Một mảnh trăng tàn lơ lửng xa xôi, trong ánh trăng thê lương soi chiếu, đường mòn dưới rừng thẳm càng thêm nhấp nhô không nhìn rõ.
Bãi đất hoang giữa rừng rậm, bằng phẳng trống trải, rất phù hợp đến đây giao đấu.
Thẩm Yên Thanh đưa ống tiêu lên môi, tấu một giai khúc u uẩn cô liêu.
Từ phía sau vọng lại tiếng chân ung dung bình thản, dần dần tiếp cận, chậm rãi vịnh ngâm:
Bình lâm mạc mạc yên như chức
Hàn san nhất đái thương tâm bích
Minh sắc nhập cao lâu
Hữu nhân lâu thượng sầu
Ngọc giai không trữ lập
Túc ô qui phi cấp
Hà xử thị qui trình
Trường đình canh đoản đình
[34: Đây là bài thơ Bồ Tát Man của Lý Bạch, về người thơ, hầu như đã không cần nhiều lời thêm nữa. Còn về tứ thơ, bản dịch của Nguyễn Chí Viễn đã diễn tả rất hay và sâu sắc.]
Thẩm Yên Thanh dứt tiếng tiêu, xoay người lại, điềm nhiên nói: “Ngươi đến rồi.”
“Có hẹn với giai nhân, nào dám không đến?” Đôi ngươi u ám của Tống Bình đen kịt, chợt rõ ràng hắt ra sự hưng phấn sục sôi như máu. Thẩm Yên Thanh ném ống tiêu đi, lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao lại đến Dương Châu?”
Tống Bình nở nụ cười, lột mặt nạ da người tinh xảo xuống, nói: “Ta đến, vì một nhánh danh hoa khuynh thành.”
Dưới trăng bàng bạc, vẫn thấy rõ hắn là một nam tử thuấn mỹ phi thường, mày kiếm mục tinh, mũi cao môi mỏng, có điều giữa trán ứ đọng ngoan tàn, trong dáng cười hàm chứa vài phần thâm độc.
Thẩm Yên Thanh còn bình tĩnh hơn cả sự tưởng tượng của hắn, khí tức bình ổn, nhãn thần đạm nhiên, cả thanh âm cũng rõ ràng như cũ: “Ngươi là đồ đệ của Thiên Diện Đồng Tử?”
Hắn gật đầu, cười nói: “Trên giang hồ, danh xưng của ta là ‘Tôn Liên Vũ’.”
Đôi ngươi Thẩm Yên Thanh như có tia lửa chợt lóe, trong nháy mắt đã áp sát, Tôn Liên Vũ lại nhìn hắn bao nhiêu là hứng thú, hỏi: “Dường như ngươi không hề sợ hãi?”
Ý nghĩ mong chờ đối phương kinh hoàng thất thố đã hụt hẫng, hắn không khỏi có chút thất vọng — Người đã rơi vào tay Tôn Liên Vũ hắn, có ai không phải nhận hết thống khổ lăng nhục mà chết? Cớ sao kẻ này lại không một chút sợ sệt?
“Hảo.” Thẩm Yên Thanh lui về sau một bước, nhìn hắn chắp tay, “Thỉnh.”
Cả đời đã qua biết bao nhiêu cuộc giao tranh, mỗi lần hắn đều không tiếc gì một chữ “Thỉnh” nho nhã hữu lễ, bất kể dẫu cho đến cùng cũng là liều mạng ngươi chết ta sống.
Tôn Liên Vũ thấp giọng cười, nhìn nhãn thần của y như thể quan sát con mồi bị vây hãm mà sa lưới: “Ngươi không phải đối thủ của ta, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói là hơn.”
“Nằm mơ!” Thẩm Yên Thanh gầm nhẹ một tiếng, kiếm tung như lụa trải, nhằm thẳng vào ngực hắn.
Tôn Liên Vũ nghiêng người một chút, tuốt kiếm khỏi bao, cùng Thẩm Yên Thanh triền miên giao đấu.
Tiếng đao kiếm loảng xoảng va nhau khiến chim đang ngủ trên ngọn cây kinh động, trăng càng soi tỏa ảm đạm lạnh lùng. Gió đêm thốc qua rừng, lá cây xao xác rơi rụng.
Kiếm thuật của Thẩm Yên Thanh hòa hợp cả sự tàn nhẫn âm tuyệt của Hải Nam kiếm phái lẫn sự biến ảo thanh nhàn của Nga Mi kiếm phái, hơn nữa còn nội lực thâm hậu bổ trợ, trên giang hồ đã liệt vào hạng thượng thừa. Nhưng cùng Tôn Liên Vũ giao đấu gần mấy trăm chiêu, hắn mơ hồ ý thức rằng: kẻ này cuồng ngạo như thế, cũng không phải là không có nguyên do.
Mồ hôi từ thái dương đổ xuống, Thẩm Yên Thanh nín thở tập trung, không dám có chút lơi lỏng nào. Trái lại, đối thủ của hắn du nhàn thể đương bước chậm giữa vườn hoa, thậm chí còn giữa đao quang kiếm ảnh mà trêu đùa hắn: “Thế nhân truyền tụng ngươi là luyến đồng của lão, Yên Thanh, lão từng ôm ngươi sao?”
Yên Thanh cắn răng, xuất thủ càng thêm quyết liệt, kiếm kiếm phong tỏa yết hầu, hoàn toàn không chừa đường lui, đem mạng ra liều chết cũng muốn dùng kiếm chém giết đối phương.
“Cá tính như thế, ta thích.” Tôn Liên Vũ nhẹ giọng cười bảo. Kiếm quang chói lóa đầy trời thoắt chốc thu hồi lại, mỗi chiêu mỗi thức đều mềm mại tựa gió xuân, thế nhưng xuất thủ lại càng xảo quyệt không một kẽ hở, kiếm khí bức bách như sóng lớn cuốn phăng tất cả, lại phảng phất quyện theo hương khí. Trong phút chốc, Thẩm Yên Thanh mồ hôi đã ướt đầm vải áo, tiếng thở dốc đã nghe rõ ràng, thể lực nhanh chóng bị mất đi, tầm nhìn dần dần mờ mịt. Giữa mông lung, đôi mắt sâu thẳm vô phương né tránh kia, dục vọng thiêu đốt rõ ràng kia, cứ vấn vít quanh thân thể hắn.
Hắn sẽ không chịu hiểu loại nhãn thần kia biểu trưng điều gì. Chỉ biết rằng, hắn thà chết cũng không thể tiếp thu loại vũ nhục như thế!
“Ngươi đã trúng Khiên hồn tán, hà tất phải giãy dụa thống khổ? Ta sẽ cho ngươi thưởng thức hoan lạc trần gian.” Thanh âm từ tốn len lỏi vào tai không khác gì ma quỉ lấy mạng, Thẩm Yên Thanh vội vàng ngừng thở, nhưng dường như đã muộn mất rồi, chân khí trong cơ thể hỗn loạn bạc nhược, dần dần không thể nào gắng gượng được nữa.
