Hai huynh đệ về đến nhà, Vu Nhất Xuyên ôm đệ đệ đến giường: “Hảo hảo nghỉ ngơi đi, muốn ăn cái gì?”
Diệp Miêu lắc đầu: “Ca, ngươi thật sự không tức giận?”
“Còn đang suy nghĩ chuyện này a.” Vu Nhất Xuyên cúi xuống sờ đầu đệ đệ: “Ta đã nói nhiều lần là không tức giận , ngươi còn để ý như vậy, có phải vì người tên Đoạn Tranh kia hay không?”
Diệp Miêu kinh ngạc nhìn ca ca: “Có ý gì?”
“Không có gì.” Vu Nhất Xuyên đứng lên: “Ngươi nghỉ ngơi đi, đừng miên man suy nghĩ.”
Ca ca tuy rằng vẫn nói không tức giận, Diệp Miêu lại thủy chung không an tâm, hắn nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, sau đó hắn theo gối đầu lấy điện thoại ra, chậm rãi phát tin nhắn: ‘ chúng ta không cần tái kiến ‘
Xác định tên Đoạn Tranh.
Khi ấn bàn phím ngón tay của hắn thoáng ngừng một cái chớp mắt, chỉ có một cái chớp mắt.
Diệp Miêu khép lại di động, đồng thời chuông điện thoại đột nhiên vang lên, hắn thở dài, đè xuống nút im lặng.
Chuông điện thoại là tĩnh âm, nhưng màn hình lại không ngừng lóe ra thật lâu.
Diệp Miêu vẫn không nghe.
Hắn thật sự hạ quyết tâm, mặc kệ Đoạn Tranh lại làm cái gì hay nói cái gì nữa, hắn cũng sẽ không gặp, sẽ không để ý đến nữa.
Cùng Đoạn Tranh nhận thức đã hơn một năm, kỳ thật hiểu biết Đoạn Tranh không nhiều, trừ bỏ biết hắn rất có tiền, hơn nữa gia thế hiển hách, các mặt khác lại không biết gì,cuộc sống hắn trải qua ra sao, từng có mấy nữ nhân ….Diệp Miêu hết thảy không biết. Hắn căn bản không muốn biết.
Hắn chưa bao giờ hỏi, Đoạn Tranh cũng chưa bao giờ nói. Đoạn Tranh hay nói chỗ nào có cái gì ăn ngon, đùa vui…lần sau chúng ta cùng nhau a, hoặc là tiểu Miêu Miêu phải ăn nhiều một chút rất gầy a, hoặc là tiểu Miêu Miêu ánh mắt thật khá, miệng thật đáng yêu, tóc hảo nhuyễn, tính tình hảo hảo, ta thật sự thực thích ngươi a làm sao bây giờ…
Diệp Miêu đột nhiên cảm thấy được rất khó chịu. Hắn biết thích một người là cảm giác như thế nào, hắn không thể tưởng tượng nếu ca ca không đáp lại tình cảm của mình, mình nên làm cái gì bây giờ? Cho nên hắn không cách nào làm cho Đoạn Tranh có đồng dạng cảm thụ.
Đúng vậy, hắn hiểu rất ít về Đoạn Tranh, nhưng hắn cảm thấy được Đoạn Tranh là người tốt, là người thiện lương.
Diệp Miêu chậm rãi cầm điện thoại, đè xuống phím nghe.
Thanh âm Đoạn Tranh như trút được gánh nặng: “Rốt cục nghe a, ta còn tưởng rằng bị toàn bộ thế giới từ bỏ…”
“Không có.” Diệp Miêu đánh gảy lời của hắn: “Ta không bao giờ … gặp ngươi nữa, thật sự.”
“Xảy ra chuyện gì?” Đoạn Tranh do dự một chút: “Ca ca ngươi ghét ta?”
“Không, hắn cái gì cũng chưa nói, là chính ta.” Diệp Miêu nắm di động, chậm rãi đứng dậy: “ Ta thích ca ca, cũng thích ngươi.”
Đoạn Tranh tim đập mạnh, hắn bình loạn hô hấp: “Ngươi nói… ngươi thích ta?”
