Khương Tỉnh vẫn không nói gì.
Lông mày Thẩm Bạc An càng nhíu chặt, cô bé trong lòng nghiêng đầu nhìn anh ta, nhỏ giọng gọi: “Ba.”
Thẩm Bạc An dường như không nghe thấy, vẻ mặt phức tạp nhìn Khương Tỉnh. Cô bé có vẻ rất thất vọng, trong đôi mắt đen nhánh từng giọt nước mắt lại chảy ra, cô bé khịt mũi, bàn tay nhỏ bé móc móc nút áo Thẩm Bạc An, mím môi gọi lần nữa: “Ba.”
Khương Tỉnh ý thức được cô không cần như đứa ngốc đứng ở đây. Chỉ là ngẫu nhiên gặp lại người cũ mà thôi, nếu tránh không được, liếc mắt cái thì thôi, ôn chuyện gì đó thật quá giả dối.
Cô kéo tay Trần Thứ, nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Được.” Trần Thứ đáp một tiếng.
Thẩm Bạc An nhìn theo hai người đi ra khỏi cửa trung tâm thương mại. Anh ta không chần chừ lập tức đi theo, ra ngoài cửa thấy bọn họ đang băng qua đường sang bên đối diện, vẫy một chiếc taxi, Thẩm Bạc An dừng một chút, nhìn biển số xe, bước nhanh tới bãi đỗ xe, đặt đứa bé vào ghế trước, lên xe lái đi.
Xe taxi đi không nhanh, Thẩm Bạc An đi theo, cô bé ngồi ở ghế phụ đáng thương gọi anh ta mấy tiếng, anh ta không có lòng dạ nào trả lời, dỗ dành qua loa hai câu, nhìn chằm chằm xe phía trước.
Xe đi khoảng một tiếng, đến một khu nhà, rẽ ngang rẽ dọc, đi qua hai con đường nhỏ đến dừng trước cửa tiểu khu kiểu cũ.
Thẩm Bạc An không đến gần, dừng ở bãi đậu xe đối diện, nhìn hai người kia từ trên xe xuống, dắt tay nhau đi vào khu nhà. Trong lúc bất tri bất giác, khuôn mặt anh ta đã khôi phục vẻ âm trầm lạnh lùng.
Hai thân ảnh trong tầm mắt từ từ đi xa, quẹo vào khúc quanh liền biến mất.
Thẩm Bạc An trầm mặc ngồi một hồi, trong lòng buồn bực, không để ý đến con gái đưa kẹo thỏ trắng tới, lấy một điếu thuốc ra, cầm búp bê vải ở ghế sau đưa cho cô bé.
Cô bé bị búp bê vải hấp dẫn, tự chơi một mình.
Thẩm Bạc An mở cửa xuống xe.
Một cơn gió thổi vào mặt, anh ta hoảng hốt, châm thuốc, dựa vào cửa xe từ từ hút.
Hút được một nửa, di động trong túi quần vang lên.
Người gọi là bạn của Thẩm Bạc An, Tống Vũ, Tống Vũ trước tiên là oán giận một trận, Thẩm Bạc An rũ mắt nghe xong, một câu cũng không đáp lại. Tống Vũ cảm thấy kỳ quái, bất mãn “Alo” một tiếng, nói: “Lão Thẩm, cậu có nghe hay không thế, chạy đi đâu vậy? Không phải bảo tớ chờ sao, tớ với Phương Kỳ đã đồng ý sẽ đưa Ninh Ninh đi chơi, cậu mau đưa cô bé tới đây!”
Thẩm Bạc An nghiêng đầu nhìn vào trong xe, cô bé đang chơi một mình rất vui vẻ.
Im lặng một chút, Thẩm Bạc An ngẩng đầu nhìn xung quanh, báo địa chỉ cho Tống Vũ: “Tớ không đi được, cậu tới đón Ninh Ninh đi.”
“Tớ nói này, cậu bận rộn cái gì vậy? Sao không đi được?” Tống Vũ nghi hoặc không hiểu.
Thẩm Bạc An không giải thích, chỉ nói: “Cậu tới đây đi.”
Đầu kia, Tống Vũ mắng một tiếng, nhưng cuối cùng cũng khuất phục, “Được rồi, cậu là đại gia, tớ qua giờ đây!”
Không lâu sau, Tống Vũ lái một chiếc xe việt dã tới, anh ta mới từ công ty điện ảnh Đông Giao đón bạn gái, mở chỉ đường mới tìm được nơi này.