[35: Khiên hồn tán: “Khiên hồn” là cuốn hồn đi mất, đây là loại độc dược khiến sức lực của đối phương tiêu tan.]
Cực kỳ giận dữ, nhưng lại mỉm cười. Dưới ánh trăng mỏng mảnh tỏa ra phong thái nhất tiếu khuynh thành năm ấy, gã hái hoa đạo tặc từng trải cũng phải ngắm đến ngây người.
Thẩm Yên Thanh giương kiếm, gắng gượng đề lên vài phần chân khí cuối cùng, sử ra một thức “Bạch hồng quán nhật” nhằm đối phương đánh tới. Tôn Liên Vũ chưa từng gặp phải loại đấu pháp không cần đường sống này – nếu không thể chắc thắng, có ai không cầu được vẹn toàn rút lui? Thẩm Yên Thanh chẳng nhẽ đã điên rồi?! Chỉ sợ kiếm của hắn còn chưa chạm đến cổ họng mình, đã bị mình một kiếm xuyên tim.
Không thành công thì bỏ mình sao? Hắn không nhượng kẻ kia như nguyện! Kẻ tính cách đĩnh liệt như lửa ấy càng mang đến cho hắn khoái cảm chinh phục.
Tôn Liên Vũ đề khí tung người tránh đi một kiếm, đồng thời hướng về phía Thẩm Yên Thanh bức bách. Nhưng ngay lúc hắn định điểm huyệt đạo đối phương, Thẩm Yên Thanh xoay chuyển cổ tay, kiếm như linh xà hướng về bên sườn hắn chém tới. Tôn Liên Vũ không nghĩ được đối phương còn thừa lực vùng vẫy, cuống cuồng dứt ra, chỉ cảm thấy bên hông một trận bỏng rát, máu tươi đã ứa thấm y phục.
Tôn Liên Vũ không thể tin được mà nhìn vết thương bên hông mình. Vết chém không sâu, may mà cầm lại cũng nhanh. Hắn trừng mắt nhìn thẳng người nọ, nhãn thần thâm độc tàn nhẫn, trầm giọng nói: “Hảo, Thẩm Yên Thanh, hôm nay ta không thể không có ngươi!”
Hai người lại triển khai một hồi kích đấu. Thẩm Yên Thanh vừa rồi may mắn đắc thủ, nội lực đã bị Khiên hồn tán trừ khử hầu như mất hết, toàn thân đều hư nhuyễn như sợi, sử không ra nửa phần khí lực, kiếm trong tay rất nhanh đã bị đánh bạt đi. Khi Tôn Liên Vũ cười gằn đưa tay chạm vào người, hắn còn đang than tiếc mệnh này đã hết, bỗng dưng một đạo bạch quang lóe lên, kiếm khí dày dặc sắc bén, lạnh lẽo như băng, khiến Tôn Liên Vũ phải giương kiếm chống đỡ. Trong khi đó, một lực đạo nhẹ nhàng nâng thân thể Thẩm Yên Thanh dậy, đẩy hắn lùi về sau, vững vàng đặt trên bãi cỏ.
“Tô. Mộ. Tình!” Tôn Liên Vũ trừng mắt nhìn gã khách không mời xuất hiện nửa đường kia, nghiến răng nghiến lợi, đã gần đến hồi đắc thủ lại như xôi hỏng bỏng không, dù cho ai đi nữa cũng sẽ nổi trận lôi đình.
Gió đêm lất phất tay áo, nam nhân tuấn lãng, chính trực cuồng ngạo kia cầm kiếm đứng đó, dường như rực lên dưới bóng trăng bàng bạc chiếu soi.
Tô Mộ Tình lộ ra một cái cười mỉm bình tĩnh ung dung, hỏi: “Ngươi còn gì muốn nói?”
Tôn Liên Vũ giật mình: “Sao lại nói như vậy?”
Tô Mộ Tình thu lại nụ cười, gằn từng tiếng một: “Nếu không có, ta tiễn ngươi đi luôn vậy.”
Sát khí đậm đặc ập đến như bài sơn đảo hải, bức người đến mức không thể nào hô hấp. Tôn Liên Vũ hiểu rõ, có thể đem nội lực thu phóng tự nhiên như thế, trên giang hồ không có mấy ai. Công phu của Tô Mộ Tình hiển nhiên hơn hắn Thẩm Yên Thanh, nhưng muốn hắn buông tha miếng mỡ sắp dâng tận miệng ư? Thực sự không cam lòng.
“Đắc tội.” Tô Mộ Tình không cho hắn thời gian để chần chừ, một thanh trường kiếm bách luyện tinh cương đã xuyên thủng bầu không khí ứ đọng, như chiếc lưỡi rắn độc vô thanh vô tức, nhanh đến nỗi không nhìn ra được thế đâm của nó. Tôn Liên Vũ đại kinh thất sắc, rụt người lui về phía sau, vừa may tránh được một kiếm, nhưng không thể tránh được kiếm phong đan xen, hai bên má rát bỏng, đã có sắc đỏ tươi chảy xuống.
[36: Bách luyện tinh cương: thép tốt được rèn hàng trăm lần]
Tô Mộ Tình nguyên bản đã gia học uyên thâm, lại sư thừa kiếm phái Côn Luân, năm xưa đã trở thành đệ tử đắc ý của võ lâm đệ nhất cao thủ – Bắc Tùng lão nhân, trên giang hồ hiếm ai đối thủ. Hôm nay trong cơn thịnh nộ, xuất thủ càng tàn nhẫn không chút lưu tình. Hai bên giao đấu vài hiệp, Tôn Liên Vũ đã dần không kham nổi, cắn răng một cái, chạm đến một chốt mật trên chuôi kiếm, cương châm túa ra như vũ bão mà bay vút đến đối phương.
Tô Mộ Tình hừ lạnh một tiếng, cổ tay thu trường kiếm về, đem đám ám khí đánh rơi hết thảy. Kiếm múa biến ảo khôn lường, mềm mại như tằm tơ không dứt, nhưng kiếm khí lại sắc bén đứt cơ xuyên cốt. Trong khoảnh khắc, kinh mạch tay chân của Tôn Liên Vũ đều bị chém đứt, nặng nề ngã sầm xuống đất.
“Ngươi….” Từng ngụm, từng ngụm máu tươi tuôn ra khỏi miệng, Tôn Liên Vũ mệt nhoài trên nền đất, không thể tin được chính mình lại bị phế võ công một cách giản đơn như thế.
Tô Mộ Tình vốn một kiếm hướng thẳng vào ngực hắn lại dứt khoát thu về, quay lại sờ tay lên trán Thẩm Yên Thanh, hỏi gấp: “Ngươi trúng độc?”
Thẩm Yên Thanh gật đầu, cố sức ngồi dậy, nói: “Đừng nói nữa, giết ác tặc kia trước.”
