Thời điểm Bạch Nhất tỉnh lại, gối đầu bên người đã biến lạnh, tự nhiên thu hồi ngọc bội Tiêu Diệc Nhiên để lại, ôn nhu cười cười. haehyuk8693
Tuy nói hai người đang cách xa nhau, nhưng Tiêu Diệc Nhiên phải đi trước là vì tâm tâm niệm niệm chuyện quân doanh. Dù sao Bạch Nhất phải ở lại sinh hoạt tại thành Vân Hà xa lạ, tâm tình cũng có chút khác biệt. May mắn là hai huynh muội Vân Mặc Chi đối Bạch Nhất rất chiếu cố, cũng khiến cho y thả lỏng không ít.
Với lại trong khoảng thời gian này, Bạch Nhất vốn là muốn nhân cơ hội hiếm có hướng Vân Mặc Chi lãnh giáo y thuật, bất quá Vân Mặc Chi rất lười nhác, chỉ tặng một đống sách thuốc cho Bạch Nhất liền không hề quan tâm hỏi hang đến. Bạch Nhất cũng không có cưỡng cầu, tự mình đọc sách giết thời gian.
Đến ngày hôm sau, khi Vân Mặc Chi theo lệ thường vội tới bắt mạch cho Bạch Nhất, liền có hạ nhân báo lại nói có hai người cầu kiến thần y, đây cũng là lần đầu tiên Bạch Nhất nhìn thấy người trong quân doanh của Tiêu Diệc Nhiên.
Người đến hiển nhiên là Tiêu Mạt cùng Phong Cảnh, Tiêu Mạt đơn giản giải thích mục đích tới nơi này, liền thỉnh Vân Mặc Chi vì Phong Cảnh trị liệu độc thương.
“Khí huyết hư không, nội tức hỗn loạn, sao quân Trấn Bắc của mấy người gần đây từ lớn đến nhỏ đều thực thích trúng độc vậy?” Vân Mặc Chi tuy rằng không thường chữa bệnh giúp người, nhưng cũng không có từ chối, một bên phun tào một bên nhanh chóng dùng ngân châm đâm lên người Phong Cảnh.
Ước chừng chốc lát sau, Phong Cảnh nghiêng đầu phun ra một ngụm máu đen, Vân Mặc Chi mới thu ngân châm trên người y lại, “Tốt lắm, máu độc trong người đã được bức ra, tạm thời không nguy hiểm tính mạng. Bất quá trước đó độc đã thấm vào người y, phải cần nửa tháng trị liệu uống thuốc mới có thể hoàn toàn giải độc.”
Tiêu Mạt lập tức đỡ lấy Phong Cảnh đã có chút mệt lả, hướng Vân Mặc Chi nói: “Đa tạ Vân thiếu gia.”
“Ờ. Độc mà y trúng phải là cùng một loại với Tiêu đầu gỗ trước đó, loại độc này điều chế không dễ, không có khả năng dùng trên chiến trường, xem ra đều là hướng về phía đầu gỗ mà làm ra.” Vân Mặc Chi khoát tay áo, lại dường như không có xương ngã vào lòng Nhạc Thiện, thuận miệng nói.haehyuk8693
“Tướng quân cũng trúng loại độc này?” Nghe nói tướng quân cũng bị trúng độc, Tiêu Mạt lập tức lo lắng hỏi. Tuy rằng tối hôm qua khi gặp mặt, Tiêu Diệc Nhiên cũng nói qua chính hắn đã từng trúng độc bị thương, hiện tại đã vô ngại, nhưng xem bộ dáng suy yếu của Phong Cảnh hiện tại, hắn vẫn là không yên lòng.
“Đầu gỗ kia cũng không vô dụng như các ngươi, đã sớm biết áp chế sự lan tràn của độc trính trước.” Vân Mặc Chi tà tà liếc Tiêu Mạt cùng Phong Cảnh một cái, sau lại nhìn về phía Bạch Nhất luôn một mực mỉm cười không nói chuyện bên cạnh, nháy mắt mấy cái, y liền gợi lên khóe miệng cười xấu xa, “Nói tiếp, sau đó cũng may có Tiểu Bạch uy *** hàn đan, lại tự mình vì hắn giải độc, nếu không thì công lực hiện tại cũng không nhanh chóng khôi phục lại như vậy, mà tướng quân của các ngươi đều đã lấy thân báo đáp công ơn của người ta rồi đó~”
Vốn là vẫn một mực im lặng đứng ngoài quan sát, Bạch Nhất đột nhiên thấy Vân Mặc Chi đem đề tài dẫn tới trên người mình, đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng lại với những lời Vân Mặc Chi nói, y thoáng có chút đỏ mặt, nhưng vẫn thực trấn định mỉm cười hướng Tiêu Mạt cùng Phong Cảnh gật gật đầu.
