Kỷ Khinh Khinh chưa bao giờ được ôm kiểu công chúa như vậy, giờ khi bị Lục Lệ Hành ôm rời đi trước mắt bao người như vậy, cô vừa sợ lại vừa kích động.
Đôi tay đặt trên eo và đầu gối cô dày rộng mạnh mẽ, anh ôm cô thật chặt, Kỷ Khinh Khinh nghe thấy được nhịp tim đập không kiểm soát trong lồng ngực mình.
Một cảm giác không nói nên lời xông thẳng lên đầu cô giống như say rượu, đầu óc choáng váng, còn ngọt hơn cả sô cô la cô vừa ăn.
12 giờ, ánh mặt trời chói chang.
Ánh nắng chói chang tạo nên một tầng bóng râm bên dưới hàng mi dài rậm của Lục Lệ Hành, Kỷ Khinh Khinh nheo hai mắt lại, nhìn đường nét sườn mặt không thể bắt bẻ của Lục Lệ Hành, cảm nhận được sự phập phồng của lồng ngực anh, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh.
"Anh... Anh để tôi xuống đi."
Lục Lệ Hành không để ý đến cô.
Khuôn mặt Kỷ Khinh Khinh đỏ bừng, bụng dưới đau âm ỉ, vừa rồi cô phải tập trung tinh thần quay chụp trong studio, lúc này thần kinh căng thẳng mới được thả lỏng, mệt quá mà.
Cô dựa đầu lên vai Lục Lệ Hành, cả người trực tiếp vùi vào trong lòng anh. Cô từ bỏ chống cự, không còn sức mà náo loạn nữa.
Xe đậu ở ngoài cửa, tài xế tiểu Trương thấy Lục Lệ Hành ôm Kỷ Khinh Khinh ra thì cười cười mở cửa xe.
Kỷ Khinh Khinh đánh một cái lên ngực Lục Lệ Hành: "Bây giờ có thể để tôi xuống chưa?"
Lục Lệ Hành cụp mắt xuống nhìn cô một cái, tuy cô đã trang điểm nhưng vẫn thấy được vẻ ửng đỏ lờ mờ, ánh mắt mơ mơ màng màng, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào anh.
Lục Lệ Hành nhướng mày, đặt người xuống.
Phía sau, Tần Việt và mấy trợ lí chạy ra, Kỷ Khinh Khinh vội vàng chui vào bên trong xe.
"Sếp Lục, đây là túi của cô Kỷ."
Lục Lệ Hành nhận lấy, thuận miệng hỏi: "Ngày mai có sắp xếp việc gì cho cô ấy không?"
Tần Việt nghĩ rồi đáp: "Ngày mai không có, nhưng ngày kia có một sự kiện cần cô ấy tham gia."
"Trong bảy ngày tới không được sắp xếp bất kỳ công việc gì cho cô ấy, nếu có người hỏi thì cứ bảo là tôi nói."
Tần Việt sửng sốt nhưng cũng vẻn vẹn trong nháy mắt mà thôi, sau đó anh ta lập tức đồng ý: "Vâng."
Lục Lệ Hành lên xe, Kỷ Khinh Khinh nhìn mấy người đứng ở ngoài cửa sổ xe, hỏi: "Vừa rồi anh nói gì với họ vậy?"
"Không có gì." Anh liếc Kỷ Khinh Khinh một cái: "Bụng còn đau không?"
Kỷ Khinh Khinh nghe vậy thì che bụng dưới lại rồi gật đầu: "Vẫn hơi đau nhưng mà đỡ hơn rồi, không đau quằn quại nữa, chắc thuốc giảm đau vẫn chưa phát huy hết tác dụng."
Đường đi hơi xóc, Lục Lệ Hành nhìn cô dựa vào ghế sau, đầu lắc lư theo độ đong đưa của xe, hai tay còn đang che trên bụng nhỏ của mình, mày nhíu chặt, rõ ràng không dễ chịu lắm.
Anh bảo tài xế lái chậm một chút, sau đó nói với Kỷ Khinh Khinh: "Cô qua đây."
