Hội diễn văn nghệ của chúng tôi diễn ra rất suôn sẻ, tiết mục của chúng tôi đạt giải nhì toàn khối. Thời gian trôi mau, dường như chỉ chớp mắt đã đến ngày cá tháng tư. Tôi đi học về, nằm lười trên chiếc giường yêu dấu, suy nghĩ. Dạo gần đây, tôi và Dương Triệt nhờ những buổi tập văn nghệ mà chúng tôi thân nhau hơn, nhưng không hiểu sao, bây giờ, khi bên cạnh cậu ấy, tim tôi... đập rất nhanh. Dường như mỗi khi bên cậu ấy vui đùa , chọc ghẹo , nói chuyện ,...cùng nhau thì lại có một thứ tình cảm lạ kỳ dần len lỏi vào trong lòng tôi. Tôi nghĩ, tôi...thích Dương Triệt mất rồi.
Nếu đã xác định được tình cảm của mình, vậy tiếp theo, tôi phải làm sao đây. À, có lẽ là nên tỏ tình. Nhưng, nói vào lúc nào, ở đâu, hoàn cảnh như thế nào, trực tiếp hay nhắn tin,.... Hằng hà sa số các câu hỏi hiện lên trong đầu tôi .Tôi nhìn lịch, cá tháng tư. Chọn ngày không bằng gặp ngày, thôi thì hôm nay vậy. Mở facebook ra, may thật, cậu ấy đang on. Tôi bắt đầu chat với Dương Triệt
Tôi : Ê
Dương Triệt : ?
Tôi : Tao nói với mày một điều này. Nhưng mà... mày phải hứa với tao, nếu không được thì sau này bọn mình vẫn là bạn tao mới dám nói.
Dương Triệt : Ok. Có gì nói nhanh đi, hồi hộp quá * icon mong chờ *
Tôi : Tao thích mày
Dương Triệt :._.
Tôi nhìn tin nhắn Dương Triệt vừa gửi tới, lòng đã rõ vài phần. Tôi sống rất nội tâm nên có rất ít bạn thân hơn nữa cũng rất dễ bị tổn thương. Tôi không muốn mất Dương Triệt và cũng không muốn chính mình phải tổn thương thêm nữa nên nhanh tay gõ bàn phím
Tôi : Đùa đấy. Không nhớ hôm nay ngày gì à? Ngày cá tháng tư vui vẻ.
Dương Triệt : Tao cũng nghĩ là mày đùa mà
Tôi : Mà tao hỏi mày cái này nhá. Nếu như vừa nãy tao nói thật thì mày sẽ trả lời như thế nào?
Dương Triệt : Sao lại hỏi như thế ?
Tôi : Tò mò thôi
Dương Triệt : Có lẽ là : " tao xin lỗi, tao đã tự phong bế trái tim mình rồi "
Dương Triệt yêu thầm một cô gái,chắc cũng được ba năm rồi, tôi không biết cậu ấy có tỏ tình hay chưa nhưng nghe nói bạn nữ kia không thích cậu ấy thì phải. Đúng là, ông trời trêu người . Nhận được tin nhắn từ cậu ấy, lòng tôi chua xót. Ma xui quỷ khiến thế nào khiến tôi lại gõ bàn phím, gửi tiếp một tin nhắn cho cậu ấy
Tôi : Vừa nãy không phải đùa đâu. Tao thích mày thật đấy.
Dương Triệt :._.
Tao có gì tốt đâu, mày thích tao làm gì chứ ? Chỉ khổ thêm thôi, quên tao đi.
Tôi: Thích một người đâu cần lý do. Tao cũng không biết vì sao tao lại thích mày nữa, lạ nhỉ . - Tôi vừa gõ bàn phím, vừa nở một nụ cười cay đắng
Chúng tôi nói chuyện với nhau thêm một lát rồi tôi off facebook, nằm xuống giường và ôm chặt con gấu bông vào lòng, khóc. Tôi tự an ủi mình, không sao, ngoài Dương Triệt ra đâu phải trên đời này không còn người để tôi thích đâu. Nhưng cái cảm giác đau đến nghẹt thở này là gì đây ? Tôi đặt tay lên lồng ngực mình, cái cảm giác này ... khó chịu quá. Tôi lặng lẽ rơi nước mắt, cả đêm , tôi suy nghĩ về lời à khôngtin nhắn của cậu ấy, từng câu, từng câu, từng chữ , từng chữ cứ như những nhát dao sắc nhọn đâm sâu vào lòng tôi . Bất tri bất giác, tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Buổi sáng dậy, tôi nhìn vào tấm khăn dải gối, ướt đẫm. Đưa tay xoa lên mặt mình, tôi cười nhạt, ngay cả ngủ cũng khóc, Linh Nhi, sao mày lại yếu đuối như vậy ? Mày nhất định phải mạnh mẽ, không được khóc, nhất định không được khóc, không được khóc, ... Tôi tự nói đi nói lại với bản thân mình nhưng tôi không thể dừng lại cảm xúc của mình, nước mắt từng giọt từng giọt lại rơi xuống...
Lần tỏ tình đầu tiên.. thất bại,.....
