Hoàng hôn màu cam nhạt cuối cùng cũng chìm xuống đường chân trời, trên bờ biển, đống lửa trại bị gió biển thổi bay phất phới.
Nhóm người Kỷ Khinh Khinh ngồi bên bàn dài, vừa ăn cơm xong, mấy người vừa trò chuyện câu được câu mất vừa ăn hoa quả, nhưng rõ ràng nhân vật chính tối nay là Lâm Trăn.
Trong lúc dùng bữa, cô ấy ngọt ngào qua lại với Trần Thư Diệc đến mức không coi ai ra gì, bất chấp Lục Lệ Hành và Kỷ Khinh Khinh ngồi cùng bàn, cũng không thèm chú ý nhân viên tổ ekip và camera xung quanh, Kỷ Khinh Khinh nhìn hành động nóng rực ấy mà thấy ê cả răng.
"Chồng ơi, những thứ này đều do anh sắp xếp hả? Sao em không biết?"
"Để em biết làm gì còn ngạc nhiên?"
Một cái hôn chụt chụt.
"Chiếc nhẫn này mắc thế mà anh cũng bất chấp mua!"
"Thứ em thích, đắt mấy cũng đáng."
Chụt chụt chít chít hôn nhau.
"Chồng ơi, em muốn ăn cái kia..."
"A ~"
Kỷ Khinh Khinh yên lặng chuyển mắt sang đĩa trái cây trước mặt, lại nhìn Lục Lệ Hành im lặng là vàng, không có vật tham chiếu còn tốt, có vật tham chiếu này rồi so sánh mới thấy Lục Lệ Hành như khúc gỗ.
Có biết yêu đương không vậy?
Có biết không!!!
Vậy mà lại không bị kích thích.
Trong lòng Kỷ Khinh Khinh gào thét, nhưng nét mặt vẫn gió êm sóng lặng giữ nguyên nụ cười như cũ.
Cô là một người phụ nữ có sự nghiệp, không thể cả ngày hao tổn tâm trí chỉ vì chút tình cảm yêu đương ấy.
Lục Lệ Hành muốn tặng thì tặng, không tặng thì thôi, cô cũng không phải không tiền không năng lực, nỗ lực kiếm tiền, tự mua cho mình, tự làm nữ vương của bản thân!
"Chồng ơi, cám ơn chiếc nhẫn của anh, em vô cùng thích."
... Trần Thư Diệc thật tốt.
Cô ghé sát vào Lục Lệ Hành, thấp giọng nói: "Chồng, anh mua chiếc nhẫn ngọc bích này cho Lâm Trăn ở buổi đấu giá nào?"
Lời này có vẻ hơi lạ. Lục Lệ Hành thấp giọng nói: "Anh mua hộ Trần Thư Diệc, làm sao vậy?"
Không phải cũng giống nhau sao?
"Tò mò thôi, anh nói hôm qua mới đấu giá mà hôm nay đã đưa đến..."
Lục Lệ Hành thấp giọng: "Mới đưa tới lúc sáng sớm mới, hiệu suất quá thấp."
"..." Xem ra là một buổi đấu giá mình không thể đến được.
Hai người show ân ái đủ rồi mới chú ý tới hai người Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành bị lạnh nhạt hồi lâu, khuôn mặt không hề áy náy, mà chỉ cười cười với hai người: "Sao chỉ nhìn thế, ăn đi."
Kỷ Khinh Khinh nhìn đĩa trái cây trước bàn, lúng túng lịch sự nở nụ cười.
"Bây giờ mấy giờ rồi" Trần Thư Diệc liếc nhìn sắc trời: "Quá muộn rồi, giải tán nhé?"
Lâm Trăn nhìn đồng hồ: "Bảy giờ bốn mươi lăm."
"Đã trễ thế rồi? Thế mà đã tám giờ rồi" Trần Thư Diệc vội vàng nói: "Lệ Hành, cậu xem, bây giờ cũng gần tám giờ rồi, cậu mau đưa Khinh Khinh về nghỉ đi, tôi và Trăn Trăn cũng về đây."
Mày Kỷ Khinh Khinh nhíu chặt có thể kẹp chết con ruồi.
Tám giờ được coi là muộn? Mới nói chuyện được mấy phút?
