Vu Nhất Xuyên nghĩ không ra là chuyện gì, đứng ở bên cạnh nam nhân gục xuống bàn nức nở, khó được kiên nhẫn khuyên: “Rốt cuộc chuyện gì, nói mau a, ta sẽ giúp ngươi.”
Phương Lỗi vẫn không nói lời nào, Vu Nhất Xuyên lắc đầu: “Nếu không nói, ta đi đây.”
“Mẫn Tư… Mẫn Tư nàng…”
“Nàng làm sao vậy?”
“Tối hôm qua..nàng cùng người khác hẹn hò…”
Vu Nhất Xuyên nói: “Hẹn hò mà thôi, cũng không phải kết hôn, còn gì nữa?”
“Ngươi không biết nàng là cùng ai hẹn hò a! ” Phương Lỗi ngẩng đầu: “Nàng hẹn hò nam nhân kia trên TV từng thấy qua, là tập đoàn Đoạn Thị, vừa suất lại có tiền, Mẫn Tư nhất định sẽ coi trọng hắn, bọn họ nhất định sẽ kết hôn …”
Vu Nhất Xuyên ngược lại nở nụ cười: “Ngươi luôn miệng nói thích mẫn tư, cũng bởi vì hắn là người Đoạn gia liền rút lui? Xem ra ngươi yêu Mẫn Tư học tỉ cũng không bao nhiêu.”
“Không phải! Ta là thật tâm với Mẫn Tư, chính là ta lấy cái gì so với người khác. ” Phương Lỗi cam chịu nói: “Ta không có tiền, không nhà, không xe, bộ dạng nhục nhã, tóc cũng bị rụng hết…”
Vu Nhất Xuyên thấy trên mặt hắn đầy nước mũi nước mắt ôm đồm, cảm thấy rất dọa người, không tự giác hồi tưởng lại tối hôm qua nước mắt Kiều Tử Lam, quả nhiên đại thúc chênh lệch với thiếu niên a, khóc lên một cái chật vật lôi thôi, một cái lê hoa đái vũ… Vu Nhất Xuyên thân thủ dùng sức xoa đầu Phương Lỗi: “Ngươi bây ở đây cam chịu phải không? Thực thích sẽ đem nàng truy trở về, mà không phải ngồi ở chỗ này chỉ biết khóc khóc khóc.”
“Ta không thể so với người khác…” Phương Lỗi bị Vu Nhất Xuyên xoa đầu ngồi yên nức nở: “Ngươi nói rất đúng, chúng ta cần tiền… có tiền mới có làm chủ…”
Vu Nhất Xuyên buông tay: “Ta cũng biết a, nhưng tiền kiếm không ra a, lần trước ta đã nói với ngươi, có một người bán lại công ty giá thấp, dọn dẹp một chút chính sách,chúng ta có thể kiếm ra tiền, nhưng lại không có tài chính để mua vào.”
Phương Lỗi lấy khăn sát nước mũi, vẫn nức nở: “Ngươi cần… ngươi cần bao nhiêu tiền?”
“Trừ bỏ tiền đang có, ít nhất cần ba trăm vạn.” Vu Nhất Xuyên nghiêng mắt nhìn hắn: “Ngươi có tiền?”
“Ta không có, nhưng ta biết có loại ngân hàng tư nhân, có thể cho vay ngắn hạn rất nhiều tiền, loại này…”
“Câm miệng! Muốn cũng đừng nghĩ, ngươi có biết cái loại này là cái gì không?” Vu Nhất Xuyên đánh gảy lời của hắn: “Đó là vay nặng lãi a, lãi còn hơn vốn.Hơn nữa ngươi còn không biết,cái loại cho vay này không phải giống như ngân hàng, vay nặng lãi này mà không đủ trả, xã hội đen phía sau sẽ lấy mạng của ngươi!”
Phương Lỗi ngẩng đầu: “Nhưng tiền này là mượn được nhanh nhất a, không phải ngươi nói chỉ cần dọn dẹp một chút chính sách là có thể kiếm tiền sao! Ta tin tưởng ngươi a!”
Vu Nhất Xuyên sắc mặt thay đổi: “Con mẹ nó, ngươi sẽ không đã cùng những người đó liên hệ đi?”
Phương Lỗi bị hắn làm hoảng sợ: “Ta muốn kiếm tiền…”
“Muốn kiếm tiền cũng phải nhìn đối tượng! Xã hội đen sẽ lấy mạng ngươi!” Vu Nhất Xuyên một cái tát chụp trên đầu hắn: “Con mẹ nó, ngươi muốn tiền điên rồi!”
