(*) “Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Tung ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm? Thanh thanh tử bội, du du ngã tư. Tung ngã bất vãng, tử ninh bất lai? Thiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề." Đây là lời trong bài thơ Tử khâm trong Kinh thi. Trên đây là bản dịch của Đông A
Ai? Không đối chữ! Tại sao lại là thơ, sao không đối chữ? Đường Cửu mới vừa đi tới vườn hoa nhỏ, liền nghe thấy Lịch Nhược Hải ở đó ngâm thơ? Bài này là có ý gì? Bài này là có ý gì? Đường Cửu sao nhớ được, chút tri thức của nàng cũng chỉ như Trình Giảo Kim có Tam Bản Phủ (*), dùng hết rồi là dùng hết, sao nàng còn biết được trong Kinh Thi có câu thơ như thế.
(*) Trình Giảo Kim là một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường. Trong giai thoại dân gian, thường mô tả Trình Giảo Kim có thân hình to béo, sử dụng búa lớn (tam bản phủ) làm vũ khí. Khi ra trận, ông có tuyệt kỹ đánh 3 búa rất lợi hại, gần như vô địch. Tuy nhiên, nếu gặp cao thủ, đỡ được 3 búa này thì ông thất thế.
"Nhược Hải ca ca!"
Nhược Hải ca ca!? Đường Cửu núp ở trong bụi cây nhỏ, lấy tay bưng kín cái miệng đang há hốc! Bình thường ở trước mặt chúng ta không phải đều gọi Lịch công tử, Lịch công tử sao? Tuy rằng cũng mắt đi mày lại, nhưng cách xưng hô trên cực kỳ mới lạ nha! Cừ thật, vậy mà lại gạt nàng hoạt động bí mật! Nhìn xem sau này nàng giễu cợt hai người bọn họ như thế nào.
"Nhược Hải ca ca! Lòng ta đã quyết, huynh không cần phải khuyên bảo, vô duyên thì vẫn mãi vô duyên, sao huynh cứ cố chấp đau khổ như vậy?"
Sao cơ? Còn chưa công khai ở chung một chỗ đâu? Sao lại chia tay, chuyện gì thế này?
"Tiêu Tuyết! Ta biết tấm lòng nàng, nàng cũng biết tấm lòng của ta, dù sinh tử cách biệt cũng cùng người thề nguyện. Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già." Ánh mắt Lịch Nhược Hải kiên định, khuôn mặt suất khí, giọng nói trầm ấm êm ái lại đầy sứt khoát. Đây mới là biểu ca của nàng sao! Giống như nam nhân, Đường Cửu đang ngồi trong bụi cây, thấy sắp đến đoạn phấn khích, không ức chế được tâm tình hưng phấn, chợt vỗ đùi! Đã làm ra tiếng vang không nhỏ, nguy rồi! Đường Cửu đang hoảng hốt, chuẩn bị chạy trốn.
Một tiếng mèo kêu từ bên mình truyền đến! Cùng lúc đó, một bàn tay to bưng kín miệng Đường Cửu, phòng ngừa nàng bị giật mình nhảy dựng lên.dxxiendan le,quy,don Bất thình lình che như vậy, nàng còn bị dọa sợ hơn đấy?
Đường Cửu khẽ nghiêng đầu, liếc khuôn mặt khuếch đại trước mặt, tên Tống Ngạn Triệt này tới đây lúc nào vậy? Hắn và Thượng Quan Hành nói xong chuyện cũ rồi sao? Tống Ngạn Triệt nhìn lại, khẽ mỉm cười, dùng một cánh tay khác làm một động tác “Suỵt” ở trước miệng!
Đường Cửu chớp chớp cặp mắt to vô tội của nàng, nhẹ nhàng gật đầu một cái, Tống Ngạn Triệt liền buông ra miệng Đường Cửu ra!
"Làm sao ngươi"
"Suỵt!" Mới vừa buông nàng ra, nàng đã nói rồi, coi như vừa rồi đã trao đổi rõ ràng với nàng, Tống Ngạn Triệt lại thở dài một tiếng, lấy tay dời đến bả vai Đường Cửu, ôm bả vai Đường Cửu cười hì hì ngồi ở trong bụi cây, hai người cùng nhau xem cuộc vui.
