Đang lúc Đường Cửu hết cách, trong đầu đầy tiếng vịt kêu, hoa mắt, đầu óc choáng váng, nàng giống như thấy được cứu tinh! Tống Ngạn Triệt "phành phạch" đôi tay đứng đó học bay! Đây là cái gì? Gà? Còn há mồm, giống như gà trống gáy báo trời sáng?
Tống Ngạn Triệt mệt mỏi đến mức hai mắt trắng dã, đứng đó giương tay làm điệu cất cánh, Đường Cửu sửng sốt không hiểu ý? Nhìn ánh mắt ngu ngốc kia, phải làm sao bây giờ? Tống Ngạn Triệt giống như một con gà trống lớn trong câu “văn kê khởi vũ” (*), tư thế khoa tay múa chân thật là kinh hãi thế gian.
(*) “văn kê khởi vũ”: nghe tiếng gà gáy thì dậy múa võ.
Trong thời kỳ vương triều Tây Tấn đoản mệnh, chiến tranh xảy ra liên miên, biến Hoa Hạ thành một cảnh đau thương tang tóc, khiến Hung Nô ở phương bắc càng thêm ngăm nghe nhòm ngó tới mảnh đất phì nhiêu và trù phú này. Chúng thấy thời cơ đã tới, bèn khởi binh đốt phá cướp bóc, chiếm thành đoạt đất ở các vùng miền bắc, nạn thù trong giặc ngoài khiến vương triều Tây Tấn càng thêm kiệt quệ, dân chúng không có một ngày nào được yên thân. Khi đất nước đang lung lay trong cơn bão táp này, có một số tướng sĩ đầy nhiệt huyết vẫn kiên trì trấn thủ ở miền bắc, Lưu Côn là một người nổi bật nhất trong số này. Lưu Côn từ nhỏ đã chăm học và luyện võ. Thời ông và bạn học tên là Tổ Địch cùng làm Chủ bộ ở Tư Châu, hai người thường nằm ngủ một nơi cùng bàn việc cứu nước. Một hôm, trời vừa rạng sáng, Tổ Địch đánh thức Lưu Côn dậy cùng tập võ, rồi từ đó mỗi khi nghe tiếng gà gáy là họ thức dậy miệt mài khổ luyện, về sau hai người đều trở thành danh tướng của triều nhà Tấn, anh dũng tiêu diệt giặc nhằm thu phục Trung Nguyên. Tinh thần "Văn kê khởi vũ" của họ đã khích lệ người đời sau.
Lam Thiếu Lăng ở một bên cười đến cành rung hoa nát, ngửa tới ngửa lui, khiến tay Tống Ngạn Triệt không biết để ở chỗ nào mới tốt, nhưng không cứu Đường Cửu cũng không được! Định kéo tay Lam Thiếu Lăng, cùng khoa tay múa chân. D(iend/anl3q;uyd”on Dĩ nhiên là Lam Thiếu Lăng không muốn. Vậy mà nhị ca hắn lại dùng công phu mà mình không để lộ, bắt lấy khớp xương cổ tay của hắn, khiến hắn không muốn cũng không được. Trong đầu Lam Thiếu Lăng lúc ấy là một vạn con ngựa gào thét phi rầm rập, hắn hận Tống Ngạn Triệt!
Sau khi Lam Thiếu Lăng đứng lên bị buộc cùng Tống Ngạn Triệt diễn một hồi loan phượng hòa minh (*), trên cây chim đứng thành đôi, tươi cười ngắm non xanh nước biếc. Tiện tay ngắt một đóa hoa, ta cài trên tóc nương tử. Từ hôm nay không còn phải làm việc một mình, vợ chồng cùng trông nom việc nhà. Ngươi cày ruộng tới ta canh cửi, ta nấu nước ngươi tưới vườn. Mặc dù nhà cửa nghèo nàn, nhưng vẫn có thể tránh gió mưa, vợ chồng ân ái khổ cũng ngọt. Ta và ngươi giống đôi chim uyên ương, chim liền cánh, bay trong nhân gian a...... A...... A...... ~
(*) Loan phượng hòa minh: chim loan và chim phượng cùng hót. (Nghĩa bóng) Nói vợ chồng đoàn kết, thương yêu nhau. Hồi xưa thường dùng câu này để chúc vợ chồng mới cưới.
Đoạn bài hát này không có một từ nào ~ nhưng trong lúc này, vô thanh lại thắng hữu thanh, dù không có âm thanh nhưng lại có động tác nha! Hai con gà trống thật lớn! Đây là gì? Cùng sát cánh. Gà trống lớn bay?!
Đây là suy nghĩ của Đường Cửu, vốn chẳng hiểu hai chàng trai này đang khoa tay múa chân cái gì? Hai con gà trống lớn này có liên quan gì đến mấy lời cạc cạc của Trần phu tử?
Hai người này ở đó nhảy múa cực kỳ buồn nôn, nhưng lại khiến mọi người sững sờ nhìn, một đám thư sinh cả kinh trợn mắt hốc mồm, hoảng sợ, kinh ngạc đần thối cả người, cứ thế nên chẳng có ai vạch trần bọn họ, vạch trần thì sẽ chẳng được ngắm nữa, tựa như vạch trần những tiểu nữ tử này, vậy sau này làm gì còn cái gì để mua vui?
Quả nhiên học sinh của Trần phu tử là những chàng trai không tầm thường, đổi thanh những người đọc sách cổ hủ, chỉ sợ sẽ ngay lập tức vạch trần thân phận của đám người Đường Cửu. Đông Sơn thư viện này lại khách biệt, tuy là thư viện cao cấp trong kinh thành, nhưng chất lượng học sinh quả thật không đồng đều. Trên có Lam Thiếu Lăng, Tống Ngạn Triệt tài hoa cái thế, tài như Trạng Nguyên, dưới có Bạch Đại Ngốc văn dốt võ nát là một hoa hoa công tử, truy cứu nguyên nhân, là do ‘hữu giáo vô loại’.
(*) Hữu giáo vô loại: Khổng Tử viết: “Hữu giáo vô loại”, nghĩa là mọi người trong xã hội đều có quyền được học, được giáo dục, không phân biệt giầu, nghèo, sang, hèn, thiện, ác... Có đặt tư tưởng Khổng Tử vào thời điểm lịch sử bấy giờ chỉ tầng lớp thống trị có đặc quyền ấy mới thấy hết tính cách mạng của ngài. “Hữu giáo vô loại” như phát đại bác nã vào cái thành trì giáo dục đẳng cấp. Ngài còn đặt nền móng cho đường lối giáo dục toàn dân tồn tại và phát triển đến ngày nay.
Cho nên Trần phu tử dạy học sinh quan trọng nhất, chính là không cần cổ hủ, mặc dù lão đầu này là một người cực kỳ cổ hủ!
