“Lời nói của ngươi có ý gì?" Nam Ngụy Tử tái mặt, tuy vẻ mặt vẫn trấn định, nhưng trong lòng đã hoảng loạn.
Nghĩ đến bọn cướp trước khi đến nước Minh Hề, đám cướp đó rất khả nghi, lại hành động nhanh chóng, không để lại bất cứ dấu vết gì, nhất định là được trải qua huấn luyện.
Nếu như đám cướp kia là giả, nếu lời nói của Minh Hề Vương là thật, vậy... "Bọn cướp tấn công ta là người của ngươi."
"Đúng vậy" Minh Hề Vương cười độc ác, y đắc ý nói. "Đáng tiếc có người phá hỏng mưu kế của trẫm, nếu không ngươi đã trở thành đồ chơi của trẫm từ lâu. Nhưng không sao, hiện tại cũng không muộn, người đi theo ngươi trẫm đã xử lý toàn bộ, đến lúc đó trẫm sẽ phái người giả trang thành lính của Kim Lăng, về nước bẩm báo Kim Lăng thánh nữ trên đường gặp cướp, toàn bộ hộ vệ đều chết, thánh nữ không rõ sống chết, không ai có thể hoài nghi Nước Minh Hề."
Nam Ngụy Tử cực lực đè nén rối rắm trong lòng, nàng lạnh giọng hỏi "Ngươi nói Kim Lăng hoàng đế giao ta cho ngươi..."
"Ồ. Kim Lăng thánh nữ, chỉ sợ ngươi không biết Kim Lăng hoàng đế đã sớm không chứa được ngươi." Minh Hề Vương cười ha ha, nhìn sắc mặt tái nhợt của Nam Ngụy Tử, y giả vờ thông cảm.
"Ở Kim Lăng, địa vị thánh nữ của ngươi cao hơn hoàng đế. Có ngươi ở đó, hoàng đế Kim Lăng sẽ không yên ổn ngồi ở hoàng vị. Từ lúc trước, hoàng đế Kim Lăng đã nhận lời trẫm, muốn đưa ngươi cho trẫm, chỉ cần thánh nữ biến mất, địa vị hoàng đế Kim Lăng mới có thể không bị ảnh hưởng."
"Vậy sao..." Nàng không nghĩ đến Vũ Nhi lại muốn diệt trừ nàng, một tay nàng che chở cho đệ đệ, nàng đưa y lên hoàng vị. Vì y dẹp hết tất cả trở ngại, cuối cùng, y lại muốn diệt trừ nàng.
Bởi vì, nàng là trở ngại của y...
Nam Ngụy Tử nở nụ cười.
Minh Hề Vương nhìn nàng hết hy vọng. "Thánh nữ, cho dù là tỷ đệ ruột, vì hoàng quyền, hoàng đế Kim Lăng cũng không chứa được ngươi, ngươi ngoan ngoãn khuất phục trẫm đi."
"Không" Nam Ngụy Tử ngừng cười, ngạo nghễ ngẩng đầu "Ta sẽ không khuất phục ngươi."
Đời nàng của nàng sẽ không khuất phục kẻ nào nữa hết.
Minh Hề Vương lạnh mặt. "Ngươi tưởng ngươi có quyền lựa chọn sao?" Y bắt lấy nàng, nào ngờ một tia sáng bạc lóe qua, y bị thương gào lên.
Máu tươi phún ra, bàn tay của Minh Hề Vương bị chém một nhát, y ôm lấy vết thương trên cánh tay, đau đớn gào thét.
Nam Ngụy Tử cầm chủy thủ, máu tươi nhỏ xuống từ lưỡi dao, nàng cười lạnh, nhìn y bằng nửa con mắt. "Ngươi không có tư cách này."
"Ngươi, ngươi..." Minh Hề Vương liếc nàng, xấu hổ kêu to "Các ngươi còn chờ cái gì? Còn không nhanh chóng bắt lấy nàng cho trẫm?"
"Dạ." Thủ vệ lập tức xông vào Nam Ngụy Tử.
"Các ngươi dám." Nam Ngụy Tử đứng thẳng, khí thế oai nghiêm, đôi mắt lạnh lùng, dáng vẻ tôn quý vô cùng khiến thủ vệ sợ hãi ngừng bước.
Bọn hò nhìn nhau, chần chờ.
Nam Ngụy Tử thừa lúc đó chạy thẳng ra ngoài.
Thấy người chạy mà thủ vệ vẫn còn ngây ngô đứng tại chỗ, Minh Hề Vương gầm lên "Các ngươi ở đó làm cái gì? Còn không bắt người cho trẫm?"
