Hai mắt Quincy sững sờ nhìn chằm chằm vào huy hiệu cấp bậc ma pháp trước ngực Berger, ông ta không biết nhưng rất cuồng nhiệt mấy thứ này, lúc này ông ta cực kì muốn hỏi xem huy hiệu đấy có phải là thật không, nhưng liên tưởng đến biểu tình rối rắm khi nói chuyện của đầu lĩnh thì vẫn thông minh tiếp nhận sự thật này.
“A, ma pháp sư đại nhân tôn kính, tôi không biết ngài đã tới, nếu không có thể nào để ngài phải ăn cơm ở chỗ đơn sơ tồi tàn này đâu?” Nói xong, quay ra căm tức đầu lĩnh, “Có việc này mà làm cũng không xong, ta đã dạy ngươi như thế nào, ma pháp sư là chức nghiệp tối cao quý trên lục địa này vậy mà ngươi lại đối đãi với ma pháp sư đại nhân như vậy, ta vô cùng hoài nghi năng lực công tác của ngươi rồi đấy!”
Đầu lĩnh dùng hung quang hung hăng trừng ông ta, rất bực bội nhưng mà để mất bát cơm thì càng bực hơn.
“Không cần phiền toái như vậy, ta thấy thảo luận với ông ở chỗ này rất thích hợp, có nhiều nhân chứng như vậy, nếu không lại có người nói ma pháp sư ta bắt nạt kẻ khác, đúng không?” Berger mỉm cười, ánh mắt xẹt qua đám khách hàng.
Khách hàng đang xem kịch cúi đầu, ma pháp sư đại nhân ngài tất nhiên là không sợ trưởng trấn Quincy nhưng chúng ta lũ bình dân lại lo lắng bị ông ta thu thập tính sổ nha, ông ta lòng dạ hẹp hòi có tiếng đó!
Trưởng trấn Quincy xua tay liên tục, “Không có gì cần bàn cả, ma pháp sư đại nhân đến chỗ nhỏ bé của chúng ta, ta hẳn là phải hiếu khách dẫn ngài đi thăm thú khắp nơi, mấy chuyện khác đều không phải là vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề.”
Berger lười nghe hắn lảm nhảm, chỉ nói 3 chữ, “Ta rất bận.”
Quincy chạy nhanh nói với đầu lĩnh, “Ngươi là đồ không có nhãn lực, còn không mang ông nội với chị gái của Luxi mời đến đây, nhanh lên 1 chú!” dứt lời cười hỏi Berger, “Ma pháp sư đai nhân, ngài xem?”
“Cứ như vậy là xong?”
Quincy tuy sợ nhưng cũng tiếc mảnh đất kia, ông ta chính là 1 thần giữ của, nếu pháp sư cấp bậc thật sự cao thì với tuổi trẻ của hắn thì tương lai có thể tiền đồ vô lượng, nhưng mà đề tài chuyển đến tiền thì biểu tình ông ta cứ như ăn phải mù tạc, rối rắm 1 hồi, “Thân phận quý tộc của Luxi là do nhà Andrian cố ý hủy bỏ…” ông ta muốn nhắc nhở ma pháp sư đại nhân là nếu muốn mảnh đất ấy thì không được đâu.
Berger không nghe ông ta vô nghĩa, cố ý vô tình lấy tay chỉ vào cái bàn, 1 ngọn lửa toát ra từ ngón tay, “Đế quốc hình như có đặc xá cho ma pháp sư ngộ thương mạng người thì phải?”
Trưởng trấn Quincy vỗ đùi, “Ngài nói quá đúng, ha ha việc này ta cũng vừa nghĩ đến, đúng là có điều lệ này. Ngài yên tâm trở về chờ, việc này ta sẽ giải quyết ổn thỏa!” nhìn thấy đầu lĩnh vẫn không có nhúc nhích, nổi trận lôi đình, “Còn thất thần làm cái gì, mau đi nhanh!”