Kỷ Khinh Khinh nghiêng đầu, nhìn anh với vẻ ngờ vực.
"Tôi nghe nói, làm ấm vùng bụng sẽ thoải mái hơn một chút."
Kỷ Khinh Khinh nhắm mắt nghỉ ngơi, tự lẩm bẩm: "Nhưng mà không có túi chườm nóng...”
Lục Lệ Hành lấy túi chườm nóng mà mình đã nhờ tài xế Tiểu Trương đi mua ra, một tay ôm lấy đầu vai của Kỷ Khinh Khinh, để đầu cô dựa vào bả vai mình, tay kia thì đặt túi chườm nóng trên bụng cô.
Đôi tay của Kỷ Khinh Khinh vẫn đang đặt ở trên bụng, mu bàn tay cảm nhận được độ ấm của túi chườm nóng, không khỏi mở mắt ra: "Anh chuẩn bị khi nào thế?"
"Vừa nãy."
Nhiệt độ vào cuối thu đã dần dần hạ xuống, ban đêm còn chưa đến mười độ, tay chân của Kỷ Khinh Khinh dù là ban ngày hay ban đêm cũng thường lạnh cóng.
Bây giờ đôi tay lạnh cóng được túi chườm nóng này che lại, trong nháy mắt đã ấm lên, đúng là quá thoải mái.
"Sô cô la có ngon không?"
Anh chưa dứt lời, Kỷ Khinh Khinh đã bắt đầu nhớ lại dư vị của sô cô la vừa rồi, đầu lưỡi liếm nhẹ vào răng, dư vị vẫn còn, rất ngọt.
"Ngọt."
Hai mắt Lục Lệ Hành nheo lại, khuôn mặt vui vẻ của Kỷ Khinh Khinh in sâu trong con ngươi đen nhánh của anh.
"Cô và Lộ Dao... đã từng hợp tác rồi à?"
Kỷ Khinh Khinh lục lại tất cả ngôi sao mà nguyên chủ đã từng hợp tác ở trong đầu, nhớ ra đây là lần hợp tác đầu tiên giữa cô với Lộ Dao nên lắc đầu: "Không, đây là lần đầu tiên."
Lục Lệ Hành nhớ tới hình ảnh vừa rồi ở trong studio, Kỷ Khinh Khinh thuần thục không chút ngại ngùng đút sô cô la cho Lộ Dao, sau đó lại hiện lên cảnh cô đứng sau lưng che mắt Lộ Dao rồi lại bị Lộ Dao nắm lấy cổ tay kéo vào lòng, không khỏi cau mày. Phối hợp tốt như vậy, động tác như nước chảy mây trôi không hề có chút gượng gạo nào mà lại là lần đầu tiên à?
"Tôi xin cho cô nghỉ bảy ngày, bảy ngày này cô cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Kỷ Khinh Khinh hoảng sợ: "Bảy ngày á? Sao lại phải xin bảy ngày?"
"Không phải cô không khỏe sao?"
Kỷ Khinh Khinh giải thích với anh: "Thường thì chỉ có ngày đầu tiên bị nghiêm trọng một chút, mấy ngày sau không chạm vào nước lạnh thì sẽ không sao. Ý tốt của anh tôi nhận, nhưng tôi là một ngôi sao đấy, một tháng tôi nghỉ đến bảy ngày thì còn muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa không? Người khác biết sẽ có ý kiến."
"Bọn họ có ý kiến gì thì có thể tới tìm tôi, huống hồ kể cả cô không có công việc thì nhà họ Lục cũng nuôi được cô."
Kỷ Khinh Khinh nghi ngờ nhìn anh: "Anh sẽ không để tôi làm bà chủ toàn thời gian chứ?" Sau đó cô nói: "Tôi cũng không muốn làm!"
Lục Lệ Hành cười như không cười: "Cô? Bà chủ toàn thời gian? Cô có thể làm gì?"
"Tôi biết quét dọn vệ sinh giặt quần áo..."
"Trong nhà có người giúp việc."
"... Tôi còn biết nấu cơm."
"Trong nhà có dì Bùi."
