Tháng hai hàng năm là một tháng cực kì rét lạnh, Diệp Miêu đứng trước mộ bia nhìn di ảnh phụ thân, mỗi một hô hấp như ngưng tụ thành sương vụ tái nhợt. Phía sau hắn là Y Phân cùng Vu Nhất Xuyên, hai mẹ con hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nên làm sao đánh vỡ cục diện này.
Vẫn là Y Phân nói trước: “Tiểu Miêu, gia gia của ngươi đã điện thoại tới, hỏi ngươi có muốn qua ở cùng bọn họ hay không!Ta giúp ngươi cự tuyệt, gần đây lão nhân gia thân thể không tốt, rất khó hảo hảo chiếu cố ngươi, thứ hai nhà của gia gia ngươi ở ngoại ô, sợ ngươi không quen,ta là nghĩ như vậy. Tuy rằng ba ba của ngươi mất, nhưng trên pháp luật chúng ta vẫn là người một nhà, hơn nữa ta cũng vẫn xem ngươi như hài tử của mình.Chúng ta sẽ giống như trước, sống cùng nhau, được không?”
Diệp Miêu cúi đầu, thật lâu không cử động.
Trong gió lạnh, thân ảnh của hắn thoạt nhìn càng thêm đơn bạc hiu quạnh.
Vu Nhất Xuyên đi qua, hắn cởi áo khoác mình để trên vai đệ đệ, Diệp Miêu chậm rãi quay đầu, nâng mắt lên nhìn ca ca.
“Có ca ca ở đậy.” Vu Nhất Xuyên ôm bả vai đệ đệ: “Ngươi còn có ta.”
Vì phòng ngừa Diệp Miêu nhìn vật nhớ tới người, Vu Nhất Xuyên cùng Y Phân đem tất cả đồ đạc có liên quan tới Diệp Tự Lập để trong phòng chứa đồ. Nhưng một người sống chung lâu dài,đột nhiên biến mất, cho dù thu thập như thế nào, dấu vết lưu lại cũng sẽ không biến mất.
Y Phân thở dài, chậm rãi đem quần áo cất vào, Vu Nhất Xuyên đứng ở một bên giúp nàng, cùng nàng nói chuyện: “Ta tìm quản lý công viên nói chuyện, bọn họ vẫn là không chịu, chỉ muốn bồi thường hai vạn, ngươi thấy thế nào?”
Y Phân trầm mặc, vẫn thu thập quần áo, cẩn thận, giống như người mặc quần áo này ngày mai sẽ trở về.
Vu Nhất Xuyên đợi một hồi không nghe mẫu thân trả lời, không kiên nhẫn nói: “Ngươi thấy thế nào a, ta tính toán kiện bọn họ.”
Y Phân mắt liếc đứa con: “Ngươi làm chủ đi.”
“Ngươi đây là thái độ gì, thúc thúc mất, ngươi tựa như mất hồn, ngươi thật sự thích hắn?” Vu Nhất Xuyên tựa vào cạnh tủ: “Ta không tin hắn trong lòng ngươi có nhiều phân lượng.”
“Lão Diệp… ” Y Phân ngừng một hồi, nói:” Đúng là người tốt.”
“Đúng vậy, hắn là người tốt, bất quá hắn đã mất, Miêu Miêu tinh thần sa sút như vậy, ngươi cũng như vậy, hiện tại trọng điểm là như thế nào kiện công viên lên tòa án, thúc thúc bỏ mạng nơi đó, chẳng lẽ chúng ta cái gì cũng không làm sao? Để bọn tùy ý bồi thường hai vạn coi như xong?” Vu Nhất Xuyên nhìn mẫu thân: “Ta tính kiện lên toà án, làm cho bọn họ ít nhất phải bồi thường hai mươi vạn.”
Y Phân cúi đầu: “Người đã mất, muốn nhiều tiền như vậy có ích lợi gì.”
Vu Nhất Xuyên thấy mẫu thân dáng vẻ ảm đạm,cũng trầm mặc. Hắn đi qua ôm lấy bả vai mẫu thân, ôn tồn nói: “Đừng như vậy, người chết không thể sống lại, chúng ta là người còn sống, càng phải hảo hảo mà sống, mới có thể làm cho thúc thúc ở thế giới kia an tâm, đúng hay không?” Hắn ngừng một chút, nói: “Ngươi về sau tính như thế nào?”
