Sau khi đến khách ***, Bạch Nhất cùng Tiêu Diệc Nhiên đi theo tiểu nhị lên lầu. Tới lúc tiến vào căn phòng của Tiêu Diệc Nhiên, Bạch Nhất mới quay người lại đưa một nén bạc vụn cho tiểu nhị, phân phó hắn chuẩn bị một chút nước nóng đem vào. Đối phương mặt mày hớn hở tiếp nhận nén bạc vội vàng đi xuống.
Bạch Nhất nhìn Tiêu Diệc Nhiên cười cười, “Ngươi đã ở trong núi suốt mấy ngày nay, ta đã kêu bọn họ đem chút nước ấm cho ngươi tẩy trừ một phen, giờ ta đi chuẩn bị thức ăn.”
Tiêu Diệc Nhiên nhìn Bạch Nhất, tuy rằng bản thân hắn chẳng thèm để ý gì đến mấy chuyện này, lúc trước mỗi khi xuất chinh, hoàn cảnh càng gian khổ hơn hắn đều đã gặp qua, chỉ vài ngày không tắm rửa mà thôi, hắn cũng không có cảm giác đặc biệt gì, bất quá nếu đã đi cùng nhau, nghĩ có lẽ đối phương sẽ chú ý đến mấy việc này, Tiêu Diệc Nhiên liền đồng ý.
Đợi tiểu nhị chuẩn bị xong nước ấm, Bạch Nhất đem quần áo mới của Tiêu Diệc Nhiên đặt ở mép dục dũng, sau đó liền mở cửa ra ngoài.
Trong phòng Tiêu Diệc Nhiên vẫn như trước, mặt không chút đổi sắc thoát y tắm rửa, còn Bạch Nhất thì đi xuống lầu, tìm chưởng quầy mượn phòng bếp.
Lo lắng hiện tại đã không còn sớm, Bạch Nhất đơn giản xào hai đĩa đồ ăn, thêm cơm nóng, đoán chừng Tiêu Diệc Nhiên hẳn là đã tắm xong, y liền bưng đồ ăn cùng với chén thuốc mới vừa sắc xong lên lầu.
Đến bên ngoài phòng gõ gõ cửa, thấy bên trong không có động tĩnh gì, Bạch Nhất cũng đã quen Tiêu Diệc Nhiên luôn luôn im lặng như vàng, cho là đối phương không muốn lên tiếng, nên y cũng không nghĩ nhiều liền đẩy cửa đi vào.
Sau khi tiến vào phòng, Bạch Nhất cũng không nhìn đến Tiêu Diệc Nhiên, đem đồ ăn đặt lên bàn, suy tư một chút lại đi tới phía sau của bình phong. Nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên còn chưa đứng dậy, nhắm mắt nằm ở dục dũng như đang ngủ, gặp ánh nến ở trong phòng lúc chập chờn lúc lại mờ ảo, Bạch Nhất dường như đã mơ hồ trông thấy thân thể của Tiêu Diệc Nhiên dười làn nước trong suốt.
Lúc này Tiêu Diệc Nhiên lại mở hờ hai mắt, mặt không chút thay đổi, nhìn về phía Bạch Nhất.haehyuk8693
Bạch Nhất chỉ cảm thấy đầu óc của mình ầm ầm một tiếng nổ tung, trên mặt nóng rang, vội vàng xoay người sang chỗ khác, thanh âm mang theo chút bất ổn, rất nhanh giải thích: “Ta… Ta đem thức ăn cùng thuốc đến, để ở bàn bên ngoài, ngươi một hồi nhớ ăn đó! Ta ở tại phòng cách vách, có việc thì cứ kêu ta.”
Nói xong cũng không quan tâm Tiêu Diệc Nhiên còn có phản ứng gì không, Bạch Nhất như chạy trốn mãnh thú mà lướt ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, y còn nghe thấy âm thanh Tiêu Diệc Nhiên từ trong nước bước ra, cũng không dám nghĩ gì, phóng tới phòng mình liền đóng luôn cửa lại, xoay người ghé vào trên giường.
Một hồi lâu sau, lúc nghe thấy thanh âm Tiêu Diệc Nhiên bên cạnh phòng mở cửa cho tiểu nhị đem thùng nước ra, nhiệt độ trên mặt của Bạch Nhất vẫn còn chưa lui, thẳng đến khi cách vách không còn tiếng động gì nữa, Bạch Nhất mới thoáng khôi phục một chút. (nhìn thấy có chút xíu mà đã ngại ngùng zị rùi =.=~ chắc phải thêm thuộc tính ‘ngại ngùng thụ’ cho bạn nài quá~)
Nghĩ đến biểu hiện vừa nãy, Bạch Nhất than nhẹ một hơi, chính mình cư nhiên lại bộp chộp như đứa con nít, bất quá chỉ là nhìn thấy cơ thể trần trường của đối phương mà thôi, thời điểm đổi dược trước đó cũng không phải chưa từng thấy qua. Nghĩ đến Tiêu Diệc Nhiên “gặp biến cũng không sợ hãi”, nhìn lại chính mình, Bạch Nhất cảm thấy bản thân thật vô dụng à.
