Sau khi Tống phu nhân và Tần Mộ Sắc đỡ Biệt Tiêu Tuyết, cha của Lam Thiếu Lăng là Lam Thiếu Phó không biết võ công, nhưng biết cái gì gọi là đạo nghĩa, huynh đệ con cháu của hắn đều ở đây, hắn sẽ không đi đâu, không giống những tân khách chạy tứ tán, không có chút can đảm. Không biết võ công tất nhiên sẽ không lên rước lấy phiền.
Tái Kim Hoa nhìn cả đám tiểu bối mài đao sèn soẹt, ngông cuồng khinh bỉ cười một tiếng, "Tiểu bối ngu ngốc, nếu muốn đến chịu chết, ta sẽ giúp các ngươi."
"Đừng!" Thiết Trung Nhạc kêu đừng đã quá chậm.
Chỉ thấy Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng, Thượng Quan Hành, Lịch Nhược Hải mang binh khí tiến lên, bắt đầu đánh nhau với Tái Kim Hoa, đánh cho trời đất mù mịt, chỉ một thoáng mà bên trong nhà đã bừa bộn, nói chuẩn xác là vô cùng bừa bãi. Mới vừa rồi các tân khách chạy tứ tán, đã xô ngã rất nhiều bàn ghế trong sảnh, lụa hồng bay tán loạn, trong nháy mắt hỉ đường trở thành chiến trường.
Tái Kim Hoa quả nhiên ác độc, đánh nhau với bốn vị tiểu bối. Nếu đánh quang minh chính đại thì cũng không dễ bị thua, nhưng lão yêu bà này lại rất thích sử dụng ám chiêu.ddl,equd Phi Ưng tiêu vừa ra, tiêu liền bay về phía đám người Tống phu nhân đang núp ở phía sau chữa thương cho Biệt Tiêu Tuyết.
Tần Mộ Sắc cũng không phải ngồi không, Tống phu nhân có thể chết, nhưng không phải hiện tại, người này là của nàng, không tới phiên này lão yêu bà này ra tay. Ống tay áo đỏ rực vung lên, nhanh chóng ngăn cản công kích của Phi Ưng tiêu, chỉ thấy Phi Ưng tiêu này đều cùng đâm vào cây cột cũng như lửa đỏ.
Thiết Trung Nhạc thấy Tái Kim Hoa đánh về hướng Tống phu nhân, vô cùng lo lắng, sốt ruột. Nhưng hai chân cứ mềm nhũn vô lực, đại huyệt quanh thân, kỳ kinh bát mạch vô cùng đau nhức, cả người giống như bị ngàn đao kiếm, vô số kim châm cùng đâm xuống.
Cảm giác khổ sở không chịu nổi khiến Thiết Trung Nhạc không cách nào đứng dậy, chỉ có thể lấy kiếm chống trên mặt đất, nửa quỳ dưới đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng, cái bộ dáng này của cảm giác, thật sự khiến Tái Kim Hoa phân tâm.
Tái Kim Hoa là một nữ ma đầu, mạng người trong mắt bà chỉ như rơm rác, nhưng trên đời này có hai người khiến bà không cần tính mạng. Cho dù là bọn họ hành hạ lẫn nhau, bà cũng nguyện ý cứ dây dưa tiếp tục như vậy cho tới trời tàn đất kiệt. Một người là người bà yêu suốt đời Thiết Trung Nhạc, là Việt ca ca vì yêu mới sinh hận, là kiếm khách không dùng tên thật hành tẩu trên giang hồ.
Một người khác là nhi tử của bà, Tống Ngạn Lãng. Bà để nhi tử mình mang họ Tống, còn tương tự như tên Tống Ngạn Triệt, ý tứ rõ ràng là, đứa bé này là con của Tống Việt, là người Tống gia danh chánh ngôn thuận, ai không biết thì không được.
Nhìn thấy Thiết Trung Nhạc khổ sở không chịu nổi giãy giụa trên mặt đất, Tái Kim Hoa đồng thời bắn ra nhiều phi tiêu, ngăn đám người Tống Ngạn Triệt, phi thân tới trước người Thiết Trung Nhạc, "Việt đại ca, huynh không sao chứ!"
Thiết Trung Nhạc sắc mặt trắng bệch, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống trên sàn nhà lạnh như băng.d;d,l,qd Vốn hôm nay hắn tới là đẻ chuộc tội, vốn hắn định yên lặng tham gia xong lễ thành hôn của Lịch Nhược Hải và Biệt Tiêu Tuyết, sau đó lấy danh nghĩa sư phụ ở lại bên cạnh Lịch Nhược Hải.
Hắn định lấy phương thức giống như với phụ thân Lịch Trung Thiên của Lịch Nhược Hải, cùng Lịch Nhược Hải quyết đấu, thua dưới tay Lịch Nhược, trả lại hết vinh dự cho Lịch gia. Bây giờ làm sao có thể trả lại được, đáng tiếc tất cả đều không kịp rồi, "Nhược Hải, Tiêu Tuyết ta xin lỗi các ngươi, tranh cường háo thắng cuối cùng hại người hại mình. Triệt nhi, cha xin lỗi, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh con làm bạn cùng con lớn lên, cha......"
"Ngươi đừng nói, đừng nói, Việt đại ca! Tống Việt! Đừng chết! Đừng chết!" Tái Kim Hoa ôm Thiết Trung Nhạc khóc rống không thôi.
Thiết Trung Nhạc cố một hơi cuối cùng: "Kim hoa, đừng sai lầm nữa, cố chấp nữa cũng vô ích. Đời người, đến cuối cùng, đến cuối cùng, những chuyện đúng sai phải trái ưu khuyết điểm hóa thành bụi đất." d,dl.q,d Thiết Trung Nhạc chậm rãi quay đầu, nhìn ánh mắt rưng rưng của Tống phu nhân, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Kính nhi......" Liền qua đời, hơi thở dần dần biến mất.
"Cha!" Cha, một tiếng cha này, cuối cùng Tống Ngạn Triệt cũng nói ra, nhưng Tống Việt cũng không nghe được nữa. Tống Ngạn Triệt chợt nhớ tới, hai mươi năm qua, hắn chưa từng gọi tên cha, có lẽ hắn đã từng gọi, chỉ là hắn không nhớ rõ, cha hắn rời nhà khi hắn còn quá nhỏ.