Tôn Liên Vũ đột ngột cất tiếng cười to: “Hắn trúng chính là Khiên hồn tán! Trong ba ngày nếu không có giải dược, không chỉ mất hết công lực, mà toàn thân còn cương phồng, nứt toác mà chết. Tô Mộ Tình, ngươi dù giết ta cũng cứu không được cái mạng của hắn!”
Tô Mộ Tình ngồi xổm trước mặt hắn, trong ánh trăng u ám nhìn không rõ được biểu cảm, thanh âm bình thản ôn hòa, hỏi: “Ngươi không sợ chết?”
Tôn Liên Vũ cười nhạt: “Có Thẩm đường chủ bồi tiếp, đường xuống hoàng tuyền sao lại không vui thú?”
Tô Mộ Tình nhíu mày, lục soát trên người hắn một lần, Tôn Liên Vũ cười nhạo: “Giải dược không ở trên người của ta. Thẩm đường chủ nếu cho ta một trận xuân phong, giải dược kia…”
“Lâu chủ! Giết hắn!”, Thẩm Yên Thanh nổi giận quát, nhưng Tô Mộ Tình chỉ đứng dậy, xoa xoa cằm tựa hồ đang cân nhắc điều gì, mãi đến khi lông tơ trên người Thẩm Yên Thanh đều dựng cả lên, mới thấy hắn cười như không cười mà đảo mắt nhìn sang, cất cao giọng bảo: “Thế gian lại có người vô sỉ như vậy, hôm nay ta rốt cuộc đã biết. Mặc Nhan, ra đi.”
Từ trong gió truyền ra một trận hổ gầm, một hồi gió tanh thốc qua, chỉ thấy Mặc Nhan đang cưỡi trên đầu một con mãnh hỗ hung hãn, từ giữa rừng rậm mà đi ra. Mà đầu lão hổ kia lại hướng thẳng về phía Tôn Liên Vũ đang hấp hối, một chân trước áp lên ngực hắn, khẽ gừ một tiếng, chỉ chờ Tô Mộ Tình hạ lệnh.
“Thẩm đại ca!” Mặc Nhan từ trên lưng hổ nhảy xuống, chạy về phía Thẩm Yên Thanh, sợ hãi đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệt, cất tiếng hỏi: “Huynh làm sao? Có phải bị thương hay không?”
Thẩm Yên Thanh lắc đầu, khó hiểu hỏi: “Hai người… làm sao biết ta ở đây?”
“Huynh phải hỏi cô ả này.” Mặc Nhan vươn tay ra, tiểu hỉ thước gặp gỡ ban chiều bay đến, đôi ngươi đen láy nhìn hắn một chút, đột nhiên tung cánh bay lên, hung hăng mà mổ lên gáy hắn.
“Ai nha!” Thẩm Yên Thanh kêu khẽ một tiếng, dở khóc dở cười mà vỗ về nơi bị mổ. Mặc Nhan mang điểu nhi đến kia đậu lên vai hắn: “Nó rất lo cho huynh, nếu không phải nó bay về báo tin, Thẩm đại ca huynh đã gặp nguy hiểm rồi.”
Thẩm Yên Thanh sửng sốt nhìn hỉ thước đang đậu trên vai mình, lại ngẩng đầu quan sát sắc mặt ưu phiền của Mặc Nhan, đôi ngươi lạnh lùng dần chuyển ấm áp, mặt giãn cả ra, cười bảo: “Cảm tạ các ngươi.”
Mặc Nhan đỡ hắn đứng lên, chậm rãi đến trước mặt Tôn Liên Vũ. Hái hoa đạo tặc mất hết huy phong đang bị con hổ kia nhào nặn chơi đùa, thần tình trên mặt như hận không thể lập tức chết đi.
Tô Mộ Tình bí hiểm cười, thản nhiên nói: “Tôn công tử, trong vòng ba ngày phải đem giải dược giao ra, bằng không—-”
Tôn Liên Vũ phun ra một ngụm máu, ngoài miệng không hề chịu thua, nói: “Ngươi muốn bảo nó ăn ta? Ta sợ mới lạ!”
“Hổ đại ca sẽ không thèm ăn ngươi” Mặc Nhan xen vào, liếc nhìn hắn khinh bỉ, hừ, cái loại người thối nát này, ăn sẽ bị tiêu chảy mất.
Tô Mộ Tình kéo y lại bên người, nói: “Nhớ kỹ, ba ngày.”
Dứt lời, ba người không hề quay đầu lại mà cất bước rời đi. Hổ kia rống lên một tiếng, sau cùng cũng cáo biệt, bắt theo Tôn Liên Vũ hôn mê vẫn không thôi chửi bới, ngậm chặt thân áo hắn mà tha về phía rừng sâu.
~
—Hai ngày sau, Tôn Liên Vũ ngoan ngoãn mà đưa ra giải dược, đồng thời chết sống cũng muốn gặp quan phủ đầu thú. Tô Mộ Tình còn chưa kịp trả lời, hái hoa đạo tặc ác danh truyền xa lại bị hổ nhất trảo hôn mê, tha trở về núi. Từ đó về sau, Tôn Liên Vũ tuyệt tích giang hồ, trở thành một vụ ẩn án mãi không giải được. Mà này là chuyện về sau, tạm thời không nhắc đến.
Hồi phủ, an trí xong xuôi cho Thẩm Yên Thanh, Mặc Nhan hưng phấn đến nỗi ngủ cũng không được. Khi tắm thì ở trong dục trì quấy mãi không yên, khi Tô Mộ Tình đến, đem tiểu hắc miêu ướt đẫm lôi ra khỏi nước, quấn vào trong khăn đặt bên cạnh, mới có đôi chút yên tĩnh.
Nhưng nguyên nhân của yên tĩnh kia lại không phải vì Tô Mộ Tình ngăn chặn, mà vì bị mỹ sắc mê hoặc – Tô Mộ Tình bên thành hồ, từng kiện từng kiện y phục dỡ bỏ, lộ ra thân thể rắn rỏi tráng kiện, màu da như mật loáng thoáng tăm nước lại càng hồng nhuận, cùng với thể vị đạm mạc nguyên sơ, khiến tiểu hắc miêu lòng nhộn nhạo không yên, ngay tại nơi ấy mà gấp gáp biến thành thân người, trần trụi mà đến gần Tô Mộ Tình. Vừa vẩy nước tẩy rửa thân thể hắn, vừa mân mê vành tai hắn mà yên ắng nói thầm: “Mộ Tình, chuyện hôm nay, ta cũng có công lao a!”
Tô Mộ Tình mỉm cười, kéo tay y xuống đặt lên bờ vai mình, thong thả an nhiên mà ngâm mình trong nước ấm: “Luận công mà thưởng, xét ngươi có công đầu.”
Mắt Mặc Nhan sáng lên, cũng chuồi người vào nước, cả thân thể áp vào trước ngực Tô Mộ Tình, hỏi: “Huynh thưởng ta thế nào?”
