“Ta không nghĩ ra ngươi vì sao đối với Vu Nhất Xuyên chấp nhất như vậy.” Từ Chiến Thắng buông tay: “Hắn đâu có đắc tội ngươi?”
Lê Húc cau mày: “… Ai, vì cái gì lại không đúng …”
Hai người mới từ ngân hàng trở về, dùng cảnh sát đặc quyền điều tra tiền trong ngân hàng của Vu Nhất Xuyên, lại chứng minh giả thiết của Lê Húc sai lầm, Từ Chiến Thắng nói: “Ngươi nói hắn là phía đối tác của Phương Lỗi, người sổ tiết kiệm chỉ có không đến năm nghìn đồng, năm nghìn khối làm cái sinh ý gì nga.”
“Đúng vậy a… Chẳng lẽ ta hoài nghi sai người? Không phải Vu Nhất Xuyên?”
“Ngươi rõ ràng chính là đối hắn có thành kiến, bởi vì hắn so với ngươi suất?” Từ Chiến Thắng đánh cái ngáp: “Đừng đem cảm xúc cá nhân vào a.”
Chẳng lẽ thực là như thế này? Vì mình đối với Vu Nhất Xuyên có thành kiến mới cảm thấy được hắn có vấn đề? Lê Húc lắc đầu, hắn cũng không rõ.
Khi hai cảnh sát không thu hoạch được gì,đồng thời Vu Nhất Xuyên dùng danh nghĩa mẫu thân khai công ty tài khoản đã có vốn lưu động vượt qua ngàn vạn lần.
——————————————————-
Cơ hội thường thường đến trong lúc lơ đãng, trảo được chính là công thành danh toại, bắt không được chính là tầm thường vô vi, cho nên thành công cùng thất bại chỉ có một đường cách.
Vu Nhất Xuyên hiện tại cảm thấy được thân sinh phụ thân nói những lời này thực có đạo lý, hắn quyết định đi đến trước đài.
Khi ăn cơm Y Phân hỏi đứa con tình trạng công tác, Vu Nhất Xuyên thuận miệng nói: “Từ chức.”
Y Phân cùng Diệp Miêu lắp bắp kinh hãi, dù sao thiết kế viện có biên chế rất tốt, tiền lương phúc lợi đãi ngộ hậu đãi, công tác ổn định thoải mái, là bao nhiêu người tha thiết ước mơ, thật là công tác tốt, Y Phân để đũa xuống: “Một đơn vị tốt như vậy ngươi cũng không làm, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Vu Nhất Xuyên vừa ăn cơm vừa nói: “Tiếp tục kinh doanh công ty a, ta đã quyết định.”
Y Phân lăng lăng nhìn đứa con nói không nên lời, Vu Nhất Xuyên nói tiếp: “Ngươi lại tính đem thất bại của ba trải qua để giáo huấn ta? Ta đã nói ta không phải hắn.”
Diệp Miêu cảm giác được không khí không tốt, vội vàng gấp thức ăn cho Y Phân: “Mụ mụ ngươi là lo lắng đúng không? Ca ca rất lợi hại, ngươi xem ca ca mua BMWs 730…”
“Tiểu Miêu ngươi đừng luôn giúp hắn nói chuyện, mua xe tốt thì thế nào, sống bình bình đạm đạm mới là thật. ” Y Phân nhìn Vu Nhất Xuyên vẻ mặt nhàn hạ: “Ta không phải quản ngươi, ta là sợ ngươi đi nhầm lộ…”
“Lại tới nữa. ” Vu Nhất Xuyên lắc đầu: “Mỗi lần cũng nói mấy câu như vậy,có thể nói những câu nào mới mẻ một chút hay không?.”
“Hảo hảo, dù sao ta nói ngươi cũng sẽ không nghe, ăn cơm. ” Y Phân gấp đồ ăn cho đứa con: “Ăn nhiều một chút.”
———————————————
Học kỳ hai năm nhất bắt đầu từ tháng một , vị Đoàn lão sư kia vẫn đang là thể dục lão sư của hắn, Diệp Miêu không phải thực thích khóa thể dục, thân thể của hắn không thích hợp vận động nhiều, chạy 3000m sắc mặt tái nhợt.
Đoạn Tranh mặc kệ đệ tử khác, giúp đỡ Miệp Miêu ngồi vào khán đài bên cạnh sân thể dục: “Lần sau đừng chạy, chuyện thành tích cứ giao cho ta.”
