Cuối mùa xuân ngẫu nhiên hoàn…
“Rất đẹp…” Tháng ba xuân chín – hoa trên núi rực rỡ, thuận tay nhặt một đóa viên nát đưa tới mũi, hương thơm theo gió bay vào thấm tận tim gan. Phảng phất nghĩ về nhân sinh con người.
Người cũng như hoa chỉ vì một lần nở rộ, gặp được tri âm liền chết cũng không tiếc. Song biết phải làm sao? Phải như thế nào mới tìm được tri âm, giống như đóa hoa này, được người thưởng ngoạn?
Tự cổ chí kim tao nhân mặc khách, đế vương tương cầm cho dù nhận được muôn vàn danh lợi, uy vũ bốn phương thì sao? Ai là người lưu giữ được mùa xuân? Ai là người vãn hồi được xuân trở lại?
Bàn tay nắm bàn tay, tột cùng là giữ tốt hơn, buông tốt hơn?
Gọi đến một cái tên, cuối cùng có đến được tai người hay theo gió phiêu tán trong không trung?
Thời trẻ qua mau, ai là người nắm tay từ sáng đến tối, trăm ngày đến là trăm ngày vui?
Mà hoa tàn cuối xuân này còn có năm sau, nhân sinh thì sao? Người ngày một già đi theo năm tháng.
Hàng năm hoa nở, hoa rụng, tháng tháng tóc bạc thêm.
Hoa sang năm hoa vẫn thắm tươi, tóc bạc trắng một đầu sao có thể lại đen.
Ngay cả giờ khắc này cũng vậy, đóa hoa trong tay đang tan dần, theo gió phiêu diêu mùi hương phai nhạt.
Phai nhạt biết phải làm sao? Đau khổ khẩn cầu? Dốc lòng che chở? Sầu mi nhẹ khóa?
Nếu phai nhạt… không bằng tan loãng?
Cho nên buông tay, cho nên thả bay đi, cho nên cho dù là gió thổi hoa đi, cho dù là hoa đuổi theo gió, cứ cùng bay, bay tới trời cao nơi cả hai thuộc về.
Nếu không giữ được, phải chăng nên buông tay, phải chăng?
“Rất đẹp…” Gió thổi dư hương, hoa bay theo gió, đưa tay chắn ánh mặt trời giữa trưa, giữa trưa chếnh choáng mắt hoa thấy không rõ đường về. đường về phương nào? Phương nào là đường về? cùng ai đây…
Là điệp vũ? Là hoa bay?
Xuân ý bao nhiêu cho vừa lòng hoa? Hay là nội tâm không bao giờ là đủ cho một người?
Ai ngờ? Ai tiếc? Ai hiểu….
Lời này không cùng người nói, tình này không mong người vương.
Hoa khai hoa lạc, nhân sinh thay đổi vốn là lẽ chẳng cần bất kì ai cảm thương.
Đến kì, hoa nở, dâng cạn linh hồn quyến rũ nhân gian.
Đến hạn, hoa phiêu, xóa hết phù hoa nhân gian.
Cho dù là theo gió bay, cho dù theo nước chảy…
Cũng chẳng đáng tang thương…
Vịnh hoa thi phú vẫn còn, vốn tình hoa lại chẳng thể lưu…
Hoa nở nhất thời, người sống cả đời.
Này nhất thời, này cả đời, biết đâu là dài, là ngắn?
Chung quy, nhất thời cũng tốt, cả đời cũng được, mỹ lệ đẹp xinh chỉ cần phút này.
Xuân đã hết, đạp thanh người đi
Đợi năm sau hoa nở thắm tươi, người lại tới tìm?
Có hay không như cũ? Có hay không như cũ?
Bi thiết nhất đời là người ngắm hoa rơi.
Cánh cánh phiêu linh động tới tâm tư.
“Rất đẹp…” mỉm cười nắm tay, dựa bóng người mà về, không nên quay đầu.
Thôi …. Thôi….
Cuồng dại thì cười, si mê thì khóc.
Chỉ vì một câu tán thưởng, tặng hết tuổi xuân.
Chỉ vì một tiếng tri âm, tháng tháng năm năm này không hề hối tiếc.
Hoa đẹp một đời, người đẹp nhất thời.
Cả đời hay nhất thời, giữ lại tâm tao nhã mà thôi.
Rồi…
Tao nhã đã hết, bi ai từ đâu tới? Bi ai tới từ đâu… tại sao… đi tiếp nơi nào?
