- Độc này thật là lợi hại, giống như giòi bám trên mu bàn chân. Nàng rốt cuộc gặp phải đối thủ thế nào vậy?
Lão nhân nhỏ giọng nói một câu. Hắn đưa tay lấy từ bên trong túi Cửu Cung bên hông ra một gốc cây thảo dược.
Lão nhân đưa thảo dược tới bên miệng của nữ tử kia. Nữ tử kia giãy dụa cắn thảo dược một cái, chậm rãi nhai.
Trong chốc lát, sắc mặt của nữ tử kia dần dần có sắc máu, đã dễ coi hơn nhiều. Độc tính trong người nàng đã nhanh chóng bị loại bỏ.
Lão nhân thấy nữ tử kia đã không có gì đáng ngại, chân mày nhíu chặt lúc này mới bắt đầu giãn ra.
Một lúc lâu, nữ tử này mới khôi phục tỉnh táo lại. Nhìn thấy lão nhân đứng ở trước mặt mình, nữ tử thoáng ngẩn người ra, sau đó lập tức lại giãy dụa đứng lên.
- Thương thế của ngươi không nhẹ.
Lão nhân ôn hòa nói.
Nữ tử cắn môi một cái, vẻ mặt đầy căm hận:
- Ta sơ suất. Trên đỉnh núi có một người hết sức lợi hại.
Lão nhân không có vẻ gì kinh ngạc. Hắn thở dài một tiếng:
- Lần này thất thủ, ngươi còn muốn kiên trì sao?
Nữ tử ngẩng đầu lên, giọng nói đặc biệt kiên định nói:
- Đó là do tổ tiên của ta để lại cho ta. Bất kể như thế nào ta cũng phải cầm về, không quan tâm phải dùng tới biện pháp gì.
Lão nhân nhìn nữ tử. Thấy nàng kiên quyết và cố chấp như thế, hắn cũng không khuyên can nữa.
- Lão nhân ta không có nhiều thời gian, vẫn là dùng tuổi thọ này còn sót lại không bao nhiêu này giúp ngươi một lần cuối cùng.
Lão nhân vừa cười vừa nói.
Trong lòng nữ tử run lên. Nàng hiểu rõ ý của lão nhân. Nàng mím môi một cái, sau đó mở miệng nói:
- Ngươi không cần ra tay, ta có thể giải quyết được.
Lão nhân lắc đầu:
- Lần này ngươi hành động như vậy đã khiến cho bọn họ cảnh giác. Ngươi đơn thương độc mã, sẽ không có khả năng lại đi vào Bạch Tượng sơn được.
Tuy rằng nữ tử này rất muốn phản bác, nhưng nàng lại không ngốc. Nàng cũng biết lần này mình ra tay thất bại, những người đóng tại Bạch Tượng sơn đó nhất định sẽ tăng cường đề phòng. Mình muốn một mình không bị phát hiện len lén xông vào lần nữa, hoàn toàn là chuyện không thể nào làm được.
- Vậy ngươi có biện pháp gì sao?
Nữ tử mở miệng hỏi.
Lão nhân mỉm cười:
- Lão nhân ta cái khác không biết, nhưng ngược lại có vài nhân tình chưa thu hồi lại. Chuyện một người làm không được, nhiều người sẽ dễ làm thôi.
Nữ tử dường như suy nghĩ tới điều gì gật đầu.
Liên tiếp mấy ngày ngược lại không có ai xông vào Bạch Tượng sơn. Thương thế của Phương Lâm cũng khôi phục gần được. Hắn lại mỗi ngày lên núi đi tìm hiểu bức tượng đá này.
Chỉ có điều sự cảnh giác của mọi người ngược lại không hề thả lỏng. Tất cả những trận pháp được che giấu trên Bạch Tượng sơn đều đã mở ra. Trừ phi là cường giả Thiên Nguyên trực tiếp từ phía trên bay vào được, bằng không võ giả dưới Thiên Nguyên tuyệt đối không có khả năng lặng lẽ không một tiếng động xông vào Bạch Tượng sơn.
Phương Lâm đang không ngừng tìm hiểu, cũng càng lúc càng có thu hoạch lớn. Hắn dần dần phát hiện ra, tượng đá này không chỉ đơn giản ẩn chứa một môn võ học như vậy. Hình như còn có một lực lượng cực kỳ cường đại bị phong ấn ở bên trong.