Biết mình không trốn thoát hoàng cung, Nam Ngụy Tử không chút nghĩ ngợi, chạy đến nơi ở của Nhiễm Phượng Thâm.
Nghe tiếng động thủ vệ truy đuổi phía sau, nàng càng chạy nhanh hơn, nào ngờ thủ vệ lại bọc lấy phía trước, nàng dừng chân, nắm chặt chủy thủ.
Cảnh giác nhìn thủ vệ vây quanh nàng, Nam Ngụy Tử nhìn tứ phía, lại tìm không thấy lỗ hỏng, nàng cắn môi.
"Nhiễm Phượng Thâm." Nàng cất tiếng kêu.
Bóng dáng cao ngất lập tức hạ xuống phía sau nàng, cánh tay rắn chắc ôm eo nàng, bàn tay cầm lấy chủy thủ từ tay nàng.
"Ngụy Tử." Y dịu dàng nói bên tai nàng "Không sao."
Nàng buông tay ra, để y nhận chủy thủ, thân thể nhũn ra, dựa sát vào lòng y, hơi thở quen thuộc bao lấy nàng, cho tới giờ phút này, căng thẳng trong lòng nàng mới hạ xuống.
"Ngoan, nhắm mắt lại." Tay y che mắt nàng, ôm chặt gương mặt nàng vào ngực, cánh tay ôm nàng ổn thỏa.
Y không cần lên tiếng, một toán ảnh vệ lập tức từ trên không bay xuống, giết những thị vệ đang bao vây.
Không màn đến tình huống chiến đấu, Nhiễm Phượng Thâm ôm lấy Nam Ngụy Tử, phi thân rời khỏi hoàng cung Minh Hề.
"Khi đó giả vờ không nhớ ra nàng là do ta chỉ muốn thử nàng. Ta muốn biết nàng sẽ có phản ứng gì, muốn biết khi ta chết, nàng có để ý không?"
Rời xa hoàng thành Minh Hề, Nhiễm Phượng Thâm dẫn Nam Ngụy Tử đi đến một rừng cây, lúc này mới đỡ nàng ngồi xuống, cánh tay vẫn ôm lấy nàng, môi mỏng nói ở bên tai nàng.
Nam Ngụy Tử nhắm mắt không nói, tóc bay trong gió.
Nhiễm Phượng Thâm cầm một lọn tóc trắng, dịu dàng hôn lên. "Thật ra cần gì phải thử nữa. Mái tóc trắng trên đầu này không phải đã cho ta biết toàn bộ hay sao?"
Y khẽ nói, gương mặt đầy dịu dàng. "Ngụy Tử, cho dù nàng vẫn hận ta, ta cũng sẽ không buông tay." Y từng buông tay một lần, cuối cùng lại là hai bên đều tổn thương.
Nàng vẫn trốn khỏi y, cho dù y đã dùng hết tâm cơ, nhưng vẫn không bắt được nàng.
Nếu đã như vậy, cần gì y phải buông tay? Nếu nàng không muốn thuộc về y, vậy y cần gì phải dò hỏi? Y không nên cho nàng cơ hội lựa chọn.
"Cho dù nàng không yêu ta cũng không sao, đời này của ta cũng sẽ không buông nàng ra." Tiếng nói y nhẹ nhàng, lại giống như tuyên thệ.
Lông mi lay động, Nam Ngụy Tử mở hé mắt, trong mắt nghi ngờ.
"Tại sao?" Lại cố chấp với nàng như vậy? "Vì gương mặt này sao?"
Nếu nàng không có gương mặt này, có phải có thể có được bình an hay không?
"Ơ." Y khẽ cười, ngón tay vuốt ve gương mặt nàng. "Ngụy Tử của ta, nàng coi thường mình như vậy sao? Nàng cảm thấy ngoại trừ gương mặt này, nàng không có giá trị khác sao? Kiêu ngạo của nàng, trí tuệ của nàng, tài nghệ đánh đàn của nàng, tất cả đều thua gương mặt nàng sao?"
Lời nói của y trêu chọc nàng, nàng giật mình, nhìn nét cười trong mắt y, nàng hoảng sợ nhắm mắt.
Nàng nghĩ ngoại trừ gương mặt này, nàng không hề có giá trị gì khác, lại chưa từng nghĩ qua, cho dù nàng không có gương mặt này, nàng vẫn là Nam Ngụy Tử.
Mà y, cho dù nàng có vẻ như Vô Diệm, y vẫn sẽ quyến luyến với nàng.
Nàng mãi mãi trốn không khỏi y, hoặc là, nàng cũng không muốn chạy trốn.
