Ngồi trước bàn trong điếm, nghe bà mai thao thao bất tuyệt, vì sao ta lại có cảm giác sống không bằng chết này chứ? Bà mai cũng không phải rất khó coi, còn cùng ta rất quen thuộc... Nhưng mà, vì cái gì chứ?
“Đinh nhi a, ngươi cũng đến tuổi nên lấy chồng rồi. Ngươi xem xem công tử nhà Thượng Thư người ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn...”
Chỉ là bộ khoái mà thôi, tiền lương mỗi tháng đại khái còn không bằng thu nhập của ta đâu.
“... Gia thế hiển hách...”
Ông nội của ta chán ghét làm quan, vạn nhất thăng cấp bạo lực thì làm sao bây giờ?
“... Văn võ song toàn...”
Ta cũng biết chữ mà. Sách đọc nhiều như vậy để làm gì? Nơi này của chúng ta luôn luôn thái bình, võ công có ích lợi gì? Hơn nữa trong tiệm của ta, aiz...
“... Lại có tướng mạo nhất đẳng...”
Làm ơn. Người xem xem tiểu nhị nơi này của ta, người nào không có vẻ đẹp kinh thiên địa, khấp quỷ thần (kinh động trời đất, quỷ thần khiếp)? Ta cũng không coi trọng vẻ ngoài như vậy có được hay không?
“... Ngươi cũng phải chiếu cố tới bản thân, không thể cả đời đều làm cái nghề xuất đầu lộ diện này được.”
Ta đã thành thói quen rồi. Cũng làm một phần tư cuộc đời rồi... những lập luận trên đều không thành, gần đây trình độ của bà mai thật sự là không được tốt lắm. Cảm phiền nói một câu làm cho ta động lòng được không?
Bà mai uống một ngụm trà, phe phẩy cây quạt.
Không phải thật chứ. Đã là tháng mười rồi, còn quạt cái gì? Không lạnh sao?
“Tóm lại, lão gia tử không biết khi nào thì trở lại. Thượng Thư đại nhân cũng có ý tốt thôi. Chúng ta làm nữ nhân phải vì hạnh phúc của mình mà tính toán... Nói thật, Thạch công tử thật sự là nam tử đáng giá phó thác cả đời, ngươi nếu gả cho hắn, sẽ không phải chịu nửa điểm tủi thân. Ngươi đứa nhỏ này, đã chịu khổ không ít rồi...”
Vô vàn suy nghĩ khó hiểu lập tức vướng víu trong đầu. Đúng vậy... Giống nương tìm được nam tử như phụ thân để phó thác chung thân, chính là đích đến cuối cùng của mỗi cô nương. Ta cũng đã qua những ngày tháng ngây thơ hoài xuân, nói cái gì thề non hẹn biển, tình yêu đến chết không đổi, ta cũng sẽ tự cười mình. Quả thực, như vậy kỳ thật cũng rất tốt... Nếu người kia không phải Thạch Chước, thì rất tốt...
“Vậy Thạch Chước... ý của Thạch công tử thì sao?” Ta mở miệng hỏi nói.
“Ách...” Bà mai lập tức ngậm miệng, “Việc đó, dù sao hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, lời của bà mai. Thạch công tử luôn nghe theo cha hắn.”
Ta hiểu rồi. “Vậy chờ hắn đáp ứng trước đi. Dưa xanh hái không ngọt.”
“...” Bà mai không cần phải nhiều lời nữa, hàn huyên vài câu liền ra về.
Ta thở ra, rót một ly trà, chậm rãi uống.
“Đinh tỷ tỷ...” Khách Ức mở to đôi mắt ngập nước lập tức ngồi xuống bên cạnh ta.
“Ách... Gì chứ?” Ta thiếu chút nữa sặc trà ra hết.
“Tỷ đừng lập gia đình nha, người ta luyến tiếc tỷ...” Hắn kéo cánh tay của ta, năn nỉ.
Ta lập tức hung hăng gõ đầu hắn một cái, “Làm trò!”
“Oa!” Hắn ôm đầu, ai oán nhìn ta, “Tỷ tỷ sao lại như vậy, đầu óc ta đã có bệnh, tỷ còn dùng sức đánh đầu ta như vậy!”
“Nói không chừng đánh vài cái sẽ tốt hơn!” Ta bổ sung thêm vài cái.
“Tỷ tỷ.” Hắn vọt đến một cái ghế khác, “Ta nói nghiêm túc với tỷ mà!”
“Luyến tiếc ta?” Có phải thật hay không a. Có chút cảm động nha.
Trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ nghiêm túc khó hiểu. “Ta biết, cái tên Thạch Chước kia, cho dù không thích tỷ tỷ, chỉ cần thành thân, cũng sẽ đối tốt với tỷ tỷ, sẽ không để tỷ tỷ chịu tủi thân. Chỉ là... Đối với tỷ tỷ mà nói, như vậy là đủ rồi sao?”
“Làm sao ngươi biết hắn không thích ta?” Ta chuyển đề tài.
“Nhìn là biết. Tỷ tỷ như vậy, ai lại...”
Phần sau bị dừng là vì hắn phải xoa xoa cái đầu bị ta gõ.
Ta vừa lòng rời khỏi chỗ, nhàn nhã thong thả đi ra ngoài.
“Tỷ tỷ, rất quá đáng nha...”
Tiếng Khách Ức kéo dài chấn động sau lưng, quả nhiên là dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt a! Không để ý tới hắn, đi mau đi mau.
Thời tiết thật tốt, dạo một vòng rồi trở về là được. Mới nghĩ như vậy, trước mặt liền thấy Thạch Chước. Ta đành cúi đầu, không phát hiện không phát hiện.
