“Tiểu Ức, đóng cửa nghỉ bán!” Năm hạn bất lợi, tốt nhất là không buôn bán.
Khách Ức lập tức đứng dậy. “Tốt!” Sao lại cao hứng như vậy?
“Đợi chút!”
Giọng nói này rất quen thuộc nha.
“A? Trương gia?”
Trương Liêm đi đến, vẻ mặt nghiêm túc. Hiện tại không phải lúc ăn cơm mà?
“Bà chủ Giang,” Trương Liêm nhìn quanh trong tiệm một chút, “Gần đây có một số yêu nhân thường lui tới trong trấn, cô cần phải cẩn thận một chút, nếu có việc gì xảy ra trong tiệm, nhớ báo cho chúng ta, biết không?”
Yêu nhân? “Yêu nhân gì thế?”
“Chậc. Cũng không biết là nơi nào đến, võ công cao cường không nói, mục tiêu hình như là trấn nhỏ này của chúng ta. Gần đây buổi tối không có việc gì đừng đi loạn. Nếu có gặp, ta cũng không giúp được ngươi!” Trương Liêm vẻ mặt thống khổ.
Sẽ sao? Trấn nhỏ này của chúng ta có gì đặc biệt. Sao lại chăm chăm vào nơi này chứ?
“Được rồi, bà chủ Giang, ta đi.” Trương Liêm thở dài, rời đi.
Thật sự là kỳ quái... Ta vừa mới quay đầu, lại phát hiện vẻ mặt Khách Ức có chút đăm chiêu.
“Làm sao vậy, Tiểu Ức?”
Khách Ức ngẩng đầu, nhếch cười, “Không có gì.”
Không có gì? Giả vờ rồi. Chẳng lẽ, có liên quan với hắn?
Hắn cười, lên lầu.
Thật sự là kì quái a...
Đêm, mọi tiếng động đều biến mất. Trăng lưỡi liềm, có chút lạnh lẽo bao phủ trấn nhỏ vô danh này. Vấn đề là, sao một chút gió cũng không có thế? Nóng quá a...
Ta không cam lòng rời giường, đứng ở cửa sổ phe phẩy quạt. Nếu ta là công chúa thì tốt rồi, dù thế nào cũng có người quạt cho. Aiz...
Đột nhiên, có vài bóng đen xẹt qua.
Từ cửa sổ của ta, vừa vặn có thể nhìn thấy phố xá. Hiện tại chắc khoảng giờ sửu, người nào còn có thể ở trên đường? Hmm? Yêu nhân? Không phải trùng hợp như vậy bị ta nhìn thấy chứ?
Một thân hắc y, trên mặt còn có mặt nạ. Trang phục quái như vậy, là yêu nhân cũng không có gì lạ a...
Trong tình huống này, có lẽ ta nên đóng cửa sổ sẽ tốt hơn nhỉ?
Ta còn chưa nghĩ xong, đám hắc y nhân kia liền tản ra.
Thân pháp thật nhanh... Rốt cuộc định làm cái gì vậy?
Lúc này, lại có một thân ảnh hạ xuống.
Tiểu Ức?! Chẳng lẽ, thật sự có liên quan tới hắn?
...
Đây có thể gọi là tò mò chết tiệt không? Ta lại không có việc gì làm mà đốt đèn lồng tìm việc để làm, mò mẫm đi dạo trên đường. Có điều, bên ngoài thật sự mát mẻ hơn...
Rất xa, nghe được tiếng đánh nhau.
“Ha ha, không nghĩ tới, đám hậu bối các ngươi võ công cũng không tệ nha...”
Tiếng của Kì Phong gia gia?
Ta tắt đèn lồng, thật cẩn thận đi qua.
“Sao nào, sợ lão đầu ta sao?”
Hắc y nhân này cũng không nói tiếp.
“Lá gan của các ngươi cũng không nhỏ, nơi này là cấm địa, không có người nói qua cho các ngươi nghe sao?” Kì Phong gia gia cười, “Người tự ý đi vào phải chết!”
