Bà cụ lại nói: “Tử Ngôn, nếu như lần này cổ phần nhà họ Tống có thể bán đi, bà nội không chỉ thưởng cho cháu, hơn nữa còn có thể cất nhắc cháu trở thành người nối nghiệp nhà họ Tống.” “Cảm ơn bà nội, cảm ơn bà nội!” Tống Tử Ngôn hưng phấn chết đi được! Hắn liếc mắt nhìn Giai Kỳ, mặt mũi tràn đầy đắc ý.
Không phải mày rất có tài à? Trước kia tư cách hợp tác cùng công ty Hoa Ngưu bị mày cướp mất.
Nhưng còn bây giờ thì sao, lúc nhà họ Tống gặp khó khăn, còn không phải dựa vào Tống Tử Ngôn tao đây hay sao?
Sau mười mấy phút, một chiếc ô tô cao cấp chậm rãi đỗ lại trước cửa biệt thự nhà họ Tống.
Một người đàn ông mặc quần áo thoải mái, đeo kính đen bước xuống xe.
Chính là Hoàng Ngạn Lang.
Còn có mấy tên vệ sĩ đi theo phía sau hắn.
Hoàng Ngạn Lang khoảng chừng hơn tuổi, có điều bằng vào thân thủ xuất sắc, có thể tại giới võ học lập ra một vùng trời riêng, xem ra cũng là nhân vật rất có năng lực.
“Bà nội, Hoàng Sư Phụ của Thượng Võ Môn tới.” Người luyện võ đều được gọi là Sư Phụ gì gì đó, đây là một loại danh xưng tôn kính.
“Nhanh, mau mời ngài ấy vào!” Bà cụ rất là kích động, nhanh chóng đứng lên.
Đám người nhà họ Tống đang lén nghị luận sau lưng cũng đều dừng lại, nhao nhao nhìn về phía cửa sảnh lớn.
Tống Tử Ngôn thì đứng ở cửa chờ đợi.
Hoàng Ngạn Lang mang theo mấy tên vệ sĩ, nhanh chân đi vào.
Không thể không nói, khí thế của Hoàng Ngạn Lang rất mạnh, mỗi một động tác đều lộ ra vẻ kiêu ngạo.
“Ha ha, anh Hoàng tới thật là nhanh.” Tống Tử Ngôn bước đến nghênh đón, chủ động nắm tay: “Anh Hoàng, vị này chính là bà nội tôi.” “Xin chào lão thái thái.” Hoàng Ngạn Lang quay về phía bà cụ gật gật đầu, xem như chào hỏi, thái độ có chút kiêu căng.
“Hoàng Sư Phụ, mời ngồi!” Bà cụ cũng không để ý, cười nói, dù sao người ta có thực lực.
Hoàng Ngạn Lang nghênh ngang ngồi xuống, mấy tên vệ sĩ ngay lập tức đứng ở sau lưng hắn, vô cùng có khí thế.
Tất cả mọi người nhà họ Tống hoàn toàn yên lặng, không dám tùy tiện mở miệng.
Lúc này, dưới sự ra hiệu của bà cụ, Tống Tử Ngôn bèn đem tình hình việc hợp tác nói ra.
“A, hóa ra nhà họ Tống mấy người muốn bán cổ phần à.” Hoàng Ngạn Lang nghe xong, yên lặng gật đầu, sau đó mỉm cười: “% cổ phần, cũng chỉ có tỷ thôi nhỉ, hơi ít, tôi ra giá tỷ!”
Hả! Giờ phút này, tất cả mọi người nhà họ Tống đều kinh ngạc.
% cổ phần, tỷ vẫn còn chê ít.
Lại muốn bỏ ra tỷ mua về?! Cái người này làm sao vậy? Có vấn đề à? Quả nhiên là giàu nứt đố đổ vách.
Mọi người đều biết, trong tay Hoàng Ngạn Lang có mấy chục cái võ quán, bản thân hắn lại nhiều lần giành được quán quân thi đấu võ thuật.
Mọi người đều biết hắn không thiếu tiền, nhưng mà lại không nghĩ đến hắn không thiếu tiền đến mức đó! Trong lúc khiếp sợ, trên mặt không ít người đều không che giấu được sự mừng rỡ.
Bà cụ cũng vui mừng không thôi.
Có số tiền tỷ này, nhà họ Tống lo gì không thể làm lại từ đầu? Tống Tử Ngôn sửng sốt một chút, sau đó cũng trở nên hưng phấn: “Anh Hoàng, vô cùng cảm ơn anh!”