Tống Vũ để bạn gái đợi trong xe, tự mình đi xuống oán hận với Thẩm Bạc An: “Chỗ này thật là khó tìm, thật không hiểu nổi sao cậu lại chạy tới đây?”
Thẩm Bạc An không nói gì, ôm con gái từ trong xe ra: “Ninh Ninh, hôm nay chú Tống và dì dẫn con đi chơi nhé.”
Ninh Ninh vừa nhìn thấy Tống Vũ, giang tay ra đòi anh ta ôm, gọi: “Ba nuôi!”
Tống Vũ cười không khép miệng được, nhân cơ hội chế nhạo Thẩm Bạc An: “Xem đi, con gái còn có lòng hơn cậu nhiều, lúc này cậu không đồng ý cũng không được, từ hôm nay trở đi, tớ và Phương Kỳ vinh dự trở thành ba mẹ nuôi!”
Thẩm Bạc An không có tâm trạng ba hoa với anh ta, giao Ninh Ninh cho anh ta, nói cảm ơn, chỉ ra đường: “Đi đi.”
“Cậu ở đây làm gì?” Tống Vũ lại hỏi lần nữa.
“Không có gì.” Thẩm Bạc An mở cửa xe ngồi vào, hiển nhiên là không muốn nói nhiều.
Tống Vũ liếc mắt: “Cậu thật sự là…” Chậc chậc, mặc kệ, ôm Ninh Ninh đi.
Thẩm Bạc An ngồi một mình trong xe, nửa ngày trôi qua, trong gạt tàn chất đầy thuốc.
Trong mấy tiếng này, Thẩm Bạc An nhớ lại một chuyện, mấy năm trước từng nghe Tôn Trình nói, Trần Thứ tốt nghiệp ngành kiến trúc, đến đại học Z học nghiên cứu sinh, tính ra, hình như năm nay tốt nghiệp.
Còn Khương Tỉnh…
Năm ấy cô một mình rời đi, cắt đứt tất cả liên lạc với anh ta, hôm sau đã không cách nào gọi điện thoại cho cô được, tất cả tài khoảng mạng xã hội cô cũng không sử dụng nữa, ngay cả hòm thư dùng nhiều năm cũng bỏ, anh ta gửi mấy bức thư, tất cả đều như đá chìm đáy biển.
Cô quyết tâm muốn đoạn tuyệt sạch sẽ với anh ta.
Từ đó anh ta cũng thôi không đi tìm cô nữa. Cô để lại mấy thứ trong nhà, anh ta đã gói lại cẩn thận, nhét vào nhà kho.
Có một lần vào cuối năm, dì Giang Thấm Ninh đến quét dọn, không biết làm sao thấy được những thứ đó, ầm ĩ với anh ta một trận. Hôm sau, hai thùng đồ kia không thấy đâu nữa.
Đều đã bị Giang Thấm Ninh vứt đi.
Anh ta xuống lầu tìm, thùng rác đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, một mảnh giấy cũng không sót lại.
Cô ở bên anh nhiều năm như vậy, cuối cùng ra đi dứt khoát sòng phẳng, một chút dấu vết cũng không có.
Thẩm Bạc An nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ.
Vẫn chưa thấy người đi ra.
Anh ta đè trán, không thể đè nén được những nóng nảy khó chịu trong lòng.
Bọn họ ở bên nhau từ khi nào, đã đến mức nào rồi? Yêu đương, ở chung, hay kết hôn?
Anh ta không biết.
Anh ta nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, lại ngồi thêm nửa giờ, cuối cùng thấy một hình dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Anh ta thấy Trần Thứ cầm tay cô, đi đến đứng ở đầu đường, một lát sau, xe taxi tới.
Cửa xe mở ra, Khương Tỉnh xoay người lại ôm Trần Thứ, nhón chân hôn vào má anh.
Cô lên xe, Trần Thứ đứng ở bên đường vẫy tay. Xe đi xa, Trần Thứ mới xoay người đi vào.
Hai tay Thẩm Bạc An nắm chặt tay lái, môi mỏng nhếch lên. Mấy giây sau, khởi động xe.
Ở trên xe, Khương Tỉnh nhận được điện thoại của Khương Mộng, báo cho cô địa chỉ nhà hàng, bảo cô đi thẳng qua.
Đến gần đó, trời đã tối, đường sá hỗn loạn, xe taxi dừng cách nhà hàng một trăm mét. Nhìn thấy phải đợi thật lâu, Khương Tỉnh đành phải xuống đi bộ.