Ở trong mắt Đường Cửu, Tống Ngạn Triệt đang sỗ sang với nàng! Sỗ sang đấy? Nhưng vì bây giờ mình và hắn cùng nhau núp ở bụi cây này chơi trò nghe lén, nổi giận thì không tốt, chỉ có thể cắn răng mở miệng nhịn! Không đúng! Là mở miệng, cắn! Đường Cửu xoay tay, lấy cánh tay Tống Ngạn Triệt xuống, ngoạm một cái thật lớn vào cổ tay.
Đau đến mức Tống Ngạn Triệt muốn mở miệng trách móc lại không dám phát ra tiếng. d,ienda-nl/eq,uyd,on Chuyện nhịn này, cũng chỉ là Tống Ngạn Triệt nhịn, không phải Đường Cửu nhịn, Đường Cửu đâu biết chữ nhịn viết như thế nào. Tới Tống gia nhiều ngày như vậy, nàng chỉ học viết một nửa, lưỡi dao (*)! Chọc tới, rút dao găm!
(*) Chữ nhẫn gồm chữ dao và chữ tâm
"Xuỵt xuỵt xuỵt!"
"Xuỵt xuỵt xuỵt!" Hai người này làm ầm ĩ xong rồi, mới nhớ tới bên ngoài vườn hoa có hai người, chẳng qua là khi bọn họ ngẩng đầu nhìn thì đã người đi nhà trống, lông cũng không để lại một cọng!
Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết. Ngày mai khử độc, không biết là sống hay chết, có thể hay không gặp lại ánh trời chiều xinh đẹp này hay không. Biệt Tiêu Tuyết sinh tình với Lịch Nhược Hải, cũng không nguyện để cho hắn vì mình rơi lệ khổ sở, nếu ngày mai nàng chết rồi, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến Lịch Nhược Hải.
Lịch Nhược Hải lại nói, cắt đứt đoạn tình này nhưng không thể chặt đứt tâm, nếu muốn hắn dứt tình cảm với Biệt Tiêu Tuyết, trừ phi khoét vào lòng hắn một đao, Lịch Nhược Hải hỏi Biệt Tiêu Tuyết có thể nhẫn tâm hay không?
Dĩ nhiên Biệt Tiêu Tuyết không đành lòng, hôm nay khó biết chuyện ngày mai, làm sao có thể tự làm khổ mình, đã có tình tự nhiên không hối hận! Bên ngoài Tiêu Tuyết Các, dưới tàng cây mai trắng, cuối cùng cũng đính ước. Tình cảm này, tình ý này, hai người thề cả đời không quên, nếu kiếp này nhất định vô duyên, vậy kiếp sau nhất định dưới cây mai này, nối lại tiền duyên.
Biệt Tiêu Tuyết và Lịch Nhược Hải dưới cây mai lạy trời thề: "Mai thụ làm chứng, nguyệt lão trên cao, hôm nay ta, Lịch Nhược Hải! Ta, Biệt Tiêu Tuyết ở đây thề, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia cách, kính xin nguyệt lão thành toàn."
"Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia cách!" Đường Cửu biết Lịch Nhược Hải, Biệt Tiêu Tuyết bọn họ đi về hướng này, die,nd;anl,eq.uyd’on trong lòng không yên lòng, liền hướng bên này tìm kiếm, nhưng không nghĩ lại thấy tình cảnh như thế.
Mai trắng bay múa, như hoa tuyết bay lượn, tuy là ngày thu, nhưng lại như tuyết rơi ngày đông, trong rừng mai, đẹp không sao tả xiết! Đôi uyên ương ăn thề, vĩnh viễn không chia cách, hình ảnh này, khiến Đường Cửu rơi lệ. Ai cũng biết, ngày mai Biệt Tiêu Tuyết sống chết cùng một đường, sai một li, liền nguy hiểm đến tính mạng. Vào giờ phút này nhất định trong lòng Lịch Nhược Hải và Biệt Tiêu Tuyết vô cùng khổ sở, không biết bọn họ còn có ngày mai hay không.
Đường Cửu nhìn Lịch Nhược Hải, Biệt Tiêu Tuyết nắm chặt tay nhau, nhìn nhau cười, không khỏi cũng sinh ra nỗi buồn ly biệt, chỉ mong tất cả bình an thuận lợi, yên lặng giống như lời ước nguyện với trời cao. Đường Cửu lương thiện và yếu đuối ở trong mắt Tống Ngạn Triệt, cũng chiếu vào trong lòng.
