“Chuyện này, theo đệ thấy, nếu không hãy trao đổi với đại ca chuyện này một chút, đại ca hiểu biết rộng, tất nhiên có thể tìm ra manh mối trong đó. Nghe nhị ca huynh nói những điều này, đầu của đệ cũng đã to gấp đôi rồi......” Lam Thiếu Lăng nói xong liền ngã xuống giường, ngửa mặt lên trời dạng chân dạng tay thành một chữ đại lớn, vô cùng lười biếng và rảnh rỗi.
Tống Ngạn Triệt cũng biết nói với tên này cũng nói vô ích, này lòng dạ lớn đến nỗi có thể làm chuồng bò rồi, không cảm thấy tí nguy cơ ý gì cả. Nhưng đại ca có thể tin được không? Mỗi lần Tống Ngạn Triệt tự nói với mình đừng hoài nghi đại ca, phải tin tưởng đại ca, mình tuyệt đối không được hiểu lầm đại ca nửa phần. Nhưng càng tự nói với mình như thế này, Tống Ngạn Triệt càng không thể thuyết phục mình.
Chỉ cần mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, trong đáy lòng Tống Ngạn Triệt sẽ có một âm thanh, rất tự nhiên ghép Thượng Quan Hành vào, thật sự Tống Ngạn Triệt không biết nên làm sao làm sao mới phải.
“Ai? Tống thiếu gia ngươi vẫn còn ở uống trà sao? An nhàn dễ chịu nhỉ? Ngươi không biết vợ của ngươi bị người khác ước hẹn trốn đi hay sao?” Đột nhiên Đậu Phù Dung đẩy cửa vào, ngược lại dọa Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng giật mình. Mới gặp mặt cô nương này một lần sáng nay, mà nàng đã xông xáo lao vào phòng. Tuy rằng nàng mặc nam trang, nhưng dù nói thế nào cũng là một cô nương, không hổ là bạn bè của Đường Cửu, người nào cũng mạnh bạo!
Đậu Phù Dung cười xinh đẹp tuyệt trần, tuy nói chuyện với Tống Ngạn Triệt, nhưng lại liếc mắt đưa tình với Lam Thiếu Lăng, không ngừng nhìn trộm, Lam Thiếu Lăng thấy mà sống lưng lạnh toát cả người, nổi hết cả da gà, cô nương này muốn làm gì? Không phải cô nương này bán đậu phụ sao? Không phải được mọi người gọi là Tây Thi đậu phụ sao? Nàng ta bán đậu phụ như vậy? Khó trách quán đậu phụ nhà bọn họ làm ăn được.
“Đường Cửu thì sao, Đậu cô nương, Đậu huynh, nàng đi đâu?” Tống Ngạn Triệt vô cùng bất đắc dĩ cắt đứt cái liếc mắt của Đậu Phù Dung, đề phòng tai vách mạch rừng, Đậu cô nương vừa nói ra, liền đổi giọng gọi Đậu huynh.
Đậu Phù Dung chỉ lo phạm phải háo sắc, đầu cũng không chuyển, đưa tay chỉ ngoài cửa, nói: “Rừng cây nhỏ phía sau núi, Bạch Đại Ngốc đó biết được thân phận nữ nhi của chúng ta, vốn ta và Tần Mộ Sắc ở cùng phòng, đi hẹn với Tần Mộ Sắc, ai ngờ bị Tần Mộ Sắc lườm một cái mà chân cũng mềm nhũn, vì vậy đổi sang hẹn Đường Cửu rồi, Đường Cửu nói muốn trừng trị hắn, vì vậy cùng hắn đến rừng cây nhỏ. Mặc dù Đường Cửu Sức Mạnh Vô Biên, nhưng mà...... Võ công...... Chưa...... Luyện thành...... ~”
Câu cuối cùng của Đậu Phù Dung, tiếng nói càng ngày càng nhỏ, bởi vì đã không cần thiết nói tiếp, Tống Ngạn Triệt đã nhanh chóng thổi qua bên cạnh nàng như một cơn gió. D{I;end}d)a;nl[3 q’uơyy dư]on Đậu Phù Dung chỉ cảm thấy một trận gió bên tai, sau đó ngay cả một bóng lưng của Tống Ngạn Triệt cũng không còn, biến mất như một làn khói.
Bước chân như mèo, dáng người lắc lư, Đậu Phù Dung đong đưa, đong đưa đến trước mặt của Lam Thiếu Lăng. Lam Thiếu Lăng hoảng sợ lui về phía sau từng bước, chính xác mà nói là áp lưng xuống giường lui dần về phía sau. Cô nương này dán sát như vậy, muốn làm gì? Gò má mỹ nhân ở ngay trước mắt, Lam Thiếu Lăng ngồi dậy thì không được, tiếp tục nằm cũng không phải.
Lam Thiếu Lăng chỉ đành lúng túng cười một tiếng: “Ha ha! ~ Đậu cô nương, có lời gì thì chúng ta đứng lên rồi hãy nói! Tư thế như vậy, nếu để người ta nhìn thấy, sẽ bị hiểu lầm, ngươi xem, chúng ta đều mặc nam trang như vậy thì không được đâu.”
“Vậy ta đi đổi nữ trang có được không?”
Cái này càng khiến hiểu nhầm, thay nữ trang thì Lam Thiếu Lăng hắn càng khó nói. Đưa tay đẩy ra, người ta là một cô nương, có lẽ là điều không nên. Nhưng không đẩy thì chuyện này...... Chuyện này...... Chuyện này...... Có thể làm gì bây giờ? À?! Có! “Nhị ca của ta, nhị tẩu, ý! Đường Cửu, không phải ở sau núi sao? Đậu cô nương, chúng ta cùng đi xem đi!”
“Có gì hay mà nhìn?” Đậu Phù Dung dịu dàng nói nhỏ nhẹ, giọng nói mềm như bông, Lam Thiếu Lăng nghe được mà lạnh đến buồn nôn, nổi hết cả da gà da vịt.
Lam Thiếu Lăng dứt khoát dùng võ công, lấy nội lực khẽ đánh văng Đậu Phù Dung ra, đứng dậy chạy đi, chạy nhanh như thỏ.
Đậu Phù Dung đứng tại chỗ dậm chân, cao phú soái (*) đừng chạy, bắt đầu nhảy tung tăng điên cuồng đuổi theo.
(*) cao to, giàu có, đẹp trai
“Một mỹ nữ đối thiền quyên (1), nhân gian thiên thượng lưỡng Hằng Nga(2)!” Bạch Đại Ngốc lại còn biết ngâm thơ, đọc rất rõ ràng mạch lạc. Tống Ngạn triệt núp ở phía sau cây, nhìn Bạch Đại Ngốc vươn bộ móng vừa thô vừa nặng vào chén mình, tay cào thân cây hết lần này đến lần khác, xem ra rất là khó chịu nha!
