Bàng công công chấn động, không lường trước được việc Uyên Vương mở miệng, vẻ mặt lạnh băng nháy mắt đã tan mất, cụp mắt xuống, khom người nói: “Thưa Uyên Vương điện hạ —— “
Đi đến trước mặt hắn một cách chậm rãi, bên môi Mặc Uyên nở ý cười bí hiểm, thanh âm giống hệt Diêm Vương nơi âm giới, lạnh như băng: “Công công đã nghe qua câu này chưa?”
Bàng công công chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thân mình cúi xuống càng thấp: “Thỉnh điện hạ chỉ giáo…”
“A…” một tiếng châm biếm tràn ra bên môi, Mặc Uyên hơi giãn đôi mày một chút, liếc mắt quan sát vị đế vương cùng phi tử ở bên cạnh, ý cười trên môi hắn càng sâu, “Công công, ngươi muốn hại chết bổn vương sao? ‘Nô tài’ thân cận của Hoàng huynh, Mặc Uyên nào dám chỉ giáo…”
Bàng công công giống như bị dội bom oanh tạc, sắc mặt hắn trắng bệch, hoảng sợ quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên: “Điện hạ… nô tài biết sai! Nô tài chỉ nghĩ đến… nghĩ đến vị cô nương này là người trong cung … cho nên mới…”
Không để ý đến việc hắn đang nói năng lộn xộn, Mặc Uyên xoay người, dừng lại ngay trước thân ảnh nho nhỏ suy nhược nhưng tràn ngập mị hoặc, khàn khàn nói: “Đứng lên.”
Bất lực nắm chặt bàn tay nhỏ bé một cách chậm rãi, Lạc Cơ Nhi cố chịu đựng sự sỉ nhục mãnh liệt đang nảy sinh trong nội tâm, thân hình hoảng sợ đứng dậy. Bỗng có làn gió thổi qua, lay động mái tóc đen mượt của nàng, hệt như ngay cả không khí cũng phảng phất hòa quyện hương vị ngọt ngào, mị hoặc, không thể kháng cự của nàng.
Mặc Uyên áp sát vào nàng, bao trùm toàn bộ thân mình nhỏ nhắn xinh xắn, đỡ nàng đứng lên, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ bé, cẩn thận xem xét.
Cảm nhận được hơi thở cường bạo của hắn, hàng mi của Lạc Cơ Nhi run rẩy, hàm dưới run theo ngón tay đầy ma lực đang vuốt ve chiếc cằm non mịn của nàng, mà nàng vẫn tinh tường nhớ rõ, vừa mới lúc nãy, bàn tay này đã mơn trớn một nữ nhân khác…
Trong lòng nàng bỗng chốc có một cơn đau đớn như dao đâm ——
Nàng nhắm mắt lại, không kiêng nể gì muốn né đi sự đụng chạm đó, khuôn mặt tuy chỉ nhẹ nhàng né tránh, lại bị hắn hung hăng giữ chặt! Đau đớn làm nàng nhịn không được phát ra một tiếng ưm, mở to hai mắt, nhưng lại phát hiện khuôn mặt tà mị tuấn mỹ của hắn xuất hiện vô cùng rõ ràng ngay trước mắt, khoảng cách gần đến nỗi hô hấp của nàng cũng trở nên gấp gáp…
“Nô nhi… ngươi biết sai rồi à?” Hắn mang hơi thở mong manh để sát vào đôi môi cánh hoa sưng đỏ của nàng, ngón tay ở trên mặt nàng mơn trớn, tìm kiếm dấu vết mãnh liệt của riêng mình, “Bổn vương có hay không đã nói, ngươi không được rời khỏi bổn vương nửa bước…”
Lạc Cơ Nhi cảm nhận hô hấp trong nháy mắt bất ổn, lông mi run run nhìn về phía hắn, một sự sợ hãi mãnh liệt chậm rãi nảy sinh, làm thân mình suy nhược của nàng hơi chút run rẩy…
“Còn nữa…” Mặc Uyên nheo lại ánh mắt, nhìn theo chiếc cổ tuyệt đẹp của nàng xuống phía dưới, con ngươi hắn chợt nhìn thấy chiếc long bào đầy hoa văn đẹp đẽ quý giá, hắn phát ra một tia nguy hiểm trong ánh mắt sắc lạnh! “Nô nhi, ngươi làm sao dám…”
Ngươi làm sao dám…
Lời của hắn chưa nói xong, Lạc Cơ Nhi đã run sợ không thôi, nàng thấy hắn cười tà mị, ngón tay đi vào bên trong áo choàng dò xét, chạm được cánh tay tinh tế trơn bóng của nàng…
Không ——!
