Trải qua một năm chia lìa, bảo bảo Tiêu Tử An rốt cục đã được đón về nhà, dù vậy chuyện này cũng không làm cho Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất bớt buông tâm. Bởi vì theo những gì Dạ Hàn đã lưu lại trong bức thư, bảo bảo Tiêu Tử An cùng con trai của Dạ Hàn là Dung Sơ đã bị gieo một loại cổ đồng mệnh trong người, từ nay về sau vận mệnh của hai đứa sẽ buộc cùng một chỗ. haehyuk8693
Cái gọi là cổ đồng mệnh, Bạch Nhất cũng đã từng thấy qua trong sách thuốc, đây là một cổ thuật lưu truyền ở Miêu Cương từ xa xưa, người gieo sẽ đem tử cổ đặt vào thân một người, rồi đem mẫu cổ gieo lên người còn lại. Như vậy, nếu sau này người mang trong mình tử cổ chết đi, thì người mang mẫu cổ tất nhiên sẽ không thể sống được. Nhưng nếu tử cổ của người đã chết không còn ảnh hưởng đến mẫu cổ, thì ngược lại cổ đồng mệnh này sẽ được cỡi bỏ, loại cổ thuật này bình thường vẫn dùng trên người tử sĩ hoặc ám vệ thân cận, nay cổ trên người An An chính là mẫu cổ, còn trên người Dung Sơ hiện tại lại là tử cổ. (túm lại cổ này chính là mấy con sâu độc ở Miêu Cương, tử cổ với với mẫu cổ có thể hiểu là sâu đực và sâu cái:]])
Tuy nói cổ thuật phức tạp, nhưng cổ đồng mệnh cũng không tính là khó giải. Trong ba tháng đầu sau khi gieo cổ, song phương có thể dẫn huyết của nhau vào người để cởi bỏ đồng mệnh cổ. Nếu vượt qua ba tháng thì cần lấy máu đầu tim của song phương để làm nguồn dẫn, nhưng mặc dù có giải pháp, cổ đồng mệnh trong người hai đứa nhỏ đã sớm vượt qua ba tháng. Bọn họ cũng không thể hạ thủ lấy máu từ đầu quả tim của hai bảo bảo, nhất là An An lại có thân thể vốn yếu nhược, bởi vậy cổ thuật này tạm thời xem như là không thể giải trừ.
Cũng may tuy rằng bị gieo cổ đồng mệnh nhưng chỉ cần Dung Sơ không có việc gì, An An cũng sẽ không gặp phải vấn đề. Cổ đồng mệnh trái lại đối với thân thể con người hoàn toàn vô hại, Bạch Nhất cũng đã nghĩ qua, nếu thật sự không thể giải, vậy chỉ cần nuôi dưỡng đứa nhỏ kia để hắn cùng An An khỏe mạnh lớn lên là được.
Bất quá hiển nhiên sự tồn tại của Dung Sơ không chỉ có mỗi Bạch Nhất cùng Tiêu Diệc Nhiên để ý tới, ngay hôm thứ hai sau khi đón An An cùng Dung Sơ về nhà, Dung Sở Hoa liền tự mình đến Tướng quân phủ tiếp nhận Dung Sơ. Dù sao đây cũng là đương kim Đế Thượng, lại là đại bá ruột của Dung Sơ, Dung Sở Hoa muốn đón Dung Sơ về nhận tổ, dĩ nhiên ai cũng không có ý kiến… nhưng cố tình hai cái đứa nhỏ lại có dị nghị à.
Vào ngày đầu tiên Dung Sơ bị đón đi, An An luôn luôn nhu thuận nghe lời bắt đầu làm ầm ĩ, ra sức kêu khóc, mặc dù không có thanh âm nhưng nhìn từng động tác nấc nghẹn của con, Bạch Nhất chỉ cảm thấy đau lòng muốn chết. Còn ở bên kia, tình hình cũng không tốt hơn là bao, Dung Sơ bị Dung Sở Hoa tiếp trở về cũng khóc lớn đại náo, cái gì cũng không chịu ăn mà chỉ kêu khóc. Mới đầu, mọi người đều chưa nghĩ đến vấn đề là do hai đứa trẻ bị tách ra, thẳng đến ngày hôm sau hai hài tử vẫn như cũ khóc nháo không ngừng nghỉ. Dung Sở Hoa thỉnh ngự y đến cũng tìm không ra nguyên do, mọi người liền nghĩ có thể là do cổ đồng mệnh có vấn đề, nên đành phải đưa hai hài tử đến ở cùng nhau. Lần này hai đứa nhỏ thật sự không còn khóc nữa, hai bảo bảo nhanh chóng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nhau chìm vào giấc ngủ. Đồng thời cũng làm cho một đám người lớn có chút nói không nên lời, dù sao cũng chưa có ai nói qua người bị gieo cổ đồng mệnh sẽ không thể tách khỏi nhau à…haehyuk8693
Những chuyện này trước tiên lược qua không bàn đến, tóm lại Tiêu Tử An bảo bảo cùng Dung Sơ bảo bảo hiện tại dù là ai cũng không thể phân tách bọn chúng. Chỉ hơi xa cách một chút, là hai bảo bảo liền khóc nháo ầm ĩ, Dung Sơ còn hoàn hảo, An An chỉ cần khóc lâu một chút liền bị suyễn khí, làm cho cả sắc mặt trắng bệch, dọa sợ một đám người lớn cũng run rẩy theo. Kể từ đó, hai bảo bảo chỉ có thể nuôi dưỡng cùng một chổ.