Thật ra thì, sao Tống Ngạn Triệt lại không lo lắng, tuy nói danh tiếng Lạt thủ y tiên vang dội, nhưng dù sao nhiều năm trước tới nay, hiểu rõ nhất tình trạng cơ thể của Biệt Tiêu Tuyết chính là Cốc thần y, chỉ tiếc, Cốc thần y là mất tích không chịu hợp tác với Lạt thủ y tiên. Lão đầu này thông thái rởm, lại còn rất ngoan cố táo bạo. Tại sao trên giang hồ này lại có tên thần y tính khí cổ quái như vậy?
Vốn dĩ Tống Ngạn Triệt hiểu rất rõ vị Cốc thần y này. Chắc chắn hắn sẽ không mang mệnh bệnh nhân ra đùa giỡn, nếu hắn không đến, cũng sẽ nói rõ mặc dù hắn khinh thường, không làm bạn với Tần Mộ Sắc, nhưng đối với y thuật của Tần Mộ Sắc vẫn có niềm tin. Kể từ đó, lòng Tống Ngạn Triệt cũng hơi buông xuống một chút. Huống chi, người này là đại ca mời tới, hôm nay cùng đại ca nói rõ nghi ngờ trong lòng, Tống Ngạn Triệt liền không còn chút hiểu lầm nào với Thượng Quan Hành nữa. Đã tin Thượng Quan Hành rồi, tự nhiên cũng có thể tin tưởng Tần Mộ Sắc.
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Thượng Quan Hành mang Hàn Băng ngàn năm về, hiển nhiên là phải chuẩn bị để khử độc cho Biệt Tiêu Tuyết. Với thân thể của Biệt Tiêu Tuyết, nếu chậm trễ thì thực sự không chịu được nổi mất, mỗi lần Đường Cửu nhớ tới đều cảm thấy đưa quá trình hung hiểm khác thường. Chỉ là, trước đó, có tên Tống Ngạn Triệt thần kinh này làm không khí sôi nổi, cũng khiến phải mọi người đỡ lo lắng.
Bữa cơm tối mấy ngày trước, miễn cưỡng cũng tính là bữa cơm mời Thượng Quan Hành từ phương xa đến, tên Tống Ngạn Triệt thần kinh này ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện giữa nàng và Thượng Quan đại ca. Cho tới bây giờ nhớ lại Đường Cửu vẫn còn tức, tên thần kinh này! Cái gì mà cái bánh bao này là của hắn, xong rồi còn kích động, nói gì mà đại ca tình nghĩa sâu hơn biển, huynh đệ tình nghĩa cuộc hơn vàng bạc! Vàng bạc muuội muội ngươi ấy?
Thượng Quan Hành cười không nói, nhìn Tống Ngạn Triệt đi đi lại lại trong bữa tiệc, chỉ lo cùng mọi người mời rượu nói chuyện, ngược lại không có gì khác thường, cũng không coi thường vị huynh đệ này của hắn. Nhưng chỉ vì không có gì khác biệt như vậy, mới khiến cho Tống Ngạn Triệt càng thêm làm ầm ĩ. Rốt cuộc vị đại ca này của hắn có nghe hiểu không, cái bánh bao là của hắn, cấm được vượt biên.
Thượng Quan Hành há lại không biết ý của Tống Ngạn Triệt. Thật ra thì không phải Tống Ngạn Triệt không ghen. Ghen là thật, hoài nghi hắn càng thêm thật. Sợ là nghe lời của Thiết Trung Nhạc, biết sự thật Tần Mộ Sắc là thánh nữ Ma giáo, bắt đầu hoài nghi hắn, tình nghĩa huynh đệ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ định hủy trong tay hai nữ nhân?
Thượng Quan Hành cúi đầu cười yếu ớt, chỉ nói để cho nhị đệ hắn yên lòng, nhiều năm tình huynh đệ sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi. Mọi người thấy hắn hai người không ngừng đánh đố nhau, lòng vòng như lạc trong núi đầy mầy đầy sương cũng đành phải lên tiếng ngắt lời. Nếu không với bầu không khí xấu hổ này, còn có thể ăn một bữa cơm ngon hay không. Đáng tiếc Lam Thiếu Lăng không có ở đây, Lịch Nhược Hải, Tần Mộ Sắc cũng đỡ cực khổ, chỉ cần ba vị huynh đệ này nói chuyện, lại không biến thành một trận đánh sao!