Ý thức được hắn đang tỏa ra khát vọng mãnh liệt, Lạc Cơ Nhi kinh hãi lui về phía sau!
“Không được… Đừng!” Chiếc eo nhỏ đột nhiên bị chế trụ một cách tàn nhẫn, nàng lảo đảo ngã ngay vào vòng tay ôm ấp, tiếp theo, môi lưỡi nóng bỏng đã chụp lên, bá đạo mà điên cuồng xâm nhập lấy hơi thở mùi đàn hương từ miệng nàng!
Vẫn như trước đây, hắn suồng sã, bá đạo, không hề để ý mà chế trụ thân thể nàng, đoạt lấy đôi môi ngọt lành… Lạc Cơ Nhi bị hôn đến thở không nổi, cánh tay kiên cố của hắn gắt gao kìm hãm nàng, bắt nàng không cam nguyện cũng phải thừa nhận nụ hôn sâu của hắn…
Phía sau, con ngươi thâm thúy của Mặc Húc hiện lên một tia lạnh, nhưng hắn vẫn thản nhiên cười rộ lên, cười đến mức Uyển Phi bên cạnh không biết làm sao, càng thêm không hiểu thâm ý trong đáy mắt hắn.
Môi rốt cục đã được buông ra, Lạc Cơ Nhi dồn dập thở phì phò.
“Nhìn ta!” hắn buông đôi môi cánh hoa của nàng ra, Lạc Cơ Nhi nâng ánh mắt, nhìn nam nhân đã cùng mình thân mật khăng khít, con ngươi hắn thâm sâu khó thấy, đang trộn lẫn ý vị trừng phạt tàn nhẫn…
Ngón tay hắn từ cánh tay nàng trượt xuống, dừng lại tại cổ tay của nàng, chậm rãi, cũng gắt gao chế trụ.
Lạc Cơ Nhi giật mình, không biết hắn muốn làm điều gì, tiếp theo là——
“A ——”
Một tiếng kêu thê thảm đau đớn, âm thanh tàn nhẫn của xương gãy, vang lên khắp không gian khu vườn.
Bàng công công chấn động, không lường trước được việc Uyên Vương mở miệng, vẻ mặt lạnh băng nháy mắt đã tan mất, cụp mắt xuống, khom người nói: “Thưa Uyên Vương điện hạ —— “
Đi đến trước mặt hắn một cách chậm rãi, bên môi Mặc Uyên nở ý cười bí hiểm, thanh âm giống hệt Diêm Vương nơi âm giới, lạnh như băng: “Công công đã nghe qua câu này chưa?”
Bàng công công chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thân mình cúi xuống càng thấp: “Thỉnh điện hạ chỉ giáo…”
“A…” một tiếng châm biếm tràn ra bên môi, Mặc Uyên hơi giãn đôi mày một chút, liếc mắt quan sát vị đế vương cùng phi tử ở bên cạnh, ý cười trên môi hắn càng sâu, “Công công, ngươi muốn hại chết bổn vương sao? ‘Nô tài’ thân cận của Hoàng huynh, Mặc Uyên nào dám chỉ giáo…”
Bàng công công giống như bị dội bom oanh tạc, sắc mặt hắn trắng bệch, hoảng sợ quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên: “Điện hạ… nô tài biết sai! Nô tài chỉ nghĩ đến… nghĩ đến vị cô nương này là người trong cung … cho nên mới…”
Không để ý đến việc hắn đang nói năng lộn xộn, Mặc Uyên xoay người, dừng lại ngay trước thân ảnh nho nhỏ suy nhược nhưng tràn ngập mị hoặc, khàn khàn nói: “Đứng lên.”
Bất lực nắm chặt bàn tay nhỏ bé một cách chậm rãi, Lạc Cơ Nhi cố chịu đựng sự sỉ nhục mãnh liệt đang nảy sinh trong nội tâm, thân hình hoảng sợ đứng dậy. Bỗng có làn gió thổi qua, lay động mái tóc đen mượt của nàng, hệt như ngay cả không khí cũng phảng phất hòa quyện hương vị ngọt ngào, mị hoặc, không thể kháng cự của nàng.
Mặc Uyên áp sát vào nàng, bao trùm toàn bộ thân mình nhỏ nhắn xinh xắn, đỡ nàng đứng lên, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ bé, cẩn thận xem xét.