Đường Cửu nhìn mãi mà vẫn không đoán ra, chỉ cảm thấy hai huynh đệ này thật khiến người ta buồn nôn, bộ dáng tràn đầy tình ái, không chịu nổi! Da gà rơi đầy đất.
Trần Phu Tử ra đề là Kiền bát quái, khôn bát quái, bát bát lục thập tứ quái, quái quái kiền khôn dĩ định. Đường Cửu nhìn cảnh diễn tả hai con gà trống lớn muốn bay rồi lại bay không nổi xong, nhíu lông mày, nhắm mắt, trả lời lại: “Hắc nhất chích, bạch nhất chích, nhất gia nhất lưỡng thanh khiếu, thanh thanh báo hiểu đề minh!" (Một con đen, một con trắng, một cộng một thành hai tiếng kêu, cùng kêu lên báo hiệu trời sáng!)
Trời ạ! Tại sao nàng lại trả lời kiểu này? Không thấy tay hắn ra hiệu là chín sao? Gà trống? Còn một con đen, một con trắng, Tống Ngạn Triệt đỡ trán.
Hiển nhiên Trần phu tử cũng bị câu đối này làm kinh hãi, nửa ngày không lên tiếng, mới vừa vuốt râu định nói, lại bị một vị khách không mời mà đến cắt đứt, "Được! Được! Rất hay! Tại hạ cũng có một câu đối ‘Loan cửu thanh, phượng cửu thanh, cửu cửu bát thập nhất thanh, thanh thanh loan phượng hòa minh’ (loan chín tiếng, Phượng chín tiếng, chín chín tám mươi mốt tiếng, loan phượng hòa minh. Xin phu tử chỉ bảo?"
Đây là ai? Giành danh tiếng còn chưa tính, sao dáng vẻ còn kinh hãi thế tục như thế, làm cho người ta kinh sợ. Người đến là một công tử trẻ tuổi, đợi mọi người thấy rõ diện mạo công tử này thì bất giác sững sờ, mày kiếm mắt sáng, mặt như ngọc, bộ dáng ngọc thụ lăng phong, hiển nhiên là một Tống Ngạn Triệt khác!
Người này diện mạo khí chất rất giống Tống Ngạn Triệt, điểm khác nhau chính là công tử này ăn mặc như trong môn phái võ lâm giang hồ, khác rất nhiều với Tống Ngạn Triệt nho nhã yếu ớt như có bệnh. Tống Ngạn Triệt cũng không muốn mình trông going bị bệnh, nhưng khi còn bé bị bệnh thật, sau lại giả bộ bệnh, tự nhiên lại mang theo ba phần của công tử mắc bệnh, giờ đây muốn thay đổi cũng không đổi được.
"Phu tử! Vãn bối thất lễ, vãn bối là người Giang Nam, họ Tống, tên Ngạn Lãng! Ngưỡng mộ Trần phu tử đã lâu, hôm nay đặc biệt lên núi tiếp kiến! Không mời mà tới, kính xin phu tử không lấy làm phiền lòng."
Ngay cả tên cũng rất giống, mọi người không khỏi hít vào một hơi lạnh, thiếu niên này là ai? Tống Ngạn Triệt nhà bọn họ chín đời đều chỉ có một con, không có huynh đệ tỷ muội gì, vậy vị này là họ hàng xa? Cũng quá xa đi, xa tới Giang Nam rồi.
Tống Ngạn Triệt cũng là sợ đần người, huynh đệ từ đâu tới thế? Đúng là dáng dấp thật sự khá giống hắn, không phải cha hắn sinh con ở bên ngoài chứ? Tống Ngạn Triệt thở dài một tiếng trong lòng, cái này sợ rằng cũng khó nói.
"Người thân thích à?" Lam Thiếu Lăng trực tiếp vươn cổ ra hỏi, d-I,iend;anl*eq;úy’on Tống Ngạn Triệt lấy đâu ra ý định trả lời chuyện này, hắn chỉ muốn biết thiếu niên thoạt nhìn nhỏ hơn hắn một hai tuổi từ đâu đến? Lai lịch ra sao?
Trần Phu Tử vuốt râu hỏi "Hả? Tên của ngươi cũng gần giống một chàng trai trong thư viện chúng ta, các ngươi biết nhau sao?"
Thiếu niên kia quay đầu đảo mắt qua đám người, lại nhìn Trần phu tử lần nữa, cười nói: "Có lẽ ta cùng với vị nhân huynh mà phu tử nói kia năm trăm năm trước là một nhà không chừng đấy?"
Thiếu niên kia coi như là không biết mọi người, ánh mắt cũng không có dừng lại trên người Tống Ngạn Triệt, thế nhưng trong ánh mắt lóe lên một cái rất nhanh, vẫn bị Tống Ngạn Triệt nhìn thấy, xem ra lai lịch của tên tiểu tử này rất khả nghi nha? Rất có thể là do lão già Tống Việt kia gây tội.
"Trần phu tử, đã lâu không gặp!" Bây giờ Đông Sơn thư viện như thế nào, rất náo nhiệt, người đến từng nhóm từng nhóm một, khách không mời mà đến đúng là nhiều.
"Nha...... Tiểu hữu! Tiểu hữu! Sao giờ lại rảnh rỗi đến thăm lão phu thế?" Trần phu tử vuốt râu, mắt cười thành một đường, xem ra rất là hoan nghênh vị tiểu hữu này, tình cảm không tệ nha!
"Ồ! Thượng Quan đại ca!" Đường Cửu cũng không biết kiềm chế, vừa thấy Thượng Quan Hành là gọi rất vui vẻ, mặt cũng sắp cười thành một đóa hoa rồi. d#ien*da8nl.3q,u.yd;o,n, Đường cửu cũng không biết là tại sao, vừa thấy Thượng Quan Hành thì có một loại cảm giác thân thiết không nói ra được, loại cảm giác thân thiết này không phải chỉ là cảm giác với ân nhân cứu mạng. Loại cảm giác này giống như là đối với cha mẹ, đối với Lật Nhược Hải, là một loại cảm giác y hệt người thân.
Thượng Quan Hành cũng cười với Đường Cửu, nụ cười kia hết sức cưng chiều. Tống Ngạn Triệt ở một bên nhìn mà thấy lòng nguội lạnh, vốn là, Thượng Quan Hành nói, hắn và Đường Cửu biết nhau ở hội đèn lồng lúc Nguyên Tiêu, lúc ấy bồn hoa rơi xuống, hắn cứu Đường Cửu một mạng. Cho nên hai người coi như là quen biết cũ, sau lại gặp nhau ở Tống gia, gặp lại như bạn cũ.
