Đúng như Giang Thấm Ninh nghĩ, mọi chuyện giải quyết nhanh chóng mà tốt đẹp. Khương Tỉnh không giải thích một câu, cũng không chửi rủa, quan trọng là cô tiết lộ một chuyện, là chuyện mà trước đây Giang Thấm Ninh hoàn toàn không biết.
Chia tay mà thôi.
Cô lại nói như vậy.
Mấy chữ này nổ tung trong đầu Giang Thấm Ninh, cô ta có chút choáng váng.
Tại sao lại chỉ là chia tay, rõ ràng phải là ly hôn mà.
Nếu không phải… vậy Thẩm Bạc An rối rắm làm gì.
Nếu như không kết hôn, Khương Tỉnh sao lại là bà Thẩm, sao lại là cô của cô ta, nếu như không kết hôn, chia tay không phải chỉ là chuyện của một câu nói sao, có gì phiền phức đâu, Thẩm Bạc An đang do dự điều gì, anh ta cố kỵ điều gì, không đành lòng điều gì chứ. Chia tay mà thôi, thật là chuyện bình thường.
Lòng Giang Thấm Ninh căng lên, nghĩ đến điều quan trọng nhất là, Thẩm Bạc An chưa từng nói với cô ta, nếu như đây là sự thật, Thẩm Bạc An lại chưa bao giờ nhắc tới.
Vừa nghĩ như thế, Giang Thấm Ninh lại cảm thấy hơi sợ hãi.
Cô ta không hiểu được Thẩm Bạc An.
Giang Thấm Ninh sững sờ nhìn chằm chằm Thẩm Bạc An, anh ta lại đang nhìn Khương Tỉnh.
Khương Tỉnh nói xong những điều muốn nói, sau đó im lặng, trong lòng không biết có cảm giác gì. Cô chờ một lúc, cuối cùng nhìn Thẩm Bạc An, nói: “Ngày mai tôi đến lấy đồ của mình, chìa khóa tôi sẽ để chỗ cũ.”
Chỗ cũ trong lời cô là đĩa nhỏ màu xanh lá cây trên tủ giày.
Người khác không biết, nhưng Thẩm Bạc An không thể không biết.
Khương Tỉnh nói xong thì rời đi, Thẩm Bạc An đứng yên, bóng lưng Khương Tỉnh từ từ rời khỏi tầm mắt anh ta.
Anh ta thấy cô đến đầu cầu thang vuốt lại đầu tóc rối bời rồi đi xuống dưới. Bóng dáng cô biến mất, Thẩm Bạc An vẫn đứng yên.
Tâm trạng Giang Thấm Ninh hoảng loạn. Cô ta nghĩ nên nói gì đó, há miệng, đầu óc lại đột nhiên nhảy lên.
Cô thiếu chút nữa đã quên, vẫn còn một người ở đây.
Giang Thấm Ninh quay đầu.
Ở góc tối cạnh cửa, Trần Thứ vẫn đứng đó, mặt hơi trắng, giống như vẫn đang kinh ngạc chưa lấy lại tinh thần.
Cô ta chỉ nhìn một cái liền dời mắt đi, không hiểu sao trong lòng có chút áy này, dù không biết tại sao Trần Thứ lại liên quan đến Khương Tỉnh, nhưng cô ta bẫy cậu như vậy cũng không đúng, dù sao quan hệ cũng không tệ, Trần Thứ cũng không phải loại đàn ông xảo quyệt, cậu ta nói gì làm gì đều cho người khác cảm giác trung thực, khiến người khác không cách nào ghét cậu.
Người như vậy lúc nào cũng dễ dàng bị người ta lừa.
Giang Thấm Ninh nghĩ, nói không chừng Khương Tỉnh chơi đùa với cậu ta. Dù sao, nói thật thì, bề ngoài Trần Thứ cũng rất được. Chắc là lần trước liên hoan Khương Tỉnh gặp cậu. Giống như tiểu Diệp nói, Khương Tỉnh đi công tác nhiều như vậy, muốn tìm niềm vui cũng không phải không có khả năng.
Không cần biết sự thật như thế nào, bọn họ chắc chắn là có gì đó, nếu không Trần Thứ sao lại vừa nghe Khương Tỉnh có chuyện đã chạy đến đây.
