Cả đêm cuồng loạn, sau đó ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại, bên trong nồng nặc mùi hương khiến người ta mặt đỏ tim đập, thân thể dấp dính vẫn dán sát lại nhau như cũ.
“Ta hẳn là nên nhắc ngươi một chuyện…” Phong Nhược Trần dùng sức xoa huyệt thái dương, giọng khàn khàn nghe ra lại càng thê thảm, rõ ràng một đêm này, y khó chịu nhiều hơn là hưởng thụ.
“Không phải là một lần một trăm vạn lượng chứ, ngươi sợ ta không trả nổi sao? Ta đếm một chút…’’
Phương Kính Tai dơ đầu ngón tay bắt đầu tính, “một, hai, ta, bốn…” Đếm tới phân nửa thì dừng lại, chính hắn cũng không nhớ ra được đến tột cùng làm mấy lần, nghiêng người lần thứ hai đem người nọ đè ở phía dưới, lần xuống phía nơi tình sắc kia cọ tới cọ lui, “làm ngươi tới một vạn lượng rồi thanh toán hết luôn.”
Phong Nhược Trần lấy tay trêu đùa thứ đồ chơi kia của hắn, “Vậy ngươi chẳng phải là đem toàn bộ Phong gia bồi thường cho ta?’’ Nói, vân vê trên dưới thứ kia đứng lên, Phương Kính Tai hưởng thụ nheo mắt lại, trong miệng phát ra một tiếng than nhẹ, “Ngươi muốn ta liền cho ngươi, chỉ cần ngươi vào cửa Phương gia, theo họ ta.”
Phong Nhược Trần cười lạnh một tiếng, ngón tay búng nhẹ chỗ nhạy cảm một chút, Phương Kính Tai đau đến run rẩy, nghiến răng, cúi người gặm vài cái trên vai y, lập tức xuất hiện hai hàng dấu răng chỉnh tề. Nhìn dấu răng tựa hồ còn không hài lòng, liền cúi đầu giống như cún hết liếm rồi lại mút nửa ngày, thẳng đến khi dấu răng biến thành một khối vết ứ tím hồng mới thỏa mãn buông ra.
Phong Nhược Trần cũng tùy ý hắn càn quấy, cánh tay vòng qua lưng hắn, đem hắn quay lại, cảm giác da thịt khô giáp bất thường, không khỏi nghi hoặc, “Trên lưng ngươi bị làm sao?”
Sắc mặt Phương Kính Tai cứng lại một chút, từ trên người Phong Nhược Trần trở mình xuống, ngồi dậy, “Đây là ta được giáo huấn…” Mang theo vết thương cũng không đi Ỷ Hương Các, mà căn bản cũng không có tinh lực đi cái nơi đó tiêu khiển, hắn không thể để cho Phương gia hủy trong tay hắn, vô luận như thế nào cũng không thể!
Cảm giác được ngón tay của y di chuyển trên sống lưng, rồi sau đó thứ gì đó mềm mại dính vào, một tấc lại một tấc dán lên, một phần trân trọng xuyên thấu qua huyết mạch truyền tới, tay của người kia từ dưới nách hắn vòng qua, ôm lấy hắn, thanh âm khàn khàn rơi ở bên tai.
“Ngày hôm qua lúc ở trên thuyền… Mơ mơ màng màng hình như nghe được có người gọi tên ta.” Trong giọng nói có vẻ đắc ý và mong đợi.
Bị y nhắc tới như thế, Phương Kính Tai sững sờ một chút, sau đó mới nhớ đến, khi đó thấy y ngã trên mặt đất liền thốt ra một tiếng ‘Nhược Trần’.
Cái này có gì mà để ý? Không phải kêu tên ngươi một tiếng thôi sao?
Thế nhưng nghĩ lại, tựa hồ chính mình chưa từng gọi qua y như vây, lúc tức giận thường gọi y ‘họ Phong’, lúc chế nhạo lại gọi y là ‘Phong lão gia’, phần lớn thời gian đụng mặt cũng chỉ lướt ngang, ngay cả chào hỏi cũng đều bỏ qua hết.
Càng đến gần người này, Phương Kính Tai càng không thể dứt khỏi y, y là người có lập trường có dã tâm có thủ đoạn, thế nhưng một mặt khác, lại là người rất dễ thỏa mãn, giống như một chuyện cỏn con, y liền có thể vui vẻ cả buổi sáng, mà chuyện đó, nhất định liên quan đến mình.
“Kính Tai…” Y gọi hắn một tiếng, thế nhưng sau đó nửa câu cũng không nói tiếp, rất kỳ quái, Phương Kính Tai phát hiện cuối cùng mính cũng đoán được y muốn nói gì.