Vốn Dung Sơ là con nối dòng duy nhất của Lạc Vương truyền lại, Dung Sở Hoa rất muốn đích thân nuôi nấng Dung Sơ, đồng thời để cho hắn kế thừa tước vị Lạc Vương, nhưng An An là trưởng tử của Tướng quân phủ, lại bị bức bách chia lìa phụ mẫu lâu như vậy. Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất hiển nhiên phải để con ở bên người giáo dưỡng, mà hiện tại hai hài tử cũng không thể tách ra, Dung Sở Hoa không còn cách nào, chỉ có thể để cho Dung Sơ sống ở Tướng quân phủ. Vào lúc này, chắc hẳn tất cả mọi người đều không nghĩ tới, hai đứa nhỏ từ giờ về sau sẽ không thể nào tách rời nhau nữa.
…haehyuk8693
Thời gian đảo mắt trôi qua, mấy hài tử trong Tướng quân phủ rất nhanh đã lớn lên.
Dung Sơ không hổ là huyết thống của hoàng thất, từ nhỏ đã biểu hiện rõ thiên phú hơn người, học cái gì đều phi thường mau. Tuy rằng hắn là nhi tử của Lạc Vương nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng tại Tướng quân phủ, Tiêu Diệc Nhiên thấy hắn sớm trưởng thành còn ổn trọng lại là một nhân tài khó gặp, hơn nữa đối với chuyện mình tự tay giết chết phụ thân của hắn, Tiêu Diệc Nhiên luôn có chút áy náy. Nên cuối cùng, Tiêu Diệc Nhiên đã thu nhận Dung Sơ làm đồ đệ, đem tất cả bản lĩnh của mình truyền dạy cho đối phương. Chuyện này còn làm cho đôi huynh muội Tiêu Tử Ngọc và Tiêu Tử Nghiên buồn bực một thời gian dài, trong lòng thập phần ghen tị với tên “ngoại nhân” Dung Sơ vừa chiếm mất ca ca lại chiếm luôn phụ thân của bọn chúng.
Về phần Tiêu Tử An, do trời sinh thể nhược lại không thể nói được, hơn nữa mấy đứa nhỏ bên người y đều có thiên phú học tập cực cao. Nên mới đầu tất cả mọi người đều lo lắng y sẽ vì điều này mà trở nên tự ti, nhưng cố tình mọi thứ lại như Bạch Nhất sở liệu. Tiêu Tử An tuy có ngốc một chút nhưng lại là một người dị thường sáng sủa và kiên cường, đối đãi với tất cả mọi người lại ôn hòa lễ độ, từ nhỏ trừ bỏ lần cùng Dung Sơ tách ra đã khóc lớn một trận thì cơ hồ y chưa từng rơi lệ bao giờ nữa. Khi làm bất cứ chuyện gì cũng đều cực kỳ nghiêm túc, tuy rằng bởi vì phản ứng chậm hơn người nên lúc muốn học hỏi điều gì, y luôn phải mất rất nhiều sức lực. Tuy vậy An An lại không bỏ cuộc, mà còn cố gắng hết sức mình để học tập, làm cho tất cả mọi người vừa đau lòng lại càng sủng ái y hơn, trong đó còn có sự quan tâm đặc biệt của Dung Sơ đã lớn lên cùng y từ nhỏ.haehyuk8693
Lại nói tiếp, hai người này từ nhỏ đã ở cùng một chỗ với nhau. Cho dù đã trưởng thành, không thể ngủ chung giường nhưng lại ở trong cùng một viện, cảm tình tốt đến mức đôi khi còn khiến cho người ngoài tưởng lầm cả hai mới là huynh đệ ruột thịt. Bất quá mọi người đều vui như mở cở khi cảm tình của hai người luôn tốt đẹp như vậy, dù sao trong người hai đứa đã mang cổ đồng mệnh hơn mười năm, cho dù muốn cỡi bỏ thì xưa đã khó nay lại càng khó hơn. Kể cả Vân Mặc Chi cũng không nắm chắc mười phần thành công. Nói như vậy cảm tình của hai đứa càng tốt bao nhiêu thì đối với An An càng thêm hữu ích bấy nhiêu.
Một ngày nọ, vừa mới kết thúc công khóa trở về, Dung Sơ vừa vẫy vẫy mồ hôi bởi vì luyện võ mà thẩm ướt trên tóc vừa đẩy cửa phòng của mình ra, rồi đem trường kiếm ném lên trên bàn, sau đó liền ngã nhào lên giừơng, “A…Mệt chết mất.” Dung Sơ vùi đầu ở trong sàn đan vừa lẩm bẩm. Bởi vì Tiêu Diệc Nhiên chuẩn bị mang Bạch Nhất ra ngoài một đoạn thời gian, cho nên mấy ngày nay, nội dung công khóa của Dung Sơ cùng Tiêu Tử Ngọc Tiêu Tử Nghiên đều tăng lên không ít, để trong lúc bọn họ ra ngoài, ba người bọn họ còn có thể luyện tập nhiều hơn chút, bất quá cứ như vậy trái lại liền đem ba người họ lăn qua lăn lại đến chết mất.