Cảm nhận được hơi thở cường bạo của hắn, hàng mi của Lạc Cơ Nhi run rẩy, hàm dưới run theo ngón tay đầy ma lực đang vuốt ve chiếc cằm non mịn của nàng, mà nàng vẫn tinh tường nhớ rõ, vừa mới lúc nãy, bàn tay này đã mơn trớn một nữ nhân khác…
Trong lòng nàng bỗng chốc có một cơn đau đớn như dao đâm ——
Nàng nhắm mắt lại, không kiêng nể gì muốn né đi sự đụng chạm đó, khuôn mặt tuy chỉ nhẹ nhàng né tránh, lại bị hắn hung hăng giữ chặt! Đau đớn làm nàng nhịn không được phát ra một tiếng ưm, mở to hai mắt, nhưng lại phát hiện khuôn mặt tà mị tuấn mỹ của hắn xuất hiện vô cùng rõ ràng ngay trước mắt, khoảng cách gần đến nỗi hô hấp của nàng cũng trở nên gấp gáp…
“Nô nhi… ngươi biết sai rồi à?” Hắn mang hơi thở mong manh để sát vào đôi môi cánh hoa sưng đỏ của nàng, ngón tay ở trên mặt nàng mơn trớn, tìm kiếm dấu vết mãnh liệt của riêng mình, “Bổn vương có hay không đã nói, ngươi không được rời khỏi bổn vương nửa bước…”
Lạc Cơ Nhi cảm nhận hô hấp trong nháy mắt bất ổn, lông mi run run nhìn về phía hắn, một sự sợ hãi mãnh liệt chậm rãi nảy sinh, làm thân mình suy nhược của nàng hơi chút run rẩy…
“Còn nữa…” Mặc Uyên nheo lại ánh mắt, nhìn theo chiếc cổ tuyệt đẹp của nàng xuống phía dưới, con ngươi hắn chợt nhìn thấy chiếc long bào đầy hoa văn đẹp đẽ quý giá, hắn phát ra một tia nguy hiểm trong ánh mắt sắc lạnh! “Nô nhi, ngươi làm sao dám…”
Ngươi làm sao dám…
Lời của hắn chưa nói xong, Lạc Cơ Nhi đã run sợ không thôi, nàng thấy hắn cười tà mị, ngón tay đi vào bên trong áo choàng dò xét, chạm được cánh tay tinh tế trơn bóng của nàng…
Không ——!
Ý thức được hắn đang tỏa ra khát vọng mãnh liệt, Lạc Cơ Nhi kinh hãi lui về phía sau!
“Không được… Đừng!” Chiếc eo nhỏ đột nhiên bị chế trụ một cách tàn nhẫn, nàng lảo đảo ngã ngay vào vòng tay ôm ấp, tiếp theo, môi lưỡi nóng bỏng đã chụp lên, bá đạo mà điên cuồng xâm nhập lấy hơi thở mùi đàn hương từ miệng nàng!
Vẫn như trước đây, hắn suồng sã, bá đạo, không hề để ý mà chế trụ thân thể nàng, đoạt lấy đôi môi ngọt lành… Lạc Cơ Nhi bị hôn đến thở không nổi, cánh tay kiên cố của hắn gắt gao kìm hãm nàng, bắt nàng không cam nguyện cũng phải thừa nhận nụ hôn sâu của hắn…
Phía sau, con ngươi thâm thúy của Mặc Húc hiện lên một tia lạnh, nhưng hắn vẫn thản nhiên cười rộ lên, cười đến mức Uyển Phi bên cạnh không biết làm sao, càng thêm không hiểu thâm ý trong đáy mắt hắn.
Môi rốt cục đã được buông ra, Lạc Cơ Nhi dồn dập thở phì phò.
“Nhìn ta!” hắn buông đôi môi cánh hoa của nàng ra, Lạc Cơ Nhi nâng ánh mắt, nhìn nam nhân đã cùng mình thân mật khăng khít, con ngươi hắn thâm sâu khó thấy, đang trộn lẫn ý vị trừng phạt tàn nhẫn…
Ngón tay hắn từ cánh tay nàng trượt xuống, dừng lại tại cổ tay của nàng, chậm rãi, cũng gắt gao chế trụ.
Lạc Cơ Nhi giật mình, không biết hắn muốn làm điều gì, tiếp theo là——
“A ——”
Một tiếng kêu thê thảm đau đớn, âm thanh tàn nhẫn của xương gãy, vang lên khắp không gian khu vườn.