Đôi mắt hạnh đào nhu mì triền miên, kẻ có mù đi nữa cùng thấu hiểu trong ấy chứa bao nhiêu tình ái. Tô Mộ Tình đưa tay lần vuốt mái tóc dài xõa rối, đỡ dưới gáy y, hôn lên đôi môi mềm run rẩy của y, mặc lòng mà quyến luyến. Đầu lưỡi lần tìm mọi ngõ ngách bên trong, mãi đến khi cả khoang miệng tiểu yêu tinh đều đầy ắp khí tức của chính mình, mới dần dần buông y ra.
Mặc Nhan sớm đã bị hôn đến đầu váng chân run, tựa vào lòng Tô Mộ Tình liên tục thở dốc. Gương mặt nóng bừng cọ trên mặt hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, cảm nhận được đôi tay dày dạn kia đang lưu luyến trên người mình không thôi. Mặc Nhan ưm khẽ một tiếng, khàn giọng bảo: “Ta trở về phòng đợi huynh…”
“Không.” Ngón tay Tô Mộ Tình khoan nhặt lần xuống bên dưới thắt lưng y tìm kiếm, thanh âm trầm thấp mê hoặc mang theo trận trận run rẩy hân hoan, “Ngay tại đây.”
Nước ấm theo những lần cơ thể cọ dụi mà bao tỏa xung quanh, ngón tay thâm nhập châu thân cũng đã chậm rãi cử động. Cả người Mặc Nhan căng thẳng, cố kềm lại tiếng rên chừng như bật ra khỏi cổ. Tóc dài chấm lưng xõa trong lòng nước, tỏa ra phong tình mê đắm lòng người, thân thể vùi trong sự che chở kia nóng bừng như lửa đốt, dở dốc gấp gáp mà hôi hổi, trận trận tỏa ra trên cổ Tô Mộ Tình, vô tình đã chọc đối phương càng thêm dục hỏa cháy lòng.
Nguyên bản, thực không hề dự định hoan hảo trong dục thất, thế nhưng,Tô Mộ Tình thở dài, dục vọng nơi hạ thể đã bị quyến rũ đến mức không thể cầm giữ nữa. Xem ra đã đánh giá thấp năng lực tiểu yêu tinh mất rồi. Hắn ôm lấy Mặc Nhan từ lâu đã mê man lạc lối, đặt lưng y tựa vào thành hồ, đôi chân dài ôm trọn quanh lưng, vội vã đưa cơn cương nóng khát khao vùi vào cơ thể y. Mặc Nhan khẽ kêu, hai tay ôm chặt bờ vai của hắn. Đôi mắt hạnh đào phủ mờ hơi nước, mê đắm không thôi. Nương theo cử động của y mà khai mở vùng hông, từ xoang mũi hắt lên những âm điềm mị, giục người động tình. Hoan nhạc đã phủ bừng gương mặt tuấn tú không chút tỳ vết, cực cảm đã vây bủa quanh thân. Dục thất phủ mờ hơi nước ứa tràn những thanh âm thở dốc nặng nề cùng nồng nàn rên rỉ, quyện vào tiếng nước khuấy động, thật lâu vấn vít không tan.
~
Tình sự qua đi, Mặc Nhan vùi mặt vào hõm vai Tô Mộ Tình, hai tay vẫn ôm siết lấy cổ người ấy, để mặc hắn tẩy sạch thân thể của mình.
“Mặc Nhan, buông ra nào, ngươi giống một khối tiểu dược cao quá.” Tô Mộ Tình cười, vỗ vỗ tấm lưng y, ý muốn nói tư thế này không thể nào cộng dục được. Mặc Nhan thế nhưng lại càng bám chặt, im vắng u buồn mà lắc đầu, khí tức có chút nghẹn ngào. Tô Mộ Tình cảm thấy không ổn, giật mạnh tay y ra, nâng gương mặt ấy lên, hỏi: “Sao thế, ngươi không vui?”
Mặc Nhan chỉ lắc đầu, hốc mắt đã đỏ hoe, cố nén không để nước mắt rơi xuống.
Lồng ngực Tô Mộ Tình một trận nhói đau, khẽ hôn lên gương mặt y, dịu dàng hỏi, “Khó chịu ở đâu, nói cho ta hay.”
Mặc Nhan khụt khịt mũi, run rẩy nói: “Ta … sợ, huynh không biết đâu, khi huynh cùng gã Tôn Liên Vũ… lòng ta, tiếng nói trong cổ họng như muốn theo ánh mắt mà bật ra… Ta trừng mắt nhìn hắn sử ám khí, muốn gọi huynh cẩn thận… nhưng lại sợ làm huynh phân tâm… Ta… nếu huynh có vạn nhất gì… ta cũng không sống nữa…”
Tô Mô Tình nâng gương mặt y lên, những cái hôn triền miên gắn bó phủ khắp gương mặt nhỏ bé đang dúm dó kia, như thể đang đang đáp lại chân tình chan chứa của y. Cẩn cẩn dực dực mà hôn lên từng phân từng tấc thịt da, nước mắt mặn chát đều chảy cả vào môi, mỗi một giọt đều như châu ngọc hắn vô cùng trân trọng, mà tiểu yêu tinh thâm tình khiết trong đang ôm vào lòng kia lại càng là bảo vật vô giá mà trời cao đã ban cho.
Vất vả lắm mới dỗ Mặc Nhan nín khóc, Tô Mộ Tình bắt đầu trách cứ: “Ngươi lẽ ra nên tin ta hơn một chút mới phải, tướng công nhà ngươi võ công rất là cao cường.”
Mặc Nhan thấp giọng cười, vô cùng thân mật mà luồn tay vào đầu tóc hắn, hỏi: “Trong giang hồ không ai địch lại sao?”
Tô Mộ Tình vờ vịt trầm tư một lúc, bảo: “Không thể nói là không ai địch nổi, bất quá từ khi ta xuất sư đến nay, chỉ gặp đúng một người có thể đánh thắng mình.”
Mặc Nhan bị dụ dỗ đến hiếu kỳ, vịn vào bờ vai của hắn, truy hỏi: “Người ấy là ai?”
Tô Mộ Tình một ngón tay búng búng lên mũi y, cười bảo: “Chính là ngươi, tiểu yêu tinh!”
Khắp thiên hạ, ai ai cũng có thể trở thành địch thủ của hắn. Chỉ có Mặc Nhan, bất luận thế nào, một chút cũng không nỡ tổn thương.
Mặc Nhan xoa xoa gương mặt đỏ ửng, vừa quấy bên người Tô Mộ Tình, vừa hồ nghi không ngớt: “Nói bậy, ta không có võ công, làm sao thắng huynh được?”
Tiểu yêu tinh kia đôi khi thực sự rất ngốc mà! Tô Mộ Tình lắc đầu thở dài, bắt đầu thầm nghĩ: lần sau, có phải nên đổi một kiểu tỏ tình đừng kín đáo quá hay không?