Y Phân nhìn đứa con, sau một lúc lâu nói: “Mụ mụ chỉ muốn ngươi ở bên người, những thứ khác, cũng không sao cả.”
Vu Nhất Xuyên gật đầu: “Hảo, ta sẽ chiếu cố ngươi cùng Miêu Miêu, hiện tại ngươi dừng lại đi,lát nữa làm tiếp, ta có chuyện quan trọng nói với ngươi.”
Y Phân ân một tiếng: “Ngươi nói đi.”
“Ta muốn cùng công viên lên toà án, yêu cầu bồi thường, dù sao thúc thúc mất, một mình ngươi đi làm, ta cùng Miêu Miêu cũng còn đi học, tiền nhiều một chút cũng tốt, chúng ta không thể không tranh. Ta sẽ tìm luật sư, mà ngươi, phải phụ trách lấy đồng tình của người khác.”
“Ngươi có ý tứ gì?”
“Rất đơn giản,ngươi là thê tử thúc thúc, ngươi phải tận lực biểu đạt ra tình cảm các ngươi phi thường thâm hậu, thúc thúc mất đi đối với tinh thần của ngươi có đả kích rất lớn. Ngươi phải biểu hiện dáng vẻ vô cùng thống khổ, như vậy có thể tranh thủ càng nhiều người đồng tình, đối chúng ta có lợi. ” Vu Nhất Xuyên vỗ vỗ bả vai mẫu thân: “Chính là như vậy, ngươi có thể làm được?!.”
Y Phân dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn đứa con, nàng không nói nên lời.
“Ngươi nhìn ta như vậy là ý gì? Ta là vì muốn trong nhà hảo, đây là không có biện pháp, hơn nữa thúc thúc chết, chính là lỗi của bọn họ. Nếu nơi đó có lan can thì sẽ không phát sinh chuyện này, bọn họ hại ngươi mất đi trượng phu, hại Miêu Miêu mất đi phụ thân, bọn họ phải chịu trách nhiệm này, cho dù phải dùng một ít thủ đoạn…”
Y Phân đột nhiên đánh gảy lời của hắn: “Vu Nhất Xuyên, bây giờ ngươi cùng ba ba của ngươi có cái gì khác nhau!”
Vu Nhất Xuyên kêu lên: “Đừng đem ta đánh đồng với hắn!”
“Đúng vậy, ngươi so với hắn còn lãnh huyết hơn, ngươi còn chưa đến hai mươi tuổi, hài tử khác bằng tuổi ngươi cũng làm không được, ngươi sao lại lãnh huyết như thế, thật là làm cho ta thất vọng đau khổ …”
“Ta lãnh huyết như thế nào?”
Thanh âm Y Phân run rẩy: “Hắn rơi xuống nước, ngươi vì cái gì… vì cái gì… vì cái gì không cứu hắn…”
Sắc mặt Vu Nhất Xuyên đột nhiên thay đổi.
“Người khác mới tin ngươi, nhưng ta là mụ mụ của ngươi , ta nhìn ngươi lớn lên, ngươi tiểu học năm nhất cũng đã bơi giỏi hơn người lớn.Ngươi còn muốn gạt ta, nói ngươi không biết bơi sao?!”
Vu Nhất Xuyên quay đầu, không nói được một lời.
“Ngươi rõ ràng … vì cái gì không cứu hắn…”
“Câm miệng!” Vu Nhất Xuyên đột nhiên mở miệng, ánh mắt lạnh như băng nhìn Y Phân: “Hồ ngôn loạn ngữ đủ chưa?”
“Ta sẽ không nói,vì ngươi là con ta a. ” Y Phân ôm thân thể Vu Nhất Xuyên: “Mụ mụ sợ nhất là mất đi ngươi, vì ngươi, cái gì mụ mụ cũng chịu làm…”
“Tốt lắm. ” Vu Nhất Xuyên bắt lấy hai vai Y Phân: “Lời vừa rồi đều quên đi, những thứ khác theo lời của ta làm.”
—————————————————
Tân học kỳ khai giảng, qua một tháng Vu Nhất Xuyên mới về trường học, lão sư cùng bạn học nhiều ít đã biết chuyện nhà hắn, cũng không đành lòng trách móc nặng nề. Cốc Sam còn giúp hắn sửa sang lại giường: “Huynh đệ, nén bi thương a.”