Lại nghĩ đến hành động lỗ mãng của mình khi đổi dược lần trước cùng với thân hình cao ngất cân xứng của Tiêu Diệc Nhiên, khuôn mặt vừa mới phục hồi của Bạch Nhất liền đỏ bừng trở lại, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được tiếng tim đập gia tốc. Có chút ảo não, tự nhiên lại đối với một người nam nhận mới quen biết có vài ngày mà đỏ mặt đến mấy lần, Bạch Nhất cắn chặt răng.
Tuy nói trên thế gian này thân nam nhân vẫn có thể mang thai sinh con, bởi vậy từ xưa chuyện nam nam thành thân đã trở thành chi lệ, nhưng Bạch Nhất trước giờ vẫn chưa hề nghĩ đến việc mình sẽ thú hay gả cho một người nam nhân khác. Huống chi mình với ngưới nọ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, xem thân phận đối phương cũng không thấp, nhìn thế nào cũng không giống người cùng một cấp bậc với y, hơn nữa y cùng Tiêu Diệc Nhiên căn bản còn không tính là quen thuộc…
Lắc đầu, Bạch Nhất đem những suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu toàn bộ tẩy sạch, lại tự cười chính mình đã miên man suy nghĩ. Bất quá chỉ là vài ngài ở chung cùng với vài tình huống xấu hổ xãy ra thôi, đã làm cho y như đã đi vào coi nào mất rồi.
Đem chăn phủ kín người, không suy nghĩ đến những chuyện ấy nữa, Bạch Nhất nhắm mắt lại, bắt buộc chính mình phải chìm vào giấc ngủ.
Bên này Bạch Nhất miên man suy nghĩ rối rắm hết nửa ngày, bên kia Tiêu Diệc Nhiên nhìn thấy Bạch Nhất đột nhiên bỏ chạy, cũng sửng sốt một hồi.
Đã lâu chưa được hảo hảo nghỉ ngơi, nên vừa ngâm mình vào nước ấm, Tiêu Diệc Nhiên đã thả lỏng cảnh giác để nghỉ ngơi cho thật thoải mái. Thời điểm Bạch Nhất gõ cửa phòng, Tiêu Diệc Nhiên quả thật không có để ý tới, nhưng ngay vào lúc Bạch Nhất đẩy cửa vào, Tiêu Diệc Nhiên liền tỉnh. Nghe thấy thanh âm đặt đồ ăn xuống của đối phương, hắn cứ nghĩ y sẽ như vậy trực tiếp rời khỏi, nên Tiêu Diệc Nhiên mới tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần không có mở miệng. Thẳng cho đến khi cảm giác Bạch Nhất đi tới, nhận thấy được tầm mắt của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên mới theo bản năng mở mắt nhìn đối phương, lại không nghĩ rằng lại trông thấy Bạch Nhất đỏ bừng mặt xoay người, nói thêm mấy câu gì đó liền bỏ chạy mất hút.
Tuy nói Tiêu Diệc Nhiên thân là tướng quân, hàng năm xuất nhập quân doanh, hành vi tiêu sái cởi mở, nhưng dù sao hắn cũng là hoàng thân thế gia, huống chi tính nết của hắn cũng không thích cùng người khác thân mật tiếp xúc. Lúc trước được đối phương bôi thuốc, Tiêu Diệc Nhiên đã có chút không quen, lần này việc Bạch Nhất đột nhiên xâm nhập vào lãnh địa, quả thật đã làm cho Tiêu Diệc Nhiên có chút không nghĩ tới, nhưng phản ứng sau đó của Bạch Nhất lại làm cho Tiêu Diệc Nhiên không khỏi nhíu mày, ngoài ý muốn cảm thấy…thực khả ái.
Chỉ trong chốc lát, Tiêu Diệc Nhiên liền khôi phục bộ mặt vô biểu tình quen thuộc, đứng dậy mặc quần áo, vòng qua bình phong ngồi xuống bàn, Tiêu Diệc Nhiên lẳng lặng ăn cơm mà Bạch Nhất đưa đến.
