Cũng khó trách Phương Lâm kinh ngạc như thế. Thanh Kiếm Tử này được khen là người đứng đầu Võ tông, thực lực tự nhiên không tầm thường, nhưng lại ba lần thua ở trong tay Hàn Hiểu Tinh. Vậy thực lực của Hàn Hiểu Tinh này lại phải đáng sợ tới mức nào?
Phương Lâm nhìn Độc Cô Niệm bên cạnh, không khỏi âm thầm chắt lưỡi. Xem ra trước đó khi Hàn Hiểu Tinh hành hung Độc Cô Niệm, tuyệt đối đã hạ thủ lưu tình. Nếu như nàng không lưu tình, Độc Cô Niệm đã sớm bị đánh chết.
- Phương sư đệ, xem ra Hàn đại tiểu thư tương đối coi trọng sư đệ, bằng không Thanh Kiếm Tử sư huynh cũng sẽ không cố ý tới gặp ngươi.
Giọng nói của Vu Thu Phàm đầy thâm ý nói.
Phương Lâm gật đầu. Thanh Kiếm Tử hôm nay tới gặp mình, còn đưa mình một quyển kiếm phổ. Hắn hành động như vậy, rất rõ ràng là đang tạo thế cho mình.
Hàn Ngâm Nguyệt biết lúc này Phương Lâm không thiếu thực lực, cũng không thiếu thiên phú đan đạo, thiếu nhất chính là thế lực.
Tuy rằng Hàn Ngâm Nguyệt có thể đứng sau lưng Phương Lâm làm núi dựa của hắn, nhưng Hàn Ngâm Nguyệt dù sao cũng là nữ nhi của tông chủ, thân phận quá mức mẫn cảm. Nàng không có khả năng làm rõ ràng như thế.
Cho nên, Hàn Ngâm Nguyệt lựa chọn một loại phương pháp không rõ ràng, để cho Thanh Kiếm Tử đứng ra kết giao cùng Phương Lâm. Như vậy coi như đã tăng thêm thanh thế cho Phương Lâm.
Có thể tưởng tượng được, sau hội thưởng trúc hôm nay, tin tức Thanh Kiếm Tử cố ý tới kết giao với Phương Lâm tất nhiên sẽ được truyền ra khắp toàn bộ bên trong Tử Hà tông. Đến lúc đó những người muốn động tới Phương Lâm, trong lòng chắc hẳn cũng phải suy nghĩ kỹ một hồi.
Mạnh Triều Dương và Vu Thu Phàm nhìn Phương Lâm, trong mắt đều có phần phức tạp và cảm thán.
Hiện tại Phương Lâm đã hoàn toàn không kém hơn Đan Tông Tứ Tú bọn họ, thậm chí mơ hồ còn muốn vượt lên trên bọn họ. Lúc này mới chỉ ngắn ngủi hơn một năm, hắn lại từ một Đan đồng đi đến một bước này, thật sự giống như mộng ảo.
Nếu là một năm trước đây, sợ rằng bất kỳ ai cũng không ngờ được Phương Lâm sẽ quật khởi nhanh đến như vậy, hoàn toàn không thể nào luận theo lẽ thường.
- Phương sư đệ, ta có vài lời muốn nói cùng ngươi.
Âu Dương Tĩnh trầm ngâm một lát, sau đó nói với Phương Lâm.
Vu Thu Phàm và Mạnh Triều Dương lập tức thức thời đi tới phía xa, cùng những người khác nói chuyện.
- Âu Dương sư huynh có gì phân phó?
Phương Lâm nói.
Âu Dương Tĩnh nói:
- Phương sư đệ, không biết ngươi có hứng thú cùng nhau đi tới Đan Minh hay không?
Phương Lâm sửng sốt, nói:
- Đi Đan Minh? Làm cái gì?
Âu Dương Tĩnh nói:
- Lấy tư chất của sư đệ, nếu như ở lại Đan Minh có thể tốt hơn ở Tử Hà tông này.