Diệp Miêu nhắm mắt lại lắc đầu: “Ngươi trở về đi, đừng động ta.”
“Ta làm sao có thể mặc kệ ngươi, bằng không ta đến nơi này để làm chi…” Đoạn Tranh ngồi xổm xuống nhìn Diệp Miêu: “Muốn đi phòng y tế hay không?”
Diệp Miêu lại lắc đầu: “Một hồi thì tốt rồi, ngươi đi dạy đi.”
Hắn kiên trì không cho Đoạn Tranh bồi, Đoạn Tranh cũng không có biện pháp, đành phải đi trở về giữa sân thể dục, ánh mắt vẫn nhìn hướng Diệp Miêu.
Diệp Miêu vẫn tựa vào khác đài, hắn thật sự không thoải mái, bụng cũng bắt đầu đau, nhưng hắn làm sao có thể không biết xấu hổ nói nguyên nhân là bởi vì tối hôm qua ở nhà cùng Vu Nhất Xuyên thân thiết, hắn cắn môi nhẫn nại, cảm thấy được thân thể từng đợt rét run.
Đoạn Tranh căn bản không có tâm tư dạy học, chưa xong một tiết bỏ lại đệ tử tự do hoạt động, nhanh như chớp chạy tới: “Sao lại thế này a, sắc mặt hảo kém. ” Hắn chú ý tới tay Diệp Miêu ấn bụng: “Đau bụng?”
Diệp Miêu miễn cưỡng gật đầu, Đoạn Tranh vươn tay đem hắn ôm lấy: “Ta mang ngươi đi bệnh viện!”
“Không nghiêm trọng như vậy…” Diệp Miêu cố gắng lắc đầu, nếu cho thầy thuốc kiểm tra ra là chuyện gì xảy ra, còn không phải dọa người a.
Đoạn Tranh không để ý tới hắn, ôm hắn đi ra ngoài: “Không có việc gì, xe ta ở bên ngoài.”
“Uy ta không đi a!” Diệp Miêu bắt lấy áo hắn: “Phóng ta xuống dưới!”
“Không được, lần này ta tuyệt không buông người, thân thể là thứ nhất.” Đoạn Tranh biểu tình nghiêm túc, căn bản không phải như bình thường bộ dáng ngây ngốc cái gì cũng nói được.
Diệp Miêu cảm thấy hắn cái dạng này cùng bình thường là hai dạng khác biệt, lại nghĩ đến ca ca, bất tri bất giác đã đến cửa trường học, Đoạn Tranh đem hắn ôm vào trong xe, mang dây an toàn cho hắn: “Đừng tùy hứng, nghe lời.”
Diệp Miêu toàn thân như nhũn ra chỉ có thể tùy ý hắn an bài: “Cầu ngươi … nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi…”
Đoạn Tranh đau lòng nhìn hắn, nhịn không được thân thủ nhẹ nhàng ôm hắn: “Đừng sợ, không có việc gì.” Hắn vỗ vỗ lưng Diệp Miêu: “Có phải chỉ có hiện tại, mới có thể tới gần ngươi một chút hay không?”
Diệp Miêu bất chấp thân thể không thoải mái, dùng lực đẩy hắn, đồng thời, ánh mắt nhìn thấy kính chiếu hậu.
Trong kính chiếu hậu có một chiếc xe, quá mức quen thuộc.
Diệp Miêu đột nhiên cảm thấy được cả người cứng ngắc.
Đoạn Tranh đã cảm giác được, buông tay ra: “Thực xin lỗi, ta sẽ không như vậy … Ngươi làm sao vậy?” Hắn theo tầm mắt Diệp Miêu cũng nhìn thấy chiếc xe kia.
Vu Nhất Xuyên trầm mặc bước xuống xe, hắn đi đến gần xe Đoạn Tranh.
“Hắn là ai vậy?” Đoạn Tranh hỏi.
Diệp Miêu thanh âm phát run: “Anh của ta…”
“A, nguyên lai là anh của ngươi a, anh của ngươi chính là ca ta.” Đoạn Tranh cười rộ lên, hắn đi xuống xe, quay mắt về phía Vu Nhất Xuyên.
Vu Nhất Xuyên mặc áo đen, bên ngoài là tây trang cùng sắc, càng tuấn lãng anh tuấn, rồi lại có ẩn ẩn hàn khí.
Đoạn Tranh lộ ra chiêu bài cười tươi: “Ca ca hảo.”