“Ta muốn có nhiều tiền một chút. Ta nghĩ cùng Mẫn Tư một chỗ…” Phương Lỗi cúi đầu: “Ta muốn nàng có thể nhìn ta một lần… Ta muốn có thể xứng đôi với nàng…”
Vu Nhất Xuyên ngồi xuống, hắn trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng: “Ngươi mượn nhiều ít, khi nào thì trả lãi?”
“Vừa đúng ba trăm vạn, bên kia nói nội trong hai mươi bốn giờ …” Phương Lỗi không dám nhìn hắn: “Tối hôm qua ta nhìn thấy Mẫn Tư cùng người khác, sau lại suy nghĩ thật lâu mới đi vay tiền …”
“Suy nghĩ? A, bất quá tiền tới coi như nhanh, đợi cho giấy tờ xong,ta lập tức đi mua. ” Vu Nhất Xuyên thanh âm hoàn toàn khôi phục bình tĩnh ngày thường: “Chúng ta sẽ làm tốt.”
“Ngươi… ngươi không mắng ta?”
“Tiền cũng đã mượn,mắng còn có tác dụng gì, xem làm sao đem số tiền kia phát huy tác dụng lớn nhất, kiếm nhiều tiền nhất đi.”
———————————————————————–
Ngày có kết quả thi đại học Vu Nhất Xuyên bồi ở nhà với Diệp Miêu, Diệp Miêu vẫn khẩn trương, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, Vu Nhất Xuyên an ủi hắn: “Không sao, đừng lo lắng, có ca ca ở đây.”
Diệp Miêu thanh âm phát run: “Có ngươi… có ích lợi gì, ngươi cũng không phải chấm thi…”
Vu Nhất Xuyên nắm tay đệ đệ: “Ta là hậu thuẫn của ngươi, cho dù thi không đậu, ca ca sẽ nuôi ngươi a.”
“Ta mới không cần người khác nuôi, ta muốn lên đại học.” Ngón tay Diệp Miêu giảo ngón tay Vu Nhất Xuyên: “Ai, ta nghĩ nhiều ngày, thành tích giảm xuống thiệt nhiều…”
Vu Nhất Xuyên hiểu được hắn nói thời điểm phụ thân hắn qua đời, sự kiện kia đối với Diệp Miêu đả kích quá lớn, một thời gian dài không có tâm tư học tập, cả người uể oải không phấn chấn, thành tích cũng từ trong top mười lọt xuống hai mươi. Vu Nhất Xuyên ôm đệ đệ: “Đừng nghĩ nhiều quá, chờ kết quả đi, mấy giờ nữa có thể gọi điện thoại tra.”
Diệp Miêu gật gật đầu: “Vẫn là cảm thấy được…”
“Còn cảm thấy lo lắng, vậy làm một chút chuyện cho qua thời gian đi.” Vu Nhất Xuyên không hề cố kỵ địa nói, tay vuốt lưng đệ đệ: “Cam đoan mấy giờ này qua thật nhanh.”
Diệp Miêu ngượng ngùng, Vu Nhất Xuyên liền mạnh mẽ đè mặt hắn hôn môi, chỉ chốc lát hai người thở hồng hộc, trên ghế sa lon cuốn thành một đoàn.
Vu Nhất Xuyên tiếp theo cởi khóa quần đệ đệ, ngón tay bởi vì dục vọng mà không tự giác phát run, Diệp Miêu nhắm mắt, sắc mặt ửng đỏ, môi hồng diễm lệ.
Đúng lúc này, di động Diệp Miêu để một bên vang lên.
Vu Nhất Xuyên không muốn cho đệ đệ nghe, tay vẫn đặt tại thắt lưng không buông, Diệp Miêu có chút nóng nảy: “Ta có điện thoại, không biết có chuyện gì!.”
“Không có chuyện gì so với hiện tại quan trọng hơn…” Vu Nhất Xuyên đã cởi xong khóa quần Diệp Miêu, ngón tay dò xét đi vào.
“Không cần… ca ca… ta muốn đi nghe…” Diệp Miêu giãy dụa đẩy Vu Nhất Xuyên ra, với tay lấy điện thoại nghe.
Vu Nhất Xuyên bị đệ đệ đẩy ngồi ở trên ghế sa lon, hắn có điểm bực mình.
Di động truyền đến thanh âm ngốc của người nào đó: “Kết quả thi đại học …”
Diệp Miêu sửa sang lại quần áo hỗn độn, cầm di động: “Ngươi nói cái gì?”
