Chu Bạch bên kia rất nhanh nhận được tin nhắn nhắc nhở khoảng tiêu phí của ngân hàng, biểu tình trên mặt thập phần vi diệu.
Người mới đến thăm nhíu nhíu lông mày, khom lưng nhìn lướt qua điện thoại anh, kinh ngạc nói: “Tiền của cậu đều do cậu ta quản?”
Chu Bạch đối với hành vi nhòm ngó của hắn vô cùng bất mãn, để điện thoại di động xuống, chuyển đổi đề tài:” Anh tại sao lại tới đây?”
“Chu tổng nói vậy là như thế nào, đối tác làm ăn đột nhiên bị bệnh, về tình về lí đều cần đi xem một chút a.”
“Đa tạ quan tâm, tôi không sao.”
“Chu tổng thực sự trở mặt còn nhanh hơn lật sách, hai ngày trước còn…
“Nói được nửa câu, Giản Từ đẩy cửa bước vào: “Chu tiên sinh, chỗ này không có nơi giặc quần áo, tôi về nhà lấy…A, anh, chào anh.”
Nhìn thấy trong phòng có khách, Giản Từ vội vã chào hỏi.
Người kia xoay người cười: “Cậu là Giản Từ, chào cậu, tôi là Kiều Chi Kỳ.”
Lần đầu nhìn thấy người này, trong đầu Giản Từ hiện lên hai từ, một là “Tao nhã”, một là “Tuấn mỹ”. Nhìn thế nào cũng giống vị thế gia công tử, dù một thân trang phục thoải mái khiêm tốn, nhưng cũng khó dấu vẻ thanh quý bên trong.
Giản Từ thả túi nhựa trên tay xuống, cùng anh ta bắt tay. Cậu không quen biết đối phương, mà Chu Bạch dường như cũng không có ý giới thiệu, cho nên nhất thời không khí liền trầm lặng.
Giản Từ tìm câu bắt chuyện, cầm lấy dao nhỏ gọt trái cây hỏi:” Anh muốn ăn chút táo không?”
“Không ăn!” Chu Bạch kiên quyết từ chối.
“Cảm ơn, không cần phiền toái.” Kiều Chi Kỳ tao nhã khéo léo từ chối.
Giản Từ: “…” Cùng dạng một ý nghĩa, cách nói sao chênh lệch đến vậy?
Chu Bạch lại nói: “Đã nói không ăn, cậu gọt vỏ làm cái gì đó!”
Giản Từ vô tội nói: “Tôi gọt cho mình ăn a.”
Chu Bạch: “…”
Kiều Chi Kỳ không chút để ý chính mình bị lạnh nhạt, lễ phép nói: “Nếu Chu tổng không có chuyện gì, tôi cũng yên lòng. Tôi còn có chút việc, sẽ không làm phiền.”
Chu Bạch nói: “Đi thong thả.”
Kiều Chi Kỳ hướng anh thủ thế gọi điện thoại: “Tốt xấu cũng một hồi quen biết, Chu tổng cũng đừng chớp mắt cái gì cũng đều quên…”
Lời nói này ý vị khá sâu xa, Giản Từ cảm giác có chút kì quái.
Chu Bạch nhíu nhíu mày, không nói tiếp.
Giản Từ đặt trái táo vừa gọt xong xuống, tiễn khách tới cửa: “Kiều tiên sinh, cảm ơn anh đã đến thăm.”
Kiều Chi Kỳ hướng cậu gật gật đầu, ung dung rời đi.
Giản Từ quay đầu lại, phát hiện trái táo kia bị gặm một nửa.
Cậu cũng không nói gì, chỉ là đi tới giúp Chu Bạch đem áo bệnh nhân gài lại thật tốt: “Đang bị viêm phổi, còn ăn mặc phong phanh.”
Chu Bạch: “…”
Cái này thiệt là vô lí, tại sao cậu ấy một chút phản ứng cũng không có!
Người mới đến thăm nhíu nhíu lông mày, khom lưng nhìn lướt qua điện thoại anh, kinh ngạc nói: “Tiền của cậu đều do cậu ta quản?”
Chu Bạch đối với hành vi nhòm ngó của hắn vô cùng bất mãn, để điện thoại di động xuống, chuyển đổi đề tài:” Anh tại sao lại tới đây?”
“Chu tổng nói vậy là như thế nào, đối tác làm ăn đột nhiên bị bệnh, về tình về lí đều cần đi xem một chút a.”
“Đa tạ quan tâm, tôi không sao.”
“Chu tổng thực sự trở mặt còn nhanh hơn lật sách, hai ngày trước còn…
“Nói được nửa câu, Giản Từ đẩy cửa bước vào: “Chu tiên sinh, chỗ này không có nơi giặc quần áo, tôi về nhà lấy…A, anh, chào anh.”
Nhìn thấy trong phòng có khách, Giản Từ vội vã chào hỏi.
Người kia xoay người cười: “Cậu là Giản Từ, chào cậu, tôi là Kiều Chi Kỳ.”
Lần đầu nhìn thấy người này, trong đầu Giản Từ hiện lên hai từ, một là “Tao nhã”, một là “Tuấn mỹ”. Nhìn thế nào cũng giống vị thế gia công tử, dù một thân trang phục thoải mái khiêm tốn, nhưng cũng khó dấu vẻ thanh quý bên trong.
Giản Từ thả túi nhựa trên tay xuống, cùng anh ta bắt tay. Cậu không quen biết đối phương, mà Chu Bạch dường như cũng không có ý giới thiệu, cho nên nhất thời không khí liền trầm lặng.
Giản Từ tìm câu bắt chuyện, cầm lấy dao nhỏ gọt trái cây hỏi:” Anh muốn ăn chút táo không?”
“Không ăn!” Chu Bạch kiên quyết từ chối.
“Cảm ơn, không cần phiền toái.” Kiều Chi Kỳ tao nhã khéo léo từ chối.
Giản Từ: “…” Cùng dạng một ý nghĩa, cách nói sao chênh lệch đến vậy?
Chu Bạch lại nói: “Đã nói không ăn, cậu gọt vỏ làm cái gì đó!”
Giản Từ vô tội nói: “Tôi gọt cho mình ăn a.”
Chu Bạch: “…”
Kiều Chi Kỳ không chút để ý chính mình bị lạnh nhạt, lễ phép nói: “Nếu Chu tổng không có chuyện gì, tôi cũng yên lòng. Tôi còn có chút việc, sẽ không làm phiền.”
Chu Bạch nói: “Đi thong thả.”
Kiều Chi Kỳ hướng anh thủ thế gọi điện thoại: “Tốt xấu cũng một hồi quen biết, Chu tổng cũng đừng chớp mắt cái gì cũng đều quên…”
Lời nói này ý vị khá sâu xa, Giản Từ cảm giác có chút kì quái.
Chu Bạch nhíu nhíu mày, không nói tiếp.
Giản Từ đặt trái táo vừa gọt xong xuống, tiễn khách tới cửa: “Kiều tiên sinh, cảm ơn anh đã đến thăm.”
Kiều Chi Kỳ hướng cậu gật gật đầu, ung dung rời đi.
Giản Từ quay đầu lại, phát hiện trái táo kia bị gặm một nửa.
Cậu cũng không nói gì, chỉ là đi tới giúp Chu Bạch đem áo bệnh nhân gài lại thật tốt: “Đang bị viêm phổi, còn ăn mặc phong phanh.”
Chu Bạch: “…”
Cái này thiệt là vô lí, tại sao cậu ấy một chút phản ứng cũng không có!