Khi Phương Lâm hoàn toàn lĩnh ngộ được võ học trong bức tượng đá, lần đầu tiên hắn cảm nhận được rõ ràng lực lượng đáng sợ bị phong ấn ở đây. Hình như chỉ cần nó kích phát ra, có thể xóa bỏ bất kỳ sinh mạng nào ở trên Bạch Tượng sơn này.
Phương Lâm càng thêm hiếu kỳ về lai lịch của bức tượng đá này. Người có thể lưu lại thủ đoạn lớn như vậy, sợ rằng thật sự có thể là vị cường giả được bách tính gần đây nói tới.
Sau đó, Phương Lâm lại tốn mấy ngày, mơ hồ chạm tới mấu chốt làm thế nào để giải ra phong ấn.
Chỉ có điều Phương Lâm không dám thử. Bởi vì một khi thật sự giải ra phong ấn này, vậy đến lúc đó nói không chừng người đầu tiên bị giết chính là mình.
Màn đêm buông xuống, Phương Lâm trở lại trong cứ điểm. Hắn nhìn thấy Độc Cô Niệm đang lặng lẽ luyện đan. Hắn cũng không có ý định quấy rầy nàng, một mình trở lại gian phòng của mình.
Trong chốc lát, Độc Cô Niệm đi qua. Trên mặt nàng có vẻ hưng phấn. Vừa tiến đến, nàng đã ồn ào nói không ngừng:
- Phương Lâm, ta cảm giác ta có thể đi tham gia sát hạch luyện đan sư nhị đỉnh.
Phương Lâm hoàn toàn không nhìn nàng, chỉ ồ một tiếng, phản ứng vô cùng bình thản.
Độc Cô Niệm cũng không để ý. Nàng vẫn chìm đắm ở trong sự hưng phấn. Chắc hẳn nàng đang tưởng tượng ra cảnh mình đã thông qua sát hạch luyện đan sư nhị đỉnh, trở thành luyện đan sư nhị đỉnh.
Nhưng khi Phương Lâm muốn tu luyện một hồi, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kêu lo lắng.
- Có người tập kích bất ngờ!
Bên ngoài cứ điểm, từng bóng đen từ bốn phương tám hướng xông đến, tiến thẳng tới cửa lớn của cứ điểm.
Bốn đệ tử Đan tông chịu trách nhiệm gác đêm hoang mang không thôi, liên tục la lên cầu viện.
Hai trưởng lão phản ứng nhanh nhất, trực tiếp vọt ra. Vừa thấy bên ngoài không ngờ có nhiều người như vậy, bọn họ đều biến sắc.
- Các ngươi là người nào? Lại dám gây sự ở trên địa bàn của Tử Hà tông ta!
Đổng Khánh rống to.
Không có bất kỳ người nào đáp lại. Hơn ba mươi người áo đen vô cùng chỉnh tề đồng loạt, trực tiếp ra tay.
Hai người Đổng Khánh và Từ Thư Công tất nhiên không dám khinh thường. Bọn họ bị hơn ba mươi người bao vây tấn công, rất nhanh lại rơi vào thế hạ phong.
Lúc này, mọi người bên trong cứ điểm cũng chạy tới. Bọn họ muốn ra tay tương trợ. Chỉ có điều Từ Thư Công lại la lớn:
- Chạy mau!
Lúc này, có mấy người áo đen rảnh tay đi tới, không ngờ đánh về phía đám người đệ tử Phương Lâm.
- Đi mau!
Phương Lâm quát to một tiếng, trực tiếp ném hai cái bình ra ngoài. Nhất thời có rất nhiều khói độc tràn ngập ra.
Nhân lúc khói độc ngăn cản mấy người áo đen kia, Phương Lâm lập tức đánh tiếng bảo mọi người trốn ra khỏi cứ điểm, bỏ chạy về phía trên Bạch Tượng sơn.
- Phương Lâm, nếu như chúng ta bị ngăn cản ở trên núi thì phải làm thế nào?
Có mấy người trên mặt lộ ra vẻ do dự. Bọn họ hình như cảm thấy chạy trốn lên Bạch Tượng sơn không phải là hành động sáng suốt.
Phương Lâm vừa chạy, vừa nói:
- Hoặc là các ngươi đi theo ta, hoặc là các ngươi lại tự mình đi trốn.