Nói xong, ông lập tức tấn công.
Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, đao kiếm luân chuyển, làm cho người ta bất giác lạnh cả người.
Qua vài hiệp, Kì Phong gia gia lại rơi vào thế hạ phong. Dù sao cũng là một địch nhiều.
Ông bị bức lui vài bước, cười vang nói: “Thiên Nhận chúng (ngàn lưỡi dao) của Thương Long đường quả nhiên không phải là hư danh, hậu sinh khả uý a!”
Thương Long đường? Thiên Nhận chúng? Cái gì vậy? Hoàn toàn chưa nghe nói qua...
Đám người kia vẫn không đáp lời, chỉ tiếp tục tấn công.
Không được, tiếp tục như vậy...
“Kì Phong gia gia!” Tuy rằng không thể giúp gì, nhưng mà, ít nhất...
Thế công của đám người kia đột nhiên dừng lại. Tiếp đó, người phản ứng kịp, đã quay ngược lại hướng của ta mà tấn công.
Lúc này, vài đạo ngân quang xẹt qua, người muốn công kích ta bị thương lui xuống. Ngân quang biến mất, Khách Ức đã nhàn nhã đi tới.
“Thật là, Đinh tỷ tỷ, không phải đã nói buổi tối đừng đi ra ngoài sao?” Hắn nhíu nhíu mày, thở dài.
“Ngươi không phải cũng vậy sao.” Ta nhìn hắn, nói.
“Đương nhiên không giống rồi...” Hắn còn chưa nói xong, đám hắc y nhân kia liền xông tới tấn công hắn.
“Làm càn!” Trong giọng nói của Khách Ức có vẻ uy nghiêm khiến người ta cảm thấy không thể tin được. Hắn đón thế công, nói: “Bằng vào thân phận của các ngươi, cũng dám động thủ với ta?!”
Thật là lợi hại. Với tuổi tác của Khách Ức, cùng mười mấy người không kém hơn đánh nhau, thế nhưng lại không có một chút yếu thế.
“Ha ha, thú vị!” Kì Phong gia gia nhịn không được cũng gia nhập chiến cuộc.
Không quá lâu, đám hắc y nhân kia liền lui lại.
“Chậc, chạy trốn thật nhanh!” Khách Ức thu hồi binh khí, bất mãn nói.
Kì Phong gia gia lại lập tức quỳ xuống, thở phì phò.
“Kì Phong gia gia, người không sao chứ?” Ta đi lên, đỡ ông.
“Không có việc gì.” Kì Phong gia gia cười, mở miệng.
“Ông bị thương.” Khách Ức đi tới.
Bị thương, không phải chứ. Mới vừa rồi đám hắc y nhân kia hình như không có thương tổn đến Kì Phong gia gia a.
“Hừ, bọn hèn hạ này. Lần trước không giết được ta, xem ra vẫn không chịu bỏ qua.” Kì Phong gia gia oán hận nói.
“Lần trước?” Còn có lần trước sao?
“A... không có việc gì, đây là do gia gia ta lúc còn trẻ kết thù mà thôi, đừng lo đừng lo, Tiểu Đinh cháu trở về đi.” Kì Phong gia gia cười, khuyên giải an ủi.
“Kì Phong gia gia, một mình ông rất nguy hiểm, hay là đến trong tiệm con đi!” Ít nhất trong tiệm ta còn có Khách Ức, hẳn là sẽ chống đỡ được... Lại nói tiếp, chẳng lẽ, đây cũng không phải lần đầu tiên Khách Ức đi ra ngoài?
“Đúng vậy.” Khách Ức mở miệng.
“Không có việc gì không có việc gì, giết ta nào có dễ dàng như vậy...” Kì Phong gia gia đứng lên, vỗ ngực một cái.
“Nhưng bọn họ sẽ khiến ông bị thương a!” Sự thật không tranh cãi được.