Dù nói thế nào, sự việc hôm nay, cũng không xem là cô ta vu oan Khương Tỉnh.
Chỉ là có chút xin lỗi Trần Thứ.
Nhưng mà so với Trần Thứ, giờ phút này cô ta quan tâm nhất là suy nghĩ của Thẩm Bạc An. Anh ta đứng ngây ra đó là đang suy nghĩ gì, anh ta thấy chuyện ngày hôm nay như thế nào, kỳ thật anh ta tin hay không đều không quan trọng, anh ta vốn cũng muốn chia tay Khương Tỉnh, cô ta tạo điều kiện cho anh ta, Khương Tỉnh cũng không vạch trần, cần gì quan tâm họ chia tay hay li hôn, trạng thái giằng co kì quái như vậy không cần thiết phải duy trì nữa, anh ta chẳng lẽ còn muốn giữ nguyên trạng sao.
Anh ta có phải hay không… không bỏ được Khương Tỉnh?
Giang Thấm Ninh không dám nghĩ tiếp.
Khương Tỉnh đã ra đến cửa, ở đây còn lại ba người đang đứng.
Qua một lúc lâu, Thẩm Bạc An cũng phản ứng lại, Anh ta cúi đầu vuốt bên mặt bị đánh, sắc mặt lạnh nhạt nói với Giang Thấm Ninh: “Em về trước đi.”
“…Thầy Thẩm.” Giang Thấm Ninh hơi trố mắt.
Hiển nhiên, cô ta không nghĩ sẽ rời đi lúc này, cô ta muốn anh ta nói rõ ràng. Nhưng Thẩm Bạc An giống như không muốn nói thêm gì, một lần nữa nói: “Em về trước đi.”
Giang Thấm Ninh đứng một lúc, quay đầu nhìn Trần Thứ, cuối cùng bất đắc dĩ rời đi.
Cô ta vừa đi, ánh mắt Thẩm Bạc An nhìn về phía Trần Thứ.
*********
Đến chạng vạng, Giang Thấm Ninh cũng không nghe được lời nào từ Thẩm Bạc An. Cô ta không tập trung cầm điện thoại di động, tiểu Diệp ngồi một bên không ngừng an úi: “Cậu đừng vội, tình huống hiện tại đối với cậu rất có lợi, bọn họ nếu thật sự không kết hôn, vậy cậu phải cảm tạ trời đất, bọn họ náo loạn như vậy đã không thể quay đầu lại, chờ thầy Thẩm lại trở về trạng thái độc thân, hai người không có vấn đề gì nữa, cậu lo lắng gì chứ.”
Nghe cô ta nói vậy, sắc mặt Giang Thấm Ninh hơi tốt lên, nghĩ lại cũng thấy tình thế đang lợi cho mình, không quan tâm Thẩm bạc An hỏi được gì từ Trần Thứ, anh ta cùng Khương Tỉnh cũng không thể nào quay lại, việc này không có gì thay đổi được, cho dù Thẩm Bạc An trách cô ta tự sắp xếp cũng không sao, cô ta chỉ giúp bọn họ xé sợi tơ cuối cùng mà thôi.
Lí trĩ nghĩ vậy, tình cảm lại khó khăn, trong lòng có một cái gai, sờ không được lấy ra cũng không xong, đau đớn cũng rất mơ hồ.
Cảm giác này Giang Thấm Ninh không cách nào nói rõ với tiểu Diệp.
Cô ta cảm thấy, việc hôm nay làm xong cũng không vui vẻ bao nhiêu.
Vẻ mặt kia của Thẩm Bạc An vẫn quanh quẩn trong đầu Giang Thấm Ninh.
Đến buổi tối, cuối cùng cô ta cũng lấy dũng khí gọi điện thoại cho Thẩm Bạc An.
Điện thoại kết nối, giọng nói Thẩm Bạc An ủ rũ khác thường: “Có chuyện sao?”
Tâm trạng Giang Thấm Ninh không tốt, chút uất ức cuối cùng không nén được, tiếng cô ta buồn bã, gọi: “Thầy Thẩm.”
Thẩm Bạc An nhíu mày, yên lặng hai giây, nói, “Thấm Ninh, em làm gì anh biết rõ, em đnag nghĩ gì anh cũng hiểu, nhưng bây giờ đừng nói những chuyện này, hôm nay anh chỉ muốn yên tĩnh.” Nói xong, cúp điện thoại.
