Chu Bạch mặt trên người áo ngủ dựa cửa, từ trước đến nay tóc tai chỉnh tề giờ ngổn ngang mà dựng đứng, trong mắt một tầng đỏ tơ máu, ôm cánh tay đứng ở cửa phòng bếp, mặt trầm như nước.
Giản Từ tự biết mình đuối lý, cúi đầu: “Xin lỗi, đánh thức anh.”
Cậu nghĩ, này thật không phải là hành động mà người ở chung nên làm, Chu Bạch tức giận cũng là chuyện đương nhiên.
Yên lặng một hồi sau, Chu Bạch nói: “Động tĩnh lớn như vậy, tôi còn tưởng là trong nhà có trộm.”
Mới vừa tỉnh không lâu, thanh âm của anh có chút khàn khàn.
Giản Từ lại nói: “Xin lỗi…”
Cùng lúc đó trong bụng cậu bát nháo kêu ùng ục, uyển chuyển mà lâu dài, tại thời điểm ban đêm thật sự đặc biệt đáng thương.
Biểu tình Chu Bạch trong nháy mắt vặn vẹo, đó là anh nhịn không được muốn cười, bất quá tại trong mắt Giản Từ, đó chính là một cái mỉm cười âm hàn cùng cực giống như lốc xoáy nhỏ trước giông bão lớn vậy, sợ đến mức làm tay cậu bất giác run lên.
Giản Từ tâm tư thay đổi thật nhanh, lấy dũng khí đem dĩa tôm xào kia nâng đến dưới mũi Chu Bạch: “Ăn khuya, anh dùng một chút không?”
Chu Bạch từ trên cao mà nhìn xuống cậu.
Đầu tiên là cảm thấy cái tạp dề in con thỏ lớn thật hợp với Giản Từ, mặt khác cảm thấy tôm xào cũng không tệ, rất thơm, cuối cùng là liếc giọt mồ hôi từ cái cổ của Giản Từ trượt xuống, làm anh hơi nóng cũng có chút đói bụng.
Vậy thì cùng ăn khuya một chút.
Chu Bạch lúc nãy có chút tức giận, sau đó không biết thế nào liền nguôi giận, lấy việc “Hai người ở cùng một chỗ phải thông cảm cho nhau” làm lí do thuyết phục chính mình, chỉ là đối mặt với người này tâm tình lúc thì nóng nảy lúc thì ôn hòa, không biết nói là cái cảm giác gì.
Giản Từ lúc trước có điểm lo lắng đề phòng, sau đó không biết thế nào không sợ, Chu Bạch không có trách cứ cậu, hơn nữa cậu từ khoảng cách gần như vậy thấy được cơ ngực cùng cơ bụng của Chu Bạch, thật sự là ước ao đến thèm nhỏ dãi, liền ăn cơm nhiều hơn một bát.
Hai người cứ như vậy mỗi người một ý, ăn khuya.
Sau đó trở về phòng mình, trầm mình ngủ ngon.
Giản Từ tự biết mình đuối lý, cúi đầu: “Xin lỗi, đánh thức anh.”
Cậu nghĩ, này thật không phải là hành động mà người ở chung nên làm, Chu Bạch tức giận cũng là chuyện đương nhiên.
Yên lặng một hồi sau, Chu Bạch nói: “Động tĩnh lớn như vậy, tôi còn tưởng là trong nhà có trộm.”
Mới vừa tỉnh không lâu, thanh âm của anh có chút khàn khàn.
Giản Từ lại nói: “Xin lỗi…”
Cùng lúc đó trong bụng cậu bát nháo kêu ùng ục, uyển chuyển mà lâu dài, tại thời điểm ban đêm thật sự đặc biệt đáng thương.
Biểu tình Chu Bạch trong nháy mắt vặn vẹo, đó là anh nhịn không được muốn cười, bất quá tại trong mắt Giản Từ, đó chính là một cái mỉm cười âm hàn cùng cực giống như lốc xoáy nhỏ trước giông bão lớn vậy, sợ đến mức làm tay cậu bất giác run lên.
Giản Từ tâm tư thay đổi thật nhanh, lấy dũng khí đem dĩa tôm xào kia nâng đến dưới mũi Chu Bạch: “Ăn khuya, anh dùng một chút không?”
Chu Bạch từ trên cao mà nhìn xuống cậu.
Đầu tiên là cảm thấy cái tạp dề in con thỏ lớn thật hợp với Giản Từ, mặt khác cảm thấy tôm xào cũng không tệ, rất thơm, cuối cùng là liếc giọt mồ hôi từ cái cổ của Giản Từ trượt xuống, làm anh hơi nóng cũng có chút đói bụng.
Vậy thì cùng ăn khuya một chút.
Chu Bạch lúc nãy có chút tức giận, sau đó không biết thế nào liền nguôi giận, lấy việc “Hai người ở cùng một chỗ phải thông cảm cho nhau” làm lí do thuyết phục chính mình, chỉ là đối mặt với người này tâm tình lúc thì nóng nảy lúc thì ôn hòa, không biết nói là cái cảm giác gì.
Giản Từ lúc trước có điểm lo lắng đề phòng, sau đó không biết thế nào không sợ, Chu Bạch không có trách cứ cậu, hơn nữa cậu từ khoảng cách gần như vậy thấy được cơ ngực cùng cơ bụng của Chu Bạch, thật sự là ước ao đến thèm nhỏ dãi, liền ăn cơm nhiều hơn một bát.
Hai người cứ như vậy mỗi người một ý, ăn khuya.
Sau đó trở về phòng mình, trầm mình ngủ ngon.