Nàng biết y vẫn trông chừng nàng, nàng kêu tên của y, biết y nhất định sẽ xuất hiện, khoảnh khắc được y ôm lấy, nàng giật mình hiểu rõ.
Mặc kệ nàng đấu tranh thế nào, cuối cùng, nàng vẫn sẽ bị đôi cánh tay này giam giữ.
Mà nàng, đã quen như vậy từ lâu.
Giống như vòng ngọc trên mắt cá chân nàng, trong mười năm đó, y khóa nàng, ôm lấy nàng, khiến nàng quen với tồn tại của y.
Thói quen như vậy, nàng đã thành nghiện.
"Ngụy Tử của ta, đang nghĩ gì vậy?" Đôi môi nóng bỏng hôn lên môi nàng, hơi thở của y phả vào nàng, Nam Ngụy Tử nhắm mắt lại.
"Ta không thuộc về chàng." Tiếng nói nhỏ của nàng đã bị y nuốt vào trong miệng.
"Ừ" Y nhẹ đáp, đầu lưỡi liếm lấy răng trắng, khiêu khích lưỡi nàng, cánh tay ôm chặt chiếc eo nhỏ nhắn, chặt đến mức giống như muốn hòa nàng vào thân thể.
Hơi thở của nàng bất ổn vì nụ hôn của y, thở nhẹ ra, nàng nói tiếp "Ta không yêu chàng." Cánh môi lập tức bị gặm cắn, nàng đau đến nhíu mi.
Đôi mắt hé mở, nhìn vào mắt y, trong đôi mắt đen thoáng qua ý cười, Ngụy Tử của y như vậy mới khiến y u mê.
"Cũng không hận chàng." Nàng nói ra câu cuối cùng, tư thế như tuyết rơi đầu mùa, trong trẻo lạnh lùng, xinh đẹp nhưng lại yếu đuối.
Nhưng y vẫn ôm chặt nàng, tuyệt đối không để cho nàng chạy trốn thoát khỏi vòng tay y.
"Thì sao?" Y nhíu mày, thần thái ngông cuồng, khóe môi lại chứa nụ cười tự tin quyến rũ. "Ta mãi mãi không buông nàng ra."
Nàng, là thuộc về y.
Nụ cười càn rỡ kia khiến Nam Ngụy Tử nhớ hình ảnh trong đầu nàng lúc mới gặp y. Y bẻ gãy đóa hoa kiêu ngạo, mà độc trong đóa hoa cũng ăn mòn y...
Giữa bọn họ đã dây dưa không rõ từ lâu.
Cánh môi khẽ tách ra, nàng tiến vào lòng y.
"Ta muốn gặp Vũ Nhi." Nhắm mắt lại, nàng nhẹ nhàng lên tiếng.
Nàng biết, y sẽ làm được chuyện đó.
Chỉ cần nàng muốn, y sẽ không cự tuyệt.
Màn đêm yên tĩnh, hoàng cung Kim Lăng bảo vệ nghiêm ngặt. Trong ngự thư phòng, dạ minh châu chiếu sáng bốn phía, Nam Phi Vũ mặc hoàng bào, chăm chú phê duyệt tấu chương.
"Vũ Nhi." Một tiếng nói nhẹ nhàng truyền đến.
Bút Lang Hào dừng lại, Nam Phi Vũ buông bút xuống, quay đầu nhìn bóng dáng bước ra khỏi bóng tối. Gương mặt tuấn tú vô cùng bình tĩnh, không hề hoảng loạn.
Hai người bình tĩnh nhìn nhau, rất lâu sau Nam Ngụy Tử mới lên tiếng.
"Vì sao?"
Nam Phi Vũ cười nhẹ. "Tỷ không nên tồn tại."
Y thản nhiên trả lời, vẻ mặt không còn non nớt khờ dại, mà là sự tàn khốc của quân vương.
"Nam Vương phủ bị hủy diệt là vì tỷ."
Nam Ngụy Tử ngẩn ra.
"Cho dù Nhiễm Thịnh Đức nể nang uy thế của Phụ Vương, nhưng mà lý do chân chính áp đảo cuối cùng là vì tỷ -- Nam Ngụy Tử."
Ánh mắt Nam Phi Vũ lạnh lùng, tuy còn nhỏ nhưng y vẫn nhớ kỹ lời Nam Vương phi nói lúc chết "Sắc đẹp khuynh thành như vậy, là họa không phải phúc."
Lời nói quen thuộc khiến Nam Ngụy Tử khẽ run.