Bãi đất hoang giữa rừng rậm, bằng phẳng trống trải, rất phù hợp đến đây giao đấu.
Thẩm Yên Thanh đưa ống tiêu lên môi, tấu một giai khúc u uẩn cô liêu.
Từ phía sau vọng lại tiếng chân ung dung bình thản, dần dần tiếp cận, chậm rãi vịnh ngâm:
Bình lâm mạc mạc yên như chức
Hàn san nhất đái thương tâm bích
Minh sắc nhập cao lâu
Hữu nhân lâu thượng sầu
Ngọc giai không trữ lập
Túc ô qui phi cấp
Hà xử thị qui trình
Trường đình canh đoản đình
[34: Đây là bài thơ Bồ Tát Man của Lý Bạch, về người thơ, hầu như đã không cần nhiều lời thêm nữa. Còn về tứ thơ, bản dịch của Nguyễn Chí Viễn đã diễn tả rất hay và sâu sắc.]
Thẩm Yên Thanh dứt tiếng tiêu, xoay người lại, điềm nhiên nói: “Ngươi đến rồi.”
“Có hẹn với giai nhân, nào dám không đến?” Đôi ngươi u ám của Tống Bình đen kịt, chợt rõ ràng hắt ra sự hưng phấn sục sôi như máu. Thẩm Yên Thanh ném ống tiêu đi, lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao lại đến Dương Châu?”
Tống Bình nở nụ cười, lột mặt nạ da người tinh xảo xuống, nói: “Ta đến, vì một nhánh danh hoa khuynh thành.”
Dưới trăng bàng bạc, vẫn thấy rõ hắn là một nam tử thuấn mỹ phi thường, mày kiếm mục tinh, mũi cao môi mỏng, có điều giữa trán ứ đọng ngoan tàn, trong dáng cười hàm chứa vài phần thâm độc.
Thẩm Yên Thanh còn bình tĩnh hơn cả sự tưởng tượng của hắn, khí tức bình ổn, nhãn thần đạm nhiên, cả thanh âm cũng rõ ràng như cũ: “Ngươi là đồ đệ của Thiên Diện Đồng Tử?”
Hắn gật đầu, cười nói: “Trên giang hồ, danh xưng của ta là ‘Tôn Liên Vũ’.”
Đôi ngươi Thẩm Yên Thanh như có tia lửa chợt lóe, trong nháy mắt đã áp sát, Tôn Liên Vũ lại nhìn hắn bao nhiêu là hứng thú, hỏi: “Dường như ngươi không hề sợ hãi?”
Ý nghĩ mong chờ đối phương kinh hoàng thất thố đã hụt hẫng, hắn không khỏi có chút thất vọng — Người đã rơi vào tay Tôn Liên Vũ hắn, có ai không phải nhận hết thống khổ lăng nhục mà chết? Cớ sao kẻ này lại không một chút sợ sệt?
“Hảo.” Thẩm Yên Thanh lui về sau một bước, nhìn hắn chắp tay, “Thỉnh.”
Cả đời đã qua biết bao nhiêu cuộc giao tranh, mỗi lần hắn đều không tiếc gì một chữ “Thỉnh” nho nhã hữu lễ, bất kể dẫu cho đến cùng cũng là liều mạng ngươi chết ta sống.
Tôn Liên Vũ thấp giọng cười, nhìn nhãn thần của y như thể quan sát con mồi bị vây hãm mà sa lưới: “Ngươi không phải đối thủ của ta, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói là hơn.”
“Nằm mơ!” Thẩm Yên Thanh gầm nhẹ một tiếng, kiếm tung như lụa trải, nhằm thẳng vào ngực hắn.
Tôn Liên Vũ nghiêng người một chút, tuốt kiếm khỏi bao, cùng Thẩm Yên Thanh triền miên giao đấu.
Tiếng đao kiếm loảng xoảng va nhau khiến chim đang ngủ trên ngọn cây kinh động, trăng càng soi tỏa ảm đạm lạnh lùng. Gió đêm thốc qua rừng, lá cây xao xác rơi rụng.
Kiếm thuật của Thẩm Yên Thanh hòa hợp cả sự tàn nhẫn âm tuyệt của Hải Nam kiếm phái lẫn sự biến ảo thanh nhàn của Nga Mi kiếm phái, hơn nữa còn nội lực thâm hậu bổ trợ, trên giang hồ đã liệt vào hạng thượng thừa. Nhưng cùng Tôn Liên Vũ giao đấu gần mấy trăm chiêu, hắn mơ hồ ý thức rằng: kẻ này cuồng ngạo như thế, cũng không phải là không có nguyên do.
Mồ hôi từ thái dương đổ xuống, Thẩm Yên Thanh nín thở tập trung, không dám có chút lơi lỏng nào. Trái lại, đối thủ của hắn du nhàn thể đương bước chậm giữa vườn hoa, thậm chí còn giữa đao quang kiếm ảnh mà trêu đùa hắn: “Thế nhân truyền tụng ngươi là luyến đồng của lão, Yên Thanh, lão từng ôm ngươi sao?”
Yên Thanh cắn răng, xuất thủ càng thêm quyết liệt, kiếm kiếm phong tỏa yết hầu, hoàn toàn không chừa đường lui, đem mạng ra liều chết cũng muốn dùng kiếm chém giết đối phương.
“Cá tính như thế, ta thích.” Tôn Liên Vũ nhẹ giọng cười bảo. Kiếm quang chói lóa đầy trời thoắt chốc thu hồi lại, mỗi chiêu mỗi thức đều mềm mại tựa gió xuân, thế nhưng xuất thủ lại càng xảo quyệt không một kẽ hở, kiếm khí bức bách như sóng lớn cuốn phăng tất cả, lại phảng phất quyện theo hương khí. Trong phút chốc, Thẩm Yên Thanh mồ hôi đã ướt đầm vải áo, tiếng thở dốc đã nghe rõ ràng, thể lực nhanh chóng bị mất đi, tầm nhìn dần dần mờ mịt. Giữa mông lung, đôi mắt sâu thẳm vô phương né tránh kia, dục vọng thiêu đốt rõ ràng kia, cứ vấn vít quanh thân thể hắn.
Hắn sẽ không chịu hiểu loại nhãn thần kia biểu trưng điều gì. Chỉ biết rằng, hắn thà chết cũng không thể tiếp thu loại vũ nhục như thế!
“Ngươi đã trúng Khiên hồn tán, hà tất phải giãy dụa thống khổ? Ta sẽ cho ngươi thưởng thức hoan lạc trần gian.” Thanh âm từ tốn len lỏi vào tai không khác gì ma quỉ lấy mạng, Thẩm Yên Thanh vội vàng ngừng thở, nhưng dường như đã muộn mất rồi, chân khí trong cơ thể hỗn loạn bạc nhược, dần dần không thể nào gắng gượng được nữa.