Đi một nửa, nhận được điện thoại của Lâm Thời, hỏi cô ở đâu, anh ta đến đón.
Khương Tỉnh từ chối, nói hai phút nữa sẽ tới.
Vừa cúp điện thoại, sau lưng có một người đi tới, cổ tay cô bị nắm chặt.
Khương Tỉnh kinh hãi, giãy dụa phản kháng theo bản năng, trong nháy mắt liền thấy rõ người kia. Trong lúc thất thần, Thẩm Bạc An đã lôi cô đi tới dưới cột đèn.
Ánh sáng nhu hòa từ ngọn đèn chiếu xuống, Khương Tỉnh thấy rõ khuôn mặt Thẩm Bạc An, hai giây sau, cô hoàn hồn lại, dùng sức rút tay về, xoay người rời đi.
Chưa đi được hai bước, anh ta lại kéo cô lại.
Anh ta nắm rất chặt, Khương Tỉnh không thoát ra được, tức giận nói: “Anh làm gì thế!”
Thẩm Bạc An nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm: “Có tiện không? Nói chuyện một chút.”
“Không có gì để nói, cũng không tiện.” Khương Tỉnh nói, “Tôi đang vội, anh buông tay ra.”
Thẩm Bạc An im lặng nhìn cô.
Khương Tỉnh hít vào một hơi, nói: “Anh làm sao thế!”
“Nói chuyện chút đi.”
“Có cái gì để nói?” Khương Tỉnh nổi giận, “Giữa chúng ta có cái gì để nói!”
Thẩm Bạc An nhíu mày, nói lần nữa: “Tìm một chỗ đi.”
Khương Tỉnh tức giận cười, không nói nhiều với anh ta, không để ý đến anh ta, dùng sức rút tay về, nào ngờ động tác quá mạnh, đầu choáng váng thiếu chút nữa thì ngã xuống.
Thẩm Bạc An duỗi tay đỡ cô, trầm giọng hỏi: “Sao thế? Không thoải mái sao?”
Khương Tỉnh hất tay anh ta ra, lảo đảo một cái.
“Anh cách xa tôi một chút.” Cô lùi lại hai bước, vịn vào cột đèn bên cạnh.
Thẩm Bạc An đứng cách đó vài bước, không nói gì.
Mấy giây sau, Khương Tỉnh không quay đầu lại bước đi.
Một bữa tối ăn hơn một tiếng, Khương Tỉnh không có hứng thú, tùy tiện ăn vài miếng.
Sau khi ăn xong, Lâm Thời đưa mẹ Khương và Khương Mộng về khách sạn, Tôn Du đưa Khương Tỉnh về tiệm sách Tháng Bảy thu dọn hành lý. Hai chiếc xe tách ra ở ngã tư. Trở lại tiệm sách đã không còn sớm, Tiểu Tây đang ngủ gà ngủ gật, Tôn Du không ở lại nữa, đưa Tiểu Tây về trước.
Lúc Khương Tỉnh cầm chìa khóa mở cửa, sau lưng có một giọng nói khiến cô giật mình.
Thẩm Bạc An vậy mà lại đi theo.
Khương Tỉnh quả thật câm nín mấy giây, chỉ cảm thấy không còn gì để nói, “Anh rốt cục muốn làm gì?”
Thẩm Bạc An đứng trong bóng tối, hình bóng tối tăm lạnh lẽo, anh ta im lặng một hồi, không biết đang nghĩ gì. Khương Tỉnh mất hết kiên nhẫn, xoay người mở cửa vào nhà, Thẩm Bạc An đột nhiên bước nhanh tới hai bước, một tay chống lên cửa, bước vào.
“Để anh vào đi.”
Khương Tỉnh lạnh mặt: “Anh cút ngay.”
Thẩm Bạc An duỗi tay cầm tay cô ở trên cửa, dùng sức gạt ra, cả người nháy mắt liền chen vào.
“Nói mấy câu cũng không được sao?” Anh ta đá vào cửa một cái, mượn ánh sáng bên ngoài, tìm được công tắc, một tay bật đèn, một tay kéo Khương Tỉnh lại gần: “Có người tuyệt tình như em sao?”
Bàn tay Khương Tỉnh tát vào mặt anh ta.
Thẩm Bạc An bị đánh thì cứng đờ, lúc Khương Tỉnh đưa tay lên lần nữa, anh ta mạnh mẽ giữ chặt cổ tay cô, áp cô lên quầy bar, hôn tới.