“Giang Đinh.”
Ta cứng đờ ngẩng đầu, “Thạch gia, thời tiết thật tốt a, tuần tra à?” Ta thay khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt nịnh nọt.
“Sao lại cúi đầu đi đường? Dưới đất có bạc sao?” Hắn cau mày.
Làm ơn đi. Soái ca đẹp trai như vậy, cau mày liền làm giảm vẻ đẹp. Thật nhớ Khách Lộ của chúng ta, tuy rằng người rất khốc, nhưng chưa bao giờ nhíu mày. Sẽ có nếp nhăn nha. Aiz... mặt hắn nhăn nhíu thì có liên quan gì đến ta?
“Hay là, cô làm rớt thứ gì?” Hắn tiếp tục nói. Giọng nói lại có vài phần thành khẩn.
Kỳ thật, nếu nói phải gả. Hắn cũng không tệ lắm. Ta cũng không phải ngốc tử, ánh mắt nóng bỏng của nữ tử chung quanh ném cho hắn ngay cả ta bị liên lụy cũng sắp tan ra.
“Cô ngây ngốc gì thế?” Hắn lại nhăn mi đẹp lại.
Quý trọng cái đẹp là thiên tính của con người a. Ta quyết định lập tức mở miệng bịa chút chuyện, làm cho hắn không đến mức có nếp nhăn. Bằng không ngày nào đó hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, tới làm phiền ta thì nguy to. “Ánh mặt trời... thật chói mắt.”
Hắn ngẩng đầu. Đột nhiên nở nụ cười. “Cô rất kỳ quái.” Hắn chỉ chỉ bầu trời.
A? Mây ở đâu đến thế? Không phải mới vừa còn rất sáng sủa sao?
“A, trời sắp mưa. Ta phải về dọn quần áo.” Ta lập tức sửa miệng.
Hắn lại cười, cười rất lâu. “Tùy cô.” Hắn tiếp tục đi đường của hắn, “Quái nhân.”
Ta nhìn đám mây kia từ từ bay. Đùa giỡn ta sao? Mây thì giỏi lắm à? Thật là, mấy ngày liền theo ta không đi. Về nhà về nhà!
...
Ta chống đầu, thở dài.
“Bà chủ, cô không sao chứ?” Khách Hành vẻ mặt lo lắng, “Đây là lần thứ năm mươi bảy cô thở dài trong hôm nay. Cần tìm Ôn đại phu tới xem mạch cho cô hay không?”
Ta nhìn hắn, lại thở dài.
Khách Hành cũng thở dài, lắc lắc đầu. “Tâm của nữ nhi muốn gả...”
Ta không thở dài. Đổi thành trừng mắt nhìn hắn.
Hắn lập tức giả vờ vô tội tránh ra.
“Tiểu Đinh, nếu là hôn sự này khiến cô phiền não như vậy, liền bỏ đi.” Khách Tùy đi tới, ân cần nói.
Ta nặn ra một nụ cười. Aiz, cái gì hôn sự a, căn bản bát tự cũng không có một miếng... Chỉ là, ta đáp ứng hay không đáp ứng đây? Không biết vì cái gì, hiện tại càng nghĩ càng cảm thấy lời bà mai nói cũng có đạo lý... Trời biết gia gia khi nào thì trở về, ta cuối cùng vẫn không thể kéo dài... Aiz...
Khách Tùy nhìn ta nhẹ nhàng cười, “Nha đầu ngốc.” Nói xong, hắn đưa tay sờ sờ đầu ta.
Bị sờ sờ đầu như vậy, kỳ thật rất thoải mái a. Ta không khỏi nở nụ cười.
“A...” Khách Ức dài giọng, “Nam nữ thụ thụ bất thân, Khách Tùy sao ngươi làm vậy chứ...”
Ta sửng sốt. Đúng nha... Ta cứng đờ nhìn Khách Tùy.
Vẻ mặt hắn vẫn ôn nhu cười, “Trung Nguyên có quy củ như vậy sao? Ta không rõ lắm!”
Cũng đúng, hắn là người Tây Hạ mà.
Khách Ức lúc này không nói gì, đôi mắt lại thẳng tắp nhìn Khách Tùy.
Hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì a? Ta thấy không khí có chút ngưng đọng, “À thì, ta đói bụng, có thể ăn cơm chưa?” Vì sao không khí không tốt lên nhỉ?
“Bà chủ Giang!” Một đám bộ khoái chọn đúng thời điểm đi vào.
“Trương gia. Ngài tới rồi!” Ta lập tức thoát ra đi lên phục vụ. “Ngài muốn dùng gì?”
“Trước cho bầu rượu đi.” Trương Liêm mở miệng, vẻ mặt tươi cười.
“Đại ca. Tìm không thấy Thạch Chước!” Một tên bộ khoái tiến vào, mở miệng.
“Vậy đừng tìm!” Trương Liêm vẫy vẫy tay, “Mỗi lần hắn ở đây ta đều khẩn trương muốn chết, ngay cả rượu cũng không thể hảo hảo uống.”
“Cũng đúng. Hắn là công tử như vậy, không ở nhà hưởng phúc, lại chạy tới nơi thâm sơn cùng cốc làm bộ khoái.”
“Khi nào hắn thăng quan chuyển đi thì tốt rồi.”
“Vì sao không phải là xuống chức?”
“Bộ khoái còn có chức gì để xuống nữa?”
Thật sự là người trước một bộ, người sau một bộ a. Quên đi, ta cũng không khác gì lắm.
