“Trước khi đi cô dặn dò trong khoảng thời gian này chuyện lớn nhỏ trong công ty đều giao cho Trâu tiểu thư và Lục Chu phụ trách. Ngày đó đúng lúc Trâu tiểu thư có việc rời đi, điện thoại lại không gọi được, Lục Chu tạm thời muốn huy động một khoản tiền lớn…” Thủ quỹ nói xong chính mình đã khóc thành tiếng, “Tôi không nghĩ tới anh ta sẽ làm như vậy, hiện tại hoàn toàn không liên lạc được.”
Cô ồm ồm nói lại liên tục khóc thút thít, trợ lý không thể nhịn được nữa nói tiếp: “Tôi điều tra qua, thời gian trước Lục Chu bắt đầu chơi với những người đó, đánh bạc nợ không ít, kỳ lạ là, giao tình giữa chủ nợ lớn nhất và Chu Kính Sinh không phải là ít.”
Hứa Niệm lẳng lặng nghe, vẫn không phát biểu ý kiến gì.
Trợ lý trong quá trình điều tra lần này mới biết được quan hệ thực sự giữa Lục Chu, Lục Từ với Hứa Niệm, trong lòng bỗng chốc ngờ vực, hạ giọng nói thêm: “Hứa tổng, chuyện này có điểm kì lạ. Hơn nữa tôi đã kiểm tra qua, trong khoảng thời gian này tạo áp lực sau lưng khiến chúng ta không cách nào gom vốn là công ty Gia Tân, bối cảnh quá sâu không điều tra được, chỉ biết ông chủ họ Đường.”
Nghe đối phương nói xong toàn bộ kết quả điều tra, Hứa Niệm cúp điện thoại hoàn toàn ngẩn ngơ tại chỗ, dạ dày lại bắt đầu âm ỉ đau, lục phủ ngũ tạng đều giống như sóng cuộn biển gầm, nhưng cô biết lần này chỉ sợ uống thuốc giảm đau cũng không có tác dụng.
Như sớm đã biết xảy ra chuyện gì, Đường Trọng Kiêu chậm rãi đi đến, anh cũng không lập tức nói chuyện, mà hơi buông mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia giống như nhìn một con mồi đang giãy dụa sắp chết, tràn ngập thương hại và cảm giác tự tôn.
Móng tay của Hứa Niệm cũng không dài, mà lúc này lại bấu chặt vào lòng bàn tay, đủ để chứng minh trong lòng cô có bao nhiêu hận. Cô ngẩng đầu một chút, nhìn người đàn ông trước mắt: “Lục Chu mắc nợ công quỹ.”
Bộ dạng Đường Trọng Kiêu cũng không bất ngờ.
Hứa Niệm cười gật đầu: “Đường tiên sinh đặt một cái bẫy thật tốt.”
Trước đó cô thực sự sơ suất, Lục Từ và Lục Chu từ nhỏ đã luôn có chút tật xấu, nhưng cơ bản chưa làm chuyện gì thái quá, lúc này mới khiến cô buông lỏng cảnh giác. Trước mắt, những việc đó đều bị người đàn ông này cố tình lợi dụng.
“Nếu tôi không đoán sai, Chu Kính Sinh là do anh cố ý sắp xếp đến tiếp cận Lục Từ?”
Đối mặt với giọng nói chất vấn của cô, Đường Trọng Kiêu cực kỳ thản nhiên, không chút để ý thừa nhận: “Phải.”
Hứa Niệm hít vào một hơi, nói: “Lần đó Lục Chu tụ tập đánh bài cũng là kế hoạch của anh, cho nên cậu ấy biển thủ công quỹ để trả món nợ đánh bài lớn, anh làm mọi việc này đơn giản chính là muốn cho Trung Ảnh lâm vào khủng hoảng. Nếu tôi ngoan ngoãn nghe lời tỏ ra yếu thế với anh, không những có thể nhục nhã tôi, hơn nữa cổ phần của công ty sẽ bị anh khống chế. Nếu tôi không nghe lời, như vậy anh còn có thể có chiêu sau, hoàn toàn phá hủy Trung Ảnh.”