Chiều hôm sau, Khương Tỉnh trở về lấy đồ, không nghĩ Thẩm Bạc An còn ở nhà. Hôm nay rõ ràng là thứ hai, thời gian làm việc, anh ta lại không ra ngoài, Sau khi kinh ngạc Khương Tỉnh cũng không nói gì, đi vào phòng ngủ.
Trong phòng truyền ra tiếng mở tủ, Thẩm Bạc An nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt. Nửa tiếng sau, Khương Tỉnh kéo va li ra, bánh xe lăn trên sàn nhà, từ cửa phòng ngủ đến cửa nhà, Thẩm Bạc An bị âm thanh đó kích thích, đầu lại đau.
Anh ta bóp sống mũi, đột nhiên đứng dậy.
“Đợi chút.”
Khương tỉnh dừng lại, tay vừa cầm nắm cửa cũng hạ xuống.
Thẩm Bạc An hơi nhíu mày, ánh mắt rơi vào vali trên tay cô, sau đó nói: “Em có chỗ ở sao?”
“Liên quan gì đến anh?”
Thẩm Bạc An trầm mặt, chậm rãi nói: “Em có thể tiếp tục ở đây, anh sẽ đi.”
Khương Tỉnh sững sờ một lát, sau đó cười lên: “Đền bù tổn thất sau khi chia tay? Cho tôi ở miễn phí? Thầy Thẩm, thầy rất hiểu tình nghĩa.”
Sắc mặt Thẩm Bạc An trở nên khó coi.
Khương Tỉnh mặc kệ: “Tôi không thích, anh giữ lại nuôi người tình mới đi.”
Cô nói xong liền đi, Thẩm Bạc An lại tức giận, một phát đóng sầm cửa lại.
“Em đừng tùy hứng có được không? Em ở đây không người thân không chỗ nương tựa, mù quáng làm loạn cái gì?
“Tôi tùy hứng?” Khương Tỉnh tức giận cười, “Thẩm Bạc An anh có bệnh không, anh đi một vòng lớn như vậy không tiếc hi sinh cả học trò của mình, tính kế tôi như vậy không phải là để tôi chủ động cút sao? Không phải khiến tôi không còn lời nào để nói sao? Ai mà không biết anh là người kiêu ngạo, có phải không có cách nào trước mặt tôi cúi đầu thừa nhận anh có lỗi với tôi không? Anh cho rằng đưa tôi nhà ở có thể khiến tội mang ơn anh, khiến tâm trạng anh được yên ổn sao? Anh nằm mơ đi.”
Tâm trạng Khương Tỉnh kích động, Thẩm Bạc An lại cứng đờ, anh ta ngậm miệng, một câu cũng không giải thích, Khương Tỉnh cảm thấy buồn cười, lại thấy đáng buồn.
Cô đột nhiên im lặng.
Nói những điều này cũng không có ý nghĩa gì.
Khương Tĩnh ổn định tâm trạng, giọng nói bình lặng: “Anh không cần vội vàng chu cấp cho tôi như vậy, rời khỏi anh, tôi cũng không phải không sống được. Thẩm Bạc An, có lẽ anh là người tốt, nhưng anh chắc chắn không phải là người đàn ông tốt, nếu anh thừa nhận điều này, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Hai chúng ta đến ngày hôm nay, từ nay về sau không liên quan gì nhau.”
Cô lại mở cửa ra, lần này Thẩm Bạc An không ngăn cản. Khương Tỉnh kéo vali ra cửa, xoay người đóng cửa. Bóng dáng cô liền biến mất trước mắt Thẩm Bạc An.
Kéo va li ra đến cửa chính, Khương Tỉnh dừng lại nghỉ ngơi.
Cô xoay người nhìn tiểu khu phía sau thật lâu, nhìn đến mái nhà gần nhất. Sáu năm trước lần đầu tiên được Thẩm Bạc An đưa tới đây, sáu năm sau một mình rời đi.
Giấc mộng dài này, đã đến lúc tỉnh lại.
Sau giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, chẳng mấy chốc trên trán đầy mồ hôi. Khương Tỉnh đi dưới tàng cây, cách đó năm mươi mét là trạm xe buýt. Lúc chờ xe, cô đưa tay lau mồ hôi, ánh mắt lơ đãng nhìn trước mặt.
