Sau khi kết hôn cuộc sống của Hứa Niệm tương đối tự do, Đường Trọng Kiêu rất ít khi can thiệp vào hoạt động xã giao và công việc của cô. Cho nên cô quyết định hoàn thành hoạt động tình nguyện trước đây chưa làm được, Đường tiên sinh nghe tin này xong chỉ thản nhiên vuốt cằm: “Em quyết định là được rồi, anh không có ý kiến.”
Lúc này trả lời không khỏi cũng quá tùy ý, Hứa Niệm quan sát theo dõi anh, phát hiện cái người bình thường quen “Lòng dạ hẹp hòi” lại có thể vô cùng bình tĩnh.
Bộ dạng đó như là thật sự không để tâm chút nào ——
Do còn nhớ rõ lúc ấy viện trưởng bệnh viện khi tiếp đãi cô từng nói một lần, các bác sĩ bản xứ và y tá đều hay chuyển đi, Hứa Niệm khi đó đã quyết định quyết tâm nhất định không thể khiến đối phương thất vọng nữa. Cho nên hiện tại chuyện của cô và Đường Trọng Kiêu đều đã ổn định, là thời điểm tiếp tục công việc này.
Được sự đồng ý của ông xã, trong lòng cô càng thêm kiên định, muốn nói điều duy nhất không yên tâm đại khái chính là đứa con mấy tháng tuổi. Con mới vừa cai sữa, tóm lại vẫn còn quá nhỏ, Hứa Niệm cũng lo lắng một mình Đường Trọng Kiêu không ứng phó được.
Đường Trọng Kiêu trái lại lại an ủi cô: “Một ngày em không làm xong chuyện này trong lòng sẽ luôn không nỡ, cục cưng còn có thím Phúc, huống chi biểu hiện mấy tháng này của anh thế nào, em còn không rõ sao?”
Anh đích thật là dụng tâm học làm thế nào để trở thành một người ba tốt, vốn là người kiên nhẫn cẩn thận, đối với vấn đề của đứa trẻ thật ra vẫn thoả đáng chu toàn.
Hứa Niệm nghĩ chuyện này sớm muộn gì vẫn phải làm, cắn chặt răng, cứng rắn quyết tâm thu thập hành lý xuất phát.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô nếm qua mùi vị nóng ruột nóng gan, vừa đến sân bay đã bắt đầu nhớ con điên cuồng. Lúc chờ máy bay nhịn không được gọi điện về, giọng nói nhẹ nhàng của Đường Trọng Kiêu chậm rãi truyền tới: “Con uống xong sữa bột rồi đang ngủ, rất ngoan.”
Hứa Niệm nín thở yên lặng nghe âm thanh bối cảnh trong điện thoại, quả thật bên kia cực kỳ im lặng, cô yên lòng, lại cảm thấy đáy lòng trống trải, rầu rĩ nói mấy câu với Đường Trọng Kiêu rồi ngắt máy.
Không biết những người mới làm mẹ khác có phải cũng giống cô hay không? Một lòng muốn bận rộn công việc của bản thân, nhưng rời khỏi con một giây lại cảm thấy chịu không nổi. . . . . .
–
Đối với sự trở lại của cô, viện trưởng cảm thấy vô cùng kinh ngạc và vui sướng. Tưởng Nghị lại vẫn còn ở đây, thấy cô trên mặt bất động thanh sắc, chờ mọi người rời đi mới có chút giống như không mà thấp giọng hỏi nói: “Cô nói muốn tới, Đường Trọng Kiêu không ngăn cản?”
“Không có. . . . . .”
Tưởng Nghị cũng bất ngờ giống cô, nhưng chỉ hơi nhíu mày còn cái gì cũng không nói, như vậy giống như Đường Trọng Kiêu rất biết nhìn xa trông rộng.
Cuộc sống ở vùng núi hiển nhiên rất kham khổ, Hứa Niệm lại lần nữa về tới địa điểm, xác định đi làm không ngày tan tầm. Ngoài giữa trưa ăn cơm có thể gọi cho người nọ một cuộc điện thoại ra, bình thường thời gian hầu như không khớp, rất nhiều lúc gọi tới con đều đang ngủ.
Hơn nữa có khi mặc dù tiểu bảo bối đang tỉnh, cũng chỉ đơn giản ê a bập bẹ vài câu thôi.
