vào sofa, cười hì hì: “Đó là do anh đấy.”
“Thế nào chứ?” Giải Ý không hiểu. “Anh cái gì cũng chưa làm qua a.”
Ninh Giác Phi mỉm cười mà giải thích: “Trước khi đi anh để lại cho em balô, bên trong có điện thoại di động, có máy vi tính, với những thiết bị điện tử thế giới này, bởi vậy, sự nguy hiểm vẫn không biến mất. Mấy khoa học gia lại liên lạc em, sau đó học trò của con trai em âm thầm động tay động chân, thay đổi một chút kết cấu trong thân thể em, rồi đem một ít vật chất đồng chất với em ở bên này sang bên kia, như vậy là cân đối hai bên. Vì vậy, em đem theo những thứ anh lưu cho ta xuyên không qua đây.”
Giải Ý nhất thời tươi cười rạng rỡ: “Thật sự là quá tốt rồi.”
Ninh Giác Phi cười nói: “Anh không để cho em tiền, hết cách, em đem điện thoại gì gì đó của anh tất cả đều bán, chỉ để lại máy vi tính, bên trong có ảnh chụp con trai em cùng cháu trai, cháu gái, quả thật có chút luyến tiếc. Dù sao em chỉ là từ K2 đi tìm anh, tiền cũng đủ.”
“Không quan trọng, em bán cứ bán, so với em tới đây, vật gì cũng không trân quý cả.” Giải Ý cười nói. “Ai, sao em tìm được nhà của anh thế?”
“Không phải anh đã từng nói qua với em, em trai anh là đại luật sư ở Thượng Hải sao? Em tìm được cậu ta, hỏi nhà của anh, cậu ta vừa thấy đến em, không nói hai lời liền cho em địa chỉ ngay. Lúc đó em còn giáo huấn cậu ấy, nói cậu ta không có ý thức bảo vệ anh, thế nào có thể tùy tiện đem địa chỉ nhà anh nói cho người xa lạ? Kết quả cậu ta nói cậu ta sẽ không đưa cho bất luận kẻ nào, chỉ đưa cho em. Em còn hỏi vì sao, cậu ta chỉ nói, chỉ cần em vào nhà anh, tự khắc sẽ hiểu.” Ninh Giác Phi nói, rồi nhìn quét qua vô số ảnh chụp trên tường. “Hiện tại, em đã biết.”
Giải Ý nhìn khuôn mặt tươi cười của y, chỉ cảm thấy thoáng như trong mộng, lẩm bẩm: “Vậy hiện tại chúng ta có thể vĩnh viễn cùng một chỗ rồi chứ?”
“Phải.” Ninh Giác Phi trịnh trọng gật đầu. “Chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ.”
Lời vừa nói ra, hai người cảm xúc dâng trào, nhịn không được ôm siết lấy nhau.
**********************************************
Năm 2029, phòng sinh bệnh viện thủ đô, một quân nhân mặc quân trang trẻ tuổi đang vô cùng lo lắng bồi hồi đứng ngồi không yên. Mặt khác một đôi phu phụ hơn 50 tuổi cũng ở ngoài chờ, vị trung niên nam tử kia cũng mặc quân trang.
Bỗng nhiên, trong cửa truyền ra tiếng khóc trẻ con vang dội, một y tá nhô đầu ra, cười nói: “Là bé trai.”
Quân nhân tuổi trẻ cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ba, mẹ, là con trai, con có con rồi.”
Vợ chồng trung niên cũng mừng rỡ gật đầu.
Lúc này, một trung niên nam tử cùng một người thanh niên chừng 30 tuổi đi ra từ thang máy, thong dong mà đi tới bên này, tựa hồ là đi ngang qua.
Lúc bọn họ đi đến cửa phòng sinh, y tá đã đem trẻ con bế ra, giao cho quân nhân tuổi trẻ kia.
Quân nhân tuổi trẻ vui vô cùng, ôm đứa trẻ một cách cực kỳ vụng về.