Hơn nửa thời gian ăn cơm tối, chỉ còn một mình Đường Cửu bị vứt lại trên bàn. Thượng Quan Hành và Tống Ngạn Triệt tỏ vẻ mình ăn đã no, hai huynh đệ cùng lo việc nhà. D.iend’anl,eq/uyd,on Tiếp đó Tần Mộ Sắc phải chuẩn bị quá trình tiêu độc cuối cùng, Nhật Nguyệt Thần Tiên Đằng và Hàn Băng ngàn năm cần dung hợp một chỗ,vài ba canh giờ không thể xong việc, mạng người quan trọng, tất nhiên Tần Mộ Sắc muốn đích thân theo dõi.
Rồi sau đó Biệt Tiêu Tuyết và Lịch Nhược Hải cũng không thấy, Đường Cửu buồn bực, tại sao gần đây hai người này luôn đi cùng nhau như thế. Hễ Biệt Tiêu Tuyết tới chủ viện ăn cơm, chắc chắn là Lịch Nhược Hải sẽ nối gót đến. Hơn nữa gần đây số lần Biệt Tiêu Tuyết tới chủ viện ăn cơm khá thường xuyên, ít nhất là trong mấy ngày Đường Cửu ở Tống gia, từ khi biểu ca nàng: Lịch Nhược Hải tới, Biệt Tiêu Tuyết mới thường ra vào chủ viện. Vả lại theo lời Tần Mộ Sắc nói, thân thể Biệt Tiêu Tuyết càng ngày càng tốt, nhưng mà mọi người đều biết, đây là dấu hiệu độc phát, thường gọi là hồi quang phản chiếu.
Đường Cửu lắc bên trái, nhìn bên phải một chút, trên bàn cơm không có một bóng người, nàng dường như cảm thấy hoang vu như gió thu thổi lá rụng, không được! Nàng phải đi xem xem, thế nhưng, đứng giữa ngã ba đường, đi bên nào bây giờ? Nàng đi gặp ai thì tốt nhỉ? Đường Cửu suy nghĩ kỹ càng, Tần Mộ Sắc đang loay hoay những thuốc kia! Bổ Tâm đan đấy! Hàn Băng ngàn năm, Tiên Đằng cái gì đó, những thứ này nàng đã sớm nhìn phát chán rồi, không đi!
Thượng Quan Hành và Tống Ngạn Triệt bên kia đang tình cảm dào dạt, là huynh đệ tốt, tình nghĩa cả đời. die,enda[anl;eq.uyd,on Nam tử nói chuyện phiếm chẳng uống rượu sao, rồi nói hoài bão trong lòng, nhàm chán!
Hay là nàng đi thăm biểu ca Lịch Nhược Hải và Biệt Tiêu Tuyết. Chỉ sợ rằng hai người này hiện tại đang trăng treo cành liễu, hẹn ước dưới ánh hoàng hôn. Đang trước hoa dưới trăng, ngắm hoa ngắm trăng thưởng Tiêu Tuyết! Đang còn tính xem, nói không chừng có thể sẽ gặp được một biểu tẩu tương lai, không đúng! Xem chừng đã hẹn ước Kim Thạch () rồi, bây giờ đang ngâm thi tác đối:
() Hẹn ước Kim Thạch: kể về cuộc tình không hẹn mà nên giữa Trạng nguyên Kim Ngọc, văn võ song toàn và là con trai Tri phủ Bồ Châu, với nàng Thạch Vô Hà nết na xinh đẹp, con gái của một thầy lang nghèo. (việc xảy ra thuộc đời nhà Bắc Tống, -) để khuyên người ta nên giữ lòng tiết nghĩa và dạ thủy chung.
.Hồi thứ nhất:
Kim Ngọc là con trai của Ngạn Yêm (người Hà Nam) đã đính hôn với Ái Châu, con gái Lâm Vượng, một nhà giàu ở gần Tô Châu (thuộc tỉnh Giang Tô).
Lợi Đồ là tri huyện ở Tô Châu, có một người vợ cả và một người vợ lẽ vốn hiềm khích nhau. Một hôm vợ cả đau, mời thầy thuốc Thạch Đạo Toàn đến chữa. Vợ lẽ thừa dịp bỏ chất độc vào thuốc cho vợ cả uống. Vợ cả chết, thầy Đạo Toàn bị bắt, con gái ông là Vô Hà phải bán mình làm thị tỳ cho Ái Châu để lấy tiền chuộc cha.
