Ba gã binh sĩ ho khan vài tiếng, đang định hành động ra vẻ ta đây cũng là nam nhi biết phong tình thì Đông Phương Thú Thiên từ đầu đến cuối không nói tiếng nào lại nhanh chân hơn đi tới trước mắt nàng.
Dưới ánh sáng của lò lửa, bóng dáng của hắn lại càng thêm cao lớn hơn.
Thân thể cao to che khuất những ánh mắt khác, bóng dáng khổng lồ lại giống như một nhà giam vô hình, bao phủ chặt chẽ cả người nàng. Vóc người ngang tàng tỏa ra sự kiên quyết, khiến nàng sợ tới mức đông cứng người lại, nước mắt tràn ra từ hốc mắt, trong nháy mắt lại quên cả thút thít.
“Vì sao tới thạch ốc?” Hắn hỏi một cách trầm tĩnh khiến người ta không nhìn ra suy nghĩ của hắn.
“Ta…”
“Gian dâm cướp bóc, giết người cướp của, không chuyện gì mà ba người kia không làm được. Ngươi có biết đến gần bọn họ nguy hiểm cỡ nào không?” Hắn lại tiến tới một bước, tuy rằng không có biểu cảm gì, nhưng Tiết đại nương ở một bên cảm nhận được cơn giận ngấm ngầm của hắn.
Tướng quân hành quân nhiều năm, đánh thắng vô số trận chiến, không chỉ dựa vào bản lĩnh siêu phàm, mà còn có sự thông minh tuyệt đỉnh, cộng thêm sự bình tĩnh như biển sâu lặng sóng.
Đi theo Tướng quân nhiều năm như vậy, số lần Tướng quân nổi giận đếm không hết năm đầu ngón tay.
Bà còn nhớ rất rõ, người lần trước chọc giận Tướng quân là một gã Thượng tướng của Thương Lang quốc. Cái tên cặn bã đáng chết kia hành hạ tù binh đến chết không nói gì, hắn còn bắt người già yếu đuối, phụ nữ và trẻ em làm lá chắn. Cuối cùng hắn cũng bị Tướng quân bắt về, chém đứt tay chân, ném vào hoang mạc làm mồi cho điêu.
Bây giờ nói trở lại, Tướng quân cần gì phải tức giận như vậy? Có phải là…
Ngoại trừ Tiết đại nương ra, dường như kể cả đoàn người của Tưởng Hổ cũng nhận ra Đông Phương Thú Thiên đang tức giận. Nhất thời mọi người liếc mắt nhìn nhau, ngay cả hơi thở cũng trở nên rất nặng nề.
“Ta, ta ta… không phải ta cố ý… ta chỉ muốn đi tìm ngươi…” Lời nói nghẹn ngào vừa thoát khỏi đôi môi hồng, giọt lệ long lanh trong hốc mắt trào ra, lăn dài trên gò má mịn màn.
Ấn Tâm khóc đến run lên, lí nhí giải thích đầu đuôi câu chuyện. Đôi bàn xay xoay vặn không ngừng, gần như không thể nào gỡ ra.
Nhưng mà sự việc đã sáng rõ, mọi người không khỏi trợn mắt há hốc miệng.
Không.Thể.Nào!
Quả thật là nàng thả người?
Tuy rằng vô ý sơ suất, theo tình lý thì có thể tha thứ, nhưng lồng gỗ này…
Mọi người cùng chung ý nghĩ, nhìn về phía lồng gỗ lớn bị phá hủy, trong đầu chứa đầy bộ dạng gầy yếu của Ấn Tâm. Ôi…
Rốt cuộc nàng làm cái gì mà khiến lồng gỗ bị phá một lỗ lớn như vậy?
“Hu hu… Thật xin lỗi. Ta thật sự không phải cố ý…” Ngu ngốc! Nàng thật ngốc quá đi thôi!
Còn nói gì bảo vệ cho hắn, kết quả thiếu chút nữa nàng đã gây ra tai họa. Nếu như lúc ấy nàng có thể suy xét cẩn thận một chút thì đã phát hiện ra ba người kia có vấn đề.
Trên đời này làm gì có người ngốc đến nổi bất cẩn bị nhốt trong lồng? Đại khái cũng chỉ có nàng đần độn, hồ đồ tới mức đó! May mắn là đã bắt được người trở lại, bằng không thì nàng đã phụ lòng mười mấy mạng người chết oan trong quặng mỏ.
Ầm!
Đang lúc Ấn Tâm khóc ròng không thể tự kiềm chế được thì có tiếng nổ rất lớn từ bên ngoài truyền đến. Sức lực khổng lồ kia chấn động cả đại sảnh.
Trong nháy mắt, cả tòa nông trường bắt đầu chuyển động. Ngoài đại sảnh, tiếng người la hét, ngựa hí vang trời. Xuyên qua cửa sổ, chân trời phương Bắc dấy lên một trận lửa đỏ. Tiếng báo động ở trạm gác vang lên dữ dội, mọi người cầm vũ khí xông về phương Bắc. Đông Phương Thú Thiên lấy đại đao treo trên tường xuống, dẫn đầu đoàn người xông ra khỏi đại sảnh, người như tên bắn, vọt tới trạm gác gần nhất.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Khởi bẩm Tướng quân, Thương Lang quốc cử binh đột kích, còn dùng thuốc nổ hủy đi tường thành phía Bắc!” Người trên trạm gác nhanh chóng báo cáo.
“Rốt cuộc bọn họ cũng tới rồi.” Gương mặt tuấn tú tàn khốc không có vẻ gì ngạc nhiên, ngược lại còn lộ ra nụ cười khát máu.
Lập lờ dưới ánh lửa, hắn rút đao ra, thân hình to lớn tỏa ra sát khí đùng đùng. Hơi thở lạnh thấu xương, so với bão tuyết lại càng khiến người sợ hơn.
“Hừ hừ, tốc độ của những con chó này chậm hơn so với lão tử suy đoán. Lão tự đợi đã hết kiên nhẫn rồi!” l₰êqu¥ɖɷɳ Tưởng Hổ từ phía sau đuổi tới, nhếch miệng nhe răng cười, trường đao trong tay sớm chuẩn bị sẳn sàng. “Tướng quân, hiện giờ nên làm thế nào?”
