Ban đêm gió lớn nổi lên, trên tường viện cao cao có một bóng dáng nhỏ nhắn, cái chuyện nhỏ là leo tường này làm sao có thể gây khó khăn cho Đường Cửu! Nhảy ra còn phải nhảy trở về, không phải vì cái gì khác, mà là mấy cô nương mảnh mai kia. Nàng có thể nhảy, Tần Mộ Sắc cũng có thể lật, nhưng Đậu Phù Dung, Biệt Tiêu Tuyết, Song nhi thì không được ah...!
Mấy vị này gấp đến độ cứ loanh quanh ở chân tường phía dưới,nhảy mấy cái, nhưng vẫn không lên nổi, giúp một tay cũng không lên được. Cuối cùng, Đường Cửu lại nhảy về, đừng nói, Tần Mộ Sắc dạy này khinh công đúng là hữu dụng. Đường cửu trong lòng âm thầm nói: "Nhất định phải học cho tốt, tương lai bản nữ hiệp muốn đi trừ bạo an dân, hành hiệp trượng nghĩa." Ngay cả tường viện còn không ra được, còn nghĩ đến hành hiệp trượng nghĩa, xông xáo giang hồ? Coi như ra khỏi tường viện này thì cũng còn có tường viện Tống gia chờ nàng!
Phải! Trước nhảy ra tường việnnày rồi nói!"Nâng ~!" Nhẹ giọng vừa hô, một tay xách một người, giống như xách con gà con, ném mấy người giống như ném đồ chơi lúc lắc ra ngoài, sức mạnh này chỉ cần nhìn là đủ, Tần Mộ Sắc ở bên kia tường viện đỡ lấy.
Để tránh cho ba vị này sau khi bay lên bị sợ đến kêu toang lên, Đường Cửu còn đặc biệt lấy khăn tay bịt miệng mấy vị này, phòng ngừa lúc ném họ ra, họ la to nói lớn khiến vu bà bà ầm ĩ của bọn họ đi ra ngoài, dù sao cây gậy trong tay gia đinh ở biệt viện này cũng không phải là ngồi không.
Lúc bắt đầu, mấy người Biệt Tiêu Tuyết, Đậu Phù Dung các nàng còn không vui, tạo hình này là cái gì? Đường Cửu đâu quan tâm các nàng vui hay không vui, "Đừng ầm ĩ, đừng ầm ĩ, đừng kêu!" Quan tâm việc khác làm gì, cứ ném trước là coi như xong.
Hết một cái lại một cái, động tác của Đường Cửu nhanh nhẹn, lưu loát, tất cả đều bay ra ngoài, Tần Mộ Sắc ở bên ngoài tường viện, cũng vững vàng đón được tất cả, động tác xinh đẹp tự nhiên, so với sức mạnh của Đường Cửu, thật sự đây quả là một nữ nhân hoàn hảo, tư thế vừa hiên ngang mạnh mẽ lại vừa diễm lệ, động tác cực kỳ đẹp mắt. Mặc dù sức lực không lớn, nhưng tiếp được mấy tiểu cô nương này không thành vấn đề.
Đoàn người đã ra khỏi tường viện, Đường Cửu rất vui, lấy lại được cảm giác tự do thật thích, bầu không khí thật dễ chịu, dưới ánh trăng hít thêm mấy hơi, hương vị của tự nhiên và của tự do.
Nàng thư thái, nhưng những người khác lại không dễ chịu, chạy thì chạy, vậy mà còn bị ném, hù chết cục cưng rồi. Mấy người vỗ bịch bịch trái tim nhỏ của mình: "Má ơi! Làm ta sợ muốn chết! Cửu nhi, ngươi cũng quá mạnh."
"Nhị tẩu, ngươi...... Ngươi......"
"Đừng ngươi ngươi ngươi nữa, đi nhanh lên đi! Xuỵt!" Đường Cửu kéo đám các cô nương, hướng về nơi núi cao hoang vu lên đường.
Biệt Tiêu Tuyết bị Đường Cửu lôi đi, đi thật nhanh, nàng rất mệt, thở không ra hơi.
Ngược lại, Đậu Phù Dung và Song nhi không có vấn đề gì lớn, bước chân rất dài rất nhanh, chỉ sợ rơi xuống phía sau, Đậu Phù Dung càng thêm run run rẩy rẩy, run lẩy bẩy: "Má ơi! Ta nói Cửu nhi này, ở đây chắc không có sói chứ?"
"Có! Thật ra thì, ta là sói cái tinh đây! Ha ha ha ~...... Ngao ~——" Đường Cửu thật bướng bỉnh! Bướng bỉnh! D
Đậu Phù Dung sợ tới mức vẫn kêu: "Ngươi không đứng đắn, còn có thể bình thường một chút hay không."
Đường Cửu: "Ngao ~——!"
Trong núi sâu truyền đến một tiếng sói tru: "Ngao! ~—— ngao ngao ~——"
Mọi người sợ hãi gấp gáp, trừ Tần Mộ Sắc ra, mọi người là co đầu rụt cổ, chỉ sợ thật sự bị bầy sói tập kích bất ngờ.
Tần Mộ Sắc không khỏi cong khóe miệng, cười trộm! Một đám tiểu nha đầu.
Căn cứ kế hoạch lúc trước, Tần Mộ Sắc và Đường Cửu mang theo mọi người đi vào trong ngôi miếu đổ nát. Trong ngôi miếu đổ nát, mọi người vẫn sợ hãi vì tiếng sói tru vừa rồi, tuy nói đã đốt lửa nhưng mọi người cũng không dám ngủ!
Đột nhiên Tần Mộ Sắc rút trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo đẹp đẽ mà sắc bén hắt lên, kéo sự sợ hãi trên thế gian đến.
"Mộ Sắc à!" Đường Cửu ấp úng, nhẹ giọng hỏi, đây là định làm gì thế? Rất đáng sợ đó.