Lông mày Thẩm Bạc An càng nhíu chặt, cô bé trong lòng nghiêng đầu nhìn anh ta, nhỏ giọng gọi: “Ba.”
Thẩm Bạc An dường như không nghe thấy, vẻ mặt phức tạp nhìn Khương Tỉnh. Cô bé có vẻ rất thất vọng, trong đôi mắt đen nhánh từng giọt nước mắt lại chảy ra, cô bé khịt mũi, bàn tay nhỏ bé móc móc nút áo Thẩm Bạc An, mím môi gọi lần nữa: “Ba.”
Khương Tỉnh ý thức được cô không cần như đứa ngốc đứng ở đây. Chỉ là ngẫu nhiên gặp lại người cũ mà thôi, nếu tránh không được, liếc mắt cái thì thôi, ôn chuyện gì đó thật quá giả dối.
Cô kéo tay Trần Thứ, nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Được.” Trần Thứ đáp một tiếng.
Thẩm Bạc An nhìn theo hai người đi ra khỏi cửa trung tâm thương mại. Anh ta không chần chừ lập tức đi theo, ra ngoài cửa thấy bọn họ đang băng qua đường sang bên đối diện, vẫy một chiếc taxi, Thẩm Bạc An dừng một chút, nhìn biển số xe, bước nhanh tới bãi đỗ xe, đặt đứa bé vào ghế trước, lên xe lái đi.
Xe taxi đi không nhanh, Thẩm Bạc An đi theo, cô bé ngồi ở ghế phụ đáng thương gọi anh ta mấy tiếng, anh ta không có lòng dạ nào trả lời, dỗ dành qua loa hai câu, nhìn chằm chằm xe phía trước.
Xe đi khoảng một tiếng, đến một khu nhà, rẽ ngang rẽ dọc, đi qua hai con đường nhỏ đến dừng trước cửa tiểu khu kiểu cũ.
Thẩm Bạc An không đến gần, dừng ở bãi đậu xe đối diện, nhìn hai người kia từ trên xe xuống, dắt tay nhau đi vào khu nhà. Trong lúc bất tri bất giác, khuôn mặt anh ta đã khôi phục vẻ âm trầm lạnh lùng.
Hai thân ảnh trong tầm mắt từ từ đi xa, quẹo vào khúc quanh liền biến mất.
Thẩm Bạc An trầm mặc ngồi một hồi, trong lòng buồn bực, không để ý đến con gái đưa kẹo thỏ trắng tới, lấy một điếu thuốc ra, cầm búp bê vải ở ghế sau đưa cho cô bé.
Cô bé bị búp bê vải hấp dẫn, tự chơi một mình.
Thẩm Bạc An mở cửa xuống xe.
Một cơn gió thổi vào mặt, anh ta hoảng hốt, châm thuốc, dựa vào cửa xe từ từ hút.
Hút được một nửa, di động trong túi quần vang lên.
Người gọi là bạn của Thẩm Bạc An, Tống Vũ, Tống Vũ trước tiên là oán giận một trận, Thẩm Bạc An rũ mắt nghe xong, một câu cũng không đáp lại. Tống Vũ cảm thấy kỳ quái, bất mãn “Alo” một tiếng, nói: “Lão Thẩm, cậu có nghe hay không thế, chạy đi đâu vậy? Không phải bảo tớ chờ sao, tớ với Phương Kỳ đã đồng ý sẽ đưa Ninh Ninh đi chơi, cậu mau đưa cô bé tới đây!”
Thẩm Bạc An nghiêng đầu nhìn vào trong xe, cô bé đang chơi một mình rất vui vẻ.
Im lặng một chút, Thẩm Bạc An ngẩng đầu nhìn xung quanh, báo địa chỉ cho Tống Vũ: “Tớ không đi được, cậu tới đón Ninh Ninh đi.”
“Tớ nói này, cậu bận rộn cái gì vậy? Sao không đi được?” Tống Vũ nghi hoặc không hiểu.
Thẩm Bạc An không giải thích, chỉ nói: “Cậu tới đây đi.”
Đầu kia, Tống Vũ mắng một tiếng, nhưng cuối cùng cũng khuất phục, “Được rồi, cậu là đại gia, tớ qua giờ đây!”
Không lâu sau, Tống Vũ lái một chiếc xe việt dã tới, anh ta mới từ công ty điện ảnh Đông Giao đón bạn gái, mở chỉ đường mới tìm được nơi này.