(1) thuyền quyên; xinh đẹp (tư thái, dáng vẻ) (ví với người con gái đẹp hoặc chỉ mặt trăng)
(2) hai Hằng Nga, một trên trời, một dưới trần gian (chỉ Đường Cửu)
Lam Thiếu Lăng, Đậu Phù Dung chạy tới sau đó, gia nhập vào hàng ngũ vây xem. D*ie;nd’anl{eq- uy d;o’n Lam Thiếu Lăng vì muốn tránh khỏi nữ tử hào phóng bám hắn không buông, chỉ có thể trốn cùng cây với nhị ca hắn, gương mặt nhị ca hắn tỏ rõ sự khinh bỉ, khe hở nhỏ như vậy, chen vào bên trong làm cái gì?
“Đúng vậy! Mỹ nhân, các nàng đúng là, không phải, nàng chính là trăng sáng trên bầu trời, là Hằng Nga giữa tháng! Là ai đã đưa nàng đến bên cạnh ta, ấy là minh nguyệt, minh nguyệt, minh nguyệt, ấy là sơn tuyền tươi đẹp, sơn tuyền, sơn tuyền, A í a, a í a......” Bạch Đại Ngốc này còn hát lên, học được nhạc khúc Thiên Trúc (*) à?
(*) Thiên Trúc (người Trung Quốc xưa gọi Ấn Độ)
“Giết ngươi(*)? Ta cũng không dám! Người ta là nữ nhân yếu đuối!” Đường Cửu mặt yếu ớt cộc! Người ta là thiếu nữ dịu dàng hay xấu hổ đó!
(*) Ở phần a í a bên trên, nguyên văn “sa lý oa, sa lý oa”. Sa - Tiếng rè rè, tiếng khàn (giọng), phiên âm là /shã/ giống với phiên âm của từ sát (giết) /shã/ nên Đường Cửu mới nghĩ là giết ngươi
“Ồ! Mỹ nhân của ta, lần đầu tiên gặp nàng, ta đã bị đôi mắt long lanh của nàng mê hoặc, nàng là Hằng Nga, nàng là thiền quyên, nàng là Thường Nga, nàng là tiên tử, nàng là nữ thần xinh đẹp! Ồ! Nữ thần của ta, lần đầu tiên gặp nàng, nàng đã trộm lòng của ta......”
Bạch Đại Ngốc này không có bệnh đúng không? Hoàn toàn không để ý đến Đường Cửu nói gì, đây rõ ràng là đóng kịch một mình nha! Dựa vào kế hoạch tán gái của hắn, phải ở đó biểu diễn liên tục không ngừng nghỉ mới được!
Mặt Đường Cửu xạm lại! Ê Này! Điên lên là không nói tiếng người, nàng muốn nhịn mà không được, muốn đánh người quá.
Đánh người?! Có một người còn muốn đánh người hơn nàng bây giờ. Hằng Nga. Thiền quyên. Tiên tử. Nữ thần. Bánh bao. Đều là của hắn!
Đúng! Đều là của huynh! Huynh buông tay trước đi! Nhị ca! Tay sắp gãy rồi!
Nhị huynh đệ trao đổi bằng tiếng lòng, quả nhiên tâm ý tương thông! Lam Thiếu Lăng chen vào cùng một cây với Tống Ngạn Triệt, hắn liền quyết đoán đảm đương công việc của cây. Cánh tay đã thay thế cái cây khô thành công, giờ phút này miệng Lam Thiếu Lăng to đến nỗi có thể nhét vào một quả trứng gà, không có cách nào để tay hết đau! Chẳng lẽ Tống Ngạn Triệt này đã luyện xong Long Trảo Thủ rồi?
Sau khi Tống Ngạn Triệt để ý, biết Lam Thiếu Lăng đau đớn, buông ra cánh tay thê thảm không nỡ nhìn của Lam Thiếu Lăng ra. d/I;en d{an l}e q,u.y d/on Lam Thiếu Lăng ôm cánh tay, há to miệng mà còn không dám lên tiếng, khổ sở không dứt. Khó trách Đường Cửu gọi hắn là thần kinh. Theo ánh mắt của Lam Thiếu Lăng, nhị ca hắn thật sự đúng là bị thần kinh, lão bà huynh ở đó, cũng không chạy, lại có thể kích động như thế sao? Bạch Đại Ngốc muốn trêu ghẹo Đường Cửu, để kiếp sau đi! Mà kiếp sau cũng chẳng có hi vọng!
Còn chờ Đường Cửu ra tay? Tống Ngạn Triệt này đã sớm không kiềm chế được, nhặt tảng đá lên, vèo vèo hai cái, như ném phi tiêu, đánh trúng cái mông của Bạch Đại Ngốc.
“Ai! Ai đánh ta?” Bạch Đại Ngốc che cái mông nhảy cao ba trượng.
Bạch Đại Ngốc không biết là ai, nhưng Đường Cửu biết, thầm nghĩ không chơi được nữa rồi, nhất định là tên bệnh thần kinh Tống Ngạn Triệt đã tới. Tảng đá kia ném rất chuẩn, rất có sức lực, tên Tống Ngạn Triệt này nhất định giống biểu ca Lịch Nhược Hải của nàng, trong lục nghệ am hiểu nhất là bắn tên ném thẻ vào bình rượu....
“Ngao ~!” Đường Cửu nhanh trí, giống như sói cái, gào một tiếng, khiến Bạch Đại Ngốc sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chẳng lẽ là người sói biến thân, “Má ơi, cứu mạng! Cứu mạng!” d}ie.n d;an l’e q/.u;y d-on Chạy cũng không biết chạy, Bạch Đại Ngốc vấp phải tảng đá dưới chân, bổ nhào một cái, mới ngã xuống đất, khóc vô cùng oan ức, đập đập hai tay khóc lớn hô to, gọi mẹ.
“Ngươi câm miệng cho lão nương! Lão nương nói cho ngươi biết, ta là...... Ta là...... Tiên sói, đến nhân gian rèn luyện, những người đi cùng ta đều giống vậy, bọn ngươi không nên, không được, không thể ——bất kính với chúng ta, nếu không, nếu không, ta ăn thịt ngươi!”
“Phụt! ~”
“Phụt! ~”
“Phụt! ~”
Ta ăn ngươi! Đường Cửu nghĩ gì mà nói lời ấy vậy? Ba người ẩn núp phía sau rừng cây đã cười lăn cười lộn rồi, nén cười rất là khó chịu, che miệng cố kìm nén rất là vất vả, có ý tứ nhất là Lam Thiếu Lăng và Tống Ngạn Triệt, cũng không phải che miệng của mình, mà là miệng của đối phương! Hai huynh đệ này thật là ăn ý, lại đến độ che miệng cho đối phương! Đậu Phù Dung ở một bên vô cùng ước ao ghen tị, tại sao giữa nàng và Lam Thiếu Lăng lại cách một Tống Ngạn Triệt chứ? Cơ hội tốt biết bao?