"Không phải các ngươi sợ sao? Ta rút kiếm trông coi cho các ngươi! Ngủ đi!" Có thể là do kiếm sắc ra khỏi vỏ, do cầm trong tay binh khí, giọng nói Tần Mộ Sắc cũng trở lên lạnh lẽo như thanh kiếm phong, không mang theo chút nhiệt độ nào. Ddieenddafnleequysddoon Mấy câu nói ngắn ngủi, không giống như là an ủi, giống như là ra lệnh.
Đám người Đường Cửu không hẹn mà cùng nuốt nước bọt, thật là đáng sợ! Ngủ! Tất cả mọi người phải ngoan ngoãn nhé! Nếu không chọc giận đại tỷ tỷ, hậu quả rất đáng sợ đấy!
Cảm giác vừa nhắm mắt thì trời đã sáng, mặc dù hôm qua dáng vẻ của Tần Mộ Sắc rất lạnh lùng, nhưng lại khiến người ta an tâm, cũng khiến mấy người bọn họ đều ngủ rất sâu, cũng không ai dậy nổi để thay ca, đương nhiên dù có đứng lên thay ca, đoán chừng Tần Mộ Sắc cũng không cần. Một đám tiểu nha đầu chuyện bé xé ra to, trông cậy vào họ kế thừa sự nghiệp của người đi trước, chỉ sợ rằng bọn họ chỉ biết kinh sợ, không ngừng vang lên gào thét chói tai liên tiếp.
Đổi sang nam trang mà Ngô bá đã chuẩn bị, vội vã ăn sớm, chuẩn bị tiến về Đông Sơn thư viện. Ngô bá chuẩn bị nam trang này, vốn là để phòng ngừa vạn nhất, nào ngờ hiện tại lại thành công cụ để các nàng lẩn vào Đông Sơn thư viện gây án.
Lên Đông Sơn thư viện, quan trọng nhất chính là phải qua Lăng Vân Thê, tổng cộng có 1 vạn 9999 thềm đá, ngay cả nam tử cũng phải bò lên thở hồng hộc, huống chi là các cô nương!
Đám người Đường Cửu, Biệt Tiêu Tuyết há hốc mồm, đứng ở thềm đá thấp nhất, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Vân Thê cao vút trong mây. D,ien5d.a2nl4equ4d,0n Đường Cửu thầm nghĩ người sáng lập Đông Sơn thư viện có phải bị bệnh hay không, đang êm đẹp lại đặt thư viện ở nơi cao như vậy để làm cái gì, muốn bọn họ mệt chết à?
Vốn là cũng không phải là cho các nàng bọn này tiểu nữ tử bò tốt sao? Nếu tổ sư gia của Đông Sơn thư viện nếu là biết truyền nhân của hắn bị một đám tiểu nữ tử cho lừa dối, còn thu bọn họ vào thư viện, vẫn không thể tức sống lại.
Bò đi! Thở không ra hơi! Ngươi kéo ta...ta đỡ ngươi! Một đường dìu đỡ, bò lên, nghỉ một chút, khoa trương nhất chính là Đậu Phù Dung, dùng cả tay cả chân bò lên trên. Lam Thiếu Lăng sững sờ nhìn thấy, nhìn từ xa, thật sự không biết cái thứ gì vừa bò lên, đến gần nhìn kỹ, là một cô nương, còn là một cô nương xinh đẹp! Cô nương xinh đẹp này nhìn hơi quen mắt nha? Còn giả trai, tuyệt đối không giống nam nhân mà!
Đợi chút, bốn người còn lại là? Nhị tẩu!? Tiêu Tuyết! Song nhi! Còn có vị Lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc kia cũng tới, "Ha ha ha ha, rất tốt, Đông Sơn thư viện này sắp náo nhiệt rồi."
"Náo nhiệt cái gì thế? Ngươi xem một chút có giống nam nhân không? Gạt được Trần phu tử mới là lạ, ngươi cho rằng Trần phu tử bị mù sao" di,en d;an l’e q,uy d-on Rõ ràng trong lòng Tống Ngạn Triệt đã nổi nhạc, nở hoa vô cùng hồi hộp rồi, sao ngoài miệng vẫn còn kiêu ngạo như thế?
Lam Thiếu Lăng cũng không quan tâm chuyện này của hắn, một cái dùi chọc thủng lòng nhị ca hắn: "Đệ nói này, nhị ca! Không phải, Tống Ngạn Triệt, còn giả vờ đứng đắn! Trong lòng đã sớm vui mừng nở hoa rồi! Không phải, vậy huynh nghĩ biện pháp đi! Họ đều tự mình đi lên núi, chẳng lẽ huynh định đạp bọn họ một cái lăn xuống."
"Ta nói này! Hai huynh đệ các ngươi, có thể tới giúp một tay hay không, đừng ở đấy nói những lời nhảm nhí, náo nhiệt cái gì, nói bậy cái gì! Muốn tìm chết đúng không?" Không đợi Tống Ngạn Triệt cãi lại, Đường Cửu liền thô bạo cắt đứt cuộc đối thoại của đôi huynh đệ thần kinh, gọi bọn họ tới giúp một tay, leo núi mệt chết đi được, mấy bậc thềm này đã cao lại còn dốc, bò mệt muốn chết!
Đi đến, đi đến, Tống Ngạn Triệt duỗi tay ra, trước tiên kéo Đường Cửu ở phía trước, tiếp kéo biểu muội Biệt Tiêu Tuyết của hắn. Lam Thiếu Lăng cũng phát huy phong độ của thân sĩ, đưa tay kéo Đậu Phù Dung và nha hoàn Song nhi lên!
Về phần yêu nữ đi cuối cùng thì bọn họ không đi đỡ, người ta cũng không cần bọn họ đi đỡ, dám loạn đưa tay, chặt đứt cánh tay, danh tiếng Lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc cũng không phải đùa.