Ở vùng núi Đại Lư (thuộc Thiểm Tây và Hồ Nam) có viên tướng giặc là Tiêu Hóa Long. Khi Thiết Đình Quý vâng chỉ đến nhậm chức tri phủ Tây An (thuộc Thiểm Tây) đi qua đó, bị Hóa Long bắt. Đình Quý nhảy xuống sông chết, và dặn vợ là Giải thị đang có mang gượng sống để trả thù.
Sau khi thi đỗ Giải nguyên, cha của Kim Ngọc là Ngạn Yêm được bổ làm tri phủ Bồ Châu (thuộc Sơn Tây). Khi cùng con là Kim Ngọc qua vùng Đại Lư để đi nhậm chức, cũng bị Hóa Long bắt. Nhưng nhờ có Giải thị cầu xin, nên Ngạn Yêm không bị giết. Còn Kim Ngọc thì ngã xuống sông, trôi dạt vào bờ, rồi đến ở một ngôi chùa gần đấy, và chẳng may mắc bệnh hủi.
Sau ba năm ở chùa, Kim Ngọc trở về nhờ người đến hỏi cưới Ái Châu. Nhưng Ái Châu thấy chàng có bệnh nên bội ước. Mẹ nàng bèn đem Vô Hà thay làm Ái Châu để gả cho Kim Ngọc. Còn Ái Châu sau đó lấy con quan huyện Lợi Đồ là Ái Lang.
II. Hồi thứ hai:
Nhờ cha Vô Hà cứu chữa, nên Kim Ngọc khỏi bệnh. Chàng lên kinh đô thi đỗ Trạng nguyên. Lư Khải Phong lúc giờ đang làm tể tướng trong triều, muốn gả con gái cho Kim Ngọc để thêm vi cánh hòng đoạt ngôi nhưng bị chàng từ chối.
Khi ấy Hóa Long đánh được thành Tây An, giết chết quan tổng đốc Từ Tuấn Kiệt. Tể tướng Khải Phong định hại Kim Ngọc, bèn sai chàng đi đánh giặc ấy, một mặt lại đưa mật thư hứa giúp Hóa Long. Kim Ngọc cùng em vợ là Hữu Quang (em Vô Hà) đi đánh giặc. Hữu Quang bị giặc bắt. Nhưng khi Kim Ngọc ra trận thì Hóa Long bị thua, phải chạy về thành Tây An. Giải thị, Thuần Lương và Ngạn Yêm bèn mưu với Hữu Quang cho Hóa Long uống rượu thật say, rồi giết chết y.
Kim Ngọc dẫn quân vào thành Tây An, gặp lại cha mẹ. Sau đó, Giải thị đem đầu Hóa Long làm lễ tế chồng rồi lao mình xuống sông chết. Kim Ngọc kéo quân về kinh đô, vua nhà Tống thưởng công cho tất cả mọi người. Khải Phong vì can án phản quốc phải tội chết. Vì tội hà lạm, Lợi Đồ cùng với con là Ái Lang đều phải bị giam và bị tịch biên gia sản. Ái Châu (vợ Ái Lang) cũng bị bắt đem bán lấy tiền cho đủ số sung công.
III. Hồi thứ ba:
Kim Ngọc được cử đi giữ thành Tây An. Nhân lúc Vô Hà sinh con cần người hầu hạ. Bà đỡ đưa Ái Châu đến. Biết là người đính hôn với chồng mình năm xưa, Vô Hà định nhường ngôi vợ cả cho Ái Châu, nhưng Kim Ngọc không chịu. Ái Châu bèn tìm cách quyến rũ Kim Ngọc. Tức giận, chàng dò biết tội bội ước của Ái Châu, định làm án trảm. Nhờ Vô Hà xin, Ái Châu mới được tha. Sau đó Ái Châu vào ở thanh lâu.
Trong khi ấy, đàn em của tể tướng Lư Khải Phong, vì muốn báo thù cho anh, nên kéo quân đánh phá Đài Loan. Bấy giờ, Thành Trai (bạn cha Kim Ngọc) và Lý Thiệu Cơ (ân nhân của Thạch Hữu Quang) đang làm quan ở đấy. Hai ông này thấy thế nguy, bèn cấp báo cho nhà vua. Vua sai Kim Ngọc với Hữu Quang mang quân đi đánh. Đánh dẹp xong, cả hai đem quân về kinh đô. Khi đi qua một ngôi chùa, thấy có người thắt cổ tự tử, thì ra đó là Ái Châu. Về tới kinh đô, tất cả đều được vua Tống ban thưởng.