“Khó có khi chờ được ‘khách quý’ tới cửa, đương nhiên phải nghênh đón thật tốt.” Đôi mắt đen thẫm nhìn thẳng về phía khói lửa phương Bắc. “Bọn họ đã nổ tung tường thành, chúng ta cũng nên trả lại hậu lễ. Nghĩ cách nổ tung bọn hắn không đường thối lui!”
Bốn chữ ‘không đường thối lui’ này khiến Tưởng Hổ nhớ lại kế hoạch đã bàn định xong.
Thì ra trong nửa năm qua, Thương Lang quốc nhiều lần khiêu khích, lúc thì dùng thuốc nổ phá tường thành, lúc thì phái người lẻn vào các thành phương Bắc, phá rối người dân, gây chuyện khắp nơi. Nhưng mỗi khi bọn họ mang binh đuổi tới, những còn rùa đen rút đầu này sẽ cụp đuôi tránh về đại mạc.
Vốn không muốn làm tổn thương mạng người, Tướng quân đã mắt nhắm mắt mở. Chỉ là khi quặng mỏ Mao Sơn xảy ra chuyện, không ít người bị chết rất thảm thương, Tướng quân không thể nhịn được nữa, mới quyết định ‘vất vả một lần suốt đời an nhàn’.
Lần này, nếu như bọn rùa rút đầu kia lại chạy trốn, bọn họ cũng sẽ đuổi giết đến tận cùng!
Ầm!
Một tiếng nổ rung chuyển trời đất lại vang lên, Đông Phương Thú Thiên bỗng chốc bật người lên, bóng dáng ngang tàng biến thành diều hâu, đáp lên người tuấn mã cách đó rất xa. Trong nháy mắt đã tới bên cạnh đội quân tiền phương.
“Không thành vấn đề!” Mang theo trường đao, Tưởng Hổ hăng hái đuổi theo.
Bên ngoài mười mấy thước, đám nô bộc đã sớm chuẩn bị sẳn chiến mã, thuốc nổ. Cửa chính nông trường mở rộng, tất cả binh sĩ đã xếp thành hàng chỉnh tề, thấy hai người mang đao cưỡi ngựa, cũng nhanh chóng phóng lên ngựa ngồi.
“Phân ra thành hai đội, tiến hành theo kế hoạch đã định!” Giọng nói thâm trầm bức người từ trên hắc mã vang dội, Đông Phương Thú Thiên giơ cao đại đao trong tay, thần thái bá đạo mãnh liệt, khí thế hung hăng, giống như chiến thần.
Mọi người cao giọng trả lời, đều nhịp gào thét, so với hỏa dược bùng nổ, uy lực lại càng rúng động hơn nhiều.
Chăn ngựa và đánh giặc đều là sở trường số một của bọn họ. Hôm nay có chiến trận cần phải đánh, bọn họ ngứa ngáy khó nhịn, vô cùng hưng phấn ngửa cổ gào thét kêu rú không ngừng.
Âm thanh gào rú tràn ngập ý chí chiến tranh lúc thấp lúc cao lan tỏa khắp thảo nguyên. Tất cả mọi người đều sôi trào lên, riêng có Ấn Tâm là không phản ứng như thế.
Mới vừa làm lỗi mà nàng áy náy không thôi, trong lòng vẫn còn khó chịu. Bây giờ lại gặp phải trận chiến cỡ này, hầu như cả người bị dọa phát run. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bợt, nàng xiết chặt tay áo, dựa vào khung cửa, không ngừng run rẩy.
Trong gió tuyết, Đông Phương Thú Thiên quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, sâu trong đáy mắt đen thẫm, vẻ lo âu thoáng hiện ra, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại bình tĩnh.
“Đi!”
Dưới ánh mắt ươn ướt nhìn chăm chú, hắn nhanh chóng quay đầu lại, giơ cao đại đao, dẫn đầu đám người ngựa ra cửa chính.
Rầm rập!
Dưới vó ngựa của hàng trăm con tuấn mã, thảo nguyên bao la chấn động.
“Đại, đại nương, chuyện gì xảy ra thế?” Ôm lồng ngực đang đánh trống reo hò, nàng khẩn trương tới mức chân cũng mềm nhũn ra. “Thú tướng quân mang theo nhiều người ngựa như thế là muốn đi đâu?” Mặc dù thực tế đang diễn ra trước mắt, nhưng bản tính trời sanh nhát gan của nàng lại tự lừa gạt bản thân, tất cả đều chỉ là mình suy nghĩ nhiều…”
“Đương nhiên là đi đánh giặc!”
Đáng tiếc, chờ đợi của nàng lại rơi vào hụt hẫng.
Chẳng biết từ lúc nào, Tiết đại nương dẫn đầu đám nương tử của binh lính, bắt đầu xếp thành hàng.
Mọi người xoa xao tay sẳn sàng, vẻ mặt hưng phấn giống như đang chờ tham gia lễ mừng gì đó. Khác hẳn với những nử tử vẽ bôi son, đám nương tử binh đội này lấy ra binh khí, mặc thêm áo nhuyễn giáp. Đứng đầu là Tiết đại nương dũng mãnh, không mặc áo nhuyễn giáp, vung dao phay lên hùng dũng uy vũ. Trên thắt lưng của bà thậm chí còn có một chiếc chùy lưu tinh không biết lấy từ đâu ra…
“Tướng quân đi đánh giặc, chúng ta cũng không thể nhàn hạ, đi theo giết địch!”
“Không sai, nhất định phải trả thù cho dân chúng chết oan ở quặng mỏ!”
“Giết chết những con rùa rụt đầu khốn kiếp đó đi!”
Kéo chiến mã từ trong tay nô bọc qua, từng nương tử binh đội lưu loát phóng lên ngựa.
Thiên tính người dân tộc biên cương kiên cường khí khái, tác phong nhanh nhẹn dũng mãnh, cho dù là nam hay nữ đều phần tử hiếu chiến. Đã là nữ nhân làm việc dưới trướng của Đông Phương Thú Thiên, thì lại càng không thua kém mấy đấng mày râu. Tất cả đều là chiến sĩ hạng nhất, khó có trận có thể ra quân, đương nhiên không ai chịu vắng mặt.
Nắm lấy dây cương, đám nương tử quân binh liên tục gào hét, giục ngựa về phía trước.
“Đại nương, xin chờ —— chờ một chút!" Ấn Tâm lo lắng đuổi theo, bóng dáng nhỏ bé lảo đảo trong tuyết.