“Ân, ta thích ngươi, ta đem ngươi làm bằng hữu của ta, tuy rằng thích này cùng ca ca hoàn toàn bất đồng, nhưng tâm tình… là giống nhau. ” Diệp Miêu nhẹ giọng nói: “Ta sẽ không đáp lại ngươi, ngươi buông tha cho ta đi.”
Đoạn Tranh ngừng một hồi: “Ngươi nghĩ rằng ta dán ngươi chính là vì muốn theo đuổi ngươi sao? Không phải như vậy.” Hắn nở nụ cười một tiếng: “Bởi vì ta thật sự thích ngươi a.”
Diệp Miêu lẳng lặng nghe, không trả lời, Đoạn Tranh nói tiếp: “Ta thích ngươi, ta thích nhìn đến bộ dáng ngươi cao hứng, thích nhìn thấy ngươi cười, thích gặp ngươi, ta không cần ngươi đáp lại cảm tình của ta, thích ngươi là chuyện của một mình ta.”
“Không, không phải là chuyện của một mình ngươi.” Diệp Miêu nói tiếp: “Ngươi đã muốn gây trở ngại tới ta rồi…”
“Cái gì?” Đoạn Tranh lặp lại lời nói: “Ngươi nói cái gì?”
Thanh âm Diệp Miêu vững vàng mà bình tĩnh: “Ta nói, không muốn cảm tình tình nguyện của ngươi,mà ảnh hưởng đến cuộc sống của ta.”
Đoạn Tranh trầm mặc thật lâu.
“Ta cúp máy đây.”
Đoạn Tranh đột nhiên mở miệng: “Kỳ thật ngươi đúng, ta đã sớm hiểu được đạo lý này, nhưng là luyến tiếc rời khỏi ngươi, hiện tại ta hiểu được…” Hắn nở nụ cười một chút: “Tái kiến, không, không gặp lại.”
“Không gặp lại.”
“Chúc ngươi hạnh phúc.”
“Ngươi cũng… như vậy…” Diệp Miêu khép lại di động, hắn không thể nghe nhiều thêm một giây nữa.
Hắn biết những lời của mình là tàn nhẫn, hắn tại lợi dụng tình cảm của Đoạn Tranh đối với hắn để cự tuyệt phần cảm tình này. Chính là hắn không có khả năng tiếp nhận bất cứ kẻ nào ngoài ca ca, thời gian càng dài sẽ làm Đoạn Tranh hãm càng sâu, hơn nữa, hắn không muốn ca ca lại có hiểu lầm gì.
Không bằng liền cho mình làm một người không biết tốt xấu đi.
———————————————————————-
“Đến nhà ngươi.” Vu Nhất Xuyên dừng lại xe, nhìn tiền phương trước mắt.
Ngồi ở bên cạnh hắn làthiếu niên da thịt tuyết trắng, tướng mạo thanh lệ, hắn hơi hơi thùy mi: “Ta nghĩ cùng ngươi ngồi một lát…”
“Không còn sớm, về nhà đi.” Vu Nhất Xuyên không có ý tứ giữ lại, hắn vươn tay mở cửa xe: “Về nhà học tập, ngươi không phải sắp thi vào trường đại học sao?”
Trên thực tế Vu Nhất Xuyên cũng không có phủ nhận chuyện ba năm trước đây, nhưng hắn cũng không có tự mồm thừa nhận, hai người đều hiểu đối sự kiện kia im miệng không nói, giống dây thép vẫn duy trì cân bằng, ai cũng không rõ là vì cái gì.
Kiều Tử Lam cúi đầu, sau một lúc lâu thấp giọng nói: “Cám ơn ngươi hôm nay theo ta đi gặp bác sĩ…”
Vu Nhất Xuyên ân một tiếng: “Không có việc gì, đừng quên uống thuốc, bác sĩ nói chứng uất ức của ngươi đã thực nghiêm trọng…” Hắn nhìn đồng hồ một chút: “Đã gần mười hai giờ, không về người nhà ngươi sẽ lo lắng.”
“Bọn họ đã sớm không lo lắng. ” Kiều Tử Lam lắc đầu: “Ta từ trước làm nhiều chuyện, bọn họ đã sớm đối ta thất vọng …” Hắn ngừng một hồi, nói tiếp: “Hơn nữa, ngươi sẽ sợ bọn họ lo lắng sao?”
