Tống An Nhiên đứng ở một bên, đôi mày thanh tú cũng hơi nhíu lại.
Tuy bản thân rất ít nói chuyện cùng Lăng Thành, nhưng cùng là người nhà họ Tống, đợi lát nữa nếu Lăng Thành gây chuyện mất mặt, vậy bản thân há chẳng phải là cũng mất mặt theo hay sao?
Lúc này, Tiêu Thanh Sơn cũng sửng sốt một chút: “Đây không phải con rể nhà họ Tống sao?” Mấy lời phía sau còn chưa nói ra, Tiêu Diệu Vân đã vội vàng lên tiếng: “Ba, anh ta chính là giám bảo sư danh dự con vừa thuê đó!” Gì cơ? Tất cả mọi người đều nén cười, ha ha, hắn mà là giám bảo sư danh dự á? Hắn nổi tiếng là vô dụng đó, nhà họ Tống hận không thể để hắn cút nhanh một chút, cũng là bởi vì hắn chẳng được tích sự gì đó! Tiêu Diệu Vân vậy mà để hắn làm giám bảo sư danh dự? Ha ha ha!
Lúc này, Tiêu Thanh Sơn thở dài một hơi, nhìn chằm chằm Lăng Thành, cũng không nhiều lời, mà là nhẹ gật đầu.
Mấy năm gần đây, sản nghiệp của nhà họ Tiêu đều giao cho Tiêu Diệu Vân quản lý.
Kinh doanh ngay ngắn rõ ràng.
Nếu con gái đã tin dùng cái tên nhóc này, chứng minh hắn cũng có chút tài hoa chứ nhỉ? Mặc dù tên của Lăng Thành tại thành phố Đại Phong chính là một chuyện cười, có điều Tiêu Thanh Sơn vẫn tin tưởng ánh mắt của con gái mình.
Nhận được sự đồng ý Tiêu Thanh Sơn, Lăng Thành tiến lên phía trước, cẩn thận xem xét đồ sứ của gã đầu trọc! Giờ phút này, khắp đại sảnh đều là tiếng ồn ào.
Có điều bầu không khí so với lúc trước khác biệt rõ ràng.
Thời điểm Tiêu Thanh Sơn giám định, tất cả mọi người mang tâm thái sùng kính, mà lúc này, đại đa số ánh mắt nhìn Lăng Thành tựa như thấy được một thằng hề.
Giám bảo sư danh dự? Chỉ dựa vào cậu ta? Cái cô Tiêu Diệu Vân này còn quá trẻ, chỉ dựa vào chuyện lần trước đã dễ dàng tin tưởng tên nhóc này như vậy.
Chờ lát nữa xem hắn làm trò cười như thế nào đi.
Trong chớp nhoáng này, mấy ông chủ tiệm đồ cổ cơ hồ cũng nghĩ như vậy.
Cùng lúc đó, Tiêu Diệu Vân cũng bắt đầu có chút thấp thỏm không yên.
Cái tên Lăng Thành này quá tự tin, ba của mình cũng đã giám định xong, hắn lại còn muốn xem...Lỡ như thật sự gây chuyện mất mặt, vậy ba nhất định sẽ trách mình.
Đúng lúc này, Lăng Thành quan sát mấy giây, bỗng nhiên giơ tay phủi mấy đường trên bình sứ.
“Ê? Cậu làm gì vậy, làm hỏng rồi cậu bồi thường nổi không hả?” Gã đầu trọc biến sắc, nhanh chóng ngăn lại nói.
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng đều lắc đầu.
Tên nhóc này rõ ràng cái gì cũng không hiểu.
Mặc dù trong giám định đồ sứ có cách nói “nhìn, nghe, so, thử”, chỉ riêng “nghe” mà nói, là nhẹ nhàng gõ đồ sứ để phát ra âm thanh, dùng để phân biệt tình trạng của thai sứ, nghĩ đến cái dạng lấy tay phủi vài cái này của hắn, thực sự là quá không chuyên nghiệp.
Nhưng mà Tiêu Thanh Sơn đứng ở một bên lại hơi hơi nheo mắt.
Động tác của Lăng Thành nhìn thì như tùy tiện, thậm chí còn giống như diễn trò, nhưng tựa hồ lại rất có nghiên cứu về mặt này.
Loại phương thức phân biệt đặc biệt này, bản thân hình như từng gặp qua ở đâu rồi...
Phù! Đúng lúc này, Lăng Thành dừng lại động tác, đem bình sứ đặt ở bên tai, yên tĩnh lắng nghe một lát.
Làm xong những việc này, Lăng Thành đặt đồ sứ xuống, quay đầu nhìn Tiêu Diệu Vân: “Hắn muốn bán giá bao nhiêu?” Không đợi Tiêu Diệu Vân trả lời, gã đầu trọc cướp lời nói: “ triệu, thiếu một ngàn cũng không được.” Chỉ có triệu? Lăng Thành trong lòng âm thầm nở nụ cười, vô cùng khẳng định nói với Tiêu Diệu Vân: “Có thể mua!”
