Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ.
Y Nguyệt xuống xe rồi đi vào trong.
Mà mới vừa rồi, lớp trưởng hồi cấp Triệu Sơn Hà gọi điện thoại tới nói muốn họp lớp.
Hôm qua bởi vì Chu Đại Đồng mà cô vô cùng không vui.
Vừa vặn hôm nay tới tham gia họp lớp để giải sầu.
Y Nguyệt vừa xuất hiện, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm.
Mấy người bạn đến từ sớm dồn dập vây quanh cô lấy lòng.
Dù sao Y Nguyệt là nữ thần trong lớp, bây giờ lại còn là người nổi tiếng.
Mà trong số các bạn nữ ở đây, ngoại trừ Y Nguyệt ra thì người làm người ta chú ý nhất chính là chủ nhiệm lớp Đường Lam.
Lần họp lớp trước cô không đến, lần này bớt thời gian tới dự được.
Đường Lam đã ba mươi tuổi, năm đó ở trong trường học, cô chính là giáo viên đẹp nổi tiếng trong trường.
Lúc đó rất nhiều học sinh nam đều không có tâm tư nghe cô giảng bài mà đều ngây ngốc nhìn dáng người của cô.
Mấy năm không gặp, Đường Lam tựa hồ không thay đổi chút nào, ngược lại càng trở nên gợi cảm mê người.
Cô mặc một chiếc váy bó sát hông, làm tôn lên dáng người uyển chuyển, muốn bao nhiêu gợi cảm thì có bấy nhiêu gợi cảm.
Đường Lam và Y Nguyệt đứng chung một chỗ, bất kể ngoại hình hay là dáng người đều không thua kém gì Y Nguyệt.
Trong lúc nhất thời, tất cả nam sinh trong phòng đều ngây người.
Lớp trưởng Triệu Sơn Hà nhịn không được cảm thán: “Cô Đường à, cũng đã mấy năm rồi mà cô chẳng thay đổi gì cả, vẫn xinh đẹp như xưa.”
Triệu Sơn Hà trước đây có thể làm lớp trưởng, ngoại trừ học tập không tệ, chủ yếu nhất là dựa vào tài nói ngọt.
Đương nhiên, chủ nhiệm lớp Đường Lam nghiêm khắc có tiếng.
Lúc đi học, không ai dám nói như thế với cô.
Có điều bây giờ đã tốt nghiệp rồi, nói cô xinh đẹp đương nhiên là có thể.
Đường Lam cười khanh khách nói: “Mấy đứa cũng chẳng thay đổi gì cả.
Triệu Sơn Hà vẫn ưa nói ngọt, Y Nguyệt vẫn xinh đẹp như thế.
Có điều gây ấn tượng với cô sâu nhất vẫn là Lăng Thành và Từ Hạo, hai đứa nó là bạn ngồi cùng bàn, cứ gây phiền phức cho cô suốt.”
Nhớ ngày đó, Lăng Thành vẫn là nhị thiếu gia của Lăng Gia, ỷ vào mình là con nhà giàu, không học tập cho tử tế, khắp nơi gây chuyện thị phi, là người khiến Đường Lam đau đầu nhất.
Vừa mới nói xong, Từ Hạo ngồi ở một bên bèn vò đầu cười cười: “Cô Đường, cô còn nhớ rõ vậy ạ, em hiện tại cũng cải tà quy chính rồi.” Mẹ nó, trước đây mỗi lần gây chuyện đều là Lăng Thành đầu sỏ, không nghĩ tới cô giáo còn nhớ rõ.
Nghĩ thầm, Từ Hạo không khỏi thở dài: Lăng Thành ơi là Lăng Thành, hôm nay cậu không tới thực sự là đáng tiếc, người đẹp trong lớp đều tề tựu hết! Được coi là người có quan hệ thân thiết nhất với Lăng Thành, lúc này Từ Hạo thực sự tiếc hận thay cho hắn.
Lúc này, Đường Lam hờ hững nở nụ cười, nhìn xung quanh một vòng: “Đúng rồi, sao không thấy Lăng Thành?” Triệu Sơn Hà lập tức nhảy ra: “Cô Đường, Lăng Thành bây giờ sống khá lắm, làm con rể ở rể nhà người ta, chỉ cần ăn bám không cần làm việc, không giống chúng ta, cả đám còn đang vì kế sinh nhai mà bôn ba.”
Ha ha ha! Nghe nói như thế, tất cả mọi người trong phòng đều nén cười, có mấy cô gái còn không cẩn thận mà cười ra tiếng.