Đoạn Tranh cười nói: “Ta hiện tại ở chỗ chiêu sinh, giúp ngươi tra xét điểm, nguyện vọng thứ nhất của ngươi đã được tuyển, thư thông tri ta sẽ đã lấy ra trước, khi nào rãnh đem qua cho ngươi nga.”
“Trúng tuyển…” Diệp Miêu sửng sốt một chút: “Ngươi nói ta đã đậu?”
“Đúng vậy, ta dùng tên ngươi tra, người cùng tên cũng thật không ít, ta hảo hảo dò thật kĩ, quả nhiên tìm được, trường học này không tồi, chúc mừng chúc mừng.”
“Thật vậy sao? Cám ơn…” Diệp Miêu nhất thời đột nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ lặp lại: “Cám ơn…”
Đoạn Tranh nghe thấy hắn không thích hợp: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi khóc?”
Nước mắt theo hai má không ngừng chảy xuống, Diệp Miêu nâng mắt nhìn trên tường đối diện di ảnh phụ thân, một tấc vuông hình ảnh như đối hắn mỉm cười, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
“Ba ba… Là ngươi phù hộ ta …”
Vu Nhất Xuyên đi qua, hắn ôm lấy đệ đệ: “Đừng khóc, đây là chuyện đáng để cao hứng.”
Đoạn Tranh đang ở di động nói: “Không cần cảm tạ ta, là chính ngươi làm thật tốt, chừng nào ngươi rảnh,ta đem thư thông tri đưa cho ngươi.”
Diệp Miêu kịp phản ứng: “Nga, không vội, không cần lấy trước, ta chờ bưu cục gửi thì tốt rồi, thật sự… phi thường cảm tạ ngươi.”
“Không sao,chỉ là việc nhỏ.” Đoạn Tranh sang sảng cười rộ lên: “Cùng người nhà báo tin vui đi, không quấy rầy.” Nói xong cúp điện thoại.
Diệp Miêu chậm rãi khép lại di động, chôn ở trong ngực Vu Nhất Xuyên: “Ca ca, ta thật cao hứng…” Nói xong liền khóc.
Vu Nhất Xuyên xoa lưng đệ đệ, hắn không có nói gì, Diệp Miêu khóc nói: “Nếu ba ba có thể nhìn thấy thì tốt rồi… Ba ba trước kia luốn nói muốn ta lên đại học, hiện tại ta thi đậu … Hắn lại không nhìn thấy …”
“Thúc thúc sẽ cao hứng.” Vu Nhất Xuyên nhẹ giọng nói.
END 40.
Phương Lỗi vẫn không nói lời nào, Vu Nhất Xuyên lắc đầu: “Nếu không nói, ta đi đây.”
“Mẫn Tư… Mẫn Tư nàng…”
“Nàng làm sao vậy?”
“Tối hôm qua..nàng cùng người khác hẹn hò…”
Vu Nhất Xuyên nói: “Hẹn hò mà thôi, cũng không phải kết hôn, còn gì nữa?”
“Ngươi không biết nàng là cùng ai hẹn hò a! ” Phương Lỗi ngẩng đầu: “Nàng hẹn hò nam nhân kia trên TV từng thấy qua, là tập đoàn Đoạn Thị, vừa suất lại có tiền, Mẫn Tư nhất định sẽ coi trọng hắn, bọn họ nhất định sẽ kết hôn …”
Vu Nhất Xuyên ngược lại nở nụ cười: “Ngươi luôn miệng nói thích mẫn tư, cũng bởi vì hắn là người Đoạn gia liền rút lui? Xem ra ngươi yêu Mẫn Tư học tỉ cũng không bao nhiêu.”
“Không phải! Ta là thật tâm với Mẫn Tư, chính là ta lấy cái gì so với người khác. ” Phương Lỗi cam chịu nói: “Ta không có tiền, không nhà, không xe, bộ dạng nhục nhã, tóc cũng bị rụng hết…”
Vu Nhất Xuyên thấy trên mặt hắn đầy nước mũi nước mắt ôm đồm, cảm thấy rất dọa người, không tự giác hồi tưởng lại tối hôm qua nước mắt Kiều Tử Lam, quả nhiên đại thúc chênh lệch với thiếu niên a, khóc lên một cái chật vật lôi thôi, một cái lê hoa đái vũ… Vu Nhất Xuyên thân thủ dùng sức xoa đầu Phương Lỗi: “Ngươi bây ở đây cam chịu phải không? Thực thích sẽ đem nàng truy trở về, mà không phải ngồi ở chỗ này chỉ biết khóc khóc khóc.”