Bên này Tiêu Mạt nghe được ý trêu đùa trong lời nói của Vân Mặc Chi, nhíu nhíu mày nhìn về phía Bạch Nhất, nhưng vẫn chưa nói gì, còn Phong Cảnh đang nằm trong lòng hắn, tuy rằng bộ dáng rất suy yếu, trái lại là người cảm thấy hứng thú nhất, “Hả? Độc của tướng quân không phải do thần y giải sao? Là vị công tử này cứu tướng quân? Cứu như thế nào? Còn có lấy thân báo đáp là ý tứ gì?”haehyuk8693
Từ sau khi tiến vào đến giờ, người vẫn chưa được mở miệng là Phong Cảnh cũng nghẹn đến hỏng rồi, cho nên vừa cất lời, y liền dừng không được nữa mà liên tục hỏi tới mấy vấn đề, Bạch Nhất cũng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể lạnh nhạt cười cười.
Mà Vân Mặc Chi bên cạnh trái lại không hề cố kỵ, lập tức mở miệng giải đáp thắc mắc cho Phong Cảnh, “Độc của tướng quân nhà người nếu chờ ta đến giải phỏng chừng đã sớm biến thành bạch cốt rồi. Đương nhiên là do Tiểu Bạch đã ra tay cứu chữa cho tướng quân nhà người, còn việc cứu như thế nào, chuyện này thuộc loại cơ mật riêng tư làm sao nói cho ngươi được.” Nói xong còn nháy mi mấy cái, nhìn Bạch Nhất liếc mắt, “Chỉ là lấy thân báo đáp mà thôi~ chính là về sau các ngươi phải gọi Tiểu Bạch là tướng quân phu nhân, biết chưa?”
“Ai ~~~~?!!” Vân Mặc Chi vừa mới dứt lời, Phong Cảnh bên này đã tỉnh táo cả *** thần, nếu không phải đang bị Tiêu Mạt ôm chặt, chỉ sợ là y đã lập tức vọt tới trước mặt Bạch Nhất. Nhưng cho dù có đang nằm trong lòng Tiêu Mạt, y vẫn không ngừng bắn ánh mắt sáng ngời hữu thần về phía Bạch Nhất, “Là như thế sao? Tướng quân muốn thành hôn? Ngươi chính là tướng quân phu nhân?”
“Vân thiếu gia, lời này không thể nói lung tung.” Tiêu Mạt bình tĩnh đè lại Phong Cảnh có chút kích động, đối với Vân Mặc Chi nhíu mày nói.
Bạch Nhất cười cười nhìn Phong Cảnh không hiểu sao lại trở nên thực kích động cùng Tiêu Mạt vẫn nghiêm túc bình tĩnh như trước, nghĩ đến những miêu tả của Tiêu Diệc Nhiên về hai người này, quả thực là tương tự như đúc, không nhịn được cười khẽ một tiếng, trước khi Vân Mặc Chi mở miệng lần nữa, y đã tự mình giải thích trước, “Ân, là ta cứu hắn, hắn cũng quả thật nói qua muốn cưới ta.” Nói xong, Bạch Nhất lại nghĩ đến ngọc bội Tiêu Diệc Nhiên lưu lại, liền đem ra đưa cho Tiêu Mạt cùng Phong Cảnh xem, sau đó mới cẩn thận thu hồi.
“Oa ~~ là thật rồi! A Mạt, đó chính là ngọc bội lão phu nhân lưu cho tướng quân!” Phong Cảnh nhìn đến ngọc bội liền hưng phấn, vỗ Tiêu Mạt kêu lên.
Tiêu Mạt vẫn con đang bận quan sát ngọc bội kia, quả thật là ngọc bội tùy thân của Tiêu Diệc Nhiên. Hắn biết ngọc bội này là nương của Tiêu Diệc Nhiên lưu lại, bảo hắn tặng cho tức phụ tương lai của mình. Hiện tại ngọc bội lại ở trong tay Bạch Nhất, Tiêu Mạt tự nhiên sẽ không cho rằng Tiêu Diệc Nhiên là vì báo ân mới đem tặng người khác. Tuy rằng không biết bọn họ trong thời gian qua đã phát sinh chuyện gì, nhưng nếu Vân Mặc Chi cũng đã mở miệng, lại có thêm ngọc bội làm chứng, như vậy chuyện này cơ bản đã xác định là sự thật.
Ánh mắt Tiêu Mạt nhìn về phía Bạch Nhất liền thiếu chút xa cách cùng phòng bị lúc mới đầu, lại nhiều hơn chút tôn kính, hạ thấp giọng cung kính nói: “Đa tạ phu nhân đã cứu tướng quân.”
Biểu hiện của hai người hoàn toàn bất đồng, quả nhiên y như những lời mà Tiêu Diệc Nhiên đã nói. Tính cách của Tiêu Mạt có chút giống hắn, không hổ là người cùng tộc, còn tính tình bình thường của Phong Cảnh lại như một đứa nhỏ, đều không hề có chút nghi ngờ với những lời mà người bên cạnh nói.