“Đừng ăn ta, đừng ăn ta, đừng ăn ta! Ta biết sai rồi, cô nãi nãi. Không phải, sói nãi nãi, ta đây cũng không dám chọc giận ngươi nữa, cũng không dám chọc giận bạn bè của ngươi, các ngươi cứ tu luyện ở đây cho tốt, tiểu nhân ta sẽ lăn, lăn!” Bạch Đại Ngốc ngồi dưới đất vung tay loạn xạ, sau đó liền lăn một vòng chạy, chạy trốn rất mau!
Đường Cửu đợi đến khi Bạch Đại Ngốc chạy không còn tăm hơi, ngửa cổ một cái, hắng giọng, hô: “Mấy tên kia, còn không ra!”
“Ha ha...... Ha ha...... Nhị tẩu!”
“Biểu muội!”
Tiếng kêu này, lại thừa ra hai giọng nói, hai người Biệt Tiêu Tuyết và tiểu tử Lịch Nhược Hải này đến đây lúc nào?
“Còn có!” Đừng tưởng rằng hai người này là thu hoạch ngoài ý muốn. Có người đã đi ra,ddieenxdafnleequsyddoon những người vây xem náo nhiệt khác cũng không phải ra nữa, không thể nào, một người cũng đừng nghĩ có thể chạy được!
Lam Thiếu Lăng: “Hắa ha! Nhị tẩu!”
Đậu Phù Dung: “Cửu nhi!”
Tống Ngạn Triệt: “Bà điên!”
Đối mặt với tên gọi yêu của Tống Ngạn Triệt, Đường Cửu bày tỏ vẻ không dám nhận: “Chuyện gì? Đồ thần kinh?”
“Ngươi nên gọi là chàng điên! Bà điên, chàng điên, thật là xứng đôi! Ngươi nói đúng không!” Tống Ngạn Triệt tiến lên, cợt nhả, bắt đầu mồm mép bịp người.
“Ngươi!” Chống nạnh trợn mắt, không có chút tác dụng gì! Tống Ngạn Triệt người ta vốn không sợ hãi nha!
Vợ chồng nhà người ta hai mồm mép bịp người, vô cùng ân ái, những người khác vẫn nên mau mau tránh thôi. Lịch Nhược Hải, Biệt Tiêu Tuyết, Lam Thiếu Lăng, Đậu Phù Dung, hai người thành một đôi, trốn nhanh!
Mặc dù Lam Thiếu Lăng không tự nguyện, cùng Đậu Phù Dung tạo thành một đội rời đi, thật là muốn lấy mạng hắn mà, cô nương này lúc nào cũng sẵn sàng bổ nhào vào hắn. Lam Thiếu Lăng cảm thấy mình rất là nguy hiểm. Cứ bị người như vậy nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, Lam Thiếu Lăng không hề cảm giác an toàn nào. Đáng thương cho hắn, đường đường là nam nhi bảy thước, lại bị một cô nương dọa sợ đến như vậy. Chỉ là, điều này cũng không thể trách hắn nha? Vị này Đậu cô nương này vô cùng mạnh bạo.
“Huynh nhìn bọn họ một chút xem!” Tiểu nha đầu Biệt Tiêu Tuyết này, từ sau khi thân thể tốt lên, càng ngày càng tinh quái, còn cười Lam Thiếu Lăng. Lịch Nhược Hải nhìn khuôn mặt quẫn bách囧 của Lam Thiếu Lăng, cùng Đậu Phù Dung không ngừng quấn quanh, cười không nói.
Vị tiểu muội muội Đậu gia, một lòng muốn câu con rùa vàng về làm rể. Hôm nay gặp được Lam Thiếu Lăng vừa có tiền, anh tuấn lại còn nhà giàu, không dùng thủ đoạn mạnh mẽ để câu được, há lại chịu từ bỏ ý đồ? Chỉ là phương pháp kia cũng quá đáng sợ rồi, nhìn Lam Thiếu Lăng sợ tới mức chỉ hận bây giờ không được lên trời xuống đất, lập tức trốn đi mà xem.
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Tống Ngạn Triệt ngẩng đầu, thấy thiếu niên tên là Tống Ngạn Lãng đi lên phía trước, tên giống nhau, dáng dấp cũng giống nhau, nói bọn họ không có quan hệ gì, ngay cả chính Tống Ngạn Triệt cũng không tin.
Thiếu niên kia tiến lên hành lễ nói: "Các vị huynh trưởng, tiểu đệ Tống Ngạn Lãng hữu lễ." Tuy kính cẩn lễ phép hành lễ, nhưng lại để lộ ra phong cách thoải mái không chịu trói buộc của thiếu niên thời kỳ phản nghịch.
Lam Thiếu Lăng vỗ bả vai Tống Ngạn Triệt, cười nói: "Nhị ca, chúc mừng huynh cùng đệ đệ ruột nhận nhau." Tuy Lam Thiếu Lăng chỉ nói đùa nhưng lại làm cho Tống Ngạn Triệt yên lặng nhìn thiếu niên kia hồi lâu, nhìn thẳng vào mắt, Tống Ngạn Triệt càng chắc chắn hơn rằng thiếu niên này có quan hệ rất gần với hắn.
Lam Thiếu Lăng thấy vẻ mặt Tống Ngạn Triệt khác thường, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ mình thật sự nói trúng, không thể nào! Bộ dáng thiếu niên này chỉ kém chúng ta một hai tuổi, theo đạo lý mà nói khi đó đúng là Tống bá phụ đang ở giang hồ, nhưng nếu thiếu niên này ít tuổi hơn chút nữa, khi đó chỉ sợ là Tống bá phụ đã qua đời rồi.
Tống Ngạn Triệt cười đáp lễ nói: "Về sau đều là bạn học, đâu cần xưng huynh trưởng cái gì, mọi người chỉ là giúp đỡ lẫn nhau thôi."
"Xin mời các vị công tử theo ta!" Sau lưng, một lão bộc lưng còng tiến lên dẫn đường, hôm nay quả là không ít người lên núi! Tống Ngạn Triệt nhìn về phía lão bộc kia, muốn xem phản ứng của hắn khi nhìn thấy Tống Ngạn Lãng. Quả nhiên, lão già này sững sờ rất rõ, xem ra đúng như dự liệu của hắn, xem ra quan hệ không nhỏ!