Nhai nuốt một hồi, Tiêu Diệc Nhiên lại đột nhiên nghĩ đến, như Bạch Nhất vừa có thể may vá vừa có thể làm cơm, tính cách cũng rất được, còn là một đại phụ biết xem bệnh bốc thuốc. Qủa thật mà nói, nếu ai có thể thú đối phương về nhà, cũng coi như được lợi rất nhiều rồi.
Suy nghĩ chợt lóe qua này đã khiến khóe miệng của Tiêu Diệc Nhiên thoáng gợi lên, thậm chí gương mặt vô biểu tình thường niên cơ hồ cũng nhìn không ra biến hóa.
Ăn xong một ngụm cuối cùng, Tiêu Diệc Nhiên mở cửa kêu tiểu nhị đem tất cả mọi thứ xuống, sau đó cũng nằm xuống nghỉ ngơi.
…haehyuk8693
Một đêm trôi qua trong an bình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Nhất sớm tỉnh lại, chuẩn bị tốt điểm tâm, liền định đi kêu Tiêu Diệc Nhiên thức dậy. Vừa tới cửa phòng của Tiêu Diệc Nhiên, chuẩn bị gõ vài tiếng, cửa lại đột nhiên bị mở ra từ bên trong, Tiêu Diệc Nhiên cũng đã mặc xong quần áo, mặt không chút thay đổi đứng ở cửa.
“… Ngươi dậy rồi?”
“Ân.”
Bạch Nhất nhìn Tiêu Diệc Nhiên đột nhiên xuất hiện, liền nhớ đến chuyện tình tối hôm qua, đang có chút xấu hổ, nhưng thấy Tiêu Diệc Nhiên mặt không chút đổi sắc cộng thêm bộ dáng như không có việc gì của người ta, y chỉ cảm thấy chính mình đã quá đa tâm rồi.
Sửa sang lại tâm tình một chút, Bạch Nhất nâng thức ăn trong tay lên, cười nói, “Nếu dậy rồi thì trước dùng mấy món điểm tâm này đi, ta đi chuẩn bị một chút, một lát sẽ lên đường ngay.”
Tiêu Diệc Nhiên như mọi khi trầm mặc tiếp nhận đồ ăn rồi gật gật đầu, nhưng vào lúc Bạch Nhất xoay người hắn lại đột nhiên mở miệng.
“Ngươi không ăn?”haehyuk8693
Bạch Nhất ngây ra một lúc, lập tức lấy lại *** thần cười đáp, “Ta đã ăn rồi, vừa nãy mượn phòng bếp của khách *** làm thức ăn, cũng thuận tiện ăn luôn một ít.”
Nghe được câu trả lời, Tiêu Diệc Nhiên nhìn thoáng qua Bạch Nhất, không nói gì nữa liền bưng đồ ăn trở vào phòng, Bạch Nhất cười cười liền đi xuống lầu.
Bên này Bạch Nhất vừa kêu tiểu nhị đánh xe ngựa tới trước cửa, Tiêu Diệc Nhiên cũng vừa lúc đi ra khỏi khách điểm, Bạch Nhất nhìn Tiêu Diệc Nhiên, lộ ra một nụ cười xem như lời tiếp đón.
“Ah… Hai vị công tử, còn sớm như vậy…A…phải lên đường rồi à?” Tiểu nhị một bên ngáp ngắn ngáp dài một bên dắt xe ngựa tới trước cổng, dù sao trời vẫn còn sớm, khách *** hiện tại vẫn chưa mở cửa buôn bán.
“Ân, chúng ta đang vội đến thành Vân Hà, phải đi qua Kính Thủy, nếu còn chậm trễ sợ sẽ không kịp vào thành.” Bạch Nhất ôn hòa cười cười, đáp lời tiểu nhị.
Bạch Nhất cùng Tiêu Diệc Nhiên hiện tại đang ở một thôn nằm giữa hai thành Hoài Định và Kính Thủy, cũng đã đến gần Kính Thủy, từ đây nếu đi nhanh thì chưa tới một ngày sẽ tới nơi. Nhưng thành Kính Thủy lại quản lý rất nghiêm, qua thời gian quy định sẽ không cho người vào thành, nếu bỏ qua thì hai người liền phải dã ngoại một đêm bên ngoài.
“Thành Vân Hà à?” Tiểu nhị một bên tay chân lanh lẹ dựa theo lời căn dặn của Bạch Nhất, đem đồ đạc đặt vào trong xe ngựa, một bên lại cùng Bạch Nhất hỏi hang, “Hai vị công tử đến thành Vân Hà để tìm thần y xem bệnh sao?”
“Ân, gia đệ thân thể không tốt, định đến thành Vân Hà xem bệnh một chút.”haehyuk8693
“Y thuật của thần y quả thật rất cao minh, trước đó còn cứu sống cả người chết đấy! Được thần y chữa trị, bệnh gì cũng đều hết cả. Bất quá nghe nói thần y này rất khó gặp, công tử cần phải có một chút chuẩn bị a.”