Cô nói xong châm chọc cười ra tiếng: “Đường tiên sinh thật sự đã đánh một nước cờ rất được.” Cho dù cô tiến hay lui, người đàn ông này đều không bỏ qua.
Đường Trọng Kiêu nhàn nhạt nhìn cô, lại không chút để ý nhìn về phía xa xa: “Tôi rất muốn biết, đáp án của em đâu?”
Hứa Niệm thừa nhận thủ đoạn của người đàn ông này cực cao, ở trước mặt anh cô thực sự không phải là đối thủ. Đừng nói Đường Trọng Kiêu lợi dụng nhược điểm rõ ràng nhất của cô, chính là anh ta không dùng đao kiếm đối phó với cô, mà khả năng của cô cũng không tiếp được nửa chiêu.
***
“Tại sao anh không thể buông tha Lục gia? Thù riêng giữa anh và Lục Sơn đã trả từ lâu, chuyện gì đáng để anh nhất quyết không tha như vậy!”
Chuyện năm đó thực ra cô cũng không nắm được nhiều, khúc mắc giữa Đường Trọng Kiêu và Lục Sơn cô còn chưa kịp lý giải thì Lục Sơn đã xảy ra chuyện, mà lúc đó Hứa Niệm là người duy nhất chính mắt nhìn thấy Đường Trọng Kiêu ở hiện trường Lục Sơn gặp chuyện không may.
Khi đó cả người cô đều ngơ ngẩn, Lục Sơn ngã trong vũng máu, trên người mặc lễ phục.
Ngày đó, là ngày chọn lễ phục trước khi kết hôn của họ, hai ngày sau bọn họ sẽ dắt tay nhau bước vào giáo đường, từ nay về sau sẽ hạnh phúc đi hết cuộc đời này.
Nhưng mà tất cả mọi thứ đã bị dừng lại, cô nhìn về phía hung thủ, người đàn ông đó đứng một bên mặt vô cảm. Giữa ngón tay của anh ta còn có máu… máu thuộc về Lục Sơn.
Hứa Niệm cho đến hôm nay cũng không quên được cảnh tượng đó, sắc mặt Lục Sơn trắng bệch, máu của anh đã thấm ướt áo sơmi trắng trên người, đó là người chồng cô vừa mới đăng ký kết hôn xong, nhưng trước mắt thân thể lạnh như băng ngã trên mặt đất, không có hô hấp, không có một chút sinh khí.
Không ai biết một khắc đó Hứa Niệm đang nghĩ gì, cô hối hận, vô cùng hối hận và áy náy, nếu trước đó không mềm lòng cứu Đường Trọng Kiêu, có lẽ giờ phút này Lục Sơn đã không phải chết…
Năm ấy Lục Sơn vừa đúng là luật sư tư nhân của Đường Trọng Kiêu, cho nên Hứa Niệm trực giác liên tưởng tất cả ân oán đều liên quan đến chuyện công việc. Dù sao Lục Sơn là một người chính trực thẳng thắn như vậy, so sánh ra, Đường Trọng Kiêu thì quá mức ti tiện nhân phẩm thấp kém.
Hồi ức ngắt quãng, hận ý của cô với Đường Trọng Kiêu càng lớn thêm một phần.
Ánh mắt Đường Trọng Kiêu có chút phức tạp xoay người lại, anh như muốn nói gì, cuối cùng giọng điệu chẳng qua chỉ trầm trầm: “Hiện tại ngoại trừ lựa chọn, hình như em không có tư cách chất vấn tôi.”
Hứa Niệm mím môi không nói chuyện.
Để cô cúi đầu trước hung thủ sát hại Lục Sơn, loại sỉ nhục này quả thực so với giết cô còn khó chịu hơn.