Tống Ngạn Triệt chưa bao giờ dám thừa nhận Thiết Trung Nhạc, hắn sợ nếu nhận, cha không có, ngay cả sư phụ cũng không có. Hắn cũng sợ, có cha mà mất đi nương. Tống Ngạn Triệt nhìn phụ thân xa lạ lại quen thuộc trước mắt, cúi xuống rơi lệ, thổn thức, hắn hối hận, đáng ra nên nhận nhau. Nếu không phải do mình thiếu quyết đoán, gia đình hắn đã hưởng hạnh phúc sum vầy rồi.
"Kính nhi? Kính nhi! A ha ha ha...... Đến cuối cùng ngươi vẫn kêu tên tiện nhân này, Tống Việt, ta hận ngươi! Hận ngươi! Ô ô ô...... Ha ha ha...... Ô ô......" Đối mặt với việc Tống Việt chết đi, Tái Kim Hoa hoàn toàn điên rồi, cuồng loạn, điên cuồng gầm thét.
Cùng so sánh, Tống phu nhân tuy đau lòng, nhưng lại tỉnh táo rất nhiều. Bà vốn tưởng rằng mình hận Tống Việt, nhưng thì ra là không phải vậy, hiện tại Tống Việt chết rồi, lòng của bà lại trở nên buồn bã, thì ra là hơn nửa đời này, bà vẫn đợi người đàn ông này trở lại. Hắn trở lại, nhưng hắn lại chết. Từ đây, trái tim của Tống phu nhân cũng trở nên trống rỗng, hơn nửa đời đến tột cùng cũng cố chấp vì người đàn ông này, cố chấp cả đời nhưng không hề hối hận.
Tống phu nhân cố chấp, còn có một người nữa là Tái Kim Hoa. Tái Kim Hoa căm phẫn đứng lên, gào to rống lớn, gần như bị điên: "Là ngươi, là ngươi! Là ngươi hại chết Tống Việt, là ngươi!"
Tái Kim Hoa điên lên liền muốn đại khai sát giới, Phi Ưng tiêu cùng bắn ra, như mưa to xối xả bay về phía mọi người. Lịch Nhược Hải, Lam Thiếu Lăng lui về phía sau mấy bước, lui tới trước người đám người Tống phu nhân, Lam Thiếu Phó, Biệt Tiêu Tuyết, thi triển công phu, lấy kiếm ngăn tiêu.
Tống Ngạn Triệt cùng với kẻ giả dối Thượng Quan Hành đấu với Tái Kim Hoa. Đường Cửu xem cảnh tượng rối loạn này cùng bốc phát một lúc, trừ nàng ra, ai cũng bận việc của mình, nên cũng tiến lên! D;iend.anle.qdon Cầm theo bình hoa lớn, Đường Cửu liền xông lên, cứ giơ bình hoa cao tới nửa người đập xuống như vậy, nhưng không đập vào Tái Kim Hoa, mà ra sức đánh đầu Thượng Quan Hành.
Nhất thời đầu Thượng Quan Hành liền mở ra hoa."Nhị tẩu, tẩu làm gì đấy? Đập về phía nào thế?" Lam Thiếu Lăng cả kinh hít vào một hơi lạnh, nếu không phải hắn vội vàng che chở cha hắn, hắn cũng sẽ không lui trở về, cũng sẽ không đại ca gặp vận rủi. Nhị tẩu à! Đối đầu kẻ địch mạnh, cũng không cần xông lên để khiến người thêm phiền đâu!
Tống Ngạn Triệt trong lòng thổn thức không dứt, ngốc đệ đệ của hắn, không nhìn ra đây là Thượng Quan Hành cố ý đụng vào, giả bộ sao! Thông não đi.
Đường Cửu vội vàng tiến lên, đỡ Thượng Quan Hành, Thượng Quan đại ca dài, Thượng Quan đại ca ngắn, lại để mình Tống Ngạn Triệt cho Tái Kim Hoa. Đáng thương cho Tống Ngạn Triệt một mình đối địch, Lịch Nhược Hải và Lam Thiếu Lăng sẽ không tới đây, sẽ xảy ra án mạng đấy. d;aiendanl,eqluydôn Tái Kim Hoa đã từng là nữ nhi của võ lâm minh chủ, võ công bà ra sao, bà đã bao nhiêu tuổi, võ công của hắn thế nào, hắn mới bao nhiêu tuổi, Tống Ngạn Triệt sao có thể là đối thủ của bà.
Nếu Tống Ngạn Triệt đến tuổi tương tự của Tái Kim Hoa, có lẽ tu vi võ học sẽ vượt qua bà, nhưng hôm nay gừng càng già càng cay, chắc chắn hắn không phải đối thủ của Tái Kim Hoa. Đang lúc Tái Kim Hoa muốn đoạt trường kiếm trong tay Tống Ngạn Triệt, giết Tống Ngạn Triệt.
Tống Ngạn Triệt cái khó ló cái khôn, nhìn Thiết Trung Nhạc nằm ở một bên, hô to một tiếng "Cha!" Tái Kim Hoa nhất thời phân tâm, Tống Ngạn Triệt thừa cơ lợi dụng, trường kiếm vung lên, đánh về chỗ yếu của Tái Kim Hoa. Tuy Tái Kim Hoa tránh thoát, nhưng lại làm rách váy bà.
"Đại mỹ nhân! Dầu dì bà cũng là thứ mẫu của ta, hôm nay quần áo xốc xếch ở trước mặt ta, còn nhìn ta như vậy, không được hay đâu? Xương ----- cốt ----- cha ----- ta ----- chưa ----- lạnh ----- đâu" Bây giờ Tống Ngạn Triệt lại giở trò bịp bợm, đánh không lại liền bắt đầu ra vẻ, trường kiếm chỉ thẳng ngực Tái Kim Hoa.