Lão bộc sắp xếp mọi người vào chỗ ở của mình, liền tháo ngụy trang, đi tìm Tống Ngạn Lãng, nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Cha! Con đến thăm cha một chút mà! Con nhớ cha lắm, con cũng muốn gặp ca một chút. Nhiều năm như vậy, con cũng chưa từng được gặp." Tống Ngạn Lãng cười đùa tí tửng ôm lấy cánh tay của người lão bộc kia, lão bộc nhanh chóng rút cánh tay của mình về, mày kiếm nhíu chặt, vội la lên: " Ngươi trở về Phi Ưng Môn đi! Ngươi chạy đi như vậy mẫu thân ngươi sẽ sốt ruột."
"Cha! Cha còn quan tâm mẹ sao! Mẹ biết nhất định rất vui mừng." Tống Ngạn Lãng vui mừng nhảy nhót, từng bước nhảy mạnh mẽ mà vững vàng, quả là một thiếu niên hoạt bát, đúng là tuổi hiếu động.
"Ta không quan tâm nương ngươi, với nàng ấy, ta chỉ có hận, ngươi trở về đi!" Lão bộc xoay người, tấm lưng còng xuống bây giờ đã thẳng tắp, trên tay bảo kiếm tựa như nóng lòng mong chờ, gấp gáp muốn ra khỏi vỏ. Nhắc tới mẫu thân Tái Kim Hoa của Tống Ngạn Lãng, trong lòng Thiết Trung Nhạc chỉ có một chữ hận, hối hận không nên trêu chọc nữ nhân này, khiến giang hồ đầy gió tanh mưa máu, cũng làm hại con của mình có cha mà như không có. Với Tống Ngạn Triệt, Tống Ngạn Lãng mà nói, hắn không có đủ tư cách làm phụ thân. Với Lịch Nhược Hải, Biệt Tiêu Tuyết mà nói, tất cả bất hạnh và đau khổ từ trước đến sau này của hai đứa bé này đều do một tay mình tạo thành. Tống Việt hắn thẹn với mọi người.
Ha ha ha...... Thiết Trung Nhạc! Trong lòng Thiết Trung Nhạc cười khổ ba tiếng, hắn là ai? Thiết Trung Nhạc? Tống Việt? Trưởng lão Thiết Kiếm Môn cái gì, buôn bán ngự tửu ra vào cung đình cái gì, cũng chỉ là một giấc mộng hoàng lương (). Hắn là tội nhân, là Tội Nhân Thiên Cổ. "Ha ha ha...... Tội nhân! Tội Nhân Thiên Cổ! Nghiệp chướng! Nghiệp chướng! Đều là do ta tạo nghiệt! Ha ha ha......" di,end/anl;eq’uyd=on Ngửa mặt lên trời cười dài, điên dại chạy như điên. Đảo mắt Thiết Trung Nhạc đã biến mất không thấy bóng dáng, mỗi lần Tống Ngạn Lãng thấy cha hắn, cha hắn đều mang bộ dáng này.
() Giấc mộng hoàng lương: Câu chuyện “Hoàng lương nhất mộng” (giấc mộng kê vàng) bắt nguồn từ truyện “Chẩm trung ký” của Trầm Ký Tế đời Đường. Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, nhân chuyến đi chơi, anh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Sự gợi ý của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn.
Là mình khiến cha nhớ tới những kí ức đau khổ đã trải qua kia sao? Rõ ràng cha còn ở sống, dưới cơn nóng giận Tống phu nhân lại tuyên bố hắn đã chết, làm hại hắn có nhà nhưng không thể trở về, có con không thể nhận. Nhưng ngay cả như thế, cha vẫn lấy thân phận sư phụ làm bạn ca đến lớn, nhưng mình đây? Không có gì cả, nương vắt óc tìm kế, rốt cuộc giành được những cái gì? Chỉ có hận thù của cha! Cha hận!
Tống Ngạn Lãng cười khổ, mẹ của hắn là chưởng môn Phi Ưng Môn. Cách đây mấy năm, tình cờ gặp phụ thân Tống Việt dùng tên giả Thiết Trung Nhạc ở trên giang hồ. Chín đời Tống gia đều chỉ có một con trai duy nhất, Tống Việt là một trong số đó, người Trường An, ở Trường An đã sớm lấy vợ sinh con. Mẫu thân Tống Ngạn Lãng vừa thấy Tống Việt đã yêu, nhưng Tống Việt lại nói, cầm kiếm biện hộ, thỉnh thoảng dùng tên giả xông xáo giang hồ, chỉ vì hành hiệp trượng nghĩa, có một chí hướng khác là làm thiên hạ đệ nhất kiếm, đợi nguyện vọng đạt được, liền trở về bên cạnh vợ con, yêu thương nhau, cùng hạnh phúc xum vầy.
Sau đó, nguyện vọng đã đạt được, nhưng cuối cùng, Thiết Trung Nhạc cũng không còn được làm Tống Việt nữa. Một cuộc tỷ thí, hại chết gần trăm người, may mắn còn có một đứa trẻ sống sót. D,i.end-anl/eq{uydư}on Hắn tìm kiếm nhiều lần, hôm nay gặp lại lần nữa, Tống Việt chỉ muốn đền bù những thứ đã mất đi năm đó, hắn không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì hắn mà chết (). Đau xót trong lòng Thiết Trung Nhạc từ nhiều năm trước tới nay, chỉ sợ chẳng ai có thể hiểu.
() Tấn Nguyên Đế (những năm đầu Đông Tấn) bị người xúi giục giết Vương Đạo. Khi Vương Đạo cùng người vào cung thỉnh tội, thì gặp Chu Nghĩ (Bá Nhân). Chu Nghĩ nghe nói động lòng, bèn thượng biểu lên Nguyên Đế rằng Vương Đạo vô tội. Tuy nhiên Vương Đạo không biết việc này, mà trong lúc yến tiệc ở phủ Chu nghĩ, nghe Ngôi nói về việc diệt giặc, tưởng rằng muốn ám chỉ mình, nên ông oán hận Nghĩ. Cuối cùng Tấn Nguyên Đế không truy cứu Vương Đạo, lại phong cho ông làm Tiền phong Đại đô đốc, cùng Đới Uyên làm Phiêu kị tướng quân để cùng chống Vương Đôn tuy nhiên không thể chống lại được. Vương Đôn sau đó nhanh chóng kéo binh về Kiến Khang, nắm giữ triều đình, tự xưng làm Thừa tướng, lại phong cho Vương Đạo làm Thượng thư lệnh. Vương Đôn lại có ý lật đổ Nguyên Đế để lên ngôi nhưng Vương Đạo từ chối, lấy lý lẽ ra đối đáp làm Vương Đôn không nói gì được nữa.
Vương Đôn vào kinh, hỏi Vương Đạo rằng có nên cho Chu Nghĩ làm Phủ ứng tam ti hay Thượng thư lệnh, Bộc xạ nhưng Vương Đạo đều không trả lời. Đôn lại hỏi có nên giết Chu Nghĩ không, Đạo cũng không nói, Đôn bèn giết Chu Nghĩ. Sau đó Vương Đạo mới biết việc Chu Nghĩ giúp mình thoát chết, bèn khóc to mà nói rằng: Tuy ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết.