“Đó là bởi vì đám đó là Thập Nhận...” Kì Phong gia gia sững người, lời vừa định nói ra miệng liền nuốt xuống, “Tóm lại... Ta không có việc gì...”
Không tin, tuyệt đối không tin!
“A, vị tiểu huynh đệ này võ công cũng không tệ đâu!” Kì Phong gia gia chuyển đề tài, cười nói với Khách Ức.
“Tạm thôi.” Khách Ức cũng cười, cùng Kì Phong gia gia, chuyển đề tài.
“Ngươi là tiểu nhị của Tiểu Đinh à?” Kì Phong gia gia đột nhiên nghĩ tới cái gì, “A, Tiểu Đinh a, lại nói tiếp, tiểu nhị của cháu võ công cũng không tệ nhỉ! Người lần trước đâu? Đã lâu không thấy?”
“Khách Lộ ca ca a, hắn về nhà.” Khách Ức cười, thay ta trả lời.
“Trở về? Thật đáng tiếc, ta còn muốn tìm hắn chơi đùa... Lại nói, lộ võ công của hắn...” Kì Phong gia gia định nói gì đó. Khách Ức lại lớn tiếng ho khan.
Lộ võ công của Khách Lộ sao chứ? Vì sao Khách Ức không cho Kì Phong gia gia nói tiếp? Ẩn ẩn cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vậy.
“Tỷ tỷ, chúng ta trở về đi.” Khách Ức kéo tay của ta.
“Hả? Kì Phong gia gia thì sao?”
“Không có việc gì, ông ấy cũng nói không có việc gì mà!” Khách Ức cười, kéo ta trở về.
Kì Phong gia gia gật mạnh đầu.
Vô cùng kỳ lạ... Tổng cảm thấy bọn họ đang giấu giếm cái gì. Những chuyện này có liên quan đến ta sao?
Xem ra, nếu muốn biết, chỉ có thể dựa vào chính mình...
...
Trăng lưỡi liềm vẫn xinh đẹp như thế. Lại nói, quần áo này ta đã lâu không mặc hình có chút chật. Mặt nạ xếp lại đã lâu, những cái lông chim này có phải rất dơ không? Đội rất không thoải mái. Cây trường thương này sao lại nặng như vậy hả? Tác dụng tâm lý sao? Hay là do ta lâu lắm không có luyện công?
Như vậy, có lẽ khinh công của ta cũng thụt lùi rồi. hay là đừng đi trên nóc nhà, đi dưới đường lớn là được rồi.
Đột nhiên, một cỗ kình phong từ sau lưng đánh úp lại, ta lập tức phản thủ, dùng trường thương tạo sát khí.
“Ngươi là ai?” Giọng nói kiều mỵ mà dễ nghe, người ra tay với ta, dĩ nhiên là Quân Lâm.
Thì ra, nàng cũng không phải cô nương thanh lâu đơn giản như vậy.
Hiện tại mở miệng, chắc chắn sẽ bại lộ thân phận. Có lẽ phải lánh đi thôi!
Quân Lâm lại đuổi theo, nháy mắt chắn trước mặt ta. Nàng đánh giá ta một phen, mở miệng: “‘Ngân Kiêu (cú bạc)’ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, thì ra là nữ nhân?”
Lâu như vậy, cái danh hiệu là lạ này vì sao vẫn có người nhớ hả?
“Hừ, cảnh cáo trước, nơi này là địa bàn của ‘Thánh giáo’, ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng đi quá giới hạn.” Nàng vẻ mặt nghiêm túc, cùng trang phục nhà Đường diêm dúa kia hình thành sự đối lập rõ ràng.
“Thánh giáo”? Tên kì quái gì thế hả? Sao lại có người lấy tên giáo như vậy chứ.
Lúc này, đám hắc y nhân kia lại xuất hiện.
Quân Lâm nhìn đám hắc y nhân vây quanh chúng ta, cười nói: “Sao hả, đường đường là Thiên Nhận chúng, cũng chỉ biết lấy nhiều hiếp ít, chiếm tiện nghi của nữ nhân?”