"..." Khóe miệng Kỷ Khinh Khinh giật giật một cái.
Hình như đúng là không cần cô phải làm gì cả.
Nhưng vậy thì không được, nếu như cô thật sự trở thành bà chủ toàn thời gian, mất việc thành sâu lười, lỡ may sau này Lục lệ Hành không cần cô nữa, đuổi cô ra ngoài thì cô xong đời rồi.
Chiếc xe đột ngột phanh gấp, hai người cùng nghiêng người về phía trước, túi chườm nóng đặt ở trên bụng cũng sắp rơi xuống dưới, Lục Lệ Hành nhanh tay nhanh mắt, một tay đỡ Kỷ Khinh Khinh, một tay bắt lấy túi chườm nóng.
Nhưng cũng ngay lúc xe phanh lại, bàn tay đặt nhẹ trên túi chườm nóng của Kỷ Khinh Khinh hơi cứng lại, nhận thấy túi chườm nóng sắp bị rơi xuống nên thuận tay nhặt lên.
Nhưng cô còn chưa nhặt được túi chườm nóng thì bàn tay đã bị một bàn tay khác bắt lấy.
Là tay của Lục Lệ Hành.
Không phải bàn tay mảnh khảnh thon dài của phụ nữ, ngón tay của Lục Lệ Hành thon dài, khớp xương rõ ràng, bàn tay dày rộng mạnh mẽ, che phủ hết mu bàn tay nhỏ bé của cô mà vẫn còn dư dả.
Cũng đúng là kỳ lạ, rõ ràng đã cầm túi chườm nóng lâu như vậy, độ ấm trên tay sớm đã tăng trở lại, nhưng sao bỗng dưng cô lại cảm thấy bàn tay kia của Lục Lệ Hành dày rộng nóng bỏng, giữ ở trên mu bàn tay cô làm cô như bị phỏng, cô rút tay ra khỏi trong lòng bàn tay của anh theo bản năng.
Trong nháy mắt tiếp xúc, trái tim cô đập rộn ràng, nhiệt độ trên gương mặt cũng từ từ tăng lên.
Cái tay kia của Lục Lệ Hành không bắt được túi chườm nóng, cũng không bắt được tay của Kỷ Khinh Khinh nên nhào hụt, đè xuống một cái, dừng ở trên bụng Kỷ Khinh Khinh.
Xuyên thấu qua một tầng quần áo hơi mỏng, nhiệt độ từ lòng bàn tay Lục Lệ Hành truyền đến bụng dưới.
Kỷ Khinh Khinh giật mình, đôi tay che bụng theo phản xạ, cái che này trực tiếp bưng kín bàn tay của Lục Lệ Hành, làm bàn tay Lục Lệ Hành càng gần bụng dưới của cô hơn.
"..."
Đây là tình huống gì thế?
Tay Kỷ Khinh Khinh đặt ở trên mu bàn tay Lục Lệ Hành, lòng bàn tay Lục Lệ Hành lại che ở trên bụng cô.
Trong đầu Kỷ Khinh Khinh ong ong một tiếng, nhịp tim đột nhiên tăng tốc, máu trên khắp cơ thể dồn lại hết lên đầu, khoảnh khắc này làm cô quên cả thở.
Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Lục Lệ Hành rồi thầm nghĩ, anh đang làm gì thế!
Lục Lệ Hành cúi đầu, nhìn cô không chớp mắt, anh nghĩ: thật mềm mại.
Bụng của con gái sao có thể mềm như vậy?
Kỷ Khinh Khinh cảm thấy gương mặt của mình nóng bừng lên: "Anh buông ra."
"Cô buông tay ra trước đi đã."
Kỷ Khinh Khinh vừa cúi đầu đã thấy hai tay của mình đang giao nhau, đặt ở trên mu bàn tay Lục Lệ Hành.
Kỷ Khinh Khinh xấu hổ muốn chết, vội vàng buông tay ra.
Lục Lệ Hành khom người nhặt túi chườm nóng lên, đặt ở trên bụng cô.