Đối hai người mỉm cười, Bạch Nhất vẫn nhẹ giọng ôn nhu đáp: “Không cần đa lễ.”haehyuk8693
Nhìn tam phương tương tác qua lại, Vân Mặc Chi cũng không còn hăng hái như lúc bắt đầu, không hứng thú ngáp một cái to, ý bảo Nhạc Thiện ôm chính mình rời đi, “Cáp a ~~ các ngươi tiếp tục, ta đi trở về. Đúng rồi thân thể của Tiểu Bạch không tốt, các ngươi không nên khiến y mệt mỏi. Còn có Phong Cảnh, bắt đầu ngày mai, mỗi ngày tắm dược một lần để giải độc.”
Vân Mặc Chi dặn dò vài câu liền rời đi, Phong Cảnh còn muốn tiếp tục cùng Bạch Nhất trao đổi một phen, nhưng Tiêu Mạt lo lắng Phong Cảnh vừa mới giải độc, sợ hưng phấn quá mức sẽ không tốt cho thân thể, liền nhanh chóng hướng Bạch Nhất nói lời từ biệt.
Phong Cảnh mới đầu còn không muốn, nhưng thấy Tiêu Mạt đã giận tái mặt, y cũng không dám nói gì nữa, đành phải theo Tiêu Mạt rời đi. Trước khi ra khỏi cửa, y còn mở to hai mắt lóe sáng nhìn Bạch Nhất, kêu to: “Phu nhân, ngày mai ta lại đến nữa a! Ngày mai người phải chỉ giáo cho ta một chút, rốt cuộc đã làm như thế nào để lấy được tâm tướng quân!?”
Lời con chưa nói xong đã bị Tiêu Mạt che miệng tha đi rồi.haehyuk8693
Nhìn bóng dáng hai người, Bạch Nhất gợi lên khóe miệng. Nghĩ đến Tiêu Mạt có tính cách tương tự với Tiêu Diệc Nhiên, không khỏi cảm thán con đường phía trước của hài tử Phong Cảnh này.
Tiễn bước ba người, Bạch Nhất cũng có chút mệt mỏi, đơn giản thu thập một chút liền trở vào buồng trong.
…haehyuk8693
Vài ngày kế tiếp, bởi vì phải giúp Phong Cảnh thanh trừ dư độc, Vân Mặc Chi cũng hơi chút bận rộn lên, vì tính lười nhác của mình y cũng không còn mỗi ngày chạy tới bắt mạch cho Bạch Nhất, chỉ dặn dò Bạch Nhất nếu có chút nào không thoải mái thì phải đi tìm mình ngay. Bản thân Bạch Nhất cũng là một đại phu, tự nhiên không có ý kiến gì.
Bất quá Vân Mặc Chi không đến, trái lại còn có một Phong Cảnh bừng bừng phấn chấn chạy tới thăm y mỗi hôm.
Hằng ngày sau khi nghỉ ngơi tranh trừ độc xong, Phong Cảnh liền chạy tới tìm Bạch Nhất nói chuyện phiếm, Tiêu Mạt đã thừa nhận thân phận Bạch Nhất, nên cũng không có ngăn trở.
Mà mỗi lần Phong Cảnh tìm đến Bạch Nhất, lúc nào cũng đều hỏi đến việc Bạch Nhất làm như thế nào để đem Tiêu Diệc Nhiên “đuổi tới tay”, Bạch Nhất tự nhiên không có khả năng nói cho y: ‘Ngươi đánh ngã Tiêu Mạt, để cho hắn cường thượng ngươi, sau đó hắn khẳng định sẽ phụ trách’, nên đành phải tùy ý trò chuyện về chút tình huống xảy ra trên đường đi.
Càng về sau, quả thật cũng không còn gì hay để nói, Phong Cảnh liền bắt đầu kể về chuyện trước đây của y cùng Tiêu Mạt, có đôi khi còn kể về chuyện của Tiêu Diệc Nhiên khi còn bé, Bạch Nhất liền cảm thấy vô cùng hứng thú lắng nghe.haehyuk8693
Đảo mắt mọi người đã ở phủ thành chủ gần nữa tháng trời, trong thời gian này chất độc trên người Phong Cảnh cơ bản đã được bứt lui, ước chừng khoảng vài ngày nữa sẽ cùng Tiêu Mạt chạy về Thịnh Kinh. Còn Tiêu Diệc Nhiên từ sau khi rời khỏi thành Vân Hà liền coi như hoàn toàn không có tin tức. Tuy rằng ngẫu nhiên sẽ nghe được người bên ngoài đàm luận về tin Trấn Bắc đại tướng quân khởi hoàn hồi kinh, nhưng lại không biết được thông tin chính xác của người kia, Bạch Nhất dù sao vẫn cảm thấy thật vắng vẻ trong lòng.
Nếu không phải y bây giờ còn ở trong nhà của Vân Thanh Nhiễm, còn có Vân Mặc Chi cùng Tiêu Mạt, Phong Cảnh luôn luôn lắc lư bên cạnh, thì y đã thực sự nghĩ hai tháng lộ trình kia chỉ là một giấc mộng ban ngày của mình thôi.