Nghe thấy lời nói trắng trợn như vậy, Phương Lâm cũng hiểu rõ Âu Dương Tĩnh này đang đào góc tường.
Chỉ có điều cũng khó trách được. Hiện tại Âu Dương Tĩnh trên cơ bản đã là người của Đan Minh. Hắn ở Đan tông nhiều lắm là treo một tên mà thôi. Dù sao có Cổ Đạo Phong ở đây, Âu Dương Tĩnh hắn lại không thể chân chính tự cho mình là đệ tử Đan tông.
Phương Lâm thể hiện ra thiên phú kinh người như vậy, Âu Dương Tĩnh tất nhiên muốn lôi kéo Phương Lâm đến Đan Minh.
- Phương sư đệ, không cần ta nói nhiều về con người Cổ Đạo Phong, sư đệ hẳn cũng biết rõ ràng. Sư đệ ở lại Đan tông, cuối cùng cũng khó có thể ra mặt. Đan Minh không giống vậy. Đó là trời cao biển rộng, có tài nguyên và nhân mạch hùng hậu vượt xa Tử Hà tông. Với thiên phú của Phương sư đệ, Đan Minh mới là nơi ngươi có thể thật sự thể hiện ra thực lực của mình.
Âu Dương Tĩnh nói lời ý vị sâu xa.
Nói thật, Phương Lâm có phần động tâm trước đề nghị này của Âu Dương Tĩnh. Dù sao Đan Minh quả thật cường thịnh hơn Tử Hà tông rất nhiều. Thậm chí có thể nói, mười Tử Hà tông cũng kém hơn một Đan Minh.
Nhưng Phương Lâm cũng có một vài điều lo lắng. Hắn lại không có cách nào nói những lo lắng này cho bất kỳ kẻ nào.
Đan Minh tất nhiên là một chỗ tốt để đi tới, nhưng cũng là nơi ngọa hổ tàng long. Bên trong đó cao thủ nhiều như mây. Trên người Phương Lâm lại có không ít bí mật. Nếu như bị người ta phát hiện bí mật của hắn, vậy đến lúc đó nghênh đón hắn sẽ là tai ương ngập đầu.
Cho nên sau khi suy nghĩ một lát, Phương Lâm lại đưa ra quyết định. Trước khi thực lực của hắn đủ cứng rắn, hắn vẫn không nên tiếp xúc qua nhiều với chỗ Đan Minh đó thì thỏa đáng hơn.
- Sư huynh, thực sự không dám giấu giếm. Sư đệ ta đặc biệt hướng tới Đan Minh. Chỉ có điều hiện tại ta còn hy vọng vào Đan tông. Nếu như sau này thật sự không ở lại được nữa, đến khi đó ta sẽ tìm sư huynh nương tựa. Mong rằng tới khi đó sư huynh không nên ghét bỏ sư đệ.
Phương Lâm vừa cười vừa nói.
Âu Dương Tĩnh nghe vậy, thầm than một tiếng. Hắn vỗ nhẹ vào vai Phương Lâm, nói:
- Vậy được rồi. Chỉ có điều ta vẫn khuyên ngươi nên mau chóng đi tới Đan Minh tiến hành sát hạch, thu được thật sự luyện đan sư chân chính. Có thân phận luyện đan sư của Đan Minh, Cổ Đạo Phong muốn đối phó ngươi cũng sẽ không thể không kiêng nể gì cả như vậy. Hơn nữa trước cuối năm ngươi nắm giữ thân phận luyện đan sư nhất đỉnh có thể không cần trải qua sát hạch thăng cấp, trực tiếp trở thành đệ tử trung đẳng.
Phương Lâm gật đầu:
- Vậy chờ chuyện nơi này kết thúc, ta sẽ cùng sư huynh đi tới Đan Minh.