Đó là siêu thị nhỏ, hôm nay giảm giá sữa, ở cửa bày biện nhiều nhãn hiệu rực rõ, dưới ô che nắng không ít người ra ra vào vào.
Khương Tỉnh nhìn mấy lần, ánh mắt vừa chuyển, lại cố định một chỗ.
Dưới tán cây, có một chiếc xe đạp màu xanh, đứng bên cạnh là một người. Trên cánh tay đeo túi sách, mắt nhìn qua bên này, người lại đứng im không nhúc nhích, không biết đang ngẩn người hay đang suy nghĩ gì.
Khương Tỉnh đối mắt với cậu.
Một giây sau, cậu giống như đột nhiên thấy cô, sốt ruột đẩy xe qua. Nhưng trên đường có dải phân cách, không có lối đi, phải quay lại một đoạn ngắn mới có thể qua đường. Cậu dừng xe lại, chạy tới bên kia, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn qua bên này, hết sức lo lắng.
Cậu đã suy nghĩ cẩn thận chuyện ngày hôm qua, cũng muốn giải thích thật tốt, hiện tại nóng lòng muốn nói rõ mọi chuyện với cô.
Cách đường lớn, cậu vẫy tay, cố gắng khiến Khương Tỉnh chờ cậu.
Lúc này, một chiếc xe buýt đi tới, tuyến 26, đến nhà ga.
Đúng là tuyến xe Khương Tỉnh chờ.
Xe dừng lại, lại đi.
Trần Thứ qua đường, chạy đến bên này.
Trên trạm xe đã không còn bóng dáng Khương Tỉnh.
Xa xa, chiếc xe buýt xanh lá cây rẽ ở ngã tư rồi biến mất.
Một đám mây bay tới, che kín mặt trời, trời bỗng nhiên tối đi trong chốc lát. Mây nhanh chóng bay đi, hết thảy vẫn chói mắt như cũ.
Dưới ánh mặt trời, Trần Thứ mười chín tuổi há miệng thở dốc, áo lót cậu ướt đẫm.
Mồ hôi chảy trên trán, thấm ướt hàng mi đen nhánh.
Mùa hè năm nay nóng bức như vậy.
Chia tay mà thôi.
Cô lại nói như vậy.
Mấy chữ này nổ tung trong đầu Giang Thấm Ninh, cô ta có chút choáng váng.
Tại sao lại chỉ là chia tay, rõ ràng phải là ly hôn mà.
Nếu không phải… vậy Thẩm Bạc An rối rắm làm gì.
Nếu như không kết hôn, Khương Tỉnh sao lại là bà Thẩm, sao lại là cô của cô ta, nếu như không kết hôn, chia tay không phải chỉ là chuyện của một câu nói sao, có gì phiền phức đâu, Thẩm Bạc An đang do dự điều gì, anh ta cố kỵ điều gì, không đành lòng điều gì chứ. Chia tay mà thôi, thật là chuyện bình thường.
Lòng Giang Thấm Ninh căng lên, nghĩ đến điều quan trọng nhất là, Thẩm Bạc An chưa từng nói với cô ta, nếu như đây là sự thật, Thẩm Bạc An lại chưa bao giờ nhắc tới.
Vừa nghĩ như thế, Giang Thấm Ninh lại cảm thấy hơi sợ hãi.
Cô ta không hiểu được Thẩm Bạc An.
Giang Thấm Ninh sững sờ nhìn chằm chằm Thẩm Bạc An, anh ta lại đang nhìn Khương Tỉnh.
Khương Tỉnh nói xong những điều muốn nói, sau đó im lặng, trong lòng không biết có cảm giác gì. Cô chờ một lúc, cuối cùng nhìn Thẩm Bạc An, nói: “Ngày mai tôi đến lấy đồ của mình, chìa khóa tôi sẽ để chỗ cũ.”
Chỗ cũ trong lời cô là đĩa nhỏ màu xanh lá cây trên tủ giày.
Người khác không biết, nhưng Thẩm Bạc An không thể không biết.
Khương Tỉnh nói xong thì rời đi, Thẩm Bạc An đứng yên, bóng lưng Khương Tỉnh từ từ rời khỏi tầm mắt anh ta.