Đầu lĩnh nghe Quincy quát, chạy lẹ, việc này chắc chắn chả hay ho gì rồi.
Quincy chạy đi gọi thức ăn, Lâm Hoài nói với Berger, “Vừa rồi em thấy Cầu Cầu ở đây.” Cầu Cầu là tên của tiểu nhung cầu, Lâm Hoài cảm giác sâu sắc rằng cái tên này thực quá chuẩn.
“Ừ, nó mang thư của hội trưởng Công hội Ma pháp đến cho anh.” Berger giải thích, “Pháp sư Vong linh nếu thật đã thăng cấp thì đây là việc lớn, còn 2 vị bằng hữu của anh vẫn chưa biết –“ Berger thấy trong lời nói chính mình mang theo sầu não lập tức ngưng lại, y không phải là 1 người thích đem chuyện không vui nói với người khác.
“Có lẽ cũng không tệ như vậy.” Lâm Hoài đành phải khuyên y, nếu y nhìn thấy thảm trạng lúc ấy thì không biết sẽ thấy ra sao.
Clyde không nghĩ rằng nhanh vậy đã được ra tù, lúc này ông thực nghĩ không ra. Người thả ông ra nói, “Rõ ràng biết vị ma pháp sư lợi hại vậy mà còn cứng rắn không chịu nói, thật đúng là tự mình chịu tội mà, sợ chúng ta đắc tội người còn chưa đủ sao?” Ông nghĩ đó là gia nhân của nhà Andrian nhưng lại nghĩ nếu nhà Andrian có thể ra mặt giúp Luxi thì Luxi làm sao bị đuổi ra khỏi nhà?
Elena còn 1 bên hỏi, “Luxi thực sự quen biết ma pháp sư?”
Clyde đành phải cười khổ, quen thì chắc chắn rồi, nhà Andrian có không ít người có thiên phú ma pháp, ma pháp này nọ có liên quan đến di truyền khiến cho quý tộc có đặc quyền thâm căn cố đế trên đại lục, nhưng về phần người đã ra tay giúp đỡ, ông thật sự không biết.
Chỉ có thể nói, gần đây trên người tiểu thiếu gia phát sinh nhiều kì tích lắm.
Lâm Hoài xa xa nhìn thấy Clyde đi lại lập tức chạy lên ôm ông. Trong lòng Lâm Hoài vẫn luôn có 1 niềm tiếc nuối, năm đó cậu xuất ngoại học chuyên sâu, bà nội chết, trong nhà chỉ còn mình ông nội cô đơn. Ông nội sinh bệnh nặng nhưng biết cậu vừa học vừa làm gian khổ lại sợ cậu lo lắng nên vẫn luôn gạt người, lúc nói chuyện đều làm bộ như tinh thần rất tốt. Về sau lúc chống đỡ không nổi nữa phải vào viện, đã là ung thư giai đoạn cuối, cậu biết tin từ hàng xóm lập tức về nước nhưng visa chậm chạp không được khiến cậu không thể gặp mặt ông nội lần cuối.
Kiếp này có Clyde gia gia khiến cậu có thể bù lại niềm tiếc nuối. Cậu nghĩ, mình nhất định sẽ không giống kiếp trước vì khát vọng tự do cao chạy xa bay, lưu lại 1 lỗ hổng mà mỗi khi nhớ tới lòng đau xót không thôi.
“Ông nội!”
“Luxi, ông không sao, đừng khổ sở.” Clyde vuốt ve đầu hắn.
“Cháu biết, thật tốt quá.” Lâm Hoài lau mũi cười với Clyde.
Berger lẳng lặng nhìn bọn họ nói hết lời mới đứng dậy, “Đạo sư của ta đang chờ trên núi, ta phải đi trước, mấy người trở về hẳn là không có vấn đề đi?”
“Vâng, hôm nay cảm ơn anh.” Lâm Hoài chân thành cảm ơn.
Berger cười mắt loan loan, “Đừng cảm ơn, giữa chúng ta không cần, đây là trao đổi công bằng, ngày sau anh sẽ tìm em đổi lại.”