Ngay lúc đó, Lam Thiếu Lăng, Lịch Nhược Hải tiến lên, một người đánh bên trái, một người đánh bên phải, Tống Ngạn Triệt đánh chính diện. Sau khi đánh một hồi, Tái Kim Hoa dần dần lép vế. Không vì cái gì khác, cũng bởi vì tiểu tử Tống Ngạn Triệt kia miệng không sạch sẽ, khiến Tái Kim Hoa giận đến tinh thần tan rã, không thể tập trung tinh thần.
Mặc dù Tống Ngạn Triệt cũng cảm thấy có lỗi với cha mình nhưng nếu hắn không nói như vậy, chỉ sợ là căn bản không thắng được Tái Kim Hoa, đến lúc đó bọn họ đều phải chết!
Đang từ từ chiếm được lợi thế, đột nhiên Đường Cửu xông lại, cầm kiếm của Thượng Quan Hành, đâm trúng chỗ yếu của Tái Kim Hoa, đâm xuyên qua thân thể. Tái Kim Hoa trúng kiếm bỏ mình, trước khi chết, thê lương kêu tên Tống Việt. Từ từ bò hưvề phía Tống Việt, đáng tiếc cuối cùng cũng không thể cầm tay của hắn, chỉ kém một chút như vậy, đã chú định kiếp này bọn họ vĩnh viễn không thể tiến gần nhau hơn.
Tuy là gang tấc, cũng là chân trời! Suốt cuộc đời Tái Kim Hoa, cũng không thể được như ước nguyện, nắm tay Tống Việt đến chân trời góc biển, nắm tay suốt đời.
"Ta...... Ta...... Ta giết người?...... Giết người!" Đường Cửu không dám tin hoảng sợ nhìn hai tay của mình, càng thêm không thể tin nhìn Thượng Quan Hành. D;iend;an Là Thượng Quan Hành đẩy nàng tới, Thượng Quan Hành bảo nàng cầm kiếm của hắn lên, nàng cũng không nghĩ nhiều liền làm theo, ai ngờ mới vừa cầm bội kiếm của Thượng Quan Hành lên, nàng liền cảm thấy một sức mạnh không biết tên đẩy nàng lên phía trước, đợi đến lúc nàng phản ứng lại, Tái Kim Hoa đã chết trước mặt nàng.
"Người đâu! Bắt tội phậm giết người này cho cho ta!" Không sớm không muộn, Kinh Triệu Doãn đột nhiên mang theo quan binh tới cửa viếng thăm, bắt thủ phạm là Đường Cửu đi. Tống Ngạn Triệt tất nhiên không chịu, chẳng đoái hoài cái gì, muốn ngăn trở quan binh bắt người.
May mà Lam Thiếu Lăng ngăn lại, giữ lấy tay nhị ca hắn, Lịch Nhược Hải cũng lên trước giành lại bội kiếm của Tống Ngạn Triệt. Nếu ngăn nha môn bắt người, chỉ sợ Tống Ngạn Triệt cũng bị bắt nốt. Tống Ngạn Triệt cảm xúc bất thường, rất muốn đánh nhau, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể mặc kệ Lam Thiếu Lăng và Lịch Nhược Hải giữ chặt hắn.
"Đại nhân, bên này còn có một người chết." Tiểu quan quân ở một, thấy Thiết Trung Nhạc nằm trên mặt đất, vội vàng hướng về Kinh Triệu Doãn Bạch đại nhân bẩm báo.
Kinh Triệu Doãn nhìn người trên đất một chút, rồi lại nhìn Đường Cửu nói: "Đây cũng là ngươi giết?"
Giờ phút này Đường Cửu đã như xác chết, nào biết trả lời vấn đề gì, chỉ ngây ngốc đần độn quay đầu lại nhìn Thượng Quan Hành. Ở trong mắt nàng, Thượng Quan Hành rất mơ hồ, nàng không nhìn rõ được cảm xúc trên mặt hắn lắm, hình như ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc, không có bất kỳ cảm giác gì, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu tình gì. Thượng Quan đại ca này thật là lạnh lẽo, khác hắn với Thượng Quan đại ca ấm áp, dịu dàng tỉ mỉ mà nàng bình thường biết, không giống một chút nào.
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
“Ai ~! Ai ai ai ~! Không thể chết được, không thể chết được! Muốn chết cũng là lão già ta chết!” Lúc Lịch Nhược Hải giơ đao tự vẫn, Thiết Trung Nhạc đột nhiên phi thân xuất hiện, đã vượt lên trước một bước đánh rơi đao nhọn trong tay Lịch Nhược Hải xuống.
Tống Ngạn Triệt thấy đao nhọn rơi xuống đất, mới thở phào nhẹ nhõm, lão già không đến, hắn cũng sẽ tiến lên, chỉ là lão già này đến đây, chỉ sợ mẫu thân hắn sẽ càng thêm tức giận, Tống gia càng ngày càng loạn rồi.
Đường Cửu thấy có người người khác đến giúp, cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng chưa từng thấy vị đại thúc này, nhưng nhìn ánh mắt của Tống Ngạn Triệt, có lẽ quen biết vị đại thúc này, mà trong mắt của Tống phu nhân cũng khiếp sợ như thế.
Đợi chút, tại sao Tống phu nhân lại đứng lên, mới vừa rồi còn yếu ớt uể oải mà. Dĩ nhiên bà có thể đứng lên rồi, màn kịch này mới bắt đầu, mới chỉ diễn đến trận thứ hai mà thôi, Tống phu nhân là một trong những nhân vật chính, sao có thể không đứng dậy được? Tần Mộ Sắc còn bảo đảm tinh thần của Tống phu nhân còn gấp trăm lần tinh thần của long mã!
Đường Cửu thấy, chẳng biết lúc nào Tần Mộ Sắc chạy tới sau lưng Tống phu nhân, tiếp theo tại lúc mọi người không chú ý, âm thầm lấy chưởng lực làm cái gì đó với Tống phu nhân?
Đường Cửu so có thể nhìn ra được cách thức trong này, Tần Mộ Sắc đã giải độc cho Tống phu nhân Độc là do nàng hạ, cũng là nàng giải, tất cả đều là màn kịch hay, màn kịch liên tiếp ngày hôm nay. Tần Mộ Sắc thật sự rất muốn khuyên các vị khán giả đừng nóng lòng như vậy, cứ từ từ xem thôi. Vở kịch này có bẫy trong bẫy, án trong án, rất đặc sắc!