Dĩ nhiên, Thượng Quan Hành cũng nói, lúc ấy cũng không để chuyện cứu Đường Cửu ở trong lòng, gặp lại Đường Cửu, nàng lại trở thành em dâu, hai người tiếp xúc nhiều hơn, liền thấy Đường Cửu cực kỳ đáng yêu, trong lòng cảm giác như muội muội, nên cũng chỉ là coi nàng như muội muội.
Tống Ngạn Triệt nghe Thượng Quan Hành nói như vậy, nên cũng không ghen bậy bạ nữa, trái tim yên lòng lại, lại nghe Thượng Quan Hành có quan hệ với Tần Mộ Sắc, cũng giống nhau như đúc, lại là một em gái được Thượng Quan Hành cứu, cũng vì vậy Tần Mộ Sắc mới đến Tống gia chẩn bệnh cho Biệt Tiêu Tuyết. Đối với chuyện này, Tống Ngạn Triệt vẫn giữ nguyên ý kiến, không phải là hắn không tin đại ca hắn, chỉ là hắn cảm thấy Tần Mộ Sắc mang danh báo ân đến trên thực tế rất có thể là có mục đích khác.
Dù sao Thượng Quan Hành có bản lãnh đi nữa, yêu nữ Ma Giáo cũng không phải là tùy tiện cứu được, huống chi là Lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc, hái thuốc từ trên núi rớt xuống, đập trúng Thượng Quan Hành, di.end;anl/eq,u;yd’on có cần đúng lúc như vậy hay không? Tống Ngạn Triệt cảm thấy hoặc là Tần Mộ Sắc cố ý đến gần Thượng Quan Hành, hoặc là chính là đại ca hắn...... Rất nhanh, Tống Ngạn Triệt phủ định suy nghĩ phía sau.
Tống Ngạn Triệt không muốn hoài nghi Thượng Quan Hành. Mặc dù có nghi ngờ Thượng Quan Hành, nhưng ở trong lòng Tống Ngạn Triệt tình cảm huynh đệ mãi mãi quan trọng, huống chi không có chứng cớ gì chứng minh Tần Mộ Sắc có mục khác, hắn cũng càng không có lý do vì những chuyện vu vơ này mà hoài nghi đại ca hắn. Nhưng trong lòng Tống Ngạn Triệt cũng rối rắm, dù sao sư phụ của hắn sẽ không hại hắn, nếu lão già kia nói Tần Mộ Sắc không đơn giản, tất nhiên Tần Mộ Sắc này không phải đơn thuần tới Tống gia trị bệnh cứu người. Chỉ là Tống Ngạn Triệt vẫn chưa hiểu, rốt cuộc Tần Mộ Sắc muốn làm cái gì.
Hôm nay lại có một người thiếu niên cả diện mạo lẫn họ tên đều gần giống hắn tương cận, khiến Tống Ngạn Triệt cảm thấy chuyện càng ngày càng phức tạp. Chuyện kia chỉ sợ là không dối gạt được, sớm muộn gì cũng bị muốn vạch trần. Chỉ hi vọng đến lúc đó, nương không nên quá tức giận, lão già cũng sẽ không quá khổ sở, còn nữa, tại sao lão già vẫn quấn Lịch Nhược Hải.
Trong một lúc mà ngàn lời vạn chứ, ép khiến Tống Ngạn Triệt không thở nổi, nhưng bỏ không được mà để ý thì loạn, chuyện rắc rối khó gỡ cũng chỉ là một cái nút được thắt vô cùng khéo léo mà thôi, chỉ cần tìm được cái đầu kia, nhẹ nhàng kéo, tất cả mọi chuyện sẽ giải quyết dễ dàng.
Nhưng mà cái kết quả của câu đố ngàn lời vạn chữ này khiến Tống Ngạn Triệt cảm thấy hơi lo lắng, hắn không hề muốn vạch trần cái kết này. Di’end/anl;3q,u.yd’on Tống Ngạn Triệt cảm giác sau lưng có một bàn tay tội ác vô hình thúc đẩy tất cả. Là giáo chủ Ma Giáo khiến người nghe vỡ mật sao? Tống Ngạn Triệt không biết, cũng không muốn biết, hắn không có lòng hiếu kỳ đó, nhưng hướng đi mọi chuyện không phải do hắn quyết định.
"Khụ khụ...... Trúng tuyển, trúng tuyển, tất cả đều trúng tuyển, người đâu, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, giờ thì lui xuống hết đi!" Tống Ngạn Triệt mới suy nghĩ một chút mà Thượng Quan Hành đã đỡ Trần phu tử đi. Có thể nói vị đại ca này của hắn quen biết bạn bè rất rộng, bạn bè khắp thiên hạ, cũng là bạn lâu năm với Trần phu tử già như vậy. Về chuyện này, Tống Ngạn Triệt cực kỳ kính nể đại ca hắn, có thể du lịch thiên hạ, kết bạn rộng rãi, tấm lòng khí phách bậc nào. Sao hắn lại có thể nghĩ đại ca hắn như vậy! Thật là không nên, không nên, đại ca có ân với Đường Cửu, cũng có ân với mình, hắn không nên nghĩ đại ca như vậy.
Lam Thiếu Lăng chọc chọc Tống Ngạn Triệt, nói: "Ê? Nghĩ gì thế? Hôm nay thư viện này thật là náo nhiệt, này, hình như đèn kéo quân di chuyển rồi! A, người thân thích kia đã tới kìa."
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
"Tống Ngạn Triệt, ta mệt rồi. Ngươi, quỳ thỉnh an rồi đi đi! Ngáp......" Đường Cửu nằm ở trên xích đu, duỗi cái lưng thật dài, ngáp một cái, giương cánh tay lên, ngón trỏ duỗi ra, bảo Tống Ngạn Triệt đi ra ngoài cho nàng.
Tống Ngạn Triệt nhìn theo ngón tay đang chỉ lên trời của Đường Cửu, đây là bảo hắn phi thiên sao? "Phập" một cái, cắn ngón tay Đường Cửu.
Đường Cửu hoàn toàn không kinh sợ, bối rối, làm cái gì thế? Vội vàng rút tay về, ngạc nhiên nói: "Tống Ngạn Triệt, ngươi điên rồi sao? Cầm tinh con mèo à, còn định cắn đầu ngón tay người ta hay sao?"
"Nói chuẩn xác cái coi con cọp xảo quyệt chết bầm này, cái này gọi là ngậm! Ngao ~......" Giả bộ phớt tỉnh, phút cuối cùng còn học con cọp ngao một tiếng, gật gù hả hê cái quái gì chứ?
Đường Cửu nhìn tên bệnh thần kinh trước mắt, hoài nghi mình đang nằm mơ, tại sao tên Tống Ngạn Triệt này càng ngày càng không bình thường, "Ha ha...... Ha ha...... Ngươi có bệnh sao!"