Hứa Niệm trong lòng càng thêm sa sút không biên, nhớ con không chịu nổi, nhưng lại ngại mất mặt không có cách nào khác mở miệng với Đường Trọng Kiêu, huống chi là chính mình kiên trì muốn tới, lúc này mới đến bao lâu đã chịu không nổi, thật sự là ——
Đường Trọng Kiêu dường như cảm giác được cảm xúc nhỏ của cô, mỗi lần còn trấn an cô: “Thằng bé không khóc nháo, vẫn nghe lời, so với lúc em đi còn lớn lên không ít, yên tâm.”
Trẻ con được mấy tháng đều lớn rất nhanh, Hứa Niệm không được nhìn tiểu tử kia, đành phải quấn lấy Đường Trọng Kiêu đòi chụp ảnh gửi qua đây cho cô.
Đường Trọng Kiêu cũng đều chiều theo ý cô, gửi tới mấy tấm ảnh con đang ngủ, lại gửi hai tấm ảnh hai cha con chụp chung. Tiểu tử kia đã rất phối hợp mà nhìn vào màn ảnh, đôi mắt đen như mực mà đặc biệt có thần.
Hứa Niệm vừa thấy liền càng chịu không nổi, mỗi tối cũng chỉ có thể ôm di động đi vào giấc ngủ, rốt cục sau khi sống qua được mấy ngày đầu, rồi cũng dần dần thành quen.
Có lẽ tất cả phụ nữ vừa sinh xong đều phải trải qua một thời kì như vậy.
–
Viện y khoa lại có mấy người tình nguyện nữa đến, đều là các cô gái trẻ tuổi, nghe nói là tốt nghiệp học viện y nổi tiếng trong nước nào đó. Đại khái tuổi trẻ không sợ sệt, nhưng sau khi đến đây luôn thấy hết khủng hoảng này đến khủng hoảng kia, trên mặt luôn là một bộ dày vò, không có việc gì lại thích chụp ảnh tự sướng, rồi lần lượt đăng lên weibo để tranh thủ nhận được chú ý, phía dưới nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Hứa Niệm vừa vặn quen biết một người trong đó, khi lướt weibo xem cũng nhịn không được mà hơi chán ghét một chút, nhưng hiện tại cô đã học được sự khôn ngoan, trong lòng nếu không thích cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài mặt.
Nhưng Tưởng Nghị thì không giống vậy, anh ta vẫn cái bộ dạng ông già, tính tình lãnh đạm, có thể nói vĩnh viễn không để lại cảm xúc trên mặt: “Nơi này không phải để cho các cô hưởng phúc, muốn làm màu thì cút đi, gạo ở đây không nuôi người rảnh rỗi.”
Đôi mắt cô gái trẻ lập tức đỏ lên, cắn cắn môi, nhưng lại không phản bác.
Hứa Niệm lén nói với Tưởng Nghị: “Đều còn trẻ, có chuyện thì ——”
“Vậy đó xem là chuyện gì, lấy thiện tâm của người khác để tiêu khiển, người như thế không cần tôn trọng.”
Hứa Niệm rốt cục phát hiện Tưởng Nghị đối với nghề thầy thuốc có loại tình cảm sùng kính khác biệt, nhịn không được thì đứng lên, dường như anh không chấp nhận được người khác đối với nghề này có nửa điểm khinh thường, vô cùng tích cực, ví dụ như lúc trước đối với bản thân cô kỳ thật cũng là như vậy.
“Trước đây vì công việc của ba, tôi thường xuyên đi theo ba khắp nơi, có lần bị viêm ruột thừa, kết quả nơi đó rất hẻo lánh không tìm được bác sĩ. . . . . .”
Hứa Niệm nghe vậy cũng nhịn không được trầm mặc, thì ra còn có nguyên nhân này.
“Sau đó là một vị hỗ trợ tình nguyện làm phẫu thuật, bà ở nơi đó đã mấy chục năm, càng bởi vậy mà ly dị với chồng, bà đem nửa đời đều kính dâng cho địa phương đó, nhưng truyền thông chưa từng công khai. Con của bà giống tất cả bọn trẻ trong thôn đi học ở một ngôi trường đơn sơ, ngay cả một món đồ chơi ra hồn cũng không có.”
Loại chuyện này Hứa Niệm trước đây chưa từng tiếp xúc qua, đến khi thật sự nghe người ta nói, hơn nữa còn là Tưởng Nghị người có nề nếp như vậy nói cho cô, tâm tình cô liền vô cùng trầm trọng.