Âu Dương Tĩnh cười nói:
- Tất nhiên có thể. Ta cũng sẽ không ở lại Đan tông quá lâu. Ba ngày sau ta sẽ trở lại Đan Minh. Đến lúc đó ta sẽ tìm đến sư đệ.
Hai người nói chuyện thỏa đáng xong, Phương Lâm quyết định ba ngày theo Âu Dương Tĩnh đi tới Đan Minh, tiến hành kiểm tra đánh giá luyện đan sư.
Bởi vì Thanh Kiếm Tử đến, cho nên hội thưởng trúc kết thúc tương đối nhanh. Ngoại trừ Đinh Tuyền Cơ gặp xui xẻo ra, những người khác tham gia hội thưởng trúc đều xem như có thu hoạch không nhỏ.
Nhất là chứng kiến phong thái quật khởi của Phương Lâm, trong lòng những người có mặt ngày hôm nay đều âm thầm cảnh báo chính mình, tuyệt đối không thể trêu chọc Phương Lâm.
Phương Lâm tham gia hội thưởng trúc lần này cũng có thu hoạch. Ngoại trừ quyển kiếm phổ do Thanh Kiếm Tử đưa tặng ra, hắn còn thu được ba viên yêu đan do Vu Thu Phàm đưa cho hắn.
Phương Lâm còn chưa kịp xem kiếm phổ. Nhưng chỉ ba viên yêu đan này đã khiến chuyến đi này của Phương Lâm không tệ.
Sau khi hội thưởng trúc chấm dứt, mọi người đều tự mình rời đi. Tin tức liên quan tới biểu hiện của Phương Lâm ở hội thưởng trúc hành hung Đinh Tuyền Cơ, cùng Thanh Kiếm Tử kết giao với Phương Lâm lập tức được truyền đi trong khắp toàn bộ Tử Hà tông.
Tất cả những người nghe nói về hai tin tức này đều cảm thấy khó có thể tin nổi. Bất luận là Đan tông hay Võ tông dù sao cũng có một đám đông khiếp sợ tới mức ngây người.
Ngay từ lúc đầu còn có người không tin. Nhưng sau đó càng lúc càng nhiều tin tức thật sự truyền ra. Nhất là có người nhìn thấy bộ dạng Đinh Tuyền Cơ lúc đó chật vật rời đi, càng khiến cho mọi người không thể không tin.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng Phương Lâm lên như diều gặp gió. Thậm chí có người ghép hắn và Đan Tông Tứ Tú cùng một chỗ, gọi chung là Đan Tông Ngũ Tú.
Đối với những lời bàn tán xôn xao bên ngoài, Phương Lâm lại không quá để ý. Sau ngày hội thưởng trúc kết thúc, hắn bắt đầu nghiên cứu bản kiếm phổ do Thanh Kiếm Tử đưa cho hắn.
Nói thật, Phương Lâm không mấy thích sử dụng kiếm. So sánh ra, hắn càng thích cầm lò luyện đan trực tiếp đập đầu đối thủ.
Cái này gọi là bản lĩnh nhiều không ép thân. Dù sao cũng nhàn rỗi không chuyện gì, Phương Lâm lại bắt đầu nghiên cứu này quyển kiếm phổ thậm chí không có tên này.
Không sai, kiếm phổ này chính là qua loa như vậy, ngay cả tên cũng không có. Phương Lâm rất nghi ngờ có phải Thanh Kiếm Tử lừa gạt mình hay không. Mãi đến khi lật xem, hắn mới biết được quyển kiếm phổ này không tầm thường.
Kiếp trước Phương Lâm không luyện kiếm, nhưng hắn vẫn có đầy đủ nhãn lực. Bên trong quyển kiếm phổ này ghi lại mười sáu thức kiếm chiêu đều cực kỳ tinh luyện, đồng thời đơn giản dễ hiểu, chính là cần phải rèn luyện nhiều lần.