Đường Trọng Kiêu cười ra tiếng trước sự trầm mặc của cô: “Tất nhiên, em cũng có thể cự tuyệt, Lục Sơn dù sao cũng đã chết. Hiện tại cục diện này tất cả cũng đều do người của Lục gia tạo thành, em thật sự không cần thiết phải thu dọn cục diện rối rắm thay bọn họ.”
Anh điềm nhiên nói, lại từ từ châm điếu thuốc, giữa làn khói lượn lờ, ánh mắt cũng không hề thân thiện.
Hứa Niệm cắn môi dưới đến bật máu, trong lúc vô tri vô giác, chỉ nghe thấy người nọ lại không nhanh không chậm nói: “Lục Từ và Lục Chu bị lợi dụng, tất cả đều là do chính bọn họ không tốt. Đương nhiên loại tính cách này chẳng phải do em tạo thành, nhưng em hoặc nhiều hoặc ít khiến cho họ kiêu căng.”
Đáy lòng Hứa Niệm vì điều này mà rung lên, những lời này trước đây không ai nói với cô, chính cô cũng không nghĩ tới phương thức có vấn đề hay không. Bình thường cô quá bận bịu thật sự không kịp suy xét tỉ mỉ lại làm thế nào hướng dẫn họ đúng đắn, tính cách hai người vốn đã như vậy, không phải cô nói mấy câu là có thể thay đổi.
Nhưng giờ phút này bị Đường Trọng Kiêu nói ra, cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, giống như khủng hoảng của công ty lần này, cũng do cô khư khư cố chấp tạo thành.
Bị kẻ thù chỉ trích, tất cả khó xử đều bóc trần trước mắt anh ta, trong lòng Hứa Niệm phẫn uất lại không thể nào phản bác.
Đường Trọng Kiêu nhìn sắc mặt cô tái nhợt, thân mình cũng lung lay sắp đổ, dường như giây tiếp theo cả người sẽ ngất đi. Anh trầm ngâm một lát vẫn là nói: “Hứa tổng thông minh như vậy, nên lựa chọn thế nào hẳn rất rõ. Nhưng mà em yên tâm, tôi thấy hứng thú không phải Trung Ảnh, mà là em.”
Hứa Niệm lạnh lùng nhìn anh ta. Đường Trọng Kiêu đưa tay giữ hàm dưới của cô, giọng điệu nhìn như ôn hòa, nhưng ý đã gợn sóng từ lâu. Như là nhiều năm đè nén tình cảm rốt cục tìm được nơi phát tiết, anh nhìn cô, từng chữ từng chữ nói ra miệng: “Tôi muốn em đến bên cạnh tôi.”
“…”
***
Hứa Niệm đáp chuyến bay gần nhất trở về Thanh Châu, dọc đường hốt hoảng, cho đến khi giọng nói của trợ lý kéo cô về thực tại: “Hứa tổng, cuối cùng cô đã trở lại.”
Hứa Niệm lấy lại tinh thần, đại sảnh sân bay ồn ào, vẻ mặt trợ lý và thủ quỹ lo lắng nhìn cô.
Cô một lần nữa đeo kính râm lại, đi nhanh đến cửa, thủ quỹ ở sau lưng nói: “Vẫn chưa tìm được Lục Chu.”
“Không cần tìm.” Đôi mắt bình tĩnh nguội lạnh ẩn sau kính râm, cô đã chỉnh đốn xong cảm xúc từ lâu, giờ phút này còn có thể bình tĩnh đối mặt.
Trợ lý và thủ quỹ đều vô cùng kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, khó có thể tin “A” một tiếng.
Cho đến khi lên xe Hứa Niệm mới chịu đựng đau nhức tìm thuốc từ trong túi, trợ lý thấy cô lấy thuốc giảm đau, nhịn không được kêu sợ hãi: “Hứa tổng! Thứ này không thể uống thường xuyên.”