Trước đây Lăng Thành cùng vị đại sư quốc học kia học tập giám bảo, thứ học nhiều nhất chính là đồ sứ.
Cái bình sứ trước mắt này, bất kể là màu men hay là phẩm chất đều giống như Tiêu Thanh Sơn đã nói vừa nãy, đều là thượng phẩm, chỉ là tạo hình có chút đặc biệt.
Cho nên ngay từ đầu Lăng Thành cũng có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh, Lăng Thành phát hiện dưới đáy bình sứ lưu lại một chút bùn đất, bùn đất có mùi nấm mốc mục nát, Lăng Thành kết luận, đây nhất định là đồ cổ mới được khai quật.
Không sai, chính là cổ vật vừa mới được khai quật ra khỏi lòng đất!
“Ha ha...” Bây giờ, nghe được Lăng Thành nói vậy, Tiêu Diệu Vân còn chưa phản ứng lại, ở chung quanh cũng không biết là ai nhịn không được bật cười đầu tiên, ngay sau đó không ít người cũng ồn ào cười to theo.
“Ối chà, buồn cười quá đi mất, tên nhóc này, cậu thế mà xem mình là giám bảo sư thật hả?” “Ha ha, triệu cậu cũng dám mua? Cái đồ chơi này ấy à, cùng lắm cũng chỉ đáng mấy tram ngàn thôi.” “Đúng đó, ông chủ Tiêu đã nói là đồ giả rồi, cậu còn đàng hoàng dõng dạc ở đây giả vờ giả vịt?”
Trong những tiếng cười vang, Tiêu Diệu Vân sắc mặt phức tạp, Tống An Nhiên ở một bên cũng âm thầm lắc đầu, trong đôi mắt đều là thất vọng.
Vốn cho là hắn sẽ có nhận xét không tầm thường gì đó, sẽ khiến người ta hai mắt tỏa sáng, kết quả nhanh như vậy đã kết luận rồi.
Tiêu Thanh Sơn thở sâu, sắc mặt cũng rất khó coi, quay đầu trách khẽ Tiêu Diệu Vân: “Đây chính là giám bảo sư danh dự con tìm được à?” Còn triệu một tháng? Cứ xem như trong nhà có tiền, cũng không thể phung phí như thế.
Tiêu Diệu Vân không nói chuyện, trong đôi mắt hiên lên sự xấu hổ.
Mà tại hiện trường, chỉ có gã đầu trọc như gặp được tri kỷ, cười ha ha một tiếng, vỗ vai Lăng Thành: “Đúng là chí có người anh em này có kiến thức, biết nhìn hàng!” Lăng Thành cười không nói.
Lúc này, Tiêu Thanh Sơn xụ mặt, lạnh lùng nhìn Lăng Thành: “Cậu nói cho tôi nghe, thứ này chỗ nào đáng triệu?” Đâu chỉ triệu? triệu đều đáng giá đó! Mua được ông sẽ kiếm bộn đó.
Lăng Thành nói thầm trong lòng, sau đó e hèm một cái, chậm rãi nói: “Bác Tiêu, bác trước hết đừng kích động, nghe cháu nói cái đã.
Công chúa Văn Thành, bác Tiêu chắc không xa lạ gì đâu ha?” Tiêu Thanh Sơn vốn có chút không kiên nhẫn, vừa nghe đến cái tên này, lập tức nghĩ tới điều gì đó, cả người cũng vì đó mà chấn động: “Cậu nói là....” Vừa nói xong ba chữ, Tiêu Thanh Sơn lại lắc đầu: “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”
Ghi chép lịch sử có liên quan tới công chúa Văn Thành, chủ yếu chính là sự việc gả cho vương tử Thổ Phiên để hòa thân, nhưng mà tại giới đồ cổ, lại có một cái tin đồn có liên quan tới công chúa Văn Thành.
Công chúa Văn Thành thuở nhỏ ưa thích gốm sứ, thời điểm Đường Thái Tông lệnh cho cô và nước Thổ Phiên hòa thân, từng tặng cho nàng một cái bình sứ.
Mà cái bình sứ kia, nghe nói từng là vật tiến cống của nước Thổ Phiên.
Nước Thổ Phiên vị trí địa lý đặc thù, đồng thời chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa Đại Đường cùng văn hóa Tây Vực, cho nên đồ sứ hoàng thất nước Thổ Phiên nung ra rất đặc biệt, đồng thời cũng vô cùng ít ỏi.
Tồn tại đến bây giờ hầu như không có.
Công chúa Văn Thành rất ưa thích cái bình sứ kia, đi đến chỗ nào cũng phải mang theo.
Dần dần, bình sứ có linh tính, nghe nói đem lỗ tai đặt ở miệng bình, cẩn thận lắng nghe, có thể nghe được bên trong có âm thanh nước chảy róc rách, đó là bởi vì mỗi lần nhớ về Đại Đường, công chúa Văn Thành đều ưa thích ngồi bên dòng suối, ngắm nhìn bình sứ, thấy vật như thấy người thân.