“À, thiếu chút nữa là quên mất ngươi.” Tiết đại nương quay đầu lại cười, “Quay trở lại đi! Mau trở lại phòng sưởi ấm, ngàn vạn lần đừng bị đông lạnh.”
“Nhưng mà…”
“Để ta đánh cho đám rùa rút đầu nay tan tác, lúc đại nương trở lại sẽ nấu một bữa cơm thật ngon cho ngươi ăn.”
“Nhưng…”
“Đại nương phải đi trước, chậm chút nữa sẽ muộn mất.” Phương xa, tiếng binh khi va chạm không ngừng, ngựa hí người rống, biểu hiện tình huống kịch liệt. Cặp mắt Tiết đại nương lóe sáng, không kịp chờ đợi, xông thẳng ra ngoài cửa lớn.
Nhìn thấy mọi người vội vàng giết địch, không ai chịu ở lại nghe nàng giải thích, Ấn Tâm gấp đến mức muốn khóc òa lên.
Tại sao có thể như vậy? Khôngphải đã ba năm rồi Thương Lang quốc không có động tĩnh gì, vì sao đêm nay lại tới tấn công rồi?
Vặn vặn bàn tay nhỏ bé, nàng đứng trên tuyết giẫm chân tại chỗ, lòng nói như lửa đốt, trong đầu toàn là hình ảnh lúc Đông Phương Thú Thiên rời đi.
Tuy rằng mỗi người đều nói, Thú Tướng quân bách chiến bách thắng, không trận nào không đánh được. Nhưng sư phụ đã nói, năm nay hắn gặp kiếp nạn lớn, trận đấu này, không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì không…
Ầm!
Giống như muốn nghiệm chứng lời nói của Ấn Phong không sai, từ xa truyền đến tiếng nổ vang trời, cả vùng đất chấn động một lần nữa, tiếng kêu thảm thiết bên tai không ngừng. Sắc mặt Ấn Tâm trắng bệch, thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất.
Thuốc nổ này là do ai ném? Là người của Thương Lang quốc? Hay là người của Thú Tướng quân?
Còn tiếng kêu thảm thiết kia là từ đâu truyền đến? Chắc Thú Tướng quân không xảy ra chuyện gì chứ? Còn có đại nương và đại thúc, bọn họ có bị thương không?
Nhìn thấy từng đợt lửa cháy tận trời từ phương Bắc, trong đầu của Ấn Tâm lập tức hiện lên đủ mọi hình ảnh khủng bố, tim gan vừa lo lắng vừa sợ hãi mà co rút dữ dội.
Ưm, không được! Không được! Nàng không thể đứng ở đây suy nghĩ lung tung, nàng phải phấn chấn lên mới được.
Tuy rằng nàng có chút sợ hãi - - ôi, trên thực tế, nàng sợ tới mức quai hàm đều run lên, nhưng nàng lại càng lo lắng cho sự an nguy của Thú Tướng quân. Nàng nhất định phải biết được hắn bình yên vô sự. Cho nên biện pháp duy nhất, chính là nàng cũng đi tham…tham tham tham… tham chiến!
Sư phụ đã nói qua, nàng phải ở bên cạnh hắn thì mới bảo hộ hắn được!
Hít sâu vào một hơi, Ấn Tâm xiết chặt bàn tay trắng như phấn, nhanh chóng ngước đầu nhìn về phía trước. Vừa đúng lúc nàng nhìn thấy mấy con tuấn mã đang đi tới đi lui trong nông trường, mũi không ngừng phun ra khói trắng, yên ngựa đã sẳn sàng trên lưng, chỉ thiếu người cưỡi lên thôi.
Nông trường rộng lớn như vậy, ngoại trừ vài tên thủ vệ ở lại trông coi, có thể xem như người đi nhà trống. Ánh mắt sắc bén của nàng còn phát hiện, cửa gỗ lớn của nông trường vẫn còn chưa đóng.
Nắm chặt quyền, nàng hít sâu vào hơi, sau đó ba chân bốn cẳng, lén lút chạy đi, động tác nhanh chóng chạy về phía bầy ngựa.
Đến ngừng một con tuấn mã hoa ban gần nhất, nàng thử nhấc bước lên, lại phát hiện chân mình quá ngắn, bậc leo ngựa cũng với không tới.
Thì ra ngựa của nông trường đều được chọn lọc cẩn thận, nghiêm chỉnh huấn luyện trở thành những chiến mã tốt nhất. Chưa kể thân ngựa cao to, ngay cả tính tính khí đều rất bình tĩnh, thấy người xa lạ tới gần cũng không kích động đá loạn. Chỉ là vị trí bậc leo ngựa đều được xếp đặt theo cơ thể cao lớn của người phương Bắc, đương nhiên cơ thể bé nhỏ như nàng không thể lên ngựa một cách dễ dàng.
Thất bại vài lần, nàng vừa nóng vừa giận. Đột nhiên tầm mắt phát hiện bên cạnh có một khối đá cao khoảng bằng nửa người, không chút nghĩ ngợi, nàng di chuyển tảng đá đến bên cạnh tuấn mã, nương theo tảng đá lên ngựa dễ dàng.
“Ngươi làm gì đó!” Đột nhiên thủ vệ trên trạm gác hét lớn, muốn ngăn cản hành động ‘cướp ngựa’ của nàng, đáng tiếc lúc ấy đã muộn rồi.
Hoảng hốt vì bị người phát hiện, cộng thêm trong lòng lo lắng, khiến nàng không dám giải thích nhiều, vội vàng giục cương, nhắm cửa chính của nông trường tiến tới.
Bão tuyết lạnh thấu xương không ngừng gào thét, quất lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vô cùng đau đớn, nhưng nàng cũng không dám giảm tốc độ.
Hu hu, thật xin lỗi! Đợi nàng tìm được Thú Tướng quân, sau khi xác định hắn bình yên vô sự thì nàng nhất định hoàn trả ngựa về một cách đàng hoàng, nàng bảo đảm!
Mắt nâu xinh đẹp bỗng chốc trợn trừng, không thèm để ý mình đang bị đau, Ấn Tâm lật đật chống tường xám lạnh như băng, gắng gượng đứng lên từ mặt tuyết, hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi ‘cơm áo cha mẹ’ của mình.
Quần áo của cô, lộ phí đều ở trong gói đồ, còn có cả bánh ngọt bột bắp nóng hổi chưa kịp thưởng thức kia. Nếu gói đồ đã mất rồi, nàng chỉ còn có thể ăn không khí mà thôi!