Phương Lâm hiểu rất rõ ràng, rất nhiều kiếm phổ đều là vật chỉ được mẽ ngoài không thực tế. Kiếm chiêu thật sự lợi hại bình thường đều hoàn toàn không có quá đẹp mắt, gọn gàng dứt khoát.
Phương Lâm nhìn Độc Cô Niệm bên cạnh, không khỏi âm thầm chắt lưỡi. Xem ra trước đó khi Hàn Hiểu Tinh hành hung Độc Cô Niệm, tuyệt đối đã hạ thủ lưu tình. Nếu như nàng không lưu tình, Độc Cô Niệm đã sớm bị đánh chết.
- Phương sư đệ, xem ra Hàn đại tiểu thư tương đối coi trọng sư đệ, bằng không Thanh Kiếm Tử sư huynh cũng sẽ không cố ý tới gặp ngươi.
Giọng nói của Vu Thu Phàm đầy thâm ý nói.
Phương Lâm gật đầu. Thanh Kiếm Tử hôm nay tới gặp mình, còn đưa mình một quyển kiếm phổ. Hắn hành động như vậy, rất rõ ràng là đang tạo thế cho mình.
Hàn Ngâm Nguyệt biết lúc này Phương Lâm không thiếu thực lực, cũng không thiếu thiên phú đan đạo, thiếu nhất chính là thế lực.
Tuy rằng Hàn Ngâm Nguyệt có thể đứng sau lưng Phương Lâm làm núi dựa của hắn, nhưng Hàn Ngâm Nguyệt dù sao cũng là nữ nhi của tông chủ, thân phận quá mức mẫn cảm. Nàng không có khả năng làm rõ ràng như thế.
Cho nên, Hàn Ngâm Nguyệt lựa chọn một loại phương pháp không rõ ràng, để cho Thanh Kiếm Tử đứng ra kết giao cùng Phương Lâm. Như vậy coi như đã tăng thêm thanh thế cho Phương Lâm.
Có thể tưởng tượng được, sau hội thưởng trúc hôm nay, tin tức Thanh Kiếm Tử cố ý tới kết giao với Phương Lâm tất nhiên sẽ được truyền ra khắp toàn bộ bên trong Tử Hà tông. Đến lúc đó những người muốn động tới Phương Lâm, trong lòng chắc hẳn cũng phải suy nghĩ kỹ một hồi.
Mạnh Triều Dương và Vu Thu Phàm nhìn Phương Lâm, trong mắt đều có phần phức tạp và cảm thán.
Hiện tại Phương Lâm đã hoàn toàn không kém hơn Đan Tông Tứ Tú bọn họ, thậm chí mơ hồ còn muốn vượt lên trên bọn họ. Lúc này mới chỉ ngắn ngủi hơn một năm, hắn lại từ một Đan đồng đi đến một bước này, thật sự giống như mộng ảo.
Nếu là một năm trước đây, sợ rằng bất kỳ ai cũng không ngờ được Phương Lâm sẽ quật khởi nhanh đến như vậy, hoàn toàn không thể nào luận theo lẽ thường.
- Phương sư đệ, ta có vài lời muốn nói cùng ngươi.
Âu Dương Tĩnh trầm ngâm một lát, sau đó nói với Phương Lâm.
Vu Thu Phàm và Mạnh Triều Dương lập tức thức thời đi tới phía xa, cùng những người khác nói chuyện.
- Âu Dương sư huynh có gì phân phó?
Phương Lâm nói.
Âu Dương Tĩnh nói:
- Phương sư đệ, không biết ngươi có hứng thú cùng nhau đi tới Đan Minh hay không?
Phương Lâm sửng sốt, nói:
- Đi Đan Minh? Làm cái gì?
Âu Dương Tĩnh nói:
- Lấy tư chất của sư đệ, nếu như ở lại Đan Minh có thể tốt hơn ở Tử Hà tông này.
Nghe thấy lời nói trắng trợn như vậy, Phương Lâm cũng hiểu rõ Âu Dương Tĩnh này đang đào góc tường.