Người khác không hiểu, Tống Ngạn Lãng lại hiểu, lúc trược thật sự là nương hắn sai mười phần, vì một chữ tình, hại chết bao nhiêu người. Hủy đi gia đình của cha, còn làm hại Lịch Nhược Hải, Biệt Tiêu Tuyết thành cô nhi, tội ác bực nào?
Tống Ngạn Triệt đứng ở phía sau cây, mắt thấy tất cả, lại có chút không hiểu, mặc dù hắn đã sớm phán đoán cha hắn không chết, sư phụ chính là cha hắn, nhưng vì sao trong cơn tức giận, Tống phu nhân lại tuyên bố Tống Việt chết. Tống Ngạn Triệt không biết, khi đó chỉ mới hai ba tuổi, bởi vì là chuyện nhà nên cũng không dễ dàng nói việc này cho người khác biết để điều tra.
Nhiều năm như vậy, hắn cùng với phụ thân xưng thầy trò, cũng có thể dễ dàng trôi qua, mặc dù không thường gặp, nhưng ít nhất một tháng có thể thấy gặp mặt một lần, nhiều thì hai ba lần cũng có. D.i,en/d;anl’eq/u?u:yd”on Nhưng kể từ sau khi cha hắn thấy Lịch Nhược Hải, liền càng ngày càng nhiều tâm sự, hôm nay lại nhảy ra một đệ đệ, chuyện càng ngày càng phức tạp. Tống Ngạn Triệt cứ suy tư như vậy, trong lúc không để ý, liền dẫm phải cành cây.
"Ai?!" Tống Ngạn Lãng phát hiện phía sau cây có người, lắc mình bay đến phía sau cây, lại chỉ thấy cành cây mảnh khảnh đung đưa, không thấy có người, "Là ca sao?" Tống Ngạn Lãng nhìn cành cây lay động, nói như là tự hỏi.
Nguy hiểm thật! Tiểu tử này rất nhạy bén, xem ra bản lĩnh không kém, chỉ là loại võ công này, cũng không giống đệ tử Thiết Kiếm Môn, xem ra cha cũng không truyền thụ cho hắn võ công, hắn hình dung các loại võ công mà lão già đã từng nói cho mình nghe qua, chắc chắn khi lão già giảng võ công của các đại môn phái thì cố ý bỏ bớt môn phái này đi rồi. Phi Ưng Môn? Rốt cuộc là môn phái như thế nào?
Tống Ngạn Triệt một đường đi thẳng, một đường suy tư, lúc chợt nhớ tới, lão già dạy cho võ công của hắn, có một phần là lão già tự sáng lập, chiêu thức khác nhau một trời một vực với công pháp của Thiết Kiếm Môn, chỗ nào cũng lộ ra mấy phần quỷ dị. Mới vừa rồi nhìn thấy bản lĩnh của Tống Ngạn Lãng, cũng khiến Tống Ngạn Triệt hiểu rõ, lão già buộc hắn học môn công phu này, xem ra là dành riêng để khắc chế Phi Ưng Môn. Tại sao vậy chứ? Tống Ngạn Lãng xem ra không giống đứa trẻ hại người? Chẳng lẽ lão già này dùng để đề phòng nữ tử kia?
Mẫu thân Tống Ngạn Lãng là nữ nhân như thế nào? Xem ra lão già cũng không thích nàng, còn nói hận nàng? Lão già và bà ta cãi nhau về chuyện gì. Ngày trước, Tống Ngạn Triệt cho rằng bởi vì nương hắn không thích cha hắn giao thiệp với giang hồ, si mê võ học, mới dưới cơn nóng giận tuyên bố cha hắn chết rồi, bây giờ nhìn lại cũng không phải đơn giản như thế, dù sao cũng đã xuất hiện sản phẩm đã đánh vỡ truyền thống chín đời chỉ sinh một con trai của Tống gia bọn họ.
Nhưng cha hắn cũng không giống như là thay lòng, nếu không thì sao lại hận nữ nhân kia? Còn nói nghiệp chướng của mình? Là Tội Nhân Thiên Cổ? Coi như lão già trăng hoa, nợ vì trăng hoa, cũng không trở thành trở thành Tội Nhân Thiên Cổ chứ? Tống Ngạn Triệt càng ngày càng mơ hồ, tất cả đều khiến Tống Ngạn Triệt cảm thấy lo lắng, lão già vẫn quấn Lịch Nhược Hải, cái này có liên quan gì đến những chuyện khác hay không?
Tống Ngạn Triệt một đường suy tư, lại nghĩ mãi vẫn không xong, nếu như hắn có cơ hội được giao thiệp với giang hồ giống như Thượng Quan đại ca, như vậy có lẽ hắn có thể vạch ra từng lớp sương mù, vạch trần chân tướng. Chỉ là chân tướng này có thể trong phạm vi chịu đựng của hắn không? D{i}Ưen’d,n l[ q’u-y d=on Trong lòng Tống Ngạn Triệt lại dâng lên cảm giác mơ hồ lo lắng lần nữa, không biết tại sao, hắn cảm thấy tất cả mọi chuyện này cũng biểu thị một cuộc bão táp sắp xảy ra, đằng sau sương mù, là chân tướng vô cùng thảm thiết.
"A! Đi ra ngoài!" Bộp một tiếng, một cái đế giày cỡ bốn mươi đập lên cái mặt sáng láng của Tống Ngạn Triệt, đánh cho Tống Ngạn Triệt là đầu óc choáng váng, nửa bên mặt đều đỏ lên.
Đầu óc mơ hồ, mải suy nghĩ mọi chuyện, đi nhầm cửa phòng rồi, gặp phải bà già thối Đường Cửu đang thay quần áo thì muốn chết cũng không xong. Lần này xem như chịu khổ không đáng giá rồi, rõ ràng là hắn cúi đầu đi vào, không nhìn thấy cái gì, chịu đánh mất công toi.
"Ngươi làm gì đấy?" Đường Cửu kéo y phục lên, giận dữ nhìn Tống Ngạn Triệt, Tống Ngạn Triệt một cái tay giơ giầy thêu của Đường Cửu lên, một tay xoa mặt, mặt không biến sắc tim không đập đáp: "Đi nhầm!" Ném giầy thêu về cho Đường Cửu, đặt mông ngồi xuống, xoa mặt nói: "Đường Cửu, chân quá to đấy? Ngươi xem cái mặt bị đập này của ta một chút đi."
"Là do mặt ngươi to!" Đường Cửu ở một bên vừa đi giày vừa mắng nói: "Còn không đi ra ngoài, đây là phòng của ta và Tiêu Tuyết, ngươi xông vào làm gì?"