Nghe đồn thần y Vân Mặc Chi tính nết cổ quái, mặc dù y thuật cao minh, nhưng chữa bệnh cho ai chỉ dưa vào tâm tình, chưa bao giờ quản thân phận người đó là ai hay bệnh tình là gì, cũng bởi vậy, người cầu hắn xem bệnh quá nhiều, nhưng chân chính được thần y cứu giúp lại ngày càng ít hơn.
“Ha ha, chúng ta cũng đang thử thời vận đây, không gặp được thần y cũng không sao, dù sao lương y ở thành Vân Hà cũng rất nhiều.” Bạch Nhất tự nhiên sẽ không nói cho tiểu nhị chuyện bọn họ nhất định phải gặp được thần y.
Tiểu nhị gật gật đầu, quả thật, bởi vì thành Vân Hà nổi danh có một thần y sống, bởi vậy đại phu ở chổ này cũng rất nhiều, tổng thể y thuật của mấy người đó cũng rất được, cho dù cầu không được thần y, thì thầy thuốc ở chổ này cũng tốt hơn nơi khác rất nhiều lần.
“Vậy xin chúc cho đệ đệ của công tử sớm ngày bình phục à.”
Bạch Nhất nghe vậy liền đáp lại một nụ cười khách khí.haehyuk8693
Tiểu nhị sửa sang mọi thứ hoàn tất, mới đi đến trước mặt Bạch Nhất tiếp nhận tiền thưởng.
“Công tử nếu đi ngang qua Kính Thủy thì tất nhiên phải đi qua Bạch Lộ cùng Nghiệp Lăng đúng không? Trên đường cần phải để ý chút a, nghe nói nơi đó gần đây có thổ phỉ đang hoành hành.”
“Bọn phỉ loạn?”haehyuk8693
“Đúng vậy, nghe nói đã có vài người bị thổ phỉ hại chết…Tình huống cụ thể ra sao ta cũng không rõ, tóm lại cẩn thận một chút vẫn tốt hơn!” Tiểu nhị túm tóc tựa hồ muốn kể tỉ mỉ hơn, nhưng lại không nhớ nổi, cuối cùng cũng chỉ có thể dặn dò một phen.
Bạch Nhất nghe xong chi cười gật gật đầu, đơn giản đẩy tiểu nhị đi nơi khác, đỡ Tiêu Diệc Nhiên lên xe, liền leo lên phía trước chạy đến cửa thôn.
Tiêu Diệc Nhiên vốn định ngồi ở phía trước đánh xe cùng y, nhưng Bạch Nhất lại kiên trì yêu cầu Tiêu Diệc Nhiên vào trong xe ngựa nghỉ ngơi, vì thế, dưới ánh mắt kiên trì cùng lời nỏi lải nhải của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên đành phải vào trong xe.
Bên trong xe ngựa cũng được phủ kín đệm chăn như lần trước, Tiêu Diệc Nhiên trực tiếp ngồi xuống, nhìn thoáng qua những đồ đạc mà tiểu nhị đưa vào trước đó. Đại bộ phận là một ít dược liệu, còn có một chút có dụng cụ để sao dược cùng với quần áo và đồ dùng hằng ngày.
Hôm qua lúc trên đường, Bạch Nhất đã nói qua với Tiêu Diệc Nhiên, ngoại thương của hắn cũng đã khá hơn rất nhiều, trước mắt việc cần làm là điều dưỡng nội thương cùng kiềm chế tác hại của chất độc, bởi vậy mỗi ngày chỉ cần uống một lần thuốc là được.
Nhưng hiện tại bọn họ phải chạy suốt trên đường, có khi phải ăn ngủ ngoài trời, do đó Bạch Nhất mới chuẩn bị cả dụng cụ điều chế thuốc, để tiện cho lúc ở ngoài vẫn có thể làm thuốc cho hắn.
“Chúng ta hôm nay đi khá sớm, nếu kịp vào thành trước giờ giới nghiêm, đến lúc đó sẽ tìm một gian khách điểm để nghỉ ngơi.”
Thanh âm của Bạch Nhất truyền đến từ phía ngoài xe ngựa, vẫn là giọng điệu ôn nhu như gió ấy, Tiêu Diệc Nhiên trầm thấp lên tiếng.
Tuy rằng mới nhận thức vài ngày, nhưng Tiêu Diệc Nhiên đối tính tình ôn hòa của Bạch Nhất có ấn tượng rất tốt, bởi vậy trong mọi tình huống hắn đều rất phối hợp với chỉ thị của Bạch Nhất.