Vuốt ve ngọc bội Tiêu Diệc Nhiên lưu lại, Bạch Nhất hoài niệm cười cười. Dự đoán thời gian Phong Cảnh sắp tới thăm mình, liền thu hồi ngọc bội vào ngực, chuẩn bị chút nước trà. Vừa mới đứng dậy, một trận cảm giác mê muội liền đánh úp lại, Bạch Nhất lập tức chống tay lên bàn ổn định thân mình, đợi một hồi lâu mới chậm rãi dễ chịu trở lại.
Nhíu nhíu mày, Bạch Nhất đành ngồi xuống bàn nghỉ ngơi thêm một hồi. Y dù sao cũng là một đại phu, theo lý thuyết nửa tháng này y không có bôn ba trên đường, chỉ ở trong phủ thành chủ ăn uống bồi dưỡng, thân thể lẽ ra đã sớm nên hồi phục.
Nhưng gần đây y vẫn thường thường dễ dàng cảm thấy mệt mỏi, khẩu vị cũng không được tốt, nhìn thấy đồ ăn dầu mỡ tanh tưởi còn có chút buồn nôn, khi thì sẽ giống như vừa nãy choáng váng đầu óc, đủ loại bệnh trạng đều làm cho Bạch Nhất có chút hoài nghi trong lòng, chẳng lẽ là…
Nhảy dựng một cái trong lòng, Bạch Nhất đối với suy đoán của mình ẩn ẩn có chút giật mình cùng chờ mong. Trước đó y vẫn không có ngờ tới, đầu tiên là bởi vì sau khi gặp chuyện không may kia, y đều cùng Tiêu Diệc Nhiên gấp rút lên đường, thân thể không khoẻ cũng là chuyện bình thường, hơn nữa lúc y chẩn qua mạch của chính mình cũng chưa phát hiện dị thường, Vân Mặc Chi sau lại xem qua cũng không nói điều gì. Thứ hai là bởi vì tuy rằng thế giới này nam tử vẫn có thể mang thai, nhưng dù sao cũng không dễ dàng như nữ tử, y cùng Tiêu Diệc Nhiên chỉ làm qua một lần đêm đó, y không nghĩ tới cứ như vậy mà đã trúng thưởng.
Nhưng mạch tượng khi mang thai bình thường phải đến tháng thứ hai mới có thể chẩn được, hơn nữa hỉ mạch ở nam nhân lúc mới đầu sẽ không hiện ra, bởi vậy chuyện trước đó y chưa từng phát hiện điều này cũng rất có khả năng. Trong lòng có chút vui sướng cùng bối rối, Bạch Nhất bắt buộc bản thân phải ổn định tâm tình, tay phải nhẹ nhàng đặt lên cổ tay trái của mình.
Quả thực là như thế.haehyuk8693
“A Nhất, tướng quân gửi thư đến!”
Đột nhiên, tiếng kêu vui vẻ của Phong Cảnh truyền đến từ ngoài phòng, Bạch Nhất rất nhanh thu hồi tay, hòa hoãn lại biểu tình. Khoảng thời gian này ở chung với đối phương, Phong Cảnh cùng Bạch Nhất cũng coi như đã quen thuộc lẫn nhau, Phong Cảnh tính cách tùy tiện, không giống Tiêu Mạt vẫn cung kính kêu Bạch Nhất là phu nhân, ngược lại đối phương luôn gọi thẳng kỳ danh của y, dù vậy Bạch Nhất cũng vui vẻ tiếp nhận.
“A Nhất A Nhất! Tướng quân có gởi thư đến này, đây là đặc biệt đưa cho ngươi, chúng ta còn chưa có xem đâu!” Phong Cảnh vừa nói vừa chạy vào trong phòng, một tay đem lá thư vỗ lên trên bàn, ở phía sau là Tiêu Mạt đang chậm rãi đi tới, “Đại quân đã đến Thịnh Kinh, phu nhân yên tâm!”
Bạch Nhất nghe vậy liền tiếp nhận bức thư mở ra, trong thư chỉ đơn giản nói vài câu về tình hình hiện tại, hơn nữa còn dặn y hảo hảo tĩnh dưỡng, từ ngữ tổng cộng cũng chưa tới một trang giấy, cũng giống như tính cách lạnh lùng không nói nhiều lời của Tiêu Diệc Nhiên thường ngày. Nhưng Bạch Nhất chỉ cần như vậy đã cảm thấy ấm áp trong lòng, mang theo ý cười, thật cẩn thận đem bức thư cất kỹ càng.
“Ta cùng A Mạt ngày mai cũng sẽ khởi hành, A Nhất ngươi có cái gì muốn nói cho tướng quân, ngươi cứ viết ra giấy đi, chúng ta giúp ngươi mang về!” Phong Cảnh nhìn Bạch Nhất thu hồi lá thư, liền lên tiếng.haehyuk8693
Bạch Nhất cúi đầu như đang suy nghĩ gì, sau đó ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía hai người, ôn nhu mà lại kiên định nói: “Ta cùng các ngươi đi Thịnh Kinh.”