"Ngươi có thuốc không?"
"Có xoa bóp, Phân Cân Thác Cốt Thủ!"
"A ~! Cứu mạng với!"
"Đừng kêu, kêu nữa sẽ gọi Trần phu tử tới đấy." Đường Cửu che miệng Tống Ngạn Triệt, đẩy tên bệnh thần kinh này tới trước, đạp một cái lên mông đối phương, đá tên nam nhân thần kinh này ra khỏi phòng! Bộp một tiếng, đóng cửa phòng, Đường Cửu vẫn cúi đầu lẩm bẩm: "Thần kinh!"
Mặc dù ngoài miệng không nói điều hay, nhưng trong lòng lại chẳng trừng mắt dựng lông mày, đối chọi gay gắt như thế. Nghĩ lại vừa rồi đối mặt với Trần phu tử đặt câu hỏi, đúng là nguy hiểm thật, nếu không phải là Tống Ngạn triệt ở đó vũ vũ đống cặn bã, khoa tay múa chân, dọc ngang nhắc nhớ thì bây giờ có thể đã bị Trần phu tử mời xuống núi.
Tuy mấy người Đường Cửu đã bò qua Lăng Vân Thê, lên được núi, nhưng để qua cửa ải Trần phu tử này chỉ sợ là cũng không dễ. Trần phu tử không phải ngồi không, sao lại không nhìn ra mấy người này là nữ nhi. Từng người từng người đều mi thanh mục tú, diễm lệ vô cùng, toàn thân, vô luận là vóc người đầu tóc, ngũ quan, dáng vẻ đều không hề giống nam nhân chút nào, trừ bỏ cái vỏ bên ngoài, quần áo đang mặc mười phần giống công tử. Nên mọi người đều nghĩ là đám công tử thích phấn son thôi.
Tống Ngạn Triệt nhìn nhóm người “ẻo lả" này, nảy ra ý hay, trước vẽ lông mày, đẹp trai! Lại học cách đi bộ, khí phách! Cứ tiếp tục như vậy nên chút khí phách cũng lộ ra. Trừ Tần Mộ Sắc ra thì mọi người đều không bình thường, dáng đi này, vẻ mặt kỳ dị này. Quả thực là muốn hù chết chính mình.
Tần Mộ Sắc có ưu thế là lãnh khốc, vả lại vóc người cao gầy, sau khi vẽ lông mày xếch lên, thật sự là có mấy phần oai hùng, chỉ là, mặc dù không được hoàn mỹ, nhưng cũng khó che được ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần này, nói chung là là quá mức xinh đẹp.
Về phần mấy vị khác, đều thanh tú, mọi người đều là mỹ nhân xinh đẹp, thân hình này chẳng giống nam nhân, nhất là Biệt Tiêu Tuyết, quanh năm suốt tháng bị bệnh, cho tới bây giờ tuy đã tốt hơn, nhưng thực sự thân thể vẫn khác với người thường, cộng thêm xưa nay ở Tống gia cũng được mọi người dưỡng thành tiểu thư khuê các, thần thái cử chỉ, đều lộ ra dáng vẻ người con gái, làm thế nào cũng không che giấu được.
Đường Cửu là một nha đầu lỗ mãng, vốn dáng vẻ phong thái cũng không giống nữ nhi, cũng là không cần lo lắng. Tuy có thể được làm được cử chỉ thô lỗ, nhưng ngày thường cũng không thô lỗ, ngược lại là một cô nương xinh xắn đáng yêu. Nhìn khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn này, giống như cái bánh bao nhỏ, đâu có chỗ nào giống như nam nhân? Di,iend’anl./eq,u.y d’;on Chỉ là, dầu gì cũng đi như một cơn gió, bước chân âm vang có lực, hơn nữa, càng lúc càng giống nam nhân. Lần này khi thấy nàng, Tống Ngạn Triệt phát hiện, hô hấp và bước chân Đường Cửu so với trước kia vững vàng hơn rất nhiều, mà Đường Cửu cũng bắt đầu nhạy cảm với sự thay đổi trong hơi thở của hắn. Rất dễ nhận thấy đây là Tần Mộ Sắc dạy, trong nhà này từ trên xuống dưới đều là nữ nhân không biết võ công, trừ Tần Mộ Sắc, hắn nghĩ không ra ai có thể truyền thụ võ công cho Đường Cửu.
Không được, tên đồ đệ này là của hắn, cần phải tìm cách để nàng cải tà quy chính, thế nào cũng phải dẫn Đường Cửu về chính đạo, không thể để cho nàng bị yêu nữ Tần Mộ Sắc này câu đi. Hắn cũng không muốn nhà bọn họ cho ra một yêu nữ Ma Giáo cái gì đó, huống chi mẫu thân cũng sẽ không cho phép lớp trẻ Tống gia đặt chân giang hồ.
Đề thi của phu tử, nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, phần đầu là hỏi vì sao lại lên núi đi học, đi xa vạn dặm để mong học.
Tần Mộ Sắc nói xạo một trận, nói cái gì mà vì đại nghĩa trong thiên hạ, giang sơn dân chúng, giúp đỡ xã tắc... đại nhân đại nghĩa, trung hiếu lưỡng toàn, dọa phải mọi người sửng sốt. Trần phu tử cũng liên tiếp gật đầu: "Trẻ con dễ dạy!"
Dạy cái gì mà dạy! Không nhìn ra đây là yêu nữ Ma Giáo, phụ trách việc dấy lên gió tanh mưa máu, máu nhuộm non sông, làm cho thiên hạ gà chó không yên, muốn thiên hạ thái bình, ngài aizz! Kỳ vọng lầm người rồi ~!
Trần phu tử dĩ nhiên không nhìn ra, bởi vì phu tử đã mù! Cũng không phải mù thật, chỉ là hôm nay Trần phu tử, bên ngoài hai thước trống mái khó phân biệt, bên ngoài năm thước, cả người lẫn vật chẳng phân biệt được.
Đều là do Tống Ngạn Triệt hạ độc thủ! Hắn hơi làm một chút thủ đoạn nhỏ, động chút tay chân trong nước rửa mặt của phu tử. /d,i.,oiend^anl.,eq;uyd’on ũng chỉ là cho chút nước tiêu cay (cây tiêu thường dùng làm gia vị), bây giờ phu tử không mù đã là may mắn lắm rồi. Tống Ngạn Triệt này quá cay độc, nếu để Trần phu tử biết, rất có thể sẽ lột da tiểu tử này.