Cô lúc sau liền hết sức kiềm chế bản thân, một khi quyết định làm tốt chuyện này, bất kể thế nào vẫn phải thỏa hiệp một ít, huống chi cô còn thật sự may mắn hơn vị kia trong lời của Tưởng Nghị, ít nhất cô có được một người chồng hiểu mình.
Buổi tối Hứa Niệm trở về gọi điện thoại cho Đường Trọng Kiêu, đối phương hình như đang ở thư phòng, có tiếng trang giấy lật lào xào truyền tới. Giọng anh vẫn trầm ổn khắc chế: “Muộn vậy? Lại nhớ cục cưng?”
Cô nghe mà trong lòng đau xót, lắc lắc đầu: “Không phải, nhớ anh.”
Đường Trọng Kiêu bên kia an tĩnh lại, tiện đà mới nhẹ nhàng truyền đến một tiếng cười: “Có phải chịu ủy khuất không?”
“Lúc em chịu ủy khuất mới có thể nhớ tới anh?” Cô nhịn không được chu miệng, chính mình có đáng khinh như vậy không?
Đường Trọng Kiêu ngầm thừa nhận đáp lại cô, Hứa Niệm chán nản, nhưng trước sau đều không có cách nào khác phản bác.
Cô và Đường Trọng Kiêu từ cùng một chỗ đến kết hôn, kỳ thật phần lớn thời điểm quả thật là như vậy, người đàn ông này chính là cảng tránh gió của cô, bất kể mưa gió bao nhiêu đều chống đỡ thay cô.
“Ông xã.” Hứa Niệm bỗng nhiên gọi anh.
Đường Trọng Kiêu rõ ràng chưa phục hồi tinh thần lại, chỉ nghe cô tiếp tục nói: “Chờ em xong việc bên này, nhất định an tâm trở về cùng hai người. Cám ơn anh vẫn luôn ủng hộ ở phía sau em.”
Người phụ nữ kia lẩm bẩm nói xong những lời muốn nói của mình, tâm tình tốt mà nói “Ngủ ngon”, chỉ còn người đàn ông bên này ngẩn người nhìn màn hình di động dần đen.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô đứng đắn gọi anh là “Ông xã” như vậy, nhưng nha đầu chết tiệt vô tâm vô phế kia nói xong ngay cả thời gian phản ứng cũng không cho anh liền ngắt điện thoại, còn nói ở sau lưng ủng hộ cô?
Đường Trọng Kiêu nhất thời cảm thấy chính mình như là người đàn ông ở sau lưng nữ cường nhân. . . . . .
Ngẫm lại không khỏi bật cười, thôi được, cô thích là tốt rồi.
–
Qua mấy tháng, nơi xa xôi này bỗng nhiên có người tới, xe màu đen có rèm che chậm rãi tiến vào, không ít trẻ con và người già đều dừng chân liếc nhìn.
Hứa Niệm vừa lúc ở phòng bệnh nặng tầng hai kiểm tra thân thể cho một cụ già, tầm mắt vừa lúc nhìn cửa viện dưới lầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn từ trong xe cúi người xuống.
Trong lòng nghi ngờ chính mình quá nhớ người nọ mà sinh ra ảo giác, trừng mắt nhìn, lại trì độn đưa tay dụi mắt. Cuối cùng rốt cục xác định đây không phải một giấc mộng, thật sự là Đường Trọng Kiêu đến đây!
Kiểm tra cho cụ già xong động viên ông dưỡng bệnh, Hứa Niệm nhanh chóng thu dọn đồ rồi thẳng đến cửa cầu thang, quả nhiên đúng lúc đụng phải anh, anh im lặng đứng ở bậc thang nhìn cô, khóe miệng chứa nụ cười nhạt.
“Sao anh lại tới đây?” Một khắc đó Hứa Niệm lại có chút đỏ mặt, giống như thiếu niên gặp mối tình đầu mà mình trộm ái mộ trong đáy lòng.
Bên cạnh Đường Trọng Kiêu còn có người phụ trách của viện y khoa đi theo, đối phương thức thời cười cười: “Các vị cứ trò chuyện, tôi đi thu xếp một chút.”
Hai người cùng đi đến kí túc xá Hứa Niệm ở, Đường Trọng Kiêu vóc dáng cao chân dài, sau khi đi vào dường như luôn thấy dễ chịu, ngồi ở trên giường thản nhiên đánh giá tất cả. Hứa Niệm chưa rót nước cho anh, làm sao còn có tâm tư đó, trực tiếp vòng lấy phần eo rắn chắc, gối lên bả vai anh, hồi lâu cũng nói không ra lời.