“Tất nhiên rồi.”
Quincy thấy Berger phải đi, “Ma pháp sư đại nhân, cơm này –“ Berger cười, “Ông lưu lại tự mình ăn đi.”
Quincy liên tục nói, “Ma pháp sư đại nhân muốn tôi tự mình ăn, tôi nhất định sẽ ăn hết.”
“Ma pháp sư đại nhân chờ 1 chút!” Clyde đột nhiên mở miệng gọi Berger lại. Ông làm như đã hạ quyết tâm thật lớn bước đến trước mặt Berger, hành 1 cái đại lễ.
Berger kinh ngạc giữ chặt ông, “Hôm nay ta cũng không có ra mấy phần lực, nếu là vì chuyện này –“
“Không phải vì chuyện hôm nay, đương nhiên lão cũng muốn cám ơn ngài thật long trọng.” Clyde nhìn Berger nói, “Tuy như vậy có chút đường đột nhưng lão hi vọng ngài nghe lão nói.”
“Tất nhiên rồi.”
“Lão có 1 yêu cầu hơi quá đáng, hi vọng ngài có thể dẫn Luxi rời khỏi nơi này.”
“Ông ơi!” Lâm Hoài không nghĩ đến ông lại yêu cầu điều này, cậu không muốn đi, cho dù đi cũng không phải bây giờ.
Clyde làm 1 cái thủ thế an tâm với Lâm Hoài, nói tiếp, “Trấn nhỏ này, ngài cũng thấy, đừng nói là 1 ma pháp sư không có, ngay cả kiếm sĩ cũng chỉ có vài người, Luxi ở lại đây không có tiền đồ. Luxi tuổi còn nhỏ, không có ma pháp cũng không có đấu khí, lúc trước còn là quí tộc thì không sao nhưng bây giờ ngay cả quí tộc cũng không phải, cho dù bây giờ được ngài cho 1 chút dư uy cũng không thể sống dựa vào cả đời. Lão già rồi, không còn dùng được nữa, thường nghĩ đến lúc ông ngoại nó còn sống, ông ngoại nó là người rất mạnh mẽ, khẳng định sẽ không tin tưởng cháu ngoại của mình thế mà lại là …(ma pháp phế tài). Lão nghĩ cho nó ra khỏi thị trấn này so với ở đây sẽ tốt hơn, đất trời bao la, sẽ luôn có chỗ cho nó dung thân.”
Berger trầm mặc, y quả thực là có hảo cảm với cậu nhóc này nhưng không có nghĩa là y sẽ mang theo 1 đứa nhỏ bên người. Luxi thông minh lại có chủ kiến, nhất định sẽ có kế hoạch cho riêng mình, mà chính mình hoàn cảnh sống phức tạp, giữ nó bên cạnh chỉ có thể mang lại phiền toái cho nó, hiện tại mình cũng có việc cần làm, cho nên tuyệt đối không được.
Clyde nhìn Berger không nói gì, cũng biết đề nghị của mình không tốt, người ta đã giúp mình mà còn yêu cầu như vậy, thật sự hơi quá đáng, đành nói, “Coi như lão già này nói lời chê cười rồi.”
Berger lấy ra trong lòng 1 khối tinh thạch màu tím, “Trường học chúng ta mỗi đại ma pháp sư đều có 1 suất đề cử, ta có thể đề cử Luxi qua đó học. Nơi đó lão sư đệ tử rất nhiều, cũng sẽ kết giao được nhiều bạn bè. Ta không giúp được ông nhiều lắm, nhưng về sau nếu gặp khó khăn gì có thể cầm khối tinh thạch này đến cửa hàng của nhà Samuel, có thể giúp đỡ chút đỉnh.”
Clyde tiếp nhận tinh thạch liên mồm nói, “Thật sự cám ơn ngài!”