Chỉ có điều cũng khó trách được. Hiện tại Âu Dương Tĩnh trên cơ bản đã là người của Đan Minh. Hắn ở Đan tông nhiều lắm là treo một tên mà thôi. Dù sao có Cổ Đạo Phong ở đây, Âu Dương Tĩnh hắn lại không thể chân chính tự cho mình là đệ tử Đan tông.
Phương Lâm thể hiện ra thiên phú kinh người như vậy, Âu Dương Tĩnh tất nhiên muốn lôi kéo Phương Lâm đến Đan Minh.
- Phương sư đệ, không cần ta nói nhiều về con người Cổ Đạo Phong, sư đệ hẳn cũng biết rõ ràng. Sư đệ ở lại Đan tông, cuối cùng cũng khó có thể ra mặt. Đan Minh không giống vậy. Đó là trời cao biển rộng, có tài nguyên và nhân mạch hùng hậu vượt xa Tử Hà tông. Với thiên phú của Phương sư đệ, Đan Minh mới là nơi ngươi có thể thật sự thể hiện ra thực lực của mình.
Âu Dương Tĩnh nói lời ý vị sâu xa.
Nói thật, Phương Lâm có phần động tâm trước đề nghị này của Âu Dương Tĩnh. Dù sao Đan Minh quả thật cường thịnh hơn Tử Hà tông rất nhiều. Thậm chí có thể nói, mười Tử Hà tông cũng kém hơn một Đan Minh.
Nhưng Phương Lâm cũng có một vài điều lo lắng. Hắn lại không có cách nào nói những lo lắng này cho bất kỳ kẻ nào.
Đan Minh tất nhiên là một chỗ tốt để đi tới, nhưng cũng là nơi ngọa hổ tàng long. Bên trong đó cao thủ nhiều như mây. Trên người Phương Lâm lại có không ít bí mật. Nếu như bị người ta phát hiện bí mật của hắn, vậy đến lúc đó nghênh đón hắn sẽ là tai ương ngập đầu.
Cho nên sau khi suy nghĩ một lát, Phương Lâm lại đưa ra quyết định. Trước khi thực lực của hắn đủ cứng rắn, hắn vẫn không nên tiếp xúc qua nhiều với chỗ Đan Minh đó thì thỏa đáng hơn.
- Sư huynh, thực sự không dám giấu giếm. Sư đệ ta đặc biệt hướng tới Đan Minh. Chỉ có điều hiện tại ta còn hy vọng vào Đan tông. Nếu như sau này thật sự không ở lại được nữa, đến khi đó ta sẽ tìm sư huynh nương tựa. Mong rằng tới khi đó sư huynh không nên ghét bỏ sư đệ.
Phương Lâm vừa cười vừa nói.
Âu Dương Tĩnh nghe vậy, thầm than một tiếng. Hắn vỗ nhẹ vào vai Phương Lâm, nói:
- Vậy được rồi. Chỉ có điều ta vẫn khuyên ngươi nên mau chóng đi tới Đan Minh tiến hành sát hạch, thu được thật sự luyện đan sư chân chính. Có thân phận luyện đan sư của Đan Minh, Cổ Đạo Phong muốn đối phó ngươi cũng sẽ không thể không kiêng nể gì cả như vậy. Hơn nữa trước cuối năm ngươi nắm giữ thân phận luyện đan sư nhất đỉnh có thể không cần trải qua sát hạch thăng cấp, trực tiếp trở thành đệ tử trung đẳng.
Phương Lâm gật đầu:
- Vậy chờ chuyện nơi này kết thúc, ta sẽ cùng sư huynh đi tới Đan Minh.
Âu Dương Tĩnh cười nói:
- Tất nhiên có thể. Ta cũng sẽ không ở lại Đan tông quá lâu. Ba ngày sau ta sẽ trở lại Đan Minh. Đến lúc đó ta sẽ tìm đến sư đệ.