“Tiếng kêu ríu rít thư cưu
Đôi chim âu yếm bãi sau sông Hà
Nết na cô gái mặn mà
Cùng chàng trai tốt thật là xứng đôi.” ()
() "Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu." Đây là bài thơ Quan Cưu trong Kinh Thi. Trên đây là bản dịch của Phạm Thị Hảo
Đường Cửu nghĩ đi nghĩ lại dĩ nhiên cũng rung đùi đắc ý hả hê lớn tiếng đọc lên, lắc đầu xoay cổ, tiếng rắc vang lên."Ai u!"
Lục Liễu: "Thiếu nãi nãi, cổ của người không sao chứ?" Trước mắt, trừ Lục Liễu cái nha hoàn khác đều bận việc của riêng mình, Đường Cửu đột nhiên lại như vậy, Lục Liễu cũng đủ bị dọa phát sợ rồi. Mọi người nói xem, Đường Cửu nàng đọc thì cứ đọc đi! Còn lắc lư cái cổ làm gì? Dixeendanleequysdon Một tiếng rắc này, dọa Lục Liễu sợ hãi, thiếu nãi nãi này tay chân vụng về đã thành quen, không ngờ đối với mình cũng không cẩn thận như vậy, nếu nàng vặn gãy cổ mình, làm sao Lục Liễu nàng có thể nói được rõ ràng! Dĩ nhiên, Lục Liễu cũng sẽ không nói suy nghĩ lần này ra khỏi miệng, nàng không phải là Hồng Trang, mở miệng là nã đầy pháo!
"Không sao! Không sao!" Đường Cửu che cổ, nện bước chân kiên định, đi về phía vườn hoa nhỏ, nơi có người đang ước hẹn dưới hoàng hôn, không đi nữa nói không chừng cũng không gặp được. Cái gì cũng không thể ngăn cản ngọn lửa tám chuyện đang dấy lên hừng hực trong lòng, Á? Đợi chút? Từ lúc nào thì nàng trở thành bà tám như vậy? Mặc kệ, đi trước rồi nói!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
“Xanh xanh bâu áo của chàng
Lòng em man mác mênh mang nhớ người
Ví em không thể lại chơi
Không lời thăm hỏi, chàng ơi nỡ đành?
Chàng đeo tua ngọc xanh xanh
Lòng em vơ vẩn quẩn quanh nhớ người
Ví em không thể lại chơi
Cớ sao chàng chẳng đến nơi em chờ?
Nhẹ nhàng em nhảy vẩn vơ
Trên thành cửa khuyết ngẩn ngơ ngóng người
Một ngày chẳng gặp nhau thôi
Lâu như ba tháng, chàng ơi hỡi chàng! (*)
(*) “Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Tung ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm? Thanh thanh tử bội, du du ngã tư. Tung ngã bất vãng, tử ninh bất lai? Thiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề." Đây là lời trong bài thơ Tử khâm trong Kinh thi. Trên đây là bản dịch của Đông A
Ai? Không đối chữ! Tại sao lại là thơ, sao không đối chữ? Đường Cửu mới vừa đi tới vườn hoa nhỏ, liền nghe thấy Lịch Nhược Hải ở đó ngâm thơ? Bài này là có ý gì? Bài này là có ý gì? Đường Cửu sao nhớ được, chút tri thức của nàng cũng chỉ như Trình Giảo Kim có Tam Bản Phủ (*), dùng hết rồi là dùng hết, sao nàng còn biết được trong Kinh Thi có câu thơ như thế.
(*) Trình Giảo Kim là một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường. Trong giai thoại dân gian, thường mô tả Trình Giảo Kim có thân hình to béo, sử dụng búa lớn (tam bản phủ) làm vũ khí. Khi ra trận, ông có tuyệt kỹ đánh 3 búa rất lợi hại, gần như vô địch. Tuy nhiên, nếu gặp cao thủ, đỡ được 3 búa này thì ông thất thế.
"Nhược Hải ca ca!"