Thật ra thì, trong lòng Tống Ngạn Triệt cũng có chừng mực. Lượng nước tiêu cay này cho vừa đủ, sẽ không làm thương tổn mắt của Trần phu tử, ít nhất tuyệt đối không để lại di chứng về sau. Về phần những thứ khác, hắn cũng không can thiệp được, chỉ có thể để phu tử chịu thiệt một chút, đợi ngày sau lại tìm một cơ hội bồi thường phu tử thôi.
Nếu phu tử nếu biết, bảo đảm sẽ không cần bồi thường cái gì, chỉ muốn đánh chết hắn. Bồ Tát còn có ba phần nóng giận! Người đọc sách nổi giận lên, cũng rất đáng sợ.
Lam Thiếu Lăng cảm thấy chiêu này cuat Tống Ngạn Triệt không hay..., khi mắt của Trần phu tử trở nên tốt lại, đến lúc đó, chẳng lẽ lại hạ độc thủ tiếp, vậy thì Trần phu tử vẫn không thể mù thật sao?
Tống Ngạn Triệt vỗ gáy Lam Thiếu Lăng, cười hắn đần, "Phu tử là người thế nào, coi như hắn nhìn ra đây là mấy cô nương, hắn chứng minh như thế nào? Lột y phục? Hắn làm được sao? Nhìn tóc? Tí nữa sẽ bảo các nàng cắt, ai không cắt, đuổi xuống núi!"
"Nhị ca! Huynh quá nham hiểm rồi, búi tóc của nữ tử vô cùng trân quý, nói cắt bỏ liền cắt. Người khác không nói, ngay cả tóc của Tiêu Tuyết cũng cắt sao. Hơn nữa, huynh thật sự định để các nàng ở trên núi sao?"
"Ta cũng nghĩ đưa họ xuống núi, nhưng các nàng không thể xuống được, mới vừa rồi đột nhiên sư phụ tới đây nói với ta, mấy cái hang ô buôn bán cơ thiếp của người ta dưới núi bị phá huỷ, hôm nay người đứng sau màn này, đang thông qua danh nghĩa khen thưởng của Kinh Triệu Doãn tìm các nàng! Tìm được, chỉ sợ lại khiến Tống gia rắc rối."!d,iend,anl$eq;uyd.on May mắn là người sư phụ này của Tống Ngạn Triệt tới kịp thời, nếu Thiết Trung Nhạc không nói, hắn sẽ thật sự đưa mấy người về biệt uyển. Xem ra bây giờ, ẩn núp ở thư viện hình như an toàn hơn, ai sẽ nghĩ tới mấy bà điên này lại trốn được ở đây chứ?
Tần Mộ Sắc trả lời trôi chảy, văn phong phóng khoáng, tự nhiên trong sáng, tất nhiên thuận lợi vượt qua kiểm tra, nếu như không phải là Tống Ngạn Triệt biết lai lịch của nàng, ngay cả hắn cũng phải bội phục vị "Nhân huynh" này rồi. Giỏi như Trạng Nguyên nha, may mắn của giang sơn Đại Đường ta nha! Đáng tiếc, lại là một yêu nữ tâm địa ác độc.
Đến phiên Đậu Phù Dung, Đậu Phù Dung chỉ đành phải nhại lại, dùng ngôn ngữ của mình để nói lại lời của Tần Mộ Sắc. Mặc dù không lấy được niềm yêu quý của phu tử, nhưng cũng không mắc lỗi sai, chỉ nói là tài bình thường. Phu tử sao biết, người này lớn chừng này nhưng số chữ biết được chẳng được nổi một cái sọt, người ta vốn không biết mấy chữ.
Biệt Tiêu Tuyết là một tài nữ, so với đệ nhất tài nữ trong kinh là tỷ tỷ Lam Tú Hề của Lam Thiếu Lăng, là ngang sức ngang tài, sàn sàn nhau không phân biệt được. Trả lời câu hỏi của phu tử rõ ràng mạch lạc, kém Tần Mộ Sắc một chút khí phách, hơn mấy phần tài hoa hiếm có. (di.iend’anle/eq-uyd)n Phu tử nhất thời vui sướng, chẳng qua là cảm thấy ít đi mấy phần tráng chí hùng tâm, ngược lại là một hạt giống văn học tốt!
Chỉ là hạt giống tốt như thế chỉ lo cùng người liếc mắt đưa tình, mắt đưa mày lại với Lịch Nhược Hải vào xem. May là Trần phu tử không nhìn thấy, nếu nhìn thấy, chẳng phải tức chết sao.
Trần Phu Tử không nhìn thấy, nhưng Bạch công tử ngồi ở phía sao Lịch Nhược Hải lại nhìn thấy ánh mắt này của Biệt Tiêu Tuyết thanh tú, động lòng người. Họ Bạch này, đang liếm nước miếng, không rời mắt khỏi Biệt Tiêu Tuyết! Sau khi bị Đường Cửu phát hiện, trừng cho một ánh mắt sắc bén như đao. Đường Cửu thầm nghĩ, đây là Bạch Đại Ngốc mà Lam Thiếu Lăng đã nói qua, cha hắn Bạch đại nhân đang sới đất tìm các nàng, hôm nay nàng lại gặp phải vị Bạch công tử này, hãy xem nàng trừng trị hắn thế nào, công tử của Kinh Triệu Doãn tài ba nha?
Nha hoàn Song nhi của Biệt Tiêu Tuyết! Chỉ nói mình là tiểu thư đồng, đi theo vị Biệt công tử trước mắt này lên núi, tất nhiên không cần thi kiểm tra. Trực tiếp đối đãi như nhóm thư đồng.
Tần Mộ Sắc và Biệt Tiêu Tuyết bị hỏi một chút lý tưởng, lại kiểm tra một chút văn Bát Cổ đơn giản. Đậu Phù Dung càng may mắn hơn, chỉ hỏi vì sao lại lên núi, Đậu Phù Dung học Tần Mộ Sắc nói càn là để đền nợ nước cũng được qua. Lại cứ đến lượt Đường Cửu thì xảy ra sự cố, cũng không biết do đâu mà phu tử lại hăng hái, lại đọc câu đối hỏi. Đường Cửu sao có thể trả lời được câu đối, học vấn trong bụng của nàng, còn là do lúc Lịch Nhược Hải đi học ở nhà nàng nghe thấy đấy!
Lịch Nhược Hải ở nhà chỉ đọc thơ từ ca phú, cho tới bây giờ cũng không chưa đọc câu đối nha? Thế thì làm thế nào mới tốt?
Phu Tử ra đề nói: "Còn lại một người cuối cùng rồi, chúng ta đổi sang đề thi khác, lão hỏi cái này, phu tử ta cũng buồn bực lắm! d+end.anl;eq ‘uyd{on Mấy cái đề thi trước rất đơn giản, ta thấy ngươi từ trên xuống dưới đều tỏa ra hơi thở khoáng đạt, chắc cũng là người phong nhã, chúng ta liền đối một vài chữ là được!"