Anh ta thấy cô đến đầu cầu thang vuốt lại đầu tóc rối bời rồi đi xuống dưới. Bóng dáng cô biến mất, Thẩm Bạc An vẫn đứng yên.
Tâm trạng Giang Thấm Ninh hoảng loạn. Cô ta nghĩ nên nói gì đó, há miệng, đầu óc lại đột nhiên nhảy lên.
Cô thiếu chút nữa đã quên, vẫn còn một người ở đây.
Giang Thấm Ninh quay đầu.
Ở góc tối cạnh cửa, Trần Thứ vẫn đứng đó, mặt hơi trắng, giống như vẫn đang kinh ngạc chưa lấy lại tinh thần.
Cô ta chỉ nhìn một cái liền dời mắt đi, không hiểu sao trong lòng có chút áy này, dù không biết tại sao Trần Thứ lại liên quan đến Khương Tỉnh, nhưng cô ta bẫy cậu như vậy cũng không đúng, dù sao quan hệ cũng không tệ, Trần Thứ cũng không phải loại đàn ông xảo quyệt, cậu ta nói gì làm gì đều cho người khác cảm giác trung thực, khiến người khác không cách nào ghét cậu.
Người như vậy lúc nào cũng dễ dàng bị người ta lừa.
Giang Thấm Ninh nghĩ, nói không chừng Khương Tỉnh chơi đùa với cậu ta. Dù sao, nói thật thì, bề ngoài Trần Thứ cũng rất được. Chắc là lần trước liên hoan Khương Tỉnh gặp cậu. Giống như tiểu Diệp nói, Khương Tỉnh đi công tác nhiều như vậy, muốn tìm niềm vui cũng không phải không có khả năng.
Không cần biết sự thật như thế nào, bọn họ chắc chắn là có gì đó, nếu không Trần Thứ sao lại vừa nghe Khương Tỉnh có chuyện đã chạy đến đây.
Dù nói thế nào, sự việc hôm nay, cũng không xem là cô ta vu oan Khương Tỉnh.
Chỉ là có chút xin lỗi Trần Thứ.
Nhưng mà so với Trần Thứ, giờ phút này cô ta quan tâm nhất là suy nghĩ của Thẩm Bạc An. Anh ta đứng ngây ra đó là đang suy nghĩ gì, anh ta thấy chuyện ngày hôm nay như thế nào, kỳ thật anh ta tin hay không đều không quan trọng, anh ta vốn cũng muốn chia tay Khương Tỉnh, cô ta tạo điều kiện cho anh ta, Khương Tỉnh cũng không vạch trần, cần gì quan tâm họ chia tay hay li hôn, trạng thái giằng co kì quái như vậy không cần thiết phải duy trì nữa, anh ta chẳng lẽ còn muốn giữ nguyên trạng sao.
Anh ta có phải hay không… không bỏ được Khương Tỉnh?
Giang Thấm Ninh không dám nghĩ tiếp.
Khương Tỉnh đã ra đến cửa, ở đây còn lại ba người đang đứng.
Qua một lúc lâu, Thẩm Bạc An cũng phản ứng lại, Anh ta cúi đầu vuốt bên mặt bị đánh, sắc mặt lạnh nhạt nói với Giang Thấm Ninh: “Em về trước đi.”
“…Thầy Thẩm.” Giang Thấm Ninh hơi trố mắt.
Hiển nhiên, cô ta không nghĩ sẽ rời đi lúc này, cô ta muốn anh ta nói rõ ràng. Nhưng Thẩm Bạc An giống như không muốn nói thêm gì, một lần nữa nói: “Em về trước đi.”
Giang Thấm Ninh đứng một lúc, quay đầu nhìn Trần Thứ, cuối cùng bất đắc dĩ rời đi.
Cô ta vừa đi, ánh mắt Thẩm Bạc An nhìn về phía Trần Thứ.
*********
Đến chạng vạng, Giang Thấm Ninh cũng không nghe được lời nào từ Thẩm Bạc An. Cô ta không tập trung cầm điện thoại di động, tiểu Diệp ngồi một bên không ngừng an úi: “Cậu đừng vội, tình huống hiện tại đối với cậu rất có lợi, bọn họ nếu thật sự không kết hôn, vậy cậu phải cảm tạ trời đất, bọn họ náo loạn như vậy đã không thể quay đầu lại, chờ thầy Thẩm lại trở về trạng thái độc thân, hai người không có vấn đề gì nữa, cậu lo lắng gì chứ.”