“Nghe nói lần trước hắn trêu chọc Tề đại ca.”
“Không phải chứ... Cũng tốt, vậy giao cho Tề đại ca.”
“Aiz, dù sao cũng là đồng sự...”
“Ngươi ngốc à. Gặp phải Tề đại ca, ngươi không muốn sống nữa sao?”
“Các ngươi nói có thể hôm nay Tề đại ca động thủ hay không?”
“Phải thì tốt rồi. Hắc hắc.”
Ta thở dài lần thứ năm mươi chín trong hôm nay. Ai bảo hắn xen vào chuyện không nên xen chứ! Không nghe lời người già, chịu thiệt ở trước mắt. Nhưng mà, chậc, ta thật sự thiện lương a...
“Xin lỗi, Trương gia, ta còn có một số việc, phải đi ra ngoài một chút.” Ta quay đầu, “Khách Ức, lại đây tiếp đón, đừng chậm trễ đại gia.”
Nói xong, ta cười cười rời đi. Tiểu Tề, hẳn là ở phía sau núi...
...
Ta vừa bước lên một bước, vài hắc y nhân liền không biết từ chỗ nào chui ra. “Không muốn chết thì cút nhanh!” Cương đao sắc bén lóe lên lạnh lẽo dưới bóng tịch dương.
Aiz. Quả nhiên... Thật sự là không có sáng tạo.
“Ừm...” Ta thờ dài lần thứ sáu mươi trong hôm nay, “Ta tìm Tiểu Tề.”
Mọi người sửng sốt, “Thật to gan, tên đại ca ngươi cũng dám...”
Tiếng quát tháo còn chưa dứt, một giọng nói liền lẳng lặng truyền đến. “Đinh cô nương, sao đột nhiên lại đến tìm ta. Ta quả thật là thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh sợ) a.” Tiểu Tề chậm rãi đi đến, vẻ mặt cười cười.
Ta cũng cười, “Tên Thạch Chước kia, đang ở nơi này.”
Tiểu Tề nhìn ta. “Vì hắn mà đến?”
“Xem như vậy đi.”
“Đinh cô nương...” Tiểu Tề ý bảo thủ hạ lui ra, “Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, sao phải vì tiểu bộ khoái kia mà làm tổn thương hòa khí.”
Ta cũng không muốn a. Nhưng hắn lại có chút quan hệ với ta, đây là cha ta giao hữu vô ý, ta cũng không có biện pháp. “Có thể cho ta thể diện hay không?” Ta cười mở miệng.
Tiểu Tề cúi đầu hình như đang suy nghĩ, mỗi khi hắn nghiêm túc, cái loại cà lơ phất phơ này liền biến mất không còn thấy bóng dáng. “Nếu không phải thấy lúc đó hắn là vì cô mà xuất đầu, ta còn có vô số cách ti bỉ khác.”
Đúng vậy thật. Vu oan giá họa, hãm hại trung lương, Tiểu Tề cũng không phải lần đầu tiên làm. Lần này, hắn chẳng qua là tìm vài huynh đệ, mặc dù không biết hắn rốt cuộc muốn thế nào, nhưng mà so với thân bại danh liệt, tình huống hiện tại đối với Thạch Chước cùng Thạch bá bá mà nói, xác thực tốt hơn một trăm lần.
“Đinh cô nương. Ta cũng kiếm miếng cơm thôi...” Tiểu Tề nghiêm túc nói, “Hắn là người như vậy, sớm hay muộn cũng gây bất lợi cho ta.”
Điều này cũng không sai. Nhưng mà...
“Không thể phá lệ một chút sao? Cùng lắm thì, lần sau huynh đệ của ngươi đến tửu điếm của ta ăn uống, ta không thu tiền ngươi a.” Ta đi tới, thử dụ dỗ.
“Hắn là gì của cô?” Tiểu Tề nhíu mày.
Theo đơn thuốc dân gian thì là người chọn làm trượng phu. Có thể nói như vậy sao? Đương nhiên không thể!
“Bằng hữu bình thường.” Hẳn là vậy.
“Chỉ như vậy, cô liền chạy đến địa giới quan trọng của ta?” Tiểu Tề có chút kinh ngạc.
Hoàn toàn không thể nhẫn nại được! Ta hắng giọng. “Tiểu Tề, ngươi cần phải biết. Lúc ấy hắn nếu không đứng ra thay ta giải vây, việc kia cũng không phải là đám huynh đệ của ngươi nói lời xin lỗi là xong. Ngươi không cám ơn hắn còn khó xử hắn, có phải hay không có chút...” Vẻ mặt ôn hoà ngươi không thích, đừng trách người ta uy hiếp.
Tiểu Tề quả nhiên lộ vẻ khó xử.
“Lần sau làm việc sạch sẽ chút. Thời điểm người hại ta, nhớ phong bế tin tức, không cho ta biết mới tốt a.” Ta cười.
Tiểu Tề sắc mặt thay đổi. “Được rồi. Cũng khó có dịp Đinh cô nương tự mình đi một chuyến, cũng là cho Tề Hiên ta thể diện. Người cô mang đi. Nhưng xin Đinh cô nương nhớ kỹ, không có lần sau.”
“Đồng dạng thôi, nhớ rõ để dạy thủ hạ ngươi.” Ta thở ra, nói.
“Đi!” Tiểu Tề giận dữ xoay người, dẫn thủ hạ rời đi.
Ta nhìn bóng hắn phất phất tay. Cười tiếp tục đi, tìm cái tên kia khiến mất ta nhiều tiếng nói quý giá như vậy.