Kỷ Khinh Khinh đã có kinh nghiệm, giữ một khoảng cách an toàn với Lục Lệ Hành, ôm túi chườm nóng ngồi bên người Lục Lệ Hành hướng ra cửa sổ. Thế nhưng cô không thể kiểm soát được trái tim đập đang đập rộn ràng, cô giấu đi khuôn mặt nóng đến đỏ bừng, làm bộ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng khi vừa nhắm mắt, cô lại nhớ tới cảm giác hai tay Lục Lệ Hành đặt ở trên bụng mình lúc ban nãy, cảm thấy bàn tay kia còn nóng hơn cả túi chườm nóng cô đang ôm, cũng thoải mái hơn túi chườm nóng.
Cô len lén hé mắt, nhìn Lục Lệ Hành qua cửa sổ xe, chỉ thấy anh cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy được biểu cảm trên mặt.
Vừa rồi hẳn là chỉ hiểu lầm nhỉ?
Kỷ Khinh Khinh ôm túi chườm nóng mà Lục Lệ Hành chuẩn bị cho cô, đầu lưỡi quét ngang một vòng trong miệng, nếm được hương vị ngọt ngào hơn cả lúc ăn sô cô la trong studio ban nãy.
Ngọt đến mức cô không còn cảm nhận được cơn đau âm ỉ ở bụng dưới.
Khoan đã, vừa rồi mình có hóp bụng không nhỉ?
Đầu óc Kỷ Khinh Khinh nhớ lại mọi chuyện vừa rồi, cẩn thận nhớ lại tất cả các chi tiết.
Hình như là không...
Cô hít một hơi sâu, bụng dưới lõm vào trong, ngay cả một chút thịt thừa cũng không có.
Giây tiếp theo cô lại nặng nề thở ra một hơi, bụng hơi gồ lên, tay lặng lẽ sờ sờ rồi lại nhéo nhéo trước bụng mình, thấy được một lớp thịt nhão.
Quần áo cô mặc không nhiều lắm, chỉ một lớp nên rất dễ sờ tới lớp thịt nhão đó, vì thế vừa rồi chắc chắn Lục Lệ Hành đã sờ được!
Kỷ Khinh Khinh bóp lấy thịt trên bụng mình, cô xấu hổ và giận dữ, chỉ hận không thể đập đầu vào cửa xe.
Cô đã từng thấy sáu múi cơ trên bụng Lục Lệ Hành vừa rắn chắc vừa mạnh mẽ lại vô cùng gợi cảm, vậy mà trên bụng cô lại chỉ có một lớp thịt béo mềm mềm.
Sao vừa rồi lại không hóp bụng chứ?
Kỷ Khinh Khinh thậm chí còn không có dũng khí nhìn Lục Lệ Hành tử cửa sổ xe nữa, cô nhắm mắt lại, ép mình phải bình tĩnh!
Ngày mai phải bắt đầu giảm cân vùng bụng mới được!
Chiếc xe từ từ lái về phía trước, Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khinh Khinh nghiêng đầu ngủ xuyên qua cửa sổ xe, tự tay cầm lấy túi chườm nóng đang trượt xuống để lại lên bụng cô. Nhìn vẻ mặt ngủ ngon lành của Kỷ Khinh Khinh, anh khẽ mỉm cười.
"Nhiệm vụ thành công, giá trị sinh mệnh + 20, giá trị sinh mệnh trước mắt là 34 tiếng."
Dưới sự dặn dò lái cẩn thận của Lục Lệ Hành, cuối cùng một giờ sau tài xế mới về đến biệt thự nhà họ Lục.
Chiếc xe từ từ dừng lại.
Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khinh Khinh đang ngủ say nghiêng đầu bên cửa sổ, không đánh thức cô mà đẩy cửa xe ra xuống xe, đi vòng qua bên kia xe, mở cửa xe bên cạnh Kỷ Khinh Khinh ra, cúi người vào trong, hai tay cẩn thận ôm cô ra khỏi xe.
"Anh Lục..."
"Suỵt, để cô ấy ngủ."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lục Lệ Hành: Thật mềm!
Kỷ Khinh Khinh: Cứng quá!
Tác giả: Không hiểu.