Đang ghé vào trên giường nghỉ ngơi, Dung Sơ đột nhiên cảm giác có người đến gần, cước bộ hư phù dồn dập, vừa đi đến bên người liền duỗi tay định túm lấy y phục bên ngoài của hắn kéo lên. Nhưng đáng tiếc khí lực quá nhỏ, đối với hắn mà nói hoàn toàn vô dụng. Trong lúc người kia tiến đến gần, Dung Sơ liền không khỏi hình dung ra một khuôn mặt quen thuộc trong tâm trí, lúc này vừa nghe được hô hấp có chút không xong của đối phương, hắn liền vội vàng xoay người đứng lên, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Tử An với vẻ mặt lo lắng đang đứng ở bên giường, hai tay còn đang nắm chặt vạt áo của hắn. Thấy hắn trong nháy mắt đã đứng dậy, y liền ngẩn người, sau đó lại làm vài cái thủ thế với hắn: “Ngươi không thoải mái sao?”
Nhìn khuôn mặt của Tiêu Tử An, Dung Sơ đột nhiên cảm thấy cho dù có học cả một ngày với nhiều thứ như vậy, cũng chưa chắc mệt mỏi thế này. Thở mạnh một hơi, Dung Sơ lộ ra một khuôn mặt tươi cười vui vẻ với Tiêu Tử An, sau đó liền kéo Tiêu Tử An ngồi vào bên cạnh mình, mở miệng giải thích: “Ta không sao hết, hôm nay học nhiều thứ lắm cho nên ta mới nằm nghỉ một hồi, đừng lo lắng!” Tuy rằng Tiêu Tử An không thể nói chuyện, nhưng từ nhỏ y đã cùng Dung Sơ lớn lên, nên hai người căn bản không cần dùng ngôn ngữ cũng có thể giao tiếp. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Tiêu Tử An, hắn đã biết y muốn nói gì. Huống chi, mỗi lần chỉ cần hắn biểu lộ ra một chút bộ dạng không thoải mái, Tiêu Tử An liền so với chính mình phát bệnh còn khẩn trương hơn. Nếu còn không sớm giải thích rõ ràng, chỉ sợ y sẽ vì vậy mà lo lắng chết mất.
Tiêu Tử An nghe được lời nói của Dung Sơ, mới có thể buông chút tâm tư mà gật gật đầu. Nhưng nhìn nhìn Dung Sơ một hồi, y lại cau mày rút ra một cái khăn nhỏ từ trong lòng, giúp Dung Sơ xoa xoa mồ hôi trên đầu. Sau đó lại chỉ vào bình phong, khoa tay múa chân một chút, “Trước tiên tắm rữa rồi hãy ngủ, nếu không sẽ sinh bệnh.”
“Ta biết, ta chỉ nằm một hồi, không có ngủ, lát nữa ta còn có vãn khóa à!” Dung Sơ mới đầu còn ngồi ngay ngắn tại trên giường tùy ý cho Tiêu Tử An chà lau mồ hôi cho mình, sau đó đột nhiên lại như nhớ tới cái gì, cầm lấy tay Tiêu Tử An, khẩn trương hỏi: “Ngươi tại sao lại đến đây, hiện tại chẳng phải là giờ cơm sao, ngươi còn chưa ăn đúng không? Một hồi sẽ lại bị khó chịu cho coi!” (ở đây í bạn Sơ sợ bạn An bị đau dạ dày ==~)
“Ta ăn rồi, thấy ngươi còn chưa có trở về, ta lo lắng ngươi, cho nên mới qua đây xem.” Tiêu Tử An rút tay ra, mỉm cười khoa tay múa chân. Bọn họ ở trong cùng một viện, bởi vì thân thể của Tiêu Tử An không tốt, mấy năm này cũng đều rất ít ra khỏi viện tử, bởi vậy bình thường bọn họ đều cùng nhau ăn cơm tại nơi này. Bất quá gần nhất, công khóa của Dung Sơ ngày một nhiều, thường xuyên trở về rất muộn, cho nên hiện tại liền biến thành Tiêu Tử An ăn cơm một mình. Hôm nay lúc ăn cơm, Tiêu Tử An thấy Dung Sơ còn chưa có trở về, trong lòng lo lắng nên mới chạy đến phòng Dung Sơ xem, nếu còn không thấy người thì sẽ chạy đến chủ viện tìm, cũng may vừa trực tiếp vào phòng y đã nhìn thấy hắn.
“Gần nhất sư phụ thật tàn ác, hại ta cùng Tử Ngọc đều thường xuyên chịu đói, Tử Nghiên còn tốt hơn nhiều, tới giờ cơm sư phụ liền để cho nàng đi trở về!” Dung Sơ nghe Tiêu Tử An nói đã ăn qua mới hơi yên tâm, sau đó liền có chút buồn bực bắt đầu oán giận, “Ai, ngươi vừa nói, ta hiện tại đã thấy đói bụng rồi, theo ta cùng ăn cái gì đi!?”
Nói xong, Dung Sơ đã đứng lên, nghĩ muốn kéo Tiêu Tử An còn chưa có phản ứng tới nhà ăn, hai người còn chưa có xuất môn thì vừa vặn đụng phải Bạch Nhất vừa mới vào cửa. Bạch Nhất vươn tay ổn định thân mình hai đứa nhỏ, cười nói: “Làm cái gì vậy, lật đà lật đật à!”
Tiêu Tử An nhìn thấy Bạch Nhất liền ngọt ngào nở nụ cười, khoa tay múa chân hướng Bạch Nhất vấn an, bị Bạch Nhất cười sờ đầu, Dung Sơ có chút ngượng ngùng gãi gãi vài cái, nói: “Sư mẫu, không có gì đâu, chính là ta lôi kéo An An theo ta đi ăn chút gì à!”