Không nghĩ tới... Vì sao, vì sao, vì sao lại có một cái hố to a... ta nhìn chính mình mất trọng lực mà ngã xuống, ngay cả kêu sợ hãi cũng quên.
Đau đau đau đau đau...
“Cô... sao lại ở chỗ này?”
Giọng nói rất quen thuộc. Ta ngẩng đầu, Thạch Chước? Ta đã hiểu... lại là cạm bẫy? Ta xin ngươi, Tiểu Tề, ngươi có chút sáng kiếm có được không?
“Ta đi tản bộ trước khi nấu cơm a... Oh... Như thế nào lại có cái hố to thế?” Ta xoa mông, ai oán nói.
“Cô có thấy một đám hắc y nhân hay không? Cô không sao chứ?” Hắn có chút khẩn trương nói.
“Cái gì hắc y nhân hả?” Ta chớp mắt.
Hắn suy nghĩ trong chốc lát, lại sửa miệng hỏi: “Té bị thương sao?”
“Chắc là không...” Ta vừa đứng lên, lập tức cảm giác được mắt cá chân đau đến xương, quả nhiên, lâu không vận động, xoay xoay chân, “Hình như là có...”
Hắn nhíu mày.
Lại nhíu? Không cần đâu. Già trước tuổi rồi.
“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Ta mở miệng.
Hắn hơi hơi đỏ mặt, ngậm miệng không nói. Cũng đúng, bị người ám toán rớt xuống hố to rất là mất mặt.
“Ngươi không phải cũng đi tản bộ mà rơi xuống chứ?” Ta vịn vách hố, gian nan cất bước, “Không nói nữa, nghĩ biện pháp đi ra ngoài đi.” Nhìn dáng vẻ của hắn, đại khái là không có luyện qua khinh công trong truyền thuyết.
“Ta trước nâng cô lên.” Hắn mở miệng.
“Không cần. Để ta nâng ngươi lên trước. Ta đi lên trước, sao có thể kéo nổi ngươi. Chân ta hình như bị trật rồi, cũng không thể đi tìm viện binh...” Ta bất đắc dĩ nói.
“Nhưng mà...” Hắn nhìn ta. Nhưng không có đề nghị tốt hơn cái này, đành phải yên lặng tiếp thu.
...
Dùng sức chín trâu hai hổ, rốt cục cũng thoát vây. Ta xoa xoa mông đau, xoay mắt cá chân đau, bóp vai đau... Đau quá nha... mệt...
“Cô có khỏe không?” Vẻ mặt hắn ân cần.
“Ta thật đói.” Ta có khí vô lực nói.
Hắn không khỏi nở nụ cười, trong nụ cười lộ ra vẻ cổ quái gì đó. “Đi thôi.” Hắn cười nói.
Làm ơn đi, ta đau đến không thể cử động a!
“Ta cõng cô.” Hắn đưa tay, không chút đề phòng cười.
“Ta rất nặng.” Ta nhìn hắn.
“Nặng hơn ta?”
“Vậy thì không.” Ta lại bóp bóp bả vai.
“Ta không muốn nợ người khác.” Hắn cúi người xuống.
Cũng tốt. Xem như báo đáp ta cũng được.
Hắn dễ dàng cõng ta, hình như ta thật sự không nặng lắm. Chẳng lẽ ta thật sự không nặng? Lại nói tiếp, ngoại trừ trước đây cha cõng qua ta, ta vốn không cho những người khác cõng qua... Thật là thoải mái...
“Muốn về nhà hay đến đại phu?” Hắn mở miệng.
“Về nhà.” Bụng của ta thật đói a, dường như kêu ra tiếng rồi.
Hắn không nói gì, vững vàng cất bước đi tới.
Ta đột nhiên nhớ tới phụ thân, nhớ tới khi người cõng ta trên lưng, cùng nhau vui vẻ hét nhi ca (bài hát dành cho trẻ con), “Thiên nhai lộ, hệ thiên nhai, hiểu lai tư cập dục hoàn gia...”
“Dục hoàn gia, đông li hạ, túy ỷ Nam Sơn lộng cúc hoa.” Hắn cùng hát, trong giọng hát lộ ra ý cười.
“Ngươi cũng biết à.” Ta cũng cười.
“Giang thúc thúc dạy a.” Hắn vẫn cười, nhìn không thấy, nhưng mà cảm giác được. “Thiên nhai lộ, hệ thiên nhai, hiểu lai tư cập dục hoàn gia. Dục hoàn gia, đông li hạ, túy ỷ Nam Sơn lộng cúc hoa.” Hắn lại bắt đầu hát, giọng hát ấm áp. Bước chân lên xuống, rất có tiết tấu nha.
Ta bật cười. “Ngươi sùng bái cha ta như vậy hả? Ngay cả nhi ca cũng nhớ rõ như vậy.”
Hắn trầm mặc trong chốc lát, “Ừ.” Nhẹ nhàng lên tiếng như vậy, sau đó không hề mở miệng.
Loáng thoáng thấy, lỗ tai hắn đã đỏ lên hết.
“Này, ngươi không phải thích cha ta chứ? Cha ta không có đoạn tụ chi phích (gay) đâu.” Ta mở miệng, cười nhắc nhở.
“Cô! Nói bậy bạ gì đó?!” Hắn cố gắng muốn quay đầu cãi lại.
“Nhìn đường, nhìn đường a!” Ta đưa tay xoay đầu hắn, “Nhanh lên a, ta sắp đói chết!”
Hắn hừ một tiếng. Không hề quan tâm ta. Ta biết, mi hắn nhất định lại nhăn. Thật là, đừng nha, sẽ có nếp nhăn...