Nhưng mà đúng vào lúc này, Hoàng Ngạn Lang đột nhiên nói: “Có điều, tôi có một điều kiện!” “Hoàng sư phụ có điều kiện gì, mời nói.” Bà cụ ngồi ở đó, không hề nghĩ ngợi gì, mở miệng nói.
Hoàng Ngạn Lang đứng lên, cười híp mắt nhìn xung quanh một vòng, chậm rãi mở miệng: “Trước kia thường nghe anh Tử Ngôn đây nói về chị họ anh ấy, chẳng những cực kì thông minh mà còn có nhan sắc chim sa cá lặn, tôi đây trong lòng hâm mộ đã lâu.
Cho nên, hôm nay tôi tới ngoại trừ nói chuyện hợp tác, còn muốn thuận tiện ngỏ lời làm thân, tôi nghĩ lão thái thái sẽ không từ chối đâu nhỉ.”
Nghe thấy Hoàng Ngạn Lang đột nhiên nói như vậy, đám người nhà họ Tống bất ngờ, đồng thời cũng ngẩn ngơ.
Có điều tất cả mọi người đều là người làm ăn, việc kết hôn vì lợi ích thương nghiệp là việc thường gặp, cho nên sau khi ngây người, ánh mắt mọi người bèn vô tình nhìn về phía Tống An Nhiên.
Tại nhà họ Tống, Giai Kỳ và Tống An Nhiên là hai người xinh đẹp nhất.
Có điều Giai Kỳ đã kết hôn.
Cho nên, đám người không cần suy nghĩ nhiều, đều cho là Hoàng Ngạn Lang nhìn trúng Tống An Nhiên.
Dưới sự chú ý của mọi người, sắc mặt Tống An Nhiên rất mất tự nhiên, muốn nói điều gì đó song lại nhịn xuống.
Lúc này, Tống Tử Ngôn đang ngây người cũng phản ứng lại, quay về phía Hoàng Ngạn Lang trêu ghẹo nói: “Anh Hoàng, vừa rồi dọa tôi một hồi, còn tưởng rằng anh muốn đưa ra yêu cầu gì hà khắc nữa chứ, hóa ra là cái này à.” Hoàng Ngạn Lang cười không nói, con mắt nhìn chằm chằm bà cụ.
Việc liên hôn này liên quan đến sự phát triển sau này của nhà họ Tống, cũng chỉ có bà cụ có quyền định đoạt.
Giờ phút này, bà cụ không do dự chút nào, cười một tiếng đáp lại, nói: “Có thể liên hôn với Hoàng sư phụ, đó chính là vinh hạnh của nhà họ Tống chúng tôi.” Nói xong, bà cụ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tống An Nhiên: “An Nhiên, cháu có gì muốn nói không?” Tống An Nhiên đứng lên, đang muốn mở miệng, chỉ thấy Hoàng Ngạn Lang lắc đầu: “Lão thái thái à, sai rồi, người mà tôi nói tới không phải cô ấy!”
Gì? Không phải Tống An Nhiên? Vậy hắn muốn kết hôn với ai? Trong nhất thời, mọi người nhà họ Tống mắt trợn tròn.
Tống An Nhiên đơ người, biểu lộ kinh ngạc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút tò mò.
Ngay tại lúc tất cả mọi người nhà họ Tống cảm thấy khó hiểu, Hoàng Ngạn Lang cười ha hả đi tới.
Trong nháy mắt đó, ánh mắt tất cả mọi người đều di chuyển theo hắn.
Thời điểm hắn dừng bước lại, toàn bộ sảnh lớn yên tĩnh như chết.
Hoàng Ngạn Lang vậy mà đi đến trước mặt Giai Kỳ! Lúc này trên người Giai Kỳ mặc một chiếc váy bao trọn hông, dáng người mềm mại đó đủ chinh phục vô số đàn ông.
Thân thể mềm mại của Giai Kỳ run lên, trong lòng có chút thấp thỏm vô hình.
“Trong lòng Hoàng Ngạn Lang tôi đây vẫn luôn ngưỡng mộ cô, cô Giai Kỳ.”
Hoàng Ngạn Lang nở nụ cười, nhìn Giai Kỳ bằng ánh mắt sâu xa, đồng thời đưa tay ra.
Giai Kỳ đương nhiên sẽ không nắm tay hắn ta, sau khi hít sâu một hơi lấy lại tỉnh táo, gằn từng chữ: “Hoàng sư phụ, tôi cho rằng phải là anh nghĩ sai rồi mới đúng, tôi đã lập gia đình rồi.”