“Sư phụ!” Lịch Nhược Hải cúi đầu, rất là ủ rũ, “Sư phụ mặc kệ ta đi! Vốn là ta nên trả lại khoản nợ này. Cha ta nợ Biệt gia, ta cũng nợ Tiêu Tuyết, ta chỉ có lấy cái chết tạ tội!” Dứt lời, liền nhặt cây đao trên đất lên định tự vẫn lần nữa.
“Ai ai ai...... Ngươi hiểu rõ chứ? Ngươi sẽ chết, ngươi sẽ chết đấy, đây chính là quỷ chết oan đó!” Thiết Trung Nhạc vội vàng tiến lên lần nữa, ngăn cản Lịch Nhược Hải làm chuyện điên rồ. “Tiêu tuyết, ngươi nhẫn tâm nhìn người ngươi yêu chết thảm hay sao? Ngươi chưa biết rõ mọi chuyện, lại buộc Lịch Nhược Hải tự sát, ngươi có thể nhẫn tâm thế sao? Dầu gì cũng đã từng động lòng, ngươi hãy nghe dượng khuyên một câu có được hay không?”
Dượng?! Ở đây trừ mấy người hiểu rõ mọi chuyện, còn lại đều kinh ngạc không dứt.
“Lão già không biết xấu hổ kia, ngươi là dượng của ai!” Thiết Trung Nhạc tự xưng là dượng, hoàn toàn chọc giận Tống phu nhân. Dượng của Biệt Tiêu Tuyết không phải là tướng công của Tống phu nhân hay sao. Những người không biết nội tình đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau, bàn luận xôn xao. Tống Việt không phải đã sớm chết rồi sao?
Người lớn tuổi ở đây, hơn nữa còn quan hệ nhiều đời với Tống Việt là phụ thân của Lam Thiếu Lăng, thân như huynh đệ. Ông tin chắc rằng người trước mắt tuy có diện mạo tuấn lãng giống Tống Việt, nhưng không phải là Tống Việt. Nếu Tống Việt đến tuổi này, cũng sẽ có phong phạm như vậy, nhưng ngũ quan này cũng không phải Tống Việt, dù một người đã trải qua mấy năm, cũng không thể thay đổi hoàn toàn, không có chút dấu vết nào của ngày xưa như vậy.
“Nương!”
“Ngươi đứng ở một bên cho ta, đợi xử lý xong những chuyện này ta sẽ trừng phạt ngươi!” Tống phu nhân lạnh lùng quát Tống Ngạn Triệt lui, mới vừa rồi lúc Tống Ngạn Triệt định đoạt đao của Biệt Tiêu Tuyết, Tống phu nhân liền nhìn ra, Tống Ngạn Triệt biết võ công. Thân hình kia bước chân không thể quen thuộc hơn được nữa, là võ công Tống Việt học ở Thiếu Lâm. Vậy mà tiểu tử Tống Ngạn Triệt này lại gạt bà học võ cùng cha nó. Lúc nào thì nó biết cha nó còn sống.
“Kính nhi, bà cần gì phải trách Triệt nhi, là ta vẫn gạt bà và nó, len lén truyền thụ võ nghệ cho nó. Lúc đầu nó cũng không biết thân phận của ta, sau cũng không biết lúc nào thì đoán được.” Tống Việt nhìn Tống phu nhân thở dài, nhẹ nhàng gọi khuê danh của Tống phu nhân, chậm rãi giải thích, không có một chút hốt hoảng nào, nhưng trong giọng nói tràn đầy áy náy.
“Ngươi là du côn vô lại từ đâu tới, cút ra ngoài cho ta, phu quân ta đã sớm qua đời nhiều năm rồi. Người đâu, bắt hắn đuổi ra ngoài cho ta.” Tống phu nhân thật sự tức giận đến hồ đồ, lấy bản lĩnh của Tống Việt, há gia đinh bình thường có thể đuổi đi ra.
Bọn gia đinh tiến lên cũng chỉ là tự tìm khổ, Tống Việt vừa động chân khí, bọn gia đinh liền cùng nhau cầm gậy gộc đã bị hỏng đi ra ngoài.
“Kính nhi, bao năm không thấy, bà vẫn không chịu tha thứ cho ta.” Bàn tay Tống Việt nhẹ nhàng đưa lên bên mặt, xoạt một tiếng, kéo tấm mặt nạ xuống, mọi người thấy rõ tướng mạo phía sau, cái miệng vốn đã không ngậm được giờ còn mở to hơn nữa. Trời ơi! Gặp quỷ rồi! Thật sự là lão già Tống Việt kia, không phải đã chết rồi sao?
Thật đúng là gừng càng già càng cay, hai cây gừng già vừa xuất mã, gừng nhỏ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh. Mới vừa rồi còn la hét muốn tự sát, giết người, giờ tất cả đều yên tĩnh, cũng trừng lớn miệng giống nhau, nhìn Tống phu nhân và Tống lão gia, cải tử hoàn sinh, kỳ thật!
Kỳ cái gì chứ? Vốn cũng chưa chết mà? Tống Việt thở dài một hơi thật sâu, nói từng chuyện năm đó ra, thuận tiện hóa giải thù hận của hai người Biệt Tiêu Tuyết và Lịch Nhược Hải. Bọn họ vốn đều là người vô tội, tất cả đều bởi vì hắn mà ra. “Tội nghiệt! Oan nghiệt!”
Nhiều năm trước kia, Tống Việt ở trong nhà không an phận, bởi vì lúc trẻ thân thể yếu đuối, được cha mẹ đưa tới Thiếu Lâm tập võ, sau khi học xong thì trở về nhà, lấy vợ là Lâm thị, những ngày sau này cũng coi như tiêu diêu tự tại. Cha của Tống Việt của cũng chính là ông nội Tống Ngạn Triệt, vẫn còn ở trong triều tìm cách đào ngũ cho hắn, nhưng Tống Việt chỉ muốn nổi danh trên giang hồ, sống ở chùa nhiều năm, không thể khiến Tống Việt tu tâm dưỡng tính, ngược lại dâng lên lòng mong ước hướng về giang hồ.