Độc Cô Niệm vẫn theo phía sau lưng Phương Lâm. Hai mươi sáu người đệ tử khác, có ba người trước sau cảm thấy không thích hợp, tách khỏi đám người khác, chạy trốn.
Hai mươi ba người khác lại lựa chọn tin tưởng Phương Lâm, đi theo Phương Lâm bỏ chạy lên trên Bạch Tượng sơn.
- Chạy đi đâu?
Mấy người áo đen đuổi qua. Phương Lâm quay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn. Hắn lại cắn răng, ném mấy cái bình xuống.
- Đáng chết, những người này từ nơi nào xuất hiện vậy?
Trong lòng Phương Lâm thầm mắng. Những người áo đen này đều có thực lực là cảnh giới Địa Nguyên. Trong đó có vài người còn là có cảnh giới ngoài Địa Nguyên lục trọng. Với thực lực của những đệ tử Đan tông, nếu như chính diện giao phong cùng những người áo đen này, sợ rằng mỗi người cũng chỉ có số mạng trúng một đao bỏ mình.
Ba người đệ tử Đan tông tách ra chạy thục mạng, căn bản cũng không có chạy được quá xa. Bọn họ đã bị hai người áo đen đuổi kịp, lập tức chết thảm.
Đổng Khánh và Từ Thư Công bị nhiều người áo đen bao vây tấn công, cũng khó có thể chống đỡ. Thật sự có quá nhiều người áo đen. Dựa vào thực lực của hai người bọn họ căn bản không có khả năng là đối thủ của đám người kia.
Thấy có người áo đen đuổi theo đuổi đám người Phương Lâm, Từ Thư Công nổi giận gầm lên một tiếng, không ngờ liều mạng chấp nhận bị trọng thương, ngăn cản mấy người áo đen kia lại.
Mà Đổng Khánh lại liều mạng xông ra ngoài. Hắn cũng không quay đầu lại, chạy thật nhanh.
Từ Thư Công thấy Đổng Khánh chạy thoát, trên mặt lộ ra một tia vui mừng. Ngay sau đó, hắn liền bị từng lợi kiếm đâm thủng, bất lực ngã trên mặt đất.
Ở cách đó không xa, lão nhân và nữ tử kia đứng sóng vai. Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng tàn sát bên trong cứ điểm này, trên mặt đều không có cảm xúc gì.
Lão nhân nhỏ giọng nói một câu. Hắn đưa tay lấy từ bên trong túi Cửu Cung bên hông ra một gốc cây thảo dược.
Lão nhân đưa thảo dược tới bên miệng của nữ tử kia. Nữ tử kia giãy dụa cắn thảo dược một cái, chậm rãi nhai.
Trong chốc lát, sắc mặt của nữ tử kia dần dần có sắc máu, đã dễ coi hơn nhiều. Độc tính trong người nàng đã nhanh chóng bị loại bỏ.
Lão nhân thấy nữ tử kia đã không có gì đáng ngại, chân mày nhíu chặt lúc này mới bắt đầu giãn ra.
Một lúc lâu, nữ tử này mới khôi phục tỉnh táo lại. Nhìn thấy lão nhân đứng ở trước mặt mình, nữ tử thoáng ngẩn người ra, sau đó lập tức lại giãy dụa đứng lên.
- Thương thế của ngươi không nhẹ.
Lão nhân ôn hòa nói.
Nữ tử cắn môi một cái, vẻ mặt đầy căm hận:
- Ta sơ suất. Trên đỉnh núi có một người hết sức lợi hại.
Lão nhân không có vẻ gì kinh ngạc. Hắn thở dài một tiếng:
- Lần này thất thủ, ngươi còn muốn kiên trì sao?
Nữ tử ngẩng đầu lên, giọng nói đặc biệt kiên định nói:
- Đó là do tổ tiên của ta để lại cho ta. Bất kể như thế nào ta cũng phải cầm về, không quan tâm phải dùng tới biện pháp gì.
Lão nhân nhìn nữ tử. Thấy nàng kiên quyết và cố chấp như thế, hắn cũng không khuyên can nữa.
- Lão nhân ta không có nhiều thời gian, vẫn là dùng tuổi thọ này còn sót lại không bao nhiêu này giúp ngươi một lần cuối cùng.
Lão nhân vừa cười vừa nói.
Trong lòng nữ tử run lên. Nàng hiểu rõ ý của lão nhân. Nàng mím môi một cái, sau đó mở miệng nói:
- Ngươi không cần ra tay, ta có thể giải quyết được.