Thái dương Hứa Niệm đều bị mồ hôi thấm ướt, trợ lý nhìn cô lộ ra khuôn mặt trắng đến dọa người, nhưng cuối cùng vẫn đành trầm mặc ngồi trở lại vị trí lái, sau đó không khống chế được hung hăng đập một cái lên vô-lăng: “Lục Chu khốn khiếp này, vì bản thân mà không quan tâm sống chết của mọi người, hắn không biết làm như vậy sẽ hại chết Hứa tổng sao?”
Thủ quỹ là một cô gái trẻ, biết bản thân làm sai, lui ở một bên khóc nức nở không dám nói lời nào.
Hứa Niệm suy yếu mở mắt ra, chậm chạp hồi lâu mới nói: “Trâu Dĩnh đâu?”
Trợ lý muốn nói lại thôi nhìn cô một cái, như là không đành lòng mở miệng: “Thôi đừng nhắc tới nữa, hai anh em này không một ai là không bớt lo. Lục Từ biết chuyện Lục Chu có lẽ có liên quan tới Chu Kính Sinh, kích động phải đi tìm hắn, Trâu Dĩnh sợ cô ấy xảy ra chuyện nên cùng đi.”
Hứa Niệm không tiếng động nhắm mắt lại, cái gì cũng không nói nữa.
Trợ lý và tài vụ rầu rĩ liếc nhau, trong lòng biết giờ phút này nói cái gì cũng chỉ khiến cô càng phiền, dứt khoát câm miệng ra vẻ câm điếc.
***
Hứa Niệm không đến công ty mà trực tiếp về nhà, Nguyễn Tố Trân không ở phòng khách, hỏi má Lưu mới biết được là ở trong phòng nghỉ ngơi. Cô nhẹ nhàng đi qua, đẩy cửa phòng ra thì thấy Nguyễn mẹ đang ngủ trên xích đu, tấm thảm trên người đều trượt xuống trên sàn hơn phân nửa.
Sợ bà bị cảm lạnh, cô lặng lẽ đi tới giúp bà đắp lại cẩn thận, nhưng tay vừa mới nhẹ nhàng giơ lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bà đang gắt gao ôm ảnh chụp Lục Sơn trong ngực.
Đó là ảnh chụp chung vào tốt nghiệp đại học năm ấy, một nhà năm người đều có mặt trên hình, mỗi người đều nở nụ cười vui tươi mà thuần khiết. Khi đó Lục Sơn mới hơn hai mươi, nhưng anh quản lí một gia đình rất tốt, mặc dù em trai em gái tính tình có chút hư hỏng, nhưng cũng rất nghe lời.
Hứa Niệm vụng trộm lấy khung hình ra, ngón tay chạm đến, lại dừng lại giữa không trung.
Nếu Lục Sơn còn sống, tất cả mọi chuyện có phải đều không như thế này hay không?
Trở lại phòng, hương vị Lục Sơn bên trong quá nặng, thực ra anh đã ra đi năm năm rồi, nơi này làm sao có thể còn hơi thở của anh. Nhưng đây là căn phòng anh đã ở hơn hai mươi năm, khi Hứa Niệm chuyển vào, má Lưu muốn đổi mới cách bài trí cho cô, nhưng đều bị Hứa Niệm cự tuyệt.
Khi đó thậm chí ở giữa khuya lúc nằm mơ cô nghĩ, cho dù là hồn phách của Lục Sơn, cô thật sự cũng rất muốn gặp một lần.
Lúc Lục Sơn ra đi, bọn họ thậm chí không kịp từ biệt, chồng của cô bỗng nhiên liền cách khỏi thế gian, thậm chí không kịp lưu lại cho cô đôi câu vài lời.
Hứa Niệm dựa vào ngồi bên giường, hai chân hơi cong lên, một lúc lâu sau mới vùi đầu giữa hai chân: “Lục Sơn, có phải em rất vô dụng không?”
Cô nói như vậy, nước mắt đã rơi trên thảm trải nền.