“Ta không thể so với người khác…” Phương Lỗi bị Vu Nhất Xuyên xoa đầu ngồi yên nức nở: “Ngươi nói rất đúng, chúng ta cần tiền… có tiền mới có làm chủ…”
Vu Nhất Xuyên buông tay: “Ta cũng biết a, nhưng tiền kiếm không ra a, lần trước ta đã nói với ngươi, có một người bán lại công ty giá thấp, dọn dẹp một chút chính sách,chúng ta có thể kiếm ra tiền, nhưng lại không có tài chính để mua vào.”
Phương Lỗi lấy khăn sát nước mũi, vẫn nức nở: “Ngươi cần… ngươi cần bao nhiêu tiền?”
“Trừ bỏ tiền đang có, ít nhất cần ba trăm vạn.” Vu Nhất Xuyên nghiêng mắt nhìn hắn: “Ngươi có tiền?”
“Ta không có, nhưng ta biết có loại ngân hàng tư nhân, có thể cho vay ngắn hạn rất nhiều tiền, loại này…”
“Câm miệng! Muốn cũng đừng nghĩ, ngươi có biết cái loại này là cái gì không?” Vu Nhất Xuyên đánh gảy lời của hắn: “Đó là vay nặng lãi a, lãi còn hơn vốn.Hơn nữa ngươi còn không biết,cái loại cho vay này không phải giống như ngân hàng, vay nặng lãi này mà không đủ trả, xã hội đen phía sau sẽ lấy mạng của ngươi!”
Phương Lỗi ngẩng đầu: “Nhưng tiền này là mượn được nhanh nhất a, không phải ngươi nói chỉ cần dọn dẹp một chút chính sách là có thể kiếm tiền sao! Ta tin tưởng ngươi a!”
Vu Nhất Xuyên sắc mặt thay đổi: “Con mẹ nó, ngươi sẽ không đã cùng những người đó liên hệ đi?”
Phương Lỗi bị hắn làm hoảng sợ: “Ta muốn kiếm tiền…”
“Muốn kiếm tiền cũng phải nhìn đối tượng! Xã hội đen sẽ lấy mạng ngươi!” Vu Nhất Xuyên một cái tát chụp trên đầu hắn: “Con mẹ nó, ngươi muốn tiền điên rồi!”
“Ta muốn có nhiều tiền một chút. Ta nghĩ cùng Mẫn Tư một chỗ…” Phương Lỗi cúi đầu: “Ta muốn nàng có thể nhìn ta một lần… Ta muốn có thể xứng đôi với nàng…”
Vu Nhất Xuyên ngồi xuống, hắn trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng: “Ngươi mượn nhiều ít, khi nào thì trả lãi?”
“Vừa đúng ba trăm vạn, bên kia nói nội trong hai mươi bốn giờ …” Phương Lỗi không dám nhìn hắn: “Tối hôm qua ta nhìn thấy Mẫn Tư cùng người khác, sau lại suy nghĩ thật lâu mới đi vay tiền …”
“Suy nghĩ? A, bất quá tiền tới coi như nhanh, đợi cho giấy tờ xong,ta lập tức đi mua. ” Vu Nhất Xuyên thanh âm hoàn toàn khôi phục bình tĩnh ngày thường: “Chúng ta sẽ làm tốt.”
“Ngươi… ngươi không mắng ta?”
“Tiền cũng đã mượn,mắng còn có tác dụng gì, xem làm sao đem số tiền kia phát huy tác dụng lớn nhất, kiếm nhiều tiền nhất đi.”
———————————————————————–
Ngày có kết quả thi đại học Vu Nhất Xuyên bồi ở nhà với Diệp Miêu, Diệp Miêu vẫn khẩn trương, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, Vu Nhất Xuyên an ủi hắn: “Không sao, đừng lo lắng, có ca ca ở đây.”
Diệp Miêu thanh âm phát run: “Có ngươi… có ích lợi gì, ngươi cũng không phải chấm thi…”
Vu Nhất Xuyên nắm tay đệ đệ: “Ta là hậu thuẫn của ngươi, cho dù thi không đậu, ca ca sẽ nuôi ngươi a.”
“Ta mới không cần người khác nuôi, ta muốn lên đại học.” Ngón tay Diệp Miêu giảo ngón tay Vu Nhất Xuyên: “Ai, ta nghĩ nhiều ngày, thành tích giảm xuống thiệt nhiều…”
Vu Nhất Xuyên hiểu được hắn nói thời điểm phụ thân hắn qua đời, sự kiện kia đối với Diệp Miêu đả kích quá lớn, một thời gian dài không có tâm tư học tập, cả người uể oải không phấn chấn, thành tích cũng từ trong top mười lọt xuống hai mươi. Vu Nhất Xuyên ôm đệ đệ: “Đừng nghĩ nhiều quá, chờ kết quả đi, mấy giờ nữa có thể gọi điện thoại tra.”