Sự thật này quả thật kinh khủng, dọa Ấn Tâm hết hồn, nước mắt trào ra, rơi lả chả. Bỗng nhiên bên trong con hẻm tối lại truyền đến một loạt âm thanh náo động.
Theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một bóng người bỗng nhiên bay ra từ hẻm nhỏ, bóng dáng cao lớn, ‘ầm’ một tiếng, đụng phải tường đá. Tường đá chịu không nổi sức va chạm này, không ít mảnh đá nhỏ bắn ra bốn phía. Trong vô số những mảnh đá đó, còn có cái bay đến chân của nàng.
Nhìn thấy người Hồ suy sụp ngã ngồi dưới chân tường, tuy rằng Ấn Tâm vội vã tìm lại gói đồ, nhưng lại lo lắng cho an nguy của đối phương, đang suy tính có nên tiến lại phụ giúp một tay hay không thì có hai nam tử mặc trang phục người Hán từ từ đi ra từ trong hẻm.
Hai người đang đứng nghiêng người lại, khiến nàng không thể nào nhìn rõ diện mạo. Chỉ là hai người nàycó thân hình vô cùng cao to, so với người Hồ bản xứ thì tuyệt đối không thể thua kém.
Nhìn thấy nguyên nhân không bình thường, nàng lập tức trốn vào phía sau góc tường hỗn loạn, chỉ dám thò đầu ra ngoài, lén lút nhìn động tĩnh trong hẻm tối.
“Tiểu tử, ta khuyên người tốt nhất giao đồ ra đây! Nếu không thì đừng trách ta cho ngươi thêm một chưởng.” Cùng một lúc, nam tử mặc áo bông màu nâu chợt giơ lên nắm đấm, mấy đốt ngón tay lồi ra kêu răn rắc, nghe thật dọa người.
“Cái gì, cái gì chứ?” Người Hồ giả ngu, bàn tay giấu diếm nắm chặt lại, nhưng cẩn thận nhìn lại, sẽ thấy trong khe hở lộ ra một khúc vải đỏ.
Ấn Tâm càng nhìn khúc vải đỏ này càng cảm thấy quen mắt, nhưng lại không có can đảm cắt ngang loại không khí gươm đã tuốt ra khỏi vỏ này.
“Còn muốn giả ngủ? Thật sự chán sống rồi mà!” Nam tử áo nâu cười hừ, nắm tay giống như tảng đá lớn vung ra không hề báo trước, ai ngờ lại bị nam tử áo đen đưa tay ra đỡ.
“Tướng quân?” Nam tử áo nâu bất mãn kêu lên.
Nam tử áo đen - - cũng là Đông Phương Thú Thiên, lắc đầu.
“Giao ra gói đồ, tạm tha cho ngươi.” Hắn quay đầu lại, lạnh lẽo nhìn người Hồ trên đất, chỉ là thân thể cường tráng mới bước tới trước một bước, khí thế khiếp đảm kinh hồn dọa trắng mặt người Hồ kia.
“Này, làm sao có thể? Chuyện này… Đây là bọc quần áo của tiểu dân, tại sao ngài——"
"Lại còn, ngươi muốn trở lại biên cương tiếp tục làm việc à?”
Lần này, tên người Hồ kia sợ tới mức nói không ra tiếng, vội vàng ném gói đồ xuống mặt tuyết.
Gói đồ màu hồng, cho dù bị người vò nát, còn dính không ít tuyết trắng, nhưng nàng chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra được, đó chính là ‘áo cơm cha mẹ’ của mình.
“Aaa, là gói đồ của ta.” Nàng vừa mừng vừa sợ, chạy đếnhẻm tối, đang muốn cúi người nhặt gói đồ lên thì bỗng nhiên cảm thấy một luồng cảm giác áp bức từ đằng trước đè xuống.
Nàng sợ hãi ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chạm phải cặp mắt sắc bén như mắt chim ưng, đang chăm chú nhìn nàng. Khổ nổi nàng lại không thể nào động đậy, chỉ có thể sửng sốt nhìn hắn.
Trong màn tuyết, ngũ quan nam tử áo đen sâu thẫm, nghiêm khắc khiến người ta sợ hãi. Mái tóc đen tuyền, còn đen hơn cả tóc nữ nhân, được quấn lại bởi dây thừng da. Mặc dù áo bào đen thùng thình, cũng không thể che giấu sức mạnhmãnh liệt trong cơ thể khổng lồ này.
Hắn, tàng trữ một loại mùi vị chết chóc, mặc dù hắn chỉ đứng đó một cách lẳng lặng.
Trong nháy mắt, nụ cười má lúm đồng tiền biến mất trên đôi môi đỏ mọng. Nàng liếm liếm đôi môi, không kiềm chế được mà khẩn trương lên.
“Cái này…” Nàng liếc nhìn bọc quần áo, rồi liếc nhìn hắn, vặn xoắng mười ngón tay thon dài, nhưng lại không đưa ra vội, “Là của ta.” Nàng nhỏ giọng nói.
Đông Phương Thú Thiên không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng.
Không có mũ áo choàng che phủ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế đã sớm bị đông cứng đến đỏ hồng. Tóc dài bị tuyết tan làm ẩm ướt, mỗi khi nàng phun ra một ngụm khói trắng, thân thể bé nhỏ bên trong áo choàng sẽ co rúm lại, khiến nàng giống như một con thỏ trắng tuyết gặp nạn, thoạt nhìn khiến người ta yêu thích không thôi.
“Thật sự là của ta…” Lắc lắc bàn tay nhỏ bé, nàng sợ hãi nói thêm lần nữa. Hàng mi dài không ngừng chớp chớp, để lộ trong lòng bất an.
“Nhặt lên đi.” Chiếc cằm cương nghị khẽ hất lên, cuối cùng Đông Phương Thú Thiên cũng mở miệng.
Giọng nói của hắn trầm thấp hùng hậu, súc tích uy nghiêm. Nàng không dám chậm trễ, lập tức ngoan ngoãn nhặt gói đồ lên.
“Mở gói đồ ra đi, nhìn xem có thiếu gì hay không.” Hắn lại ra lệnh.
“Được.” Nàng giống như một tên lính quèn, một khẩu lệnh, lập tức tuân lệnh, vội vàng để bọc quần áo xuống, kiểm tra từng cái bên trong.