Mẫu thân y vội vã ôm lấy đứa bé, chuyên chú mà nhìn, một mực cười.
Hai người nam tử đi ngang qua cũng nhìn sang, mỉm cười nhìn hài tử.
Người thanh niên cười nói: “Rất hoạt bát a.”
Người nam nhân trung niên cũng cười: “Đúng vậy, lớn lên thật phiêu lượng, tên gọi là gì a?”
Cha mẹ đứa bé nghe người ta khích lệ con mình, cũng thật cao hứng, nghe vậy đáp: “Gọi Ninh Giác Phi, là mẹ nó đặt đó.”
Người thanh niên lập tức khen: “Tên rất êm tai.”
Người nam nhân trung niên nói: “Nhìn qua liền biết, tương lai đứa trẻ này sẽ thành tướng quân cho coi.”
Vừa nghe lời này, cả nhà nọ liền vô cùng hài lòng, liên thanh cảm tạ người nam nhân trung niên.
Lúc này, đứa trẻ vừa mới sinh ra bỗng nhiên mở mắt, nhìn người nam nhân trung niên kia nở nụ cười. Con mắt đứa bé tựa như trăng rằm, vừa to vừa sáng, khiến gương mặt có vẻ đặc biệt phiêu lượng.
Người nam nhân trung niên tán thán: “Thực sự là một thiên sứ.”
Cha của đứa bé mừng rỡ mà nhìn khuôn mặt tươi cười của con mình, liên thanh cảm tạ người nam nhân trung niên.
Lại khen hài tử vài câu, hai người mới rời đi.
Đi ra bệnh viện, người nam nhân trung niên cười cười nhìn một chút người thanh niên bên cạnh, ôn hòa mà nói: “Tiểu Phi, nhìn một đứa trẻ vừa mới sinh ra, lại biết 29 năm sau y sẽ chết, thực sự là một loại cảm giác rất kỳ dị.”
“Thấy cha mình trẻ tuổi như vậy, mới thực sự là càng kỳ dị.” Người thanh niên rộng rãi nhún vai. “Em nhớ kỹ lúc mình được trao tặng quân hàm thiếu tướng, cha đã từng cảm khái, nói khi em sinh ra thì có người tiên đoán ta sẽ lên làm tướng quân. Khi đó ta còn nghĩ rằng hoang đường. Ha ha, Tiểu Ý, nguyên lai người tiên đoán kia là anh nha.”
Người nam nhân trung niên cười hỏi y: “Em sẽ nói với đứa trẻ kia chuyện tương lai chứ?”
“Sẽ không.” Người thanh niên hào hiệp nói. “Trước khi em xuyên không đã từng bảo chứng với học sinh của con trai em, tuyệt không cải biến lịch sử. Hơn nữa, nếu như em không chết, sao có thể gặp được anh.”
Người nam nhân trung niên đưa tay cầm tay y, ý vị thâm trường nói: “Thời gian thực sự là một điều kỳ diệu.”
Người thanh niên nắm chặt tay hắn, ôn nhu mà nói: “Em nguyện ý cùng anh một chỗ, vĩnh viễn sinh hoạt tại bên ngoài thời gian.”
HẾT KẾT CỤC B
Mục lục
CHÍNH VĂN HOÀN
TƯƠNG NGỘ TẠI THÌ QUANG CHI NGOẠI
相遇在时光之外
MÃN TỌA Y QUAN THẮNG TUYẾT
满座衣冠胜雪
TẬP HỢP PHIÊN NGOẠI
之番外
MỤC LỤC
VỀ NHÀ 3
BUỔI SÁNG LỄ TÌNH NHÂN 7
BÁO CÁO VỀ VIỆC THÀNH LẬP ĐẠI HỌC MỖ TUYẾT 12
TỔNG KẾT CÔNG TÁC CHIÊU SINH CÙNG CHUẨN BỊ CỦA ĐẠI HỌC MỖ TUYẾT 16
HOÀN