Đường Trọng Kiêu cảm thấy buồn cười, giang tay ôm lại cô, hạ giọng nói: “Làm sao vậy?”
“Không sao?”
“Không sao mà vẫn cọ trên người anh?”
“. . . . . .”
“Hứa Niệm?”
Cô không để ý tới anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra đều vùi vào trước ngực anh, thật sâu hít ngửi hơi thở đặc biệt trên người anh.
Màu mắt Đường Trọng Kiêu trầm xuống, rõ ràng cái gì cũng không nói, trực tiếp nắm thắt lưng cô đặt người trên giường. Mặt cô đỏ bừng nhìn anh, người đàn ông này luôn có ma lực, trong nháy mắt anh xuất hiện cô mới ý thức được chính mình nhớ anh nhớ đến điên cuồng.
Mặc kệ anh lén săn sóc ôn nhu bao nhiêu, nhưng Đường Trọng Kiêu vừa lên giường liền thay đổi, quả thực cường thế đến không để cho phản bác. Hứa Niệm sau lại chịu không nổi, cầu xin vài lần anh mới qua loa chấm dứt, hai người nằm trên giường ký túc xá vừa chật vừa nhỏ, ai cũng không nói lời nào, nhưng một khắc này là lúc trái tim gần kề bên nhau nhất.
Hứa Niệm nghĩ nghĩ vẫn là kiên trì hỏi anh: “Sao anh bỗng nhiên đến đây, cục cưng đâu?”
“Gửi thím Phúc.”
Hứa Niệm nhíu nhíu mày, vừa định nói chuyện đã bị đối phương ngăn cản, ngón tay của Đường Trọng Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi mềm mại của cô, nhẫn nại nói: “Anh cũng có lúc nhớ em nhớ đến chịu không nổi, thỉnh thoảng tùy hứng một lần, không cho nói anh.”
“. . . . . .”
Lần này Hứa Niệm cái gì cũng không nói ra miệng, cầm lấy bàn tay dày rộng khô ráo của anh, cuối cùng mới đặt lên sườn mặt nhẹ nhàng vuốt ve: “Đồ ngốc.”
Đường Trọng Kiêu đến đây thì ra còn có mục đích khác, anh chuẩn bị đầu tư xây dựng một nhà máy chế thuốc lớn tại đây, thì ra nơi này có nhiều loại dược liệu đặc biệt đắt đỏ, nhưng trước đây đều bị thương gia thu vào giá thấp lại chuyển đi tiêu thụ ở nước ngoài, nhưng dân cư lại như trước vẫn không ăn được gì ‘ngon ngọt’, nơi này đời đời đều chỉ có thể tiếp tục cùng đi xuống.
“Đây cũng coi như một loại thủ đoạn tuyên truyền, tất cả mọi người biết chúng ta là nơi sản sinh tiêu thụ trực tiếp, càng sẵn sàng tin tưởng sản phẩm của chúng ta. Hơn nữa chuyện này đã được chính phủ địa phương dốc sức duy trì, còn có thể kéo khách du lịch và tăng trưởng kinh tế, khai hỏa tiếng tăm.”
Cáo già lại bắt đầu giảng bài cho cô, Hứa Niệm lăng lăng lắng nghe, cuối cùng không thể không cảm thán một câu nhà tư bản quả nhiên chính là nhà tư bản.
“Quan trọng nhất là.” Đường tiên sinh nói xong mới hơi hơi dừng một chút, ý tứ hàm xúc không rõ liếc mắt nhìn cô một cái, “Anh không muốn trường kỳ ở riêng hai nơi với bà xã. Thẩm Lương Thần nói, ở riêng sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may, anh phải ngăn chặn tất cả mọi nguy hiểm.”
“. . . . . .” Hứa Niệm nghe xong thái dương nhảy liên tục, mấy bạn bè của người đàn ông bên cạnh cô kia thật đúng là cay độc đủ rồi!
Cô quay đầu trừng mắt Đường Trọng Kiêu, nhưng người nọ rất khôn khéo, vừa thấy ánh mắt cô chỉ biết sao lại thế này, tiên phong tiếp cận… đến bên môi cô hôn hôn, cong đôi mắt lên cười cười nói: “Bà xã, anh yêu em.”
“. . . . . .” Hứa Niệm hoàn toàn bị đánh bại, hoàn toàn không có cách nào.