Vu Nhất Xuyên không nói gì, ánh mắt nhìn phía trước, đột nhiên phát động xe, ô tô phóng đi, thân thể Kiều Tử Lam nặng nề dựa vào lưng ghế, nhưng hắn cái gì cũng không hỏi, hắn căn bản không cần biết sẽ đi chỗ nào.
Vu Nhất Xuyên không nói một lời lái xe, tốc độ biểu hiện đã qua 180, hai người một đường ăn ý trầm mặc, tựa như bọn họ một mực yên lặng đối sự kiện kia ba năm trước đây không hề đề cập tới.
Xe đã muốn khai ly nội thành tiến vào vùng ngoại thành, Kiều Tử Lam không biết hắn đem mình đi chỗ nào, hai bên đường càng ngày càng vắng, đã tiến vào ngoại thành.
Vu Nhất Xuyên dừng xe lại, hắn rốt cục mở miệng: “Nếu ngươi hận ta, này cho ngươi…” Hắn dùng lực rút ra dao trên xe đưa tới tay thiếu niên bên cạnh.
“Ta nợ ngươi. ” Vu Nhất Xuyên nhìn ánh mắt thiếu niên, không có chút do dự đem chui dao đưa cho thiếu niên: “Trả cho ngươi.”
Tay Kiều Tử Lam nắm dao run nhè nhẹ, hắn cúi đầu, nhìn lưỡi dao mỏng lạnh, chỉ cảm thấy tất cả hàn khí tiến vào thân thể.
“Xuống tay đi.” Vu Nhất Xuyên tới gần hắn, thanh âm ôn nhu mà không thể kháng cự.
Kiều Tử Lam không động đậy, hắn cảm thấy được mủi dao sắc bén kia như đâm trong lòng mình.
“Ta cho ngươi biết…” Vu Nhất Xuyên càng tới gần hắn một ít: “Sự kiện kia, là ta làm.”
Kiều Tử Lam mạnh ngẩng đầu, bộ dáng của hắn giống sẽ tùy thời khóc lên.
“Động thủ đi.” Vu Nhất Xuyên bắt lấy cổ tay thiếu niên.
Kiều Tử Lam lăng lăng nhìn hắn, Vu Nhất Xuyên nói tiếp: “Ở đây rất vắng, ngươi giết ta lúc sau chạy đi,đem dao bỏ đi, như vậy sẽ không lưu lại hung khí, ngươi chạy xa lại đánh xe trở về nội thành, nhớ kỹ, không phải về nhà, tùy tiện đến một chỗ lại đổi xe, lại đến một chỗ lại đổi xe, chuyển vài lần xe, di chuyển càng nhiều, hành tung bị phát hiện sẽ càng ít, nga đúng rồi…”
Hắn cười cười: “Không có tiền thì lấy ví của ta, như vậy ngươi còn có tiền về nhà, hơn nữa hiện trường cũng sẽ bị lầm cho rằng là mưu tài sát hại tính mệnh, ta đêm nay đi ra không ai biết là gặp ngươi, ngươi sẽ không bị điều tra, còn có phải nhớ kỹ, dao phải xử lí thích đáng, ném xuống cũng được nhưng nhất định phải lau vân tay, được rồi, chỉ như vậy…” Hắn bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên hướng vế chính mình.
“Không!” Kiều Tử Lam đột nhiên bừng tỉnh, hắn dùng lực lấy cổ tay ra, mà khí lực Vu Nhất Xuyên lại lớn hơn hắn, tay hai người giảo cùng một chỗ.
Tranh đoạt dao bay ra, đánh vào kính thủy tinh trên xe, tiếp theo rơi xuống, mắt thấy sẽ đến đùi Kiều Tử Lam, Vu Nhất Xuyên nhanh tay lẹ mắt một phen bảo vệ Kiều Tử Lam, kéo hắn vào trong lòng ngực.
Thanh âm dao rơi thật nhỏ, xé mở chỗ ngồi bằng da một vết nhỏ.
Mà trong xe hai người, ai cũng chưa chú ý tới điều này, Kiều Tử Lam ở trong lòng ngực Vu Nhất Xuyên nhẹ giọng khóc ra: “Ngươi vì cái gì… thừa nhận…”
“Không nghĩ lại lừa ngươi.” Vu Nhất Xuyên thở dài: “Đối với ngươi như vậy không công bằng.”