“Trước khi đi cô dặn dò trong khoảng thời gian này chuyện lớn nhỏ trong công ty đều giao cho Trâu tiểu thư và Lục Chu phụ trách. Ngày đó đúng lúc Trâu tiểu thư có việc rời đi, điện thoại lại không gọi được, Lục Chu tạm thời muốn huy động một khoản tiền lớn…” Thủ quỹ nói xong chính mình đã khóc thành tiếng, “Tôi không nghĩ tới anh ta sẽ làm như vậy, hiện tại hoàn toàn không liên lạc được.”
Cô ồm ồm nói lại liên tục khóc thút thít, trợ lý không thể nhịn được nữa nói tiếp: “Tôi điều tra qua, thời gian trước Lục Chu bắt đầu chơi với những người đó, đánh bạc nợ không ít, kỳ lạ là, giao tình giữa chủ nợ lớn nhất và Chu Kính Sinh không phải là ít.”
Hứa Niệm lẳng lặng nghe, vẫn không phát biểu ý kiến gì.
Trợ lý trong quá trình điều tra lần này mới biết được quan hệ thực sự giữa Lục Chu, Lục Từ với Hứa Niệm, trong lòng bỗng chốc ngờ vực, hạ giọng nói thêm: “Hứa tổng, chuyện này có điểm kì lạ. Hơn nữa tôi đã kiểm tra qua, trong khoảng thời gian này tạo áp lực sau lưng khiến chúng ta không cách nào gom vốn là công ty Gia Tân, bối cảnh quá sâu không điều tra được, chỉ biết ông chủ họ Đường.”
Nghe đối phương nói xong toàn bộ kết quả điều tra, Hứa Niệm cúp điện thoại hoàn toàn ngẩn ngơ tại chỗ, dạ dày lại bắt đầu âm ỉ đau, lục phủ ngũ tạng đều giống như sóng cuộn biển gầm, nhưng cô biết lần này chỉ sợ uống thuốc giảm đau cũng không có tác dụng.
Như sớm đã biết xảy ra chuyện gì, Đường Trọng Kiêu chậm rãi đi đến, anh cũng không lập tức nói chuyện, mà hơi buông mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia giống như nhìn một con mồi đang giãy dụa sắp chết, tràn ngập thương hại và cảm giác tự tôn.
Móng tay của Hứa Niệm cũng không dài, mà lúc này lại bấu chặt vào lòng bàn tay, đủ để chứng minh trong lòng cô có bao nhiêu hận. Cô ngẩng đầu một chút, nhìn người đàn ông trước mắt: “Lục Chu mắc nợ công quỹ.”
Bộ dạng Đường Trọng Kiêu cũng không bất ngờ.
Hứa Niệm cười gật đầu: “Đường tiên sinh đặt một cái bẫy thật tốt.”
Trước đó cô thực sự sơ suất, Lục Từ và Lục Chu từ nhỏ đã luôn có chút tật xấu, nhưng cơ bản chưa làm chuyện gì thái quá, lúc này mới khiến cô buông lỏng cảnh giác. Trước mắt, những việc đó đều bị người đàn ông này cố tình lợi dụng.
“Nếu tôi không đoán sai, Chu Kính Sinh là do anh cố ý sắp xếp đến tiếp cận Lục Từ?”
Đối mặt với giọng nói chất vấn của cô, Đường Trọng Kiêu cực kỳ thản nhiên, không chút để ý thừa nhận: “Phải.”
Hứa Niệm hít vào một hơi, nói: “Lần đó Lục Chu tụ tập đánh bài cũng là kế hoạch của anh, cho nên cậu ấy biển thủ công quỹ để trả món nợ đánh bài lớn, anh làm mọi việc này đơn giản chính là muốn cho Trung Ảnh lâm vào khủng hoảng. Nếu tôi ngoan ngoãn nghe lời tỏ ra yếu thế với anh, không những có thể nhục nhã tôi, hơn nữa cổ phần của công ty sẽ bị anh khống chế. Nếu tôi không nghe lời, như vậy anh còn có thể có chiêu sau, hoàn toàn phá hủy Trung Ảnh.”