________Hoàn________
Sau khi kết hôn cuộc sống của Hứa Niệm tương đối tự do, Đường Trọng Kiêu rất ít khi can thiệp vào hoạt động xã giao và công việc của cô. Cho nên cô quyết định hoàn thành hoạt động tình nguyện trước đây chưa làm được, Đường tiên sinh nghe tin này xong chỉ thản nhiên vuốt cằm: “Em quyết định là được rồi, anh không có ý kiến.”
Lúc này trả lời không khỏi cũng quá tùy ý, Hứa Niệm quan sát theo dõi anh, phát hiện cái người bình thường quen “Lòng dạ hẹp hòi” lại có thể vô cùng bình tĩnh.
Bộ dạng đó như là thật sự không để tâm chút nào ——
Do còn nhớ rõ lúc ấy viện trưởng bệnh viện khi tiếp đãi cô từng nói một lần, các bác sĩ bản xứ và y tá đều hay chuyển đi, Hứa Niệm khi đó đã quyết định quyết tâm nhất định không thể khiến đối phương thất vọng nữa. Cho nên hiện tại chuyện của cô và Đường Trọng Kiêu đều đã ổn định, là thời điểm tiếp tục công việc này.
Được sự đồng ý của ông xã, trong lòng cô càng thêm kiên định, muốn nói điều duy nhất không yên tâm đại khái chính là đứa con mấy tháng tuổi. Con mới vừa cai sữa, tóm lại vẫn còn quá nhỏ, Hứa Niệm cũng lo lắng một mình Đường Trọng Kiêu không ứng phó được.
Đường Trọng Kiêu trái lại lại an ủi cô: “Một ngày em không làm xong chuyện này trong lòng sẽ luôn không nỡ, cục cưng còn có thím Phúc, huống chi biểu hiện mấy tháng này của anh thế nào, em còn không rõ sao?”
Anh đích thật là dụng tâm học làm thế nào để trở thành một người ba tốt, vốn là người kiên nhẫn cẩn thận, đối với vấn đề của đứa trẻ thật ra vẫn thoả đáng chu toàn.
Hứa Niệm nghĩ chuyện này sớm muộn gì vẫn phải làm, cắn chặt răng, cứng rắn quyết tâm thu thập hành lý xuất phát.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô nếm qua mùi vị nóng ruột nóng gan, vừa đến sân bay đã bắt đầu nhớ con điên cuồng. Lúc chờ máy bay nhịn không được gọi điện về, giọng nói nhẹ nhàng của Đường Trọng Kiêu chậm rãi truyền tới: “Con uống xong sữa bột rồi đang ngủ, rất ngoan.”
Hứa Niệm nín thở yên lặng nghe âm thanh bối cảnh trong điện thoại, quả thật bên kia cực kỳ im lặng, cô yên lòng, lại cảm thấy đáy lòng trống trải, rầu rĩ nói mấy câu với Đường Trọng Kiêu rồi ngắt máy.
Không biết những người mới làm mẹ khác có phải cũng giống cô hay không? Một lòng muốn bận rộn công việc của bản thân, nhưng rời khỏi con một giây lại cảm thấy chịu không nổi. . . . . .
–
Đối với sự trở lại của cô, viện trưởng cảm thấy vô cùng kinh ngạc và vui sướng. Tưởng Nghị lại vẫn còn ở đây, thấy cô trên mặt bất động thanh sắc, chờ mọi người rời đi mới có chút giống như không mà thấp giọng hỏi nói: “Cô nói muốn tới, Đường Trọng Kiêu không ngăn cản?”
“Không có. . . . . .”
Tưởng Nghị cũng bất ngờ giống cô, nhưng chỉ hơi nhíu mày còn cái gì cũng không nói, như vậy giống như Đường Trọng Kiêu rất biết nhìn xa trông rộng.
Cuộc sống ở vùng núi hiển nhiên rất kham khổ, Hứa Niệm lại lần nữa về tới địa điểm, xác định đi làm không ngày tan tầm. Ngoài giữa trưa ăn cơm có thể gọi cho người nọ một cuộc điện thoại ra, bình thường thời gian hầu như không khớp, rất nhiều lúc gọi tới con đều đang ngủ.
Hơn nữa có khi mặc dù tiểu bảo bối đang tỉnh, cũng chỉ đơn giản ê a bập bẹ vài câu thôi.