Lão đừng buồn bực mà! Lão mà buồn bực, mấy câu nói mà Đường Cửu đã biên soạn tốt đều hỏng trong bụng. Làm cái gì thế? Sớm biết như vậy nàng đã nói, nàng cũng là thư đồng. Nhưng thư đồng này y phục phú quý, rực rỡ, ăn mặc đẹp như vậy, ai tin chứ?
Đường Cửu không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, chết thì chết! "Được! Mời phu tử ra đề!"
Trần phu tử vuốt vuốt bộ râu trước ngực mình, cười ra đề nói: " Kiền bát quái, khôn bát quái, bát bát lục thập tứ quái, quái quái kiền khôn dĩ định."
Cạc cạc cạc...... Quái (quẻ) quái quái! Quái quái cạc cạc quái quái cạc cạc! Cạc cạc tiên sư nhà ngươi! Chẳng lẽ vốn lão phu tử này là một thầy bói? Chung đường với lão thầy bói mà ngày trước thiếu chút nữa thì đánh người ta ở trước miếu Quan Âm, đây là tới báo thù chứ gì? Cạc cạc cạc, nàng phải làm sao mới được chứ! Hiện giờ trong đầu Đường Cửu đều là cạc cạc cạc, quái quái quái, cứ như nàng nghe được tiếng kêu của một đám vịt bơi qua bơi lại trong đầu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Đang lúc Đường Cửu hết cách, trong đầu đầy tiếng vịt kêu, hoa mắt, đầu óc choáng váng, nàng giống như thấy được cứu tinh! Tống Ngạn Triệt "phành phạch" đôi tay đứng đó học bay! Đây là cái gì? Gà? Còn há mồm, giống như gà trống gáy báo trời sáng?
Tống Ngạn Triệt mệt mỏi đến mức hai mắt trắng dã, đứng đó giương tay làm điệu cất cánh, Đường Cửu sửng sốt không hiểu ý? Nhìn ánh mắt ngu ngốc kia, phải làm sao bây giờ? Tống Ngạn Triệt giống như một con gà trống lớn trong câu “văn kê khởi vũ” (*), tư thế khoa tay múa chân thật là kinh hãi thế gian.
(*) “văn kê khởi vũ”: nghe tiếng gà gáy thì dậy múa võ.
Trong thời kỳ vương triều Tây Tấn đoản mệnh, chiến tranh xảy ra liên miên, biến Hoa Hạ thành một cảnh đau thương tang tóc, khiến Hung Nô ở phương bắc càng thêm ngăm nghe nhòm ngó tới mảnh đất phì nhiêu và trù phú này. Chúng thấy thời cơ đã tới, bèn khởi binh đốt phá cướp bóc, chiếm thành đoạt đất ở các vùng miền bắc, nạn thù trong giặc ngoài khiến vương triều Tây Tấn càng thêm kiệt quệ, dân chúng không có một ngày nào được yên thân. Khi đất nước đang lung lay trong cơn bão táp này, có một số tướng sĩ đầy nhiệt huyết vẫn kiên trì trấn thủ ở miền bắc, Lưu Côn là một người nổi bật nhất trong số này. Lưu Côn từ nhỏ đã chăm học và luyện võ. Thời ông và bạn học tên là Tổ Địch cùng làm Chủ bộ ở Tư Châu, hai người thường nằm ngủ một nơi cùng bàn việc cứu nước. Một hôm, trời vừa rạng sáng, Tổ Địch đánh thức Lưu Côn dậy cùng tập võ, rồi từ đó mỗi khi nghe tiếng gà gáy là họ thức dậy miệt mài khổ luyện, về sau hai người đều trở thành danh tướng của triều nhà Tấn, anh dũng tiêu diệt giặc nhằm thu phục Trung Nguyên. Tinh thần "Văn kê khởi vũ" của họ đã khích lệ người đời sau.
Lam Thiếu Lăng ở một bên cười đến cành rung hoa nát, ngửa tới ngửa lui, khiến tay Tống Ngạn Triệt không biết để ở chỗ nào mới tốt, nhưng không cứu Đường Cửu cũng không được! Định kéo tay Lam Thiếu Lăng, cùng khoa tay múa chân. D(iend/anl3q;uyd”on Dĩ nhiên là Lam Thiếu Lăng không muốn. Vậy mà nhị ca hắn lại dùng công phu mà mình không để lộ, bắt lấy khớp xương cổ tay của hắn, khiến hắn không muốn cũng không được. Trong đầu Lam Thiếu Lăng lúc ấy là một vạn con ngựa gào thét phi rầm rập, hắn hận Tống Ngạn Triệt!
Sau khi Lam Thiếu Lăng đứng lên bị buộc cùng Tống Ngạn Triệt diễn một hồi loan phượng hòa minh (*), trên cây chim đứng thành đôi, tươi cười ngắm non xanh nước biếc. Tiện tay ngắt một đóa hoa, ta cài trên tóc nương tử. Từ hôm nay không còn phải làm việc một mình, vợ chồng cùng trông nom việc nhà. Ngươi cày ruộng tới ta canh cửi, ta nấu nước ngươi tưới vườn. Mặc dù nhà cửa nghèo nàn, nhưng vẫn có thể tránh gió mưa, vợ chồng ân ái khổ cũng ngọt. Ta và ngươi giống đôi chim uyên ương, chim liền cánh, bay trong nhân gian a...... A...... A...... ~
(*) Loan phượng hòa minh: chim loan và chim phượng cùng hót. (Nghĩa bóng) Nói vợ chồng đoàn kết, thương yêu nhau. Hồi xưa thường dùng câu này để chúc vợ chồng mới cưới.
Đoạn bài hát này không có một từ nào ~ nhưng trong lúc này, vô thanh lại thắng hữu thanh, dù không có âm thanh nhưng lại có động tác nha! Hai con gà trống thật lớn! Đây là gì? Cùng sát cánh. Gà trống lớn bay?!
Đây là suy nghĩ của Đường Cửu, vốn chẳng hiểu hai chàng trai này đang khoa tay múa chân cái gì? Hai con gà trống lớn này có liên quan gì đến mấy lời cạc cạc của Trần phu tử?
Hai người này ở đó nhảy múa cực kỳ buồn nôn, nhưng lại khiến mọi người sững sờ nhìn, một đám thư sinh cả kinh trợn mắt hốc mồm, hoảng sợ, kinh ngạc đần thối cả người, cứ thế nên chẳng có ai vạch trần bọn họ, vạch trần thì sẽ chẳng được ngắm nữa, tựa như vạch trần những tiểu nữ tử này, vậy sau này làm gì còn cái gì để mua vui?