"Đây không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta chuyển sang nơi khác, ta nói này, Đường Cửu ngươi giỏi lắm! Ngay cả biểu muội của ta cũng đều bắt cóc lên núi. Tiêu Tuyết! Muội vừa hết bệnh, đã chạy đến đây, điều này không giống muội nha? Để ta xem thử, có phải muội bị người làm hư hay không?" Lời này của Tống Ngạn Triệt khiến Đường Cửu tức giận muốn túm hắn tới, đạp một phát xuống núi, xem hắn dưới một đạp này lăn xuống chân núi như thế nào.
"Ngươi đã tỉnh chưa? Vừa sáng sớm, ta đây leo lên núi dễ dàng sao? Ngươi còn ở đấy mà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Tống Ngạn Triệt, ta đánh ngươi! Ngươi tin hay không?"
"Tới đây!" Tống Ngạn Triệt cợt nhả, co cẳng chạy, hắn chạy phía trước, Đường Cửu đuổi theo ở phía sau, đoàn người đi theo bước chân Tống Ngạn Triệt, đi về phía sau rừng cây nhỏ của Đông Sơn thư viện. d,,ien d-an l.e q7y d9on thật may là không xa, nếu không chân Biệt Tiêu Tuyết sẽ đứt mất. Trong năm người này, thân thể nàng yếu nhất, vừa khỏi bệnh, không nên quá mệt!
"Lam đại ca, sao chỉ có hai người các huynh, những người khác trong Đông Sơn thư viện đâu?" Biệt Tiêu Tuyết do do dự dự, cuối cùng vẫn hỏi ra.
Lam Thiếu Lăng há có thể không biết ý định của tiểu nha đầu này, cười nói: "Muội muốn hỏi Lịch huynh chứ gì?"
Biệt Tiêu Tuyết giẫn dỗi cười một tiếng, xấu hổ dậm chân một cái, phủ nhận nói: "Không có!"
"Không có! Vậy thì ta không nói, không nói đâu!" Đáng ghét, chắc chắn là Lam Thiếu Lăng cố ý, quạt giấy phe phẩy, bộ dáng lười biếng làm cho người ta muốn giận cũng không được, thật không biết nên làm gì hắn mới tốt.
Buổi sáng lại không nóng, nhất là trên núi này, còn có chút lạnh, mùa thu hoạch rồi còn quạt quạt cái gì chứ? Nhưng mà, ta thích! Anh tuấn tiêu sái lại xuất sắc, phong cách thoải mái không vào khuôn khổ, thật là hoàn mỹ! Đậu Phù Dung nắm đôi tay nhỏ lại để dưới cằm, tiến vào trạng thái háo sắc, hai con mắt lấp lánh, trong mắt trong lòng, hiện tại cũng chỉ có một người, Lam Thiếu Lăng. Con rùa vàng này, nàng muốn! Nàng muốn câu được, không ai được tranh giành với nàng, nếu không nàng sẽ không khách khí với người đó.
"Còn đi sao? Ta nói này, Tống Ngạn Triệt, thức ăn ở trên núi không tệ đúng không? Thân thể càng ngày càng tốt rồi, đi xa như vậymà lại không bị ngất, hơn nữa ngay cả hơi thở cũng không gấp?" Bỗng nhiên Đường Cửu lại để ý, ngày xưa nàng sẽ không chú ý tới điều này, một người nếu bắt đầu chú ý hơi thở người khác có vững vàng hay không, đã nói lên đây là một người luyện võ, Đường Cửu tập võ? Là Tần Mộ Sắc dạy nàng hay sao? Tống Ngạn Triệt nghe được lời Đường Cửu nói, không khỏi bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc Tần Mộ Sắc này muốn làm cái gì? Rốt cuộc mục đích thật sự khi nàng tới Tống gia là gì?
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
"Nhị ca! Đệ cảm thấy vẫn là nên đấy, nên nói chuyện của Tần Mộ Sắc cho nhị tẩu, huynh nghĩ xem! Nhị tẩu suy nghĩ rất đơn giản, nếu không nói cho nàng rất có thể Tần Mộ Sắc có mưu mô khác, không phải nàng và Tiêu Tuyết rất nguy hiểm, người trong Tống gia cũng rất nguy hiểm đấy!" Liên tiếp mấy ngày, Lam Thiếu Lăng đều đứng ngồi không yên, kể từ khi trở về Đông Sơn thư viện, Lam Thiếu Lăng liền bắt đầu ưu sầu lo lắng. Không có nhị ca bảo vệ ở Tống gia, đại ca cũng lại đi thăm bạn lâu năm cái gì đó, chỉ còn lại một mình Đường Cửu, sao có thể đối phó được Lạt thủ y tiên nổi tiếng giang hồ đó, có ai không biết lòng dạ nàng ta độc ác biết bao nhiêu, huống chi bây giờ nàng còn thêm một thân phận, yêu nữ Ma Giáo, Ma Giáo, tà phái trên giang hồ, kẻ địch của võ lâm.
Tống Ngạn Triệt nằm ở trên giường gối lên cánh tay của mình, đầu không nâng mắt không mở lười biếng nói: "Đệ cũng biết con nhóc đó suy nghĩ đơn giản, nói cho nàng biết thì chẳng phải bảo là nàng đi tìm đường chết sao? Lấy tính tình hấp tấp đó của nàng, chẳng nhẽ lại không phi thẳng đến trước mặt Tần Mộ Sắc để chất vấn người ta hay sao, không nói đến việc bứt dây động rừng, đến lúc đó, các nàng mới thật sự gặp nguy hiểm!"
"Vậy cũng không thể không làm gì chứ?" Mấy ngày nay Lam Thiếu Lăng vẫn luôn lười nhác đứng ngồi không yên, ngược lại Tống Ngạn Triệt rất bình tĩnh, giống như đây không phải là chuyện nhà bọn họ: "Mình đây vất vả vì ai lo lắng vì ai đây?" Lam Thiếu Lăng cảm thấy đây đúng là hoàng đế không gấp thái giám gấp, nhổ vào! Nhị ca mới là thái giám!