Ra khỏi chùa, trở về nhà lấy vợ sinh con, hoàn thành từng bước một. Lúc đó Tống Việt đang tuổi phong nhã hào hoa, sao có thể chịu an an ổn ổn sống một đời như vậy. Ở trong mắt người khác đó là an ổn, cầu xin cũng cầu không được những ngày phú quý. Còn ở trong mắt Tống Việt lúc còn trẻ, đó là phí hoài năm tháng.
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ một chút, không dám hành động thực tế gì mãi đến khi Hầu Quân Tập, Tiết Vạn Quân bình định loạn Cao Xương, Tống Việt cũng ở trong quân làm một tiểu tham tướng. Sau khi thiết huyết nam nhi dâng lên, há có thể nói dập tắt là dập tắt, vốn muốn cả đời đền nợ nước.
Nhưng mà sau khi bình định loạn Cao Xương, không được mấy năm, Hầu Quân Tập, Tiết Vạn Quân liên tiếp hoạch tội, Hầu Quân Tập và thái tử Lý Thừa Can mưu phản vốn đáng chết, nhưng Tiết Vạn Quân cũng thật là, ngồi ở trong ngục, buồn giận mà chết, chết oan uổng.
Dưới lúc nản lòng thoái chí, suy nghĩ bước chân vào giang hồ lại dâng lên trong lòng Tống Việt lần nữa. Phụ thân của Lam Thiếu Lăng vốn cũng là một tiểu mưu sĩ trong quân đội, quan hệ rất tốt với Tống Việt và Tiết Vạn Quân. Sau khi trải qua chuyện này, cũng nhàn rỗi ở nhà, làm một Quận mã gia tiêu dao khoái hoạt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Việt không có cửa đền nợ nước, cuối cùng không kềm chế được rung động trong lòng, vài lần len lén rời nhà, bắt đầu cuộc hành trình bước chân vào giang hồ. Lấy tên tuổi Thiết Trung Nhạc lang bạt trên giang hồ. Mới đầu Tống phu nhân yêu phu quân cũng sốt ruột, cũng giúp gạt, sau lại bởi vì cha mẹ của Tống Việt đắm thuyền ngoài ý muốn, sau ba tháng giữ đạo hiếu, Tống Việt càng thêm không chút kiêng kỵ xông xáo giang hồ, cả năm cũng không về nhà, ngay cả Tống Ngạn Triệt ra đời hắn cũng không ở bên cạnh Tống phu nhân, tình cảm của Tống phu nhân cũng càng ngày càng nhạt.
Cho đến một ngày, Thiết Trung Nhạc gặp được Tái Kim Hoa, một nữ nhân lòng dạ rắn rết, Tần Mộ Sắc so với vị lão yêu nữ này, quả thực là gặp sư phụ. Lúc còn trẻ, dung mạo Tái Kim Hoa như thiên tiên, là nhi nữ của chưởng môn Phi Ưng Môn, rất giỏi phi tiêu ám khí. Yêu Tống Việt từ cái nhìn đầu tiên, nhưng Tống Việt đã có thê thất, cầu xin không được liền nghĩ kế độc.
Ép Tống Việt không thể không rời khỏi Tống gia, có nỗi khổ không thể nói, có lời không thể nói. Đầu tiên Tái Kim Hoa là cổ vũ Tống Việt gia nhập Thiết Kiếm Môn, tuy Tống Việt đồng ý, nhưng lại bị các danh kiếm ở Thiết Kiếm Môn hấp dẫn níu giữ bước chân.
Tống Việt không bị khuôn mặt đẹp của Tái Kim Hoa mê hoặc, nhưng ở trên giang hồ, nhiều bằng hữu thì hơn nên Tống Việt chưa từng nói những lời nghiêm khắc, chuyện này cũng khiến Tái Kim Hoa càng không từ bỏ ý định. Chính vì nàng thích bộ dáng nghiêm trang này của Thiết Trung Nhạc. Sau đó Tống Việt cho rằng Tái Kim Hoa đã bỏ ý niệm đối với hắn, càng coi Tái Kim Hoa là hồng nhan tri kỷ, ngay cả tên thật của mình cũng nói cho Tái Kim Hoa.
Từ đó Tái Kim Hoa không còn gọi Thiết đại ca nữa mà là Việt ca ca, Việt ca ca. Mặc dù Tống Việt cảm thấy buồn nôn, nhưng vẫn tốt hơn gọi Tống đại ca, cứ để Tái Kim Hoa gọi Việt đại ca là được rồi. Ngày ấy, khóe miệng Tái Kim Hoa hiện lên nụ cười hả hê, khi Tống Việt hoàn toàn tin tưởng nàng, chính là lúc nàng sắp lấy được Tống Việt.
Nàng dẫn Tống Việt đi xem kiếm khách lúc ấy tên nổi như cồn, thiên hạ đệ nhất kiếm Lịch Trung Thiên tỷ võ quyết đấu, dấy lên quyết tâm khiêu chiến Lịch Trung Thiên của Tống Việt. Lúc này, vì lòng cầu thắng bức thiết trong lòng, cuối cùng Tống Việt cũng gia nhập Thiết Kiếm Môn, chính thức lấy tên tuổi Thiết Trung Nhạc bái nhập làm đệ tử của Chưởng môn Thiết Kiếm Môn lúc đó, trở thành đệ tử Thiết Kiếm Môn.
Cùng lúc Tống Việt khổ luyện kiếm thuật thì Tái Kim Hoa nỗ lực lót đường vì hắn. Đầu tiên là hạ độc hại nhi tử của Lịch Trung Thiên, cũng chính là Lịch Nhược Hải, khiến hắn hôn mê bất tỉnh. Đối với căn bệnh của Lịch Nhược Hải, các đại phu cũng bó tay hết cách, khi Lịch Nhược Hải sắp hồn về trời ôm theo nỗi thống hận, Tái Kim Hoa phái thủ hạ đến Lịch gia.
Thủ hạ này giả trang làm thầy lang trên giang hồ, báo cho Lịch Trung Thiên, chỉ có dạ minh châu Nam Hải mới có thể cứu mạng của nhi tử hắn, mà viên dạ minh châu này phải là bảo bối hiếm có, lớn như hai quả đấm mới được.