"Tặc tặc tặc (tặc lưỡi)......" Tống Ngạn Triệt lắc lắc ngón trỏ, hết sức xem thường, trêu chọc nói: "Chỉ với đức hạnh này của ngươi, có thể đi vào Đông Sơn thư viện cũng là kỳ tích đấy? Trí nhớ quá kém, không phải ta vừa mới nói rồi sao? Đi nhầm."
"Vậy bây giờ ngươi quay về đi? Cô nãi nãi phải thay quần áo."
"Phải nói bản công tử, tiểu sinh, tại hạ. Nếu không sẽ lòi đuôi chuột, cô nãi nãi." Tống Ngạn Triệt bắt chéo hai chân, bộ dáng sẽ ngồi lâu dài, hửm?! Vậy mà lại ngồi vô cùng điềm tĩnh.
Đường Cửu trong cơn giận dữ, Phân Cân Thác Cốt Thủ!
"A! ~ bà điên này!"
"Ầm" một tiếng, Tống Ngạn Triệt bị Đường Cửu mời đi ra cửa phòng, bà điên này, thật dã man. Tống Ngạn Triệt xoa cánh tay, lại còn rất hăng hái luyện võ. Nhớ tới nguyên nhân này, Tống Ngạn Triệt lại thở dài một hơi, tất cả những điều hỗn loạn này, Tần Mộ Sắc cũng có một phần đấy? Trời ơi!
Tống Ngạn Triệt trở lại phòng, sắp xếp lại lời nói, cũng nói hết việc này cho Lam Thiếu Lăng nghe. ddieenddanleequydoon Lam Thiếu Lăng vốn đang làm biếng ở một bên, nghe mấy lời này, sợ hãi nửa ngày không nói lên lời. Tuy lúc trước hắn cũng nghĩ đùa, lại không nghĩ rằng cái suy nghĩ đùa này của hắn là thật?
Càng làm cho hắn không ngờ chính là Tống Ngạn Triệt bỗng dưng thêm một đệ đệ, ngay cả cha cũng còn còn sống, hơn nữa còn là người luôn luôn lắc lư bên cạnh bọn họ. Lam Thiếu gia Lăng đấm một đấm lên bả vai Tống Ngạn Triệt: "Nhị ca, huynh sớm biết Thiết Tiền Bối là cha huynh, huynh cũng không nói cho đệ biết, huynh chả có nghĩa khí gì cả."
"Không phải bây giờ ta đang nói cho đệ biết sao, hơn nữa, mấy năm gần đây ta mới từ từ đoán được. Hiện tại không bằng đệ suy nghĩ giúp ta một chút, rốt cuộc mấy chuyện lung tung này là gì đi?" Tống Ngạn Triệt cầm chén trà, khẽ thở dài nói.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
“Chuyện này, theo đệ thấy, nếu không hãy trao đổi với đại ca chuyện này một chút, đại ca hiểu biết rộng, tất nhiên có thể tìm ra manh mối trong đó. Nghe nhị ca huynh nói những điều này, đầu của đệ cũng đã to gấp đôi rồi......” Lam Thiếu Lăng nói xong liền ngã xuống giường, ngửa mặt lên trời dạng chân dạng tay thành một chữ đại lớn, vô cùng lười biếng và rảnh rỗi.
Tống Ngạn Triệt cũng biết nói với tên này cũng nói vô ích, này lòng dạ lớn đến nỗi có thể làm chuồng bò rồi, không cảm thấy tí nguy cơ ý gì cả. Nhưng đại ca có thể tin được không? Mỗi lần Tống Ngạn Triệt tự nói với mình đừng hoài nghi đại ca, phải tin tưởng đại ca, mình tuyệt đối không được hiểu lầm đại ca nửa phần. Nhưng càng tự nói với mình như thế này, Tống Ngạn Triệt càng không thể thuyết phục mình.
Chỉ cần mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, trong đáy lòng Tống Ngạn Triệt sẽ có một âm thanh, rất tự nhiên ghép Thượng Quan Hành vào, thật sự Tống Ngạn Triệt không biết nên làm sao làm sao mới phải.
“Ai? Tống thiếu gia ngươi vẫn còn ở uống trà sao? An nhàn dễ chịu nhỉ? Ngươi không biết vợ của ngươi bị người khác ước hẹn trốn đi hay sao?” Đột nhiên Đậu Phù Dung đẩy cửa vào, ngược lại dọa Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng giật mình. Mới gặp mặt cô nương này một lần sáng nay, mà nàng đã xông xáo lao vào phòng. Tuy rằng nàng mặc nam trang, nhưng dù nói thế nào cũng là một cô nương, không hổ là bạn bè của Đường Cửu, người nào cũng mạnh bạo!
Đậu Phù Dung cười xinh đẹp tuyệt trần, tuy nói chuyện với Tống Ngạn Triệt, nhưng lại liếc mắt đưa tình với Lam Thiếu Lăng, không ngừng nhìn trộm, Lam Thiếu Lăng thấy mà sống lưng lạnh toát cả người, nổi hết cả da gà, cô nương này muốn làm gì? Không phải cô nương này bán đậu phụ sao? Không phải được mọi người gọi là Tây Thi đậu phụ sao? Nàng ta bán đậu phụ như vậy? Khó trách quán đậu phụ nhà bọn họ làm ăn được.
“Đường Cửu thì sao, Đậu cô nương, Đậu huynh, nàng đi đâu?” Tống Ngạn Triệt vô cùng bất đắc dĩ cắt đứt cái liếc mắt của Đậu Phù Dung, đề phòng tai vách mạch rừng, Đậu cô nương vừa nói ra, liền đổi giọng gọi Đậu huynh.
Đậu Phù Dung chỉ lo phạm phải háo sắc, đầu cũng không chuyển, đưa tay chỉ ngoài cửa, nói: “Rừng cây nhỏ phía sau núi, Bạch Đại Ngốc đó biết được thân phận nữ nhi của chúng ta, vốn ta và Tần Mộ Sắc ở cùng phòng, đi hẹn với Tần Mộ Sắc, ai ngờ bị Tần Mộ Sắc lườm một cái mà chân cũng mềm nhũn, vì vậy đổi sang hẹn Đường Cửu rồi, Đường Cửu nói muốn trừng trị hắn, vì vậy cùng hắn đến rừng cây nhỏ. Mặc dù Đường Cửu Sức Mạnh Vô Biên, nhưng mà...... Võ công...... Chưa...... Luyện thành...... ~”
Câu cuối cùng của Đậu Phù Dung, tiếng nói càng ngày càng nhỏ, bởi vì đã không cần thiết nói tiếp, Tống Ngạn Triệt đã nhanh chóng thổi qua bên cạnh nàng như một cơn gió. D{I;end}d)a;nl[3 q’uơyy dư]on Đậu Phù Dung chỉ cảm thấy một trận gió bên tai, sau đó ngay cả một bóng lưng của Tống Ngạn Triệt cũng không còn, biến mất như một làn khói.