Kỷ Khinh Khinh chưa bao giờ được ôm kiểu công chúa như vậy, giờ khi bị Lục Lệ Hành ôm rời đi trước mắt bao người như vậy, cô vừa sợ lại vừa kích động.
Đôi tay đặt trên eo và đầu gối cô dày rộng mạnh mẽ, anh ôm cô thật chặt, Kỷ Khinh Khinh nghe thấy được nhịp tim đập không kiểm soát trong lồng ngực mình.
Một cảm giác không nói nên lời xông thẳng lên đầu cô giống như say rượu, đầu óc choáng váng, còn ngọt hơn cả sô cô la cô vừa ăn.
giờ, ánh mặt trời chói chang.
Ánh nắng chói chang tạo nên một tầng bóng râm bên dưới hàng mi dài rậm của Lục Lệ Hành, Kỷ Khinh Khinh nheo hai mắt lại, nhìn đường nét sườn mặt không thể bắt bẻ của Lục Lệ Hành, cảm nhận được sự phập phồng của lồng ngực anh, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh.
"Anh... Anh để tôi xuống đi."
Lục Lệ Hành không để ý đến cô.
Khuôn mặt Kỷ Khinh Khinh đỏ bừng, bụng dưới đau âm ỉ, vừa rồi cô phải tập trung tinh thần quay chụp trong studio, lúc này thần kinh căng thẳng mới được thả lỏng, mệt quá mà.
Cô dựa đầu lên vai Lục Lệ Hành, cả người trực tiếp vùi vào trong lòng anh. Cô từ bỏ chống cự, không còn sức mà náo loạn nữa.
Xe đậu ở ngoài cửa, tài xế tiểu Trương thấy Lục Lệ Hành ôm Kỷ Khinh Khinh ra thì cười cười mở cửa xe.
Kỷ Khinh Khinh đánh một cái lên ngực Lục Lệ Hành: "Bây giờ có thể để tôi xuống chưa?"
Lục Lệ Hành cụp mắt xuống nhìn cô một cái, tuy cô đã trang điểm nhưng vẫn thấy được vẻ ửng đỏ lờ mờ, ánh mắt mơ mơ màng màng, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào anh.
Lục Lệ Hành nhướng mày, đặt người xuống.
Phía sau, Tần Việt và mấy trợ lí chạy ra, Kỷ Khinh Khinh vội vàng chui vào bên trong xe.
"Sếp Lục, đây là túi của cô Kỷ."
Lục Lệ Hành nhận lấy, thuận miệng hỏi: "Ngày mai có sắp xếp việc gì cho cô ấy không?"
Tần Việt nghĩ rồi đáp: "Ngày mai không có, nhưng ngày kia có một sự kiện cần cô ấy tham gia."
"Trong bảy ngày tới không được sắp xếp bất kỳ công việc gì cho cô ấy, nếu có người hỏi thì cứ bảo là tôi nói."
Tần Việt sửng sốt nhưng cũng vẻn vẹn trong nháy mắt mà thôi, sau đó anh ta lập tức đồng ý: "Vâng."
Lục Lệ Hành lên xe, Kỷ Khinh Khinh nhìn mấy người đứng ở ngoài cửa sổ xe, hỏi: "Vừa rồi anh nói gì với họ vậy?"
"Không có gì." Anh liếc Kỷ Khinh Khinh một cái: "Bụng còn đau không?"
Kỷ Khinh Khinh nghe vậy thì che bụng dưới lại rồi gật đầu: "Vẫn hơi đau nhưng mà đỡ hơn rồi, không đau quằn quại nữa, chắc thuốc giảm đau vẫn chưa phát huy hết tác dụng."
Đường đi hơi xóc, Lục Lệ Hành nhìn cô dựa vào ghế sau, đầu lắc lư theo độ đong đưa của xe, hai tay còn đang che trên bụng nhỏ của mình, mày nhíu chặt, rõ ràng không dễ chịu lắm.
Anh bảo tài xế lái chậm một chút, sau đó nói với Kỷ Khinh Khinh: "Cô qua đây."