Không phải bàn ăn của họ mới dọn đi, hoa quả còn chưa ăn sao?
Lục Lệ Hành cũng không hề để ý, đứng dậy: "Chúng tôi đi trước đây."
Nói rồi anh gọi Kỷ Khinh Khinh đứng dậy, hai đôi lần lượt rời khỏi bàn ăn, trở về phòng nghỉ ngơi.
Vừa về tới khách sạn, gió lạnh thổi một cái, người có cảm giác dinh dính, Kỷ Khinh Khinh rất khó chịu, lầm bầm một câu: "Em đi tắm trước."
Nói xong cô cầm quần áo vào phòng tắm.
Vừa đóng cửa, Lục Lệ Hành ngồi trên ghế salon suy nghĩ sâu xa, cuối cùng cầm điện thoại tìm kiếm “cách cầu hôn lãng mạn”.
Tìm được ,, kết quả liên quan.
Lục Lệ Hành vừa nhìn một cái, lông mày càng nhíu càng chặt.
- Người yêu phải xem! Một số phương thức cầu hôn lãng mạn giúp bạn ôm được người đẹp về nhà!
Một người đàn ông và bạn anh ta cùng lái chiếc Ferrari sang trọng đến công ty của bạn gái, đứng ngoài cửa cầu hôn.
Lục Lệ Hành nhướng mày, đóng trang web lại.
- Kế hoạch cầu hôn được bố trí online.
Ấn vào trang web này mới phát hiện ra là một công ty quảng cáo, Lục Lệ Hành muốn tắt, nhưng đã không kịp nữa rồi, giao diện khung chat nhảy ra, mấy tin nhắn gửi tới.
- Anh trai, muốn lên kế hoạch cầu hôn hả? Dự toán bao nhiêu tôi giúp anh, tuyệt đối khiến bạn đời của anh cảm động phát khóc!
Hai chữ phát khóc hấp dẫn ánh mắt Lục Lệ Hành.
Ngay sau đó, giao diện khung chat liên tiếp nhảy ra mấy tin nhắn nữa.
- Dự toán có hạn?
- Dự toán một nghìn hãy gọi tôi ~
- Dự toán mười nghìn hãy gọi tôi ~
- Dự toán một trăm nghìn hãy gọi tôi ~
- Dự toán hai trăm ngàn hãy gọi tôi ~
Lục Lệ Hành lắc đầu, dự toán quá thấp, không được.
Tắt trang web, tiếp tục nhìn xuống.
Hoa tươi, bong bóng, quá tục.
Đều không được.
Sau khi rời khỏi trang web, anh gọi điện cho Trần Thư Diệc.
Chuông điện thoại vang lên lúc lâu, Trần Thư Diệc mới nghe máy.
Giọng ói nghe hơi hổn hển: "Đã trễ thế rồi, tìm tôi có chuyện gì?"
"Muốn xin cậu giúp một chuyện."
"Vội cái gì? Gấp lắm sao? Không gấp ngày mai hãy nói."
"Gấp."
Trần Thư Diệc thấp giọng: "Chuyện gì?"
"Tôi muốn cầu hôn Khinh Khinh, nhưng không có ý tưởng gì, cậu nhiều cách, tối nay giúp tôi đi."
"Tối nay? Vội như vậy?"
"Ừ."
"Tổng giám đốc Lục, tôi biết tôi là nhân viên của cậu, nhưng phiền cậu thông cảm cho tâm trạng của nhân viên chúng tôi được không? Đã trễ thế rồi, hơn nữa không lâu trước đây tôi mới cầu hôn Trăn Trăn xong, bầu không khí rất đúng dịp, không phải chuyện quan trọng như mạng người, tối nay đừng quấy rầy tôi, được không? Ngày mai! Ngày mai tôi nhất định sẽ nghĩ cho anh một màn cầu hôn tài hoa hơn người khiến Kỷ Khinh Khinh cảm động phát khóc!"
Lục Lệ Hành im lặng: "Nếu tôi nói, quả thật là quan trọng như mạng người, tối nay cậu..."
Đầu bên kia điện thoại của Trần Thư Diệc truyền đền giọng nói của Lâm Trăn: "Thư Diệc, chuyện gì thế?"
