Chương : Cố Đồng, tôi sai rồi
Ngày diễn ra trận chung kết, sân triển lãm ngoài trời của cuộc thi đông như đi hội, lúc xuống xe, tôi đã rất ngạc nhiên, tôi vốn không quen thuộc với lĩnh vực này, nếu không thông qua Tiểu Nhu và Cố Đồng, chắc có lẽ tôi cũng không mấy chú ý đến nó.
Không ngờ lại náo nhiệt đến thế.
Có lẽ không cần tìm đường, vì đâu đâu cũng là người, đâu đâu cũng là cửa vào.
Phần đông đã vào sảnh chính, nhưng số lượng người ở đây có lẽ còn nhiều ở ngoài kia, nên nhớ, ban tổ chức cũng phát không ít vé mời cho gia đình họ hàng của họ.
May sao còn có lối vào, tôi xếp hàng theo dòng người, sắp đến lượt mình thì bỗng nhiên nảy ra một ý, cúi đầu nhìn điện thoại, vẫn còn sớm, tôi rời khỏi sảnh chính.
Vừa ra ngoài, tôi tìm một cửa hàng hoa tươi, mua một bó hồng xanh rồi quay lại.
Có thể vì đang ôm một bó hoa, vài người đi đường cứ nhìn thật khiến cho tôi cảm thấy ngại ngùng.
Sau khi vào sân khấu, cuộc thi cũng vừa hay bắt đầu, tôi lặng lẽ tìm chỗ ngồi của mình, hàng thứ hai, tầm nhìn khá tốt, hàng đầu tương đối thấp, tôi nghĩ chính vì thế mà Tiểu Nhu không ngừng hếch mặt với tôi.
Tôi rút điện thoại ra, gửi cho Tiểu Nhu một biểu cảm cảm ơn.
Rất nhanh có tin nhắn trả lời từ cô ấy: "Ngồi đợi tin tốt đi."
Tôi không hiểu lắm về thiết kế và thời trang, quần áo trên người đều phối đồ giống số đông, nhìn hợp mắt thì mặc, không hợp thì...
Rất ít khi tôi thấy không hợp, nhưng đa phần Cố Đồng đều không vừa mắt, em ấy thường xuyên chê bai tôi, nói tôi không biết phối đồ này nọ.
Quả thật là tôi không biết, cũng không nhận ra, ví như, tại sao với một bộ quần áo thông thường nhất định phải đi kèm giày cao gót màu xám nhạt, nếu là màu trắng đục sẽ làm mất trọng tâm.
Thế nên cuộc thi tối nay với tôi mà nói, trong mắt đều thấy "bộ này rất đẹp", "bộ này cũng không kém cạnh."
Cuộc thi diễn ra gần một tiếng đồng hồ, tôi nghe người dẫn chương trình hô to tên Cố Đồng, khiến tâm tình của tôi bắt đầu rộn rạo, lập tức ngồi thẳng người.
Sau phần chào sân đơn giản, em ấy nắm tay cô người mẫu, chậm rãi tiến lên sân khấu chính, cùng lời giới thiệu về trang phục.
Vị trí tôi ngồi hơi nghiêng về bên trái, từ phía này nhìn lên, có thể thấy được em ấy đang bước đi dưới ánh sáng màu cam, đứng cạnh người mẫu, tuy khiêm nhường mà lại tràn đầy tự tin.
Gầy đi một chút, tóc dài hơn một chút, bên miệng là nụ cười lịch sự tôi thường hay thấy.
Qua vài phút trình diễn, rất nhanh, người dẫn chương trình cũng tiến tới, nhanh chóng đưa micro cho Cố Đồng.
Hai người chào hỏi đơn giản xong, người dẫn cười cười với khán giả nói: "Chắc hẳn các bạn dưới khán đài cũng không xa lạ gì với cô Cố, hai năm trước cô đã giành vị trí quán quân trong cuộc thi thiết kế Karin, vô cùng có tiếng trong ngoài nước, trong vài năm gần đây, cô cũng không ngừng thiết kế ra tác phẩm xuất sắc..."