Kỷ Khinh Khinh nghiêng đầu, nhìn anh với vẻ ngờ vực.
"Tôi nghe nói, làm ấm vùng bụng sẽ thoải mái hơn một chút."
Kỷ Khinh Khinh nhắm mắt nghỉ ngơi, tự lẩm bẩm: "Nhưng mà không có túi chườm nóng...”
Lục Lệ Hành lấy túi chườm nóng mà mình đã nhờ tài xế Tiểu Trương đi mua ra, một tay ôm lấy đầu vai của Kỷ Khinh Khinh, để đầu cô dựa vào bả vai mình, tay kia thì đặt túi chườm nóng trên bụng cô.
Đôi tay của Kỷ Khinh Khinh vẫn đang đặt ở trên bụng, mu bàn tay cảm nhận được độ ấm của túi chườm nóng, không khỏi mở mắt ra: "Anh chuẩn bị khi nào thế?"
"Vừa nãy."
Nhiệt độ vào cuối thu đã dần dần hạ xuống, ban đêm còn chưa đến mười độ, tay chân của Kỷ Khinh Khinh dù là ban ngày hay ban đêm cũng thường lạnh cóng.
Bây giờ đôi tay lạnh cóng được túi chườm nóng này che lại, trong nháy mắt đã ấm lên, đúng là quá thoải mái.
"Sô cô la có ngon không?"
Anh chưa dứt lời, Kỷ Khinh Khinh đã bắt đầu nhớ lại dư vị của sô cô la vừa rồi, đầu lưỡi liếm nhẹ vào răng, dư vị vẫn còn, rất ngọt.
"Ngọt."
Hai mắt Lục Lệ Hành nheo lại, khuôn mặt vui vẻ của Kỷ Khinh Khinh in sâu trong con ngươi đen nhánh của anh.
"Cô và Lộ Dao... đã từng hợp tác rồi à?"
Kỷ Khinh Khinh lục lại tất cả ngôi sao mà nguyên chủ đã từng hợp tác ở trong đầu, nhớ ra đây là lần hợp tác đầu tiên giữa cô với Lộ Dao nên lắc đầu: "Không, đây là lần đầu tiên."
Lục Lệ Hành nhớ tới hình ảnh vừa rồi ở trong studio, Kỷ Khinh Khinh thuần thục không chút ngại ngùng đút sô cô la cho Lộ Dao, sau đó lại hiện lên cảnh cô đứng sau lưng che mắt Lộ Dao rồi lại bị Lộ Dao nắm lấy cổ tay kéo vào lòng, không khỏi cau mày. Phối hợp tốt như vậy, động tác như nước chảy mây trôi không hề có chút gượng gạo nào mà lại là lần đầu tiên à?
"Tôi xin cho cô nghỉ bảy ngày, bảy ngày này cô cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Kỷ Khinh Khinh hoảng sợ: "Bảy ngày á? Sao lại phải xin bảy ngày?"
"Không phải cô không khỏe sao?"
Kỷ Khinh Khinh giải thích với anh: "Thường thì chỉ có ngày đầu tiên bị nghiêm trọng một chút, mấy ngày sau không chạm vào nước lạnh thì sẽ không sao. Ý tốt của anh tôi nhận, nhưng tôi là một ngôi sao đấy, một tháng tôi nghỉ đến bảy ngày thì còn muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa không? Người khác biết sẽ có ý kiến."
"Bọn họ có ý kiến gì thì có thể tới tìm tôi, huống hồ kể cả cô không có công việc thì nhà họ Lục cũng nuôi được cô."
Kỷ Khinh Khinh nghi ngờ nhìn anh: "Anh sẽ không để tôi làm bà chủ toàn thời gian chứ?" Sau đó cô nói: "Tôi cũng không muốn làm!"
Lục Lệ Hành cười như không cười: "Cô? Bà chủ toàn thời gian? Cô có thể làm gì?"
"Tôi biết quét dọn vệ sinh giặt quần áo..."
"Trong nhà có người giúp việc."
"... Tôi còn biết nấu cơm."
"Trong nhà có dì Bùi."