“Hạ Lan cô nương nói đùa.” Trong đám hắc y nhân có người nói, người đó cùng đám người ngoài không giống nhau, trên mặt nạ có hình rồng, địa vị xem ra khá cao. Có hình rồng giống hắn, còn có hai người, trong đó một người dáng nhỏ bé, thoạt nhìn giống như đứa trẻ.
“Ngươi là người nào trong Thập Nhận?” Quân Lâm mở miệng, khinh thường nói.
“Tiện danh của tại hạ, không đáng nhắc đến. Lần này tới là thỉnh cô nương đi hàn xá một chút, chủ thượng của ta, ngưỡng mộ cô nương đã lâu!”
“Hừ!” Quân Lâm cười lạnh, “Chỉ bằng ngươi?” Nói xong, nàng lập tức xuất thủ. Thì ra, dải lụa cũng có thể dùng làm vũ khí.
Tình hình hiện tại này. Ta phải làm gì?
“Vị này chắc là ‘Ngân Kiêu’ các hạ rồi.” Cái người vóc dáng nhỏ bé kia mở miệng, giọng nói cũng yếu ớt, “Thiên Nhận chúng chúng ta không muốn đối địch với các hạ, xin mời.”
Nói như vậy, ngươi cũng rất có lễ phép, nhưng mà, nói như thế nào người kia cũng là Quân Lâm a... Xem ra không thể không chiến.
Quả nhiên lâu lắm không có luyện công, chiêu thức có chút kì lạ.
Cảm giác bị người vây công, quả nhiên không tốt. Nhưng mà, không phải ta nói gì chứ, võ công của những người này cũng không phải rất cao đâu. Loại người không có trong bảng xếp hạng trên giang hồ như ta cũng có thể hóa giải thế công của bọn họ.
Lúc này, hắc y nhân vẫn không có mở miệng kia, xuất thủ tấn công lại.
Mang mặt nạ loại này, hẳn là cái gì “Thập Nhận” rồi. Quả nhiên, võ công so với nhóm người kia tốt hơn rất nhiều. Lúc này mới phát hiện trong tay hắn không phải là kiếm, mà là một thanh cương đao sống thẳng lưỡi thẳng. Vô luận thế nào, ta cũng cảm thấy thanh cương đao này đã tìm đúng chủ rồi. Hắn công kích đơn giản trực tiếp, không có chút hoa mỹ mưu kế nào. Cảm giác là trải qua thời gian rất dài, đem tất cả mọi chiêu thức không cần thiết vứt bỏ hết, trong thế công tràn ngập khí phách mạnh mẽ. Thế công thật thà như vậy khiến ta không tự giác sinh ra cảm giác hoa lệ... Có điều, bây giờ là lúc nghĩ đến việc này sao?
Đao cùng thương đánh nhau, kình lực quá mạnh mẽ, khiến hổ khẩu (phần giữa ngón cái và ngón kế) của ta phát đau. Ta lập tức đổi tay cầm thương, đem lực đạo tập trung vào tay trái.
Không biết có phải chiêu thức của ta đủ dọa người hay không, hay là ta thật sự rất lợi hại. Tóm lại, cái người nhỏ bé trong “Thập Nhận” kia cũng gia nhập chiến cuộc.
Nàng một kiếm đẩy trường thương của ta, mở miệng nói: “Ngân Kiêu các hạ, ngài tội gì cùng Thiên Nhận chúng đối nghịch?”
Đây... là vấn đề nguyên tắc.
Đang giằng co, xa xa truyền đến tiếng la hét. Ánh đèn chợt tắt. Nghe là biết, là đám bộ khoái sấm to mưa nhỏ kia.
Nháy mắt, đám người kia bắt đầu lui lại, chỉ chốc lát sau liền không còn bóng dáng.
Quân Lâm liếc nhìn ta một cái, “Ngươi đến tột cùng là địch hay bạn?”
Câu này thật sự là vô nghĩa.
