Giản Từ trằn trọc trở mình một đêm, quyết định gọi điện cho Chu Bạch, trình bày kiến nghị của mình một chút.
Hôm sau, Giản Từ ghi ra giấy mấy lí do thuyết phục để đổi ngày, sau đó bấm số điện thoại gọi Chu Bạch.
Chuông nhạc chờ kêu lên rất lâu, lúc nhạc chuông sắp tắt, điện thoại mới được bắt, bên kia truyền đến một giọng trầm thấp, qua ống nghe, giọng anh cùng lúc bình thường không giống nhau: “Sao? Chuyện gì?”
Giản Từ sốt sắng nuốt một ngụm nước bọt: “Không, thật ngại quá Chu tiên sinh, quấy rầy anh làm việc, tôi là Giản Từ…”
“Tôi biết, tôi hỏi cậu có chuyện gì.”
” Ừm, là như vậy, ngày hôm qua anh nói chúng ta ngày mai đi làm giấy chứng hôn, cũng chính là ngày 17? Tôi về tra hoàng lịch một chút, phát hiện ngày mai thật không thích hợp lắm, nếu không chúng ta đổi ngày khác đi? Ví dụ như ngày 20 thế nào?”
“Không được.”
“Híc, Chu tiên sinh, anh hãy nghe tôi nói, dù sao cũng là làm giấy chứng hôn đúng không, trên hoàng lịch nói, nếu không xem ngày tốt kết hôn, sự nghiệp có thể không thuận lợi.”
“Tôi nói là không được! Tôi chỉ có ngày mai rảnh, sau ngày đó còn có hạng mục mới cần làm sẽ rất bận rộn, còn phải đi công tác, làm gì có thời gian!”
“… Nha.” Giản Từ phát hiện mình chuẩn bị một đống ngày sinh tháng đẻ, Thiên can địa chi, cầm tinh chòm sao, lý luận gì đó đều hoàn toàn vô dụng, nhiều lý do hơn nữa cũng đánh không lại một câu nói của ông chủ “Không rảnh”.
“Còn chuyện gì nữa?”
“Không có gì…”
“Vậy tôi gác máy.” Nói tới đây Chu Bạch giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, “Đêm nay cậu đi với tôi một chuyến”
“Ồ, được.”
“Ở nhà chờ.” Nói xong câu này Chu Bạch liền tắt máy,cũng chưa nói muốn đi làm gì.
Nghe câu nói này có cảm giác Chu Bạch là muốn đi dù cậu có thế nào, nhưng mà Giản Từ cũng không nghĩ nhiều, cậu còn đang xoắn xuýt cái chuyện kết hôn “ngày đại hung” kìa.
Nếu như sinh mệnh chỉ còn lại một ngày…
Cậu nghĩ, đêm nay nhất định muốn ăn một bữa thật ngon.
Hôm sau, Giản Từ ghi ra giấy mấy lí do thuyết phục để đổi ngày, sau đó bấm số điện thoại gọi Chu Bạch.
Chuông nhạc chờ kêu lên rất lâu, lúc nhạc chuông sắp tắt, điện thoại mới được bắt, bên kia truyền đến một giọng trầm thấp, qua ống nghe, giọng anh cùng lúc bình thường không giống nhau: “Sao? Chuyện gì?”
Giản Từ sốt sắng nuốt một ngụm nước bọt: “Không, thật ngại quá Chu tiên sinh, quấy rầy anh làm việc, tôi là Giản Từ…”
“Tôi biết, tôi hỏi cậu có chuyện gì.”
” Ừm, là như vậy, ngày hôm qua anh nói chúng ta ngày mai đi làm giấy chứng hôn, cũng chính là ngày 17? Tôi về tra hoàng lịch một chút, phát hiện ngày mai thật không thích hợp lắm, nếu không chúng ta đổi ngày khác đi? Ví dụ như ngày 20 thế nào?”
“Không được.”
“Híc, Chu tiên sinh, anh hãy nghe tôi nói, dù sao cũng là làm giấy chứng hôn đúng không, trên hoàng lịch nói, nếu không xem ngày tốt kết hôn, sự nghiệp có thể không thuận lợi.”
“Tôi nói là không được! Tôi chỉ có ngày mai rảnh, sau ngày đó còn có hạng mục mới cần làm sẽ rất bận rộn, còn phải đi công tác, làm gì có thời gian!”
“… Nha.” Giản Từ phát hiện mình chuẩn bị một đống ngày sinh tháng đẻ, Thiên can địa chi, cầm tinh chòm sao, lý luận gì đó đều hoàn toàn vô dụng, nhiều lý do hơn nữa cũng đánh không lại một câu nói của ông chủ “Không rảnh”.
“Còn chuyện gì nữa?”
“Không có gì…”
“Vậy tôi gác máy.” Nói tới đây Chu Bạch giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, “Đêm nay cậu đi với tôi một chuyến”
“Ồ, được.”
“Ở nhà chờ.” Nói xong câu này Chu Bạch liền tắt máy,cũng chưa nói muốn đi làm gì.
Nghe câu nói này có cảm giác Chu Bạch là muốn đi dù cậu có thế nào, nhưng mà Giản Từ cũng không nghĩ nhiều, cậu còn đang xoắn xuýt cái chuyện kết hôn “ngày đại hung” kìa.
Nếu như sinh mệnh chỉ còn lại một ngày…
Cậu nghĩ, đêm nay nhất định muốn ăn một bữa thật ngon.