Nghe thấy lời Giai Kỳ nói, Tiêu Diệu Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, thấp giọng nói: “Không có chuyện gì đâu, tôi tin tưởng Lăng Thành.” Tin tưởng hắn? Kết hôn đã năm nhưng cô cũng chưa nghe nói Lăng Thành biết giám định đồ cổ.
Cô chỉ biết là, Lăng Thành mỗi ngày ở nhà rửa rau nấu cơm, trừ mấy cái đó ra thì làm gì cũng hỏng việc.
Mà gia tộc của Tiêu Diệu Vân đời đời buôn bán đồ cổ, sao lại nghe lời Lăng Thành như vậy?
Lúc này, Lăng Thành nhìn mâm sứ một lần nữa rồi nói: “Cô nhìn men hoa bên trên cái mâm sứ này xem, mượt mà no đủ, Dân Diêu (lò nung sứ ở dân gian) hầu như không nung ra được vật như vậy, cái này chắc chắn được nung ra từ Quan Diêu (lò nung trong cung đình).” Vừa nghe đến hai chữ Quan Diêu, đám người xung quanh lại thấp giọng kêu lên.
Nếu thật là như vậy, vậy cái mâm sứ này tuyệt đối là một bảo vật!
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ âm thầm hối hận! Sớm biết như vậy, tất cả mọi người đều muốn mua mà! Nghĩ thầm những thứ này, mấy ông chủ tiệm đồ cổ nhịn không được thở dài.
“Ông chủ, cái mâm sứ này triệu đúng không, tôi muốn mua.” Tiêu Diệu Vân đạp giày cao gót tiến lên, lấy điện thoại ra, trực tiếp chuyển khoản cho tay lái buôn.
Đinh! triệu chuyển khoản thành công.
Oa! Lần này, mọi người xung quanh đều bắt đầu nghị luận, chẳng trách nhà họ Tiêu là ông trùm đồ cổ, thật là có tiền, tiêu triệu mà mắt cũng không nháy lấy một cái.
Ngây ngẩn nhất vẫn là tay lái buôn, hắn nhìn mâm sứ không chớp mắt, con mắt chuyển động, trong lòng vang lên tiến trống dồn dập.
Chẳng lẽ thứ này thực sự là đồ cổ thời Tống? Nếu quả thật giống như lời tên này vừa nói, vậy cái mâm sứ này bán giá triệu khẳng định là thua lỗ lớn! Nghĩ thầm, lái buôn một tay cầm mâm sứ trở về: “Cô nghe nhầm rồi, không phải là triệu! Sao tôi lại bán giá triệu được!” Tiêu Diệu Vân có chút không vui: “Vừa rồi anh đã nói là triệu, hơn nữa, tôi đã trả tiền rồi.”
Lái buôn cười cười: “Người đẹp, tôi nói triệu là tiền đặt cọc, cái mâm sứ này, tổng giá trị phải là tỷ triệu cơ, cô vừa chuyển cho tôi triệu tiền đặt cọc, bây giờ lại chuyển cho tôi tỷ triệu là được rồi.”
A? Còn có kiểu buôn bán như vậy? Nghe thấy lời này, Tiêu Diệu Vân rất không vui: “Ông chủ, ông mà như vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì rồi.” Đến cả Giai Kỳ đang đứng ở một bên cũng nhịn không được mở miệng nói: “Đúng vậy, sao ông có thể làm ăn như vậy được? Không có uy tín gì cả.”
Lúc này, mọi người xung quanh cũng đều không nhìn nổi nữa, nhao nhao phụ hoạ.
“Đúng vậy, sao có thể lật lọng như vậy được?” “Rõ ràng chính ông đã nói là triệu cầm lấy đi, chỉ chớp mắt một cái đã thành tỷ triệu rồi?”
Đối mặt với sự chỉ trích của đám người kia, tay lái buôn cười lạnh, nhìn Tiêu Diệu Vân nói: “Dù sao thì cũng chốt giá là tỷ triệu, cô mua thì mua, không mua thì dẹp đi.” Đúng là bắt chẹt người khác mà.
Tiêu Diệu Vân cắn chặt môi, buôn bán đồ cổ đã lâu nhưng cô chưa từng gặp được người như vậy.
Cái nghề đồ cổ này, coi trọng nhất chính là quy củ.
Nói bao nhiêu tiền thì là bấy nhiêu tiền.
Thật ra, sau khi nghe Lăng Thành phân tích, cái mâm sứ này giá tỷ triệu thì cũng không cao! Nhưng tay lái buôn này quả thực khiến cô tức giận, cô thà rằng không mua cũng không thể chịu cơn giận này.
Tiêu Diệu Vân nói: “Tôi không mua nữa, ông trả triệu kia lại cho tôi đi.” “Đúng, trả lại tiền đi!” “Trả lại tiền trả lại tiền.” Xung quanh không ít người cũng kêu lên.