Vật mà công chúa yêu quý, lại bị truyền vô cùng thần kỳ, bởi vì trước khi công chúa Văn Thành được gả đi, tên thật là Lý Tuyết Nhạn, cho nên hậu nhân chuyên môn đặt cho cái bình sứ này một cái tên: Tuyết Nhạn Vân Thủy Bình.
Chỉ là số người thực sự thấy qua Tuyết Nhạn Vân Thủy Bình đã ít càng thêm ít, bởi vì sau khi công chúa Văn Thành qua đời, Tuyết Nhạn Vân Thủy Bình cũng không biết tung tích.
Thẳng đến cuối đời nhà Thanh, Tuyết Nhạn Vân Thủy Bình bỗng dung xuất hiện tại một nhà phú hào vùng Giang Nam, nhưng mà tin tức này vừa lưu truyền ra, chưa được mấy ngày cái nhà phú hào kia đã bị giết cả nhà.
Bởi vậy, Tuyết Nhạn Vân Thủy Bình lại một lần nữa biến mất.
Cho tới ngày nay, Tuyết Nhạn Vân Thủy Bình rốt cuộc ở nơi nào, có phải đã bị hủy từ lâu hay không, vẫn còn là bí mật.
Cho nên, nghe được Lăng Thành nhắc đến công chúa Văn Thành, Tiêu Thanh Sơn lập tức nghĩ tới cái này.
Nhưng mà, cái bình này là Tuyết Nhạn Vân Thủy Bình?! Không thể nào! Đồ vật chỉ có trong lời đồn như vậy, sao có thể xuất hiện trong Cổ Vận Các được? Cái này sao có thể chứ?
Mà lúc này đây, nhìn sắc mặt Tiêu Thanh Sơn không ngừng biến hóa, mọi người chung quanh lại đầy mặt hoang mang.
Lăng Thành mỉm cười, chỉ vào bình sứ trước mặt nói: “Bác Tiêu nhìn xem, cái bình sứ này tạo hình mặc dù kì lạ, nhưng rất giống với phong cách triều Đường, đồng thời lại có hương vị của Tây Vực, chỉ có vị trí đặc biệt như nước Thổ Phiên mới có thể nung ra loại đồ vật kì lạ này.” “Nhưng mà màu men phía trên lại hết sức xinh đẹp, đây cũng là do chịu ảnh hưởng của văn hóa Tây Vực, thiếu đi một chút cổ vận Đại Đường, lại nhiều thêm một chút sắc thái thẩm mỹ lộng lẫy của Tây Vực.” “Bác lại nhìn màu men này xem, đẹp đẽ lóa mắt như vậy, mang cho người ta cảm giác rất tươi sáng, tựa như là sinh ra vào thời cận đại vậy, nhưng thật ra là bởi vì người Thổ Phiên thời điểm lên men mặt trên đã thêm vào một chút nguyên tố lưu ly, mới có thể sáng bóng như mới như thế.”
Tiếng nói không lớn nhưng lại gây ra chấn động không nhỏ! Yên tĩnh! Trên mặt tất cả mọi người đều mờ mịt, ngoại trừ Tiêu Thanh Sơn ra, tất cả mọi người đều nghe không hiểu Lăng Thành đang nói cái gì! Cái gì mà nước Thổ Phiên? Làm sao còn có cả lưu ly gì đó nữa vậy? Lúc này, nhìn thấy Tiêu Thanh Sơn còn có chút nghi hoặc, Lăng Thành mỉm cười: “Chính là bởi vì trên lớp men phía bên ngoài có thêm lưu ly, gia tăng độ cứng của bình sứ, cho nên trải qua ngàn năm, mới không có mảy may vết tích va chạm nào.” Ực! Tiêu Thanh Sơn nhịn không được nuốt nước miếng, lập tức dựng tai lên, cẩn thận lắng nghe miệng bình.
“Cái này....!Đây quả thật là Tuyết Nhạn Vân Thủy Bình?”
Mười mấy giây sau, thái độ của Tiêu Thanh Sơn từ nghi hoặc biến thành bàng hoàng kinh ngạc, cuối cùng kích động đến mức khàn cả giọng, nhìn Lăng Thành tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Cái gì cơ? Tuyết...!Tuyết Nhạn Vân Thủy Bình? Trong chớp mắt, mấy ông chủ tiệm đồ cổ đều hoàn toàn biến sắc.
Vừa rồi lúc Lăng Thành giảng giải chi tiết của bình sứ, bọn hắn còn có chút mơ hồ không nghĩ ra, mà lúc này sau khi nghe được Tiêu Thanh Sơn nói ra năm chữ này, tất cả đứng chết trân tại chỗ.
Thường xuyên tiếp xúc với đồ cổ, có ai lại chưa từng nghe qua Tuyết Nhạn Vân Thủy Bình trong truyền thuyết chứ?.