Đem tay y đang đặt bên hông mình đi xuống, quay đầu lại, vốn là muốn cùng y đùa giỡn, thế nhưng thấy vẻ mặt y nghiêm túc, giống như bị lây bệnh, Phương Kính Tai nâng tay y, ở bên môi hôn một cái, “Nhược Trần…” Lại thấy được vẻ mặt ngây ngô của y vô cùng thú vị, kiền gọi y một tràng, “Nhược Trần… Nhược Trần… Nhược Trần…”
“Ta hẳn là nên nhắc ngươi một chuyện…” Phong Nhược Trần dùng sức xoa huyệt thái dương, giọng khàn khàn nghe ra lại càng thê thảm, rõ ràng một đêm này, y khó chịu nhiều hơn là hưởng thụ.
“Không phải là một lần một trăm vạn lượng chứ, ngươi sợ ta không trả nổi sao? Ta đếm một chút…’’
Phương Kính Tai dơ đầu ngón tay bắt đầu tính, “một, hai, ta, bốn…” Đếm tới phân nửa thì dừng lại, chính hắn cũng không nhớ ra được đến tột cùng làm mấy lần, nghiêng người lần thứ hai đem người nọ đè ở phía dưới, lần xuống phía nơi tình sắc kia cọ tới cọ lui, “làm ngươi tới một vạn lượng rồi thanh toán hết luôn.”
Phong Nhược Trần lấy tay trêu đùa thứ đồ chơi kia của hắn, “Vậy ngươi chẳng phải là đem toàn bộ Phong gia bồi thường cho ta?’’ Nói, vân vê trên dưới thứ kia đứng lên, Phương Kính Tai hưởng thụ nheo mắt lại, trong miệng phát ra một tiếng than nhẹ, “Ngươi muốn ta liền cho ngươi, chỉ cần ngươi vào cửa Phương gia, theo họ ta.”
Phong Nhược Trần cười lạnh một tiếng, ngón tay búng nhẹ chỗ nhạy cảm một chút, Phương Kính Tai đau đến run rẩy, nghiến răng, cúi người gặm vài cái trên vai y, lập tức xuất hiện hai hàng dấu răng chỉnh tề. Nhìn dấu răng tựa hồ còn không hài lòng, liền cúi đầu giống như cún hết liếm rồi lại mút nửa ngày, thẳng đến khi dấu răng biến thành một khối vết ứ tím hồng mới thỏa mãn buông ra.
Phong Nhược Trần cũng tùy ý hắn càn quấy, cánh tay vòng qua lưng hắn, đem hắn quay lại, cảm giác da thịt khô giáp bất thường, không khỏi nghi hoặc, “Trên lưng ngươi bị làm sao?”
Sắc mặt Phương Kính Tai cứng lại một chút, từ trên người Phong Nhược Trần trở mình xuống, ngồi dậy, “Đây là ta được giáo huấn…” Mang theo vết thương cũng không đi Ỷ Hương Các, mà căn bản cũng không có tinh lực đi cái nơi đó tiêu khiển, hắn không thể để cho Phương gia hủy trong tay hắn, vô luận như thế nào cũng không thể!
Cảm giác được ngón tay của y di chuyển trên sống lưng, rồi sau đó thứ gì đó mềm mại dính vào, một tấc lại một tấc dán lên, một phần trân trọng xuyên thấu qua huyết mạch truyền tới, tay của người kia từ dưới nách hắn vòng qua, ôm lấy hắn, thanh âm khàn khàn rơi ở bên tai.
“Ngày hôm qua lúc ở trên thuyền… Mơ mơ màng màng hình như nghe được có người gọi tên ta.” Trong giọng nói có vẻ đắc ý và mong đợi.
Bị y nhắc tới như thế, Phương Kính Tai sững sờ một chút, sau đó mới nhớ đến, khi đó thấy y ngã trên mặt đất liền thốt ra một tiếng ‘Nhược Trần’.
Cái này có gì mà để ý? Không phải kêu tên ngươi một tiếng thôi sao?
Thế nhưng nghĩ lại, tựa hồ chính mình chưa từng gọi qua y như vây, lúc tức giận thường gọi y ‘họ Phong’, lúc chế nhạo lại gọi y là ‘Phong lão gia’, phần lớn thời gian đụng mặt cũng chỉ lướt ngang, ngay cả chào hỏi cũng đều bỏ qua hết.
Càng đến gần người này, Phương Kính Tai càng không thể dứt khỏi y, y là người có lập trường có dã tâm có thủ đoạn, thế nhưng một mặt khác, lại là người rất dễ thỏa mãn, giống như một chuyện cỏn con, y liền có thể vui vẻ cả buổi sáng, mà chuyện đó, nhất định liên quan đến mình.
“Kính Tai…” Y gọi hắn một tiếng, thế nhưng sau đó nửa câu cũng không nói tiếp, rất kỳ quái, Phương Kính Tai phát hiện cuối cùng mính cũng đoán được y muốn nói gì.
Đem tay y đang đặt bên hông mình đi xuống, quay đầu lại, vốn là muốn cùng y đùa giỡn, thế nhưng thấy vẻ mặt y nghiêm túc, giống như bị lây bệnh, Phương Kính Tai nâng tay y, ở bên môi hôn một cái, “Nhược Trần…” Lại thấy được vẻ mặt ngây ngô của y vô cùng thú vị, kiền gọi y một tràng, “Nhược Trần… Nhược Trần… Nhược Trần…”