"Đệ nói này thái giám, à nhầm, đệ nói này nhị ca, huynh thật sự quyết định cứ kéo dài như vậy sao? Thích hợp sao? Dienda,nl.eq;uyd,on Đường Cửu là phu nhân huynh cưới hỏi đàng hoàng, coi như huynh vì ngự tửu mới cưới nàng, huynh cũng không thể không quan tâm sống chết của nàng chứ? Đây không phải là phẩm chất huynh nên có. Hơn nữa, còn có Tiêu Tuyết, Ngô bá! Bọn họ cũng đều đợi ở nhà!"
"Đệ chưa từng nghe qua lấy bất biến ứng vạn biến à? Nghỉ ngơi đi! Nghỉ ngơi đi! Mấy ngày nay xem đệ ăn không vào ngủ không ngon, nhìn đệ xem, bộ dáng này so với nhị ca của đệ còn già hơn nhiều, đệ với cha đệ cùng đứng chung, ta còn tưởng hai người là huynh đệ ấy chứ. Mau nghỉ một chút đi." Cái miệng này của Tống Ngạn Triệt, thật là chanh chua đập nứt sự vui vẻ, may là hắn chỉ có thể nói như vậy với hai loại người, một là cùng người quen, hai là kẻ thù, nếu không sợ rằng người người đều muốn cho cái miệng này của hắn gặp tai họa.
"Dừng! Huynh mới là lão già! Ngủ một chút vậy, lại nói, đệ thấy gần đây hình như Lịch Nhược Hải không tiếp tục ngẩn ngơ cả ngày nữa, có phải đã chuẩn bị tiếp nhận sự tàn phá của sư phụ huynh hay không? Hắn chuẩn bị theo rồi hả? Hay là đã theo, đã bị sư phụ huynh ra tay độc ác rồi?" Lam Thiếu Lăng nhắm mắt nghỉ ngơi, vô cùng mệt mỏi, lười biếng hỏi.
"Làm sao ta biết, rất lâu không thấy ông già kia rồi, hiện tại lão có niềm vui mới, liền quên cứu người! Ô ô ô......" Còn khóc?! Tống Ngạn Triệt che mặt mà khóc, Lam Thiếu Lăng cười đến đau gan: "Dừng! Ha ha...... Đệ nói này nhị ca, huynh không thể bình thường một chút sao? Đều nói nhị tẩu người ta ghét bỏ huynh, nếu đặt đệ vào vị trí đó, đệ cũng ghét bỏ huynh!"
"Đặt đệ vào vì trí đó, ta cũng không cưới!"
"Xí, đặt huynh vào, đệ cũng không lấy! Xí! Đệ là nam!"
Tống Ngạn Triệt mặt không chút thay đổi: "Ta hiểu! Nhìn ra được!"
Lam Thiếu Lăng im lặng nghẹn lời, thời gian ngủ trưa đáng quý của hai huynh đệ, cứ lãng phí trôi qua như thế này, một đôi thần kinh.
"Oa ~! Nơi này chính là Đông Sơn biệt uyển à? Không ngờ biệt uyển này lại khí thế như vậy! Tống gia thật là lắm tiền nha!" Đậu Phù Dung xuống xe ngựa, liền chạy quanh cây cột cửa ba vòng, mặc dù nàng này không biết đây là gỗ gì, nhưng lúc vuốt cảm thấy rất tốt rồi, vô cùng tốt!
"Khụ khụ...... Khụ khụ......" Tuy nói Đường Cửu không để Đậu Phù Dung ở đó sờ lên mò xuống, nhưng cũng có người không hề vui lòng, người này chính là vu bà bà.
Vu bà bà, tam triều nguyên lão của Tống phủ, khi lớn tuổi, vốn định hồi hương dưỡng lão, Tống phu nhân nghĩ đến tuổi già của bà, không ai chăm sóc, cho nên liên tục giữ lại, vu bà bà khăng khăng không muốn ở Tống phủ ăn không ngồi rồi, cuối cùng Tống phu nhân bất đắc dĩ, đưa vu bà bà đưa tới biệt uyển, trên danh nghĩa là tới trông nom biệt uyển, trên thực tế là nơi dưỡng lão.
Biệt uyển này, quanh năm suốt tháng cũng không có chuyện gì bận, hầy hết thời gian đều bỏ không, lúc mừng năm mới cũng được tiền thưởng không ít, nếu không phải là do đi lại không tiện, chỉ sợ là nha hoàn người hầu trong phủ đều muốn tranh cướp giành giật tới!
Vu bà bà chống một cây trượng đầu rồng, tiến lên khẽ hành lễ đối với đám người Đường Cửu, Đường Cửu vội vàng đỡ, làm sao nàng có thể nhận được chứ? Lúc nàng thức dậy đã nghe Ngô bá đã nói, vị vu bà bà này tam triều nguyên lão, công thần Tống gia, ngay cả Tống phu nhân cũng nhừng bà ba phần, trừ Tống phu nhân là người Tống Ngạn Triệt sợ nhất ra thì chính là vị vu bà bà rồi. Vị vu bà bà này đáng sợ bao nhiêu thì tạm thời Đường Cửu không nhìn ra. Ấn tượng nhất chỉ cảm thấy là một lão thái thái thích sạch sẽ, y phục sạch sẽ thanh lịch, búi tóc, tóc mai cũng cẩn thận tỉ mỉ, mặt mày ít đi mấy phần hiền lành, nhiều hơn mấy phần nghiêm túc, thật là một lão thái thái trang nghiêm.
Nghiêm túc là ấn tượng đầu tiên mà vu bà bà cho Đường Cửu. Đường Cửu không ngờ rằng thật vất vả mới thoát khỏi sự quấy rầy của Tống Ngạn triệt và những ngày ngàm chán vô nghĩa buồn tẻ trong Tống phủ, vậy mà lại tiếp tục nghênh đón những ngày nhàm chán buồn bực hơn nữa từ lúc chào đời tới nay. Dda(an l, q/uy d.on Thêu hoa? Cái gì vậy? Tính toán? Cái này đối với nàng thì không thành vấn đề! Cái gì cơ?! Quản lý thu chi của cả Tống phủ, nhiều ít cũng mấy chục người hầu, cái này không phải là chơi nàng sao? Cái gì, còn nữa, học đi bộ? Nàng cũng không phải là đứa nhóc, học đi cái gì, nàng biết đi đường mà!