Diệp Miêu gật gật đầu: “Vẫn là cảm thấy được…”
“Còn cảm thấy lo lắng, vậy làm một chút chuyện cho qua thời gian đi.” Vu Nhất Xuyên không hề cố kỵ địa nói, tay vuốt lưng đệ đệ: “Cam đoan mấy giờ này qua thật nhanh.”
Diệp Miêu ngượng ngùng, Vu Nhất Xuyên liền mạnh mẽ đè mặt hắn hôn môi, chỉ chốc lát hai người thở hồng hộc, trên ghế sa lon cuốn thành một đoàn.
Vu Nhất Xuyên tiếp theo cởi khóa quần đệ đệ, ngón tay bởi vì dục vọng mà không tự giác phát run, Diệp Miêu nhắm mắt, sắc mặt ửng đỏ, môi hồng diễm lệ.
Đúng lúc này, di động Diệp Miêu để một bên vang lên.
Vu Nhất Xuyên không muốn cho đệ đệ nghe, tay vẫn đặt tại thắt lưng không buông, Diệp Miêu có chút nóng nảy: “Ta có điện thoại, không biết có chuyện gì!.”
“Không có chuyện gì so với hiện tại quan trọng hơn…” Vu Nhất Xuyên đã cởi xong khóa quần Diệp Miêu, ngón tay dò xét đi vào.
“Không cần… ca ca… ta muốn đi nghe…” Diệp Miêu giãy dụa đẩy Vu Nhất Xuyên ra, với tay lấy điện thoại nghe.
Vu Nhất Xuyên bị đệ đệ đẩy ngồi ở trên ghế sa lon, hắn có điểm bực mình.
Di động truyền đến thanh âm ngốc của người nào đó: “Kết quả thi đại học …”
Diệp Miêu sửa sang lại quần áo hỗn độn, cầm di động: “Ngươi nói cái gì?”
Đoạn Tranh cười nói: “Ta hiện tại ở chỗ chiêu sinh, giúp ngươi tra xét điểm, nguyện vọng thứ nhất của ngươi đã được tuyển, thư thông tri ta sẽ đã lấy ra trước, khi nào rãnh đem qua cho ngươi nga.”
“Trúng tuyển…” Diệp Miêu sửng sốt một chút: “Ngươi nói ta đã đậu?”
“Đúng vậy, ta dùng tên ngươi tra, người cùng tên cũng thật không ít, ta hảo hảo dò thật kĩ, quả nhiên tìm được, trường học này không tồi, chúc mừng chúc mừng.”
“Thật vậy sao? Cám ơn…” Diệp Miêu nhất thời đột nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ lặp lại: “Cám ơn…”
Đoạn Tranh nghe thấy hắn không thích hợp: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi khóc?”
Nước mắt theo hai má không ngừng chảy xuống, Diệp Miêu nâng mắt nhìn trên tường đối diện di ảnh phụ thân, một tấc vuông hình ảnh như đối hắn mỉm cười, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
“Ba ba… Là ngươi phù hộ ta …”
Vu Nhất Xuyên đi qua, hắn ôm lấy đệ đệ: “Đừng khóc, đây là chuyện đáng để cao hứng.”
Đoạn Tranh đang ở di động nói: “Không cần cảm tạ ta, là chính ngươi làm thật tốt, chừng nào ngươi rảnh,ta đem thư thông tri đưa cho ngươi.”
Diệp Miêu kịp phản ứng: “Nga, không vội, không cần lấy trước, ta chờ bưu cục gửi thì tốt rồi, thật sự… phi thường cảm tạ ngươi.”
“Không sao,chỉ là việc nhỏ.” Đoạn Tranh sang sảng cười rộ lên: “Cùng người nhà báo tin vui đi, không quấy rầy.” Nói xong cúp điện thoại.
Diệp Miêu chậm rãi khép lại di động, chôn ở trong ngực Vu Nhất Xuyên: “Ca ca, ta thật cao hứng…” Nói xong liền khóc.
Vu Nhất Xuyên xoa lưng đệ đệ, hắn không có nói gì, Diệp Miêu khóc nói: “Nếu ba ba có thể nhìn thấy thì tốt rồi… Ba ba trước kia luốn nói muốn ta lên đại học, hiện tại ta thi đậu … Hắn lại không nhìn thấy …”
“Thúc thúc sẽ cao hứng.” Vu Nhất Xuyên nhẹ giọng nói.
END 40.