"Lời nói này tỷ còn nhớ rõ chứ?" Nam Phi Vũ mỉm cười, ánh mắt vô tình "Chỉ cần tỷ còn ở lại Kim Lăng, thì vẫn còn tai họa. Chỉ cần tỷ ở đây, đế vị của trẫm khó mà yên ổn. Tỷ có thể để trẫm ngồi trên hoàng vị, cũng có thể cởi long bào của trẫm xuống. Nam Ngụy Tử, đối với trẫm mà nói, tỷ là một trở ngại."
"Cho nên, đệ muốn diệt trừ ta?" Nam Ngụy Tử khẽ nói, nàng nhìn đệ đệ thâm sâu, giờ phút này, y còn có bộ dáng làm nũng bên cạnh nàng nữa không? Gương mặt đẹp trai lại vô tình, lạnh lùng, hiện tại đứng trước mặt nàng không phải Nam Phi Vũ, mà là hoàng đế Kim Lăng.
"Đúng vậy." Nam Phi Vũ lạnh lùng "Kim Lăng không cần loại thánh nữ ô uế, dân chúng chỉ có thể tôn sùng đế vương, không cần có thánh nữ."
"Vậy sao..." Nam Ngụy Tử hạ mắt. "Vậy đệ muốn giết ta sao? Vũ Nhi"
"Kim Lăng thánh nữ đã chết." Chết ở Nước Minh Hề. Nam Phi Vũ quay lưng lại, hai bàn tay chắp lại phía sau. "Tỷ đi đi. Chỉ cần tỷ đừng vọng tưởng đến vị trí thánh nữ nữa, trẫm có thể tha mạng cho tỷ."
Nam Ngụy Tử ngước mắt nhìn bóng dáng đệ đệ, nàng im lặng nhìn y rất lâu. "Vũ Nhi, đệ lớn rồi." Tiếng thở dài là vui mừng.
Nam Phi Vũ nhắm mắt lại, nghe bước chân rời đi, bóng dáng của y vẫn đứng thẳng, không hề quay đầu nhìn một cái.
"Thúc sẽ chăm sóc tốt cho tỷ ấy chứ?" Nam Phi Vũ nghiêm túc hỏi nam nhân ẩn trong tẩm cung.
"Ta sẽ." Tiếng người nói trong bóng đêm như quỷ mị. "Nàng là của ta."
"Vậy, ta giao tỷ ấy cho thúc."
Ánh nến chiếu xuống, bóng lưng cô tịch của thiếu niên cao ráo lạnh lùng.
Y đã không cần người bảo vệ nữa, đường quân vương của y, sau này, một mình y có thể đi được.
Nam Ngụy Tử vừa đi vừa thầm nghĩ. Dưới ánh trăng, nam nhân đứng ở phía trước, đôi mắt đen thẳm nhìn vào nàng.
Nàng cũng nhìn vào mắt nam nhân.
"Ngụy Tử" Nam nhân đưa tay về phía nàng.
Nàng nhìn y, rất lâu mới đi đến bên y, nép vào lòng y.
Yêu và hận, đã không đủ để nói hết giữa nàng và y, nhưng nàng biết, nàng và y dây dưa một đời, ai cũng không rời.
"Nhiễm Phượng Thâm." Nàng khẽ kêu, tiếng nói dịu dàng lưu luyến, nàng không yêu y, cũng không hận y, nàng không buông y ra được.
"Ngụy Tử của ta." Cánh tay rắn chắc ôm lấy nàng.
Bọn họ nhất định dây dưa, ai cũng không buông tay.
Năm Nam Hi thứ mười ba, thánh nữ Kim Lăng đi sứ Nước Minh Hề, lại mất tích ly kỳ, dân chúng Kim Lăng kinh hoảng không thôi. Sau khi thống lĩnh thị vệ bảo hộ thánh nữ bị thương hồi quốc, kể rõ chuyện của vua nước Minh Hề làm hại thánh nữ, giết hại hộ vệ Kim Lăng, khiến cho thánh nữ sinh tử không rõ.
Hoàng đế giận dữ, phái binh tấn công nước Minh Hề, binh lính Kim Lăng đau khổ vì mất thánh nữ, sĩ khí mạnh mẽ, trong ba tháng ngắn ngủi, tiêu diệt nước Minh Hề, nhưng tin tức về Thánh nữ lại mù mịt.
Nửa năm sau, hoàng đế tuyên bố với thiên hạ, thánh nữ Kim Lăng chỉ có Tử đồng thánh nữ, cũng phong Tử đồng thánh nữ là thánh nữ hộ quốc, từ đây về sau, hoàng triều Kim Lăng cũng không còn thánh nữ kế nhiệm.