Vu Nhất Xuyên buông ba lô xuống: “Cảm tạ.”
“Trong nhà sự tình, xử lý tốt?”
“Không có vấn đề gì, chờ pháp viện phán quyết.”
“Ngươi thực đem cái công viên kia tố cáo?” Cốc Sam ngồi ở trên giường ký túc xá, trừng mắt to nhìn hắn: “Lá gan ngươi ghê gớm thật a.”
“Bọn họ hẳn là nên chịu trách nhiệm. ” Vu Nhất Xuyên thản nhiên nói: “Lấy đi một mạng người, hai mươi vạn là tiện nghi bọn họ.”
“Oa, nhà ngươi bắt đền hai mươi vạn a, thật sự là con số không nhỏ…” Cốc Sam vội sửa miệng: “Nga, ta không phải có ý khác, so với tánh mạng con người, tiền và vân vân, thật là vật ngoài thân.”
“ Đúng vậy …” Vu Nhất Xuyên trầm mặc một chút: “Nhìn thấy dáng vẻ của đệ đệ ta, cho ta hai trăm vạn, hai ngàn vạn, ta cũng không cần.”
Nói xong,ngay cả đồ vật cũng không thu thập, chỉ ngồi ở trên giường trầm mặc.
Cốc Sam nhìn ra được trong lòng hắn khó chịu, đưa cho hắn điếu thuốc: “Đệ đệ của ngươi chính là con trai ruột của kế phụ ngươi?”
“ Đúng vậy a, hắn hiện tại cha mẹ đều mất, cả ngày cũng không nói chuyện, bộ dáng ngơ ngác, có đôi khi ngẩn người rơi nước mắt. ” Vu Nhất Xuyên đốt điếu thuốc,cũng không hút, chỉ cầm trên tay, ngón tay bật lửa, ánh mắt thẳng tắp nhìn ngọn lửa đỏ sẫm: “Nói thật, ta thực hối hận…”
“Ngươi hối hận có ích lợi gì, người chết không thể sống lại a.”
“Nếu lúc ấy không cùng thúc thúc xuất môn, sẽ không có chuyện này.” Vu Nhất Xuyên thở dài: “Là lỗi của ta.”
“Chuyện này sao có thể trách ngươi, ” Cốc Sam thở dài: “Đừng suy nghĩ miên man.”
END 27.
Vẫn là Y Phân nói trước: “Tiểu Miêu, gia gia của ngươi đã điện thoại tới, hỏi ngươi có muốn qua ở cùng bọn họ hay không!Ta giúp ngươi cự tuyệt, gần đây lão nhân gia thân thể không tốt, rất khó hảo hảo chiếu cố ngươi, thứ hai nhà của gia gia ngươi ở ngoại ô, sợ ngươi không quen,ta là nghĩ như vậy. Tuy rằng ba ba của ngươi mất, nhưng trên pháp luật chúng ta vẫn là người một nhà, hơn nữa ta cũng vẫn xem ngươi như hài tử của mình.Chúng ta sẽ giống như trước, sống cùng nhau, được không?”
Diệp Miêu cúi đầu, thật lâu không cử động.
Trong gió lạnh, thân ảnh của hắn thoạt nhìn càng thêm đơn bạc hiu quạnh.
Vu Nhất Xuyên đi qua, hắn cởi áo khoác mình để trên vai đệ đệ, Diệp Miêu chậm rãi quay đầu, nâng mắt lên nhìn ca ca.
“Có ca ca ở đậy.” Vu Nhất Xuyên ôm bả vai đệ đệ: “Ngươi còn có ta.”
Vì phòng ngừa Diệp Miêu nhìn vật nhớ tới người, Vu Nhất Xuyên cùng Y Phân đem tất cả đồ đạc có liên quan tới Diệp Tự Lập để trong phòng chứa đồ. Nhưng một người sống chung lâu dài,đột nhiên biến mất, cho dù thu thập như thế nào, dấu vết lưu lại cũng sẽ không biến mất.
Y Phân thở dài, chậm rãi đem quần áo cất vào, Vu Nhất Xuyên đứng ở một bên giúp nàng, cùng nàng nói chuyện: “Ta tìm quản lý công viên nói chuyện, bọn họ vẫn là không chịu, chỉ muốn bồi thường hai vạn, ngươi thấy thế nào?”