“Trả lại tiền?” Lái buôn cười ha ha, lắc đầu: “Ngại quá, tôi buôn bán có cái quy củ, một khi giao dịch xong rồi thì không được đổi trả.
Hoặc là trả một lần tỷ triệu, hoặc là mấy người đi nhanh cho, tiền đặt cọc đừng mong tôi trả lại.” Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều nổi giận! Đây quả thực là ép mua ép bán, mặc kệ pháp luật mà.
Mặt mũi Tiêu Diệu Vân tràn đầy giá lạnh: “Sao ông có thể như vậy chứ? Tôi không mua còn không được hoàn tiền?” Đường đường đại tiểu thư nhà họ Tiêu, cô làm sao chịu được cơn tức này? Lúc này thân thể mềm mại của cô cũng phát run.
Lăng Thành không nhìn nổi nữa, bước nhanh tới, trực tiếp nắm lấy cổ áo tay lái buôn, lạnh lùng nói: “Có trả lại tiền hay không?” “Ối chà? Lại còn muốn động thủ với tôi à? Cậu cmn đụng đến tôi một cái thử xem!” Lái buôn mặt không đổi sắc, cười lạnh đáp lại: “Cậu mà dám động đến tôi một cái, tôi sẽ khiến cậu phải bò ngang ra ngoài.” To mồm như thế rõ ràng là có chỗ dựa.
Giờ phút này, phát giác được chuyện này hơi sai sai, đám người vốn dĩ còn đang ủng hộ Tiêu Diệu Vân, ngay lập tức đều trở nên yên lặng.
Có điều vẫn có người đứng ra: “Tên kia, có biết ai đang đứng trước mặt ông không? Đại tiểu thư nhà họ Tiêu đó, ông chơi cô ấy một vố như vậy đã suy nghĩ đến hậu quả sau đó chưa.”
“Nhà họ Tiêu?” Lái buôn cười lạnh một tiếng: “Nhà họ Tiêu thì thế nào? Muốn mua đồ của tôi thì phải dựa theo quy củ của tôi.” “Ông!” Tiêu Diệu Vân tức giận giậm chân một cái, loại người vô lại này thật đúng là mềm không được cứng không xong.
Một người đi theo Tiêu Diệu Vân thực sự không nhìn nổi nữa, tiến lên đẩy lái buôn một cái.
Lái buôn lảo đảo lui về phía sau mấy bước, trong nháy mắt cơn cáu giận bốc lên: “Mấy người ỷ vào người đông nên mua đồ không muốn trả tiền có phải không? Mấy người chờ đó cho tôi, cmn đừng có chạy!” Nói xong những lời này, tay lái buôn bèn lấy điện thoại ra, gọi vào một số điện thoại.
Sau khi thông máy, lái buôn trực tiếp nhấn loa ngoài.
Rõ ràng là cố ý muốn cho mọi người ở đây nghe.
“Alo, anh Quân à, là tôi đây.” Lái buôn nói về phía điện thoại, một bên đắc ý nhìn Lăng Thành.
Anh Quân? Nghe thấy lái buôn gọi như vậy, tất cả mọi người đều run rẩy toàn thân.
Thành phố Đại Phong có mấy người được gọi là anh Quân? Chẳng lẽ là… Đám người nhao nhao ngờ vực vô căn cứ.
Đúng lúc này, bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Sao vậy em họ?” “Lục Sơn Quân?” “Mẹ kiếp, tên này lại là em họ Lục Sơn Quân?” Thế nhưng Lục Sơn Quân tài sản mấy chục tỷ sao có thể có loại em họ lừa ăn lừa uống như vậy chứ? Không sai, đầu bên kia điện thoại chính là tổng giám đốc công ty địa ốc Sơn Quân, Lục Sơn Quân.
Đây chính là nhân vật nổi tiếng ở thành phố Đại Phong đó! Ai có thể chọc nổi chứ?!
Trên mặt mọi người đều hiện lên mấy phần kiêng kị.
Nhất là mấy ông chủ tiệm đồ cổ kia, nhất thời không dám nói câu nào, lặng lẽ đứng lui lại, chỉ sợ rước họa vào thân.
Tiêu Diệu Vân cắn chặt môi.
Xem ra số tiền triệu này hôm nay phải ném lại chỗ này rồi.
“Tổng giám đốc Tiêu, chúng ta đi thôi.” Giai Kỳ cũng sốt ruột, khẽ nói.
Tiêu Diệu Vân nhẹ gật đầu, đạp giày cao gót muốn rời đi.
Chẳng lẽ lại đứng chờ Lục Sơn Quân đến đây? “Hôm nay cmn ai cũng không được đi!” Lái buôn hét lớn một tiếng: “Anh họ, em ở chỗ này đang bày quầy bán hàng, có người tìm em gây phiền phức.” Lái buôn giả vờ ấm ức mở miệng.