Bước chân như mèo, dáng người lắc lư, Đậu Phù Dung đong đưa, đong đưa đến trước mặt của Lam Thiếu Lăng. Lam Thiếu Lăng hoảng sợ lui về phía sau từng bước, chính xác mà nói là áp lưng xuống giường lui dần về phía sau. Cô nương này dán sát như vậy, muốn làm gì? Gò má mỹ nhân ở ngay trước mắt, Lam Thiếu Lăng ngồi dậy thì không được, tiếp tục nằm cũng không phải.
Lam Thiếu Lăng chỉ đành lúng túng cười một tiếng: “Ha ha! ~ Đậu cô nương, có lời gì thì chúng ta đứng lên rồi hãy nói! Tư thế như vậy, nếu để người ta nhìn thấy, sẽ bị hiểu lầm, ngươi xem, chúng ta đều mặc nam trang như vậy thì không được đâu.”
“Vậy ta đi đổi nữ trang có được không?”
Cái này càng khiến hiểu nhầm, thay nữ trang thì Lam Thiếu Lăng hắn càng khó nói. Đưa tay đẩy ra, người ta là một cô nương, có lẽ là điều không nên. Nhưng không đẩy thì chuyện này...... Chuyện này...... Chuyện này...... Có thể làm gì bây giờ? À?! Có! “Nhị ca của ta, nhị tẩu, ý! Đường Cửu, không phải ở sau núi sao? Đậu cô nương, chúng ta cùng đi xem đi!”
“Có gì hay mà nhìn?” Đậu Phù Dung dịu dàng nói nhỏ nhẹ, giọng nói mềm như bông, Lam Thiếu Lăng nghe được mà lạnh đến buồn nôn, nổi hết cả da gà da vịt.
Lam Thiếu Lăng dứt khoát dùng võ công, lấy nội lực khẽ đánh văng Đậu Phù Dung ra, đứng dậy chạy đi, chạy nhanh như thỏ.
Đậu Phù Dung đứng tại chỗ dậm chân, cao phú soái (*) đừng chạy, bắt đầu nhảy tung tăng điên cuồng đuổi theo.
(*) cao to, giàu có, đẹp trai
“Một mỹ nữ đối thiền quyên (1), nhân gian thiên thượng lưỡng Hằng Nga(2)!” Bạch Đại Ngốc lại còn biết ngâm thơ, đọc rất rõ ràng mạch lạc. Tống Ngạn triệt núp ở phía sau cây, nhìn Bạch Đại Ngốc vươn bộ móng vừa thô vừa nặng vào chén mình, tay cào thân cây hết lần này đến lần khác, xem ra rất là khó chịu nha!
(1) thuyền quyên; xinh đẹp (tư thái, dáng vẻ) (ví với người con gái đẹp hoặc chỉ mặt trăng)
(2) hai Hằng Nga, một trên trời, một dưới trần gian (chỉ Đường Cửu)
Lam Thiếu Lăng, Đậu Phù Dung chạy tới sau đó, gia nhập vào hàng ngũ vây xem. D*ie;nd’anl{eq- uy d;o’n Lam Thiếu Lăng vì muốn tránh khỏi nữ tử hào phóng bám hắn không buông, chỉ có thể trốn cùng cây với nhị ca hắn, gương mặt nhị ca hắn tỏ rõ sự khinh bỉ, khe hở nhỏ như vậy, chen vào bên trong làm cái gì?
“Đúng vậy! Mỹ nhân, các nàng đúng là, không phải, nàng chính là trăng sáng trên bầu trời, là Hằng Nga giữa tháng! Là ai đã đưa nàng đến bên cạnh ta, ấy là minh nguyệt, minh nguyệt, minh nguyệt, ấy là sơn tuyền tươi đẹp, sơn tuyền, sơn tuyền, A í a, a í a......” Bạch Đại Ngốc này còn hát lên, học được nhạc khúc Thiên Trúc (*) à?
(*) Thiên Trúc (người Trung Quốc xưa gọi Ấn Độ)
“Giết ngươi(*)? Ta cũng không dám! Người ta là nữ nhân yếu đuối!” Đường Cửu mặt yếu ớt cộc! Người ta là thiếu nữ dịu dàng hay xấu hổ đó!
(*) Ở phần a í a bên trên, nguyên văn “sa lý oa, sa lý oa”. Sa - Tiếng rè rè, tiếng khàn (giọng), phiên âm là /shã/ giống với phiên âm của từ sát (giết) /shã/ nên Đường Cửu mới nghĩ là giết ngươi
“Ồ! Mỹ nhân của ta, lần đầu tiên gặp nàng, ta đã bị đôi mắt long lanh của nàng mê hoặc, nàng là Hằng Nga, nàng là thiền quyên, nàng là Thường Nga, nàng là tiên tử, nàng là nữ thần xinh đẹp! Ồ! Nữ thần của ta, lần đầu tiên gặp nàng, nàng đã trộm lòng của ta......”
Bạch Đại Ngốc này không có bệnh đúng không? Hoàn toàn không để ý đến Đường Cửu nói gì, đây rõ ràng là đóng kịch một mình nha! Dựa vào kế hoạch tán gái của hắn, phải ở đó biểu diễn liên tục không ngừng nghỉ mới được!
Mặt Đường Cửu xạm lại! Ê Này! Điên lên là không nói tiếng người, nàng muốn nhịn mà không được, muốn đánh người quá.
Đánh người?! Có một người còn muốn đánh người hơn nàng bây giờ. Hằng Nga. Thiền quyên. Tiên tử. Nữ thần. Bánh bao. Đều là của hắn!
Đúng! Đều là của huynh! Huynh buông tay trước đi! Nhị ca! Tay sắp gãy rồi!
Nhị huynh đệ trao đổi bằng tiếng lòng, quả nhiên tâm ý tương thông! Lam Thiếu Lăng chen vào cùng một cây với Tống Ngạn Triệt, hắn liền quyết đoán đảm đương công việc của cây. Cánh tay đã thay thế cái cây khô thành công, giờ phút này miệng Lam Thiếu Lăng to đến nỗi có thể nhét vào một quả trứng gà, không có cách nào để tay hết đau! Chẳng lẽ Tống Ngạn Triệt này đã luyện xong Long Trảo Thủ rồi?
Sau khi Tống Ngạn Triệt để ý, biết Lam Thiếu Lăng đau đớn, buông ra cánh tay thê thảm không nỡ nhìn của Lam Thiếu Lăng ra. d/I;en d{an l}e q,u.y d/on Lam Thiếu Lăng ôm cánh tay, há to miệng mà còn không dám lên tiếng, khổ sở không dứt. Khó trách Đường Cửu gọi hắn là thần kinh. Theo ánh mắt của Lam Thiếu Lăng, nhị ca hắn thật sự đúng là bị thần kinh, lão bà huynh ở đó, cũng không chạy, lại có thể kích động như thế sao? Bạch Đại Ngốc muốn trêu ghẹo Đường Cửu, để kiếp sau đi! Mà kiếp sau cũng chẳng có hi vọng!