Quả nhiên học sinh của Trần phu tử là những chàng trai không tầm thường, đổi thanh những người đọc sách cổ hủ, chỉ sợ sẽ ngay lập tức vạch trần thân phận của đám người Đường Cửu. Đông Sơn thư viện này lại khách biệt, tuy là thư viện cao cấp trong kinh thành, nhưng chất lượng học sinh quả thật không đồng đều. Trên có Lam Thiếu Lăng, Tống Ngạn Triệt tài hoa cái thế, tài như Trạng Nguyên, dưới có Bạch Đại Ngốc văn dốt võ nát là một hoa hoa công tử, truy cứu nguyên nhân, là do ‘hữu giáo vô loại’.
(*) Hữu giáo vô loại: Khổng Tử viết: “Hữu giáo vô loại”, nghĩa là mọi người trong xã hội đều có quyền được học, được giáo dục, không phân biệt giầu, nghèo, sang, hèn, thiện, ác... Có đặt tư tưởng Khổng Tử vào thời điểm lịch sử bấy giờ chỉ tầng lớp thống trị có đặc quyền ấy mới thấy hết tính cách mạng của ngài. “Hữu giáo vô loại” như phát đại bác nã vào cái thành trì giáo dục đẳng cấp. Ngài còn đặt nền móng cho đường lối giáo dục toàn dân tồn tại và phát triển đến ngày nay.
Cho nên Trần phu tử dạy học sinh quan trọng nhất, chính là không cần cổ hủ, mặc dù lão đầu này là một người cực kỳ cổ hủ!
Đường Cửu nhìn mãi mà vẫn không đoán ra, chỉ cảm thấy hai huynh đệ này thật khiến người ta buồn nôn, bộ dáng tràn đầy tình ái, không chịu nổi! Da gà rơi đầy đất.
Trần Phu Tử ra đề là Kiền bát quái, khôn bát quái, bát bát lục thập tứ quái, quái quái kiền khôn dĩ định. Đường Cửu nhìn cảnh diễn tả hai con gà trống lớn muốn bay rồi lại bay không nổi xong, nhíu lông mày, nhắm mắt, trả lời lại: “Hắc nhất chích, bạch nhất chích, nhất gia nhất lưỡng thanh khiếu, thanh thanh báo hiểu đề minh!" (Một con đen, một con trắng, một cộng một thành hai tiếng kêu, cùng kêu lên báo hiệu trời sáng!)
Trời ạ! Tại sao nàng lại trả lời kiểu này? Không thấy tay hắn ra hiệu là chín sao? Gà trống? Còn một con đen, một con trắng, Tống Ngạn Triệt đỡ trán.
Hiển nhiên Trần phu tử cũng bị câu đối này làm kinh hãi, nửa ngày không lên tiếng, mới vừa vuốt râu định nói, lại bị một vị khách không mời mà đến cắt đứt, "Được! Được! Rất hay! Tại hạ cũng có một câu đối ‘Loan cửu thanh, phượng cửu thanh, cửu cửu bát thập nhất thanh, thanh thanh loan phượng hòa minh’ (loan chín tiếng, Phượng chín tiếng, chín chín tám mươi mốt tiếng, loan phượng hòa minh. Xin phu tử chỉ bảo?"
Đây là ai? Giành danh tiếng còn chưa tính, sao dáng vẻ còn kinh hãi thế tục như thế, làm cho người ta kinh sợ. Người đến là một công tử trẻ tuổi, đợi mọi người thấy rõ diện mạo công tử này thì bất giác sững sờ, mày kiếm mắt sáng, mặt như ngọc, bộ dáng ngọc thụ lăng phong, hiển nhiên là một Tống Ngạn Triệt khác!
Người này diện mạo khí chất rất giống Tống Ngạn Triệt, điểm khác nhau chính là công tử này ăn mặc như trong môn phái võ lâm giang hồ, khác rất nhiều với Tống Ngạn Triệt nho nhã yếu ớt như có bệnh. Tống Ngạn Triệt cũng không muốn mình trông going bị bệnh, nhưng khi còn bé bị bệnh thật, sau lại giả bộ bệnh, tự nhiên lại mang theo ba phần của công tử mắc bệnh, giờ đây muốn thay đổi cũng không đổi được.
"Phu tử! Vãn bối thất lễ, vãn bối là người Giang Nam, họ Tống, tên Ngạn Lãng! Ngưỡng mộ Trần phu tử đã lâu, hôm nay đặc biệt lên núi tiếp kiến! Không mời mà tới, kính xin phu tử không lấy làm phiền lòng."
Ngay cả tên cũng rất giống, mọi người không khỏi hít vào một hơi lạnh, thiếu niên này là ai? Tống Ngạn Triệt nhà bọn họ chín đời đều chỉ có một con, không có huynh đệ tỷ muội gì, vậy vị này là họ hàng xa? Cũng quá xa đi, xa tới Giang Nam rồi.
Tống Ngạn Triệt cũng là sợ đần người, huynh đệ từ đâu tới thế? Đúng là dáng dấp thật sự khá giống hắn, không phải cha hắn sinh con ở bên ngoài chứ? Tống Ngạn Triệt thở dài một tiếng trong lòng, cái này sợ rằng cũng khó nói.
"Người thân thích à?" Lam Thiếu Lăng trực tiếp vươn cổ ra hỏi, d-I,iend;anl*eq;úy’on Tống Ngạn Triệt lấy đâu ra ý định trả lời chuyện này, hắn chỉ muốn biết thiếu niên thoạt nhìn nhỏ hơn hắn một hai tuổi từ đâu đến? Lai lịch ra sao?
Trần Phu Tử vuốt râu hỏi "Hả? Tên của ngươi cũng gần giống một chàng trai trong thư viện chúng ta, các ngươi biết nhau sao?"
Thiếu niên kia quay đầu đảo mắt qua đám người, lại nhìn Trần phu tử lần nữa, cười nói: "Có lẽ ta cùng với vị nhân huynh mà phu tử nói kia năm trăm năm trước là một nhà không chừng đấy?"
Thiếu niên kia coi như là không biết mọi người, ánh mắt cũng không có dừng lại trên người Tống Ngạn Triệt, thế nhưng trong ánh mắt lóe lên một cái rất nhanh, vẫn bị Tống Ngạn Triệt nhìn thấy, xem ra lai lịch của tên tiểu tử này rất khả nghi nha? Rất có thể là do lão già Tống Việt kia gây tội.
"Trần phu tử, đã lâu không gặp!" Bây giờ Đông Sơn thư viện như thế nào, rất náo nhiệt, người đến từng nhóm từng nhóm một, khách không mời mà đến đúng là nhiều.
"Nha...... Tiểu hữu! Tiểu hữu! Sao giờ lại rảnh rỗi đến thăm lão phu thế?" Trần phu tử vuốt râu, mắt cười thành một đường, xem ra rất là hoan nghênh vị tiểu hữu này, tình cảm không tệ nha!