“Ngươi biết rõ ràng ta không hạ thủ được … đúng hay không… ngươi thật hèn hạ…”Nước mắt Kiều Tử Lam dính ước áo nam nhân, tay hắn gắt gao bắt lấy vạt áo nam nhân, giống như sợ hãi buông lỏng sẽ vĩnh viễn mất đi.
“Ngươi biết ta đê tiện……. vì cái gì còn…” Vu Nhất Xuyên vỗ lưng thiếu niên: “Nam nhân khóc sướt mướt thành bộ dáng gì a.”
Kiều Tử Lam khóc càng thêm lợi hại: “Ngươi rõ ràng đối với ta làm chuyện như vậy, ta tất cả đều bị ngươi hủy…”
Vu Nhất Xuyên ôn nhu nói: “Sự kiện kia… Ta khi đó tuổi còn trẻ, kỳ thật ta vẫn hối hận đối với ngươi như vậy.”
Kiều Tử Lam ngẩng đầu lên, trên mặt trắng nõn tràn đầy nước mắt: “Ngươi thật sự… hối hận?”
“Ân, ta không thể đối với ngươi hứa hẹn cái gì, nhưng là ta sẽ dùng tất cả năng lực bù lại.” Vu Nhất Xuyên lau đi nước mắt trên mặt thiếu niên: “Đem ngươi trị hết bệnh, hảo hảo bồi thường tương lai của ngươi.”
Kiều Tử Lam nức nở nhìn ánh mắt hắn dị thường sâu thẳm, một lần nữa nằm ở trong ngực nam nhân.
Chính là….. trên cái thế giới này những lời nói êm tai nhất , đại đa số đều là nói dối.
END 51.
Chương này chỉ tội cho Đoạn Tranh.
Ước gì Nhất Xuyên ca ca đưa dao cho ta, để ta đâm dùm..Đây là khúc ta ức chế nhất trong truyện, ta thật không hiểu vì cái gì Nhất Xuyên lại ở bên cạnh Kiều Tử Lam. Cuối cùng ta đã vượt qua được nó rồi, hehe, còn vài chương nữa là Diệp Miêu phát hiện rồi.
Diệp Miêu lắc đầu: “Ca, ngươi thật sự không tức giận?”
“Còn đang suy nghĩ chuyện này a.” Vu Nhất Xuyên cúi xuống sờ đầu đệ đệ: “Ta đã nói nhiều lần là không tức giận , ngươi còn để ý như vậy, có phải vì người tên Đoạn Tranh kia hay không?”
Diệp Miêu kinh ngạc nhìn ca ca: “Có ý gì?”
“Không có gì.” Vu Nhất Xuyên đứng lên: “Ngươi nghỉ ngơi đi, đừng miên man suy nghĩ.”
Ca ca tuy rằng vẫn nói không tức giận, Diệp Miêu lại thủy chung không an tâm, hắn nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, sau đó hắn theo gối đầu lấy điện thoại ra, chậm rãi phát tin nhắn: ‘ chúng ta không cần tái kiến ‘
Xác định tên Đoạn Tranh.
Khi ấn bàn phím ngón tay của hắn thoáng ngừng một cái chớp mắt, chỉ có một cái chớp mắt.
Diệp Miêu khép lại di động, đồng thời chuông điện thoại đột nhiên vang lên, hắn thở dài, đè xuống nút im lặng.
Chuông điện thoại là tĩnh âm, nhưng màn hình lại không ngừng lóe ra thật lâu.
Diệp Miêu vẫn không nghe.
Hắn thật sự hạ quyết tâm, mặc kệ Đoạn Tranh lại làm cái gì hay nói cái gì nữa, hắn cũng sẽ không gặp, sẽ không để ý đến nữa.
Cùng Đoạn Tranh nhận thức đã hơn một năm, kỳ thật hiểu biết Đoạn Tranh không nhiều, trừ bỏ biết hắn rất có tiền, hơn nữa gia thế hiển hách, các mặt khác lại không biết gì,cuộc sống hắn trải qua ra sao, từng có mấy nữ nhân ….Diệp Miêu hết thảy không biết. Hắn căn bản không muốn biết.