Cô nói xong châm chọc cười ra tiếng: “Đường tiên sinh thật sự đã đánh một nước cờ rất được.” Cho dù cô tiến hay lui, người đàn ông này đều không bỏ qua.
Đường Trọng Kiêu nhàn nhạt nhìn cô, lại không chút để ý nhìn về phía xa xa: “Tôi rất muốn biết, đáp án của em đâu?”
Hứa Niệm thừa nhận thủ đoạn của người đàn ông này cực cao, ở trước mặt anh cô thực sự không phải là đối thủ. Đừng nói Đường Trọng Kiêu lợi dụng nhược điểm rõ ràng nhất của cô, chính là anh ta không dùng đao kiếm đối phó với cô, mà khả năng của cô cũng không tiếp được nửa chiêu.“Tại sao anh không thể buông tha Lục gia? Thù riêng giữa anh và Lục Sơn đã trả từ lâu, chuyện gì đáng để anh nhất quyết không tha như vậy!”
Chuyện năm đó thực ra cô cũng không nắm được nhiều, khúc mắc giữa Đường Trọng Kiêu và Lục Sơn cô còn chưa kịp lý giải thì Lục Sơn đã xảy ra chuyện, mà lúc đó Hứa Niệm là người duy nhất chính mắt nhìn thấy Đường Trọng Kiêu ở hiện trường Lục Sơn gặp chuyện không may.
Khi đó cả người cô đều ngơ ngẩn, Lục Sơn ngã trong vũng máu, trên người mặc lễ phục.
Ngày đó, là ngày chọn lễ phục trước khi kết hôn của họ, hai ngày sau bọn họ sẽ dắt tay nhau bước vào giáo đường, từ nay về sau sẽ hạnh phúc đi hết cuộc đời này.
Nhưng mà tất cả mọi thứ đã bị dừng lại, cô nhìn về phía hung thủ, người đàn ông đó đứng một bên mặt vô cảm. Giữa ngón tay của anh ta còn có máu… máu thuộc về Lục Sơn.
Hứa Niệm cho đến hôm nay cũng không quên được cảnh tượng đó, sắc mặt Lục Sơn trắng bệch, máu của anh đã thấm ướt áo sơmi trắng trên người, đó là người chồng cô vừa mới đăng ký kết hôn xong, nhưng trước mắt thân thể lạnh như băng ngã trên mặt đất, không có hô hấp, không có một chút sinh khí.
Không ai biết một khắc đó Hứa Niệm đang nghĩ gì, cô hối hận, vô cùng hối hận và áy náy, nếu trước đó không mềm lòng cứu Đường Trọng Kiêu, có lẽ giờ phút này Lục Sơn đã không phải chết…
Năm ấy Lục Sơn vừa đúng là luật sư tư nhân của Đường Trọng Kiêu, cho nên Hứa Niệm trực giác liên tưởng tất cả ân oán đều liên quan đến chuyện công việc. Dù sao Lục Sơn là một người chính trực thẳng thắn như vậy, so sánh ra, Đường Trọng Kiêu thì quá mức ti tiện nhân phẩm thấp kém.
Hồi ức ngắt quãng, hận ý của cô với Đường Trọng Kiêu càng lớn thêm một phần.
Ánh mắt Đường Trọng Kiêu có chút phức tạp xoay người lại, anh như muốn nói gì, cuối cùng giọng điệu chẳng qua chỉ trầm trầm: “Hiện tại ngoại trừ lựa chọn, hình như em không có tư cách chất vấn tôi.”
Hứa Niệm mím môi không nói chuyện.
Để cô cúi đầu trước hung thủ sát hại Lục Sơn, loại sỉ nhục này quả thực so với giết cô còn khó chịu hơn.