Hội diễn văn nghệ của chúng tôi diễn ra rất suôn sẻ, tiết mục của chúng tôi đạt giải nhì toàn khối. Thời gian trôi mau, dường như chỉ chớp mắt đã đến ngày cá tháng tư. Tôi đi học về, nằm lười trên chiếc giường yêu dấu, suy nghĩ. Dạo gần đây, tôi và Dương Triệt nhờ những buổi tập văn nghệ mà chúng tôi thân nhau hơn, nhưng không hiểu sao, bây giờ, khi bên cạnh cậu ấy, tim tôi... đập rất nhanh. Dường như mỗi khi bên cậu ấy vui đùa , chọc ghẹo , nói chuyện ,...cùng nhau thì lại có một thứ tình cảm lạ kỳ dần len lỏi vào trong lòng tôi. Tôi nghĩ, tôi...thích Dương Triệt mất rồi.
Nếu đã xác định được tình cảm của mình, vậy tiếp theo, tôi phải làm sao đây. À, có lẽ là nên tỏ tình. Nhưng, nói vào lúc nào, ở đâu, hoàn cảnh như thế nào, trực tiếp hay nhắn tin,.... Hằng hà sa số các câu hỏi hiện lên trong đầu tôi .Tôi nhìn lịch, cá tháng tư. Chọn ngày không bằng gặp ngày, thôi thì hôm nay vậy. Mở facebook ra, may thật, cậu ấy đang on. Tôi bắt đầu chat với Dương Triệt
Tôi : Ê
Dương Triệt : ?
Tôi : Tao nói với mày một điều này. Nhưng mà... mày phải hứa với tao, nếu không được thì sau này bọn mình vẫn là bạn tao mới dám nói.
Dương Triệt : Ok. Có gì nói nhanh đi, hồi hộp quá icon mong chờ
Tôi : Tao thích mày
Dương Triệt :._.
Tôi nhìn tin nhắn Dương Triệt vừa gửi tới, lòng đã rõ vài phần. Tôi sống rất nội tâm nên có rất ít bạn thân hơn nữa cũng rất dễ bị tổn thương. Tôi không muốn mất Dương Triệt và cũng không muốn chính mình phải tổn thương thêm nữa nên nhanh tay gõ bàn phím
Tôi : Đùa đấy. Không nhớ hôm nay ngày gì à? Ngày cá tháng tư vui vẻ.
Dương Triệt : Tao cũng nghĩ là mày đùa mà
Tôi : Mà tao hỏi mày cái này nhá. Nếu như vừa nãy tao nói thật thì mày sẽ trả lời như thế nào?
Dương Triệt : Sao lại hỏi như thế ?
Tôi : Tò mò thôi
Dương Triệt : Có lẽ là : " tao xin lỗi, tao đã tự phong bế trái tim mình rồi "
Dương Triệt yêu thầm một cô gái,chắc cũng được ba năm rồi, tôi không biết cậu ấy có tỏ tình hay chưa nhưng nghe nói bạn nữ kia không thích cậu ấy thì phải. Đúng là, ông trời trêu người . Nhận được tin nhắn từ cậu ấy, lòng tôi chua xót. Ma xui quỷ khiến thế nào khiến tôi lại gõ bàn phím, gửi tiếp một tin nhắn cho cậu ấy
Tôi : Vừa nãy không phải đùa đâu. Tao thích mày thật đấy.
Dương Triệt :._.
Tao có gì tốt đâu, mày thích tao làm gì chứ ? Chỉ khổ thêm thôi, quên tao đi.
Tôi: Thích một người đâu cần lý do. Tao cũng không biết vì sao tao lại thích mày nữa, lạ nhỉ . - Tôi vừa gõ bàn phím, vừa nở một nụ cười cay đắng
Chúng tôi nói chuyện với nhau thêm một lát rồi tôi off facebook, nằm xuống giường và ôm chặt con gấu bông vào lòng, khóc. Tôi tự an ủi mình, không sao, ngoài Dương Triệt ra đâu phải trên đời này không còn người để tôi thích đâu. Nhưng cái cảm giác đau đến nghẹt thở này là gì đây ? Tôi đặt tay lên lồng ngực mình, cái cảm giác này ... khó chịu quá. Tôi lặng lẽ rơi nước mắt, cả đêm , tôi suy nghĩ về lời à khôngtin nhắn của cậu ấy, từng câu, từng câu, từng chữ , từng chữ cứ như những nhát dao sắc nhọn đâm sâu vào lòng tôi . Bất tri bất giác, tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Buổi sáng dậy, tôi nhìn vào tấm khăn dải gối, ướt đẫm. Đưa tay xoa lên mặt mình, tôi cười nhạt, ngay cả ngủ cũng khóc, Linh Nhi, sao mày lại yếu đuối như vậy ? Mày nhất định phải mạnh mẽ, không được khóc, nhất định không được khóc, không được khóc, ... Tôi tự nói đi nói lại với bản thân mình nhưng tôi không thể dừng lại cảm xúc của mình, nước mắt từng giọt từng giọt lại rơi xuống...
Lần tỏ tình đầu tiên.. thất bại,.....