“Lời nói của ngươi có ý gì?" Nam Ngụy Tử tái mặt, tuy vẻ mặt vẫn trấn định, nhưng trong lòng đã hoảng loạn.
Nghĩ đến bọn cướp trước khi đến nước Minh Hề, đám cướp đó rất khả nghi, lại hành động nhanh chóng, không để lại bất cứ dấu vết gì, nhất định là được trải qua huấn luyện.
Nếu như đám cướp kia là giả, nếu lời nói của Minh Hề Vương là thật, vậy... "Bọn cướp tấn công ta là người của ngươi."
"Đúng vậy" Minh Hề Vương cười độc ác, y đắc ý nói. "Đáng tiếc có người phá hỏng mưu kế của trẫm, nếu không ngươi đã trở thành đồ chơi của trẫm từ lâu. Nhưng không sao, hiện tại cũng không muộn, người đi theo ngươi trẫm đã xử lý toàn bộ, đến lúc đó trẫm sẽ phái người giả trang thành lính của Kim Lăng, về nước bẩm báo Kim Lăng thánh nữ trên đường gặp cướp, toàn bộ hộ vệ đều chết, thánh nữ không rõ sống chết, không ai có thể hoài nghi Nước Minh Hề."
Nam Ngụy Tử cực lực đè nén rối rắm trong lòng, nàng lạnh giọng hỏi "Ngươi nói Kim Lăng hoàng đế giao ta cho ngươi..."
"Ồ. Kim Lăng thánh nữ, chỉ sợ ngươi không biết Kim Lăng hoàng đế đã sớm không chứa được ngươi." Minh Hề Vương cười ha ha, nhìn sắc mặt tái nhợt của Nam Ngụy Tử, y giả vờ thông cảm.
"Ở Kim Lăng, địa vị thánh nữ của ngươi cao hơn hoàng đế. Có ngươi ở đó, hoàng đế Kim Lăng sẽ không yên ổn ngồi ở hoàng vị. Từ lúc trước, hoàng đế Kim Lăng đã nhận lời trẫm, muốn đưa ngươi cho trẫm, chỉ cần thánh nữ biến mất, địa vị hoàng đế Kim Lăng mới có thể không bị ảnh hưởng."
"Vậy sao..." Nàng không nghĩ đến Vũ Nhi lại muốn diệt trừ nàng, một tay nàng che chở cho đệ đệ, nàng đưa y lên hoàng vị. Vì y dẹp hết tất cả trở ngại, cuối cùng, y lại muốn diệt trừ nàng.
Bởi vì, nàng là trở ngại của y...
Nam Ngụy Tử nở nụ cười.
Minh Hề Vương nhìn nàng hết hy vọng. "Thánh nữ, cho dù là tỷ đệ ruột, vì hoàng quyền, hoàng đế Kim Lăng cũng không chứa được ngươi, ngươi ngoan ngoãn khuất phục trẫm đi."
"Không" Nam Ngụy Tử ngừng cười, ngạo nghễ ngẩng đầu "Ta sẽ không khuất phục ngươi."
Đời nàng của nàng sẽ không khuất phục kẻ nào nữa hết.
Minh Hề Vương lạnh mặt. "Ngươi tưởng ngươi có quyền lựa chọn sao?" Y bắt lấy nàng, nào ngờ một tia sáng bạc lóe qua, y bị thương gào lên.
Máu tươi phún ra, bàn tay của Minh Hề Vương bị chém một nhát, y ôm lấy vết thương trên cánh tay, đau đớn gào thét.
Nam Ngụy Tử cầm chủy thủ, máu tươi nhỏ xuống từ lưỡi dao, nàng cười lạnh, nhìn y bằng nửa con mắt. "Ngươi không có tư cách này."
"Ngươi, ngươi..." Minh Hề Vương liếc nàng, xấu hổ kêu to "Các ngươi còn chờ cái gì? Còn không nhanh chóng bắt lấy nàng cho trẫm?"
"Dạ." Thủ vệ lập tức xông vào Nam Ngụy Tử.
"Các ngươi dám." Nam Ngụy Tử đứng thẳng, khí thế oai nghiêm, đôi mắt lạnh lùng, dáng vẻ tôn quý vô cùng khiến thủ vệ sợ hãi ngừng bước.
Bọn hò nhìn nhau, chần chờ.
Nam Ngụy Tử thừa lúc đó chạy thẳng ra ngoài.
Thấy người chạy mà thủ vệ vẫn còn ngây ngô đứng tại chỗ, Minh Hề Vương gầm lên "Các ngươi ở đó làm cái gì? Còn không bắt người cho trẫm?"