"Đứng phải có tướng đứng, ngồi phải có tướng ngồi, eo phải thẳng, lưng cũng phải thẳng!" Đi không được, dùng một cành liễu tử, đánh cho Đường Cửu gào khóc kêu la.
"Không cho được hét to, thân là đương gia chủ mẫu Tống gia, nên bình tĩnh, thong dong, dịu dàng, cao quý......" Vu bà bà càng nói càng chậm, chắc là mệt mỏi, mí mắt và mắt cũng bắt đầu đánh nhau.
"Đánh ta, bà hãy thử xem!" Còn bình tĩnh thong dong, dịu dàng cao quý, nàng không làm được! Oán hận thì oán hận, Đường Cửu cũng chỉ dám nhỏ giọng lầm bầm, nào dám thật tức vị vu bà bà này, tuổi lớn như vậy, ngộ nhỡ tức chết thì sao? Như vậy thì lỗi của Đường Cửu nàng to lắm.
Đáng thương cho Đường Cửu bị bà bà hành hạ liên tiếp, mỗi ngày đều sống trong đau đớn, càng tức chính là chọn lầm bạn tốt! Có người đẹp nào nguyện ý giúp nàng chứ! Đều núp ở một bên xem náo nhiệt! Nói nhảm! Gặp phải một lão bà bà lợi hại, rất khó ứng phó, họ có thể làm gì chứ? Đánh không được đánh được, mắng không mắng được! Khuyên à! Người ta có thể nói nhiều hơn ngươi.
"Đây là vì muốn tốt cho ngươi! Ngươi liền nhận đi!" Khả năng bỏ đá xuống giếng của Đậu Phù Dung tang lên rồi, nàng đến đây ngắm cảnh thu, hàng ngày có nha hoàn người hầu thay phiên hầu hạ, ban ngày ăn uống thỏa thích, buồn bực còn có thể đi ra ngoài thăm thú, ngắm cảnh sắc trên núi như thế nào. Dienddanlequysdoon Còn Đường Cửu nàng, mỗi ngày đều bị vu bà bà tóm lấy, vừa bị đánh, vừa bị mắng, động một chút thì là phép tắc, phép tắc! Phiền chết nàng, trước kia ở Tống gia bị trêu chọc liền mắng, chẳng cần khách khí, hiện giờ thì trái ngược lại, đến biệt uyển này quả thật là ngồi tù.
Vị bà bà này lớn tuổi, Đường Cửu cũng không tiện nói gì, còn phải ngày ngày phải chơi với bà, và cả mấy cái khuôn phép rắm thối nữa? Lão nương sớm muộn gì cũng rời khỏi Tống gia, những thứ này có thể sử dụng sao? Trong lòng Đường Cửu không ngừng kêu khổ, phải làm gì đây? Nếu không chạy, sớm muộn gì nàng cũng bị vị vu bà bà này giày vò tới chết, không được, nàng phải chạy! Nhưng chạy đi đâu? Lại không thể trở về Tống gia, hiện tại Kinh Triệu Doãn đang tìm các nàng khắp nơi đấy!
Hả? Có, Đông Sơn thư viện nè! Tìm tên thần kinh Tống Ngạn Triệt trút giận đi, nếu hắn dám vạch trần mình, liền đánh cho hắn chết, không phải do nhà bọn họ ép buộc nàng vào cửa, khiến nàng phải ở nới này chịu tội sao? Đây không phải là giày vò sao? Cần tiểu thư khuê các thì đừng tìm nàng? Còn bước nhỏ, nhẹ nhàng! Nàng chỉ thích sải bước thì sao, không thích thì cắn nàng sao!
Vu bà bà răng miệng không tốt, hàm răng cũng rơi rất nhiều rồi, đâu thể cắn được? Đường Cửu suy nghĩ một chút không tự chủ nở nụ cười, nếu Tống Ngạn Triệt ở nơi này, nghe được tiếng lòng này của nàng, với cái miệng của hắn, không phải là không thể nói nàng da dày thịt béo. Suy nghĩ một chút, lại không cảm thấy tức giận, xong rồi, xong rồi, cái này chính là nghiện bị ngược rồi. Đường Cửu chợt lắc đầu một cái, nàng đi ngược người, không phải là bị người ngược. Đúng! Chính là như vậy!
kế, chạy là thượng sách. Vậy mà Đường Cửu lại định chuồn đi Đông Sơn thư viện, chuyện này cũng dọa mọi người giật mình! Đương nhiên là Tần Mộ Sắc không muốn đi, đi cái đó lại bị Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng theo dõi nàng không thôi, nhớ tới hai huynh đệ có con mắt như diều hâu ấy là chán ghét, nhưng nếu không đi, kế hoạch tiếp theo tiến hành như thế nào, hay là đi đi! Trong lòng Tần Mộ Sắc không khỏi chê cười, khi nào thì mình bắt đầu hành sự theo tình cảm rồi vậy? Vừa nghe thấy Đường Cửu bảo muốn đi Đông Sơn thư viện, không phải nghĩ tới nhiệm vụ mà giáo chủ phân phó, mà lại là yêu ghét của bản thân. Tần Mộ Sắc âm thầm lắc đầu, trong lòng không khỏi nhắc nhở mục đích, nghiệp lớn, lời dặn dò của giáo chủ, không thể phụ lòng của mình khi tới Tống gia không biết bao nhiêu lần.
Biệt Tiêu Tuyết cũng tán thành, hơn nữa còn vô cùng hưng phấn kích động, coi như Đường Cửu đã nhìn ra, nha đầu này thật ra thì chính là một tiểu cô nương bướng bỉnh, lúc trước bị bệnh tật quấn lấy người, mới không có sức sống. Hôm nay đã hết, dĩ nhiên tính tình bướng bỉnh cũng phát ra, sợ rằng ngày sau sẽ càng thêm tinh quái nữa.