Hứa Niệm trong lòng càng thêm sa sút không biên, nhớ con không chịu nổi, nhưng lại ngại mất mặt không có cách nào khác mở miệng với Đường Trọng Kiêu, huống chi là chính mình kiên trì muốn tới, lúc này mới đến bao lâu đã chịu không nổi, thật sự là ——
Đường Trọng Kiêu dường như cảm giác được cảm xúc nhỏ của cô, mỗi lần còn trấn an cô: “Thằng bé không khóc nháo, vẫn nghe lời, so với lúc em đi còn lớn lên không ít, yên tâm.”
Trẻ con được mấy tháng đều lớn rất nhanh, Hứa Niệm không được nhìn tiểu tử kia, đành phải quấn lấy Đường Trọng Kiêu đòi chụp ảnh gửi qua đây cho cô.
Đường Trọng Kiêu cũng đều chiều theo ý cô, gửi tới mấy tấm ảnh con đang ngủ, lại gửi hai tấm ảnh hai cha con chụp chung. Tiểu tử kia đã rất phối hợp mà nhìn vào màn ảnh, đôi mắt đen như mực mà đặc biệt có thần.
Hứa Niệm vừa thấy liền càng chịu không nổi, mỗi tối cũng chỉ có thể ôm di động đi vào giấc ngủ, rốt cục sau khi sống qua được mấy ngày đầu, rồi cũng dần dần thành quen.
Có lẽ tất cả phụ nữ vừa sinh xong đều phải trải qua một thời kì như vậy.
–
Viện y khoa lại có mấy người tình nguyện nữa đến, đều là các cô gái trẻ tuổi, nghe nói là tốt nghiệp học viện y nổi tiếng trong nước nào đó. Đại khái tuổi trẻ không sợ sệt, nhưng sau khi đến đây luôn thấy hết khủng hoảng này đến khủng hoảng kia, trên mặt luôn là một bộ dày vò, không có việc gì lại thích chụp ảnh tự sướng, rồi lần lượt đăng lên weibo để tranh thủ nhận được chú ý, phía dưới nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Hứa Niệm vừa vặn quen biết một người trong đó, khi lướt weibo xem cũng nhịn không được mà hơi chán ghét một chút, nhưng hiện tại cô đã học được sự khôn ngoan, trong lòng nếu không thích cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài mặt.
Nhưng Tưởng Nghị thì không giống vậy, anh ta vẫn cái bộ dạng ông già, tính tình lãnh đạm, có thể nói vĩnh viễn không để lại cảm xúc trên mặt: “Nơi này không phải để cho các cô hưởng phúc, muốn làm màu thì cút đi, gạo ở đây không nuôi người rảnh rỗi.”
Đôi mắt cô gái trẻ lập tức đỏ lên, cắn cắn môi, nhưng lại không phản bác.
Hứa Niệm lén nói với Tưởng Nghị: “Đều còn trẻ, có chuyện thì ——”
“Vậy đó xem là chuyện gì, lấy thiện tâm của người khác để tiêu khiển, người như thế không cần tôn trọng.”
Hứa Niệm rốt cục phát hiện Tưởng Nghị đối với nghề thầy thuốc có loại tình cảm sùng kính khác biệt, nhịn không được thì đứng lên, dường như anh không chấp nhận được người khác đối với nghề này có nửa điểm khinh thường, vô cùng tích cực, ví dụ như lúc trước đối với bản thân cô kỳ thật cũng là như vậy.
“Trước đây vì công việc của ba, tôi thường xuyên đi theo ba khắp nơi, có lần bị viêm ruột thừa, kết quả nơi đó rất hẻo lánh không tìm được bác sĩ. . . . . .”
Hứa Niệm nghe vậy cũng nhịn không được trầm mặc, thì ra còn có nguyên nhân này.
“Sau đó là một vị hỗ trợ tình nguyện làm phẫu thuật, bà ở nơi đó đã mấy chục năm, càng bởi vậy mà ly dị với chồng, bà đem nửa đời đều kính dâng cho địa phương đó, nhưng truyền thông chưa từng công khai. Con của bà giống tất cả bọn trẻ trong thôn đi học ở một ngôi trường đơn sơ, ngay cả một món đồ chơi ra hồn cũng không có.”
Loại chuyện này Hứa Niệm trước đây chưa từng tiếp xúc qua, đến khi thật sự nghe người ta nói, hơn nữa còn là Tưởng Nghị người có nề nếp như vậy nói cho cô, tâm tình cô liền vô cùng trầm trọng.