"Không có việc gì không có việc gì, việc nhỏ thôi." Nói xong anh ấy lại dí sát mic, thấp giọng nói: "Ngày mai tôi nói chuyện với cậu sau, hôm nay không nói nữa, cúp đây."
Điện thoại vang lên tiếng tít tít.
Lục Lệ Hành thở dài một hơi, đang lướt lướt vì không có nhiều số điện thoại trong danh bạ, nhưng lướt tới lướt lui cũng không có mấy người thích hợp, cuối cùng chỉ đành đưa mắt nhìn số điện thoại “ông nội”.
Điện thoại vừa gọi rất nhanh đã có người nghe.
"Ông nội, ông nghỉ ngơi chưa?"
Giọng nói sang sảng của ông Lục truyền đến: "Vẫn chưa, sao tối nay lại nhớ tới gọi điện cho ông?"
Lục Lệ Hành liếc nhìn về phía phòng tắm, đứng dậy đi vào phòng ngủ, thấp giọng: "Là như vậy, cháu có chuyện muốn xin ông chỉ bảo."
"Chuyện gì?"
Lục Lệ Hành đóng cửa phòng lại, cũng khóa luôn, Lục Lệ Hành làm việc luôn luôn quả quyết sấm rền gió cuốn nắm chặt điện thoại, cổ họng như bị vướng thứ gì, một câu cũng khó mở miệng.
Ông Lục cũng không gấp: "Không vội, có chuyện gì khó giải quyết, cứ suy nghĩ kỹ trong đầu đã, ông nội là người từng trải, cháu nói rõ với ông nội, ông có thể cho cháu một số lời khuyên."
"Là như vậy" Cổ họng Lục Lệ Hành căng lên: "Tối nay, Trần Thư Diệc cầu hôn Lâm Trăn rồi."
"Không phải hai đứa nó đã kết hôn biết nhiều năm rồi sao? Sao lại còn cầu hôn?"
"Trần Thư Diệc nói, thời điểm hai người họ mới kết hôn, chưa cầu hôn tử tế nên lần này ủy thác cháu đấu giá được một chiếc nhẫn kim cương ở buổi đấu giá, tối nay đã sắp xếp một màn cầu hôn ở cạnh biển..."
Ông Lục xứng đáng là người từng trải, vừa nghe đã hiểu ý.
"Cháu muốn cầu hôn Khinh Khinh?"
"Được đấy, ông nội ủng hộ cháu, đối xử với phụ nữ phải kiên trì và lãng mạn, cháu yên tâm mạnh dạn làm đi."
Lục Lệ Hành im lặng trong giây lát, cuối cùng chỉ nói ba chữ: "Cháu biết rồi."
"Vậy cháu còn vấn đề gì muốn hỏi ông nội không?"
"Nhưng, cháu không biết nên làm thế nào để lên kế hoạch một buổi cầu hôn lãng mạn."
Ông Lục thoải mái cười: "Trong chuyện này cần phải cố tình lên kế hoạch sao? Có một số việc, nghĩ gì làm lấy, nghi thức và phương pháp không quan trọng, quan trọng là... cháu có lòng chân tình không."
Lục Lệ Hành không nói gì.
"Ông nội biết, cháu muốn cho Khinh Khinh một màn cầu hôn bất ngờ hạnh phúc, long trọng lại lãng mạn, chuyện này cũng được, nhưng cho dù là long trọng hay tầm thường, cháu phải nhớ kỹ, phải dùng trái tim."
Lục Lệ Hành lẳng lặng đứng đó, sau một lúc lâu mới cúi đầu trả lời một câu: "Cháu biết rồi, cảm ơn ông nội."
"Không cần cảm ơn."
"Vậy ông nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ân."
Nói xong anh cúp điện thoại.
Dùng trái tim?
- "Đúng, phải dùng trái tim! Màn cầu hôn không liên quan gì đến long trọng, chỉ cần dùng trái tim, không có chuyện gì không thành công!"
Lục Lệ Hành lấy hộp nhẫn để trong túi đã chuẩn bị từ lâu ra, cầm trong lòng bàn tay, đứng trước cửa sổ nhìn biển cả mênh mông vô bờ, gió biển thổi vào, anh đột nhiên xoay người rời khỏi phòng.