Hắn chưa bao giờ hỏi, Đoạn Tranh cũng chưa bao giờ nói. Đoạn Tranh hay nói chỗ nào có cái gì ăn ngon, đùa vui…lần sau chúng ta cùng nhau a, hoặc là tiểu Miêu Miêu phải ăn nhiều một chút rất gầy a, hoặc là tiểu Miêu Miêu ánh mắt thật khá, miệng thật đáng yêu, tóc hảo nhuyễn, tính tình hảo hảo, ta thật sự thực thích ngươi a làm sao bây giờ…
Diệp Miêu đột nhiên cảm thấy được rất khó chịu. Hắn biết thích một người là cảm giác như thế nào, hắn không thể tưởng tượng nếu ca ca không đáp lại tình cảm của mình, mình nên làm cái gì bây giờ? Cho nên hắn không cách nào làm cho Đoạn Tranh có đồng dạng cảm thụ.
Đúng vậy, hắn hiểu rất ít về Đoạn Tranh, nhưng hắn cảm thấy được Đoạn Tranh là người tốt, là người thiện lương.
Diệp Miêu chậm rãi cầm điện thoại, đè xuống phím nghe.
Thanh âm Đoạn Tranh như trút được gánh nặng: “Rốt cục nghe a, ta còn tưởng rằng bị toàn bộ thế giới từ bỏ…”
“Không có.” Diệp Miêu đánh gảy lời của hắn: “Ta không bao giờ … gặp ngươi nữa, thật sự.”
“Xảy ra chuyện gì?” Đoạn Tranh do dự một chút: “Ca ca ngươi ghét ta?”
“Không, hắn cái gì cũng chưa nói, là chính ta.” Diệp Miêu nắm di động, chậm rãi đứng dậy: “ Ta thích ca ca, cũng thích ngươi.”
Đoạn Tranh tim đập mạnh, hắn bình loạn hô hấp: “Ngươi nói… ngươi thích ta?”
“Ân, ta thích ngươi, ta đem ngươi làm bằng hữu của ta, tuy rằng thích này cùng ca ca hoàn toàn bất đồng, nhưng tâm tình… là giống nhau. ” Diệp Miêu nhẹ giọng nói: “Ta sẽ không đáp lại ngươi, ngươi buông tha cho ta đi.”
Đoạn Tranh ngừng một hồi: “Ngươi nghĩ rằng ta dán ngươi chính là vì muốn theo đuổi ngươi sao? Không phải như vậy.” Hắn nở nụ cười một tiếng: “Bởi vì ta thật sự thích ngươi a.”
Diệp Miêu lẳng lặng nghe, không trả lời, Đoạn Tranh nói tiếp: “Ta thích ngươi, ta thích nhìn đến bộ dáng ngươi cao hứng, thích nhìn thấy ngươi cười, thích gặp ngươi, ta không cần ngươi đáp lại cảm tình của ta, thích ngươi là chuyện của một mình ta.”
“Không, không phải là chuyện của một mình ngươi.” Diệp Miêu nói tiếp: “Ngươi đã muốn gây trở ngại tới ta rồi…”
“Cái gì?” Đoạn Tranh lặp lại lời nói: “Ngươi nói cái gì?”
Thanh âm Diệp Miêu vững vàng mà bình tĩnh: “Ta nói, không muốn cảm tình tình nguyện của ngươi,mà ảnh hưởng đến cuộc sống của ta.”
Đoạn Tranh trầm mặc thật lâu.
“Ta cúp máy đây.”
Đoạn Tranh đột nhiên mở miệng: “Kỳ thật ngươi đúng, ta đã sớm hiểu được đạo lý này, nhưng là luyến tiếc rời khỏi ngươi, hiện tại ta hiểu được…” Hắn nở nụ cười một chút: “Tái kiến, không, không gặp lại.”
“Không gặp lại.”
“Chúc ngươi hạnh phúc.”
“Ngươi cũng… như vậy…” Diệp Miêu khép lại di động, hắn không thể nghe nhiều thêm một giây nữa.
Hắn biết những lời của mình là tàn nhẫn, hắn tại lợi dụng tình cảm của Đoạn Tranh đối với hắn để cự tuyệt phần cảm tình này. Chính là hắn không có khả năng tiếp nhận bất cứ kẻ nào ngoài ca ca, thời gian càng dài sẽ làm Đoạn Tranh hãm càng sâu, hơn nữa, hắn không muốn ca ca lại có hiểu lầm gì.