Vu Nhất Xuyên đi đến trước mặt hắn, nhìn hắn, đột nhiên cười: “Ngươi là Đoạn Tranh.”
Đoạn Tranh vô tâm không phế vươn tay: “Đúng, chính là ta, tiểu Miêu Miêu thường ở trước mặt người nói về ta đi!! Ha hả, ta cũng thường nghe hắn nhắc tới ngươi, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, ca ca thật sự là suất a, ngay cả ta luôn luôn tự cho mình là rất cao cũng cảm thấy được mặc cảm.”
Vu Nhất Xuyên cũng vươn tay bắt tay hắn: “Làm sao so được với khí độ của Đoạn tiên sinh tung hoành thương trường.”
Đoạn Tranh thụ sủng nhược kinh: “Quá khen quá khen, nguyên lai ca ca nhận thức ta a.”
“Đại danh như sấm bên tai, ngài phụ trách Hoa Khang Tân Thành là tòa nhà hiện tại quy mô nhất. Ta muốn không biết cũng không được.” Vu nhất xuyên cười, loan hạ thắt lưng nhìn bên trong xe: “Miêu Miêu còn không ra?”
Diệp Miêu chịu đựng đau xuống xe: “Ca, sao ngươi lại tới đây?”
“Muốn tới thăm ngươi một chút. ” Vu Nhất Xuyên chú ý tới đệ đệ không thích hợp: “Làm sao vậy?”
Đoạn Tranh cướp lời: “Tiểu Miêu Miêu thân thể không thoải mái, ta đang định đưa hắn đi bệnh viện.”
“Kia vừa lúc giao cho ta đi.” Vu Nhất Xuyên vẫy tay: “Lại đây.”
Diệp Miêu thuận theo đi qua, Vu Nhất Xuyên vẫn đang mỉm cười: “Phiền toái Đoạn tiên sinh, đi trước, lần sau có cơ hội nhờ ngươi chỉ giáo một chút.”
Đoạn Tranh một hơi một cái ca ca kêu đến thập phần tự nhiên: “Không dám nhận, ta đây sẽ đem tiểu Miêu Miêu giao cho ca ca.”
Diệp Miêu đi theo Vu Nhất Xuyên trở lại trên xe, Vu Nhất Xuyên cũng không có toát ra tình tự mất hứng gì, thanh âm bình tĩnh, phát động xe: “Đi bệnh viện đi.”
Diệp Miêu nhẹ giọng nói: “Ta cùng Đoạn Tranh không có gì…”
“Chỗ nào không thoải mái?” Vu Nhất Xuyên mỉm cười đánh gảy lời của hắn: “Nói cho ta biết ngươi làm sao khó chịu, bằng không ta sẽ lo lắng.”
Diệp Miêu nhìn hắn, sau một lúc lâu nói: “Đau bụng…”
Vu Nhất Xuyên ôn nhu hỏi: “Sao lại thế này? Ăn cái gì?”
Diệp Miêu cắn môi dưới, lắc đầu: “Bởi vì tối hôm qua cái kia…”
Vu Nhất Xuyên “nga” một tiếng: “Nguyên lai là như vậy, đó là ta không tốt, ta không lo lắng đến ngươi vẫn còn là đệ tử, bài vở và bài tập nhiều, là ta sơ sót.”
Diệp Miêu cẩn thận đụng tay Vu Nhất Xuyên: “Ca, ngươi không giận ta?”
“Tức giận ngươi cái gì?” Vu Nhất Xuyên ngược lại nở nụ cười: “Ngươi không phải nói cùng Đoạn Tranh không có gì sao? Huống chi Đoạn Tranh kia, ta thấy cũng đáng tin cậy, lại có tiền, lần trước còn BMWs, lần này liền Porsche mới nhất, thật sự là so không được a.”
“Ca, ngươi thật sự không có việc gì đi…”
“Ở trong mắt ngươi, anh của ngươi là người để ý như vậy a?”
“Không, đương nhiên không.”
“Vậy là được rồi. ” Vu Nhất Xuyên một bên lái xe: “Chẳng qua Đoạn Tranh hẳn là so với ta lớn hơn đi, bị hắn một hơi một cái ca ca, ta còn thực cảm thấy là lạ.” Hắn nghiêng mặt qua nhìn đệ đệ: “Mặt mũi trắng bệch, thân thể không tốt lắm!”
Diệp Miêu miễn cưỡng lắc đầu: “Đã không có việc gì.”
“Vẫn là về nhà nghỉ ngơi một chút đi.” Vu Nhất Xuyên hôn một cái lên mặt đệ đệ: “Tiểu Miêu Miêu của ta.”