“Vậy thì không cần đi nữa, ta có mang theo chút đồ ăn. An An đã ăn chưa?” Bạch Nhất đem hai người mang vào trong phòng, rồi bảo Viên Nhi ở phía sau mang thức ăn đặt lên bàn, rồi nói như thế.
“Ta ăn rồi, muốn bồi A Sơ.” Tiêu Tử An nghe được câu hỏi, thực nhu thuận khoa tay múa chân trả lời, nhân được sự tán thưởng vừa lòng của Bạch Nhất, y liền đỏ mặt cười cười.
Bạch Nhất nhìn Tiêu Tử An như vậy, liền than nhẹ một trận trong lòng, những người khác có lẽ còn không có phát hiện, nhưng không ai hiểu con bằng phụ thân, y kỳ thật đã sớm biết tâm ý của Tiêu Tử An dành cho Dung Sơ, căn bản không phải là tình huynh đệ bình thường nữa, mà chính là cảm tình đối với người mình thích. Tuy rằng cả hai vẫn còn là hài tử, nhưng Bạch Nhất vẫn không dám xem thường tình cảm của cả hai trong lúc này.
Đối với đứa con từ nhỏ đã nhận hết cực khổ lại vẫn như trước đơn thuần thiện lương, Bạch Nhất luôn luôn đau lòng xót ruột. Cũng bởi vậy khi Tiêu Tử An cùng Dung Sơ đưa ra ý định dời ra khỏi chủ viện sống riêng, vì con mình, Bạch Nhất đã đồng ý. Nhưng may mắn, tuy rằng Tiêu Tử An mấy năm nay có phát qua vài trận bệnh, thân thể yếu đuối một chút. Nhưng y luôn luôn nhu thuận hiểu chuyện, chưa bao giờ làm cho người khác lo lắng, hơn nữa dù không ở chung viện, nhưng bọn họ đều ở tại Tướng quân phủ cũng không tính quá xa, có chuyện gì y cũng tiện đến chiếu cố cho An An.
“Qua mấy ngày nữa, ta sẽ cùng Diệc Nhiên rời đi một lúc. A Sơ ngươi phải hảo hảo chiếu cố An An biết không?” Bạch Nhất nhìn Dung Sơ căn dặn. Kỳ thật y đã nghĩ sẽ tác hợp cho hai hài tử này, trừ bỏ bởi vì trên thân mình của cả hai còn có cổ đồng mệnh ràng buộc, mà còn bởi vì cảm tình của hai đứa nhỏ trong thời gian qua quả thật đã tốt đến mức khó có thể tách rời. Không chỉ có mình Tiêu Tử An, Dung Sơ đối xử với Tiêu Tử An cũng không giống như những người khác. Một tiểu Vương gia bình thường luôn táo bạo bốc đồng, nhưng cho đến bây giờ khi ở trước mặt An An, hắn đều trưng ra bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, có đôi khi cũng làm cho người ta không nhịn được lắc đầu bật cười.
“Sư mẫu, người yên tâm đi, có ta ở đây, chắc chắn sẽ không để cho An An chịu chút thương tổn nào!” Dung Sơ ưỡn cao ngực, nói ra lời thề son sắt, vừa trông thấy Tiêu Tử An đang nhìn sang mình, hắn lại nhanh chóng lộ ra một nụ cười tự tin đầy mặt.
“Chính ngươi cũng phải cẩn thân, đừng luôn ỷ vào thân phận của mình mà xằng bậy. Đại bá của ngươi cùng sư phụ cũng không thể che chở cho ngươi mãi.” Bạch Nhất hơi hơi xụ mặt dạy bảo Dung Sơ. Bởi vì từ nhỏ đã thừa hưởng thân phận Tiểu Vương gia, hơn nữa còn được Dung Sở Hoa hết sức sủng nịch. Cho nên tuy Dung Sơ tuổi còn nhỏ nhưng đã là một người không dễ chọc vào. Ở bên ngoài chiệu một chút thua thiệt thôi đã phụng phịu không chịu ăn, cũng may còn có cái thân phận kia, nên không có ai dám làm cho Tiểu Vương gia chịu thiệt. Bất quá Bạch Nhất vẫn có chút lo lắng, dù sao Dung Sơ đã tập võ từ nhỏ, nếu thật sự chịu chút thương tổn thì cũng chẳng có gì, nhưng An An bị cổ đồng mệnh dẫn dắt lại không như vậy. Không biết thân thể suy nhược của An An hiện tại, nếu gặp phải cổ đồng mệnh phát tác thì không biết sẽ xảy ra tình huống gì đây!?
“Sư mẫu, ta mới không có ỷ vào thân phận mà xằng bậy đâu, nếu người khác không chọc ta, ta sẽ không gây chuyện!” Tựa hồ có chút bất mãn với cách nói của Bạch Nhất, Dung Sơ bỉu môi biện giải. Mà Tiêu Tử An bên cạnh, cũng làm ra vẻ mặt đồng tình ra sức gật gật đầu, khiến Bạch Nhất vừa nãy còn xụ mặt, chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ.
Không tới mấy ngày nữa, Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất liền ly khai. Trước khi đi, hai người còn thương lượng qua một phen, xem niên kỷ của An An cùng Dung Sơ cũng không còn nhỏ, mà cảm tình của hai đứa lại tốt như vậy. Bọn họ cũng đã chuẩn bị lần này sau khi trở về, sẽ đem chuyện cổ đồng mệnh nói cho hai đứa, thuận tiện cũng muốn hỏi xem cả hai có nguyện ý đính hôn hay không? Ai ngờ, vào lúc hai người còn chưa kịp báo cho bọn nhỏ biết, thì trong khoảng thời gian cả hai rời đi, cổ đồng mệnh đã phát tác lần đầu tiên…
Bất quá, đây lại là một chuyện xưa khác.