Lịch Trung Thiên là người rất hào hiệp trên giang hồ, lại phát lệnh treo giải thưởng trên giang hồ, đáng tiếc cuối cùng cũng không thu hoạch được gì, mắt thấy sắp đến lúc Lịch Nhược Hải qua đời. Tái Kim Hoa che mặt lấy thân phận của hắc y nhân báo cho Lịch Trung Thiên. Biệt gia ở Từ Châu có một viên dạ minh châu, là quà tặng mà Biệt lão gia chuẩn bị cho nữ nhi tròn ngày. Từ Châu cách Lịch gia vài ngàn dặm, mặc dù Lịch Trung Thiên rất không rõ tại sao nữ tử che mặt này tìm được dạ minh châu, nhưng bởi vì nóng lòng cứu con nên hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, mang theo ngân lượng lên đường.
Đương nhiên Tái Kim Hoa biết Biệt gia có viên dạ minh châu hiếm thấy này. Vốn là nàng phái người ở Nam Hải bán cho Biệt lão gia, chỉ vì nàng biết Biệt lão gia là phu quân của chị vợ Tống Việt. Nếu Biệt phu nhân và người phụ nữ kia là người một nhà, nếu Tái Kim Hoa có thể lợi dụng cũng sẽ không buông tha. Có liên quan đến người đàn bà kia, nàng đều không tha.
Ghen tỵ khiến người điên cuồng, Tống Việt cũng không có bao nhiêu tình ý với phu nhân hắn, nhưng hắn biết rõ mình cả ngày không ở nhà đã rất có lỗi với Tống phu nhân và con thơ Tống Ngạn Triệt rồi. Tống phu nhân một mình chống đỡ Tống gia không dễ, cho nên hắn không thể phản bội Tống phu nhân. Ngay cả trong lòng Tống Việt có chút tình cảm với Tái Kim Hoa, nhưng vẫn luôn không chịu tiến lên một bước, điều này cũng khiến cho Tái Kim Hoa càng thêm điên cuồng, yêu hận đan xen, khiến nàng hoàn toàn biến thành một nữ ma đầu
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Sau khi Tống phu nhân và Tần Mộ Sắc đỡ Biệt Tiêu Tuyết, cha của Lam Thiếu Lăng là Lam Thiếu Phó không biết võ công, nhưng biết cái gì gọi là đạo nghĩa, huynh đệ con cháu của hắn đều ở đây, hắn sẽ không đi đâu, không giống những tân khách chạy tứ tán, không có chút can đảm. Không biết võ công tất nhiên sẽ không lên rước lấy phiền.
Tái Kim Hoa nhìn cả đám tiểu bối mài đao sèn soẹt, ngông cuồng khinh bỉ cười một tiếng, "Tiểu bối ngu ngốc, nếu muốn đến chịu chết, ta sẽ giúp các ngươi."
"Đừng!" Thiết Trung Nhạc kêu đừng đã quá chậm.
Chỉ thấy Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng, Thượng Quan Hành, Lịch Nhược Hải mang binh khí tiến lên, bắt đầu đánh nhau với Tái Kim Hoa, đánh cho trời đất mù mịt, chỉ một thoáng mà bên trong nhà đã bừa bộn, nói chuẩn xác là vô cùng bừa bãi. Mới vừa rồi các tân khách chạy tứ tán, đã xô ngã rất nhiều bàn ghế trong sảnh, lụa hồng bay tán loạn, trong nháy mắt hỉ đường trở thành chiến trường.
Tái Kim Hoa quả nhiên ác độc, đánh nhau với bốn vị tiểu bối. Nếu đánh quang minh chính đại thì cũng không dễ bị thua, nhưng lão yêu bà này lại rất thích sử dụng ám chiêu.ddl,equd Phi Ưng tiêu vừa ra, tiêu liền bay về phía đám người Tống phu nhân đang núp ở phía sau chữa thương cho Biệt Tiêu Tuyết.
Tần Mộ Sắc cũng không phải ngồi không, Tống phu nhân có thể chết, nhưng không phải hiện tại, người này là của nàng, không tới phiên này lão yêu bà này ra tay. Ống tay áo đỏ rực vung lên, nhanh chóng ngăn cản công kích của Phi Ưng tiêu, chỉ thấy Phi Ưng tiêu này đều cùng đâm vào cây cột cũng như lửa đỏ.
Thiết Trung Nhạc thấy Tái Kim Hoa đánh về hướng Tống phu nhân, vô cùng lo lắng, sốt ruột. Nhưng hai chân cứ mềm nhũn vô lực, đại huyệt quanh thân, kỳ kinh bát mạch vô cùng đau nhức, cả người giống như bị ngàn đao kiếm, vô số kim châm cùng đâm xuống.
Cảm giác khổ sở không chịu nổi khiến Thiết Trung Nhạc không cách nào đứng dậy, chỉ có thể lấy kiếm chống trên mặt đất, nửa quỳ dưới đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng, cái bộ dáng này của cảm giác, thật sự khiến Tái Kim Hoa phân tâm.
Tái Kim Hoa là một nữ ma đầu, mạng người trong mắt bà chỉ như rơm rác, nhưng trên đời này có hai người khiến bà không cần tính mạng. Cho dù là bọn họ hành hạ lẫn nhau, bà cũng nguyện ý cứ dây dưa tiếp tục như vậy cho tới trời tàn đất kiệt. Một người là người bà yêu suốt đời Thiết Trung Nhạc, là Việt ca ca vì yêu mới sinh hận, là kiếm khách không dùng tên thật hành tẩu trên giang hồ.
Một người khác là nhi tử của bà, Tống Ngạn Lãng. Bà để nhi tử mình mang họ Tống, còn tương tự như tên Tống Ngạn Triệt, ý tứ rõ ràng là, đứa bé này là con của Tống Việt, là người Tống gia danh chánh ngôn thuận, ai không biết thì không được.
Nhìn thấy Thiết Trung Nhạc khổ sở không chịu nổi giãy giụa trên mặt đất, Tái Kim Hoa đồng thời bắn ra nhiều phi tiêu, ngăn đám người Tống Ngạn Triệt, phi thân tới trước người Thiết Trung Nhạc, "Việt đại ca, huynh không sao chứ!"