Y Phân trầm mặc, vẫn thu thập quần áo, cẩn thận, giống như người mặc quần áo này ngày mai sẽ trở về.
Vu Nhất Xuyên đợi một hồi không nghe mẫu thân trả lời, không kiên nhẫn nói: “Ngươi thấy thế nào a, ta tính toán kiện bọn họ.”
Y Phân mắt liếc đứa con: “Ngươi làm chủ đi.”
“Ngươi đây là thái độ gì, thúc thúc mất, ngươi tựa như mất hồn, ngươi thật sự thích hắn?” Vu Nhất Xuyên tựa vào cạnh tủ: “Ta không tin hắn trong lòng ngươi có nhiều phân lượng.”
“Lão Diệp… ” Y Phân ngừng một hồi, nói:” Đúng là người tốt.”
“Đúng vậy, hắn là người tốt, bất quá hắn đã mất, Miêu Miêu tinh thần sa sút như vậy, ngươi cũng như vậy, hiện tại trọng điểm là như thế nào kiện công viên lên tòa án, thúc thúc bỏ mạng nơi đó, chẳng lẽ chúng ta cái gì cũng không làm sao? Để bọn tùy ý bồi thường hai vạn coi như xong?” Vu Nhất Xuyên nhìn mẫu thân: “Ta tính kiện lên toà án, làm cho bọn họ ít nhất phải bồi thường hai mươi vạn.”
Y Phân cúi đầu: “Người đã mất, muốn nhiều tiền như vậy có ích lợi gì.”
Vu Nhất Xuyên thấy mẫu thân dáng vẻ ảm đạm,cũng trầm mặc. Hắn đi qua ôm lấy bả vai mẫu thân, ôn tồn nói: “Đừng như vậy, người chết không thể sống lại, chúng ta là người còn sống, càng phải hảo hảo mà sống, mới có thể làm cho thúc thúc ở thế giới kia an tâm, đúng hay không?” Hắn ngừng một chút, nói: “Ngươi về sau tính như thế nào?”
Y Phân nhìn đứa con, sau một lúc lâu nói: “Mụ mụ chỉ muốn ngươi ở bên người, những thứ khác, cũng không sao cả.”
Vu Nhất Xuyên gật đầu: “Hảo, ta sẽ chiếu cố ngươi cùng Miêu Miêu, hiện tại ngươi dừng lại đi,lát nữa làm tiếp, ta có chuyện quan trọng nói với ngươi.”
Y Phân ân một tiếng: “Ngươi nói đi.”
“Ta muốn cùng công viên lên toà án, yêu cầu bồi thường, dù sao thúc thúc mất, một mình ngươi đi làm, ta cùng Miêu Miêu cũng còn đi học, tiền nhiều một chút cũng tốt, chúng ta không thể không tranh. Ta sẽ tìm luật sư, mà ngươi, phải phụ trách lấy đồng tình của người khác.”
“Ngươi có ý tứ gì?”
“Rất đơn giản,ngươi là thê tử thúc thúc, ngươi phải tận lực biểu đạt ra tình cảm các ngươi phi thường thâm hậu, thúc thúc mất đi đối với tinh thần của ngươi có đả kích rất lớn. Ngươi phải biểu hiện dáng vẻ vô cùng thống khổ, như vậy có thể tranh thủ càng nhiều người đồng tình, đối chúng ta có lợi. ” Vu Nhất Xuyên vỗ vỗ bả vai mẫu thân: “Chính là như vậy, ngươi có thể làm được?!.”
Y Phân dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn đứa con, nàng không nói nên lời.
“Ngươi nhìn ta như vậy là ý gì? Ta là vì muốn trong nhà hảo, đây là không có biện pháp, hơn nữa thúc thúc chết, chính là lỗi của bọn họ. Nếu nơi đó có lan can thì sẽ không phát sinh chuyện này, bọn họ hại ngươi mất đi trượng phu, hại Miêu Miêu mất đi phụ thân, bọn họ phải chịu trách nhiệm này, cho dù phải dùng một ít thủ đoạn…”
Y Phân đột nhiên đánh gảy lời của hắn: “Vu Nhất Xuyên, bây giờ ngươi cùng ba ba của ngươi có cái gì khác nhau!”
Vu Nhất Xuyên kêu lên: “Đừng đem ta đánh đồng với hắn!”