Cái gọi là cổ đồng mệnh, Bạch Nhất cũng đã từng thấy qua trong sách thuốc, đây là một cổ thuật lưu truyền ở Miêu Cương từ xa xưa, người gieo sẽ đem tử cổ đặt vào thân một người, rồi đem mẫu cổ gieo lên người còn lại. Như vậy, nếu sau này người mang trong mình tử cổ chết đi, thì người mang mẫu cổ tất nhiên sẽ không thể sống được. Nhưng nếu tử cổ của người đã chết không còn ảnh hưởng đến mẫu cổ, thì ngược lại cổ đồng mệnh này sẽ được cỡi bỏ, loại cổ thuật này bình thường vẫn dùng trên người tử sĩ hoặc ám vệ thân cận, nay cổ trên người An An chính là mẫu cổ, còn trên người Dung Sơ hiện tại lại là tử cổ. (túm lại cổ này chính là mấy con sâu độc ở Miêu Cương, tử cổ với với mẫu cổ có thể hiểu là sâu đực và sâu cái:]])
Tuy nói cổ thuật phức tạp, nhưng cổ đồng mệnh cũng không tính là khó giải. Trong ba tháng đầu sau khi gieo cổ, song phương có thể dẫn huyết của nhau vào người để cởi bỏ đồng mệnh cổ. Nếu vượt qua ba tháng thì cần lấy máu đầu tim của song phương để làm nguồn dẫn, nhưng mặc dù có giải pháp, cổ đồng mệnh trong người hai đứa nhỏ đã sớm vượt qua ba tháng. Bọn họ cũng không thể hạ thủ lấy máu từ đầu quả tim của hai bảo bảo, nhất là An An lại có thân thể vốn yếu nhược, bởi vậy cổ thuật này tạm thời xem như là không thể giải trừ.
Cũng may tuy rằng bị gieo cổ đồng mệnh nhưng chỉ cần Dung Sơ không có việc gì, An An cũng sẽ không gặp phải vấn đề. Cổ đồng mệnh trái lại đối với thân thể con người hoàn toàn vô hại, Bạch Nhất cũng đã nghĩ qua, nếu thật sự không thể giải, vậy chỉ cần nuôi dưỡng đứa nhỏ kia để hắn cùng An An khỏe mạnh lớn lên là được.
Bất quá hiển nhiên sự tồn tại của Dung Sơ không chỉ có mỗi Bạch Nhất cùng Tiêu Diệc Nhiên để ý tới, ngay hôm thứ hai sau khi đón An An cùng Dung Sơ về nhà, Dung Sở Hoa liền tự mình đến Tướng quân phủ tiếp nhận Dung Sơ. Dù sao đây cũng là đương kim Đế Thượng, lại là đại bá ruột của Dung Sơ, Dung Sở Hoa muốn đón Dung Sơ về nhận tổ, dĩ nhiên ai cũng không có ý kiến… nhưng cố tình hai cái đứa nhỏ lại có dị nghị à.
Vào ngày đầu tiên Dung Sơ bị đón đi, An An luôn luôn nhu thuận nghe lời bắt đầu làm ầm ĩ, ra sức kêu khóc, mặc dù không có thanh âm nhưng nhìn từng động tác nấc nghẹn của con, Bạch Nhất chỉ cảm thấy đau lòng muốn chết. Còn ở bên kia, tình hình cũng không tốt hơn là bao, Dung Sơ bị Dung Sở Hoa tiếp trở về cũng khóc lớn đại náo, cái gì cũng không chịu ăn mà chỉ kêu khóc. Mới đầu, mọi người đều chưa nghĩ đến vấn đề là do hai đứa trẻ bị tách ra, thẳng đến ngày hôm sau hai hài tử vẫn như cũ khóc nháo không ngừng nghỉ. Dung Sở Hoa thỉnh ngự y đến cũng tìm không ra nguyên do, mọi người liền nghĩ có thể là do cổ đồng mệnh có vấn đề, nên đành phải đưa hai hài tử đến ở cùng nhau. Lần này hai đứa nhỏ thật sự không còn khóc nữa, hai bảo bảo nhanh chóng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nhau chìm vào giấc ngủ. Đồng thời cũng làm cho một đám người lớn có chút nói không nên lời, dù sao cũng chưa có ai nói qua người bị gieo cổ đồng mệnh sẽ không thể tách khỏi nhau à…haehyuk8693
Những chuyện này trước tiên lược qua không bàn đến, tóm lại Tiêu Tử An bảo bảo cùng Dung Sơ bảo bảo hiện tại dù là ai cũng không thể phân tách bọn chúng. Chỉ hơi xa cách một chút, là hai bảo bảo liền khóc nháo ầm ĩ, Dung Sơ còn hoàn hảo, An An chỉ cần khóc lâu một chút liền bị suyễn khí, làm cho cả sắc mặt trắng bệch, dọa sợ một đám người lớn cũng run rẩy theo. Kể từ đó, hai bảo bảo chỉ có thể nuôi dưỡng cùng một chổ.