“...” Quân Lâm không nói gì, xoay người rời đi.
Ta không phải cũng nên đi sao? Nhưng mà, đám bộ khoái kia đã đuổi tới.
“Ngân Ngân Ngân Kiêu?!”
“Trời ạ! Là Ngân Kiêu!”
...
Phản ứng không cần kịch liệt như vậy chứ? Có lẽ nên đi thôi...
Đi cửa sổ... Thật sự là rất không thục nữ. Bị người khác nhìn thấy, tuyệt đối sẽ gả không được. Aiz, quên đi quên đi, cố gắng đi đi...
Vào lúc này, vì sao lại có người gõ cửa hả?
“Đinh tỷ tỷ, tỷ ở đâu?”
Khách Ức? Làm sao bây giờ? Ừm... Ta cố gắng cởi ra (chị cởi quần áo với mặt nạ ạ)...
“A, Tiểu Ức, có chuyện gì sao?” Ta vừa cởi vừa hỏi.
“Tỷ tỷ, mở cửa trước rồi nói sau.”
Mở cửa? Không phải chứ?... Trường thương, trường thương phải để đâu đây? A, làm cột chống cửa sổ cũng được. Ta luống cuống tay chân mở cửa ra.
“Lâu như vậy?” Khách Ức cười, cố ý hay vô tình nhìn vào trong phòng.
“Quá nóng, cho nên không có mặc quần áo...” Lời nói dối này thật sự không có đẳng cấp.
“Vừa rồi ta đến tìm tỷ tỷ, nhưng mà tỷ không ở đây...” Hắn cười hỏi.
“À... vừa rồi, ta vừa rồi đi ra ngoài hóng gió...” Che phía trước trường thương.
“Như vậy... Không có việc gì, tỷ tỷ nghỉ ngơi sớm một chút.” Hắn vẫn cười thâm thúy.
“Tốt...” Ta lập tức đóng cửa lại.
Gì chứ? Ta khẩn trương như vậy làm gì? Trước tiên là nói về mặt tốt, ta cũng không có gạt người a. Nếu các ngươi hỏi ta có võ công hay không, ta nhất định rất thành thật trả lời: Có! Nhưng mà, các ngươi không có mà... ta cũng không cần thiết chạy tới nói: Ta biết võ công! Ngốc hả?
Còn có chuyện ta là “Ngân Kiêu” này. “Ngân Kiêu” cũng không phải người tốt gì, phỏng chừng lệnh truy nã còn dán trên tường thành, ta tự dưng sao phải chiêu cáo thiên hạ hả? Huống chi, ta cũng không phải là tên “Ngân Kiêu” kia. Là tên kia bản thân bại bởi ta, sau đó bảo ta nhận hắn thôi, ta mới không cần gánh tội thay hắn!
... Ta sao lại tự an ủi vậy? Aiz... Mệt mỏi quá nha, tay chân đều nhức, võ công này nọ quả nhiên không thể lười biếng. Nhưng mà, chẳng lẽ bảo ta ở trước mặt tiểu nhị luyện võ sao? Thực ngốc aiz...
Ngủ đi ngủ đi, sáng sớm mai còn nấu sữa đậu nành...
Chỉ là... trấn nhỏ này, thật sự có người mang tâm tình bình thường mà uống sữa đậu nành sao? Nào là “Thánh giáo”, nào là “Thiên Nhận chúng”, rồi người ra vào trong tiệm ta, bao gồm cả ta trong đó, ai mà không có liên quan tới “giang hồ” chứ? Lúc trước nói với Khách Lộ, cũng bất quá là lừa mình dối người...
Khách Lộ...
Hắn bây giờ, đang ở nơi nào nhỉ? Hắn một lòng muốn thoát khỏi giang hồ, nếu biết thân phận chân thật của ta, sẽ có biểu tình như thế nào đây?... Ha ha. Ta có phải rất nhàm chán không...
Đột nhiên rất muốn uống sữa đậu nành...