Lâm Hoài nhìn 1 màn này, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Cậu biết Clyde gia gia muốn cậu có thể thành tài nhưng vẫn chịu đựng không nói cho cậu. Trong lòng cậu khó chịu, đứng sau lưng Clyde, 1 câu cũng không thốt nên lời, đây không chỉ là kì vọng của người già với đám con cháu mà cũng là kì vọng của 1 quản gia trung tâm đối với huyết mạch cuối cùng của gia tộc.
“Ông nôi, con không muốn –“
Clyde cảm tạ Berger xong mới đi đến bên người Lâm Hoài, ngồi xổm xuống ôm lấy cậu, “Ông biết con muốn ở cùng ông, nhưng mà ông thật sự không thể bắt con ở lại chỗ này, là hùng ưng thì luôn muốn bay lộn trên trời cao, là thông xanh thì luôn muốn lớn cao chống trời. Nhà Andrian vứt bỏ con là tổn thất của họ, lão già ta cũng biết Luxi nhà ta không phải là đứa ngốc trong mắt người khác. Hi vọng của nhà Locker đều đặt trên vai con, con có cảm nhận được không?”
Lâm Hoài nhìn ánh mắt loang loáng nước mà lại dị thường kiên định của Clyde, nặng nề gật đầu.
“Xem ta ở chỗ này nói cái gì thế này? Trở về nói sau, trở về nói sau.” Clyde nở nụ cười tự giễu, đứng lên.
Lâm Hoài đỡ ông, nắm tay Clyde, bàn tay rắn chắc thế mà nhè nhẹ run.
Lâm Hoài nói với Berger, “Anh có việc thì đi trước đi, để đạo sư của anh chờ thì không tốt cho lắm”
Berger cười với hắn, thuận tay vỗ vai trưởng trấn Quincy, trưởng trấn Quincy kích động 2 mắt sáng lên, nhìn không ra, ma pháp sư đại nhân thế mà chụp bả vai ta, đây là thời khắc đáng giá kỉ niệm cỡ nào! Không khỏi lớn tiếng kêu lên khẩu hiệu, “Tôi nhất đinh sẽ làm ngài vừa lòng, ma pháp sư đại nhân!”
Hai mắt Quincy sững sờ nhìn chằm chằm vào huy hiệu cấp bậc ma pháp trước ngực Berger, ông ta không biết nhưng rất cuồng nhiệt mấy thứ này, lúc này ông ta cực kì muốn hỏi xem huy hiệu đấy có phải là thật không, nhưng liên tưởng đến biểu tình rối rắm khi nói chuyện của đầu lĩnh thì vẫn thông minh tiếp nhận sự thật này.
“A, ma pháp sư đại nhân tôn kính, tôi không biết ngài đã tới, nếu không có thể nào để ngài phải ăn cơm ở chỗ đơn sơ tồi tàn này đâu?” Nói xong, quay ra căm tức đầu lĩnh, “Có việc này mà làm cũng không xong, ta đã dạy ngươi như thế nào, ma pháp sư là chức nghiệp tối cao quý trên lục địa này vậy mà ngươi lại đối đãi với ma pháp sư đại nhân như vậy, ta vô cùng hoài nghi năng lực công tác của ngươi rồi đấy!”
Đầu lĩnh dùng hung quang hung hăng trừng ông ta, rất bực bội nhưng mà để mất bát cơm thì càng bực hơn.
“Không cần phiền toái như vậy, ta thấy thảo luận với ông ở chỗ này rất thích hợp, có nhiều nhân chứng như vậy, nếu không lại có người nói ma pháp sư ta bắt nạt kẻ khác, đúng không?” Berger mỉm cười, ánh mắt xẹt qua đám khách hàng.
Khách hàng đang xem kịch cúi đầu, ma pháp sư đại nhân ngài tất nhiên là không sợ trưởng trấn Quincy nhưng chúng ta lũ bình dân lại lo lắng bị ông ta thu thập tính sổ nha, ông ta lòng dạ hẹp hòi có tiếng đó!