Trong thời gian dẫn chương trình giới thiệu, Cố Đồng luôn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Trước đây Cố Nhu có nhắc đến tình hình của Cố Đồng, lúc đó tôi kinh ngạc nhưng không để tâm, hôm nay coi như hiểu hết sự lợi hại của em ấy, những tiếng rì rầm xung quanh đều liên quan đến tuổi tác của nhà thiết kế.
Hai người cùng nhau trò chuyện trên sân khấu, sau đó bắt đầu giới thiệu tới thiết kế lần này của Cố Đồng, cùng với đó là một tràng lưu loát được thốt ra từ miệng em ấy.
Sau phần giới thiệu, Cố Đồng đi vào hậu trường dưới tầm mắt của người dẫn.
Cuộc thi tiếp tục được mười phút, tôi bắt đầu thấy nhàm chán, liền chống eo rời khỏi chỗ ngồi, vòng qua cửa phụ của sảnh chính, cuối cùng tìm được khu nghỉ ngơi.
Đẩy cửa vào, trước mặt là vô số tạp âm, mấy nhân viên đứng trước cửa nhìn tôi tiến vào cũng không nói năng gì, nhanh chóng chuyển tầm mắt ra chỗ khác.
Tôi nghĩ, chắc ở đây không ai biết ai đâu.
Tôi cũng nhanh chóng tìm được vị trí nghỉ ngơi của Cố Đồng, có thể đã hoàn thành bài thi, nên giờ phút này lười nhác ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo, vừa nghịch điện thoại vừa nghe trợ lí bên cạnh nói chuyện.
Tôi đi đến, ho ho đôi tiếng.
Nhưng ở đây lại quá ồn ào khiến âm thanh của tôi nhanh chóng bị nhấn chìm.
Tôi dùng sức ho thêm hai tiếng.
Trợ lí của em ấy nhìn tôi, cười với tôi, sau đó vỗ vai Cố Đồng.
Cố Đồng quay đầu, hướng theo tầm mắt của trợ lí nhìn tôi.
Không ngạc nhiên như trong tưởng tượng của tôi, em ấy chỉ nhàn nhạt nhìn tôi một cái, sau đó lại nhìn bó hoa trong tay tôi, rồi quay đầu nhìn trợ lí.
Trợ lí nhận được tín hiệu, đứng dậy, nhận lấy hoa từ tôi, đặt bên cạnh đống hoa và hộp quà trên bàn.
Tôi: "..."
Trợ lí cười nói: "Cô cũng là fan của cô Cố à, quà mọi người tặng đều để ở đây, yên tâm đi, lát nữa cô Cố sẽ mở hết."
Tôi cúi đầu nhìn Cố Đồng, em ấy liếm liếm môi, bộ dạng như đang xem kịch mà nhìn chúng tôi.
Chúng tôi mặt đối mặt mấy giây, trợ lí mới cảm thấy có gì không đúng, lặng lẽ lui ra phía sau Cố Đồng.
Cố Đồng đứng dậy, làm bộ như thần tượng không biết để ai xem, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt tôi hỏi: "Chị đến đây làm gì?"
Tôi nói: "Cô Cố, tôi là fan của cô muốn tặng hoa cho cô."
Em ấy không quan tâm xua tay: "Được, hoa tôi nhận, chị có thể đi rồi."
Tôi phối hợp với em ấy, giống như một fan hâm mộ chăm chú nhìn em ấy hỏi: "Kết thúc cuộc thi rồi cô Cố có thời gian không?"
Em ấy quay người ngồi xuống ghế, nhàn nhạt đáp: "Không có."