Ngồi trước bàn trong điếm, nghe bà mai thao thao bất tuyệt, vì sao ta lại có cảm giác sống không bằng chết này chứ? Bà mai cũng không phải rất khó coi, còn cùng ta rất quen thuộc... Nhưng mà, vì cái gì chứ?
“Đinh nhi a, ngươi cũng đến tuổi nên lấy chồng rồi. Ngươi xem xem công tử nhà Thượng Thư người ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn...”
Chỉ là bộ khoái mà thôi, tiền lương mỗi tháng đại khái còn không bằng thu nhập của ta đâu.
“... Gia thế hiển hách...”
Ông nội của ta chán ghét làm quan, vạn nhất thăng cấp bạo lực thì làm sao bây giờ?
“... Văn võ song toàn...”
Ta cũng biết chữ mà. Sách đọc nhiều như vậy để làm gì? Nơi này của chúng ta luôn luôn thái bình, võ công có ích lợi gì? Hơn nữa trong tiệm của ta, aiz...
“... Lại có tướng mạo nhất đẳng...”
Làm ơn. Người xem xem tiểu nhị nơi này của ta, người nào không có vẻ đẹp kinh thiên địa, khấp quỷ thần (kinh động trời đất, quỷ thần khiếp)? Ta cũng không coi trọng vẻ ngoài như vậy có được hay không?
“... Ngươi cũng phải chiếu cố tới bản thân, không thể cả đời đều làm cái nghề xuất đầu lộ diện này được.”
Ta đã thành thói quen rồi. Cũng làm một phần tư cuộc đời rồi... những lập luận trên đều không thành, gần đây trình độ của bà mai thật sự là không được tốt lắm. Cảm phiền nói một câu làm cho ta động lòng được không?
Bà mai uống một ngụm trà, phe phẩy cây quạt.
Không phải thật chứ. Đã là tháng mười rồi, còn quạt cái gì? Không lạnh sao?
“Tóm lại, lão gia tử không biết khi nào thì trở lại. Thượng Thư đại nhân cũng có ý tốt thôi. Chúng ta làm nữ nhân phải vì hạnh phúc của mình mà tính toán... Nói thật, Thạch công tử thật sự là nam tử đáng giá phó thác cả đời, ngươi nếu gả cho hắn, sẽ không phải chịu nửa điểm tủi thân. Ngươi đứa nhỏ này, đã chịu khổ không ít rồi...”
Vô vàn suy nghĩ khó hiểu lập tức vướng víu trong đầu. Đúng vậy... Giống nương tìm được nam tử như phụ thân để phó thác chung thân, chính là đích đến cuối cùng của mỗi cô nương. Ta cũng đã qua những ngày tháng ngây thơ hoài xuân, nói cái gì thề non hẹn biển, tình yêu đến chết không đổi, ta cũng sẽ tự cười mình. Quả thực, như vậy kỳ thật cũng rất tốt... Nếu người kia không phải Thạch Chước, thì rất tốt...
“Vậy Thạch Chước... ý của Thạch công tử thì sao?” Ta mở miệng hỏi nói.
“Ách...” Bà mai lập tức ngậm miệng, “Việc đó, dù sao hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, lời của bà mai. Thạch công tử luôn nghe theo cha hắn.”
Ta hiểu rồi. “Vậy chờ hắn đáp ứng trước đi. Dưa xanh hái không ngọt.”
“...” Bà mai không cần phải nhiều lời nữa, hàn huyên vài câu liền ra về.
Ta thở ra, rót một ly trà, chậm rãi uống.
“Đinh tỷ tỷ...” Khách Ức mở to đôi mắt ngập nước lập tức ngồi xuống bên cạnh ta.
“Ách... Gì chứ?” Ta thiếu chút nữa sặc trà ra hết.
“Tỷ đừng lập gia đình nha, người ta luyến tiếc tỷ...” Hắn kéo cánh tay của ta, năn nỉ.
Ta lập tức hung hăng gõ đầu hắn một cái, “Làm trò!”
“Oa!” Hắn ôm đầu, ai oán nhìn ta, “Tỷ tỷ sao lại như vậy, đầu óc ta đã có bệnh, tỷ còn dùng sức đánh đầu ta như vậy!”
“Nói không chừng đánh vài cái sẽ tốt hơn!” Ta bổ sung thêm vài cái.
“Tỷ tỷ.” Hắn vọt đến một cái ghế khác, “Ta nói nghiêm túc với tỷ mà!”
“Luyến tiếc ta?” Có phải thật hay không a. Có chút cảm động nha.
Trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ nghiêm túc khó hiểu. “Ta biết, cái tên Thạch Chước kia, cho dù không thích tỷ tỷ, chỉ cần thành thân, cũng sẽ đối tốt với tỷ tỷ, sẽ không để tỷ tỷ chịu tủi thân. Chỉ là... Đối với tỷ tỷ mà nói, như vậy là đủ rồi sao?”
“Làm sao ngươi biết hắn không thích ta?” Ta chuyển đề tài.
“Nhìn là biết. Tỷ tỷ như vậy, ai lại...”
Phần sau bị dừng là vì hắn phải xoa xoa cái đầu bị ta gõ.
Ta vừa lòng rời khỏi chỗ, nhàn nhã thong thả đi ra ngoài.
“Tỷ tỷ, rất quá đáng nha...”
Tiếng Khách Ức kéo dài chấn động sau lưng, quả nhiên là dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt a! Không để ý tới hắn, đi mau đi mau.
Thời tiết thật tốt, dạo một vòng rồi trở về là được. Mới nghĩ như vậy, trước mặt liền thấy Thạch Chước. Ta đành cúi đầu, không phát hiện không phát hiện.