Thái dương dần dần dâng lên, xe ngựa cũng chậm rãi chạy ra khỏi cửa thôn, hướng thẳng đến thành Kính Thủy.
Bạch Nhất nhìn Tiêu Diệc Nhiên cười cười, “Ngươi đã ở trong núi suốt mấy ngày nay, ta đã kêu bọn họ đem chút nước ấm cho ngươi tẩy trừ một phen, giờ ta đi chuẩn bị thức ăn.”
Tiêu Diệc Nhiên nhìn Bạch Nhất, tuy rằng bản thân hắn chẳng thèm để ý gì đến mấy chuyện này, lúc trước mỗi khi xuất chinh, hoàn cảnh càng gian khổ hơn hắn đều đã gặp qua, chỉ vài ngày không tắm rửa mà thôi, hắn cũng không có cảm giác đặc biệt gì, bất quá nếu đã đi cùng nhau, nghĩ có lẽ đối phương sẽ chú ý đến mấy việc này, Tiêu Diệc Nhiên liền đồng ý.
Đợi tiểu nhị chuẩn bị xong nước ấm, Bạch Nhất đem quần áo mới của Tiêu Diệc Nhiên đặt ở mép dục dũng, sau đó liền mở cửa ra ngoài.
Trong phòng Tiêu Diệc Nhiên vẫn như trước, mặt không chút đổi sắc thoát y tắm rửa, còn Bạch Nhất thì đi xuống lầu, tìm chưởng quầy mượn phòng bếp.
Lo lắng hiện tại đã không còn sớm, Bạch Nhất đơn giản xào hai đĩa đồ ăn, thêm cơm nóng, đoán chừng Tiêu Diệc Nhiên hẳn là đã tắm xong, y liền bưng đồ ăn cùng với chén thuốc mới vừa sắc xong lên lầu.
Đến bên ngoài phòng gõ gõ cửa, thấy bên trong không có động tĩnh gì, Bạch Nhất cũng đã quen Tiêu Diệc Nhiên luôn luôn im lặng như vàng, cho là đối phương không muốn lên tiếng, nên y cũng không nghĩ nhiều liền đẩy cửa đi vào.
Sau khi tiến vào phòng, Bạch Nhất cũng không nhìn đến Tiêu Diệc Nhiên, đem đồ ăn đặt lên bàn, suy tư một chút lại đi tới phía sau của bình phong. Nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên còn chưa đứng dậy, nhắm mắt nằm ở dục dũng như đang ngủ, gặp ánh nến ở trong phòng lúc chập chờn lúc lại mờ ảo, Bạch Nhất dường như đã mơ hồ trông thấy thân thể của Tiêu Diệc Nhiên dười làn nước trong suốt.
Lúc này Tiêu Diệc Nhiên lại mở hờ hai mắt, mặt không chút thay đổi, nhìn về phía Bạch Nhất.haehyuk8693
Bạch Nhất chỉ cảm thấy đầu óc của mình ầm ầm một tiếng nổ tung, trên mặt nóng rang, vội vàng xoay người sang chỗ khác, thanh âm mang theo chút bất ổn, rất nhanh giải thích: “Ta… Ta đem thức ăn cùng thuốc đến, để ở bàn bên ngoài, ngươi một hồi nhớ ăn đó! Ta ở tại phòng cách vách, có việc thì cứ kêu ta.”
Nói xong cũng không quan tâm Tiêu Diệc Nhiên còn có phản ứng gì không, Bạch Nhất như chạy trốn mãnh thú mà lướt ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, y còn nghe thấy âm thanh Tiêu Diệc Nhiên từ trong nước bước ra, cũng không dám nghĩ gì, phóng tới phòng mình liền đóng luôn cửa lại, xoay người ghé vào trên giường.
Một hồi lâu sau, lúc nghe thấy thanh âm Tiêu Diệc Nhiên bên cạnh phòng mở cửa cho tiểu nhị đem thùng nước ra, nhiệt độ trên mặt của Bạch Nhất vẫn còn chưa lui, thẳng đến khi cách vách không còn tiếng động gì nữa, Bạch Nhất mới thoáng khôi phục một chút. (nhìn thấy có chút xíu mà đã ngại ngùng zị rùi =.=~ chắc phải thêm thuộc tính ‘ngại ngùng thụ’ cho bạn nài quá~)
Nghĩ đến biểu hiện vừa nãy, Bạch Nhất than nhẹ một hơi, chính mình cư nhiên lại bộp chộp như đứa con nít, bất quá chỉ là nhìn thấy cơ thể trần trường của đối phương mà thôi, thời điểm đổi dược trước đó cũng không phải chưa từng thấy qua. Nghĩ đến Tiêu Diệc Nhiên “gặp biến cũng không sợ hãi”, nhìn lại chính mình, Bạch Nhất cảm thấy bản thân thật vô dụng à.