Bánh ngọt bột bắp, hoàn toàn nguyên vẹn, vẫn còn nóng hổi, thật tốt quá!
Lộ phí, ừ, không thiếu đồng nào!
Quần áo, ngay ngắn chỉnh tề, không giống như có người đã lục qua.
“Hình như không thiếu thứ gì, cám ơn các ngươi.” Ôm gói đồ vừa mất mà được lại, nàng không khỏi vui vẻ ngẩng đầu lên, toét miệng cười.
Lúm đồng tiền xinh đẹp, trong sáng như tuyết, ngọt ngào như hoa. Sâu trong ánh mắt lạnh lùng sắc bén, trong nháy mắt hình như hiện lên một chút dao đông, nhưng lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Ơi, ta dám bảo đảm, sớm muộn gì khuôn mặt nhỏ nhắn này cũng sẽ gặp phải phiền toái.” Tưởng Hổ đứng một bên lầm bầm, tiếp theo giẫm mạnh chân một cái, tiếng tường đá gầm vang, nứt ra một lỗ. Người Hồ dưới chân đang định nhân cơ hội chuồn êm,hoảng sợ ngã ngồi trên mặt đất.
“Tiểu cô nương, tại sao không thấy người nhà của ngươi? Đi một mình trên đường phố hỗn loạn rất nguy hiểm.” Tưởng Hổ quay đầu cười tít mắt.
Thời gian này phương Bắc không có chiến tranh, Tướng quân sẽ thừa dịp trở lại nông trường Gia Khẩu, giám sát khai thác mỏ bạc ở Mao Sơn, và xử lý buôn bán ở ‘Khắc Ngân phường’. Trừ những chuyệnnày ra, hắn có thể tuần tra bất chợt khắp nơi, tầm nã trộm cướp làm loạn, cả ngày giống như binh lính luyện tập, đi lại khắp nơi.
Mới vừa rồi, Tướng quân đang định đến ‘Khắc Ngân phường’ lấy hàng, lại để ý thấy hành động lén lút của người Hồ này, cho nên cố ý đi theo phía sau. Quả nhiên không bao lâu sau, vị tiểu cô nương hồn nhiên khả ái này đã bị cướp.
Nhìn Tưởng Hổ một cước đã có thể đạp thủng một lỗ trên trường đá, Ấn Tân không khỏi trợn tròn mắt, ngoan ngoãn trả lời: “Người nhà ta đều ở Trung Nguyên, một mình ta tới đây.”
“Một mình?” Tưởng Hổ nhíu mày rậm, “Mùa đông ở biên cương giá lạnh, ngươi đến đây làm gì?”
“Ta tới tìm người.”
“Tìm ai?”
“Đông Phương Thú Thiên.” Ấn Tâm thành thật trả lời, rồi lại nhìn thấy nét mặt cổ quái của Tưởng Hổ.
Chỉ thấy hắn nhướng mày, đầu tiên là quay mặt liếc nhìn người nam nhân bên cạnh, sau đó quay sáng hướng nàng cười toét miệng: “À, vậy thì vận khí của ngươi cũng thật tốt.”
“Hả?” Nàng vừa mới lộ ra vẻ mờ mịt, Đông Phương Thú Thiên ở bên kia đã sải bước tới trước mặt nàng.
Khoảng cách được rút ngắn, nàng càng cảmnhận được sự cao lớn của hắn. Nàng phải cố gắng ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt kiên cường tàn khốc nhưng lại khiến người ta không hiểu vì sao cứ chú ý tới hoài.
“Tìm ta có chuyện gì?” Nhìn cái đầu của con người đáng yêu trước mặt này còn chưa cao tới vai của mình, Đông Phương Thú Thiên không khỏi hoài nghi nàng có thể chịu nổi những ngày tiếp theo hay không? Tiết Đông Chí qua đi, khí hậu nơi này lại càng trở nên khắc nghiệt.
“Ta… ta không tìm ngươi.” Nàng khiếp sợ lắc đầu, lùi về phía sau một bước.
“Ta chính là Đông Phương Thú Thiên.’ Hắn thản nhiên tỏ rõ thân phận.
“Ngươi chính là Đông Phương Thú Thiên?” Mắt nâu kinh ngạc trợn tròn.
Thì ra hắn chính là Đông Phương Thú Thiên! Ôi! Chớ trách đại thúc áo nâu gọi hắn là Tướng quân. Nhưng mà tại sao so với tưởng tượng của mình thì hoàn toàn khác xa?
Nàng cho rằng làm tới chức Tướng quân, không có tuổi thì cũng phải thô lỗ phóng khoáng. Nhưng hắn thì lại lãnh khốc trầm lặng, đứng đó nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng vô cùng khẩn trương…
Hắn hạ thấp giọng, hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”
“Ta... ách…” Ấn Tâm không tự chủ ôm chặt bọc quần áo, đang định giải thích rõ ràng mình tới đây bảo vệ hắn, đầu óc chợt dừng lại, bỗng dưng nhớ ra chuyện gì.
Hỏng bét, ngay cả bọc quần áo của mình còn giữ không được, lúc này nàng mở miệng nói muốn bảo vệ hắn, hắn tin à?
“Như thế nào?” Thấy nàng muốn nói gì lại thôi, hắn thu lại tính cách tra hỏi, từ đầu tới cuối, khuôn mặt tuấn tú không hề thay đổi.
“Chuyện này… Ta…”
“Không xong rồi, vách núi ở hầm mỏ đã sụp, rất nhiều người bị chôn ở bên trong, mau đi cứu người!” Bỗng nhiên trên đường cái truyền đến một loạt âm thâm kêu cứu.
“Tướng quân?” Tưởng Hổ đổi sắc mặt ngay lập tức.
“Báo tin, bảo nông trường nhanh chóng phái người tới hầm mỏ cứu tế.” Đông Phương Thú Thiên gặp biến cố không sợ hãi, quyết định nhanh chóng truyền đạt chỉ thị. Vừa nói chuyện, hắn vừa kéo mũ choàng sau lưng nàng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại được che chở dưới mũ choàng một lần nữa. “Ngoài ngõ hẻm bên trái tám thước có một trạm dịch kinh doanh của người Hán, ngươi tự mình cẩn thận.”