END 50.
Lê Húc cau mày: “… Ai, vì cái gì lại không đúng …”
Hai người mới từ ngân hàng trở về, dùng cảnh sát đặc quyền điều tra tiền trong ngân hàng của Vu Nhất Xuyên, lại chứng minh giả thiết của Lê Húc sai lầm, Từ Chiến Thắng nói: “Ngươi nói hắn là phía đối tác của Phương Lỗi, người sổ tiết kiệm chỉ có không đến năm nghìn đồng, năm nghìn khối làm cái sinh ý gì nga.”
“Đúng vậy a… Chẳng lẽ ta hoài nghi sai người? Không phải Vu Nhất Xuyên?”
“Ngươi rõ ràng chính là đối hắn có thành kiến, bởi vì hắn so với ngươi suất?” Từ Chiến Thắng đánh cái ngáp: “Đừng đem cảm xúc cá nhân vào a.”
Chẳng lẽ thực là như thế này? Vì mình đối với Vu Nhất Xuyên có thành kiến mới cảm thấy được hắn có vấn đề? Lê Húc lắc đầu, hắn cũng không rõ.
Khi hai cảnh sát không thu hoạch được gì,đồng thời Vu Nhất Xuyên dùng danh nghĩa mẫu thân khai công ty tài khoản đã có vốn lưu động vượt qua ngàn vạn lần.
——————————————————-
Cơ hội thường thường đến trong lúc lơ đãng, trảo được chính là công thành danh toại, bắt không được chính là tầm thường vô vi, cho nên thành công cùng thất bại chỉ có một đường cách.
Vu Nhất Xuyên hiện tại cảm thấy được thân sinh phụ thân nói những lời này thực có đạo lý, hắn quyết định đi đến trước đài.
Khi ăn cơm Y Phân hỏi đứa con tình trạng công tác, Vu Nhất Xuyên thuận miệng nói: “Từ chức.”
Y Phân cùng Diệp Miêu lắp bắp kinh hãi, dù sao thiết kế viện có biên chế rất tốt, tiền lương phúc lợi đãi ngộ hậu đãi, công tác ổn định thoải mái, là bao nhiêu người tha thiết ước mơ, thật là công tác tốt, Y Phân để đũa xuống: “Một đơn vị tốt như vậy ngươi cũng không làm, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Vu Nhất Xuyên vừa ăn cơm vừa nói: “Tiếp tục kinh doanh công ty a, ta đã quyết định.”
Y Phân lăng lăng nhìn đứa con nói không nên lời, Vu Nhất Xuyên nói tiếp: “Ngươi lại tính đem thất bại của ba trải qua để giáo huấn ta? Ta đã nói ta không phải hắn.”
Diệp Miêu cảm giác được không khí không tốt, vội vàng gấp thức ăn cho Y Phân: “Mụ mụ ngươi là lo lắng đúng không? Ca ca rất lợi hại, ngươi xem ca ca mua BMWs 730…”
“Tiểu Miêu ngươi đừng luôn giúp hắn nói chuyện, mua xe tốt thì thế nào, sống bình bình đạm đạm mới là thật. ” Y Phân nhìn Vu Nhất Xuyên vẻ mặt nhàn hạ: “Ta không phải quản ngươi, ta là sợ ngươi đi nhầm lộ…”
“Lại tới nữa. ” Vu Nhất Xuyên lắc đầu: “Mỗi lần cũng nói mấy câu như vậy,có thể nói những câu nào mới mẻ một chút hay không?.”
“Hảo hảo, dù sao ta nói ngươi cũng sẽ không nghe, ăn cơm. ” Y Phân gấp đồ ăn cho đứa con: “Ăn nhiều một chút.”
———————————————
Học kỳ hai năm nhất bắt đầu từ tháng một , vị Đoàn lão sư kia vẫn đang là thể dục lão sư của hắn, Diệp Miêu không phải thực thích khóa thể dục, thân thể của hắn không thích hợp vận động nhiều, chạy 3000m sắc mặt tái nhợt.
Đoạn Tranh mặc kệ đệ tử khác, giúp đỡ Miệp Miêu ngồi vào khán đài bên cạnh sân thể dục: “Lần sau đừng chạy, chuyện thành tích cứ giao cho ta.”
Diệp Miêu nhắm mắt lại lắc đầu: “Ngươi trở về đi, đừng động ta.”