Lại nghĩ đến hành động lỗ mãng của mình khi đổi dược lần trước cùng với thân hình cao ngất cân xứng của Tiêu Diệc Nhiên, khuôn mặt vừa mới phục hồi của Bạch Nhất liền đỏ bừng trở lại, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được tiếng tim đập gia tốc. Có chút ảo não, tự nhiên lại đối với một người nam nhận mới quen biết có vài ngày mà đỏ mặt đến mấy lần, Bạch Nhất cắn chặt răng.
Tuy nói trên thế gian này thân nam nhân vẫn có thể mang thai sinh con, bởi vậy từ xưa chuyện nam nam thành thân đã trở thành chi lệ, nhưng Bạch Nhất trước giờ vẫn chưa hề nghĩ đến việc mình sẽ thú hay gả cho một người nam nhân khác. Huống chi mình với ngưới nọ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, xem thân phận đối phương cũng không thấp, nhìn thế nào cũng không giống người cùng một cấp bậc với y, hơn nữa y cùng Tiêu Diệc Nhiên căn bản còn không tính là quen thuộc…
Lắc đầu, Bạch Nhất đem những suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu toàn bộ tẩy sạch, lại tự cười chính mình đã miên man suy nghĩ. Bất quá chỉ là vài ngài ở chung cùng với vài tình huống xấu hổ xãy ra thôi, đã làm cho y như đã đi vào coi nào mất rồi.
Đem chăn phủ kín người, không suy nghĩ đến những chuyện ấy nữa, Bạch Nhất nhắm mắt lại, bắt buộc chính mình phải chìm vào giấc ngủ.
Bên này Bạch Nhất miên man suy nghĩ rối rắm hết nửa ngày, bên kia Tiêu Diệc Nhiên nhìn thấy Bạch Nhất đột nhiên bỏ chạy, cũng sửng sốt một hồi.
Đã lâu chưa được hảo hảo nghỉ ngơi, nên vừa ngâm mình vào nước ấm, Tiêu Diệc Nhiên đã thả lỏng cảnh giác để nghỉ ngơi cho thật thoải mái. Thời điểm Bạch Nhất gõ cửa phòng, Tiêu Diệc Nhiên quả thật không có để ý tới, nhưng ngay vào lúc Bạch Nhất đẩy cửa vào, Tiêu Diệc Nhiên liền tỉnh. Nghe thấy thanh âm đặt đồ ăn xuống của đối phương, hắn cứ nghĩ y sẽ như vậy trực tiếp rời khỏi, nên Tiêu Diệc Nhiên mới tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần không có mở miệng. Thẳng cho đến khi cảm giác Bạch Nhất đi tới, nhận thấy được tầm mắt của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên mới theo bản năng mở mắt nhìn đối phương, lại không nghĩ rằng lại trông thấy Bạch Nhất đỏ bừng mặt xoay người, nói thêm mấy câu gì đó liền bỏ chạy mất hút.
Tuy nói Tiêu Diệc Nhiên thân là tướng quân, hàng năm xuất nhập quân doanh, hành vi tiêu sái cởi mở, nhưng dù sao hắn cũng là hoàng thân thế gia, huống chi tính nết của hắn cũng không thích cùng người khác thân mật tiếp xúc. Lúc trước được đối phương bôi thuốc, Tiêu Diệc Nhiên đã có chút không quen, lần này việc Bạch Nhất đột nhiên xâm nhập vào lãnh địa, quả thật đã làm cho Tiêu Diệc Nhiên có chút không nghĩ tới, nhưng phản ứng sau đó của Bạch Nhất lại làm cho Tiêu Diệc Nhiên không khỏi nhíu mày, ngoài ý muốn cảm thấy…thực khả ái.
Chỉ trong chốc lát, Tiêu Diệc Nhiên liền khôi phục bộ mặt vô biểu tình quen thuộc, đứng dậy mặc quần áo, vòng qua bình phong ngồi xuống bàn, Tiêu Diệc Nhiên lẳng lặng ăn cơm mà Bạch Nhất đưa đến.
Nhai nuốt một hồi, Tiêu Diệc Nhiên lại đột nhiên nghĩ đến, như Bạch Nhất vừa có thể may vá vừa có thể làm cơm, tính cách cũng rất được, còn là một đại phụ biết xem bệnh bốc thuốc. Qủa thật mà nói, nếu ai có thể thú đối phương về nhà, cũng coi như được lợi rất nhiều rồi.