Nghe cô ta nói vậy, sắc mặt Giang Thấm Ninh hơi tốt lên, nghĩ lại cũng thấy tình thế đang lợi cho mình, không quan tâm Thẩm bạc An hỏi được gì từ Trần Thứ, anh ta cùng Khương Tỉnh cũng không thể nào quay lại, việc này không có gì thay đổi được, cho dù Thẩm Bạc An trách cô ta tự sắp xếp cũng không sao, cô ta chỉ giúp bọn họ xé sợi tơ cuối cùng mà thôi.
Lí trĩ nghĩ vậy, tình cảm lại khó khăn, trong lòng có một cái gai, sờ không được lấy ra cũng không xong, đau đớn cũng rất mơ hồ.
Cảm giác này Giang Thấm Ninh không cách nào nói rõ với tiểu Diệp.
Cô ta cảm thấy, việc hôm nay làm xong cũng không vui vẻ bao nhiêu.
Vẻ mặt kia của Thẩm Bạc An vẫn quanh quẩn trong đầu Giang Thấm Ninh.
Đến buổi tối, cuối cùng cô ta cũng lấy dũng khí gọi điện thoại cho Thẩm Bạc An.
Điện thoại kết nối, giọng nói Thẩm Bạc An ủ rũ khác thường: “Có chuyện sao?”
Tâm trạng Giang Thấm Ninh không tốt, chút uất ức cuối cùng không nén được, tiếng cô ta buồn bã, gọi: “Thầy Thẩm.”
Thẩm Bạc An nhíu mày, yên lặng hai giây, nói, “Thấm Ninh, em làm gì anh biết rõ, em đnag nghĩ gì anh cũng hiểu, nhưng bây giờ đừng nói những chuyện này, hôm nay anh chỉ muốn yên tĩnh.” Nói xong, cúp điện thoại.
Chiều hôm sau, Khương Tỉnh trở về lấy đồ, không nghĩ Thẩm Bạc An còn ở nhà. Hôm nay rõ ràng là thứ hai, thời gian làm việc, anh ta lại không ra ngoài, Sau khi kinh ngạc Khương Tỉnh cũng không nói gì, đi vào phòng ngủ.
Trong phòng truyền ra tiếng mở tủ, Thẩm Bạc An nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt. Nửa tiếng sau, Khương Tỉnh kéo va li ra, bánh xe lăn trên sàn nhà, từ cửa phòng ngủ đến cửa nhà, Thẩm Bạc An bị âm thanh đó kích thích, đầu lại đau.
Anh ta bóp sống mũi, đột nhiên đứng dậy.
“Đợi chút.”
Khương tỉnh dừng lại, tay vừa cầm nắm cửa cũng hạ xuống.
Thẩm Bạc An hơi nhíu mày, ánh mắt rơi vào vali trên tay cô, sau đó nói: “Em có chỗ ở sao?”
“Liên quan gì đến anh?”
Thẩm Bạc An trầm mặt, chậm rãi nói: “Em có thể tiếp tục ở đây, anh sẽ đi.”
Khương Tỉnh sững sờ một lát, sau đó cười lên: “Đền bù tổn thất sau khi chia tay? Cho tôi ở miễn phí? Thầy Thẩm, thầy rất hiểu tình nghĩa.”
Sắc mặt Thẩm Bạc An trở nên khó coi.
Khương Tỉnh mặc kệ: “Tôi không thích, anh giữ lại nuôi người tình mới đi.”
Cô nói xong liền đi, Thẩm Bạc An lại tức giận, một phát đóng sầm cửa lại.
“Em đừng tùy hứng có được không? Em ở đây không người thân không chỗ nương tựa, mù quáng làm loạn cái gì?