Còn chờ Đường Cửu ra tay? Tống Ngạn Triệt này đã sớm không kiềm chế được, nhặt tảng đá lên, vèo vèo hai cái, như ném phi tiêu, đánh trúng cái mông của Bạch Đại Ngốc.
“Ai! Ai đánh ta?” Bạch Đại Ngốc che cái mông nhảy cao ba trượng.
Bạch Đại Ngốc không biết là ai, nhưng Đường Cửu biết, thầm nghĩ không chơi được nữa rồi, nhất định là tên bệnh thần kinh Tống Ngạn Triệt đã tới. Tảng đá kia ném rất chuẩn, rất có sức lực, tên Tống Ngạn Triệt này nhất định giống biểu ca Lịch Nhược Hải của nàng, trong lục nghệ am hiểu nhất là bắn tên ném thẻ vào bình rượu....
“Ngao ~!” Đường Cửu nhanh trí, giống như sói cái, gào một tiếng, khiến Bạch Đại Ngốc sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chẳng lẽ là người sói biến thân, “Má ơi, cứu mạng! Cứu mạng!” d}ie.n d;an l’e q/.u;y d-on Chạy cũng không biết chạy, Bạch Đại Ngốc vấp phải tảng đá dưới chân, bổ nhào một cái, mới ngã xuống đất, khóc vô cùng oan ức, đập đập hai tay khóc lớn hô to, gọi mẹ.
“Ngươi câm miệng cho lão nương! Lão nương nói cho ngươi biết, ta là...... Ta là...... Tiên sói, đến nhân gian rèn luyện, những người đi cùng ta đều giống vậy, bọn ngươi không nên, không được, không thể ——bất kính với chúng ta, nếu không, nếu không, ta ăn thịt ngươi!”
“Phụt! ~”
“Phụt! ~”
“Phụt! ~”
Ta ăn ngươi! Đường Cửu nghĩ gì mà nói lời ấy vậy? Ba người ẩn núp phía sau rừng cây đã cười lăn cười lộn rồi, nén cười rất là khó chịu, che miệng cố kìm nén rất là vất vả, có ý tứ nhất là Lam Thiếu Lăng và Tống Ngạn Triệt, cũng không phải che miệng của mình, mà là miệng của đối phương! Hai huynh đệ này thật là ăn ý, lại đến độ che miệng cho đối phương! Đậu Phù Dung ở một bên vô cùng ước ao ghen tị, tại sao giữa nàng và Lam Thiếu Lăng lại cách một Tống Ngạn Triệt chứ? Cơ hội tốt biết bao?
“Đừng ăn ta, đừng ăn ta, đừng ăn ta! Ta biết sai rồi, cô nãi nãi. Không phải, sói nãi nãi, ta đây cũng không dám chọc giận ngươi nữa, cũng không dám chọc giận bạn bè của ngươi, các ngươi cứ tu luyện ở đây cho tốt, tiểu nhân ta sẽ lăn, lăn!” Bạch Đại Ngốc ngồi dưới đất vung tay loạn xạ, sau đó liền lăn một vòng chạy, chạy trốn rất mau!
Đường Cửu đợi đến khi Bạch Đại Ngốc chạy không còn tăm hơi, ngửa cổ một cái, hắng giọng, hô: “Mấy tên kia, còn không ra!”
“Ha ha...... Ha ha...... Nhị tẩu!”
“Biểu muội!”
Tiếng kêu này, lại thừa ra hai giọng nói, hai người Biệt Tiêu Tuyết và tiểu tử Lịch Nhược Hải này đến đây lúc nào?
“Còn có!” Đừng tưởng rằng hai người này là thu hoạch ngoài ý muốn. Có người đã đi ra,ddieenxdafnleequsyddoon những người vây xem náo nhiệt khác cũng không phải ra nữa, không thể nào, một người cũng đừng nghĩ có thể chạy được!
Lam Thiếu Lăng: “Hắa ha! Nhị tẩu!”
Đậu Phù Dung: “Cửu nhi!”
Tống Ngạn Triệt: “Bà điên!”
Đối mặt với tên gọi yêu của Tống Ngạn Triệt, Đường Cửu bày tỏ vẻ không dám nhận: “Chuyện gì? Đồ thần kinh?”
“Ngươi nên gọi là chàng điên! Bà điên, chàng điên, thật là xứng đôi! Ngươi nói đúng không!” Tống Ngạn Triệt tiến lên, cợt nhả, bắt đầu mồm mép bịp người.
“Ngươi!” Chống nạnh trợn mắt, không có chút tác dụng gì! Tống Ngạn Triệt người ta vốn không sợ hãi nha!
Vợ chồng nhà người ta hai mồm mép bịp người, vô cùng ân ái, những người khác vẫn nên mau mau tránh thôi. Lịch Nhược Hải, Biệt Tiêu Tuyết, Lam Thiếu Lăng, Đậu Phù Dung, hai người thành một đôi, trốn nhanh!
Mặc dù Lam Thiếu Lăng không tự nguyện, cùng Đậu Phù Dung tạo thành một đội rời đi, thật là muốn lấy mạng hắn mà, cô nương này lúc nào cũng sẵn sàng bổ nhào vào hắn. Lam Thiếu Lăng cảm thấy mình rất là nguy hiểm. Cứ bị người như vậy nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, Lam Thiếu Lăng không hề cảm giác an toàn nào. Đáng thương cho hắn, đường đường là nam nhi bảy thước, lại bị một cô nương dọa sợ đến như vậy. Chỉ là, điều này cũng không thể trách hắn nha? Vị này Đậu cô nương này vô cùng mạnh bạo.
“Huynh nhìn bọn họ một chút xem!” Tiểu nha đầu Biệt Tiêu Tuyết này, từ sau khi thân thể tốt lên, càng ngày càng tinh quái, còn cười Lam Thiếu Lăng. Lịch Nhược Hải nhìn khuôn mặt quẫn bách囧 của Lam Thiếu Lăng, cùng Đậu Phù Dung không ngừng quấn quanh, cười không nói.
Vị tiểu muội muội Đậu gia, một lòng muốn câu con rùa vàng về làm rể. Hôm nay gặp được Lam Thiếu Lăng vừa có tiền, anh tuấn lại còn nhà giàu, không dùng thủ đoạn mạnh mẽ để câu được, há lại chịu từ bỏ ý đồ? Chỉ là phương pháp kia cũng quá đáng sợ rồi, nhìn Lam Thiếu Lăng sợ tới mức chỉ hận bây giờ không được lên trời xuống đất, lập tức trốn đi mà xem.