"..." Khóe miệng Kỷ Khinh Khinh giật giật một cái.
Hình như đúng là không cần cô phải làm gì cả.
Nhưng vậy thì không được, nếu như cô thật sự trở thành bà chủ toàn thời gian, mất việc thành sâu lười, lỡ may sau này Lục lệ Hành không cần cô nữa, đuổi cô ra ngoài thì cô xong đời rồi.
Chiếc xe đột ngột phanh gấp, hai người cùng nghiêng người về phía trước, túi chườm nóng đặt ở trên bụng cũng sắp rơi xuống dưới, Lục Lệ Hành nhanh tay nhanh mắt, một tay đỡ Kỷ Khinh Khinh, một tay bắt lấy túi chườm nóng.
Nhưng cũng ngay lúc xe phanh lại, bàn tay đặt nhẹ trên túi chườm nóng của Kỷ Khinh Khinh hơi cứng lại, nhận thấy túi chườm nóng sắp bị rơi xuống nên thuận tay nhặt lên.
Nhưng cô còn chưa nhặt được túi chườm nóng thì bàn tay đã bị một bàn tay khác bắt lấy.
Là tay của Lục Lệ Hành.
Không phải bàn tay mảnh khảnh thon dài của phụ nữ, ngón tay của Lục Lệ Hành thon dài, khớp xương rõ ràng, bàn tay dày rộng mạnh mẽ, che phủ hết mu bàn tay nhỏ bé của cô mà vẫn còn dư dả.
Cũng đúng là kỳ lạ, rõ ràng đã cầm túi chườm nóng lâu như vậy, độ ấm trên tay sớm đã tăng trở lại, nhưng sao bỗng dưng cô lại cảm thấy bàn tay kia của Lục Lệ Hành dày rộng nóng bỏng, giữ ở trên mu bàn tay cô làm cô như bị phỏng, cô rút tay ra khỏi trong lòng bàn tay của anh theo bản năng.
Trong nháy mắt tiếp xúc, trái tim cô đập rộn ràng, nhiệt độ trên gương mặt cũng từ từ tăng lên.
Cái tay kia của Lục Lệ Hành không bắt được túi chườm nóng, cũng không bắt được tay của Kỷ Khinh Khinh nên nhào hụt, đè xuống một cái, dừng ở trên bụng Kỷ Khinh Khinh.
Xuyên thấu qua một tầng quần áo hơi mỏng, nhiệt độ từ lòng bàn tay Lục Lệ Hành truyền đến bụng dưới.
Kỷ Khinh Khinh giật mình, đôi tay che bụng theo phản xạ, cái che này trực tiếp bưng kín bàn tay của Lục Lệ Hành, làm bàn tay Lục Lệ Hành càng gần bụng dưới của cô hơn.
"..."
Đây là tình huống gì thế?
Tay Kỷ Khinh Khinh đặt ở trên mu bàn tay Lục Lệ Hành, lòng bàn tay Lục Lệ Hành lại che ở trên bụng cô.
Trong đầu Kỷ Khinh Khinh ong ong một tiếng, nhịp tim đột nhiên tăng tốc, máu trên khắp cơ thể dồn lại hết lên đầu, khoảnh khắc này làm cô quên cả thở.
Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Lục Lệ Hành rồi thầm nghĩ, anh đang làm gì thế!
Lục Lệ Hành cúi đầu, nhìn cô không chớp mắt, anh nghĩ: thật mềm mại.
Bụng của con gái sao có thể mềm như vậy?
Kỷ Khinh Khinh cảm thấy gương mặt của mình nóng bừng lên: "Anh buông ra."
"Cô buông tay ra trước đi đã."
Kỷ Khinh Khinh vừa cúi đầu đã thấy hai tay của mình đang giao nhau, đặt ở trên mu bàn tay Lục Lệ Hành.
Kỷ Khinh Khinh xấu hổ muốn chết, vội vàng buông tay ra.
Lục Lệ Hành khom người nhặt túi chườm nóng lên, đặt ở trên bụng cô.