Cô lúc sau liền hết sức kiềm chế bản thân, một khi quyết định làm tốt chuyện này, bất kể thế nào vẫn phải thỏa hiệp một ít, huống chi cô còn thật sự may mắn hơn vị kia trong lời của Tưởng Nghị, ít nhất cô có được một người chồng hiểu mình.
Buổi tối Hứa Niệm trở về gọi điện thoại cho Đường Trọng Kiêu, đối phương hình như đang ở thư phòng, có tiếng trang giấy lật lào xào truyền tới. Giọng anh vẫn trầm ổn khắc chế: “Muộn vậy? Lại nhớ cục cưng?”
Cô nghe mà trong lòng đau xót, lắc lắc đầu: “Không phải, nhớ anh.”
Đường Trọng Kiêu bên kia an tĩnh lại, tiện đà mới nhẹ nhàng truyền đến một tiếng cười: “Có phải chịu ủy khuất không?”
“Lúc em chịu ủy khuất mới có thể nhớ tới anh?” Cô nhịn không được chu miệng, chính mình có đáng khinh như vậy không?
Đường Trọng Kiêu ngầm thừa nhận đáp lại cô, Hứa Niệm chán nản, nhưng trước sau đều không có cách nào khác phản bác.
Cô và Đường Trọng Kiêu từ cùng một chỗ đến kết hôn, kỳ thật phần lớn thời điểm quả thật là như vậy, người đàn ông này chính là cảng tránh gió của cô, bất kể mưa gió bao nhiêu đều chống đỡ thay cô.
“Ông xã.” Hứa Niệm bỗng nhiên gọi anh.
Đường Trọng Kiêu rõ ràng chưa phục hồi tinh thần lại, chỉ nghe cô tiếp tục nói: “Chờ em xong việc bên này, nhất định an tâm trở về cùng hai người. Cám ơn anh vẫn luôn ủng hộ ở phía sau em.”
Người phụ nữ kia lẩm bẩm nói xong những lời muốn nói của mình, tâm tình tốt mà nói “Ngủ ngon”, chỉ còn người đàn ông bên này ngẩn người nhìn màn hình di động dần đen.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô đứng đắn gọi anh là “Ông xã” như vậy, nhưng nha đầu chết tiệt vô tâm vô phế kia nói xong ngay cả thời gian phản ứng cũng không cho anh liền ngắt điện thoại, còn nói ở sau lưng ủng hộ cô?
Đường Trọng Kiêu nhất thời cảm thấy chính mình như là người đàn ông ở sau lưng nữ cường nhân. . . . . .
Ngẫm lại không khỏi bật cười, thôi được, cô thích là tốt rồi.
–
Qua mấy tháng, nơi xa xôi này bỗng nhiên có người tới, xe màu đen có rèm che chậm rãi tiến vào, không ít trẻ con và người già đều dừng chân liếc nhìn.
Hứa Niệm vừa lúc ở phòng bệnh nặng tầng hai kiểm tra thân thể cho một cụ già, tầm mắt vừa lúc nhìn cửa viện dưới lầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn từ trong xe cúi người xuống.
Trong lòng nghi ngờ chính mình quá nhớ người nọ mà sinh ra ảo giác, trừng mắt nhìn, lại trì độn đưa tay dụi mắt. Cuối cùng rốt cục xác định đây không phải một giấc mộng, thật sự là Đường Trọng Kiêu đến đây!
Kiểm tra cho cụ già xong động viên ông dưỡng bệnh, Hứa Niệm nhanh chóng thu dọn đồ rồi thẳng đến cửa cầu thang, quả nhiên đúng lúc đụng phải anh, anh im lặng đứng ở bậc thang nhìn cô, khóe miệng chứa nụ cười nhạt.
“Sao anh lại tới đây?” Một khắc đó Hứa Niệm lại có chút đỏ mặt, giống như thiếu niên gặp mối tình đầu mà mình trộm ái mộ trong đáy lòng.
Bên cạnh Đường Trọng Kiêu còn có người phụ trách của viện y khoa đi theo, đối phương thức thời cười cười: “Các vị cứ trò chuyện, tôi đi thu xếp một chút.”
Hai người cùng đi đến kí túc xá Hứa Niệm ở, Đường Trọng Kiêu vóc dáng cao chân dài, sau khi đi vào dường như luôn thấy dễ chịu, ngồi ở trên giường thản nhiên đánh giá tất cả. Hứa Niệm chưa rót nước cho anh, làm sao còn có tâm tư đó, trực tiếp vòng lấy phần eo rắn chắc, gối lên bả vai anh, hồi lâu cũng nói không ra lời.