[35: Khiên hồn tán: “Khiên hồn” là cuốn hồn đi mất, đây là loại độc dược khiến sức lực của đối phương tiêu tan.]
Cực kỳ giận dữ, nhưng lại mỉm cười. Dưới ánh trăng mỏng mảnh tỏa ra phong thái nhất tiếu khuynh thành năm ấy, gã hái hoa đạo tặc từng trải cũng phải ngắm đến ngây người.
Thẩm Yên Thanh giương kiếm, gắng gượng đề lên vài phần chân khí cuối cùng, sử ra một thức “Bạch hồng quán nhật” nhằm đối phương đánh tới. Tôn Liên Vũ chưa từng gặp phải loại đấu pháp không cần đường sống này – nếu không thể chắc thắng, có ai không cầu được vẹn toàn rút lui? Thẩm Yên Thanh chẳng nhẽ đã điên rồi?! Chỉ sợ kiếm của hắn còn chưa chạm đến cổ họng mình, đã bị mình một kiếm xuyên tim.
Không thành công thì bỏ mình sao? Hắn không nhượng kẻ kia như nguyện! Kẻ tính cách đĩnh liệt như lửa ấy càng mang đến cho hắn khoái cảm chinh phục.
Tôn Liên Vũ đề khí tung người tránh đi một kiếm, đồng thời hướng về phía Thẩm Yên Thanh bức bách. Nhưng ngay lúc hắn định điểm huyệt đạo đối phương, Thẩm Yên Thanh xoay chuyển cổ tay, kiếm như linh xà hướng về bên sườn hắn chém tới. Tôn Liên Vũ không nghĩ được đối phương còn thừa lực vùng vẫy, cuống cuồng dứt ra, chỉ cảm thấy bên hông một trận bỏng rát, máu tươi đã ứa thấm y phục.
Tôn Liên Vũ không thể tin được mà nhìn vết thương bên hông mình. Vết chém không sâu, may mà cầm lại cũng nhanh. Hắn trừng mắt nhìn thẳng người nọ, nhãn thần thâm độc tàn nhẫn, trầm giọng nói: “Hảo, Thẩm Yên Thanh, hôm nay ta không thể không có ngươi!”
Hai người lại triển khai một hồi kích đấu. Thẩm Yên Thanh vừa rồi may mắn đắc thủ, nội lực đã bị Khiên hồn tán trừ khử hầu như mất hết, toàn thân đều hư nhuyễn như sợi, sử không ra nửa phần khí lực, kiếm trong tay rất nhanh đã bị đánh bạt đi. Khi Tôn Liên Vũ cười gằn đưa tay chạm vào người, hắn còn đang than tiếc mệnh này đã hết, bỗng dưng một đạo bạch quang lóe lên, kiếm khí dày dặc sắc bén, lạnh lẽo như băng, khiến Tôn Liên Vũ phải giương kiếm chống đỡ. Trong khi đó, một lực đạo nhẹ nhàng nâng thân thể Thẩm Yên Thanh dậy, đẩy hắn lùi về sau, vững vàng đặt trên bãi cỏ.
“Tô. Mộ. Tình!” Tôn Liên Vũ trừng mắt nhìn gã khách không mời xuất hiện nửa đường kia, nghiến răng nghiến lợi, đã gần đến hồi đắc thủ lại như xôi hỏng bỏng không, dù cho ai đi nữa cũng sẽ nổi trận lôi đình.
Gió đêm lất phất tay áo, nam nhân tuấn lãng, chính trực cuồng ngạo kia cầm kiếm đứng đó, dường như rực lên dưới bóng trăng bàng bạc chiếu soi.
Tô Mộ Tình lộ ra một cái cười mỉm bình tĩnh ung dung, hỏi: “Ngươi còn gì muốn nói?”
Tôn Liên Vũ giật mình: “Sao lại nói như vậy?”
Tô Mộ Tình thu lại nụ cười, gằn từng tiếng một: “Nếu không có, ta tiễn ngươi đi luôn vậy.”
Sát khí đậm đặc ập đến như bài sơn đảo hải, bức người đến mức không thể nào hô hấp. Tôn Liên Vũ hiểu rõ, có thể đem nội lực thu phóng tự nhiên như thế, trên giang hồ không có mấy ai. Công phu của Tô Mộ Tình hiển nhiên hơn hắn Thẩm Yên Thanh, nhưng muốn hắn buông tha miếng mỡ sắp dâng tận miệng ư? Thực sự không cam lòng.
“Đắc tội.” Tô Mộ Tình không cho hắn thời gian để chần chừ, một thanh trường kiếm bách luyện tinh cương đã xuyên thủng bầu không khí ứ đọng, như chiếc lưỡi rắn độc vô thanh vô tức, nhanh đến nỗi không nhìn ra được thế đâm của nó. Tôn Liên Vũ đại kinh thất sắc, rụt người lui về phía sau, vừa may tránh được một kiếm, nhưng không thể tránh được kiếm phong đan xen, hai bên má rát bỏng, đã có sắc đỏ tươi chảy xuống.
[36: Bách luyện tinh cương: thép tốt được rèn hàng trăm lần]
Tô Mộ Tình nguyên bản đã gia học uyên thâm, lại sư thừa kiếm phái Côn Luân, năm xưa đã trở thành đệ tử đắc ý của võ lâm đệ nhất cao thủ – Bắc Tùng lão nhân, trên giang hồ hiếm ai đối thủ. Hôm nay trong cơn thịnh nộ, xuất thủ càng tàn nhẫn không chút lưu tình. Hai bên giao đấu vài hiệp, Tôn Liên Vũ đã dần không kham nổi, cắn răng một cái, chạm đến một chốt mật trên chuôi kiếm, cương châm túa ra như vũ bão mà bay vút đến đối phương.
Tô Mộ Tình hừ lạnh một tiếng, cổ tay thu trường kiếm về, đem đám ám khí đánh rơi hết thảy. Kiếm múa biến ảo khôn lường, mềm mại như tằm tơ không dứt, nhưng kiếm khí lại sắc bén đứt cơ xuyên cốt. Trong khoảnh khắc, kinh mạch tay chân của Tôn Liên Vũ đều bị chém đứt, nặng nề ngã sầm xuống đất.
“Ngươi….” Từng ngụm, từng ngụm máu tươi tuôn ra khỏi miệng, Tôn Liên Vũ mệt nhoài trên nền đất, không thể tin được chính mình lại bị phế võ công một cách giản đơn như thế.
Tô Mộ Tình vốn một kiếm hướng thẳng vào ngực hắn lại dứt khoát thu về, quay lại sờ tay lên trán Thẩm Yên Thanh, hỏi gấp: “Ngươi trúng độc?”
Thẩm Yên Thanh gật đầu, cố sức ngồi dậy, nói: “Đừng nói nữa, giết ác tặc kia trước.”