“Giang Đinh.”
Ta cứng đờ ngẩng đầu, “Thạch gia, thời tiết thật tốt a, tuần tra à?” Ta thay khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt nịnh nọt.
“Sao lại cúi đầu đi đường? Dưới đất có bạc sao?” Hắn cau mày.
Làm ơn đi. Soái ca đẹp trai như vậy, cau mày liền làm giảm vẻ đẹp. Thật nhớ Khách Lộ của chúng ta, tuy rằng người rất khốc, nhưng chưa bao giờ nhíu mày. Sẽ có nếp nhăn nha. Aiz... mặt hắn nhăn nhíu thì có liên quan gì đến ta?
“Hay là, cô làm rớt thứ gì?” Hắn tiếp tục nói. Giọng nói lại có vài phần thành khẩn.
Kỳ thật, nếu nói phải gả. Hắn cũng không tệ lắm. Ta cũng không phải ngốc tử, ánh mắt nóng bỏng của nữ tử chung quanh ném cho hắn ngay cả ta bị liên lụy cũng sắp tan ra.
“Cô ngây ngốc gì thế?” Hắn lại nhăn mi đẹp lại.
Quý trọng cái đẹp là thiên tính của con người a. Ta quyết định lập tức mở miệng bịa chút chuyện, làm cho hắn không đến mức có nếp nhăn. Bằng không ngày nào đó hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, tới làm phiền ta thì nguy to. “Ánh mặt trời... thật chói mắt.”
Hắn ngẩng đầu. Đột nhiên nở nụ cười. “Cô rất kỳ quái.” Hắn chỉ chỉ bầu trời.
A? Mây ở đâu đến thế? Không phải mới vừa còn rất sáng sủa sao?
“A, trời sắp mưa. Ta phải về dọn quần áo.” Ta lập tức sửa miệng.
Hắn lại cười, cười rất lâu. “Tùy cô.” Hắn tiếp tục đi đường của hắn, “Quái nhân.”
Ta nhìn đám mây kia từ từ bay. Đùa giỡn ta sao? Mây thì giỏi lắm à? Thật là, mấy ngày liền theo ta không đi. Về nhà về nhà!
...
Ta chống đầu, thở dài.
“Bà chủ, cô không sao chứ?” Khách Hành vẻ mặt lo lắng, “Đây là lần thứ năm mươi bảy cô thở dài trong hôm nay. Cần tìm Ôn đại phu tới xem mạch cho cô hay không?”
Ta nhìn hắn, lại thở dài.
Khách Hành cũng thở dài, lắc lắc đầu. “Tâm của nữ nhi muốn gả...”
Ta không thở dài. Đổi thành trừng mắt nhìn hắn.
Hắn lập tức giả vờ vô tội tránh ra.
“Tiểu Đinh, nếu là hôn sự này khiến cô phiền não như vậy, liền bỏ đi.” Khách Tùy đi tới, ân cần nói.
Ta nặn ra một nụ cười. Aiz, cái gì hôn sự a, căn bản bát tự cũng không có một miếng... Chỉ là, ta đáp ứng hay không đáp ứng đây? Không biết vì cái gì, hiện tại càng nghĩ càng cảm thấy lời bà mai nói cũng có đạo lý... Trời biết gia gia khi nào thì trở về, ta cuối cùng vẫn không thể kéo dài... Aiz...
Khách Tùy nhìn ta nhẹ nhàng cười, “Nha đầu ngốc.” Nói xong, hắn đưa tay sờ sờ đầu ta.
Bị sờ sờ đầu như vậy, kỳ thật rất thoải mái a. Ta không khỏi nở nụ cười.
“A...” Khách Ức dài giọng, “Nam nữ thụ thụ bất thân, Khách Tùy sao ngươi làm vậy chứ...”
Ta sửng sốt. Đúng nha... Ta cứng đờ nhìn Khách Tùy.
Vẻ mặt hắn vẫn ôn nhu cười, “Trung Nguyên có quy củ như vậy sao? Ta không rõ lắm!”
Cũng đúng, hắn là người Tây Hạ mà.
Khách Ức lúc này không nói gì, đôi mắt lại thẳng tắp nhìn Khách Tùy.
Hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì a? Ta thấy không khí có chút ngưng đọng, “À thì, ta đói bụng, có thể ăn cơm chưa?” Vì sao không khí không tốt lên nhỉ?
“Bà chủ Giang!” Một đám bộ khoái chọn đúng thời điểm đi vào.
“Trương gia. Ngài tới rồi!” Ta lập tức thoát ra đi lên phục vụ. “Ngài muốn dùng gì?”
“Trước cho bầu rượu đi.” Trương Liêm mở miệng, vẻ mặt tươi cười.
“Đại ca. Tìm không thấy Thạch Chước!” Một tên bộ khoái tiến vào, mở miệng.
“Vậy đừng tìm!” Trương Liêm vẫy vẫy tay, “Mỗi lần hắn ở đây ta đều khẩn trương muốn chết, ngay cả rượu cũng không thể hảo hảo uống.”
“Cũng đúng. Hắn là công tử như vậy, không ở nhà hưởng phúc, lại chạy tới nơi thâm sơn cùng cốc làm bộ khoái.”
“Khi nào hắn thăng quan chuyển đi thì tốt rồi.”
“Vì sao không phải là xuống chức?”
“Bộ khoái còn có chức gì để xuống nữa?”
Thật sự là người trước một bộ, người sau một bộ a. Quên đi, ta cũng không khác gì lắm.