Thiết Trung Nhạc sắc mặt trắng bệch, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống trên sàn nhà lạnh như băng.d;d,l,qd Vốn hôm nay hắn tới là đẻ chuộc tội, vốn hắn định yên lặng tham gia xong lễ thành hôn của Lịch Nhược Hải và Biệt Tiêu Tuyết, sau đó lấy danh nghĩa sư phụ ở lại bên cạnh Lịch Nhược Hải.
Hắn định lấy phương thức giống như với phụ thân Lịch Trung Thiên của Lịch Nhược Hải, cùng Lịch Nhược Hải quyết đấu, thua dưới tay Lịch Nhược, trả lại hết vinh dự cho Lịch gia. Bây giờ làm sao có thể trả lại được, đáng tiếc tất cả đều không kịp rồi, "Nhược Hải, Tiêu Tuyết ta xin lỗi các ngươi, tranh cường háo thắng cuối cùng hại người hại mình. Triệt nhi, cha xin lỗi, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh con làm bạn cùng con lớn lên, cha......"
"Ngươi đừng nói, đừng nói, Việt đại ca! Tống Việt! Đừng chết! Đừng chết!" Tái Kim Hoa ôm Thiết Trung Nhạc khóc rống không thôi.
Thiết Trung Nhạc cố một hơi cuối cùng: "Kim hoa, đừng sai lầm nữa, cố chấp nữa cũng vô ích. Đời người, đến cuối cùng, đến cuối cùng, những chuyện đúng sai phải trái ưu khuyết điểm hóa thành bụi đất." d,dl.q,d Thiết Trung Nhạc chậm rãi quay đầu, nhìn ánh mắt rưng rưng của Tống phu nhân, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Kính nhi......" Liền qua đời, hơi thở dần dần biến mất.
"Cha!" Cha, một tiếng cha này, cuối cùng Tống Ngạn Triệt cũng nói ra, nhưng Tống Việt cũng không nghe được nữa. Tống Ngạn Triệt chợt nhớ tới, hai mươi năm qua, hắn chưa từng gọi tên cha, có lẽ hắn đã từng gọi, chỉ là hắn không nhớ rõ, cha hắn rời nhà khi hắn còn quá nhỏ.
Tống Ngạn Triệt chưa bao giờ dám thừa nhận Thiết Trung Nhạc, hắn sợ nếu nhận, cha không có, ngay cả sư phụ cũng không có. Hắn cũng sợ, có cha mà mất đi nương. Tống Ngạn Triệt nhìn phụ thân xa lạ lại quen thuộc trước mắt, cúi xuống rơi lệ, thổn thức, hắn hối hận, đáng ra nên nhận nhau. Nếu không phải do mình thiếu quyết đoán, gia đình hắn đã hưởng hạnh phúc sum vầy rồi.
"Kính nhi? Kính nhi! A ha ha ha...... Đến cuối cùng ngươi vẫn kêu tên tiện nhân này, Tống Việt, ta hận ngươi! Hận ngươi! Ô ô ô...... Ha ha ha...... Ô ô......" Đối mặt với việc Tống Việt chết đi, Tái Kim Hoa hoàn toàn điên rồi, cuồng loạn, điên cuồng gầm thét.
Cùng so sánh, Tống phu nhân tuy đau lòng, nhưng lại tỉnh táo rất nhiều. Bà vốn tưởng rằng mình hận Tống Việt, nhưng thì ra là không phải vậy, hiện tại Tống Việt chết rồi, lòng của bà lại trở nên buồn bã, thì ra là hơn nửa đời này, bà vẫn đợi người đàn ông này trở lại. Hắn trở lại, nhưng hắn lại chết. Từ đây, trái tim của Tống phu nhân cũng trở nên trống rỗng, hơn nửa đời đến tột cùng cũng cố chấp vì người đàn ông này, cố chấp cả đời nhưng không hề hối hận.
Tống phu nhân cố chấp, còn có một người nữa là Tái Kim Hoa. Tái Kim Hoa căm phẫn đứng lên, gào to rống lớn, gần như bị điên: "Là ngươi, là ngươi! Là ngươi hại chết Tống Việt, là ngươi!"
Tái Kim Hoa điên lên liền muốn đại khai sát giới, Phi Ưng tiêu cùng bắn ra, như mưa to xối xả bay về phía mọi người. Lịch Nhược Hải, Lam Thiếu Lăng lui về phía sau mấy bước, lui tới trước người đám người Tống phu nhân, Lam Thiếu Phó, Biệt Tiêu Tuyết, thi triển công phu, lấy kiếm ngăn tiêu.
Tống Ngạn Triệt cùng với kẻ giả dối Thượng Quan Hành đấu với Tái Kim Hoa. Đường Cửu xem cảnh tượng rối loạn này cùng bốc phát một lúc, trừ nàng ra, ai cũng bận việc của mình, nên cũng tiến lên! D;iend.anle.qdon Cầm theo bình hoa lớn, Đường Cửu liền xông lên, cứ giơ bình hoa cao tới nửa người đập xuống như vậy, nhưng không đập vào Tái Kim Hoa, mà ra sức đánh đầu Thượng Quan Hành.
Nhất thời đầu Thượng Quan Hành liền mở ra hoa."Nhị tẩu, tẩu làm gì đấy? Đập về phía nào thế?" Lam Thiếu Lăng cả kinh hít vào một hơi lạnh, nếu không phải hắn vội vàng che chở cha hắn, hắn cũng sẽ không lui trở về, cũng sẽ không đại ca gặp vận rủi. Nhị tẩu à! Đối đầu kẻ địch mạnh, cũng không cần xông lên để khiến người thêm phiền đâu!
Tống Ngạn Triệt trong lòng thổn thức không dứt, ngốc đệ đệ của hắn, không nhìn ra đây là Thượng Quan Hành cố ý đụng vào, giả bộ sao! Thông não đi.