Biết mình không trốn thoát hoàng cung, Nam Ngụy Tử không chút nghĩ ngợi, chạy đến nơi ở của Nhiễm Phượng Thâm.
Nghe tiếng động thủ vệ truy đuổi phía sau, nàng càng chạy nhanh hơn, nào ngờ thủ vệ lại bọc lấy phía trước, nàng dừng chân, nắm chặt chủy thủ.
Cảnh giác nhìn thủ vệ vây quanh nàng, Nam Ngụy Tử nhìn tứ phía, lại tìm không thấy lỗ hỏng, nàng cắn môi.
"Nhiễm Phượng Thâm." Nàng cất tiếng kêu.
Bóng dáng cao ngất lập tức hạ xuống phía sau nàng, cánh tay rắn chắc ôm eo nàng, bàn tay cầm lấy chủy thủ từ tay nàng.
"Ngụy Tử." Y dịu dàng nói bên tai nàng "Không sao."
Nàng buông tay ra, để y nhận chủy thủ, thân thể nhũn ra, dựa sát vào lòng y, hơi thở quen thuộc bao lấy nàng, cho tới giờ phút này, căng thẳng trong lòng nàng mới hạ xuống.
"Ngoan, nhắm mắt lại." Tay y che mắt nàng, ôm chặt gương mặt nàng vào ngực, cánh tay ôm nàng ổn thỏa.
Y không cần lên tiếng, một toán ảnh vệ lập tức từ trên không bay xuống, giết những thị vệ đang bao vây.
Không màn đến tình huống chiến đấu, Nhiễm Phượng Thâm ôm lấy Nam Ngụy Tử, phi thân rời khỏi hoàng cung Minh Hề.
"Khi đó giả vờ không nhớ ra nàng là do ta chỉ muốn thử nàng. Ta muốn biết nàng sẽ có phản ứng gì, muốn biết khi ta chết, nàng có để ý không?"
Rời xa hoàng thành Minh Hề, Nhiễm Phượng Thâm dẫn Nam Ngụy Tử đi đến một rừng cây, lúc này mới đỡ nàng ngồi xuống, cánh tay vẫn ôm lấy nàng, môi mỏng nói ở bên tai nàng.
Nam Ngụy Tử nhắm mắt không nói, tóc bay trong gió.
Nhiễm Phượng Thâm cầm một lọn tóc trắng, dịu dàng hôn lên. "Thật ra cần gì phải thử nữa. Mái tóc trắng trên đầu này không phải đã cho ta biết toàn bộ hay sao?"
Y khẽ nói, gương mặt đầy dịu dàng. "Ngụy Tử, cho dù nàng vẫn hận ta, ta cũng sẽ không buông tay." Y từng buông tay một lần, cuối cùng lại là hai bên đều tổn thương.
Nàng vẫn trốn khỏi y, cho dù y đã dùng hết tâm cơ, nhưng vẫn không bắt được nàng.
Nếu đã như vậy, cần gì y phải buông tay? Nếu nàng không muốn thuộc về y, vậy y cần gì phải dò hỏi? Y không nên cho nàng cơ hội lựa chọn.
"Cho dù nàng không yêu ta cũng không sao, đời này của ta cũng sẽ không buông nàng ra." Tiếng nói y nhẹ nhàng, lại giống như tuyên thệ.
Lông mi lay động, Nam Ngụy Tử mở hé mắt, trong mắt nghi ngờ.
"Tại sao?" Lại cố chấp với nàng như vậy? "Vì gương mặt này sao?"
Nếu nàng không có gương mặt này, có phải có thể có được bình an hay không?
"Ơ." Y khẽ cười, ngón tay vuốt ve gương mặt nàng. "Ngụy Tử của ta, nàng coi thường mình như vậy sao? Nàng cảm thấy ngoại trừ gương mặt này, nàng không có giá trị khác sao? Kiêu ngạo của nàng, trí tuệ của nàng, tài nghệ đánh đàn của nàng, tất cả đều thua gương mặt nàng sao?"
Lời nói của y trêu chọc nàng, nàng giật mình, nhìn nét cười trong mắt y, nàng hoảng sợ nhắm mắt.
Nàng nghĩ ngoại trừ gương mặt này, nàng không hề có giá trị gì khác, lại chưa từng nghĩ qua, cho dù nàng không có gương mặt này, nàng vẫn là Nam Ngụy Tử.
Mà y, cho dù nàng có vẻ như Vô Diệm, y vẫn sẽ quyến luyến với nàng.
Nàng mãi mãi trốn không khỏi y, hoặc là, nàng cũng không muốn chạy trốn.