Tống Vũ để bạn gái đợi trong xe, tự mình đi xuống oán hận với Thẩm Bạc An: “Chỗ này thật là khó tìm, thật không hiểu nổi sao cậu lại chạy tới đây?”
Thẩm Bạc An không nói gì, ôm con gái từ trong xe ra: “Ninh Ninh, hôm nay chú Tống và dì dẫn con đi chơi nhé.”
Ninh Ninh vừa nhìn thấy Tống Vũ, giang tay ra đòi anh ta ôm, gọi: “Ba nuôi!”
Tống Vũ cười không khép miệng được, nhân cơ hội chế nhạo Thẩm Bạc An: “Xem đi, con gái còn có lòng hơn cậu nhiều, lúc này cậu không đồng ý cũng không được, từ hôm nay trở đi, tớ và Phương Kỳ vinh dự trở thành ba mẹ nuôi!”
Thẩm Bạc An không có tâm trạng ba hoa với anh ta, giao Ninh Ninh cho anh ta, nói cảm ơn, chỉ ra đường: “Đi đi.”
“Cậu ở đây làm gì?” Tống Vũ lại hỏi lần nữa.
“Không có gì.” Thẩm Bạc An mở cửa xe ngồi vào, hiển nhiên là không muốn nói nhiều.
Tống Vũ liếc mắt: “Cậu thật sự là…” Chậc chậc, mặc kệ, ôm Ninh Ninh đi.
Thẩm Bạc An ngồi một mình trong xe, nửa ngày trôi qua, trong gạt tàn chất đầy thuốc.
Trong mấy tiếng này, Thẩm Bạc An nhớ lại một chuyện, mấy năm trước từng nghe Tôn Trình nói, Trần Thứ tốt nghiệp ngành kiến trúc, đến đại học Z học nghiên cứu sinh, tính ra, hình như năm nay tốt nghiệp.
Còn Khương Tỉnh…
Năm ấy cô một mình rời đi, cắt đứt tất cả liên lạc với anh ta, hôm sau đã không cách nào gọi điện thoại cho cô được, tất cả tài khoảng mạng xã hội cô cũng không sử dụng nữa, ngay cả hòm thư dùng nhiều năm cũng bỏ, anh ta gửi mấy bức thư, tất cả đều như đá chìm đáy biển.
Cô quyết tâm muốn đoạn tuyệt sạch sẽ với anh ta.
Từ đó anh ta cũng thôi không đi tìm cô nữa. Cô để lại mấy thứ trong nhà, anh ta đã gói lại cẩn thận, nhét vào nhà kho.
Có một lần vào cuối năm, dì Giang Thấm Ninh đến quét dọn, không biết làm sao thấy được những thứ đó, ầm ĩ với anh ta một trận. Hôm sau, hai thùng đồ kia không thấy đâu nữa.
Đều đã bị Giang Thấm Ninh vứt đi.
Anh ta xuống lầu tìm, thùng rác đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, một mảnh giấy cũng không sót lại.
Cô ở bên anh nhiều năm như vậy, cuối cùng ra đi dứt khoát sòng phẳng, một chút dấu vết cũng không có.
Thẩm Bạc An nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ.
Vẫn chưa thấy người đi ra.
Anh ta đè trán, không thể đè nén được những nóng nảy khó chịu trong lòng.
Bọn họ ở bên nhau từ khi nào, đã đến mức nào rồi? Yêu đương, ở chung, hay kết hôn?
Anh ta không biết.
Anh ta nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, lại ngồi thêm nửa giờ, cuối cùng thấy một hình dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Anh ta thấy Trần Thứ cầm tay cô, đi đến đứng ở đầu đường, một lát sau, xe taxi tới.
Cửa xe mở ra, Khương Tỉnh xoay người lại ôm Trần Thứ, nhón chân hôn vào má anh.
Cô lên xe, Trần Thứ đứng ở bên đường vẫy tay. Xe đi xa, Trần Thứ mới xoay người đi vào.
Hai tay Thẩm Bạc An nắm chặt tay lái, môi mỏng nhếch lên. Mấy giây sau, khởi động xe.
Ở trên xe, Khương Tỉnh nhận được điện thoại của Khương Mộng, báo cho cô địa chỉ nhà hàng, bảo cô đi thẳng qua.
Đến gần đó, trời đã tối, đường sá hỗn loạn, xe taxi dừng cách nhà hàng một trăm mét. Nhìn thấy phải đợi thật lâu, Khương Tỉnh đành phải xuống đi bộ.