“Rất đẹp…” Tháng ba xuân chín – hoa trên núi rực rỡ, thuận tay nhặt một đóa viên nát đưa tới mũi, hương thơm theo gió bay vào thấm tận tim gan. Phảng phất nghĩ về nhân sinh con người.
Người cũng như hoa chỉ vì một lần nở rộ, gặp được tri âm liền chết cũng không tiếc. Song biết phải làm sao? Phải như thế nào mới tìm được tri âm, giống như đóa hoa này, được người thưởng ngoạn?
Tự cổ chí kim tao nhân mặc khách, đế vương tương cầm cho dù nhận được muôn vàn danh lợi, uy vũ bốn phương thì sao? Ai là người lưu giữ được mùa xuân? Ai là người vãn hồi được xuân trở lại?
Bàn tay nắm bàn tay, tột cùng là giữ tốt hơn, buông tốt hơn?
Gọi đến một cái tên, cuối cùng có đến được tai người hay theo gió phiêu tán trong không trung?
Thời trẻ qua mau, ai là người nắm tay từ sáng đến tối, trăm ngày đến là trăm ngày vui?
Mà hoa tàn cuối xuân này còn có năm sau, nhân sinh thì sao? Người ngày một già đi theo năm tháng.
Hàng năm hoa nở, hoa rụng, tháng tháng tóc bạc thêm.
Hoa sang năm hoa vẫn thắm tươi, tóc bạc trắng một đầu sao có thể lại đen.
Ngay cả giờ khắc này cũng vậy, đóa hoa trong tay đang tan dần, theo gió phiêu diêu mùi hương phai nhạt.
Phai nhạt biết phải làm sao? Đau khổ khẩn cầu? Dốc lòng che chở? Sầu mi nhẹ khóa?
Nếu phai nhạt… không bằng tan loãng?
Cho nên buông tay, cho nên thả bay đi, cho nên cho dù là gió thổi hoa đi, cho dù là hoa đuổi theo gió, cứ cùng bay, bay tới trời cao nơi cả hai thuộc về.
Nếu không giữ được, phải chăng nên buông tay, phải chăng?
“Rất đẹp…” Gió thổi dư hương, hoa bay theo gió, đưa tay chắn ánh mặt trời giữa trưa, giữa trưa chếnh choáng mắt hoa thấy không rõ đường về. đường về phương nào? Phương nào là đường về? cùng ai đây…
Là điệp vũ? Là hoa bay?
Xuân ý bao nhiêu cho vừa lòng hoa? Hay là nội tâm không bao giờ là đủ cho một người?
Ai ngờ? Ai tiếc? Ai hiểu….
Lời này không cùng người nói, tình này không mong người vương.
Hoa khai hoa lạc, nhân sinh thay đổi vốn là lẽ chẳng cần bất kì ai cảm thương.
Đến kì, hoa nở, dâng cạn linh hồn quyến rũ nhân gian.
Đến hạn, hoa phiêu, xóa hết phù hoa nhân gian.
Cho dù là theo gió bay, cho dù theo nước chảy…
Cũng chẳng đáng tang thương…
Vịnh hoa thi phú vẫn còn, vốn tình hoa lại chẳng thể lưu…
Hoa nở nhất thời, người sống cả đời.
Này nhất thời, này cả đời, biết đâu là dài, là ngắn?
Chung quy, nhất thời cũng tốt, cả đời cũng được, mỹ lệ đẹp xinh chỉ cần phút này.
Xuân đã hết, đạp thanh người đi
Đợi năm sau hoa nở thắm tươi, người lại tới tìm?
Có hay không như cũ? Có hay không như cũ?
Bi thiết nhất đời là người ngắm hoa rơi.
Cánh cánh phiêu linh động tới tâm tư.
“Rất đẹp…” mỉm cười nắm tay, dựa bóng người mà về, không nên quay đầu.
Thôi …. Thôi….
Cuồng dại thì cười, si mê thì khóc.
Chỉ vì một câu tán thưởng, tặng hết tuổi xuân.
Chỉ vì một tiếng tri âm, tháng tháng năm năm này không hề hối tiếc.
Hoa đẹp một đời, người đẹp nhất thời.
Cả đời hay nhất thời, giữ lại tâm tao nhã mà thôi.
Rồi…
Tao nhã đã hết, bi ai từ đâu tới? Bi ai tới từ đâu… tại sao… đi tiếp nơi nào?