Đường Trọng Kiêu cười ra tiếng trước sự trầm mặc của cô: “Tất nhiên, em cũng có thể cự tuyệt, Lục Sơn dù sao cũng đã chết. Hiện tại cục diện này tất cả cũng đều do người của Lục gia tạo thành, em thật sự không cần thiết phải thu dọn cục diện rối rắm thay bọn họ.”
Anh điềm nhiên nói, lại từ từ châm điếu thuốc, giữa làn khói lượn lờ, ánh mắt cũng không hề thân thiện.
Hứa Niệm cắn môi dưới đến bật máu, trong lúc vô tri vô giác, chỉ nghe thấy người nọ lại không nhanh không chậm nói: “Lục Từ và Lục Chu bị lợi dụng, tất cả đều là do chính bọn họ không tốt. Đương nhiên loại tính cách này chẳng phải do em tạo thành, nhưng em hoặc nhiều hoặc ít khiến cho họ kiêu căng.”
Đáy lòng Hứa Niệm vì điều này mà rung lên, những lời này trước đây không ai nói với cô, chính cô cũng không nghĩ tới phương thức có vấn đề hay không. Bình thường cô quá bận bịu thật sự không kịp suy xét tỉ mỉ lại làm thế nào hướng dẫn họ đúng đắn, tính cách hai người vốn đã như vậy, không phải cô nói mấy câu là có thể thay đổi.
Nhưng giờ phút này bị Đường Trọng Kiêu nói ra, cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, giống như khủng hoảng của công ty lần này, cũng do cô khư khư cố chấp tạo thành.
Bị kẻ thù chỉ trích, tất cả khó xử đều bóc trần trước mắt anh ta, trong lòng Hứa Niệm phẫn uất lại không thể nào phản bác.
Đường Trọng Kiêu nhìn sắc mặt cô tái nhợt, thân mình cũng lung lay sắp đổ, dường như giây tiếp theo cả người sẽ ngất đi. Anh trầm ngâm một lát vẫn là nói: “Hứa tổng thông minh như vậy, nên lựa chọn thế nào hẳn rất rõ. Nhưng mà em yên tâm, tôi thấy hứng thú không phải Trung Ảnh, mà là em.”
Hứa Niệm lạnh lùng nhìn anh ta. Đường Trọng Kiêu đưa tay giữ hàm dưới của cô, giọng điệu nhìn như ôn hòa, nhưng ý đã gợn sóng từ lâu. Như là nhiều năm đè nén tình cảm rốt cục tìm được nơi phát tiết, anh nhìn cô, từng chữ từng chữ nói ra miệng: “Tôi muốn em đến bên cạnh tôi.”
“…”
Hứa Niệm đáp chuyến bay gần nhất trở về Thanh Châu, dọc đường hốt hoảng, cho đến khi giọng nói của trợ lý kéo cô về thực tại: “Hứa tổng, cuối cùng cô đã trở lại.”
Hứa Niệm lấy lại tinh thần, đại sảnh sân bay ồn ào, vẻ mặt trợ lý và thủ quỹ lo lắng nhìn cô.
Cô một lần nữa đeo kính râm lại, đi nhanh đến cửa, thủ quỹ ở sau lưng nói: “Vẫn chưa tìm được Lục Chu.”
“Không cần tìm.” Đôi mắt bình tĩnh nguội lạnh ẩn sau kính râm, cô đã chỉnh đốn xong cảm xúc từ lâu, giờ phút này còn có thể bình tĩnh đối mặt.
Trợ lý và thủ quỹ đều vô cùng kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, khó có thể tin “A” một tiếng.
Cho đến khi lên xe Hứa Niệm mới chịu đựng đau nhức tìm thuốc từ trong túi, trợ lý thấy cô lấy thuốc giảm đau, nhịn không được kêu sợ hãi: “Hứa tổng! Thứ này không thể uống thường xuyên.”