Dĩ nhiên Biệt Tiêu Tuyết nàng muốn đến Đông Sơn thư viện còn có một nguyên nhân khác, Lịch Nhược Hải! Người yêu há có thể không thấy, thật đúng là một ngày không thấy, như cách ba thu, hôm nay bọn họ cách hết ba thu lại đến ba thu, có thể nói là cực kỳ nhớ nhung nha! Cùng chịu đủ nỗi khổ tương tư.
Về phần Đậu Phù Dung dĩ nhiên là muốn đi, nơi đó nhiều người đọc sách như vậy, còn có nhiều vương tôn công tử như vậy, giống như nương nàng nói, nàng tùy tiện câu một người, liền phát đạt, nửa đời sau không lo áo cơm nữa.
Duy nhất không muốn đi chính là Song nhi rồi, nha hoàn thôi! Nhát gan! Có chuyện gì thì người đầu tiên chịu phạt chính là nàng, tuy nói Song nhi là người trong viện Biệt Tiêu Tuyết, nhưng cũng là do Tống phu nhân mua về. diend’anleq,uyd.on Song nhi yên lặng cầu nguyện trong lòng, những vị chủ tử này đừng gây lên chuyện lớn là tốt nhất. Song nhi không biết là, đã gặp phải chuyện lớn, nếu không họ làm sao tới Đông Sơn biệt uyển.
Đường Cửu nhìn bộ dạng xoắn xuýt của Song nhi, liền nói: "Được rồi! Ngươi không phải đi, hãy ở lại đây! Chờ vu bà bà niệm chú ngươi đi! Rầm rì rầm rì rầm rì! Ha ha ha......"
"Thiếu nãi nãi, không cần đâu! Tiểu thư, ta không muốn ở lại đây một mình!" Song nhi nhìn bóng lưng đi như bay của Đường Cửu. Vị thiếu nãi nãi này đã không nghe được nàng nói gì, chỉ có thể năn nỉ tiểu thư nhà nàng, dù sao cũng đừng ném một mình nàng ở đây. Vu bà bà này quanh năm suốt tháng không có chuyện gì làm, hôm nay, thấy được trong phủ có người tới, không tóm lấy, dùng sức hành hạ!
"Được rồi, yên tâm! Ta sẽ không độc ác như vậy, Song nhi, còn không đi thu thập hành lý!" Biệt Tiêu Tuyết nghiêng đầu cười cười, trên khuôn mặt không mang màu sắc của bệnh lộ ra vẻ dí dỏm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Ban đêm gió lớn nổi lên, trên tường viện cao cao có một bóng dáng nhỏ nhắn, cái chuyện nhỏ là leo tường này làm sao có thể gây khó khăn cho Đường Cửu! Nhảy ra còn phải nhảy trở về, không phải vì cái gì khác, mà là mấy cô nương mảnh mai kia. Nàng có thể nhảy, Tần Mộ Sắc cũng có thể lật, nhưng Đậu Phù Dung, Biệt Tiêu Tuyết, Song nhi thì không được ah...!
Mấy vị này gấp đến độ cứ loanh quanh ở chân tường phía dưới,nhảy mấy cái, nhưng vẫn không lên nổi, giúp một tay cũng không lên được. Cuối cùng, Đường Cửu lại nhảy về, đừng nói, Tần Mộ Sắc dạy này khinh công đúng là hữu dụng. Đường cửu trong lòng âm thầm nói: "Nhất định phải học cho tốt, tương lai bản nữ hiệp muốn đi trừ bạo an dân, hành hiệp trượng nghĩa." Ngay cả tường viện còn không ra được, còn nghĩ đến hành hiệp trượng nghĩa, xông xáo giang hồ? Coi như ra khỏi tường viện này thì cũng còn có tường viện Tống gia chờ nàng!
Phải! Trước nhảy ra tường việnnày rồi nói!"Nâng ~!" Nhẹ giọng vừa hô, một tay xách một người, giống như xách con gà con, ném mấy người giống như ném đồ chơi lúc lắc ra ngoài, sức mạnh này chỉ cần nhìn là đủ, Tần Mộ Sắc ở bên kia tường viện đỡ lấy.
Để tránh cho ba vị này sau khi bay lên bị sợ đến kêu toang lên, Đường Cửu còn đặc biệt lấy khăn tay bịt miệng mấy vị này, phòng ngừa lúc ném họ ra, họ la to nói lớn khiến vu bà bà ầm ĩ của bọn họ đi ra ngoài, dù sao cây gậy trong tay gia đinh ở biệt viện này cũng không phải là ngồi không.
Lúc bắt đầu, mấy người Biệt Tiêu Tuyết, Đậu Phù Dung các nàng còn không vui, tạo hình này là cái gì? Đường Cửu đâu quan tâm các nàng vui hay không vui, "Đừng ầm ĩ, đừng ầm ĩ, đừng kêu!" Quan tâm việc khác làm gì, cứ ném trước là coi như xong.
Hết một cái lại một cái, động tác của Đường Cửu nhanh nhẹn, lưu loát, tất cả đều bay ra ngoài, Tần Mộ Sắc ở bên ngoài tường viện, cũng vững vàng đón được tất cả, động tác xinh đẹp tự nhiên, so với sức mạnh của Đường Cửu, thật sự đây quả là một nữ nhân hoàn hảo, tư thế vừa hiên ngang mạnh mẽ lại vừa diễm lệ, động tác cực kỳ đẹp mắt. Mặc dù sức lực không lớn, nhưng tiếp được mấy tiểu cô nương này không thành vấn đề.
Đoàn người đã ra khỏi tường viện, Đường Cửu rất vui, lấy lại được cảm giác tự do thật thích, bầu không khí thật dễ chịu, dưới ánh trăng hít thêm mấy hơi, hương vị của tự nhiên và của tự do.
Nàng thư thái, nhưng những người khác lại không dễ chịu, chạy thì chạy, vậy mà còn bị ném, hù chết cục cưng rồi. Mấy người vỗ bịch bịch trái tim nhỏ của mình: "Má ơi! Làm ta sợ muốn chết! Cửu nhi, ngươi cũng quá mạnh."