Tuy nói hai người đang cách xa nhau, nhưng Tiêu Diệc Nhiên phải đi trước là vì tâm tâm niệm niệm chuyện quân doanh. Dù sao Bạch Nhất phải ở lại sinh hoạt tại thành Vân Hà xa lạ, tâm tình cũng có chút khác biệt. May mắn là hai huynh muội Vân Mặc Chi đối Bạch Nhất rất chiếu cố, cũng khiến cho y thả lỏng không ít.
Với lại trong khoảng thời gian này, Bạch Nhất vốn là muốn nhân cơ hội hiếm có hướng Vân Mặc Chi lãnh giáo y thuật, bất quá Vân Mặc Chi rất lười nhác, chỉ tặng một đống sách thuốc cho Bạch Nhất liền không hề quan tâm hỏi hang đến. Bạch Nhất cũng không có cưỡng cầu, tự mình đọc sách giết thời gian.
Đến ngày hôm sau, khi Vân Mặc Chi theo lệ thường vội tới bắt mạch cho Bạch Nhất, liền có hạ nhân báo lại nói có hai người cầu kiến thần y, đây cũng là lần đầu tiên Bạch Nhất nhìn thấy người trong quân doanh của Tiêu Diệc Nhiên.
Người đến hiển nhiên là Tiêu Mạt cùng Phong Cảnh, Tiêu Mạt đơn giản giải thích mục đích tới nơi này, liền thỉnh Vân Mặc Chi vì Phong Cảnh trị liệu độc thương.
“Khí huyết hư không, nội tức hỗn loạn, sao quân Trấn Bắc của mấy người gần đây từ lớn đến nhỏ đều thực thích trúng độc vậy?” Vân Mặc Chi tuy rằng không thường chữa bệnh giúp người, nhưng cũng không có từ chối, một bên phun tào một bên nhanh chóng dùng ngân châm đâm lên người Phong Cảnh.
Ước chừng chốc lát sau, Phong Cảnh nghiêng đầu phun ra một ngụm máu đen, Vân Mặc Chi mới thu ngân châm trên người y lại, “Tốt lắm, máu độc trong người đã được bức ra, tạm thời không nguy hiểm tính mạng. Bất quá trước đó độc đã thấm vào người y, phải cần nửa tháng trị liệu uống thuốc mới có thể hoàn toàn giải độc.”
Tiêu Mạt lập tức đỡ lấy Phong Cảnh đã có chút mệt lả, hướng Vân Mặc Chi nói: “Đa tạ Vân thiếu gia.”
“Ờ. Độc mà y trúng phải là cùng một loại với Tiêu đầu gỗ trước đó, loại độc này điều chế không dễ, không có khả năng dùng trên chiến trường, xem ra đều là hướng về phía đầu gỗ mà làm ra.” Vân Mặc Chi khoát tay áo, lại dường như không có xương ngã vào lòng Nhạc Thiện, thuận miệng nói.haehyuk8693
“Tướng quân cũng trúng loại độc này?” Nghe nói tướng quân cũng bị trúng độc, Tiêu Mạt lập tức lo lắng hỏi. Tuy rằng tối hôm qua khi gặp mặt, Tiêu Diệc Nhiên cũng nói qua chính hắn đã từng trúng độc bị thương, hiện tại đã vô ngại, nhưng xem bộ dáng suy yếu của Phong Cảnh hiện tại, hắn vẫn là không yên lòng.
“Đầu gỗ kia cũng không vô dụng như các ngươi, đã sớm biết áp chế sự lan tràn của độc trính trước.” Vân Mặc Chi tà tà liếc Tiêu Mạt cùng Phong Cảnh một cái, sau lại nhìn về phía Bạch Nhất luôn một mực mỉm cười không nói chuyện bên cạnh, nháy mắt mấy cái, y liền gợi lên khóe miệng cười xấu xa, “Nói tiếp, sau đó cũng may có Tiểu Bạch uy *** hàn đan, lại tự mình vì hắn giải độc, nếu không thì công lực hiện tại cũng không nhanh chóng khôi phục lại như vậy, mà tướng quân của các ngươi đều đã lấy thân báo đáp công ơn của người ta rồi đó~”
Vốn là vẫn một mực im lặng đứng ngoài quan sát, Bạch Nhất đột nhiên thấy Vân Mặc Chi đem đề tài dẫn tới trên người mình, đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng lại với những lời Vân Mặc Chi nói, y thoáng có chút đỏ mặt, nhưng vẫn thực trấn định mỉm cười hướng Tiêu Mạt cùng Phong Cảnh gật gật đầu.