"Ồ! Thượng Quan đại ca!" Đường Cửu cũng không biết kiềm chế, vừa thấy Thượng Quan Hành là gọi rất vui vẻ, mặt cũng sắp cười thành một đóa hoa rồi. d#ien*da8nl.3q,u.yd;o,n, Đường cửu cũng không biết là tại sao, vừa thấy Thượng Quan Hành thì có một loại cảm giác thân thiết không nói ra được, loại cảm giác thân thiết này không phải chỉ là cảm giác với ân nhân cứu mạng. Loại cảm giác này giống như là đối với cha mẹ, đối với Lật Nhược Hải, là một loại cảm giác y hệt người thân.
Thượng Quan Hành cũng cười với Đường Cửu, nụ cười kia hết sức cưng chiều. Tống Ngạn Triệt ở một bên nhìn mà thấy lòng nguội lạnh, vốn là, Thượng Quan Hành nói, hắn và Đường Cửu biết nhau ở hội đèn lồng lúc Nguyên Tiêu, lúc ấy bồn hoa rơi xuống, hắn cứu Đường Cửu một mạng. Cho nên hai người coi như là quen biết cũ, sau lại gặp nhau ở Tống gia, gặp lại như bạn cũ.
Dĩ nhiên, Thượng Quan Hành cũng nói, lúc ấy cũng không để chuyện cứu Đường Cửu ở trong lòng, gặp lại Đường Cửu, nàng lại trở thành em dâu, hai người tiếp xúc nhiều hơn, liền thấy Đường Cửu cực kỳ đáng yêu, trong lòng cảm giác như muội muội, nên cũng chỉ là coi nàng như muội muội.
Tống Ngạn Triệt nghe Thượng Quan Hành nói như vậy, nên cũng không ghen bậy bạ nữa, trái tim yên lòng lại, lại nghe Thượng Quan Hành có quan hệ với Tần Mộ Sắc, cũng giống nhau như đúc, lại là một em gái được Thượng Quan Hành cứu, cũng vì vậy Tần Mộ Sắc mới đến Tống gia chẩn bệnh cho Biệt Tiêu Tuyết. Đối với chuyện này, Tống Ngạn Triệt vẫn giữ nguyên ý kiến, không phải là hắn không tin đại ca hắn, chỉ là hắn cảm thấy Tần Mộ Sắc mang danh báo ân đến trên thực tế rất có thể là có mục đích khác.
Dù sao Thượng Quan Hành có bản lãnh đi nữa, yêu nữ Ma Giáo cũng không phải là tùy tiện cứu được, huống chi là Lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc, hái thuốc từ trên núi rớt xuống, đập trúng Thượng Quan Hành, di.end;anl/eq,u;yd’on có cần đúng lúc như vậy hay không? Tống Ngạn Triệt cảm thấy hoặc là Tần Mộ Sắc cố ý đến gần Thượng Quan Hành, hoặc là chính là đại ca hắn...... Rất nhanh, Tống Ngạn Triệt phủ định suy nghĩ phía sau.
Tống Ngạn Triệt không muốn hoài nghi Thượng Quan Hành. Mặc dù có nghi ngờ Thượng Quan Hành, nhưng ở trong lòng Tống Ngạn Triệt tình cảm huynh đệ mãi mãi quan trọng, huống chi không có chứng cớ gì chứng minh Tần Mộ Sắc có mục khác, hắn cũng càng không có lý do vì những chuyện vu vơ này mà hoài nghi đại ca hắn. Nhưng trong lòng Tống Ngạn Triệt cũng rối rắm, dù sao sư phụ của hắn sẽ không hại hắn, nếu lão già kia nói Tần Mộ Sắc không đơn giản, tất nhiên Tần Mộ Sắc này không phải đơn thuần tới Tống gia trị bệnh cứu người. Chỉ là Tống Ngạn Triệt vẫn chưa hiểu, rốt cuộc Tần Mộ Sắc muốn làm cái gì.
Hôm nay lại có một người thiếu niên cả diện mạo lẫn họ tên đều gần giống hắn tương cận, khiến Tống Ngạn Triệt cảm thấy chuyện càng ngày càng phức tạp. Chuyện kia chỉ sợ là không dối gạt được, sớm muộn gì cũng bị muốn vạch trần. Chỉ hi vọng đến lúc đó, nương không nên quá tức giận, lão già cũng sẽ không quá khổ sở, còn nữa, tại sao lão già vẫn quấn Lịch Nhược Hải.
Trong một lúc mà ngàn lời vạn chứ, ép khiến Tống Ngạn Triệt không thở nổi, nhưng bỏ không được mà để ý thì loạn, chuyện rắc rối khó gỡ cũng chỉ là một cái nút được thắt vô cùng khéo léo mà thôi, chỉ cần tìm được cái đầu kia, nhẹ nhàng kéo, tất cả mọi chuyện sẽ giải quyết dễ dàng.
Nhưng mà cái kết quả của câu đố ngàn lời vạn chữ này khiến Tống Ngạn Triệt cảm thấy hơi lo lắng, hắn không hề muốn vạch trần cái kết này. Di’end/anl;3q,u.yd’on Tống Ngạn Triệt cảm giác sau lưng có một bàn tay tội ác vô hình thúc đẩy tất cả. Là giáo chủ Ma Giáo khiến người nghe vỡ mật sao? Tống Ngạn Triệt không biết, cũng không muốn biết, hắn không có lòng hiếu kỳ đó, nhưng hướng đi mọi chuyện không phải do hắn quyết định.
"Khụ khụ...... Trúng tuyển, trúng tuyển, tất cả đều trúng tuyển, người đâu, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, giờ thì lui xuống hết đi!" Tống Ngạn Triệt mới suy nghĩ một chút mà Thượng Quan Hành đã đỡ Trần phu tử đi. Có thể nói vị đại ca này của hắn quen biết bạn bè rất rộng, bạn bè khắp thiên hạ, cũng là bạn lâu năm với Trần phu tử già như vậy. Về chuyện này, Tống Ngạn Triệt cực kỳ kính nể đại ca hắn, có thể du lịch thiên hạ, kết bạn rộng rãi, tấm lòng khí phách bậc nào. Sao hắn lại có thể nghĩ đại ca hắn như vậy! Thật là không nên, không nên, đại ca có ân với Đường Cửu, cũng có ân với mình, hắn không nên nghĩ đại ca như vậy.
Lam Thiếu Lăng chọc chọc Tống Ngạn Triệt, nói: "Ê? Nghĩ gì thế? Hôm nay thư viện này thật là náo nhiệt, này, hình như đèn kéo quân di chuyển rồi! A, người thân thích kia đã tới kìa."