"Nhị tẩu, ngươi...... Ngươi......"
"Đừng ngươi ngươi ngươi nữa, đi nhanh lên đi! Xuỵt!" Đường Cửu kéo đám các cô nương, hướng về nơi núi cao hoang vu lên đường.
Biệt Tiêu Tuyết bị Đường Cửu lôi đi, đi thật nhanh, nàng rất mệt, thở không ra hơi.
Ngược lại, Đậu Phù Dung và Song nhi không có vấn đề gì lớn, bước chân rất dài rất nhanh, chỉ sợ rơi xuống phía sau, Đậu Phù Dung càng thêm run run rẩy rẩy, run lẩy bẩy: "Má ơi! Ta nói Cửu nhi này, ở đây chắc không có sói chứ?"
"Có! Thật ra thì, ta là sói cái tinh đây! Ha ha ha ~...... Ngao ~——" Đường Cửu thật bướng bỉnh! Bướng bỉnh! D
Đậu Phù Dung sợ tới mức vẫn kêu: "Ngươi không đứng đắn, còn có thể bình thường một chút hay không."
Đường Cửu: "Ngao ~——!"
Trong núi sâu truyền đến một tiếng sói tru: "Ngao! ~—— ngao ngao ~——"
Mọi người sợ hãi gấp gáp, trừ Tần Mộ Sắc ra, mọi người là co đầu rụt cổ, chỉ sợ thật sự bị bầy sói tập kích bất ngờ.
Tần Mộ Sắc không khỏi cong khóe miệng, cười trộm! Một đám tiểu nha đầu.
Căn cứ kế hoạch lúc trước, Tần Mộ Sắc và Đường Cửu mang theo mọi người đi vào trong ngôi miếu đổ nát. Trong ngôi miếu đổ nát, mọi người vẫn sợ hãi vì tiếng sói tru vừa rồi, tuy nói đã đốt lửa nhưng mọi người cũng không dám ngủ!
Đột nhiên Tần Mộ Sắc rút trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo đẹp đẽ mà sắc bén hắt lên, kéo sự sợ hãi trên thế gian đến.
"Mộ Sắc à!" Đường Cửu ấp úng, nhẹ giọng hỏi, đây là định làm gì thế? Rất đáng sợ đó.
"Không phải các ngươi sợ sao? Ta rút kiếm trông coi cho các ngươi! Ngủ đi!" Có thể là do kiếm sắc ra khỏi vỏ, do cầm trong tay binh khí, giọng nói Tần Mộ Sắc cũng trở lên lạnh lẽo như thanh kiếm phong, không mang theo chút nhiệt độ nào. Ddieenddafnleequysddoon Mấy câu nói ngắn ngủi, không giống như là an ủi, giống như là ra lệnh.
Đám người Đường Cửu không hẹn mà cùng nuốt nước bọt, thật là đáng sợ! Ngủ! Tất cả mọi người phải ngoan ngoãn nhé! Nếu không chọc giận đại tỷ tỷ, hậu quả rất đáng sợ đấy!
Cảm giác vừa nhắm mắt thì trời đã sáng, mặc dù hôm qua dáng vẻ của Tần Mộ Sắc rất lạnh lùng, nhưng lại khiến người ta an tâm, cũng khiến mấy người bọn họ đều ngủ rất sâu, cũng không ai dậy nổi để thay ca, đương nhiên dù có đứng lên thay ca, đoán chừng Tần Mộ Sắc cũng không cần. Một đám tiểu nha đầu chuyện bé xé ra to, trông cậy vào họ kế thừa sự nghiệp của người đi trước, chỉ sợ rằng bọn họ chỉ biết kinh sợ, không ngừng vang lên gào thét chói tai liên tiếp.
Đổi sang nam trang mà Ngô bá đã chuẩn bị, vội vã ăn sớm, chuẩn bị tiến về Đông Sơn thư viện. Ngô bá chuẩn bị nam trang này, vốn là để phòng ngừa vạn nhất, nào ngờ hiện tại lại thành công cụ để các nàng lẩn vào Đông Sơn thư viện gây án.
Lên Đông Sơn thư viện, quan trọng nhất chính là phải qua Lăng Vân Thê, tổng cộng có 1 vạn 9999 thềm đá, ngay cả nam tử cũng phải bò lên thở hồng hộc, huống chi là các cô nương!
Đám người Đường Cửu, Biệt Tiêu Tuyết há hốc mồm, đứng ở thềm đá thấp nhất, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Vân Thê cao vút trong mây. D,ien5d.a2nl4equ4d,0n Đường Cửu thầm nghĩ người sáng lập Đông Sơn thư viện có phải bị bệnh hay không, đang êm đẹp lại đặt thư viện ở nơi cao như vậy để làm cái gì, muốn bọn họ mệt chết à?
Vốn là cũng không phải là cho các nàng bọn này tiểu nữ tử bò tốt sao? Nếu tổ sư gia của Đông Sơn thư viện nếu là biết truyền nhân của hắn bị một đám tiểu nữ tử cho lừa dối, còn thu bọn họ vào thư viện, vẫn không thể tức sống lại.
Bò đi! Thở không ra hơi! Ngươi kéo ta...ta đỡ ngươi! Một đường dìu đỡ, bò lên, nghỉ một chút, khoa trương nhất chính là Đậu Phù Dung, dùng cả tay cả chân bò lên trên. Lam Thiếu Lăng sững sờ nhìn thấy, nhìn từ xa, thật sự không biết cái thứ gì vừa bò lên, đến gần nhìn kỹ, là một cô nương, còn là một cô nương xinh đẹp! Cô nương xinh đẹp này nhìn hơi quen mắt nha? Còn giả trai, tuyệt đối không giống nam nhân mà!
Đợi chút, bốn người còn lại là? Nhị tẩu!? Tiêu Tuyết! Song nhi! Còn có vị Lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc kia cũng tới, "Ha ha ha ha, rất tốt, Đông Sơn thư viện này sắp náo nhiệt rồi."