Tôn Liên Vũ đột ngột cất tiếng cười to: “Hắn trúng chính là Khiên hồn tán! Trong ba ngày nếu không có giải dược, không chỉ mất hết công lực, mà toàn thân còn cương phồng, nứt toác mà chết. Tô Mộ Tình, ngươi dù giết ta cũng cứu không được cái mạng của hắn!”
Tô Mộ Tình ngồi xổm trước mặt hắn, trong ánh trăng u ám nhìn không rõ được biểu cảm, thanh âm bình thản ôn hòa, hỏi: “Ngươi không sợ chết?”
Tôn Liên Vũ cười nhạt: “Có Thẩm đường chủ bồi tiếp, đường xuống hoàng tuyền sao lại không vui thú?”
Tô Mộ Tình nhíu mày, lục soát trên người hắn một lần, Tôn Liên Vũ cười nhạo: “Giải dược không ở trên người của ta. Thẩm đường chủ nếu cho ta một trận xuân phong, giải dược kia…”
“Lâu chủ! Giết hắn!”, Thẩm Yên Thanh nổi giận quát, nhưng Tô Mộ Tình chỉ đứng dậy, xoa xoa cằm tựa hồ đang cân nhắc điều gì, mãi đến khi lông tơ trên người Thẩm Yên Thanh đều dựng cả lên, mới thấy hắn cười như không cười mà đảo mắt nhìn sang, cất cao giọng bảo: “Thế gian lại có người vô sỉ như vậy, hôm nay ta rốt cuộc đã biết. Mặc Nhan, ra đi.”
Từ trong gió truyền ra một trận hổ gầm, một hồi gió tanh thốc qua, chỉ thấy Mặc Nhan đang cưỡi trên đầu một con mãnh hỗ hung hãn, từ giữa rừng rậm mà đi ra. Mà đầu lão hổ kia lại hướng thẳng về phía Tôn Liên Vũ đang hấp hối, một chân trước áp lên ngực hắn, khẽ gừ một tiếng, chỉ chờ Tô Mộ Tình hạ lệnh.
“Thẩm đại ca!” Mặc Nhan từ trên lưng hổ nhảy xuống, chạy về phía Thẩm Yên Thanh, sợ hãi đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệt, cất tiếng hỏi: “Huynh làm sao? Có phải bị thương hay không?”
Thẩm Yên Thanh lắc đầu, khó hiểu hỏi: “Hai người… làm sao biết ta ở đây?”
“Huynh phải hỏi cô ả này.” Mặc Nhan vươn tay ra, tiểu hỉ thước gặp gỡ ban chiều bay đến, đôi ngươi đen láy nhìn hắn một chút, đột nhiên tung cánh bay lên, hung hăng mà mổ lên gáy hắn.
“Ai nha!” Thẩm Yên Thanh kêu khẽ một tiếng, dở khóc dở cười mà vỗ về nơi bị mổ. Mặc Nhan mang điểu nhi đến kia đậu lên vai hắn: “Nó rất lo cho huynh, nếu không phải nó bay về báo tin, Thẩm đại ca huynh đã gặp nguy hiểm rồi.”
Thẩm Yên Thanh sửng sốt nhìn hỉ thước đang đậu trên vai mình, lại ngẩng đầu quan sát sắc mặt ưu phiền của Mặc Nhan, đôi ngươi lạnh lùng dần chuyển ấm áp, mặt giãn cả ra, cười bảo: “Cảm tạ các ngươi.”
Mặc Nhan đỡ hắn đứng lên, chậm rãi đến trước mặt Tôn Liên Vũ. Hái hoa đạo tặc mất hết huy phong đang bị con hổ kia nhào nặn chơi đùa, thần tình trên mặt như hận không thể lập tức chết đi.
Tô Mộ Tình bí hiểm cười, thản nhiên nói: “Tôn công tử, trong vòng ba ngày phải đem giải dược giao ra, bằng không—-”
Tôn Liên Vũ phun ra một ngụm máu, ngoài miệng không hề chịu thua, nói: “Ngươi muốn bảo nó ăn ta? Ta sợ mới lạ!”
“Hổ đại ca sẽ không thèm ăn ngươi” Mặc Nhan xen vào, liếc nhìn hắn khinh bỉ, hừ, cái loại người thối nát này, ăn sẽ bị tiêu chảy mất.
Tô Mộ Tình kéo y lại bên người, nói: “Nhớ kỹ, ba ngày.”
Dứt lời, ba người không hề quay đầu lại mà cất bước rời đi. Hổ kia rống lên một tiếng, sau cùng cũng cáo biệt, bắt theo Tôn Liên Vũ hôn mê vẫn không thôi chửi bới, ngậm chặt thân áo hắn mà tha về phía rừng sâu.
~
—Hai ngày sau, Tôn Liên Vũ ngoan ngoãn mà đưa ra giải dược, đồng thời chết sống cũng muốn gặp quan phủ đầu thú. Tô Mộ Tình còn chưa kịp trả lời, hái hoa đạo tặc ác danh truyền xa lại bị hổ nhất trảo hôn mê, tha trở về núi. Từ đó về sau, Tôn Liên Vũ tuyệt tích giang hồ, trở thành một vụ ẩn án mãi không giải được. Mà này là chuyện về sau, tạm thời không nhắc đến.
Hồi phủ, an trí xong xuôi cho Thẩm Yên Thanh, Mặc Nhan hưng phấn đến nỗi ngủ cũng không được. Khi tắm thì ở trong dục trì quấy mãi không yên, khi Tô Mộ Tình đến, đem tiểu hắc miêu ướt đẫm lôi ra khỏi nước, quấn vào trong khăn đặt bên cạnh, mới có đôi chút yên tĩnh.
Nhưng nguyên nhân của yên tĩnh kia lại không phải vì Tô Mộ Tình ngăn chặn, mà vì bị mỹ sắc mê hoặc – Tô Mộ Tình bên thành hồ, từng kiện từng kiện y phục dỡ bỏ, lộ ra thân thể rắn rỏi tráng kiện, màu da như mật loáng thoáng tăm nước lại càng hồng nhuận, cùng với thể vị đạm mạc nguyên sơ, khiến tiểu hắc miêu lòng nhộn nhạo không yên, ngay tại nơi ấy mà gấp gáp biến thành thân người, trần trụi mà đến gần Tô Mộ Tình. Vừa vẩy nước tẩy rửa thân thể hắn, vừa mân mê vành tai hắn mà yên ắng nói thầm: “Mộ Tình, chuyện hôm nay, ta cũng có công lao a!”
Tô Mộ Tình mỉm cười, kéo tay y xuống đặt lên bờ vai mình, thong thả an nhiên mà ngâm mình trong nước ấm: “Luận công mà thưởng, xét ngươi có công đầu.”
Mắt Mặc Nhan sáng lên, cũng chuồi người vào nước, cả thân thể áp vào trước ngực Tô Mộ Tình, hỏi: “Huynh thưởng ta thế nào?”