“Đúng vậy đó cô, Lăng Thành bây giờ không chừng còn đang làm việc nhà đó, nào có ở không mà tới được đây?” “Cô chắc cũng không biết, Lăng Thành bây giờ là người nổi tiếng ở cái thành phố Đại Phong này rồi, nổi tiếng là đồ vô dụng đó cô, ha ha ha!”
Vốn dĩ Từ Hạo còn đang vui vẻ, nhưng lúc này lại nghe không nổi nữa, đứng lên cau mày nói: “Cùng là bạn học với nhau, mấy người như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa, hơn nữa, Lăng Thành không có ở đây, nói xấu sau lưng người ta như thế không hay chút nào đâu.”
Đám người này hay thật đấy, người ta làm con rể ở rể cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mấy người.
Thực sự là rảnh rỗi.
Nghe thấy bọn họ nói xấu anh em của mình, trong lòng hắn thấy rất khó chịu.
Triệu Sơn Hà cười lạnh một tiếng: “Từ Hạo, cậu kích động cái gì? Chúng tôi đang nói chuyện với cô Đường, cũng không phải là nói chuyện với cậu.” Từ Hạo không thèm để ý hắn, lại ngồi xuống.
Mà đôi mi của Đường Lam lại khẽ nhíu lại.
Cái tên Lăng Thành này đi làm con rể ở rể, trở thành đồ vô dụng là trong dự liệu.
Lúc đi học hắn đã không học hành tử tế, cô cũng thường xuyên giáo huấn hắn.
Quả nhiên, sau này biết được hắn bị gia tộc đuổi đi, bây giờ rơi vào tình trạng này cũng là hợp tình hợp lý.
Lúc này trong lòng Đường Lam đối với Lăng Thành không có chút thông cảm nào, lạnh lùng nói: “Khỏi phải nói đến hắn.
Lúc còn đi học mỗi ngày đều gây phiền toái cho cô, bây giờ mấy đứa nói hắn thành con rể ở rể, cô cũng cảm thấy là hắn đáng đời.”
Qua ba lần rượu, Đường Lam cũng đã uống không ít.
Dù sao trông thấy đám học sinh này hầu hết đều trở nên nổi bật, cô cũng vui mừng.
Thời điểm đi đến phòng vệ sinh, vừa vặn gặp được Y Nguyệt.
“Y Nguyệt, cô có chuyện này mong em giúp cô một chút.” Đóng cửa phòng vệ sinh lại, Đường Lam khẽ nói.
Y Nguyệt cười cười: “Cô, có chuyện gì thế, em có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.” Lúc đi học, Đường Lam đối với cô không tệ, trong lòng cô vẫn luôn thấy biết ơn.
Đường Lam thấp giọng nói: “Quan hệ giữa em với ông chủ của công ty Hoa Ngưu cũng không tệ nhỉ, cô… cô cũng muốn tiến vào giới giải trí, em có thể giúp cô giới thiệu một chút không?” Mặc dù là giáo viên nhưng Đường Lam ca hát lại cực kỳ dễ nghe, dáng người và ngoại hình cũng rất tốt.
Tuy đã ba mươi tuổi nhưng vẫn còn phong vận.
Bây giờ Y Nguyệt nổi đình nổi đám, nếu như có thể giúp mình giới thiệu một chút, vậy thì không thể tốt hơn được nữa.
Y Nguyệt sửng sốt một chút, vô thức mở miệng: “Thực ra tổng giám đốc công ty Hoa Ngưu...” Nói được nửa câu, Y Nguyệt kịp thời dừng lại.
Suýt nữa quên mất, Lăng Thành vẫn luôn rất khiêm tốn, không muốn để cho quá nhiều người biết thân phận của hắn.
Làm sao bây giờ? Cô giáo đã yêu cầu, cô cũng không tiện từ chối.
Nghĩ thầm, Y Nguyệt hờ hững nở nụ cười: “Được, ngày mai em giúp cô hỏi một chút.” “Được!” Đường Lam khó nén được sự vui mừng, nhấc giày cao gót đi qua: “Cô gửi cho em vài tấm hình trước, em gửi ảnh của cô cho tổng giám đốc công ty Hoa Ngưu nha.” Đường Lam vừa nói, vừa dùng WeChat gửi ảnh qua.
Cô rất tự tin vào ngoại hình và dáng người của mình, tự nhận thấy rằng mình cũng không thua kém gì nghệ sĩ.
Chỉ cần tổng giám đốc công ty Hoa Ngưu nhìn thấy hình của cô chắc chắn sẽ có hứng thú với cô.