“Sức lực của ta rất mạnh, ta cũng đi…”
Ấn Tâm đang muốn bày tỏ, mình có thể giúp được một tay, ai ngờ bóng dáng cao lớn kia đã sớm như cơn lốc, chạy tới trước đầu hẻm. Tưởng Hổ cũng kéo người Hồ dưới đất theo sát sau lưng.
Động tác của hai người nhanh như chớp, bóng dáng gần như biến mất trong giây lát.
Bông tuyết không ngừng rơi, Ấn Tâm chỉ có thể ngây người tại chỗ, tự mình ảo não bỏ mất một cơ hội.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ba gã binh sĩ ho khan vài tiếng, đang định hành động ra vẻ ta đây cũng là nam nhi biết phong tình thì Đông Phương Thú Thiên từ đầu đến cuối không nói tiếng nào lại nhanh chân hơn đi tới trước mắt nàng.
Dưới ánh sáng của lò lửa, bóng dáng của hắn lại càng thêm cao lớn hơn.
Thân thể cao to che khuất những ánh mắt khác, bóng dáng khổng lồ lại giống như một nhà giam vô hình, bao phủ chặt chẽ cả người nàng. Vóc người ngang tàng tỏa ra sự kiên quyết, khiến nàng sợ tới mức đông cứng người lại, nước mắt tràn ra từ hốc mắt, trong nháy mắt lại quên cả thút thít.
“Vì sao tới thạch ốc?” Hắn hỏi một cách trầm tĩnh khiến người ta không nhìn ra suy nghĩ của hắn.
“Ta…”
“Gian dâm cướp bóc, giết người cướp của, không chuyện gì mà ba người kia không làm được. Ngươi có biết đến gần bọn họ nguy hiểm cỡ nào không?” Hắn lại tiến tới một bước, tuy rằng không có biểu cảm gì, nhưng Tiết đại nương ở một bên cảm nhận được cơn giận ngấm ngầm của hắn.
Tướng quân hành quân nhiều năm, đánh thắng vô số trận chiến, không chỉ dựa vào bản lĩnh siêu phàm, mà còn có sự thông minh tuyệt đỉnh, cộng thêm sự bình tĩnh như biển sâu lặng sóng.
Đi theo Tướng quân nhiều năm như vậy, số lần Tướng quân nổi giận đếm không hết năm đầu ngón tay.
Bà còn nhớ rất rõ, người lần trước chọc giận Tướng quân là một gã Thượng tướng của Thương Lang quốc. Cái tên cặn bã đáng chết kia hành hạ tù binh đến chết không nói gì, hắn còn bắt người già yếu đuối, phụ nữ và trẻ em làm lá chắn. Cuối cùng hắn cũng bị Tướng quân bắt về, chém đứt tay chân, ném vào hoang mạc làm mồi cho điêu.
Bây giờ nói trở lại, Tướng quân cần gì phải tức giận như vậy? Có phải là…
Ngoại trừ Tiết đại nương ra, dường như kể cả đoàn người của Tưởng Hổ cũng nhận ra Đông Phương Thú Thiên đang tức giận. Nhất thời mọi người liếc mắt nhìn nhau, ngay cả hơi thở cũng trở nên rất nặng nề.
“Ta, ta ta… không phải ta cố ý… ta chỉ muốn đi tìm ngươi…” Lời nói nghẹn ngào vừa thoát khỏi đôi môi hồng, giọt lệ long lanh trong hốc mắt trào ra, lăn dài trên gò má mịn màn.
Ấn Tâm khóc đến run lên, lí nhí giải thích đầu đuôi câu chuyện. Đôi bàn xay xoay vặn không ngừng, gần như không thể nào gỡ ra.
Nhưng mà sự việc đã sáng rõ, mọi người không khỏi trợn mắt há hốc miệng.
Không.Thể.Nào!
Quả thật là nàng thả người?
Tuy rằng vô ý sơ suất, theo tình lý thì có thể tha thứ, nhưng lồng gỗ này…
Mọi người cùng chung ý nghĩ, nhìn về phía lồng gỗ lớn bị phá hủy, trong đầu chứa đầy bộ dạng gầy yếu của Ấn Tâm. Ôi…
Rốt cuộc nàng làm cái gì mà khiến lồng gỗ bị phá một lỗ lớn như vậy?
“Hu hu… Thật xin lỗi. Ta thật sự không phải cố ý…” Ngu ngốc! Nàng thật ngốc quá đi thôi!
Còn nói gì bảo vệ cho hắn, kết quả thiếu chút nữa nàng đã gây ra tai họa. Nếu như lúc ấy nàng có thể suy xét cẩn thận một chút thì đã phát hiện ra ba người kia có vấn đề.
Trên đời này làm gì có người ngốc đến nổi bất cẩn bị nhốt trong lồng? Đại khái cũng chỉ có nàng đần độn, hồ đồ tới mức đó! May mắn là đã bắt được người trở lại, bằng không thì nàng đã phụ lòng mười mấy mạng người chết oan trong quặng mỏ.
Ầm!
Đang lúc Ấn Tâm khóc ròng không thể tự kiềm chế được thì có tiếng nổ rất lớn từ bên ngoài truyền đến. Sức lực khổng lồ kia chấn động cả đại sảnh.
Trong nháy mắt, cả tòa nông trường bắt đầu chuyển động. Ngoài đại sảnh, tiếng người la hét, ngựa hí vang trời. Xuyên qua cửa sổ, chân trời phương Bắc dấy lên một trận lửa đỏ. Tiếng báo động ở trạm gác vang lên dữ dội, mọi người cầm vũ khí xông về phương Bắc. Đông Phương Thú Thiên lấy đại đao treo trên tường xuống, dẫn đầu đoàn người xông ra khỏi đại sảnh, người như tên bắn, vọt tới trạm gác gần nhất.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Khởi bẩm Tướng quân, Thương Lang quốc cử binh đột kích, còn dùng thuốc nổ hủy đi tường thành phía Bắc!” Người trên trạm gác nhanh chóng báo cáo.
“Rốt cuộc bọn họ cũng tới rồi.” Gương mặt tuấn tú tàn khốc không có vẻ gì ngạc nhiên, ngược lại còn lộ ra nụ cười khát máu.
Lập lờ dưới ánh lửa, hắn rút đao ra, thân hình to lớn tỏa ra sát khí đùng đùng. Hơi thở lạnh thấu xương, so với bão tuyết lại càng khiến người sợ hơn.