Không bằng liền cho mình làm một người không biết tốt xấu đi.
———————————————————————-
“Đến nhà ngươi.” Vu Nhất Xuyên dừng lại xe, nhìn tiền phương trước mắt.
Ngồi ở bên cạnh hắn làthiếu niên da thịt tuyết trắng, tướng mạo thanh lệ, hắn hơi hơi thùy mi: “Ta nghĩ cùng ngươi ngồi một lát…”
“Không còn sớm, về nhà đi.” Vu Nhất Xuyên không có ý tứ giữ lại, hắn vươn tay mở cửa xe: “Về nhà học tập, ngươi không phải sắp thi vào trường đại học sao?”
Trên thực tế Vu Nhất Xuyên cũng không có phủ nhận chuyện ba năm trước đây, nhưng hắn cũng không có tự mồm thừa nhận, hai người đều hiểu đối sự kiện kia im miệng không nói, giống dây thép vẫn duy trì cân bằng, ai cũng không rõ là vì cái gì.
Kiều Tử Lam cúi đầu, sau một lúc lâu thấp giọng nói: “Cám ơn ngươi hôm nay theo ta đi gặp bác sĩ…”
Vu Nhất Xuyên ân một tiếng: “Không có việc gì, đừng quên uống thuốc, bác sĩ nói chứng uất ức của ngươi đã thực nghiêm trọng…” Hắn nhìn đồng hồ một chút: “Đã gần mười hai giờ, không về người nhà ngươi sẽ lo lắng.”
“Bọn họ đã sớm không lo lắng. ” Kiều Tử Lam lắc đầu: “Ta từ trước làm nhiều chuyện, bọn họ đã sớm đối ta thất vọng …” Hắn ngừng một hồi, nói tiếp: “Hơn nữa, ngươi sẽ sợ bọn họ lo lắng sao?”
Vu Nhất Xuyên không nói gì, ánh mắt nhìn phía trước, đột nhiên phát động xe, ô tô phóng đi, thân thể Kiều Tử Lam nặng nề dựa vào lưng ghế, nhưng hắn cái gì cũng không hỏi, hắn căn bản không cần biết sẽ đi chỗ nào.
Vu Nhất Xuyên không nói một lời lái xe, tốc độ biểu hiện đã qua 180, hai người một đường ăn ý trầm mặc, tựa như bọn họ một mực yên lặng đối sự kiện kia ba năm trước đây không hề đề cập tới.
Xe đã muốn khai ly nội thành tiến vào vùng ngoại thành, Kiều Tử Lam không biết hắn đem mình đi chỗ nào, hai bên đường càng ngày càng vắng, đã tiến vào ngoại thành.
Vu Nhất Xuyên dừng xe lại, hắn rốt cục mở miệng: “Nếu ngươi hận ta, này cho ngươi…” Hắn dùng lực rút ra dao trên xe đưa tới tay thiếu niên bên cạnh.
“Ta nợ ngươi. ” Vu Nhất Xuyên nhìn ánh mắt thiếu niên, không có chút do dự đem chui dao đưa cho thiếu niên: “Trả cho ngươi.”
Tay Kiều Tử Lam nắm dao run nhè nhẹ, hắn cúi đầu, nhìn lưỡi dao mỏng lạnh, chỉ cảm thấy tất cả hàn khí tiến vào thân thể.
“Xuống tay đi.” Vu Nhất Xuyên tới gần hắn, thanh âm ôn nhu mà không thể kháng cự.
Kiều Tử Lam không động đậy, hắn cảm thấy được mủi dao sắc bén kia như đâm trong lòng mình.
“Ta cho ngươi biết…” Vu Nhất Xuyên càng tới gần hắn một ít: “Sự kiện kia, là ta làm.”
Kiều Tử Lam mạnh ngẩng đầu, bộ dáng của hắn giống sẽ tùy thời khóc lên.
“Động thủ đi.” Vu Nhất Xuyên bắt lấy cổ tay thiếu niên.