“Đúng vậy, ngươi so với hắn còn lãnh huyết hơn, ngươi còn chưa đến hai mươi tuổi, hài tử khác bằng tuổi ngươi cũng làm không được, ngươi sao lại lãnh huyết như thế, thật là làm cho ta thất vọng đau khổ …”
“Ta lãnh huyết như thế nào?”
Thanh âm Y Phân run rẩy: “Hắn rơi xuống nước, ngươi vì cái gì… vì cái gì… vì cái gì không cứu hắn…”
Sắc mặt Vu Nhất Xuyên đột nhiên thay đổi.
“Người khác mới tin ngươi, nhưng ta là mụ mụ của ngươi , ta nhìn ngươi lớn lên, ngươi tiểu học năm nhất cũng đã bơi giỏi hơn người lớn.Ngươi còn muốn gạt ta, nói ngươi không biết bơi sao?!”
Vu Nhất Xuyên quay đầu, không nói được một lời.
“Ngươi rõ ràng … vì cái gì không cứu hắn…”
“Câm miệng!” Vu Nhất Xuyên đột nhiên mở miệng, ánh mắt lạnh như băng nhìn Y Phân: “Hồ ngôn loạn ngữ đủ chưa?”
“Ta sẽ không nói,vì ngươi là con ta a. ” Y Phân ôm thân thể Vu Nhất Xuyên: “Mụ mụ sợ nhất là mất đi ngươi, vì ngươi, cái gì mụ mụ cũng chịu làm…”
“Tốt lắm. ” Vu Nhất Xuyên bắt lấy hai vai Y Phân: “Lời vừa rồi đều quên đi, những thứ khác theo lời của ta làm.”
—————————————————
Tân học kỳ khai giảng, qua một tháng Vu Nhất Xuyên mới về trường học, lão sư cùng bạn học nhiều ít đã biết chuyện nhà hắn, cũng không đành lòng trách móc nặng nề. Cốc Sam còn giúp hắn sửa sang lại giường: “Huynh đệ, nén bi thương a.”
Vu Nhất Xuyên buông ba lô xuống: “Cảm tạ.”
“Trong nhà sự tình, xử lý tốt?”
“Không có vấn đề gì, chờ pháp viện phán quyết.”
“Ngươi thực đem cái công viên kia tố cáo?” Cốc Sam ngồi ở trên giường ký túc xá, trừng mắt to nhìn hắn: “Lá gan ngươi ghê gớm thật a.”
“Bọn họ hẳn là nên chịu trách nhiệm. ” Vu Nhất Xuyên thản nhiên nói: “Lấy đi một mạng người, hai mươi vạn là tiện nghi bọn họ.”
“Oa, nhà ngươi bắt đền hai mươi vạn a, thật sự là con số không nhỏ…” Cốc Sam vội sửa miệng: “Nga, ta không phải có ý khác, so với tánh mạng con người, tiền và vân vân, thật là vật ngoài thân.”
“ Đúng vậy …” Vu Nhất Xuyên trầm mặc một chút: “Nhìn thấy dáng vẻ của đệ đệ ta, cho ta hai trăm vạn, hai ngàn vạn, ta cũng không cần.”
Nói xong,ngay cả đồ vật cũng không thu thập, chỉ ngồi ở trên giường trầm mặc.
Cốc Sam nhìn ra được trong lòng hắn khó chịu, đưa cho hắn điếu thuốc: “Đệ đệ của ngươi chính là con trai ruột của kế phụ ngươi?”
“ Đúng vậy a, hắn hiện tại cha mẹ đều mất, cả ngày cũng không nói chuyện, bộ dáng ngơ ngác, có đôi khi ngẩn người rơi nước mắt. ” Vu Nhất Xuyên đốt điếu thuốc,cũng không hút, chỉ cầm trên tay, ngón tay bật lửa, ánh mắt thẳng tắp nhìn ngọn lửa đỏ sẫm: “Nói thật, ta thực hối hận…”
“Ngươi hối hận có ích lợi gì, người chết không thể sống lại a.”
“Nếu lúc ấy không cùng thúc thúc xuất môn, sẽ không có chuyện này.” Vu Nhất Xuyên thở dài: “Là lỗi của ta.”
“Chuyện này sao có thể trách ngươi, ” Cốc Sam thở dài: “Đừng suy nghĩ miên man.”
END 27.