Đợi Kỷ Khinh Khinh đi từ phòng tắm ra, trong phòng đã không thấy Lục Lệ Hành đâu rồi, tìm một hồi rồi cầm điện thoại định gọi cho Lục Lệ Hành, nhưng không ai nghe máy.
Hẳn đã xảy ra chuyện gì!?
Đối với việc Lục Lệ Hành đi đâu, Kỷ Khinh Khinh không bám theo mấy, sau khi sấy khô tóc, đang chuẩn bị kéo rèm cửa sổ ra, trong lúc vô tình lại thấy hình như có người trên bãi biển.
Dưới lầu chỗ cô ở là bãi biển, nhưng xuống lầu đi chưa đến trăm mét về bên phải là một chỗ chồi ra mặt biển và bãi đá ngầm, chỗ đó có đèn sáng và tiếng người, vừa nhìn là biết đó là người của chương trình, không biết ở đó làm gì.
Có lẽ là những đôi yêu nhau khác đang tản bộ?
Kỷ Khinh Khinh không nghĩ nhiều, kéo rèm cửa sổ lên.
Bây giờ là tám rưỡi, đến khi đồng hồ trên tường hướng đúng chín giờ, cuối cùng Kỷ Khinh Khinh không ngồi yên được nữa, gọi điện cho người của chương trình hỏi hướng đi của Lục Lệ Hành.
Nhưng vậy mà chương trình lại nói không biết.
Kỳ lạ.
Tối rồi còn đi đâu?
Chờ tới chờ lui đến chín rưỡi, Kỷ Khinh Khinh thay quần áo chuẩn bị ra cửa xem thế nào, vừa thay giày, cửa phòng mở ra.
Lục Lệ Hành đi từ ngoài cửa vào, hiển nhiên cũng không ngờ sẽ gặp Kỷ Khinh Khinh ở cửa, ngây người một lát.
"Anh đi đâu vậy?" Kỷ Khinh Khinh thét một tiếng kinh hãi: "Em gọi điện cho chương trình, chương trình cũng không biết anh đi đâu, tối muộn rồi, anh..."
Lúc nhìn thấy tay Lục Lệ Hành, Kỷ Khinh Khinh bỗng im bặt.
"Tay anh làm sao vậy?" Chú ý tới tay của Lục Lệ Hành, Kỷ Khinh Khinh mới chú ý tới dáng vẻ có hơi chật vật của Lục Lệ Hành.
Chỗ đầu gối trên quần tây có rõ ràng nếp uốn, thậm chí ống quần còn bị dính không ít bùn, ống tay áo sơmi vén đến trên khuỷu tay, nhưng mép áo có dấu vết bị dính nước, quan trọng nhất là hai cánh tay có dấu vết bị đá to cắt trúng, nghiêm trọng nhất là lòng bàn tay, từ cuối ngón trỏ tới cạnh ngoài cổ tay, ngang toàn bộ lòng bàn tay có một vết rách rất dài, vết thương bị ngâm trong nước biển quá lâu, các mép thịt xung quanh bong ra, trắng bệch.
Vết thương này rất đau.
Nhưng Lục Lệ Hành lại không thèm để ý.
"Anh đã làm gì?" Kỷ Khinh Khinh cầm tay anh, vừa nóng ruột vừa tức trừng mắt liếc anh một cái: "Em đi hỏi xem xung quanh khách sạn có bệnh viện không."
Nói xong xoay người chuẩn bị đi lấy điện thoại.
Lục Lệ Hành mượn đà giữ tay cô lại: "Anh không sao, anh đi tìm... tìm hộp."
"Tối muộn rồi còn tìm hộp gì? Anh chờ một chút, em tìm điện thoại, chúng ta đến bệnh viện đã! Dù gì cũng phải thuốc bôi khử trùng đã!"
"Nhưng cái hộp đó có đồ bên trong" Lục Lệ Hành hít một hơi thật sâu, nói: "Anh không sao, anh chỉ muốn... đưa em đến một nơi."
"Nơi nào?"
Lục Lệ Hành dùng tay không bị thương nắm chặt tay cô, ôm tâm trạng thấp thỏm bất an, nói: "Em đi theo anh."