Hai người nói chuyện thỏa đáng xong, Phương Lâm quyết định ba ngày theo Âu Dương Tĩnh đi tới Đan Minh, tiến hành kiểm tra đánh giá luyện đan sư.
Bởi vì Thanh Kiếm Tử đến, cho nên hội thưởng trúc kết thúc tương đối nhanh. Ngoại trừ Đinh Tuyền Cơ gặp xui xẻo ra, những người khác tham gia hội thưởng trúc đều xem như có thu hoạch không nhỏ.
Nhất là chứng kiến phong thái quật khởi của Phương Lâm, trong lòng những người có mặt ngày hôm nay đều âm thầm cảnh báo chính mình, tuyệt đối không thể trêu chọc Phương Lâm.
Phương Lâm tham gia hội thưởng trúc lần này cũng có thu hoạch. Ngoại trừ quyển kiếm phổ do Thanh Kiếm Tử đưa tặng ra, hắn còn thu được ba viên yêu đan do Vu Thu Phàm đưa cho hắn.
Phương Lâm còn chưa kịp xem kiếm phổ. Nhưng chỉ ba viên yêu đan này đã khiến chuyến đi này của Phương Lâm không tệ.
Sau khi hội thưởng trúc chấm dứt, mọi người đều tự mình rời đi. Tin tức liên quan tới biểu hiện của Phương Lâm ở hội thưởng trúc hành hung Đinh Tuyền Cơ, cùng Thanh Kiếm Tử kết giao với Phương Lâm lập tức được truyền đi trong khắp toàn bộ Tử Hà tông.
Tất cả những người nghe nói về hai tin tức này đều cảm thấy khó có thể tin nổi. Bất luận là Đan tông hay Võ tông dù sao cũng có một đám đông khiếp sợ tới mức ngây người.
Ngay từ lúc đầu còn có người không tin. Nhưng sau đó càng lúc càng nhiều tin tức thật sự truyền ra. Nhất là có người nhìn thấy bộ dạng Đinh Tuyền Cơ lúc đó chật vật rời đi, càng khiến cho mọi người không thể không tin.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng Phương Lâm lên như diều gặp gió. Thậm chí có người ghép hắn và Đan Tông Tứ Tú cùng một chỗ, gọi chung là Đan Tông Ngũ Tú.
Đối với những lời bàn tán xôn xao bên ngoài, Phương Lâm lại không quá để ý. Sau ngày hội thưởng trúc kết thúc, hắn bắt đầu nghiên cứu bản kiếm phổ do Thanh Kiếm Tử đưa cho hắn.
Nói thật, Phương Lâm không mấy thích sử dụng kiếm. So sánh ra, hắn càng thích cầm lò luyện đan trực tiếp đập đầu đối thủ.
Cái này gọi là bản lĩnh nhiều không ép thân. Dù sao cũng nhàn rỗi không chuyện gì, Phương Lâm lại bắt đầu nghiên cứu này quyển kiếm phổ thậm chí không có tên này.
Không sai, kiếm phổ này chính là qua loa như vậy, ngay cả tên cũng không có. Phương Lâm rất nghi ngờ có phải Thanh Kiếm Tử lừa gạt mình hay không. Mãi đến khi lật xem, hắn mới biết được quyển kiếm phổ này không tầm thường.
Kiếp trước Phương Lâm không luyện kiếm, nhưng hắn vẫn có đầy đủ nhãn lực. Bên trong quyển kiếm phổ này ghi lại mười sáu thức kiếm chiêu đều cực kỳ tinh luyện, đồng thời đơn giản dễ hiểu, chính là cần phải rèn luyện nhiều lần.
Phương Lâm hiểu rất rõ ràng, rất nhiều kiếm phổ đều là vật chỉ được mẽ ngoài không thực tế. Kiếm chiêu thật sự lợi hại bình thường đều hoàn toàn không có quá đẹp mắt, gọn gàng dứt khoát.