Suy nghĩ chợt lóe qua này đã khiến khóe miệng của Tiêu Diệc Nhiên thoáng gợi lên, thậm chí gương mặt vô biểu tình thường niên cơ hồ cũng nhìn không ra biến hóa.
Ăn xong một ngụm cuối cùng, Tiêu Diệc Nhiên mở cửa kêu tiểu nhị đem tất cả mọi thứ xuống, sau đó cũng nằm xuống nghỉ ngơi.
…haehyuk8693
Một đêm trôi qua trong an bình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Nhất sớm tỉnh lại, chuẩn bị tốt điểm tâm, liền định đi kêu Tiêu Diệc Nhiên thức dậy. Vừa tới cửa phòng của Tiêu Diệc Nhiên, chuẩn bị gõ vài tiếng, cửa lại đột nhiên bị mở ra từ bên trong, Tiêu Diệc Nhiên cũng đã mặc xong quần áo, mặt không chút thay đổi đứng ở cửa.
“… Ngươi dậy rồi?”
“Ân.”
Bạch Nhất nhìn Tiêu Diệc Nhiên đột nhiên xuất hiện, liền nhớ đến chuyện tình tối hôm qua, đang có chút xấu hổ, nhưng thấy Tiêu Diệc Nhiên mặt không chút đổi sắc cộng thêm bộ dáng như không có việc gì của người ta, y chỉ cảm thấy chính mình đã quá đa tâm rồi.
Sửa sang lại tâm tình một chút, Bạch Nhất nâng thức ăn trong tay lên, cười nói, “Nếu dậy rồi thì trước dùng mấy món điểm tâm này đi, ta đi chuẩn bị một chút, một lát sẽ lên đường ngay.”
Tiêu Diệc Nhiên như mọi khi trầm mặc tiếp nhận đồ ăn rồi gật gật đầu, nhưng vào lúc Bạch Nhất xoay người hắn lại đột nhiên mở miệng.
“Ngươi không ăn?”haehyuk8693
Bạch Nhất ngây ra một lúc, lập tức lấy lại *** thần cười đáp, “Ta đã ăn rồi, vừa nãy mượn phòng bếp của khách *** làm thức ăn, cũng thuận tiện ăn luôn một ít.”
Nghe được câu trả lời, Tiêu Diệc Nhiên nhìn thoáng qua Bạch Nhất, không nói gì nữa liền bưng đồ ăn trở vào phòng, Bạch Nhất cười cười liền đi xuống lầu.
Bên này Bạch Nhất vừa kêu tiểu nhị đánh xe ngựa tới trước cửa, Tiêu Diệc Nhiên cũng vừa lúc đi ra khỏi khách điểm, Bạch Nhất nhìn Tiêu Diệc Nhiên, lộ ra một nụ cười xem như lời tiếp đón.
“Ah… Hai vị công tử, còn sớm như vậy…A…phải lên đường rồi à?” Tiểu nhị một bên ngáp ngắn ngáp dài một bên dắt xe ngựa tới trước cổng, dù sao trời vẫn còn sớm, khách *** hiện tại vẫn chưa mở cửa buôn bán.
“Ân, chúng ta đang vội đến thành Vân Hà, phải đi qua Kính Thủy, nếu còn chậm trễ sợ sẽ không kịp vào thành.” Bạch Nhất ôn hòa cười cười, đáp lời tiểu nhị.
Bạch Nhất cùng Tiêu Diệc Nhiên hiện tại đang ở một thôn nằm giữa hai thành Hoài Định và Kính Thủy, cũng đã đến gần Kính Thủy, từ đây nếu đi nhanh thì chưa tới một ngày sẽ tới nơi. Nhưng thành Kính Thủy lại quản lý rất nghiêm, qua thời gian quy định sẽ không cho người vào thành, nếu bỏ qua thì hai người liền phải dã ngoại một đêm bên ngoài.
“Thành Vân Hà à?” Tiểu nhị một bên tay chân lanh lẹ dựa theo lời căn dặn của Bạch Nhất, đem đồ đạc đặt vào trong xe ngựa, một bên lại cùng Bạch Nhất hỏi hang, “Hai vị công tử đến thành Vân Hà để tìm thần y xem bệnh sao?”
“Ân, gia đệ thân thể không tốt, định đến thành Vân Hà xem bệnh một chút.”haehyuk8693
“Y thuật của thần y quả thật rất cao minh, trước đó còn cứu sống cả người chết đấy! Được thần y chữa trị, bệnh gì cũng đều hết cả. Bất quá nghe nói thần y này rất khó gặp, công tử cần phải có một chút chuẩn bị a.”