“Gì? Ai lại to gan như vậy, dám tìm cậu gây phiền phức?”
Lục Sơn Quân ở đầu dây bên kia nghe được lời lái buôn nói, ngay lập tức hét lên.
Nói đến cái tên em họ này, Lục Sơn Quân rất đau đầu.
Tên này cả ngày chơi bời lêu lổng, không làm chuyện đàng hoàng, còn thường xuyên gây rắc rối khắp nơi, không có việc gì thì ẩu đả đánh nhau, lần nào cũng là Lục Sơn Quân chùi đít cho hắn, xử lý cục diện rối rắm.
Gần đây tên này nghe nói mua bán đồ cổ kiếm được nhiều tiền, đến tìm Lục Sơn Quân xin ít tiền mở một cái quán nhỏ.
Cái này khiến Lục Sơn Quân rất là vui mừng, tên này cuối cùng cũng biết làm chút chuyện đàng hoàng.
Chờ hắn lãi được ít tiền, từ bỏ mấy khuyết điểm trước kia thì sẽ sắp xếp cho hắn đến công ty làm việc.
Bây giờ nghe tên em họ đó nói có người tìm tới gây phiền toái, Lục Sơn Quân làm sao còn ngồi yên được?
Lúc này Tiêu Diệu Vân muốn đi, thế nhưng lại bị tay lái buôn ngăn lại, sốt ruột không chịu được.
“Cậu ở chỗ nào vậy?” Dưới cơn giận dữ, Lục Sơn Quân lớn tiếng hỏi.
“Anh họ, em ở…” Lái buôn đang muốn nói vị trí của mình.
Kết quả ngay tại lúc này, Lăng Thành sải bước đi tới, trực tiếp đoạt lấy điện thoại!
“Lục Sơn Quân.” Lăng Thành lạnh lùng nói.
“Ai vậy?” Bất thình lình giọng nói bị đổi thành người khác, Lục Sơn Quân rất không vui hỏi.
“Cậu nói thử xem tôi là ai?” “…Thành… Anh Thành?” Điện thoại bên kia, Lục Sơn Quân run lên, ngay lập tức lắp ba lắp bắp mở miệng, hoàn toàn mơ hồ!
Gì? Lục Sơn Quân… gọi… gọi hắn là anh Thành? Lần này, tất cả mọi người xung quanh đều ngây ngẩn cả người! Giai Kỳ nhìn Lăng Thành, một câu cũng nói không nên lời! Người đàn ông mà cô quen thuộc nhất thế nhưng lại trở nên lạ lẫm như thế! Hắn… Hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện, mà mình không biết?
Lăng Thành lạnh lùng nói: “Lục Sơn Quân, cậu được lắm, địa vị của mình càng ngày càng cao, có phải bắt đầu coi trời bằng vung hay không? Dung túng cho em họ của mình ở trên đường hoành hành ngang ngược, ép mua ép bán.” Lúc này, Lục Sơn Quân ở bên kia điện thoại cơ hồ muốn khóc: “Anh… anh Thành…Cái này… Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Lăng Thành lười nói nhảm, quay về phía điện thoại nói: “Chính cậu hỏi em họ cậu đi.” Nói xong bèn ném điện thoại cho tay lái buôn.
Lái buôn bắt được điện thoại, nhìn chằm chằm Lăng Thành, sau đó quay về phía điện thoại mở miệng nói: “Anh Quân…” “Cmn đừng có gọi tôi là anh! Ranh con, cậu cmn rốt cuộc đã làm cái gì hả! Có phải cậu muốn chết hay không, cmn ai cậu cũng dám chọc vào, có phải tôi nuông chiều cậu quá rồi không!” Lục Sơn Quân nổi giận!
Lái buôn không nhịn được rùng mình một cái.
Từ nhỏ anh họ đã thương hắn, nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn gây rắc rối, mỗi lần đều là anh họ đứng ra giải quyết, chưa từng trách tội hắn.
Thế mà bây giờ anh ấy lại tức giận như vậy…
Giọng nói của tên lái buôn cũng trở nên run rẩy, nói lại một lần chuyện vừa nãy.
“Thằng nhãi con, tôi dạy cậu làm việc như thế hả?” Lục Sơn Quân suýt chút nữa bị chọc cho tức chết: “Cậu cmn có biết hay không, đến cả tôi lúc đối mặt với anh Thành cũng phải cúi mình cung kính, cậu cái thằng nhãi con này, có tin tôi đánh gãy chân cậu hay không hả?! Nhanh cmn xin lỗi anh Thành đi, trả tiền lại cho người ta!” Giờ phút này, Giai Kỳ cảm giác chân mình đều mềm nhũn, nhìn Lăng Thành không chớp mắt.