Bên này Tiêu Mạt nghe được ý trêu đùa trong lời nói của Vân Mặc Chi, nhíu nhíu mày nhìn về phía Bạch Nhất, nhưng vẫn chưa nói gì, còn Phong Cảnh đang nằm trong lòng hắn, tuy rằng bộ dáng rất suy yếu, trái lại là người cảm thấy hứng thú nhất, “Hả? Độc của tướng quân không phải do thần y giải sao? Là vị công tử này cứu tướng quân? Cứu như thế nào? Còn có lấy thân báo đáp là ý tứ gì?”haehyuk8693
Từ sau khi tiến vào đến giờ, người vẫn chưa được mở miệng là Phong Cảnh cũng nghẹn đến hỏng rồi, cho nên vừa cất lời, y liền dừng không được nữa mà liên tục hỏi tới mấy vấn đề, Bạch Nhất cũng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể lạnh nhạt cười cười.
Mà Vân Mặc Chi bên cạnh trái lại không hề cố kỵ, lập tức mở miệng giải đáp thắc mắc cho Phong Cảnh, “Độc của tướng quân nhà người nếu chờ ta đến giải phỏng chừng đã sớm biến thành bạch cốt rồi. Đương nhiên là do Tiểu Bạch đã ra tay cứu chữa cho tướng quân nhà người, còn việc cứu như thế nào, chuyện này thuộc loại cơ mật riêng tư làm sao nói cho ngươi được.” Nói xong còn nháy mi mấy cái, nhìn Bạch Nhất liếc mắt, “Chỉ là lấy thân báo đáp mà thôi~ chính là về sau các ngươi phải gọi Tiểu Bạch là tướng quân phu nhân, biết chưa?”
“Ai ~~~~?!!” Vân Mặc Chi vừa mới dứt lời, Phong Cảnh bên này đã tỉnh táo cả *** thần, nếu không phải đang bị Tiêu Mạt ôm chặt, chỉ sợ là y đã lập tức vọt tới trước mặt Bạch Nhất. Nhưng cho dù có đang nằm trong lòng Tiêu Mạt, y vẫn không ngừng bắn ánh mắt sáng ngời hữu thần về phía Bạch Nhất, “Là như thế sao? Tướng quân muốn thành hôn? Ngươi chính là tướng quân phu nhân?”
“Vân thiếu gia, lời này không thể nói lung tung.” Tiêu Mạt bình tĩnh đè lại Phong Cảnh có chút kích động, đối với Vân Mặc Chi nhíu mày nói.
Bạch Nhất cười cười nhìn Phong Cảnh không hiểu sao lại trở nên thực kích động cùng Tiêu Mạt vẫn nghiêm túc bình tĩnh như trước, nghĩ đến những miêu tả của Tiêu Diệc Nhiên về hai người này, quả thực là tương tự như đúc, không nhịn được cười khẽ một tiếng, trước khi Vân Mặc Chi mở miệng lần nữa, y đã tự mình giải thích trước, “Ân, là ta cứu hắn, hắn cũng quả thật nói qua muốn cưới ta.” Nói xong, Bạch Nhất lại nghĩ đến ngọc bội Tiêu Diệc Nhiên lưu lại, liền đem ra đưa cho Tiêu Mạt cùng Phong Cảnh xem, sau đó mới cẩn thận thu hồi.
“Oa ~~ là thật rồi! A Mạt, đó chính là ngọc bội lão phu nhân lưu cho tướng quân!” Phong Cảnh nhìn đến ngọc bội liền hưng phấn, vỗ Tiêu Mạt kêu lên.
Tiêu Mạt vẫn con đang bận quan sát ngọc bội kia, quả thật là ngọc bội tùy thân của Tiêu Diệc Nhiên. Hắn biết ngọc bội này là nương của Tiêu Diệc Nhiên lưu lại, bảo hắn tặng cho tức phụ tương lai của mình. Hiện tại ngọc bội lại ở trong tay Bạch Nhất, Tiêu Mạt tự nhiên sẽ không cho rằng Tiêu Diệc Nhiên là vì báo ân mới đem tặng người khác. Tuy rằng không biết bọn họ trong thời gian qua đã phát sinh chuyện gì, nhưng nếu Vân Mặc Chi cũng đã mở miệng, lại có thêm ngọc bội làm chứng, như vậy chuyện này cơ bản đã xác định là sự thật.
Ánh mắt Tiêu Mạt nhìn về phía Bạch Nhất liền thiếu chút xa cách cùng phòng bị lúc mới đầu, lại nhiều hơn chút tôn kính, hạ thấp giọng cung kính nói: “Đa tạ phu nhân đã cứu tướng quân.”
Biểu hiện của hai người hoàn toàn bất đồng, quả nhiên y như những lời mà Tiêu Diệc Nhiên đã nói. Tính cách của Tiêu Mạt có chút giống hắn, không hổ là người cùng tộc, còn tính tình bình thường của Phong Cảnh lại như một đứa nhỏ, đều không hề có chút nghi ngờ với những lời mà người bên cạnh nói.
