Giản Từ cuối cùng tự mình ăn đến no.
Mặc dù có hai người ăn, mấy món ăn này vẫn là nhiều lắm. Cho nên lúc mặc thử âu phục Chu Bạch mang tới, cậu nỗ lực hóp bụng, mới có thể làm cái bụng tròn không hiện ra.
Chu Bạch nhíu nhíu mày: “Đã nói cậu ăn ít một chút!”
Giản Từ vuốt bằng áo sơ mi, buộc lại cái nút trên tây trang, lấy lòng cười cười: “Mặc như vậy tốt hơn chút nào không?”
“A.” Cũng được, so với bộ dạng lúc trước tốt hơn nhiều rồi.
“Âu phục này thật không tệ, chắc rất đắt?”
“Không đáng gì” Chu Bạch không hài lòng lắm mà nói, ” ngày mai đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, rồi sau đó mới tới lễ cưới chính thức. Nhưng mà cậu đừng quá mong chờ, lễ cưới lần này không dự định làm lớn.”
“Há, rất tốt.” Giản Từ thở phào nhẹ nhõm, thật sự nếu tổ chức lớn trái lại cậu mới cảm thấy không dễ chịu.
Chu Bạch liếc nhìn cậu hỏi: “Nếu như tôi không mang âu phục cho cậu, ngày mai cậu định mặc cái gì đi?”
Giản Từ từ tủ quần áo bên trong xách ra hai bộ đồ tây: “Kỳ thực tôi đã nghĩ xong, ở đây hai bộ này cũng có thể mặc. Bộ này là thời điểm tôi nhận lời mời liền mua, còn bộ này mua lúc thực tập ở Bạch Thịnh, anh cảm thấy mặc bộ nào đẹp hơn?
“Tôi cảm thấy cậu đem chúng đi ném là tốt nhất”
Chu Bạch một mặt không cảm xúc. Không nói đến thương hiệu, thợ may kém, một cái bên trong cổ áo lộ cả đầu sợi chỉ trắng bóc, một cái thì nhăn như rau khô, cậu ta cũng không cảm thấy ngại khi mặc chúng đi làm giấy hả!
Giản Từ thấy tình thế không ổn, vội vàng đem hai bộ âu phục đem cất, kéo kéo bộ áo trên người: “Cho nên nói, cũng là anh tỉ mỉ nha, cám ơn anh.”
“Nhìn liền biết không thể hi vọng gì ở cậu.” Chu Bạch hừ lạnh.
Giản Từ thật sự có chút muốn cười.
Cậu phát hiện người này kỳ thực không khó ở chung. Có chuyện gì nói với anh, anh đều sẽ nghe, nếu như không đồng ý, cũng sẽ không thật tính toán.
Đối với chuyện kết hôn này, rõ ràng chỉ là một giao dịch tạm thời, người này cũng không làm qua loa, muốn chuẩn bị những thứ gì, muốn sắp xếp thời gian như thế nào, anh đều đã sớm tìm cách làm tốt, khắp nơi chu toàn, Giản Từ người ngoài chỉ cần đi theo anh là tốt rồi, dường như không chút áp lực gì.
Nghĩ như thế, Giản Từ cảm thấy chính mình không nên để trong lòng cái gì ” ngày đại hung”, con đường này chính cậu lựa chọn, cũng cần lấy ra một phần thành ý, cùng người này kết hôn thật tốt.
Mặc dù có hai người ăn, mấy món ăn này vẫn là nhiều lắm. Cho nên lúc mặc thử âu phục Chu Bạch mang tới, cậu nỗ lực hóp bụng, mới có thể làm cái bụng tròn không hiện ra.
Chu Bạch nhíu nhíu mày: “Đã nói cậu ăn ít một chút!”
Giản Từ vuốt bằng áo sơ mi, buộc lại cái nút trên tây trang, lấy lòng cười cười: “Mặc như vậy tốt hơn chút nào không?”
“A.” Cũng được, so với bộ dạng lúc trước tốt hơn nhiều rồi.
“Âu phục này thật không tệ, chắc rất đắt?”
“Không đáng gì” Chu Bạch không hài lòng lắm mà nói, ” ngày mai đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, rồi sau đó mới tới lễ cưới chính thức. Nhưng mà cậu đừng quá mong chờ, lễ cưới lần này không dự định làm lớn.”
“Há, rất tốt.” Giản Từ thở phào nhẹ nhõm, thật sự nếu tổ chức lớn trái lại cậu mới cảm thấy không dễ chịu.
Chu Bạch liếc nhìn cậu hỏi: “Nếu như tôi không mang âu phục cho cậu, ngày mai cậu định mặc cái gì đi?”
Giản Từ từ tủ quần áo bên trong xách ra hai bộ đồ tây: “Kỳ thực tôi đã nghĩ xong, ở đây hai bộ này cũng có thể mặc. Bộ này là thời điểm tôi nhận lời mời liền mua, còn bộ này mua lúc thực tập ở Bạch Thịnh, anh cảm thấy mặc bộ nào đẹp hơn?
“Tôi cảm thấy cậu đem chúng đi ném là tốt nhất”
Chu Bạch một mặt không cảm xúc. Không nói đến thương hiệu, thợ may kém, một cái bên trong cổ áo lộ cả đầu sợi chỉ trắng bóc, một cái thì nhăn như rau khô, cậu ta cũng không cảm thấy ngại khi mặc chúng đi làm giấy hả!
Giản Từ thấy tình thế không ổn, vội vàng đem hai bộ âu phục đem cất, kéo kéo bộ áo trên người: “Cho nên nói, cũng là anh tỉ mỉ nha, cám ơn anh.”
“Nhìn liền biết không thể hi vọng gì ở cậu.” Chu Bạch hừ lạnh.
Giản Từ thật sự có chút muốn cười.
Cậu phát hiện người này kỳ thực không khó ở chung. Có chuyện gì nói với anh, anh đều sẽ nghe, nếu như không đồng ý, cũng sẽ không thật tính toán.
Đối với chuyện kết hôn này, rõ ràng chỉ là một giao dịch tạm thời, người này cũng không làm qua loa, muốn chuẩn bị những thứ gì, muốn sắp xếp thời gian như thế nào, anh đều đã sớm tìm cách làm tốt, khắp nơi chu toàn, Giản Từ người ngoài chỉ cần đi theo anh là tốt rồi, dường như không chút áp lực gì.
Nghĩ như thế, Giản Từ cảm thấy chính mình không nên để trong lòng cái gì ” ngày đại hung”, con đường này chính cậu lựa chọn, cũng cần lấy ra một phần thành ý, cùng người này kết hôn thật tốt.