“Ta làm sao có thể mặc kệ ngươi, bằng không ta đến nơi này để làm chi…” Đoạn Tranh ngồi xổm xuống nhìn Diệp Miêu: “Muốn đi phòng y tế hay không?”
Diệp Miêu lại lắc đầu: “Một hồi thì tốt rồi, ngươi đi dạy đi.”
Hắn kiên trì không cho Đoạn Tranh bồi, Đoạn Tranh cũng không có biện pháp, đành phải đi trở về giữa sân thể dục, ánh mắt vẫn nhìn hướng Diệp Miêu.
Diệp Miêu vẫn tựa vào khác đài, hắn thật sự không thoải mái, bụng cũng bắt đầu đau, nhưng hắn làm sao có thể không biết xấu hổ nói nguyên nhân là bởi vì tối hôm qua ở nhà cùng Vu Nhất Xuyên thân thiết, hắn cắn môi nhẫn nại, cảm thấy được thân thể từng đợt rét run.
Đoạn Tranh căn bản không có tâm tư dạy học, chưa xong một tiết bỏ lại đệ tử tự do hoạt động, nhanh như chớp chạy tới: “Sao lại thế này a, sắc mặt hảo kém. ” Hắn chú ý tới tay Diệp Miêu ấn bụng: “Đau bụng?”
Diệp Miêu miễn cưỡng gật đầu, Đoạn Tranh vươn tay đem hắn ôm lấy: “Ta mang ngươi đi bệnh viện!”
“Không nghiêm trọng như vậy…” Diệp Miêu cố gắng lắc đầu, nếu cho thầy thuốc kiểm tra ra là chuyện gì xảy ra, còn không phải dọa người a.
Đoạn Tranh không để ý tới hắn, ôm hắn đi ra ngoài: “Không có việc gì, xe ta ở bên ngoài.”
“Uy ta không đi a!” Diệp Miêu bắt lấy áo hắn: “Phóng ta xuống dưới!”
“Không được, lần này ta tuyệt không buông người, thân thể là thứ nhất.” Đoạn Tranh biểu tình nghiêm túc, căn bản không phải như bình thường bộ dáng ngây ngốc cái gì cũng nói được.
Diệp Miêu cảm thấy hắn cái dạng này cùng bình thường là hai dạng khác biệt, lại nghĩ đến ca ca, bất tri bất giác đã đến cửa trường học, Đoạn Tranh đem hắn ôm vào trong xe, mang dây an toàn cho hắn: “Đừng tùy hứng, nghe lời.”
Diệp Miêu toàn thân như nhũn ra chỉ có thể tùy ý hắn an bài: “Cầu ngươi … nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi…”
Đoạn Tranh đau lòng nhìn hắn, nhịn không được thân thủ nhẹ nhàng ôm hắn: “Đừng sợ, không có việc gì.” Hắn vỗ vỗ lưng Diệp Miêu: “Có phải chỉ có hiện tại, mới có thể tới gần ngươi một chút hay không?”
Diệp Miêu bất chấp thân thể không thoải mái, dùng lực đẩy hắn, đồng thời, ánh mắt nhìn thấy kính chiếu hậu.
Trong kính chiếu hậu có một chiếc xe, quá mức quen thuộc.
Diệp Miêu đột nhiên cảm thấy được cả người cứng ngắc.
Đoạn Tranh đã cảm giác được, buông tay ra: “Thực xin lỗi, ta sẽ không như vậy … Ngươi làm sao vậy?” Hắn theo tầm mắt Diệp Miêu cũng nhìn thấy chiếc xe kia.
Vu Nhất Xuyên trầm mặc bước xuống xe, hắn đi đến gần xe Đoạn Tranh.
“Hắn là ai vậy?” Đoạn Tranh hỏi.
Diệp Miêu thanh âm phát run: “Anh của ta…”
“A, nguyên lai là anh của ngươi a, anh của ngươi chính là ca ta.” Đoạn Tranh cười rộ lên, hắn đi xuống xe, quay mắt về phía Vu Nhất Xuyên.
Vu Nhất Xuyên mặc áo đen, bên ngoài là tây trang cùng sắc, càng tuấn lãng anh tuấn, rồi lại có ẩn ẩn hàn khí.
Đoạn Tranh lộ ra chiêu bài cười tươi: “Ca ca hảo.”
Vu Nhất Xuyên đi đến trước mặt hắn, nhìn hắn, đột nhiên cười: “Ngươi là Đoạn Tranh.”