Nàng biết y vẫn trông chừng nàng, nàng kêu tên của y, biết y nhất định sẽ xuất hiện, khoảnh khắc được y ôm lấy, nàng giật mình hiểu rõ.
Mặc kệ nàng đấu tranh thế nào, cuối cùng, nàng vẫn sẽ bị đôi cánh tay này giam giữ.
Mà nàng, đã quen như vậy từ lâu.
Giống như vòng ngọc trên mắt cá chân nàng, trong mười năm đó, y khóa nàng, ôm lấy nàng, khiến nàng quen với tồn tại của y.
Thói quen như vậy, nàng đã thành nghiện.
"Ngụy Tử của ta, đang nghĩ gì vậy?" Đôi môi nóng bỏng hôn lên môi nàng, hơi thở của y phả vào nàng, Nam Ngụy Tử nhắm mắt lại.
"Ta không thuộc về chàng." Tiếng nói nhỏ của nàng đã bị y nuốt vào trong miệng.
"Ừ" Y nhẹ đáp, đầu lưỡi liếm lấy răng trắng, khiêu khích lưỡi nàng, cánh tay ôm chặt chiếc eo nhỏ nhắn, chặt đến mức giống như muốn hòa nàng vào thân thể.
Hơi thở của nàng bất ổn vì nụ hôn của y, thở nhẹ ra, nàng nói tiếp "Ta không yêu chàng." Cánh môi lập tức bị gặm cắn, nàng đau đến nhíu mi.
Đôi mắt hé mở, nhìn vào mắt y, trong đôi mắt đen thoáng qua ý cười, Ngụy Tử của y như vậy mới khiến y u mê.
"Cũng không hận chàng." Nàng nói ra câu cuối cùng, tư thế như tuyết rơi đầu mùa, trong trẻo lạnh lùng, xinh đẹp nhưng lại yếu đuối.
Nhưng y vẫn ôm chặt nàng, tuyệt đối không để cho nàng chạy trốn thoát khỏi vòng tay y.
"Thì sao?" Y nhíu mày, thần thái ngông cuồng, khóe môi lại chứa nụ cười tự tin quyến rũ. "Ta mãi mãi không buông nàng ra."
Nàng, là thuộc về y.
Nụ cười càn rỡ kia khiến Nam Ngụy Tử nhớ hình ảnh trong đầu nàng lúc mới gặp y. Y bẻ gãy đóa hoa kiêu ngạo, mà độc trong đóa hoa cũng ăn mòn y...
Giữa bọn họ đã dây dưa không rõ từ lâu.
Cánh môi khẽ tách ra, nàng tiến vào lòng y.
"Ta muốn gặp Vũ Nhi." Nhắm mắt lại, nàng nhẹ nhàng lên tiếng.
Nàng biết, y sẽ làm được chuyện đó.
Chỉ cần nàng muốn, y sẽ không cự tuyệt.
Màn đêm yên tĩnh, hoàng cung Kim Lăng bảo vệ nghiêm ngặt. Trong ngự thư phòng, dạ minh châu chiếu sáng bốn phía, Nam Phi Vũ mặc hoàng bào, chăm chú phê duyệt tấu chương.
"Vũ Nhi." Một tiếng nói nhẹ nhàng truyền đến.
Bút Lang Hào dừng lại, Nam Phi Vũ buông bút xuống, quay đầu nhìn bóng dáng bước ra khỏi bóng tối. Gương mặt tuấn tú vô cùng bình tĩnh, không hề hoảng loạn.
Hai người bình tĩnh nhìn nhau, rất lâu sau Nam Ngụy Tử mới lên tiếng.
"Vì sao?"
Nam Phi Vũ cười nhẹ. "Tỷ không nên tồn tại."
Y thản nhiên trả lời, vẻ mặt không còn non nớt khờ dại, mà là sự tàn khốc của quân vương.
"Nam Vương phủ bị hủy diệt là vì tỷ."
Nam Ngụy Tử ngẩn ra.
"Cho dù Nhiễm Thịnh Đức nể nang uy thế của Phụ Vương, nhưng mà lý do chân chính áp đảo cuối cùng là vì tỷ -- Nam Ngụy Tử."
Ánh mắt Nam Phi Vũ lạnh lùng, tuy còn nhỏ nhưng y vẫn nhớ kỹ lời Nam Vương phi nói lúc chết "Sắc đẹp khuynh thành như vậy, là họa không phải phúc."
Lời nói quen thuộc khiến Nam Ngụy Tử khẽ run.