Đường Cửu vội vàng tiến lên, đỡ Thượng Quan Hành, Thượng Quan đại ca dài, Thượng Quan đại ca ngắn, lại để mình Tống Ngạn Triệt cho Tái Kim Hoa. Đáng thương cho Tống Ngạn Triệt một mình đối địch, Lịch Nhược Hải và Lam Thiếu Lăng sẽ không tới đây, sẽ xảy ra án mạng đấy. d;aiendanl,eqluydôn Tái Kim Hoa đã từng là nữ nhi của võ lâm minh chủ, võ công bà ra sao, bà đã bao nhiêu tuổi, võ công của hắn thế nào, hắn mới bao nhiêu tuổi, Tống Ngạn Triệt sao có thể là đối thủ của bà.
Nếu Tống Ngạn Triệt đến tuổi tương tự của Tái Kim Hoa, có lẽ tu vi võ học sẽ vượt qua bà, nhưng hôm nay gừng càng già càng cay, chắc chắn hắn không phải đối thủ của Tái Kim Hoa. Đang lúc Tái Kim Hoa muốn đoạt trường kiếm trong tay Tống Ngạn Triệt, giết Tống Ngạn Triệt.
Tống Ngạn Triệt cái khó ló cái khôn, nhìn Thiết Trung Nhạc nằm ở một bên, hô to một tiếng "Cha!" Tái Kim Hoa nhất thời phân tâm, Tống Ngạn Triệt thừa cơ lợi dụng, trường kiếm vung lên, đánh về chỗ yếu của Tái Kim Hoa. Tuy Tái Kim Hoa tránh thoát, nhưng lại làm rách váy bà.
"Đại mỹ nhân! Dầu dì bà cũng là thứ mẫu của ta, hôm nay quần áo xốc xếch ở trước mặt ta, còn nhìn ta như vậy, không được hay đâu? Xương ----- cốt ----- cha ----- ta ----- chưa ----- lạnh ----- đâu" Bây giờ Tống Ngạn Triệt lại giở trò bịp bợm, đánh không lại liền bắt đầu ra vẻ, trường kiếm chỉ thẳng ngực Tái Kim Hoa.
Ngay lúc đó, Lam Thiếu Lăng, Lịch Nhược Hải tiến lên, một người đánh bên trái, một người đánh bên phải, Tống Ngạn Triệt đánh chính diện. Sau khi đánh một hồi, Tái Kim Hoa dần dần lép vế. Không vì cái gì khác, cũng bởi vì tiểu tử Tống Ngạn Triệt kia miệng không sạch sẽ, khiến Tái Kim Hoa giận đến tinh thần tan rã, không thể tập trung tinh thần.
Mặc dù Tống Ngạn Triệt cũng cảm thấy có lỗi với cha mình nhưng nếu hắn không nói như vậy, chỉ sợ là căn bản không thắng được Tái Kim Hoa, đến lúc đó bọn họ đều phải chết!
Đang từ từ chiếm được lợi thế, đột nhiên Đường Cửu xông lại, cầm kiếm của Thượng Quan Hành, đâm trúng chỗ yếu của Tái Kim Hoa, đâm xuyên qua thân thể. Tái Kim Hoa trúng kiếm bỏ mình, trước khi chết, thê lương kêu tên Tống Việt. Từ từ bò hưvề phía Tống Việt, đáng tiếc cuối cùng cũng không thể cầm tay của hắn, chỉ kém một chút như vậy, đã chú định kiếp này bọn họ vĩnh viễn không thể tiến gần nhau hơn.
Tuy là gang tấc, cũng là chân trời! Suốt cuộc đời Tái Kim Hoa, cũng không thể được như ước nguyện, nắm tay Tống Việt đến chân trời góc biển, nắm tay suốt đời.
"Ta...... Ta...... Ta giết người?...... Giết người!" Đường Cửu không dám tin hoảng sợ nhìn hai tay của mình, càng thêm không thể tin nhìn Thượng Quan Hành. D;iend;an Là Thượng Quan Hành đẩy nàng tới, Thượng Quan Hành bảo nàng cầm kiếm của hắn lên, nàng cũng không nghĩ nhiều liền làm theo, ai ngờ mới vừa cầm bội kiếm của Thượng Quan Hành lên, nàng liền cảm thấy một sức mạnh không biết tên đẩy nàng lên phía trước, đợi đến lúc nàng phản ứng lại, Tái Kim Hoa đã chết trước mặt nàng.
"Người đâu! Bắt tội phậm giết người này cho cho ta!" Không sớm không muộn, Kinh Triệu Doãn đột nhiên mang theo quan binh tới cửa viếng thăm, bắt thủ phạm là Đường Cửu đi. Tống Ngạn Triệt tất nhiên không chịu, chẳng đoái hoài cái gì, muốn ngăn trở quan binh bắt người.
May mà Lam Thiếu Lăng ngăn lại, giữ lấy tay nhị ca hắn, Lịch Nhược Hải cũng lên trước giành lại bội kiếm của Tống Ngạn Triệt. Nếu ngăn nha môn bắt người, chỉ sợ Tống Ngạn Triệt cũng bị bắt nốt. Tống Ngạn Triệt cảm xúc bất thường, rất muốn đánh nhau, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể mặc kệ Lam Thiếu Lăng và Lịch Nhược Hải giữ chặt hắn.
"Đại nhân, bên này còn có một người chết." Tiểu quan quân ở một, thấy Thiết Trung Nhạc nằm trên mặt đất, vội vàng hướng về Kinh Triệu Doãn Bạch đại nhân bẩm báo.
Kinh Triệu Doãn nhìn người trên đất một chút, rồi lại nhìn Đường Cửu nói: "Đây cũng là ngươi giết?"
Giờ phút này Đường Cửu đã như xác chết, nào biết trả lời vấn đề gì, chỉ ngây ngốc đần độn quay đầu lại nhìn Thượng Quan Hành. Ở trong mắt nàng, Thượng Quan Hành rất mơ hồ, nàng không nhìn rõ được cảm xúc trên mặt hắn lắm, hình như ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc, không có bất kỳ cảm giác gì, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu tình gì. Thượng Quan đại ca này thật là lạnh lẽo, khác hắn với Thượng Quan đại ca ấm áp, dịu dàng tỉ mỉ mà nàng bình thường biết, không giống một chút nào.