“Hừ hừ, tốc độ của những con chó này chậm hơn so với lão tử suy đoán. Lão tự đợi đã hết kiên nhẫn rồi!” l₰êqu¥ɖɷɳ Tưởng Hổ từ phía sau đuổi tới, nhếch miệng nhe răng cười, trường đao trong tay sớm chuẩn bị sẳn sàng. “Tướng quân, hiện giờ nên làm thế nào?”
“Khó có khi chờ được ‘khách quý’ tới cửa, đương nhiên phải nghênh đón thật tốt.” Đôi mắt đen thẫm nhìn thẳng về phía khói lửa phương Bắc. “Bọn họ đã nổ tung tường thành, chúng ta cũng nên trả lại hậu lễ. Nghĩ cách nổ tung bọn hắn không đường thối lui!”
Bốn chữ ‘không đường thối lui’ này khiến Tưởng Hổ nhớ lại kế hoạch đã bàn định xong.
Thì ra trong nửa năm qua, Thương Lang quốc nhiều lần khiêu khích, lúc thì dùng thuốc nổ phá tường thành, lúc thì phái người lẻn vào các thành phương Bắc, phá rối người dân, gây chuyện khắp nơi. Nhưng mỗi khi bọn họ mang binh đuổi tới, những còn rùa đen rút đầu này sẽ cụp đuôi tránh về đại mạc.
Vốn không muốn làm tổn thương mạng người, Tướng quân đã mắt nhắm mắt mở. Chỉ là khi quặng mỏ Mao Sơn xảy ra chuyện, không ít người bị chết rất thảm thương, Tướng quân không thể nhịn được nữa, mới quyết định ‘vất vả một lần suốt đời an nhàn’.
Lần này, nếu như bọn rùa rút đầu kia lại chạy trốn, bọn họ cũng sẽ đuổi giết đến tận cùng!
Ầm!
Một tiếng nổ rung chuyển trời đất lại vang lên, Đông Phương Thú Thiên bỗng chốc bật người lên, bóng dáng ngang tàng biến thành diều hâu, đáp lên người tuấn mã cách đó rất xa. Trong nháy mắt đã tới bên cạnh đội quân tiền phương.
“Không thành vấn đề!” Mang theo trường đao, Tưởng Hổ hăng hái đuổi theo.
Bên ngoài mười mấy thước, đám nô bộc đã sớm chuẩn bị sẳn chiến mã, thuốc nổ. Cửa chính nông trường mở rộng, tất cả binh sĩ đã xếp thành hàng chỉnh tề, thấy hai người mang đao cưỡi ngựa, cũng nhanh chóng phóng lên ngựa ngồi.
“Phân ra thành hai đội, tiến hành theo kế hoạch đã định!” Giọng nói thâm trầm bức người từ trên hắc mã vang dội, Đông Phương Thú Thiên giơ cao đại đao trong tay, thần thái bá đạo mãnh liệt, khí thế hung hăng, giống như chiến thần.
Mọi người cao giọng trả lời, đều nhịp gào thét, so với hỏa dược bùng nổ, uy lực lại càng rúng động hơn nhiều.
Chăn ngựa và đánh giặc đều là sở trường số một của bọn họ. Hôm nay có chiến trận cần phải đánh, bọn họ ngứa ngáy khó nhịn, vô cùng hưng phấn ngửa cổ gào thét kêu rú không ngừng.
Âm thanh gào rú tràn ngập ý chí chiến tranh lúc thấp lúc cao lan tỏa khắp thảo nguyên. Tất cả mọi người đều sôi trào lên, riêng có Ấn Tâm là không phản ứng như thế.
Mới vừa làm lỗi mà nàng áy náy không thôi, trong lòng vẫn còn khó chịu. Bây giờ lại gặp phải trận chiến cỡ này, hầu như cả người bị dọa phát run. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bợt, nàng xiết chặt tay áo, dựa vào khung cửa, không ngừng run rẩy.
Trong gió tuyết, Đông Phương Thú Thiên quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, sâu trong đáy mắt đen thẫm, vẻ lo âu thoáng hiện ra, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại bình tĩnh.
“Đi!”
Dưới ánh mắt ươn ướt nhìn chăm chú, hắn nhanh chóng quay đầu lại, giơ cao đại đao, dẫn đầu đám người ngựa ra cửa chính.
Rầm rập!
Dưới vó ngựa của hàng trăm con tuấn mã, thảo nguyên bao la chấn động.
“Đại, đại nương, chuyện gì xảy ra thế?” Ôm lồng ngực đang đánh trống reo hò, nàng khẩn trương tới mức chân cũng mềm nhũn ra. “Thú tướng quân mang theo nhiều người ngựa như thế là muốn đi đâu?” Mặc dù thực tế đang diễn ra trước mắt, nhưng bản tính trời sanh nhát gan của nàng lại tự lừa gạt bản thân, tất cả đều chỉ là mình suy nghĩ nhiều…”
“Đương nhiên là đi đánh giặc!”
Đáng tiếc, chờ đợi của nàng lại rơi vào hụt hẫng.
Chẳng biết từ lúc nào, Tiết đại nương dẫn đầu đám nương tử của binh lính, bắt đầu xếp thành hàng.
Mọi người xoa xao tay sẳn sàng, vẻ mặt hưng phấn giống như đang chờ tham gia lễ mừng gì đó. Khác hẳn với những nử tử vẽ bôi son, đám nương tử binh đội này lấy ra binh khí, mặc thêm áo nhuyễn giáp. Đứng đầu là Tiết đại nương dũng mãnh, không mặc áo nhuyễn giáp, vung dao phay lên hùng dũng uy vũ. Trên thắt lưng của bà thậm chí còn có một chiếc chùy lưu tinh không biết lấy từ đâu ra…
“Tướng quân đi đánh giặc, chúng ta cũng không thể nhàn hạ, đi theo giết địch!”
“Không sai, nhất định phải trả thù cho dân chúng chết oan ở quặng mỏ!”
“Giết chết những con rùa rụt đầu khốn kiếp đó đi!”
Kéo chiến mã từ trong tay nô bọc qua, từng nương tử binh đội lưu loát phóng lên ngựa.
Thiên tính người dân tộc biên cương kiên cường khí khái, tác phong nhanh nhẹn dũng mãnh, cho dù là nam hay nữ đều phần tử hiếu chiến. Đã là nữ nhân làm việc dưới trướng của Đông Phương Thú Thiên, thì lại càng không thua kém mấy đấng mày râu. Tất cả đều là chiến sĩ hạng nhất, khó có trận có thể ra quân, đương nhiên không ai chịu vắng mặt.