Nói xong, tôi nhìn thấy trợ lí của em ấy đang kéo góc áo em ấy, cau mày tỏ ý bảo em ấy không nên như thế.
Tôi thấy hơi buồn cười, em ấy cũng không có ý quan tâm tôi, nên tôi đành rời khỏi đó.
Khi ra đến cửa, âm thanh điện thoại trong túi xách vang lên, mở ra xem thì thấy tin nhắn wechat của Cố Đồng gửi cho tôi.
Cố Đồng: "Sau khi kết thúc ở trước cửa đợi tôi."
Tôi cười cười, cất điện thoại đi.
Cuộc thi diễn ra thêm gần tiếng đồng hồ nữa mới bắt đầu công bố kết quả, người dẫn chương trình lần lượt công bố số điểm của từng thí sinh, cuối cùng chỉ còn lại Cố Đồng và một tuyển thủ khác.
Tôi bắt đầu thấy căng thẳng, mắt không ngừng nhìn về phía sân khấu.
Mãi đến khi tuyên bố người đạt giải nhất là Cố Đồng, thiếu chút nữa tôi đã nhảy cẫng lên.
Cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của cha mẹ khi con mình đạt hạng nhất, tôi nghĩ tôi sẽ vì em ấy mà tự hào chết mất.
Phần trao giải diễn ra rất chậm chạp, đầu tiên là mời ngôi sao trong làng thiết kế lên phát biểu, rất lâu sau micro mới đến được tay Cố Đồng.
Lời phát biểu của Cố Đồng cũng rất ngắn gọn, giống như mấy lời thường thấy trên ti-vi, có lẽ do công ty sớm chuẩn bị, nhưng khác biệt nhất chính là ngữ điệu trong lời nói của Cố Đồng.
Vừa thoải mái vừa tự nhiên, giống như giải thưởng này vốn là của em ấy.
Em ấy như thế khiến tôi nhớ lại cuộc thi hồi cấp hai, tuy chỉ là cuộc thi trường, nhưng khi lên sân khấu nhận giải nhất hoàn toàn giống phong thái lúc này.
Kiêu ngạo, tự tin, như là điều tất yếu.
Cuối cùng, trong tiếng vỗ tay của khán giả, Cố Đồng mang theo nụ cười cúi chào, kết thúc cuộc thi.
Tôi hòa vào dòng người đi tới trước cửa khu nhà triển lãm, ngày sắp sang hạ, thời tiết cũng không lạnh nữa, tôi nhìn cơ man là người ra ra vào vào, lòng nghĩ, tối nay chờ đợi, dường như thật dài.
Chờ hơi lâu nên tôi tìm cho mình một góc vắng, tựa vào tường nghịch điện thoại.
Lần này đoạt giải, Cố Đồng cũng đăng bài cảm ơn, tôi dựa vào cột, lướt từng dòng bình luận mới phát hiện em ấy cũng có kha khá fan hâm mộ.
Vốn định lập một tài khoản để tiện theo dõi, nhưng lướt qua lướt lại weixin của em ấy thì ngoài công việc ra cũng vẫn là công việc, nên tôi từ bỏ ý định của mình.
Mấy phút sau, điện thoại bỗng sáng lên, là điện thoại Cố Đồng gọi tới.
Tôi nhấc máy, liền nghe em ấy nói: "Ở đâu thế?"
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cổng, quả nhiên nhìn thấy em ấy đang dừng xe trước cổng.
"Tôi đang đến rồi." Tôi nói với em ấy.
Sau khi cúp điện thoại, tôi đi tới, mở cửa xe ra không nói gì liền ngồi vào.
Trong xe trừ tôi còn có cô trợ lí ngồi phía sau, sau khi xe chạy, cô ấy hơi nhoài về phía trước chào hỏi tôi, nhìn tôi quen mắt, ngạc nhiên nói: "Là cô à?"
Tôi gật đầu: "Là tôi."