Kiều Tử Lam lăng lăng nhìn hắn, Vu Nhất Xuyên nói tiếp: “Ở đây rất vắng, ngươi giết ta lúc sau chạy đi,đem dao bỏ đi, như vậy sẽ không lưu lại hung khí, ngươi chạy xa lại đánh xe trở về nội thành, nhớ kỹ, không phải về nhà, tùy tiện đến một chỗ lại đổi xe, lại đến một chỗ lại đổi xe, chuyển vài lần xe, di chuyển càng nhiều, hành tung bị phát hiện sẽ càng ít, nga đúng rồi…”
Hắn cười cười: “Không có tiền thì lấy ví của ta, như vậy ngươi còn có tiền về nhà, hơn nữa hiện trường cũng sẽ bị lầm cho rằng là mưu tài sát hại tính mệnh, ta đêm nay đi ra không ai biết là gặp ngươi, ngươi sẽ không bị điều tra, còn có phải nhớ kỹ, dao phải xử lí thích đáng, ném xuống cũng được nhưng nhất định phải lau vân tay, được rồi, chỉ như vậy…” Hắn bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên hướng vế chính mình.
“Không!” Kiều Tử Lam đột nhiên bừng tỉnh, hắn dùng lực lấy cổ tay ra, mà khí lực Vu Nhất Xuyên lại lớn hơn hắn, tay hai người giảo cùng một chỗ.
Tranh đoạt dao bay ra, đánh vào kính thủy tinh trên xe, tiếp theo rơi xuống, mắt thấy sẽ đến đùi Kiều Tử Lam, Vu Nhất Xuyên nhanh tay lẹ mắt một phen bảo vệ Kiều Tử Lam, kéo hắn vào trong lòng ngực.
Thanh âm dao rơi thật nhỏ, xé mở chỗ ngồi bằng da một vết nhỏ.
Mà trong xe hai người, ai cũng chưa chú ý tới điều này, Kiều Tử Lam ở trong lòng ngực Vu Nhất Xuyên nhẹ giọng khóc ra: “Ngươi vì cái gì… thừa nhận…”
“Không nghĩ lại lừa ngươi.” Vu Nhất Xuyên thở dài: “Đối với ngươi như vậy không công bằng.”
“Ngươi biết rõ ràng ta không hạ thủ được … đúng hay không… ngươi thật hèn hạ…”Nước mắt Kiều Tử Lam dính ước áo nam nhân, tay hắn gắt gao bắt lấy vạt áo nam nhân, giống như sợ hãi buông lỏng sẽ vĩnh viễn mất đi.
“Ngươi biết ta đê tiện……. vì cái gì còn…” Vu Nhất Xuyên vỗ lưng thiếu niên: “Nam nhân khóc sướt mướt thành bộ dáng gì a.”
Kiều Tử Lam khóc càng thêm lợi hại: “Ngươi rõ ràng đối với ta làm chuyện như vậy, ta tất cả đều bị ngươi hủy…”
Vu Nhất Xuyên ôn nhu nói: “Sự kiện kia… Ta khi đó tuổi còn trẻ, kỳ thật ta vẫn hối hận đối với ngươi như vậy.”
Kiều Tử Lam ngẩng đầu lên, trên mặt trắng nõn tràn đầy nước mắt: “Ngươi thật sự… hối hận?”
“Ân, ta không thể đối với ngươi hứa hẹn cái gì, nhưng là ta sẽ dùng tất cả năng lực bù lại.” Vu Nhất Xuyên lau đi nước mắt trên mặt thiếu niên: “Đem ngươi trị hết bệnh, hảo hảo bồi thường tương lai của ngươi.”
Kiều Tử Lam nức nở nhìn ánh mắt hắn dị thường sâu thẳm, một lần nữa nằm ở trong ngực nam nhân.
Chính là….. trên cái thế giới này những lời nói êm tai nhất , đại đa số đều là nói dối.
END 51.
Chương này chỉ tội cho Đoạn Tranh.
Ước gì Nhất Xuyên ca ca đưa dao cho ta, để ta đâm dùm..Đây là khúc ta ức chế nhất trong truyện, ta thật không hiểu vì cái gì Nhất Xuyên lại ở bên cạnh Kiều Tử Lam. Cuối cùng ta đã vượt qua được nó rồi, hehe, còn vài chương nữa là Diệp Miêu phát hiện rồi.