Trưởng trấn Quincy xua tay liên tục, “Không có gì cần bàn cả, ma pháp sư đại nhân đến chỗ nhỏ bé của chúng ta, ta hẳn là phải hiếu khách dẫn ngài đi thăm thú khắp nơi, mấy chuyện khác đều không phải là vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề.”
Berger lười nghe hắn lảm nhảm, chỉ nói chữ, “Ta rất bận.”
Quincy chạy nhanh nói với đầu lĩnh, “Ngươi là đồ không có nhãn lực, còn không mang ông nội với chị gái của Luxi mời đến đây, nhanh lên chú!” dứt lời cười hỏi Berger, “Ma pháp sư đai nhân, ngài xem?”
“Cứ như vậy là xong?”
Quincy tuy sợ nhưng cũng tiếc mảnh đất kia, ông ta chính là thần giữ của, nếu pháp sư cấp bậc thật sự cao thì với tuổi trẻ của hắn thì tương lai có thể tiền đồ vô lượng, nhưng mà đề tài chuyển đến tiền thì biểu tình ông ta cứ như ăn phải mù tạc, rối rắm hồi, “Thân phận quý tộc của Luxi là do nhà Andrian cố ý hủy bỏ…” ông ta muốn nhắc nhở ma pháp sư đại nhân là nếu muốn mảnh đất ấy thì không được đâu.
Berger không nghe ông ta vô nghĩa, cố ý vô tình lấy tay chỉ vào cái bàn, ngọn lửa toát ra từ ngón tay, “Đế quốc hình như có đặc xá cho ma pháp sư ngộ thương mạng người thì phải?”
Trưởng trấn Quincy vỗ đùi, “Ngài nói quá đúng, ha ha việc này ta cũng vừa nghĩ đến, đúng là có điều lệ này. Ngài yên tâm trở về chờ, việc này ta sẽ giải quyết ổn thỏa!” nhìn thấy đầu lĩnh vẫn không có nhúc nhích, nổi trận lôi đình, “Còn thất thần làm cái gì, mau đi nhanh!”
Đầu lĩnh nghe Quincy quát, chạy lẹ, việc này chắc chắn chả hay ho gì rồi.
Quincy chạy đi gọi thức ăn, Lâm Hoài nói với Berger, “Vừa rồi em thấy Cầu Cầu ở đây.” Cầu Cầu là tên của tiểu nhung cầu, Lâm Hoài cảm giác sâu sắc rằng cái tên này thực quá chuẩn.
“Ừ, nó mang thư của hội trưởng Công hội Ma pháp đến cho anh.” Berger giải thích, “Pháp sư Vong linh nếu thật đã thăng cấp thì đây là việc lớn, còn vị bằng hữu của anh vẫn chưa biết –“ Berger thấy trong lời nói chính mình mang theo sầu não lập tức ngưng lại, y không phải là người thích đem chuyện không vui nói với người khác.
“Có lẽ cũng không tệ như vậy.” Lâm Hoài đành phải khuyên y, nếu y nhìn thấy thảm trạng lúc ấy thì không biết sẽ thấy ra sao.
Clyde không nghĩ rằng nhanh vậy đã được ra tù, lúc này ông thực nghĩ không ra. Người thả ông ra nói, “Rõ ràng biết vị ma pháp sư lợi hại vậy mà còn cứng rắn không chịu nói, thật đúng là tự mình chịu tội mà, sợ chúng ta đắc tội người còn chưa đủ sao?” Ông nghĩ đó là gia nhân của nhà Andrian nhưng lại nghĩ nếu nhà Andrian có thể ra mặt giúp Luxi thì Luxi làm sao bị đuổi ra khỏi nhà?
Elena còn bên hỏi, “Luxi thực sự quen biết ma pháp sư?”
Clyde đành phải cười khổ, quen thì chắc chắn rồi, nhà Andrian có không ít người có thiên phú ma pháp, ma pháp này nọ có liên quan đến di truyền khiến cho quý tộc có đặc quyền thâm căn cố đế trên đại lục, nhưng về phần người đã ra tay giúp đỡ, ông thật sự không biết.