"Náo nhiệt cái gì thế? Ngươi xem một chút có giống nam nhân không? Gạt được Trần phu tử mới là lạ, ngươi cho rằng Trần phu tử bị mù sao" di,en d;an l’e q,uy d-on Rõ ràng trong lòng Tống Ngạn Triệt đã nổi nhạc, nở hoa vô cùng hồi hộp rồi, sao ngoài miệng vẫn còn kiêu ngạo như thế?
Lam Thiếu Lăng cũng không quan tâm chuyện này của hắn, một cái dùi chọc thủng lòng nhị ca hắn: "Đệ nói này, nhị ca! Không phải, Tống Ngạn Triệt, còn giả vờ đứng đắn! Trong lòng đã sớm vui mừng nở hoa rồi! Không phải, vậy huynh nghĩ biện pháp đi! Họ đều tự mình đi lên núi, chẳng lẽ huynh định đạp bọn họ một cái lăn xuống."
"Ta nói này! Hai huynh đệ các ngươi, có thể tới giúp một tay hay không, đừng ở đấy nói những lời nhảm nhí, náo nhiệt cái gì, nói bậy cái gì! Muốn tìm chết đúng không?" Không đợi Tống Ngạn Triệt cãi lại, Đường Cửu liền thô bạo cắt đứt cuộc đối thoại của đôi huynh đệ thần kinh, gọi bọn họ tới giúp một tay, leo núi mệt chết đi được, mấy bậc thềm này đã cao lại còn dốc, bò mệt muốn chết!
Đi đến, đi đến, Tống Ngạn Triệt duỗi tay ra, trước tiên kéo Đường Cửu ở phía trước, tiếp kéo biểu muội Biệt Tiêu Tuyết của hắn. Lam Thiếu Lăng cũng phát huy phong độ của thân sĩ, đưa tay kéo Đậu Phù Dung và nha hoàn Song nhi lên!
Về phần yêu nữ đi cuối cùng thì bọn họ không đi đỡ, người ta cũng không cần bọn họ đi đỡ, dám loạn đưa tay, chặt đứt cánh tay, danh tiếng Lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc cũng không phải đùa.
"Đây không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta chuyển sang nơi khác, ta nói này, Đường Cửu ngươi giỏi lắm! Ngay cả biểu muội của ta cũng đều bắt cóc lên núi. Tiêu Tuyết! Muội vừa hết bệnh, đã chạy đến đây, điều này không giống muội nha? Để ta xem thử, có phải muội bị người làm hư hay không?" Lời này của Tống Ngạn Triệt khiến Đường Cửu tức giận muốn túm hắn tới, đạp một phát xuống núi, xem hắn dưới một đạp này lăn xuống chân núi như thế nào.
"Ngươi đã tỉnh chưa? Vừa sáng sớm, ta đây leo lên núi dễ dàng sao? Ngươi còn ở đấy mà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Tống Ngạn Triệt, ta đánh ngươi! Ngươi tin hay không?"
"Tới đây!" Tống Ngạn Triệt cợt nhả, co cẳng chạy, hắn chạy phía trước, Đường Cửu đuổi theo ở phía sau, đoàn người đi theo bước chân Tống Ngạn Triệt, đi về phía sau rừng cây nhỏ của Đông Sơn thư viện. d,,ien d-an l.e q7y d9on thật may là không xa, nếu không chân Biệt Tiêu Tuyết sẽ đứt mất. Trong năm người này, thân thể nàng yếu nhất, vừa khỏi bệnh, không nên quá mệt!
"Lam đại ca, sao chỉ có hai người các huynh, những người khác trong Đông Sơn thư viện đâu?" Biệt Tiêu Tuyết do do dự dự, cuối cùng vẫn hỏi ra.
Lam Thiếu Lăng há có thể không biết ý định của tiểu nha đầu này, cười nói: "Muội muốn hỏi Lịch huynh chứ gì?"
Biệt Tiêu Tuyết giẫn dỗi cười một tiếng, xấu hổ dậm chân một cái, phủ nhận nói: "Không có!"
"Không có! Vậy thì ta không nói, không nói đâu!" Đáng ghét, chắc chắn là Lam Thiếu Lăng cố ý, quạt giấy phe phẩy, bộ dáng lười biếng làm cho người ta muốn giận cũng không được, thật không biết nên làm gì hắn mới tốt.
Buổi sáng lại không nóng, nhất là trên núi này, còn có chút lạnh, mùa thu hoạch rồi còn quạt quạt cái gì chứ? Nhưng mà, ta thích! Anh tuấn tiêu sái lại xuất sắc, phong cách thoải mái không vào khuôn khổ, thật là hoàn mỹ! Đậu Phù Dung nắm đôi tay nhỏ lại để dưới cằm, tiến vào trạng thái háo sắc, hai con mắt lấp lánh, trong mắt trong lòng, hiện tại cũng chỉ có một người, Lam Thiếu Lăng. Con rùa vàng này, nàng muốn! Nàng muốn câu được, không ai được tranh giành với nàng, nếu không nàng sẽ không khách khí với người đó.
"Còn đi sao? Ta nói này, Tống Ngạn Triệt, thức ăn ở trên núi không tệ đúng không? Thân thể càng ngày càng tốt rồi, đi xa như vậymà lại không bị ngất, hơn nữa ngay cả hơi thở cũng không gấp?" Bỗng nhiên Đường Cửu lại để ý, ngày xưa nàng sẽ không chú ý tới điều này, một người nếu bắt đầu chú ý hơi thở người khác có vững vàng hay không, đã nói lên đây là một người luyện võ, Đường Cửu tập võ? Là Tần Mộ Sắc dạy nàng hay sao? Tống Ngạn Triệt nghe được lời Đường Cửu nói, không khỏi bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc Tần Mộ Sắc này muốn làm cái gì? Rốt cuộc mục đích thật sự khi nàng tới Tống gia là gì?