"Lời nói này tỷ còn nhớ rõ chứ?" Nam Phi Vũ mỉm cười, ánh mắt vô tình "Chỉ cần tỷ còn ở lại Kim Lăng, thì vẫn còn tai họa. Chỉ cần tỷ ở đây, đế vị của trẫm khó mà yên ổn. Tỷ có thể để trẫm ngồi trên hoàng vị, cũng có thể cởi long bào của trẫm xuống. Nam Ngụy Tử, đối với trẫm mà nói, tỷ là một trở ngại."
"Cho nên, đệ muốn diệt trừ ta?" Nam Ngụy Tử khẽ nói, nàng nhìn đệ đệ thâm sâu, giờ phút này, y còn có bộ dáng làm nũng bên cạnh nàng nữa không? Gương mặt đẹp trai lại vô tình, lạnh lùng, hiện tại đứng trước mặt nàng không phải Nam Phi Vũ, mà là hoàng đế Kim Lăng.
"Đúng vậy." Nam Phi Vũ lạnh lùng "Kim Lăng không cần loại thánh nữ ô uế, dân chúng chỉ có thể tôn sùng đế vương, không cần có thánh nữ."
"Vậy sao..." Nam Ngụy Tử hạ mắt. "Vậy đệ muốn giết ta sao? Vũ Nhi"
"Kim Lăng thánh nữ đã chết." Chết ở Nước Minh Hề. Nam Phi Vũ quay lưng lại, hai bàn tay chắp lại phía sau. "Tỷ đi đi. Chỉ cần tỷ đừng vọng tưởng đến vị trí thánh nữ nữa, trẫm có thể tha mạng cho tỷ."
Nam Ngụy Tử ngước mắt nhìn bóng dáng đệ đệ, nàng im lặng nhìn y rất lâu. "Vũ Nhi, đệ lớn rồi." Tiếng thở dài là vui mừng.
Nam Phi Vũ nhắm mắt lại, nghe bước chân rời đi, bóng dáng của y vẫn đứng thẳng, không hề quay đầu nhìn một cái.
"Thúc sẽ chăm sóc tốt cho tỷ ấy chứ?" Nam Phi Vũ nghiêm túc hỏi nam nhân ẩn trong tẩm cung.
"Ta sẽ." Tiếng người nói trong bóng đêm như quỷ mị. "Nàng là của ta."
"Vậy, ta giao tỷ ấy cho thúc."
Ánh nến chiếu xuống, bóng lưng cô tịch của thiếu niên cao ráo lạnh lùng.
Y đã không cần người bảo vệ nữa, đường quân vương của y, sau này, một mình y có thể đi được.
Nam Ngụy Tử vừa đi vừa thầm nghĩ. Dưới ánh trăng, nam nhân đứng ở phía trước, đôi mắt đen thẳm nhìn vào nàng.
Nàng cũng nhìn vào mắt nam nhân.
"Ngụy Tử" Nam nhân đưa tay về phía nàng.
Nàng nhìn y, rất lâu mới đi đến bên y, nép vào lòng y.
Yêu và hận, đã không đủ để nói hết giữa nàng và y, nhưng nàng biết, nàng và y dây dưa một đời, ai cũng không rời.
"Nhiễm Phượng Thâm." Nàng khẽ kêu, tiếng nói dịu dàng lưu luyến, nàng không yêu y, cũng không hận y, nàng không buông y ra được.
"Ngụy Tử của ta." Cánh tay rắn chắc ôm lấy nàng.
Bọn họ nhất định dây dưa, ai cũng không buông tay.
Năm Nam Hi thứ mười ba, thánh nữ Kim Lăng đi sứ Nước Minh Hề, lại mất tích ly kỳ, dân chúng Kim Lăng kinh hoảng không thôi. Sau khi thống lĩnh thị vệ bảo hộ thánh nữ bị thương hồi quốc, kể rõ chuyện của vua nước Minh Hề làm hại thánh nữ, giết hại hộ vệ Kim Lăng, khiến cho thánh nữ sinh tử không rõ.
Hoàng đế giận dữ, phái binh tấn công nước Minh Hề, binh lính Kim Lăng đau khổ vì mất thánh nữ, sĩ khí mạnh mẽ, trong ba tháng ngắn ngủi, tiêu diệt nước Minh Hề, nhưng tin tức về Thánh nữ lại mù mịt.
Nửa năm sau, hoàng đế tuyên bố với thiên hạ, thánh nữ Kim Lăng chỉ có Tử đồng thánh nữ, cũng phong Tử đồng thánh nữ là thánh nữ hộ quốc, từ đây về sau, hoàng triều Kim Lăng cũng không còn thánh nữ kế nhiệm.