Kỷ Khinh Khinh đã có kinh nghiệm, giữ một khoảng cách an toàn với Lục Lệ Hành, ôm túi chườm nóng ngồi bên người Lục Lệ Hành hướng ra cửa sổ. Thế nhưng cô không thể kiểm soát được trái tim đập đang đập rộn ràng, cô giấu đi khuôn mặt nóng đến đỏ bừng, làm bộ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng khi vừa nhắm mắt, cô lại nhớ tới cảm giác hai tay Lục Lệ Hành đặt ở trên bụng mình lúc ban nãy, cảm thấy bàn tay kia còn nóng hơn cả túi chườm nóng cô đang ôm, cũng thoải mái hơn túi chườm nóng.
Cô len lén hé mắt, nhìn Lục Lệ Hành qua cửa sổ xe, chỉ thấy anh cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy được biểu cảm trên mặt.
Vừa rồi hẳn là chỉ hiểu lầm nhỉ?
Kỷ Khinh Khinh ôm túi chườm nóng mà Lục Lệ Hành chuẩn bị cho cô, đầu lưỡi quét ngang một vòng trong miệng, nếm được hương vị ngọt ngào hơn cả lúc ăn sô cô la trong studio ban nãy.
Ngọt đến mức cô không còn cảm nhận được cơn đau âm ỉ ở bụng dưới.
Khoan đã, vừa rồi mình có hóp bụng không nhỉ?
Đầu óc Kỷ Khinh Khinh nhớ lại mọi chuyện vừa rồi, cẩn thận nhớ lại tất cả các chi tiết.
Hình như là không...
Cô hít một hơi sâu, bụng dưới lõm vào trong, ngay cả một chút thịt thừa cũng không có.
Giây tiếp theo cô lại nặng nề thở ra một hơi, bụng hơi gồ lên, tay lặng lẽ sờ sờ rồi lại nhéo nhéo trước bụng mình, thấy được một lớp thịt nhão.
Quần áo cô mặc không nhiều lắm, chỉ một lớp nên rất dễ sờ tới lớp thịt nhão đó, vì thế vừa rồi chắc chắn Lục Lệ Hành đã sờ được!
Kỷ Khinh Khinh bóp lấy thịt trên bụng mình, cô xấu hổ và giận dữ, chỉ hận không thể đập đầu vào cửa xe.
Cô đã từng thấy sáu múi cơ trên bụng Lục Lệ Hành vừa rắn chắc vừa mạnh mẽ lại vô cùng gợi cảm, vậy mà trên bụng cô lại chỉ có một lớp thịt béo mềm mềm.
Sao vừa rồi lại không hóp bụng chứ?
Kỷ Khinh Khinh thậm chí còn không có dũng khí nhìn Lục Lệ Hành tử cửa sổ xe nữa, cô nhắm mắt lại, ép mình phải bình tĩnh!
Ngày mai phải bắt đầu giảm cân vùng bụng mới được!
Chiếc xe từ từ lái về phía trước, Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khinh Khinh nghiêng đầu ngủ xuyên qua cửa sổ xe, tự tay cầm lấy túi chườm nóng đang trượt xuống để lại lên bụng cô. Nhìn vẻ mặt ngủ ngon lành của Kỷ Khinh Khinh, anh khẽ mỉm cười.
"Nhiệm vụ thành công, giá trị sinh mệnh + , giá trị sinh mệnh trước mắt là tiếng."
Dưới sự dặn dò lái cẩn thận của Lục Lệ Hành, cuối cùng một giờ sau tài xế mới về đến biệt thự nhà họ Lục.
Chiếc xe từ từ dừng lại.
Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khinh Khinh đang ngủ say nghiêng đầu bên cửa sổ, không đánh thức cô mà đẩy cửa xe ra xuống xe, đi vòng qua bên kia xe, mở cửa xe bên cạnh Kỷ Khinh Khinh ra, cúi người vào trong, hai tay cẩn thận ôm cô ra khỏi xe.
"Anh Lục..."
"Suỵt, để cô ấy ngủ."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lục Lệ Hành: Thật mềm!
Kỷ Khinh Khinh: Cứng quá!
Tác giả: Không hiểu.