Đường Trọng Kiêu cảm thấy buồn cười, giang tay ôm lại cô, hạ giọng nói: “Làm sao vậy?”
“Không sao?”
“Không sao mà vẫn cọ trên người anh?”
“. . . . . .”
“Hứa Niệm?”
Cô không để ý tới anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra đều vùi vào trước ngực anh, thật sâu hít ngửi hơi thở đặc biệt trên người anh.
Màu mắt Đường Trọng Kiêu trầm xuống, rõ ràng cái gì cũng không nói, trực tiếp nắm thắt lưng cô đặt người trên giường. Mặt cô đỏ bừng nhìn anh, người đàn ông này luôn có ma lực, trong nháy mắt anh xuất hiện cô mới ý thức được chính mình nhớ anh nhớ đến điên cuồng.
Mặc kệ anh lén săn sóc ôn nhu bao nhiêu, nhưng Đường Trọng Kiêu vừa lên giường liền thay đổi, quả thực cường thế đến không để cho phản bác. Hứa Niệm sau lại chịu không nổi, cầu xin vài lần anh mới qua loa chấm dứt, hai người nằm trên giường ký túc xá vừa chật vừa nhỏ, ai cũng không nói lời nào, nhưng một khắc này là lúc trái tim gần kề bên nhau nhất.
Hứa Niệm nghĩ nghĩ vẫn là kiên trì hỏi anh: “Sao anh bỗng nhiên đến đây, cục cưng đâu?”
“Gửi thím Phúc.”
Hứa Niệm nhíu nhíu mày, vừa định nói chuyện đã bị đối phương ngăn cản, ngón tay của Đường Trọng Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi mềm mại của cô, nhẫn nại nói: “Anh cũng có lúc nhớ em nhớ đến chịu không nổi, thỉnh thoảng tùy hứng một lần, không cho nói anh.”
“. . . . . .”
Lần này Hứa Niệm cái gì cũng không nói ra miệng, cầm lấy bàn tay dày rộng khô ráo của anh, cuối cùng mới đặt lên sườn mặt nhẹ nhàng vuốt ve: “Đồ ngốc.”
Đường Trọng Kiêu đến đây thì ra còn có mục đích khác, anh chuẩn bị đầu tư xây dựng một nhà máy chế thuốc lớn tại đây, thì ra nơi này có nhiều loại dược liệu đặc biệt đắt đỏ, nhưng trước đây đều bị thương gia thu vào giá thấp lại chuyển đi tiêu thụ ở nước ngoài, nhưng dân cư lại như trước vẫn không ăn được gì ‘ngon ngọt’, nơi này đời đời đều chỉ có thể tiếp tục cùng đi xuống.
“Đây cũng coi như một loại thủ đoạn tuyên truyền, tất cả mọi người biết chúng ta là nơi sản sinh tiêu thụ trực tiếp, càng sẵn sàng tin tưởng sản phẩm của chúng ta. Hơn nữa chuyện này đã được chính phủ địa phương dốc sức duy trì, còn có thể kéo khách du lịch và tăng trưởng kinh tế, khai hỏa tiếng tăm.”
Cáo già lại bắt đầu giảng bài cho cô, Hứa Niệm lăng lăng lắng nghe, cuối cùng không thể không cảm thán một câu nhà tư bản quả nhiên chính là nhà tư bản.
“Quan trọng nhất là.” Đường tiên sinh nói xong mới hơi hơi dừng một chút, ý tứ hàm xúc không rõ liếc mắt nhìn cô một cái, “Anh không muốn trường kỳ ở riêng hai nơi với bà xã. Thẩm Lương Thần nói, ở riêng sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may, anh phải ngăn chặn tất cả mọi nguy hiểm.”
“. . . . . .” Hứa Niệm nghe xong thái dương nhảy liên tục, mấy bạn bè của người đàn ông bên cạnh cô kia thật đúng là cay độc đủ rồi!
Cô quay đầu trừng mắt Đường Trọng Kiêu, nhưng người nọ rất khôn khéo, vừa thấy ánh mắt cô chỉ biết sao lại thế này, tiên phong tiếp cận… đến bên môi cô hôn hôn, cong đôi mắt lên cười cười nói: “Bà xã, anh yêu em.”
“. . . . . .” Hứa Niệm hoàn toàn bị đánh bại, hoàn toàn không có cách nào.
________Hoàn________