Nhược Hải ca ca!? Đường Cửu núp ở trong bụi cây nhỏ, lấy tay bưng kín cái miệng đang há hốc! Bình thường ở trước mặt chúng ta không phải đều gọi Lịch công tử, Lịch công tử sao? Tuy rằng cũng mắt đi mày lại, nhưng cách xưng hô trên cực kỳ mới lạ nha! Cừ thật, vậy mà lại gạt nàng hoạt động bí mật! Nhìn xem sau này nàng giễu cợt hai người bọn họ như thế nào.
"Nhược Hải ca ca! Lòng ta đã quyết, huynh không cần phải khuyên bảo, vô duyên thì vẫn mãi vô duyên, sao huynh cứ cố chấp đau khổ như vậy?"
Sao cơ? Còn chưa công khai ở chung một chỗ đâu? Sao lại chia tay, chuyện gì thế này?
"Tiêu Tuyết! Ta biết tấm lòng nàng, nàng cũng biết tấm lòng của ta, dù sinh tử cách biệt cũng cùng người thề nguyện. Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già." Ánh mắt Lịch Nhược Hải kiên định, khuôn mặt suất khí, giọng nói trầm ấm êm ái lại đầy sứt khoát. Đây mới là biểu ca của nàng sao! Giống như nam nhân, Đường Cửu đang ngồi trong bụi cây, thấy sắp đến đoạn phấn khích, không ức chế được tâm tình hưng phấn, chợt vỗ đùi! Đã làm ra tiếng vang không nhỏ, nguy rồi! Đường Cửu đang hoảng hốt, chuẩn bị chạy trốn.
Một tiếng mèo kêu từ bên mình truyền đến! Cùng lúc đó, một bàn tay to bưng kín miệng Đường Cửu, phòng ngừa nàng bị giật mình nhảy dựng lên.dxxiendan le,quy,don Bất thình lình che như vậy, nàng còn bị dọa sợ hơn đấy?
Đường Cửu khẽ nghiêng đầu, liếc khuôn mặt khuếch đại trước mặt, tên Tống Ngạn Triệt này tới đây lúc nào vậy? Hắn và Thượng Quan Hành nói xong chuyện cũ rồi sao? Tống Ngạn Triệt nhìn lại, khẽ mỉm cười, dùng một cánh tay khác làm một động tác “Suỵt” ở trước miệng!
Đường Cửu chớp chớp cặp mắt to vô tội của nàng, nhẹ nhàng gật đầu một cái, Tống Ngạn Triệt liền buông ra miệng Đường Cửu ra!
"Làm sao ngươi"
"Suỵt!" Mới vừa buông nàng ra, nàng đã nói rồi, coi như vừa rồi đã trao đổi rõ ràng với nàng, Tống Ngạn Triệt lại thở dài một tiếng, lấy tay dời đến bả vai Đường Cửu, ôm bả vai Đường Cửu cười hì hì ngồi ở trong bụi cây, hai người cùng nhau xem cuộc vui.
Ở trong mắt Đường Cửu, Tống Ngạn Triệt đang sỗ sang với nàng! Sỗ sang đấy? Nhưng vì bây giờ mình và hắn cùng nhau núp ở bụi cây này chơi trò nghe lén, nổi giận thì không tốt, chỉ có thể cắn răng mở miệng nhịn! Không đúng! Là mở miệng, cắn! Đường Cửu xoay tay, lấy cánh tay Tống Ngạn Triệt xuống, ngoạm một cái thật lớn vào cổ tay.
Đau đến mức Tống Ngạn Triệt muốn mở miệng trách móc lại không dám phát ra tiếng. d,ienda-nl/eq,uyd,on Chuyện nhịn này, cũng chỉ là Tống Ngạn Triệt nhịn, không phải Đường Cửu nhịn, Đường Cửu đâu biết chữ nhịn viết như thế nào. Tới Tống gia nhiều ngày như vậy, nàng chỉ học viết một nửa, lưỡi dao (*)! Chọc tới, rút dao găm!
(*) Chữ nhẫn gồm chữ dao và chữ tâm
"Xuỵt xuỵt xuỵt!"
"Xuỵt xuỵt xuỵt!" Hai người này làm ầm ĩ xong rồi, mới nhớ tới bên ngoài vườn hoa có hai người, chẳng qua là khi bọn họ ngẩng đầu nhìn thì đã người đi nhà trống, lông cũng không để lại một cọng!
Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết. Ngày mai khử độc, không biết là sống hay chết, có thể hay không gặp lại ánh trời chiều xinh đẹp này hay không. Biệt Tiêu Tuyết sinh tình với Lịch Nhược Hải, cũng không nguyện để cho hắn vì mình rơi lệ khổ sở, nếu ngày mai nàng chết rồi, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến Lịch Nhược Hải.
Lịch Nhược Hải lại nói, cắt đứt đoạn tình này nhưng không thể chặt đứt tâm, nếu muốn hắn dứt tình cảm với Biệt Tiêu Tuyết, trừ phi khoét vào lòng hắn một đao, Lịch Nhược Hải hỏi Biệt Tiêu Tuyết có thể nhẫn tâm hay không?
Dĩ nhiên Biệt Tiêu Tuyết không đành lòng, hôm nay khó biết chuyện ngày mai, làm sao có thể tự làm khổ mình, đã có tình tự nhiên không hối hận! Bên ngoài Tiêu Tuyết Các, dưới tàng cây mai trắng, cuối cùng cũng đính ước. Tình cảm này, tình ý này, hai người thề cả đời không quên, nếu kiếp này nhất định vô duyên, vậy kiếp sau nhất định dưới cây mai này, nối lại tiền duyên.
Biệt Tiêu Tuyết và Lịch Nhược Hải dưới cây mai lạy trời thề: "Mai thụ làm chứng, nguyệt lão trên cao, hôm nay ta, Lịch Nhược Hải! Ta, Biệt Tiêu Tuyết ở đây thề, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia cách, kính xin nguyệt lão thành toàn."
"Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia cách!" Đường Cửu biết Lịch Nhược Hải, Biệt Tiêu Tuyết bọn họ đi về hướng này, die,nd;anl,eq.uyd’on trong lòng không yên lòng, liền hướng bên này tìm kiếm, nhưng không nghĩ lại thấy tình cảnh như thế.
Mai trắng bay múa, như hoa tuyết bay lượn, tuy là ngày thu, nhưng lại như tuyết rơi ngày đông, trong rừng mai, đẹp không sao tả xiết! Đôi uyên ương ăn thề, vĩnh viễn không chia cách, hình ảnh này, khiến Đường Cửu rơi lệ. Ai cũng biết, ngày mai Biệt Tiêu Tuyết sống chết cùng một đường, sai một li, liền nguy hiểm đến tính mạng. Vào giờ phút này nhất định trong lòng Lịch Nhược Hải và Biệt Tiêu Tuyết vô cùng khổ sở, không biết bọn họ còn có ngày mai hay không.
Đường Cửu nhìn Lịch Nhược Hải, Biệt Tiêu Tuyết nắm chặt tay nhau, nhìn nhau cười, không khỏi cũng sinh ra nỗi buồn ly biệt, chỉ mong tất cả bình an thuận lợi, yên lặng giống như lời ước nguyện với trời cao. Đường Cửu lương thiện và yếu đuối ở trong mắt Tống Ngạn Triệt, cũng chiếu vào trong lòng.
Thật ra thì, sao Tống Ngạn Triệt lại không lo lắng, tuy nói danh tiếng Lạt thủ y tiên vang dội, nhưng dù sao nhiều năm trước tới nay, hiểu rõ nhất tình trạng cơ thể của Biệt Tiêu Tuyết chính là Cốc thần y, chỉ tiếc, Cốc thần y là mất tích không chịu hợp tác với Lạt thủ y tiên. Lão đầu này thông thái rởm, lại còn rất ngoan cố táo bạo. Tại sao trên giang hồ này lại có tên thần y tính khí cổ quái như vậy?
Vốn dĩ Tống Ngạn Triệt hiểu rất rõ vị Cốc thần y này. Chắc chắn hắn sẽ không mang mệnh bệnh nhân ra đùa giỡn, nếu hắn không đến, cũng sẽ nói rõ mặc dù hắn khinh thường, không làm bạn với Tần Mộ Sắc, nhưng đối với y thuật của Tần Mộ Sắc vẫn có niềm tin. Kể từ đó, lòng Tống Ngạn Triệt cũng hơi buông xuống một chút. Huống chi, người này là đại ca mời tới, hôm nay cùng đại ca nói rõ nghi ngờ trong lòng, Tống Ngạn Triệt liền không còn chút hiểu lầm nào với Thượng Quan Hành nữa. Đã tin Thượng Quan Hành rồi, tự nhiên cũng có thể tin tưởng Tần Mộ Sắc.