“Nghe nói lần trước hắn trêu chọc Tề đại ca.”
“Không phải chứ... Cũng tốt, vậy giao cho Tề đại ca.”
“Aiz, dù sao cũng là đồng sự...”
“Ngươi ngốc à. Gặp phải Tề đại ca, ngươi không muốn sống nữa sao?”
“Các ngươi nói có thể hôm nay Tề đại ca động thủ hay không?”
“Phải thì tốt rồi. Hắc hắc.”
Ta thở dài lần thứ năm mươi chín trong hôm nay. Ai bảo hắn xen vào chuyện không nên xen chứ! Không nghe lời người già, chịu thiệt ở trước mắt. Nhưng mà, chậc, ta thật sự thiện lương a...
“Xin lỗi, Trương gia, ta còn có một số việc, phải đi ra ngoài một chút.” Ta quay đầu, “Khách Ức, lại đây tiếp đón, đừng chậm trễ đại gia.”
Nói xong, ta cười cười rời đi. Tiểu Tề, hẳn là ở phía sau núi...
...
Ta vừa bước lên một bước, vài hắc y nhân liền không biết từ chỗ nào chui ra. “Không muốn chết thì cút nhanh!” Cương đao sắc bén lóe lên lạnh lẽo dưới bóng tịch dương.
Aiz. Quả nhiên... Thật sự là không có sáng tạo.
“Ừm...” Ta thờ dài lần thứ sáu mươi trong hôm nay, “Ta tìm Tiểu Tề.”
Mọi người sửng sốt, “Thật to gan, tên đại ca ngươi cũng dám...”
Tiếng quát tháo còn chưa dứt, một giọng nói liền lẳng lặng truyền đến. “Đinh cô nương, sao đột nhiên lại đến tìm ta. Ta quả thật là thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh sợ) a.” Tiểu Tề chậm rãi đi đến, vẻ mặt cười cười.
Ta cũng cười, “Tên Thạch Chước kia, đang ở nơi này.”
Tiểu Tề nhìn ta. “Vì hắn mà đến?”
“Xem như vậy đi.”
“Đinh cô nương...” Tiểu Tề ý bảo thủ hạ lui ra, “Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, sao phải vì tiểu bộ khoái kia mà làm tổn thương hòa khí.”
Ta cũng không muốn a. Nhưng hắn lại có chút quan hệ với ta, đây là cha ta giao hữu vô ý, ta cũng không có biện pháp. “Có thể cho ta thể diện hay không?” Ta cười mở miệng.
Tiểu Tề cúi đầu hình như đang suy nghĩ, mỗi khi hắn nghiêm túc, cái loại cà lơ phất phơ này liền biến mất không còn thấy bóng dáng. “Nếu không phải thấy lúc đó hắn là vì cô mà xuất đầu, ta còn có vô số cách ti bỉ khác.”
Đúng vậy thật. Vu oan giá họa, hãm hại trung lương, Tiểu Tề cũng không phải lần đầu tiên làm. Lần này, hắn chẳng qua là tìm vài huynh đệ, mặc dù không biết hắn rốt cuộc muốn thế nào, nhưng mà so với thân bại danh liệt, tình huống hiện tại đối với Thạch Chước cùng Thạch bá bá mà nói, xác thực tốt hơn một trăm lần.
“Đinh cô nương. Ta cũng kiếm miếng cơm thôi...” Tiểu Tề nghiêm túc nói, “Hắn là người như vậy, sớm hay muộn cũng gây bất lợi cho ta.”
Điều này cũng không sai. Nhưng mà...
“Không thể phá lệ một chút sao? Cùng lắm thì, lần sau huynh đệ của ngươi đến tửu điếm của ta ăn uống, ta không thu tiền ngươi a.” Ta đi tới, thử dụ dỗ.
“Hắn là gì của cô?” Tiểu Tề nhíu mày.
Theo đơn thuốc dân gian thì là người chọn làm trượng phu. Có thể nói như vậy sao? Đương nhiên không thể!
“Bằng hữu bình thường.” Hẳn là vậy.
“Chỉ như vậy, cô liền chạy đến địa giới quan trọng của ta?” Tiểu Tề có chút kinh ngạc.
Hoàn toàn không thể nhẫn nại được! Ta hắng giọng. “Tiểu Tề, ngươi cần phải biết. Lúc ấy hắn nếu không đứng ra thay ta giải vây, việc kia cũng không phải là đám huynh đệ của ngươi nói lời xin lỗi là xong. Ngươi không cám ơn hắn còn khó xử hắn, có phải hay không có chút...” Vẻ mặt ôn hoà ngươi không thích, đừng trách người ta uy hiếp.
Tiểu Tề quả nhiên lộ vẻ khó xử.
“Lần sau làm việc sạch sẽ chút. Thời điểm người hại ta, nhớ phong bế tin tức, không cho ta biết mới tốt a.” Ta cười.
Tiểu Tề sắc mặt thay đổi. “Được rồi. Cũng khó có dịp Đinh cô nương tự mình đi một chuyến, cũng là cho Tề Hiên ta thể diện. Người cô mang đi. Nhưng xin Đinh cô nương nhớ kỹ, không có lần sau.”
“Đồng dạng thôi, nhớ rõ để dạy thủ hạ ngươi.” Ta thở ra, nói.
“Đi!” Tiểu Tề giận dữ xoay người, dẫn thủ hạ rời đi.
Ta nhìn bóng hắn phất phất tay. Cười tiếp tục đi, tìm cái tên kia khiến mất ta nhiều tiếng nói quý giá như vậy.