Đối hai người mỉm cười, Bạch Nhất vẫn nhẹ giọng ôn nhu đáp: “Không cần đa lễ.”haehyuk8693
Nhìn tam phương tương tác qua lại, Vân Mặc Chi cũng không còn hăng hái như lúc bắt đầu, không hứng thú ngáp một cái to, ý bảo Nhạc Thiện ôm chính mình rời đi, “Cáp a ~~ các ngươi tiếp tục, ta đi trở về. Đúng rồi thân thể của Tiểu Bạch không tốt, các ngươi không nên khiến y mệt mỏi. Còn có Phong Cảnh, bắt đầu ngày mai, mỗi ngày tắm dược một lần để giải độc.”
Vân Mặc Chi dặn dò vài câu liền rời đi, Phong Cảnh còn muốn tiếp tục cùng Bạch Nhất trao đổi một phen, nhưng Tiêu Mạt lo lắng Phong Cảnh vừa mới giải độc, sợ hưng phấn quá mức sẽ không tốt cho thân thể, liền nhanh chóng hướng Bạch Nhất nói lời từ biệt.
Phong Cảnh mới đầu còn không muốn, nhưng thấy Tiêu Mạt đã giận tái mặt, y cũng không dám nói gì nữa, đành phải theo Tiêu Mạt rời đi. Trước khi ra khỏi cửa, y còn mở to hai mắt lóe sáng nhìn Bạch Nhất, kêu to: “Phu nhân, ngày mai ta lại đến nữa a! Ngày mai người phải chỉ giáo cho ta một chút, rốt cuộc đã làm như thế nào để lấy được tâm tướng quân!?”
Lời con chưa nói xong đã bị Tiêu Mạt che miệng tha đi rồi.haehyuk8693
Nhìn bóng dáng hai người, Bạch Nhất gợi lên khóe miệng. Nghĩ đến Tiêu Mạt có tính cách tương tự với Tiêu Diệc Nhiên, không khỏi cảm thán con đường phía trước của hài tử Phong Cảnh này.
Tiễn bước ba người, Bạch Nhất cũng có chút mệt mỏi, đơn giản thu thập một chút liền trở vào buồng trong.
…haehyuk8693
Vài ngày kế tiếp, bởi vì phải giúp Phong Cảnh thanh trừ dư độc, Vân Mặc Chi cũng hơi chút bận rộn lên, vì tính lười nhác của mình y cũng không còn mỗi ngày chạy tới bắt mạch cho Bạch Nhất, chỉ dặn dò Bạch Nhất nếu có chút nào không thoải mái thì phải đi tìm mình ngay. Bản thân Bạch Nhất cũng là một đại phu, tự nhiên không có ý kiến gì.
Bất quá Vân Mặc Chi không đến, trái lại còn có một Phong Cảnh bừng bừng phấn chấn chạy tới thăm y mỗi hôm.
Hằng ngày sau khi nghỉ ngơi tranh trừ độc xong, Phong Cảnh liền chạy tới tìm Bạch Nhất nói chuyện phiếm, Tiêu Mạt đã thừa nhận thân phận Bạch Nhất, nên cũng không có ngăn trở.
Mà mỗi lần Phong Cảnh tìm đến Bạch Nhất, lúc nào cũng đều hỏi đến việc Bạch Nhất làm như thế nào để đem Tiêu Diệc Nhiên “đuổi tới tay”, Bạch Nhất tự nhiên không có khả năng nói cho y: ‘Ngươi đánh ngã Tiêu Mạt, để cho hắn cường thượng ngươi, sau đó hắn khẳng định sẽ phụ trách’, nên đành phải tùy ý trò chuyện về chút tình huống xảy ra trên đường đi.
Càng về sau, quả thật cũng không còn gì hay để nói, Phong Cảnh liền bắt đầu kể về chuyện trước đây của y cùng Tiêu Mạt, có đôi khi còn kể về chuyện của Tiêu Diệc Nhiên khi còn bé, Bạch Nhất liền cảm thấy vô cùng hứng thú lắng nghe.haehyuk8693
Đảo mắt mọi người đã ở phủ thành chủ gần nữa tháng trời, trong thời gian này chất độc trên người Phong Cảnh cơ bản đã được bứt lui, ước chừng khoảng vài ngày nữa sẽ cùng Tiêu Mạt chạy về Thịnh Kinh. Còn Tiêu Diệc Nhiên từ sau khi rời khỏi thành Vân Hà liền coi như hoàn toàn không có tin tức. Tuy rằng ngẫu nhiên sẽ nghe được người bên ngoài đàm luận về tin Trấn Bắc đại tướng quân khởi hoàn hồi kinh, nhưng lại không biết được thông tin chính xác của người kia, Bạch Nhất dù sao vẫn cảm thấy thật vắng vẻ trong lòng.
Nếu không phải y bây giờ còn ở trong nhà của Vân Thanh Nhiễm, còn có Vân Mặc Chi cùng Tiêu Mạt, Phong Cảnh luôn luôn lắc lư bên cạnh, thì y đã thực sự nghĩ hai tháng lộ trình kia chỉ là một giấc mộng ban ngày của mình thôi.