Đi một nửa, nhận được điện thoại của Lâm Thời, hỏi cô ở đâu, anh ta đến đón.
Khương Tỉnh từ chối, nói hai phút nữa sẽ tới.
Vừa cúp điện thoại, sau lưng có một người đi tới, cổ tay cô bị nắm chặt.
Khương Tỉnh kinh hãi, giãy dụa phản kháng theo bản năng, trong nháy mắt liền thấy rõ người kia. Trong lúc thất thần, Thẩm Bạc An đã lôi cô đi tới dưới cột đèn.
Ánh sáng nhu hòa từ ngọn đèn chiếu xuống, Khương Tỉnh thấy rõ khuôn mặt Thẩm Bạc An, hai giây sau, cô hoàn hồn lại, dùng sức rút tay về, xoay người rời đi.
Chưa đi được hai bước, anh ta lại kéo cô lại.
Anh ta nắm rất chặt, Khương Tỉnh không thoát ra được, tức giận nói: “Anh làm gì thế!”
Thẩm Bạc An nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm: “Có tiện không? Nói chuyện một chút.”
“Không có gì để nói, cũng không tiện.” Khương Tỉnh nói, “Tôi đang vội, anh buông tay ra.”
Thẩm Bạc An im lặng nhìn cô.
Khương Tỉnh hít vào một hơi, nói: “Anh làm sao thế!”
“Nói chuyện chút đi.”
“Có cái gì để nói?” Khương Tỉnh nổi giận, “Giữa chúng ta có cái gì để nói!”
Thẩm Bạc An nhíu mày, nói lần nữa: “Tìm một chỗ đi.”
Khương Tỉnh tức giận cười, không nói nhiều với anh ta, không để ý đến anh ta, dùng sức rút tay về, nào ngờ động tác quá mạnh, đầu choáng váng thiếu chút nữa thì ngã xuống.
Thẩm Bạc An duỗi tay đỡ cô, trầm giọng hỏi: “Sao thế? Không thoải mái sao?”
Khương Tỉnh hất tay anh ta ra, lảo đảo một cái.
“Anh cách xa tôi một chút.” Cô lùi lại hai bước, vịn vào cột đèn bên cạnh.
Thẩm Bạc An đứng cách đó vài bước, không nói gì.
Mấy giây sau, Khương Tỉnh không quay đầu lại bước đi.
Một bữa tối ăn hơn một tiếng, Khương Tỉnh không có hứng thú, tùy tiện ăn vài miếng.
Sau khi ăn xong, Lâm Thời đưa mẹ Khương và Khương Mộng về khách sạn, Tôn Du đưa Khương Tỉnh về tiệm sách Tháng Bảy thu dọn hành lý. Hai chiếc xe tách ra ở ngã tư. Trở lại tiệm sách đã không còn sớm, Tiểu Tây đang ngủ gà ngủ gật, Tôn Du không ở lại nữa, đưa Tiểu Tây về trước.
Lúc Khương Tỉnh cầm chìa khóa mở cửa, sau lưng có một giọng nói khiến cô giật mình.
Thẩm Bạc An vậy mà lại đi theo.
Khương Tỉnh quả thật câm nín mấy giây, chỉ cảm thấy không còn gì để nói, “Anh rốt cục muốn làm gì?”
Thẩm Bạc An đứng trong bóng tối, hình bóng tối tăm lạnh lẽo, anh ta im lặng một hồi, không biết đang nghĩ gì. Khương Tỉnh mất hết kiên nhẫn, xoay người mở cửa vào nhà, Thẩm Bạc An đột nhiên bước nhanh tới hai bước, một tay chống lên cửa, bước vào.
“Để anh vào đi.”
Khương Tỉnh lạnh mặt: “Anh cút ngay.”
Thẩm Bạc An duỗi tay cầm tay cô ở trên cửa, dùng sức gạt ra, cả người nháy mắt liền chen vào.
“Nói mấy câu cũng không được sao?” Anh ta đá vào cửa một cái, mượn ánh sáng bên ngoài, tìm được công tắc, một tay bật đèn, một tay kéo Khương Tỉnh lại gần: “Có người tuyệt tình như em sao?”
Bàn tay Khương Tỉnh tát vào mặt anh ta.
Thẩm Bạc An bị đánh thì cứng đờ, lúc Khương Tỉnh đưa tay lên lần nữa, anh ta mạnh mẽ giữ chặt cổ tay cô, áp cô lên quầy bar, hôn tới.