“Tôi tùy hứng?” Khương Tỉnh tức giận cười, “Thẩm Bạc An anh có bệnh không, anh đi một vòng lớn như vậy không tiếc hi sinh cả học trò của mình, tính kế tôi như vậy không phải là để tôi chủ động cút sao? Không phải khiến tôi không còn lời nào để nói sao? Ai mà không biết anh là người kiêu ngạo, có phải không có cách nào trước mặt tôi cúi đầu thừa nhận anh có lỗi với tôi không? Anh cho rằng đưa tôi nhà ở có thể khiến tội mang ơn anh, khiến tâm trạng anh được yên ổn sao? Anh nằm mơ đi.”
Tâm trạng Khương Tỉnh kích động, Thẩm Bạc An lại cứng đờ, anh ta ngậm miệng, một câu cũng không giải thích, Khương Tỉnh cảm thấy buồn cười, lại thấy đáng buồn.
Cô đột nhiên im lặng.
Nói những điều này cũng không có ý nghĩa gì.
Khương Tĩnh ổn định tâm trạng, giọng nói bình lặng: “Anh không cần vội vàng chu cấp cho tôi như vậy, rời khỏi anh, tôi cũng không phải không sống được. Thẩm Bạc An, có lẽ anh là người tốt, nhưng anh chắc chắn không phải là người đàn ông tốt, nếu anh thừa nhận điều này, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Hai chúng ta đến ngày hôm nay, từ nay về sau không liên quan gì nhau.”
Cô lại mở cửa ra, lần này Thẩm Bạc An không ngăn cản. Khương Tỉnh kéo vali ra cửa, xoay người đóng cửa. Bóng dáng cô liền biến mất trước mắt Thẩm Bạc An.
Kéo va li ra đến cửa chính, Khương Tỉnh dừng lại nghỉ ngơi.
Cô xoay người nhìn tiểu khu phía sau thật lâu, nhìn đến mái nhà gần nhất. Sáu năm trước lần đầu tiên được Thẩm Bạc An đưa tới đây, sáu năm sau một mình rời đi.
Giấc mộng dài này, đã đến lúc tỉnh lại.
Sau giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, chẳng mấy chốc trên trán đầy mồ hôi. Khương Tỉnh đi dưới tàng cây, cách đó năm mươi mét là trạm xe buýt. Lúc chờ xe, cô đưa tay lau mồ hôi, ánh mắt lơ đãng nhìn trước mặt.
Đó là siêu thị nhỏ, hôm nay giảm giá sữa, ở cửa bày biện nhiều nhãn hiệu rực rõ, dưới ô che nắng không ít người ra ra vào vào.
Khương Tỉnh nhìn mấy lần, ánh mắt vừa chuyển, lại cố định một chỗ.
Dưới tán cây, có một chiếc xe đạp màu xanh, đứng bên cạnh là một người. Trên cánh tay đeo túi sách, mắt nhìn qua bên này, người lại đứng im không nhúc nhích, không biết đang ngẩn người hay đang suy nghĩ gì.
Khương Tỉnh đối mắt với cậu.
Một giây sau, cậu giống như đột nhiên thấy cô, sốt ruột đẩy xe qua. Nhưng trên đường có dải phân cách, không có lối đi, phải quay lại một đoạn ngắn mới có thể qua đường. Cậu dừng xe lại, chạy tới bên kia, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn qua bên này, hết sức lo lắng.
Cậu đã suy nghĩ cẩn thận chuyện ngày hôm qua, cũng muốn giải thích thật tốt, hiện tại nóng lòng muốn nói rõ mọi chuyện với cô.
Cách đường lớn, cậu vẫy tay, cố gắng khiến Khương Tỉnh chờ cậu.
Lúc này, một chiếc xe buýt đi tới, tuyến 26, đến nhà ga.
Đúng là tuyến xe Khương Tỉnh chờ.
Xe dừng lại, lại đi.
Trần Thứ qua đường, chạy đến bên này.
Trên trạm xe đã không còn bóng dáng Khương Tỉnh.
Xa xa, chiếc xe buýt xanh lá cây rẽ ở ngã tư rồi biến mất.
Một đám mây bay tới, che kín mặt trời, trời bỗng nhiên tối đi trong chốc lát. Mây nhanh chóng bay đi, hết thảy vẫn chói mắt như cũ.
Dưới ánh mặt trời, Trần Thứ mười chín tuổi há miệng thở dốc, áo lót cậu ướt đẫm.
Mồ hôi chảy trên trán, thấm ướt hàng mi đen nhánh.
Mùa hè năm nay nóng bức như vậy.