Vốn Dung Sơ là con nối dòng duy nhất của Lạc Vương truyền lại, Dung Sở Hoa rất muốn đích thân nuôi nấng Dung Sơ, đồng thời để cho hắn kế thừa tước vị Lạc Vương, nhưng An An là trưởng tử của Tướng quân phủ, lại bị bức bách chia lìa phụ mẫu lâu như vậy. Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất hiển nhiên phải để con ở bên người giáo dưỡng, mà hiện tại hai hài tử cũng không thể tách ra, Dung Sở Hoa không còn cách nào, chỉ có thể để cho Dung Sơ sống ở Tướng quân phủ. Vào lúc này, chắc hẳn tất cả mọi người đều không nghĩ tới, hai đứa nhỏ từ giờ về sau sẽ không thể nào tách rời nhau nữa.
…haehyuk8693
Thời gian đảo mắt trôi qua, mấy hài tử trong Tướng quân phủ rất nhanh đã lớn lên.
Dung Sơ không hổ là huyết thống của hoàng thất, từ nhỏ đã biểu hiện rõ thiên phú hơn người, học cái gì đều phi thường mau. Tuy rằng hắn là nhi tử của Lạc Vương nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng tại Tướng quân phủ, Tiêu Diệc Nhiên thấy hắn sớm trưởng thành còn ổn trọng lại là một nhân tài khó gặp, hơn nữa đối với chuyện mình tự tay giết chết phụ thân của hắn, Tiêu Diệc Nhiên luôn có chút áy náy. Nên cuối cùng, Tiêu Diệc Nhiên đã thu nhận Dung Sơ làm đồ đệ, đem tất cả bản lĩnh của mình truyền dạy cho đối phương. Chuyện này còn làm cho đôi huynh muội Tiêu Tử Ngọc và Tiêu Tử Nghiên buồn bực một thời gian dài, trong lòng thập phần ghen tị với tên “ngoại nhân” Dung Sơ vừa chiếm mất ca ca lại chiếm luôn phụ thân của bọn chúng.
Về phần Tiêu Tử An, do trời sinh thể nhược lại không thể nói được, hơn nữa mấy đứa nhỏ bên người y đều có thiên phú học tập cực cao. Nên mới đầu tất cả mọi người đều lo lắng y sẽ vì điều này mà trở nên tự ti, nhưng cố tình mọi thứ lại như Bạch Nhất sở liệu. Tiêu Tử An tuy có ngốc một chút nhưng lại là một người dị thường sáng sủa và kiên cường, đối đãi với tất cả mọi người lại ôn hòa lễ độ, từ nhỏ trừ bỏ lần cùng Dung Sơ tách ra đã khóc lớn một trận thì cơ hồ y chưa từng rơi lệ bao giờ nữa. Khi làm bất cứ chuyện gì cũng đều cực kỳ nghiêm túc, tuy rằng bởi vì phản ứng chậm hơn người nên lúc muốn học hỏi điều gì, y luôn phải mất rất nhiều sức lực. Tuy vậy An An lại không bỏ cuộc, mà còn cố gắng hết sức mình để học tập, làm cho tất cả mọi người vừa đau lòng lại càng sủng ái y hơn, trong đó còn có sự quan tâm đặc biệt của Dung Sơ đã lớn lên cùng y từ nhỏ.haehyuk8693
Lại nói tiếp, hai người này từ nhỏ đã ở cùng một chỗ với nhau. Cho dù đã trưởng thành, không thể ngủ chung giường nhưng lại ở trong cùng một viện, cảm tình tốt đến mức đôi khi còn khiến cho người ngoài tưởng lầm cả hai mới là huynh đệ ruột thịt. Bất quá mọi người đều vui như mở cở khi cảm tình của hai người luôn tốt đẹp như vậy, dù sao trong người hai đứa đã mang cổ đồng mệnh hơn mười năm, cho dù muốn cỡi bỏ thì xưa đã khó nay lại càng khó hơn. Kể cả Vân Mặc Chi cũng không nắm chắc mười phần thành công. Nói như vậy cảm tình của hai đứa càng tốt bao nhiêu thì đối với An An càng thêm hữu ích bấy nhiêu.
Một ngày nọ, vừa mới kết thúc công khóa trở về, Dung Sơ vừa vẫy vẫy mồ hôi bởi vì luyện võ mà thẩm ướt trên tóc vừa đẩy cửa phòng của mình ra, rồi đem trường kiếm ném lên trên bàn, sau đó liền ngã nhào lên giừơng, “A…Mệt chết mất.” Dung Sơ vùi đầu ở trong sàn đan vừa lẩm bẩm. Bởi vì Tiêu Diệc Nhiên chuẩn bị mang Bạch Nhất ra ngoài một đoạn thời gian, cho nên mấy ngày nay, nội dung công khóa của Dung Sơ cùng Tiêu Tử Ngọc Tiêu Tử Nghiên đều tăng lên không ít, để trong lúc bọn họ ra ngoài, ba người bọn họ còn có thể luyện tập nhiều hơn chút, bất quá cứ như vậy trái lại liền đem ba người họ lăn qua lăn lại đến chết mất.
Đang ghé vào trên giường nghỉ ngơi, Dung Sơ đột nhiên cảm giác có người đến gần, cước bộ hư phù dồn dập, vừa đi đến bên người liền duỗi tay định túm lấy y phục bên ngoài của hắn kéo lên. Nhưng đáng tiếc khí lực quá nhỏ, đối với hắn mà nói hoàn toàn vô dụng. Trong lúc người kia tiến đến gần, Dung Sơ liền không khỏi hình dung ra một khuôn mặt quen thuộc trong tâm trí, lúc này vừa nghe được hô hấp có chút không xong của đối phương, hắn liền vội vàng xoay người đứng lên, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Tử An với vẻ mặt lo lắng đang đứng ở bên giường, hai tay còn đang nắm chặt vạt áo của hắn. Thấy hắn trong nháy mắt đã đứng dậy, y liền ngẩn người, sau đó lại làm vài cái thủ thế với hắn: “Ngươi không thoải mái sao?”