Nắm lấy dây cương, đám nương tử quân binh liên tục gào hét, giục ngựa về phía trước.
“Đại nương, xin chờ —— chờ một chút!" Ấn Tâm lo lắng đuổi theo, bóng dáng nhỏ bé lảo đảo trong tuyết.
“À, thiếu chút nữa là quên mất ngươi.” Tiết đại nương quay đầu lại cười, “Quay trở lại đi! Mau trở lại phòng sưởi ấm, ngàn vạn lần đừng bị đông lạnh.”
“Nhưng mà…”
“Để ta đánh cho đám rùa rút đầu nay tan tác, lúc đại nương trở lại sẽ nấu một bữa cơm thật ngon cho ngươi ăn.”
“Nhưng…”
“Đại nương phải đi trước, chậm chút nữa sẽ muộn mất.” Phương xa, tiếng binh khi va chạm không ngừng, ngựa hí người rống, biểu hiện tình huống kịch liệt. Cặp mắt Tiết đại nương lóe sáng, không kịp chờ đợi, xông thẳng ra ngoài cửa lớn.
Nhìn thấy mọi người vội vàng giết địch, không ai chịu ở lại nghe nàng giải thích, Ấn Tâm gấp đến mức muốn khóc òa lên.
Tại sao có thể như vậy? Khôngphải đã ba năm rồi Thương Lang quốc không có động tĩnh gì, vì sao đêm nay lại tới tấn công rồi?
Vặn vặn bàn tay nhỏ bé, nàng đứng trên tuyết giẫm chân tại chỗ, lòng nói như lửa đốt, trong đầu toàn là hình ảnh lúc Đông Phương Thú Thiên rời đi.
Tuy rằng mỗi người đều nói, Thú Tướng quân bách chiến bách thắng, không trận nào không đánh được. Nhưng sư phụ đã nói, năm nay hắn gặp kiếp nạn lớn, trận đấu này, không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì không…
Ầm!
Giống như muốn nghiệm chứng lời nói của Ấn Phong không sai, từ xa truyền đến tiếng nổ vang trời, cả vùng đất chấn động một lần nữa, tiếng kêu thảm thiết bên tai không ngừng. Sắc mặt Ấn Tâm trắng bệch, thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất.
Thuốc nổ này là do ai ném? Là người của Thương Lang quốc? Hay là người của Thú Tướng quân?
Còn tiếng kêu thảm thiết kia là từ đâu truyền đến? Chắc Thú Tướng quân không xảy ra chuyện gì chứ? Còn có đại nương và đại thúc, bọn họ có bị thương không?
Nhìn thấy từng đợt lửa cháy tận trời từ phương Bắc, trong đầu của Ấn Tâm lập tức hiện lên đủ mọi hình ảnh khủng bố, tim gan vừa lo lắng vừa sợ hãi mà co rút dữ dội.
Ưm, không được! Không được! Nàng không thể đứng ở đây suy nghĩ lung tung, nàng phải phấn chấn lên mới được.
Tuy rằng nàng có chút sợ hãi - - ôi, trên thực tế, nàng sợ tới mức quai hàm đều run lên, nhưng nàng lại càng lo lắng cho sự an nguy của Thú Tướng quân. Nàng nhất định phải biết được hắn bình yên vô sự. Cho nên biện pháp duy nhất, chính là nàng cũng đi tham…tham tham tham… tham chiến!
Sư phụ đã nói qua, nàng phải ở bên cạnh hắn thì mới bảo hộ hắn được!
Hít sâu vào một hơi, Ấn Tâm xiết chặt bàn tay trắng như phấn, nhanh chóng ngước đầu nhìn về phía trước. Vừa đúng lúc nàng nhìn thấy mấy con tuấn mã đang đi tới đi lui trong nông trường, mũi không ngừng phun ra khói trắng, yên ngựa đã sẳn sàng trên lưng, chỉ thiếu người cưỡi lên thôi.
Nông trường rộng lớn như vậy, ngoại trừ vài tên thủ vệ ở lại trông coi, có thể xem như người đi nhà trống. Ánh mắt sắc bén của nàng còn phát hiện, cửa gỗ lớn của nông trường vẫn còn chưa đóng.
Nắm chặt quyền, nàng hít sâu vào hơi, sau đó ba chân bốn cẳng, lén lút chạy đi, động tác nhanh chóng chạy về phía bầy ngựa.
Đến ngừng một con tuấn mã hoa ban gần nhất, nàng thử nhấc bước lên, lại phát hiện chân mình quá ngắn, bậc leo ngựa cũng với không tới.
Thì ra ngựa của nông trường đều được chọn lọc cẩn thận, nghiêm chỉnh huấn luyện trở thành những chiến mã tốt nhất. Chưa kể thân ngựa cao to, ngay cả tính tính khí đều rất bình tĩnh, thấy người xa lạ tới gần cũng không kích động đá loạn. Chỉ là vị trí bậc leo ngựa đều được xếp đặt theo cơ thể cao lớn của người phương Bắc, đương nhiên cơ thể bé nhỏ như nàng không thể lên ngựa một cách dễ dàng.
Thất bại vài lần, nàng vừa nóng vừa giận. Đột nhiên tầm mắt phát hiện bên cạnh có một khối đá cao khoảng bằng nửa người, không chút nghĩ ngợi, nàng di chuyển tảng đá đến bên cạnh tuấn mã, nương theo tảng đá lên ngựa dễ dàng.
“Ngươi làm gì đó!” Đột nhiên thủ vệ trên trạm gác hét lớn, muốn ngăn cản hành động ‘cướp ngựa’ của nàng, đáng tiếc lúc ấy đã muộn rồi.
Hoảng hốt vì bị người phát hiện, cộng thêm trong lòng lo lắng, khiến nàng không dám giải thích nhiều, vội vàng giục cương, nhắm cửa chính của nông trường tiến tới.
Bão tuyết lạnh thấu xương không ngừng gào thét, quất lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vô cùng đau đớn, nhưng nàng cũng không dám giảm tốc độ.
Hu hu, thật xin lỗi! Đợi nàng tìm được Thú Tướng quân, sau khi xác định hắn bình yên vô sự thì nàng nhất định hoàn trả ngựa về một cách đàng hoàng, nàng bảo đảm!