Nghe đồn thần y Vân Mặc Chi tính nết cổ quái, mặc dù y thuật cao minh, nhưng chữa bệnh cho ai chỉ dưa vào tâm tình, chưa bao giờ quản thân phận người đó là ai hay bệnh tình là gì, cũng bởi vậy, người cầu hắn xem bệnh quá nhiều, nhưng chân chính được thần y cứu giúp lại ngày càng ít hơn.
“Ha ha, chúng ta cũng đang thử thời vận đây, không gặp được thần y cũng không sao, dù sao lương y ở thành Vân Hà cũng rất nhiều.” Bạch Nhất tự nhiên sẽ không nói cho tiểu nhị chuyện bọn họ nhất định phải gặp được thần y.
Tiểu nhị gật gật đầu, quả thật, bởi vì thành Vân Hà nổi danh có một thần y sống, bởi vậy đại phu ở chổ này cũng rất nhiều, tổng thể y thuật của mấy người đó cũng rất được, cho dù cầu không được thần y, thì thầy thuốc ở chổ này cũng tốt hơn nơi khác rất nhiều lần.
“Vậy xin chúc cho đệ đệ của công tử sớm ngày bình phục à.”
Bạch Nhất nghe vậy liền đáp lại một nụ cười khách khí.haehyuk8693
Tiểu nhị sửa sang mọi thứ hoàn tất, mới đi đến trước mặt Bạch Nhất tiếp nhận tiền thưởng.
“Công tử nếu đi ngang qua Kính Thủy thì tất nhiên phải đi qua Bạch Lộ cùng Nghiệp Lăng đúng không? Trên đường cần phải để ý chút a, nghe nói nơi đó gần đây có thổ phỉ đang hoành hành.”
“Bọn phỉ loạn?”haehyuk8693
“Đúng vậy, nghe nói đã có vài người bị thổ phỉ hại chết…Tình huống cụ thể ra sao ta cũng không rõ, tóm lại cẩn thận một chút vẫn tốt hơn!” Tiểu nhị túm tóc tựa hồ muốn kể tỉ mỉ hơn, nhưng lại không nhớ nổi, cuối cùng cũng chỉ có thể dặn dò một phen.
Bạch Nhất nghe xong chi cười gật gật đầu, đơn giản đẩy tiểu nhị đi nơi khác, đỡ Tiêu Diệc Nhiên lên xe, liền leo lên phía trước chạy đến cửa thôn.
Tiêu Diệc Nhiên vốn định ngồi ở phía trước đánh xe cùng y, nhưng Bạch Nhất lại kiên trì yêu cầu Tiêu Diệc Nhiên vào trong xe ngựa nghỉ ngơi, vì thế, dưới ánh mắt kiên trì cùng lời nỏi lải nhải của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên đành phải vào trong xe.
Bên trong xe ngựa cũng được phủ kín đệm chăn như lần trước, Tiêu Diệc Nhiên trực tiếp ngồi xuống, nhìn thoáng qua những đồ đạc mà tiểu nhị đưa vào trước đó. Đại bộ phận là một ít dược liệu, còn có một chút có dụng cụ để sao dược cùng với quần áo và đồ dùng hằng ngày.
Hôm qua lúc trên đường, Bạch Nhất đã nói qua với Tiêu Diệc Nhiên, ngoại thương của hắn cũng đã khá hơn rất nhiều, trước mắt việc cần làm là điều dưỡng nội thương cùng kiềm chế tác hại của chất độc, bởi vậy mỗi ngày chỉ cần uống một lần thuốc là được.
Nhưng hiện tại bọn họ phải chạy suốt trên đường, có khi phải ăn ngủ ngoài trời, do đó Bạch Nhất mới chuẩn bị cả dụng cụ điều chế thuốc, để tiện cho lúc ở ngoài vẫn có thể làm thuốc cho hắn.
“Chúng ta hôm nay đi khá sớm, nếu kịp vào thành trước giờ giới nghiêm, đến lúc đó sẽ tìm một gian khách điểm để nghỉ ngơi.”
Thanh âm của Bạch Nhất truyền đến từ phía ngoài xe ngựa, vẫn là giọng điệu ôn nhu như gió ấy, Tiêu Diệc Nhiên trầm thấp lên tiếng.
Tuy rằng mới nhận thức vài ngày, nhưng Tiêu Diệc Nhiên đối tính tình ôn hòa của Bạch Nhất có ấn tượng rất tốt, bởi vậy trong mọi tình huống hắn đều rất phối hợp với chỉ thị của Bạch Nhất.
Thái dương dần dần dâng lên, xe ngựa cũng chậm rãi chạy ra khỏi cửa thôn, hướng thẳng đến thành Kính Thủy.