Chỉ có thể nói, gần đây trên người tiểu thiếu gia phát sinh nhiều kì tích lắm.
Lâm Hoài xa xa nhìn thấy Clyde đi lại lập tức chạy lên ôm ông. Trong lòng Lâm Hoài vẫn luôn có niềm tiếc nuối, năm đó cậu xuất ngoại học chuyên sâu, bà nội chết, trong nhà chỉ còn mình ông nội cô đơn. Ông nội sinh bệnh nặng nhưng biết cậu vừa học vừa làm gian khổ lại sợ cậu lo lắng nên vẫn luôn gạt người, lúc nói chuyện đều làm bộ như tinh thần rất tốt. Về sau lúc chống đỡ không nổi nữa phải vào viện, đã là ung thư giai đoạn cuối, cậu biết tin từ hàng xóm lập tức về nước nhưng visa chậm chạp không được khiến cậu không thể gặp mặt ông nội lần cuối.
Kiếp này có Clyde gia gia khiến cậu có thể bù lại niềm tiếc nuối. Cậu nghĩ, mình nhất định sẽ không giống kiếp trước vì khát vọng tự do cao chạy xa bay, lưu lại lỗ hổng mà mỗi khi nhớ tới lòng đau xót không thôi.
“Ông nội!”
“Luxi, ông không sao, đừng khổ sở.” Clyde vuốt ve đầu hắn.
“Cháu biết, thật tốt quá.” Lâm Hoài lau mũi cười với Clyde.
Berger lẳng lặng nhìn bọn họ nói hết lời mới đứng dậy, “Đạo sư của ta đang chờ trên núi, ta phải đi trước, mấy người trở về hẳn là không có vấn đề đi?”
“Vâng, hôm nay cảm ơn anh.” Lâm Hoài chân thành cảm ơn.
Berger cười mắt loan loan, “Đừng cảm ơn, giữa chúng ta không cần, đây là trao đổi công bằng, ngày sau anh sẽ tìm em đổi lại.”
“Tất nhiên rồi.”
Quincy thấy Berger phải đi, “Ma pháp sư đại nhân, cơm này –“ Berger cười, “Ông lưu lại tự mình ăn đi.”
Quincy liên tục nói, “Ma pháp sư đại nhân muốn tôi tự mình ăn, tôi nhất định sẽ ăn hết.”
“Ma pháp sư đại nhân chờ chút!” Clyde đột nhiên mở miệng gọi Berger lại. Ông làm như đã hạ quyết tâm thật lớn bước đến trước mặt Berger, hành cái đại lễ.
Berger kinh ngạc giữ chặt ông, “Hôm nay ta cũng không có ra mấy phần lực, nếu là vì chuyện này –“
“Không phải vì chuyện hôm nay, đương nhiên lão cũng muốn cám ơn ngài thật long trọng.” Clyde nhìn Berger nói, “Tuy như vậy có chút đường đột nhưng lão hi vọng ngài nghe lão nói.”
“Tất nhiên rồi.”
“Lão có yêu cầu hơi quá đáng, hi vọng ngài có thể dẫn Luxi rời khỏi nơi này.”
“Ông ơi!” Lâm Hoài không nghĩ đến ông lại yêu cầu điều này, cậu không muốn đi, cho dù đi cũng không phải bây giờ.
Clyde làm cái thủ thế an tâm với Lâm Hoài, nói tiếp, “Trấn nhỏ này, ngài cũng thấy, đừng nói là ma pháp sư không có, ngay cả kiếm sĩ cũng chỉ có vài người, Luxi ở lại đây không có tiền đồ. Luxi tuổi còn nhỏ, không có ma pháp cũng không có đấu khí, lúc trước còn là quí tộc thì không sao nhưng bây giờ ngay cả quí tộc cũng không phải, cho dù bây giờ được ngài cho chút dư uy cũng không thể sống dựa vào cả đời. Lão già rồi, không còn dùng được nữa, thường nghĩ đến lúc ông ngoại nó còn sống, ông ngoại nó là người rất mạnh mẽ, khẳng định sẽ không tin tưởng cháu ngoại của mình thế mà lại là …(ma pháp phế tài). Lão nghĩ cho nó ra khỏi thị trấn này so với ở đây sẽ tốt hơn, đất trời bao la, sẽ luôn có chỗ cho nó dung thân.”