Cô ấy cầm bó hoa bên cạnh mình đến trước mặt tôi hưng phấn nói: "Bạn fan này, cô Cố cầm hoa của bạn đó."
Tôi quay đầu nhìn sang Cố Đồng, em ấy chẳng có biểu hiện gì tiếp tục chăm chú lái xe.
Cô nàng trợ lí vẫn tiếp tục nã súng liên hồi: "Sau khi có kết quả thi đấu, cô ấy cố ý để tôi quay lại lấy hoa, nói là bó hoa hồng xanh, cô biết không, có những ba bó hồng xanh, tôi hỏi cô Cố là đóa nào, cô ấy nói với tôi, là bó được bọc giấy trắng, bên trên còn có một chiếc nơ màu hồng." Cô nàng cười cười: "Cô Cố có trí nhớ thật tốt."
Tôi bật cười, lại nhìn biểu cảm của Cố Đồng, quay đầu nói với cô nàng trợ lí: "Nếu cô còn nói thêm câu nữa, Cố Đồng có thể sẽ đá cô xuống xe đó."
Cô nàng trợ lí đưa ánh mắt sang Cố Đồng, dường như cảm thấy tôi nói rất có lí, lè lưỡi rồi ngồi yên tĩnh trên xe.
Sau khi trợ lí xuống xe, Cố Đồng vẫn không nói chuyện, cả một đoạn đường, em ấy giống như lái xe mà chúng tôi thuê lái vậy.
Khi đến dưới nhà em ấy, em ấy dừng xe lại rồi tiện tay lấy bó hoa ở phía sau, tôi cũng không nói gì, lặng lẽ đi theo sau, cả đoạn đường theo sau em ấy, theo sau em ấy vào thang máy, theo sau em ấy vào cửa.
Đợi khi cửa nhà mở ra, tôi thuận thế tiến vào, nhưng em ấy quay người lại, cầm bó hoa chặn ngang tôi, vừa hay chặn tôi lại trước cửa.
"Tôi hỏi lại chị lần nữa, chị đến đây làm gì?" Em ấy nghiêng đầu nhìn tôi, giọng điệu rất bình thản.
Lớp trang điểm trên mặt còn chưa tẩy, lớp nhũ trang điểm mắt được ánh đèn chiếu vào lấp la lấp lánh.
Tôi nói: "Đến tặng hoa cho em."
Em ấy nhướng mày: "Nếu là fan hâm mộ thì chị có thể đi được rồi đấy."
Tôi đặt tay lên cửa tránh cho em ấy đột ngột đóng cửa: "Nếu không phải thì sao."
Em ấy ngẩng đầu hỏi: "Vậy nên chị đến đây làm gì?"
Tôi tiến lên một bước, khẽ đẩy bó hoa kia ra, bó hoa lại đẩy em ấy, khiến em ấy lùi về phía sau một chút.
Tôi nhỏ giọng, giống như trước kia từng dỗ dành em ấy rất nhiều lần, khẽ nói: "Cố Đồng, tôi sai rồi."
Em ấy đột nhiên thả lỏng, chớp mắt nhìn tôi, liếm môi không biết là biểu cảm gì.
Không cho tôi vào nhà cũng không để tôi đi, chỉ chớp chớp mắt nhìn tôi, không nói năng gì, không có lấy một biểu cảm nào.
Tôi cúi đầu cắn môi nhìn em ấy, đưa tay nắm lấy tay đang cầm hoa của em ấy, đặt lên lưng bàn tay của em ấy, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa lấy mu bàn tay, không nhanh không chậm.
Giọng nói của tôi càng nhỏ hơn, tuy là cúi đầu, nhưng giống như đã nghĩ kĩ, lặp lại một câu: "Tôi sai rồi."
Cuối cùng em ấy cũng mở miệng, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, tôi có thể nghe thấy rõ hai từ thoát ra từ khẽ răng của em ấy.
"Khốn khiếp."