Đôi mắt hạnh đào nhu mì triền miên, kẻ có mù đi nữa cùng thấu hiểu trong ấy chứa bao nhiêu tình ái. Tô Mộ Tình đưa tay lần vuốt mái tóc dài xõa rối, đỡ dưới gáy y, hôn lên đôi môi mềm run rẩy của y, mặc lòng mà quyến luyến. Đầu lưỡi lần tìm mọi ngõ ngách bên trong, mãi đến khi cả khoang miệng tiểu yêu tinh đều đầy ắp khí tức của chính mình, mới dần dần buông y ra.
Mặc Nhan sớm đã bị hôn đến đầu váng chân run, tựa vào lòng Tô Mộ Tình liên tục thở dốc. Gương mặt nóng bừng cọ trên mặt hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, cảm nhận được đôi tay dày dạn kia đang lưu luyến trên người mình không thôi. Mặc Nhan ưm khẽ một tiếng, khàn giọng bảo: “Ta trở về phòng đợi huynh…”
“Không.” Ngón tay Tô Mộ Tình khoan nhặt lần xuống bên dưới thắt lưng y tìm kiếm, thanh âm trầm thấp mê hoặc mang theo trận trận run rẩy hân hoan, “Ngay tại đây.”
Nước ấm theo những lần cơ thể cọ dụi mà bao tỏa xung quanh, ngón tay thâm nhập châu thân cũng đã chậm rãi cử động. Cả người Mặc Nhan căng thẳng, cố kềm lại tiếng rên chừng như bật ra khỏi cổ. Tóc dài chấm lưng xõa trong lòng nước, tỏa ra phong tình mê đắm lòng người, thân thể vùi trong sự che chở kia nóng bừng như lửa đốt, dở dốc gấp gáp mà hôi hổi, trận trận tỏa ra trên cổ Tô Mộ Tình, vô tình đã chọc đối phương càng thêm dục hỏa cháy lòng.
Nguyên bản, thực không hề dự định hoan hảo trong dục thất, thế nhưng,Tô Mộ Tình thở dài, dục vọng nơi hạ thể đã bị quyến rũ đến mức không thể cầm giữ nữa. Xem ra đã đánh giá thấp năng lực tiểu yêu tinh mất rồi. Hắn ôm lấy Mặc Nhan từ lâu đã mê man lạc lối, đặt lưng y tựa vào thành hồ, đôi chân dài ôm trọn quanh lưng, vội vã đưa cơn cương nóng khát khao vùi vào cơ thể y. Mặc Nhan khẽ kêu, hai tay ôm chặt bờ vai của hắn. Đôi mắt hạnh đào phủ mờ hơi nước, mê đắm không thôi. Nương theo cử động của y mà khai mở vùng hông, từ xoang mũi hắt lên những âm điềm mị, giục người động tình. Hoan nhạc đã phủ bừng gương mặt tuấn tú không chút tỳ vết, cực cảm đã vây bủa quanh thân. Dục thất phủ mờ hơi nước ứa tràn những thanh âm thở dốc nặng nề cùng nồng nàn rên rỉ, quyện vào tiếng nước khuấy động, thật lâu vấn vít không tan.
~
Tình sự qua đi, Mặc Nhan vùi mặt vào hõm vai Tô Mộ Tình, hai tay vẫn ôm siết lấy cổ người ấy, để mặc hắn tẩy sạch thân thể của mình.
“Mặc Nhan, buông ra nào, ngươi giống một khối tiểu dược cao quá.” Tô Mộ Tình cười, vỗ vỗ tấm lưng y, ý muốn nói tư thế này không thể nào cộng dục được. Mặc Nhan thế nhưng lại càng bám chặt, im vắng u buồn mà lắc đầu, khí tức có chút nghẹn ngào. Tô Mộ Tình cảm thấy không ổn, giật mạnh tay y ra, nâng gương mặt ấy lên, hỏi: “Sao thế, ngươi không vui?”
Mặc Nhan chỉ lắc đầu, hốc mắt đã đỏ hoe, cố nén không để nước mắt rơi xuống.
Lồng ngực Tô Mộ Tình một trận nhói đau, khẽ hôn lên gương mặt y, dịu dàng hỏi, “Khó chịu ở đâu, nói cho ta hay.”
Mặc Nhan khụt khịt mũi, run rẩy nói: “Ta … sợ, huynh không biết đâu, khi huynh cùng gã Tôn Liên Vũ… lòng ta, tiếng nói trong cổ họng như muốn theo ánh mắt mà bật ra… Ta trừng mắt nhìn hắn sử ám khí, muốn gọi huynh cẩn thận… nhưng lại sợ làm huynh phân tâm… Ta… nếu huynh có vạn nhất gì… ta cũng không sống nữa…”
Tô Mô Tình nâng gương mặt y lên, những cái hôn triền miên gắn bó phủ khắp gương mặt nhỏ bé đang dúm dó kia, như thể đang đang đáp lại chân tình chan chứa của y. Cẩn cẩn dực dực mà hôn lên từng phân từng tấc thịt da, nước mắt mặn chát đều chảy cả vào môi, mỗi một giọt đều như châu ngọc hắn vô cùng trân trọng, mà tiểu yêu tinh thâm tình khiết trong đang ôm vào lòng kia lại càng là bảo vật vô giá mà trời cao đã ban cho.
Vất vả lắm mới dỗ Mặc Nhan nín khóc, Tô Mộ Tình bắt đầu trách cứ: “Ngươi lẽ ra nên tin ta hơn một chút mới phải, tướng công nhà ngươi võ công rất là cao cường.”
Mặc Nhan thấp giọng cười, vô cùng thân mật mà luồn tay vào đầu tóc hắn, hỏi: “Trong giang hồ không ai địch lại sao?”
Tô Mộ Tình vờ vịt trầm tư một lúc, bảo: “Không thể nói là không ai địch nổi, bất quá từ khi ta xuất sư đến nay, chỉ gặp đúng một người có thể đánh thắng mình.”
Mặc Nhan bị dụ dỗ đến hiếu kỳ, vịn vào bờ vai của hắn, truy hỏi: “Người ấy là ai?”
Tô Mộ Tình một ngón tay búng búng lên mũi y, cười bảo: “Chính là ngươi, tiểu yêu tinh!”
Khắp thiên hạ, ai ai cũng có thể trở thành địch thủ của hắn. Chỉ có Mặc Nhan, bất luận thế nào, một chút cũng không nỡ tổn thương.
Mặc Nhan xoa xoa gương mặt đỏ ửng, vừa quấy bên người Tô Mộ Tình, vừa hồ nghi không ngớt: “Nói bậy, ta không có võ công, làm sao thắng huynh được?”
Tiểu yêu tinh kia đôi khi thực sự rất ngốc mà! Tô Mộ Tình lắc đầu thở dài, bắt đầu thầm nghĩ: lần sau, có phải nên đổi một kiểu tỏ tình đừng kín đáo quá hay không?