Berger trầm mặc, y quả thực là có hảo cảm với cậu nhóc này nhưng không có nghĩa là y sẽ mang theo đứa nhỏ bên người. Luxi thông minh lại có chủ kiến, nhất định sẽ có kế hoạch cho riêng mình, mà chính mình hoàn cảnh sống phức tạp, giữ nó bên cạnh chỉ có thể mang lại phiền toái cho nó, hiện tại mình cũng có việc cần làm, cho nên tuyệt đối không được.
Clyde nhìn Berger không nói gì, cũng biết đề nghị của mình không tốt, người ta đã giúp mình mà còn yêu cầu như vậy, thật sự hơi quá đáng, đành nói, “Coi như lão già này nói lời chê cười rồi.”
Berger lấy ra trong lòng khối tinh thạch màu tím, “Trường học chúng ta mỗi đại ma pháp sư đều có suất đề cử, ta có thể đề cử Luxi qua đó học. Nơi đó lão sư đệ tử rất nhiều, cũng sẽ kết giao được nhiều bạn bè. Ta không giúp được ông nhiều lắm, nhưng về sau nếu gặp khó khăn gì có thể cầm khối tinh thạch này đến cửa hàng của nhà Samuel, có thể giúp đỡ chút đỉnh.”
Clyde tiếp nhận tinh thạch liên mồm nói, “Thật sự cám ơn ngài!”
Lâm Hoài nhìn màn này, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Cậu biết Clyde gia gia muốn cậu có thể thành tài nhưng vẫn chịu đựng không nói cho cậu. Trong lòng cậu khó chịu, đứng sau lưng Clyde, câu cũng không thốt nên lời, đây không chỉ là kì vọng của người già với đám con cháu mà cũng là kì vọng của quản gia trung tâm đối với huyết mạch cuối cùng của gia tộc.
“Ông nôi, con không muốn –“
Clyde cảm tạ Berger xong mới đi đến bên người Lâm Hoài, ngồi xổm xuống ôm lấy cậu, “Ông biết con muốn ở cùng ông, nhưng mà ông thật sự không thể bắt con ở lại chỗ này, là hùng ưng thì luôn muốn bay lộn trên trời cao, là thông xanh thì luôn muốn lớn cao chống trời. Nhà Andrian vứt bỏ con là tổn thất của họ, lão già ta cũng biết Luxi nhà ta không phải là đứa ngốc trong mắt người khác. Hi vọng của nhà Locker đều đặt trên vai con, con có cảm nhận được không?”
Lâm Hoài nhìn ánh mắt loang loáng nước mà lại dị thường kiên định của Clyde, nặng nề gật đầu.
“Xem ta ở chỗ này nói cái gì thế này? Trở về nói sau, trở về nói sau.” Clyde nở nụ cười tự giễu, đứng lên.
Lâm Hoài đỡ ông, nắm tay Clyde, bàn tay rắn chắc thế mà nhè nhẹ run.
Lâm Hoài nói với Berger, “Anh có việc thì đi trước đi, để đạo sư của anh chờ thì không tốt cho lắm”
Berger cười với hắn, thuận tay vỗ vai trưởng trấn Quincy, trưởng trấn Quincy kích động mắt sáng lên, nhìn không ra, ma pháp sư đại nhân thế mà chụp bả vai ta, đây là thời khắc đáng giá kỉ niệm cỡ nào! Không khỏi lớn tiếng kêu lên khẩu hiệu, “Tôi nhất đinh sẽ làm ngài vừa lòng, ma pháp sư đại nhân!”