Đoạn Tranh vô tâm không phế vươn tay: “Đúng, chính là ta, tiểu Miêu Miêu thường ở trước mặt người nói về ta đi!! Ha hả, ta cũng thường nghe hắn nhắc tới ngươi, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, ca ca thật sự là suất a, ngay cả ta luôn luôn tự cho mình là rất cao cũng cảm thấy được mặc cảm.”
Vu Nhất Xuyên cũng vươn tay bắt tay hắn: “Làm sao so được với khí độ của Đoạn tiên sinh tung hoành thương trường.”
Đoạn Tranh thụ sủng nhược kinh: “Quá khen quá khen, nguyên lai ca ca nhận thức ta a.”
“Đại danh như sấm bên tai, ngài phụ trách Hoa Khang Tân Thành là tòa nhà hiện tại quy mô nhất. Ta muốn không biết cũng không được.” Vu nhất xuyên cười, loan hạ thắt lưng nhìn bên trong xe: “Miêu Miêu còn không ra?”
Diệp Miêu chịu đựng đau xuống xe: “Ca, sao ngươi lại tới đây?”
“Muốn tới thăm ngươi một chút. ” Vu Nhất Xuyên chú ý tới đệ đệ không thích hợp: “Làm sao vậy?”
Đoạn Tranh cướp lời: “Tiểu Miêu Miêu thân thể không thoải mái, ta đang định đưa hắn đi bệnh viện.”
“Kia vừa lúc giao cho ta đi.” Vu Nhất Xuyên vẫy tay: “Lại đây.”
Diệp Miêu thuận theo đi qua, Vu Nhất Xuyên vẫn đang mỉm cười: “Phiền toái Đoạn tiên sinh, đi trước, lần sau có cơ hội nhờ ngươi chỉ giáo một chút.”
Đoạn Tranh một hơi một cái ca ca kêu đến thập phần tự nhiên: “Không dám nhận, ta đây sẽ đem tiểu Miêu Miêu giao cho ca ca.”
Diệp Miêu đi theo Vu Nhất Xuyên trở lại trên xe, Vu Nhất Xuyên cũng không có toát ra tình tự mất hứng gì, thanh âm bình tĩnh, phát động xe: “Đi bệnh viện đi.”
Diệp Miêu nhẹ giọng nói: “Ta cùng Đoạn Tranh không có gì…”
“Chỗ nào không thoải mái?” Vu Nhất Xuyên mỉm cười đánh gảy lời của hắn: “Nói cho ta biết ngươi làm sao khó chịu, bằng không ta sẽ lo lắng.”
Diệp Miêu nhìn hắn, sau một lúc lâu nói: “Đau bụng…”
Vu Nhất Xuyên ôn nhu hỏi: “Sao lại thế này? Ăn cái gì?”
Diệp Miêu cắn môi dưới, lắc đầu: “Bởi vì tối hôm qua cái kia…”
Vu Nhất Xuyên “nga” một tiếng: “Nguyên lai là như vậy, đó là ta không tốt, ta không lo lắng đến ngươi vẫn còn là đệ tử, bài vở và bài tập nhiều, là ta sơ sót.”
Diệp Miêu cẩn thận đụng tay Vu Nhất Xuyên: “Ca, ngươi không giận ta?”
“Tức giận ngươi cái gì?” Vu Nhất Xuyên ngược lại nở nụ cười: “Ngươi không phải nói cùng Đoạn Tranh không có gì sao? Huống chi Đoạn Tranh kia, ta thấy cũng đáng tin cậy, lại có tiền, lần trước còn BMWs, lần này liền Porsche mới nhất, thật sự là so không được a.”
“Ca, ngươi thật sự không có việc gì đi…”
“Ở trong mắt ngươi, anh của ngươi là người để ý như vậy a?”
“Không, đương nhiên không.”
“Vậy là được rồi. ” Vu Nhất Xuyên một bên lái xe: “Chẳng qua Đoạn Tranh hẳn là so với ta lớn hơn đi, bị hắn một hơi một cái ca ca, ta còn thực cảm thấy là lạ.” Hắn nghiêng mặt qua nhìn đệ đệ: “Mặt mũi trắng bệch, thân thể không tốt lắm!”
Diệp Miêu miễn cưỡng lắc đầu: “Đã không có việc gì.”
“Vẫn là về nhà nghỉ ngơi một chút đi.” Vu Nhất Xuyên hôn một cái lên mặt đệ đệ: “Tiểu Miêu Miêu của ta.”
END 50.