Thái dương Hứa Niệm đều bị mồ hôi thấm ướt, trợ lý nhìn cô lộ ra khuôn mặt trắng đến dọa người, nhưng cuối cùng vẫn đành trầm mặc ngồi trở lại vị trí lái, sau đó không khống chế được hung hăng đập một cái lên vô-lăng: “Lục Chu khốn khiếp này, vì bản thân mà không quan tâm sống chết của mọi người, hắn không biết làm như vậy sẽ hại chết Hứa tổng sao?”
Thủ quỹ là một cô gái trẻ, biết bản thân làm sai, lui ở một bên khóc nức nở không dám nói lời nào.
Hứa Niệm suy yếu mở mắt ra, chậm chạp hồi lâu mới nói: “Trâu Dĩnh đâu?”
Trợ lý muốn nói lại thôi nhìn cô một cái, như là không đành lòng mở miệng: “Thôi đừng nhắc tới nữa, hai anh em này không một ai là không bớt lo. Lục Từ biết chuyện Lục Chu có lẽ có liên quan tới Chu Kính Sinh, kích động phải đi tìm hắn, Trâu Dĩnh sợ cô ấy xảy ra chuyện nên cùng đi.”
Hứa Niệm không tiếng động nhắm mắt lại, cái gì cũng không nói nữa.
Trợ lý và tài vụ rầu rĩ liếc nhau, trong lòng biết giờ phút này nói cái gì cũng chỉ khiến cô càng phiền, dứt khoát câm miệng ra vẻ câm điếc.
Hứa Niệm không đến công ty mà trực tiếp về nhà, Nguyễn Tố Trân không ở phòng khách, hỏi má Lưu mới biết được là ở trong phòng nghỉ ngơi. Cô nhẹ nhàng đi qua, đẩy cửa phòng ra thì thấy Nguyễn mẹ đang ngủ trên xích đu, tấm thảm trên người đều trượt xuống trên sàn hơn phân nửa.
Sợ bà bị cảm lạnh, cô lặng lẽ đi tới giúp bà đắp lại cẩn thận, nhưng tay vừa mới nhẹ nhàng giơ lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bà đang gắt gao ôm ảnh chụp Lục Sơn trong ngực.
Đó là ảnh chụp chung vào tốt nghiệp đại học năm ấy, một nhà năm người đều có mặt trên hình, mỗi người đều nở nụ cười vui tươi mà thuần khiết. Khi đó Lục Sơn mới hơn hai mươi, nhưng anh quản lí một gia đình rất tốt, mặc dù em trai em gái tính tình có chút hư hỏng, nhưng cũng rất nghe lời.
Hứa Niệm vụng trộm lấy khung hình ra, ngón tay chạm đến, lại dừng lại giữa không trung.
Nếu Lục Sơn còn sống, tất cả mọi chuyện có phải đều không như thế này hay không?
Trở lại phòng, hương vị Lục Sơn bên trong quá nặng, thực ra anh đã ra đi năm năm rồi, nơi này làm sao có thể còn hơi thở của anh. Nhưng đây là căn phòng anh đã ở hơn hai mươi năm, khi Hứa Niệm chuyển vào, má Lưu muốn đổi mới cách bài trí cho cô, nhưng đều bị Hứa Niệm cự tuyệt.
Khi đó thậm chí ở giữa khuya lúc nằm mơ cô nghĩ, cho dù là hồn phách của Lục Sơn, cô thật sự cũng rất muốn gặp một lần.
Lúc Lục Sơn ra đi, bọn họ thậm chí không kịp từ biệt, chồng của cô bỗng nhiên liền cách khỏi thế gian, thậm chí không kịp lưu lại cho cô đôi câu vài lời.
Hứa Niệm dựa vào ngồi bên giường, hai chân hơi cong lên, một lúc lâu sau mới vùi đầu giữa hai chân: “Lục Sơn, có phải em rất vô dụng không?”
Cô nói như vậy, nước mắt đã rơi trên thảm trải nền.