Nhìn khuôn mặt của Tiêu Tử An, Dung Sơ đột nhiên cảm thấy cho dù có học cả một ngày với nhiều thứ như vậy, cũng chưa chắc mệt mỏi thế này. Thở mạnh một hơi, Dung Sơ lộ ra một khuôn mặt tươi cười vui vẻ với Tiêu Tử An, sau đó liền kéo Tiêu Tử An ngồi vào bên cạnh mình, mở miệng giải thích: “Ta không sao hết, hôm nay học nhiều thứ lắm cho nên ta mới nằm nghỉ một hồi, đừng lo lắng!” Tuy rằng Tiêu Tử An không thể nói chuyện, nhưng từ nhỏ y đã cùng Dung Sơ lớn lên, nên hai người căn bản không cần dùng ngôn ngữ cũng có thể giao tiếp. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Tiêu Tử An, hắn đã biết y muốn nói gì. Huống chi, mỗi lần chỉ cần hắn biểu lộ ra một chút bộ dạng không thoải mái, Tiêu Tử An liền so với chính mình phát bệnh còn khẩn trương hơn. Nếu còn không sớm giải thích rõ ràng, chỉ sợ y sẽ vì vậy mà lo lắng chết mất.
Tiêu Tử An nghe được lời nói của Dung Sơ, mới có thể buông chút tâm tư mà gật gật đầu. Nhưng nhìn nhìn Dung Sơ một hồi, y lại cau mày rút ra một cái khăn nhỏ từ trong lòng, giúp Dung Sơ xoa xoa mồ hôi trên đầu. Sau đó lại chỉ vào bình phong, khoa tay múa chân một chút, “Trước tiên tắm rữa rồi hãy ngủ, nếu không sẽ sinh bệnh.”
“Ta biết, ta chỉ nằm một hồi, không có ngủ, lát nữa ta còn có vãn khóa à!” Dung Sơ mới đầu còn ngồi ngay ngắn tại trên giường tùy ý cho Tiêu Tử An chà lau mồ hôi cho mình, sau đó đột nhiên lại như nhớ tới cái gì, cầm lấy tay Tiêu Tử An, khẩn trương hỏi: “Ngươi tại sao lại đến đây, hiện tại chẳng phải là giờ cơm sao, ngươi còn chưa ăn đúng không? Một hồi sẽ lại bị khó chịu cho coi!” (ở đây í bạn Sơ sợ bạn An bị đau dạ dày ==~)
“Ta ăn rồi, thấy ngươi còn chưa có trở về, ta lo lắng ngươi, cho nên mới qua đây xem.” Tiêu Tử An rút tay ra, mỉm cười khoa tay múa chân. Bọn họ ở trong cùng một viện, bởi vì thân thể của Tiêu Tử An không tốt, mấy năm này cũng đều rất ít ra khỏi viện tử, bởi vậy bình thường bọn họ đều cùng nhau ăn cơm tại nơi này. Bất quá gần nhất, công khóa của Dung Sơ ngày một nhiều, thường xuyên trở về rất muộn, cho nên hiện tại liền biến thành Tiêu Tử An ăn cơm một mình. Hôm nay lúc ăn cơm, Tiêu Tử An thấy Dung Sơ còn chưa có trở về, trong lòng lo lắng nên mới chạy đến phòng Dung Sơ xem, nếu còn không thấy người thì sẽ chạy đến chủ viện tìm, cũng may vừa trực tiếp vào phòng y đã nhìn thấy hắn.
“Gần nhất sư phụ thật tàn ác, hại ta cùng Tử Ngọc đều thường xuyên chịu đói, Tử Nghiên còn tốt hơn nhiều, tới giờ cơm sư phụ liền để cho nàng đi trở về!” Dung Sơ nghe Tiêu Tử An nói đã ăn qua mới hơi yên tâm, sau đó liền có chút buồn bực bắt đầu oán giận, “Ai, ngươi vừa nói, ta hiện tại đã thấy đói bụng rồi, theo ta cùng ăn cái gì đi!?”
Nói xong, Dung Sơ đã đứng lên, nghĩ muốn kéo Tiêu Tử An còn chưa có phản ứng tới nhà ăn, hai người còn chưa có xuất môn thì vừa vặn đụng phải Bạch Nhất vừa mới vào cửa. Bạch Nhất vươn tay ổn định thân mình hai đứa nhỏ, cười nói: “Làm cái gì vậy, lật đà lật đật à!”
Tiêu Tử An nhìn thấy Bạch Nhất liền ngọt ngào nở nụ cười, khoa tay múa chân hướng Bạch Nhất vấn an, bị Bạch Nhất cười sờ đầu, Dung Sơ có chút ngượng ngùng gãi gãi vài cái, nói: “Sư mẫu, không có gì đâu, chính là ta lôi kéo An An theo ta đi ăn chút gì à!”
“Vậy thì không cần đi nữa, ta có mang theo chút đồ ăn. An An đã ăn chưa?” Bạch Nhất đem hai người mang vào trong phòng, rồi bảo Viên Nhi ở phía sau mang thức ăn đặt lên bàn, rồi nói như thế.