Lúc gửi ảnh, Đường Lam còn cố ý lựa chọn ảnh chụp từ rất nhiều góc độ, quần áo khác nhau.
Y Nguyệt không thể làm gì khác hơn là gửi hết số ảnh đó cho Lăng Thành.
Ở Hồ Thăng Long.
Một đám con em nhà giàu đều đã đi vào hang núi.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, tìm được cái hang núi này, mọi người hết sức hài lòng.
Cái hang núi này lớn chừng ba bốn sân bóng rổ, đủ cho người của nhiều gia tộc như vậy nghỉ ngơi.
Có điều lúc này thời gian còn sớm, mọi người túm năm tụm ba lại một chỗ nói chuyện phiếm.
Thời gian tiếp xúc giữa Lăng Thành và Tôn Đại Thánh còn chưa được nửa ngày, nhưng nhìn dáng vẻ lại giống như hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Nói đến thì, hai người đều có tính cách thẳng thắn, không thích vòng vo tam quốc, có thể nói là vô cùng hợp nhau.
Hai người ở trong hang núi nói chuyện một hồi, vợ của Tôn Đại Thánh cảm thấy ngồi chờ trong hang núi có chút nhàm chán, bèn để Tôn Đại Thánh đi cùng cô ra ngoài đi dạo.
Nói đến vợ của hắn thì quả thật cũng đẹp không chịu được.
Vợ hắn tên là Lý Nam, là một cô gái đẹp, nhưng mà nét đẹp của cô lại rất độc đáo.
Hôm nay Lý Nam mặc quần jean ngắn, phần trên là áo hở rốn.
Có thể mơ hồ trông thấy trên tấm lưng xinh đẹp của cô có xăm một con Phượng Hoàng màu đỏ máu, vô cũng oai phong! Lý Nam rất có phong phạm của bậc đại tỷ, vô cùng khí thế.
Có điều những người đàn ông ở đây, có gan cầm súng nhưng lại không có gan bóp cò, không dám nhìn lén Lý Nam.
Dù sao cũng không thể trêu vào người ta.
“Tôi với vợ ra ngoài đi dạo một chút, trở về rồi chúng ta trò chuyện tiếp.” Tôn Đại Thánh vừa cười vừa nói, ôm eo nhỏ Lý Nam đi ra ngoài.
Có thể nhìn ra được, tình cảm của vợ chồng bọn họ rất tốt.
Chân trước bọn họ vừa đi, Giai Kỳ và Tiêu Diệu Vân bèn vây quanh Lăng Thành.
“Lăng Thành, anh làm sao giết được con cá mập đó vậy?” Giai Kỳ tò mò hỏi.
Vấn đề này cô đã muốn hỏi từ nãy, chỉ là lúc trước vẫn luôn không có cơ hội hỏi.
Một người đàn ông cho dù có mạnh hơn nữa cũng không thể đánh lại cá mập!
Lăng Thành mỉm cười, hời hợt nói: “Cũng không có gì, chỉ là đánh nó mấy phát là nó đã ngỏm rồi.” Lúc này, những người khác đứng cách đó không xa đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe lén.
Thấy Lăng Thành nói vậy, bọn họ nhịn không được bật cười.
Tên này thật cmn biết nói điêu, có phải cảm thấy đi ở rể không có tôn nghiêm nên đến đây kiếm lại một ít? Thật đúng là xem mình là anh hùng? Còn đấm mấy phát cá mập đã ngỏm?
Hách Kiến nhổ một miếng nước bọt, cố ý làm ra âm thanh rất lớn, biểu thị hắn không muốn nghe Lăng Thành khoác lác.
Lăng Thành cũng không để ý, tiếp tục nói: “Lúc sau ở dưới đáy nước, tôi nhặt được môt cây dao găm, cũng không biết là ai ném, tôi dùng dao găm đâm trúng điểm yếu của con cá mập, cho nên nó cứ thế chết thôi.”
Lời này là cố ý nói cho Hách Kiến nghe.
Lúc cá mập xuất hiện, con hàng này vì muốn thoát thân mà ném thanh dao găm về phía nhóm nữ sinh bên cạnh, hấp dẫn cá mập bơi về phía đó.
Tên ngu xuẩn này! Sắc mặt Hách Kiến trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, nhìn chòng chọc vào Lăng Thành, tên này thật cmn buồn nôn! Hết chuyện để nói rồi à! Đang chuẩn bị xông lên tranh cãi hắn, kết quả vào đúng lúc này, một tiếng đột nhiên kêu to truyền đến!
“Không xong rồi, xảy ra chuyện rồi!”