Vuốt ve ngọc bội Tiêu Diệc Nhiên lưu lại, Bạch Nhất hoài niệm cười cười. Dự đoán thời gian Phong Cảnh sắp tới thăm mình, liền thu hồi ngọc bội vào ngực, chuẩn bị chút nước trà. Vừa mới đứng dậy, một trận cảm giác mê muội liền đánh úp lại, Bạch Nhất lập tức chống tay lên bàn ổn định thân mình, đợi một hồi lâu mới chậm rãi dễ chịu trở lại.
Nhíu nhíu mày, Bạch Nhất đành ngồi xuống bàn nghỉ ngơi thêm một hồi. Y dù sao cũng là một đại phu, theo lý thuyết nửa tháng này y không có bôn ba trên đường, chỉ ở trong phủ thành chủ ăn uống bồi dưỡng, thân thể lẽ ra đã sớm nên hồi phục.
Nhưng gần đây y vẫn thường thường dễ dàng cảm thấy mệt mỏi, khẩu vị cũng không được tốt, nhìn thấy đồ ăn dầu mỡ tanh tưởi còn có chút buồn nôn, khi thì sẽ giống như vừa nãy choáng váng đầu óc, đủ loại bệnh trạng đều làm cho Bạch Nhất có chút hoài nghi trong lòng, chẳng lẽ là…
Nhảy dựng một cái trong lòng, Bạch Nhất đối với suy đoán của mình ẩn ẩn có chút giật mình cùng chờ mong. Trước đó y vẫn không có ngờ tới, đầu tiên là bởi vì sau khi gặp chuyện không may kia, y đều cùng Tiêu Diệc Nhiên gấp rút lên đường, thân thể không khoẻ cũng là chuyện bình thường, hơn nữa lúc y chẩn qua mạch của chính mình cũng chưa phát hiện dị thường, Vân Mặc Chi sau lại xem qua cũng không nói điều gì. Thứ hai là bởi vì tuy rằng thế giới này nam tử vẫn có thể mang thai, nhưng dù sao cũng không dễ dàng như nữ tử, y cùng Tiêu Diệc Nhiên chỉ làm qua một lần đêm đó, y không nghĩ tới cứ như vậy mà đã trúng thưởng.
Nhưng mạch tượng khi mang thai bình thường phải đến tháng thứ hai mới có thể chẩn được, hơn nữa hỉ mạch ở nam nhân lúc mới đầu sẽ không hiện ra, bởi vậy chuyện trước đó y chưa từng phát hiện điều này cũng rất có khả năng. Trong lòng có chút vui sướng cùng bối rối, Bạch Nhất bắt buộc bản thân phải ổn định tâm tình, tay phải nhẹ nhàng đặt lên cổ tay trái của mình.
Quả thực là như thế.haehyuk8693
“A Nhất, tướng quân gửi thư đến!”
Đột nhiên, tiếng kêu vui vẻ của Phong Cảnh truyền đến từ ngoài phòng, Bạch Nhất rất nhanh thu hồi tay, hòa hoãn lại biểu tình. Khoảng thời gian này ở chung với đối phương, Phong Cảnh cùng Bạch Nhất cũng coi như đã quen thuộc lẫn nhau, Phong Cảnh tính cách tùy tiện, không giống Tiêu Mạt vẫn cung kính kêu Bạch Nhất là phu nhân, ngược lại đối phương luôn gọi thẳng kỳ danh của y, dù vậy Bạch Nhất cũng vui vẻ tiếp nhận.
“A Nhất A Nhất! Tướng quân có gởi thư đến này, đây là đặc biệt đưa cho ngươi, chúng ta còn chưa có xem đâu!” Phong Cảnh vừa nói vừa chạy vào trong phòng, một tay đem lá thư vỗ lên trên bàn, ở phía sau là Tiêu Mạt đang chậm rãi đi tới, “Đại quân đã đến Thịnh Kinh, phu nhân yên tâm!”
Bạch Nhất nghe vậy liền tiếp nhận bức thư mở ra, trong thư chỉ đơn giản nói vài câu về tình hình hiện tại, hơn nữa còn dặn y hảo hảo tĩnh dưỡng, từ ngữ tổng cộng cũng chưa tới một trang giấy, cũng giống như tính cách lạnh lùng không nói nhiều lời của Tiêu Diệc Nhiên thường ngày. Nhưng Bạch Nhất chỉ cần như vậy đã cảm thấy ấm áp trong lòng, mang theo ý cười, thật cẩn thận đem bức thư cất kỹ càng.
“Ta cùng A Mạt ngày mai cũng sẽ khởi hành, A Nhất ngươi có cái gì muốn nói cho tướng quân, ngươi cứ viết ra giấy đi, chúng ta giúp ngươi mang về!” Phong Cảnh nhìn Bạch Nhất thu hồi lá thư, liền lên tiếng.haehyuk8693
Bạch Nhất cúi đầu như đang suy nghĩ gì, sau đó ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía hai người, ôn nhu mà lại kiên định nói: “Ta cùng các ngươi đi Thịnh Kinh.”