“Ta ăn rồi, muốn bồi A Sơ.” Tiêu Tử An nghe được câu hỏi, thực nhu thuận khoa tay múa chân trả lời, nhân được sự tán thưởng vừa lòng của Bạch Nhất, y liền đỏ mặt cười cười.
Bạch Nhất nhìn Tiêu Tử An như vậy, liền than nhẹ một trận trong lòng, những người khác có lẽ còn không có phát hiện, nhưng không ai hiểu con bằng phụ thân, y kỳ thật đã sớm biết tâm ý của Tiêu Tử An dành cho Dung Sơ, căn bản không phải là tình huynh đệ bình thường nữa, mà chính là cảm tình đối với người mình thích. Tuy rằng cả hai vẫn còn là hài tử, nhưng Bạch Nhất vẫn không dám xem thường tình cảm của cả hai trong lúc này.
Đối với đứa con từ nhỏ đã nhận hết cực khổ lại vẫn như trước đơn thuần thiện lương, Bạch Nhất luôn luôn đau lòng xót ruột. Cũng bởi vậy khi Tiêu Tử An cùng Dung Sơ đưa ra ý định dời ra khỏi chủ viện sống riêng, vì con mình, Bạch Nhất đã đồng ý. Nhưng may mắn, tuy rằng Tiêu Tử An mấy năm nay có phát qua vài trận bệnh, thân thể yếu đuối một chút. Nhưng y luôn luôn nhu thuận hiểu chuyện, chưa bao giờ làm cho người khác lo lắng, hơn nữa dù không ở chung viện, nhưng bọn họ đều ở tại Tướng quân phủ cũng không tính quá xa, có chuyện gì y cũng tiện đến chiếu cố cho An An.
“Qua mấy ngày nữa, ta sẽ cùng Diệc Nhiên rời đi một lúc. A Sơ ngươi phải hảo hảo chiếu cố An An biết không?” Bạch Nhất nhìn Dung Sơ căn dặn. Kỳ thật y đã nghĩ sẽ tác hợp cho hai hài tử này, trừ bỏ bởi vì trên thân mình của cả hai còn có cổ đồng mệnh ràng buộc, mà còn bởi vì cảm tình của hai đứa nhỏ trong thời gian qua quả thật đã tốt đến mức khó có thể tách rời. Không chỉ có mình Tiêu Tử An, Dung Sơ đối xử với Tiêu Tử An cũng không giống như những người khác. Một tiểu Vương gia bình thường luôn táo bạo bốc đồng, nhưng cho đến bây giờ khi ở trước mặt An An, hắn đều trưng ra bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, có đôi khi cũng làm cho người ta không nhịn được lắc đầu bật cười.
“Sư mẫu, người yên tâm đi, có ta ở đây, chắc chắn sẽ không để cho An An chịu chút thương tổn nào!” Dung Sơ ưỡn cao ngực, nói ra lời thề son sắt, vừa trông thấy Tiêu Tử An đang nhìn sang mình, hắn lại nhanh chóng lộ ra một nụ cười tự tin đầy mặt.
“Chính ngươi cũng phải cẩn thân, đừng luôn ỷ vào thân phận của mình mà xằng bậy. Đại bá của ngươi cùng sư phụ cũng không thể che chở cho ngươi mãi.” Bạch Nhất hơi hơi xụ mặt dạy bảo Dung Sơ. Bởi vì từ nhỏ đã thừa hưởng thân phận Tiểu Vương gia, hơn nữa còn được Dung Sở Hoa hết sức sủng nịch. Cho nên tuy Dung Sơ tuổi còn nhỏ nhưng đã là một người không dễ chọc vào. Ở bên ngoài chiệu một chút thua thiệt thôi đã phụng phịu không chịu ăn, cũng may còn có cái thân phận kia, nên không có ai dám làm cho Tiểu Vương gia chịu thiệt. Bất quá Bạch Nhất vẫn có chút lo lắng, dù sao Dung Sơ đã tập võ từ nhỏ, nếu thật sự chịu chút thương tổn thì cũng chẳng có gì, nhưng An An bị cổ đồng mệnh dẫn dắt lại không như vậy. Không biết thân thể suy nhược của An An hiện tại, nếu gặp phải cổ đồng mệnh phát tác thì không biết sẽ xảy ra tình huống gì đây!?
“Sư mẫu, ta mới không có ỷ vào thân phận mà xằng bậy đâu, nếu người khác không chọc ta, ta sẽ không gây chuyện!” Tựa hồ có chút bất mãn với cách nói của Bạch Nhất, Dung Sơ bỉu môi biện giải. Mà Tiêu Tử An bên cạnh, cũng làm ra vẻ mặt đồng tình ra sức gật gật đầu, khiến Bạch Nhất vừa nãy còn xụ mặt, chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ.
Không tới mấy ngày nữa, Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất liền ly khai. Trước khi đi, hai người còn thương lượng qua một phen, xem niên kỷ của An An cùng Dung Sơ cũng không còn nhỏ, mà cảm tình của hai đứa lại tốt như vậy. Bọn họ cũng đã chuẩn bị lần này sau khi trở về, sẽ đem chuyện cổ đồng mệnh nói cho hai đứa, thuận tiện cũng muốn hỏi xem cả hai có nguyện ý đính hôn hay không? Ai ngờ, vào lúc hai người còn chưa kịp báo cho bọn nhỏ biết, thì trong khoảng thời gian cả hai rời đi, cổ đồng mệnh đã phát tác lần đầu tiên…
Bất quá, đây lại là một chuyện xưa khác.