Giờ phút này, đám người nhà họ Tống cũng đều lấy lại tinh thần, từng người nhanh chóng gật đầu.
“Anh Hoàng, chắc là anh nói sai người rồi, Giai Kỳ đã kết hôn năm rồi.” Tống Tử Ngôn mở miệng nói.
Hoàng Ngạn Lang cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn Tống Tử Ngôn: “Tôi không nói sai, tôi vẫn luôn yêu thích Giai Kỳ, hơn nữa tôi cho anh biết, việc hợp tác hôm nay, tôi cũng là nể mặt Giai Kỳ mới đồng ý ký kết với nhà họ Tống mấy người, hiểu không?” Tựa hồ hoàn toàn không ngờ tới Hoàng Ngạn Lang sẽ nói như vậy, biểu lộ của Tống Tử Ngôn cứng đờ, ngay lập tức nói không ra lời.
“Hoàng sư phụ, xin anh đừng nói giỡn...” Lúc này, bà cụ nhịn không được mở miệng.
Mà không đợi bà nói hết, Hoàng Ngạn Lang bèn cười lạnh chen ngang: “Lão thái thái, bà thấy tôi có giống đang nói giỡn không?” Tạm ngừng một lúc, Hoàng Ngạn Lang tiếp tục nói: “Nếu mấy người không đồng ý thì tôi cũng không bắt buộc, có điều mấy người phải suy nghĩ kỹ, tình huống hiện tại của nhà họ Tống mấy người, ngay cả công ty nhà mình cũng không làm chủ được.
Ngoại trừ tôi, ai lại tình nguyện bỏ ra nhiều tiền như vậy mua lại cổ phần của nhà họ Tống mấy người?”
Vẻ mặt của bà cụ rất phức tạp, có điều vẫn muốn khuyên nhủ đôi câu: “Hoàng sư phụ, nếu cậu muốn kết hôn với An Nhiên thì tôi không có ý kiến, nhưng mà Kỳ Nhi...!đúng là đã gả đi làm vợ người ta.
Cậu nói như vậy không hợp với lẽ thường đâu.” Hoàng Ngạn Lang khinh thường nở nụ cười: “Cái này bà không cần lo lắng, tôi đã sớm tra xét việc Giai Kỳ gả cho người kia, một tên ăn bám vô dụng mà thôi, không phải nhà họ Tống mấy người đều không chào đón hắn sao? Hơn nữa, theo tôi được biết, hai người bọn họ kết hôn đã năm nhưng dường như không phải là vợ chồng thực sự đúng không?”
Nói đến một câu cuối cùng, Hoàng Ngạn Lang quay đầu cười híp mắt nhìn Giai Kỳ: “Tôi nói có đúng không hả người đẹp?” Lần này, bà cụ có chút cứng miệng không trả lời được, đám người nhà họ Tống cũng trở nên trầm mặc.
Bởi vì Hoàng Ngạn Lang nói không sai, tên Lăng Thành vô dụng kia ở rể nhà họ Tống ba năm nhưng chẳng cống hiến được gì cho nhà họ Tống cả, người nhà họ Tống còn ước gì đuổi hắn đi sớm một chút.
Nếu Giai Kỳ theo Hoàng Ngạn Lang, cũng coi như thoát được kiếp khổ.
Suy nghĩ như thế, tất cả mọi người nhà họ Tống bắt đầu chấp nhận.
Nhưng mà động tác kế tiếp của Hoàng Ngạn Lang lại làm cho đám người nhà họ Tống âm thầm nhíu mày.
“Người đẹp Giai Kỳ à, cô xem mọi người đều đồng ý rồi, cô thì sao? Đừng ngại.” Lúc này, Hoàng Ngạn Lang ngồi ở bên cạnh Giai Kỳ, vừa cười hì hì vừa lần mò cổ tay Giai Kỳ.
Giai Kỳ né một cái, rất không vui, bèn mở miệng nói: “Hoàng sư phụ, xin cậu giữ tự trọng một chút.” Lúc nói lời này, mặt ngoài Giai Kỳ tỏ ra trấn định, trong lòng lại vô cùng lo lắng! Cô chưa từng gặp tình huống như thế này, cái tên Hoàng Ngạn Lang này tay chân không thành thật, lại còn ở ngay trước mặt mọi người giở trò! Vậy mà không có ai ngăn hắn lại.
Không chỉ có lo lắng, trong lòng Giai Kỳ còn khó chịu hơn! Đây chính là cái gọi là tình người ấm lạnh sao? Người trong gia tộc chỉ biết đứng một bên nhìn mà không làm gì cả.