Không nghĩ tới... Vì sao, vì sao, vì sao lại có một cái hố to a... ta nhìn chính mình mất trọng lực mà ngã xuống, ngay cả kêu sợ hãi cũng quên.
Đau đau đau đau đau...
“Cô... sao lại ở chỗ này?”
Giọng nói rất quen thuộc. Ta ngẩng đầu, Thạch Chước? Ta đã hiểu... lại là cạm bẫy? Ta xin ngươi, Tiểu Tề, ngươi có chút sáng kiếm có được không?
“Ta đi tản bộ trước khi nấu cơm a... Oh... Như thế nào lại có cái hố to thế?” Ta xoa mông, ai oán nói.
“Cô có thấy một đám hắc y nhân hay không? Cô không sao chứ?” Hắn có chút khẩn trương nói.
“Cái gì hắc y nhân hả?” Ta chớp mắt.
Hắn suy nghĩ trong chốc lát, lại sửa miệng hỏi: “Té bị thương sao?”
“Chắc là không...” Ta vừa đứng lên, lập tức cảm giác được mắt cá chân đau đến xương, quả nhiên, lâu không vận động, xoay xoay chân, “Hình như là có...”
Hắn nhíu mày.
Lại nhíu? Không cần đâu. Già trước tuổi rồi.
“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Ta mở miệng.
Hắn hơi hơi đỏ mặt, ngậm miệng không nói. Cũng đúng, bị người ám toán rớt xuống hố to rất là mất mặt.
“Ngươi không phải cũng đi tản bộ mà rơi xuống chứ?” Ta vịn vách hố, gian nan cất bước, “Không nói nữa, nghĩ biện pháp đi ra ngoài đi.” Nhìn dáng vẻ của hắn, đại khái là không có luyện qua khinh công trong truyền thuyết.
“Ta trước nâng cô lên.” Hắn mở miệng.
“Không cần. Để ta nâng ngươi lên trước. Ta đi lên trước, sao có thể kéo nổi ngươi. Chân ta hình như bị trật rồi, cũng không thể đi tìm viện binh...” Ta bất đắc dĩ nói.
“Nhưng mà...” Hắn nhìn ta. Nhưng không có đề nghị tốt hơn cái này, đành phải yên lặng tiếp thu.
...
Dùng sức chín trâu hai hổ, rốt cục cũng thoát vây. Ta xoa xoa mông đau, xoay mắt cá chân đau, bóp vai đau... Đau quá nha... mệt...
“Cô có khỏe không?” Vẻ mặt hắn ân cần.
“Ta thật đói.” Ta có khí vô lực nói.
Hắn không khỏi nở nụ cười, trong nụ cười lộ ra vẻ cổ quái gì đó. “Đi thôi.” Hắn cười nói.
Làm ơn đi, ta đau đến không thể cử động a!
“Ta cõng cô.” Hắn đưa tay, không chút đề phòng cười.
“Ta rất nặng.” Ta nhìn hắn.
“Nặng hơn ta?”
“Vậy thì không.” Ta lại bóp bóp bả vai.
“Ta không muốn nợ người khác.” Hắn cúi người xuống.
Cũng tốt. Xem như báo đáp ta cũng được.
Hắn dễ dàng cõng ta, hình như ta thật sự không nặng lắm. Chẳng lẽ ta thật sự không nặng? Lại nói tiếp, ngoại trừ trước đây cha cõng qua ta, ta vốn không cho những người khác cõng qua... Thật là thoải mái...
“Muốn về nhà hay đến đại phu?” Hắn mở miệng.
“Về nhà.” Bụng của ta thật đói a, dường như kêu ra tiếng rồi.
Hắn không nói gì, vững vàng cất bước đi tới.
Ta đột nhiên nhớ tới phụ thân, nhớ tới khi người cõng ta trên lưng, cùng nhau vui vẻ hét nhi ca (bài hát dành cho trẻ con), “Thiên nhai lộ, hệ thiên nhai, hiểu lai tư cập dục hoàn gia...”
“Dục hoàn gia, đông li hạ, túy ỷ Nam Sơn lộng cúc hoa.” Hắn cùng hát, trong giọng hát lộ ra ý cười.
“Ngươi cũng biết à.” Ta cũng cười.
“Giang thúc thúc dạy a.” Hắn vẫn cười, nhìn không thấy, nhưng mà cảm giác được. “Thiên nhai lộ, hệ thiên nhai, hiểu lai tư cập dục hoàn gia. Dục hoàn gia, đông li hạ, túy ỷ Nam Sơn lộng cúc hoa.” Hắn lại bắt đầu hát, giọng hát ấm áp. Bước chân lên xuống, rất có tiết tấu nha.
Ta bật cười. “Ngươi sùng bái cha ta như vậy hả? Ngay cả nhi ca cũng nhớ rõ như vậy.”
Hắn trầm mặc trong chốc lát, “Ừ.” Nhẹ nhàng lên tiếng như vậy, sau đó không hề mở miệng.
Loáng thoáng thấy, lỗ tai hắn đã đỏ lên hết.
“Này, ngươi không phải thích cha ta chứ? Cha ta không có đoạn tụ chi phích (gay) đâu.” Ta mở miệng, cười nhắc nhở.
“Cô! Nói bậy bạ gì đó?!” Hắn cố gắng muốn quay đầu cãi lại.
“Nhìn đường, nhìn đường a!” Ta đưa tay xoay đầu hắn, “Nhanh lên a, ta sắp đói chết!”
Hắn hừ một tiếng. Không hề quan tâm ta. Ta biết, mi hắn nhất định lại nhăn. Thật là, đừng nha, sẽ có nếp nhăn...