Lão nhân lắc đầu:
- Lần này ngươi hành động như vậy đã khiến cho bọn họ cảnh giác. Ngươi đơn thương độc mã, sẽ không có khả năng lại đi vào Bạch Tượng sơn được.
Tuy rằng nữ tử này rất muốn phản bác, nhưng nàng lại không ngốc. Nàng cũng biết lần này mình ra tay thất bại, những người đóng tại Bạch Tượng sơn đó nhất định sẽ tăng cường đề phòng. Mình muốn một mình không bị phát hiện len lén xông vào lần nữa, hoàn toàn là chuyện không thể nào làm được.
- Vậy ngươi có biện pháp gì sao?
Nữ tử mở miệng hỏi.
Lão nhân mỉm cười:
- Lão nhân ta cái khác không biết, nhưng ngược lại có vài nhân tình chưa thu hồi lại. Chuyện một người làm không được, nhiều người sẽ dễ làm thôi.
Nữ tử dường như suy nghĩ tới điều gì gật đầu.
Liên tiếp mấy ngày ngược lại không có ai xông vào Bạch Tượng sơn. Thương thế của Phương Lâm cũng khôi phục gần được. Hắn lại mỗi ngày lên núi đi tìm hiểu bức tượng đá này.
Chỉ có điều sự cảnh giác của mọi người ngược lại không hề thả lỏng. Tất cả những trận pháp được che giấu trên Bạch Tượng sơn đều đã mở ra. Trừ phi là cường giả Thiên Nguyên trực tiếp từ phía trên bay vào được, bằng không võ giả dưới Thiên Nguyên tuyệt đối không có khả năng lặng lẽ không một tiếng động xông vào Bạch Tượng sơn.
Phương Lâm đang không ngừng tìm hiểu, cũng càng lúc càng có thu hoạch lớn. Hắn dần dần phát hiện ra, tượng đá này không chỉ đơn giản ẩn chứa một môn võ học như vậy. Hình như còn có một lực lượng cực kỳ cường đại bị phong ấn ở bên trong.
Khi Phương Lâm hoàn toàn lĩnh ngộ được võ học trong bức tượng đá, lần đầu tiên hắn cảm nhận được rõ ràng lực lượng đáng sợ bị phong ấn ở đây. Hình như chỉ cần nó kích phát ra, có thể xóa bỏ bất kỳ sinh mạng nào ở trên Bạch Tượng sơn này.
Phương Lâm càng thêm hiếu kỳ về lai lịch của bức tượng đá này. Người có thể lưu lại thủ đoạn lớn như vậy, sợ rằng thật sự có thể là vị cường giả được bách tính gần đây nói tới.
Sau đó, Phương Lâm lại tốn mấy ngày, mơ hồ chạm tới mấu chốt làm thế nào để giải ra phong ấn.
Chỉ có điều Phương Lâm không dám thử. Bởi vì một khi thật sự giải ra phong ấn này, vậy đến lúc đó nói không chừng người đầu tiên bị giết chính là mình.
Màn đêm buông xuống, Phương Lâm trở lại trong cứ điểm. Hắn nhìn thấy Độc Cô Niệm đang lặng lẽ luyện đan. Hắn cũng không có ý định quấy rầy nàng, một mình trở lại gian phòng của mình.
Trong chốc lát, Độc Cô Niệm đi qua. Trên mặt nàng có vẻ hưng phấn. Vừa tiến đến, nàng đã ồn ào nói không ngừng:
- Phương Lâm, ta cảm giác ta có thể đi tham gia sát hạch luyện đan sư nhị đỉnh.
Phương Lâm hoàn toàn không nhìn nàng, chỉ ồ một tiếng, phản ứng vô cùng bình thản.
Độc Cô Niệm cũng không để ý. Nàng vẫn chìm đắm ở trong sự hưng phấn. Chắc hẳn nàng đang tưởng tượng ra cảnh mình đã thông qua sát hạch luyện đan sư nhị đỉnh, trở thành luyện đan sư nhị đỉnh.
Nhưng khi Phương Lâm muốn tu luyện một hồi, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kêu lo lắng.
- Có người tập kích bất ngờ!
Bên ngoài cứ điểm, từng bóng đen từ bốn phương tám hướng xông đến, tiến thẳng tới cửa lớn của cứ điểm.
Bốn đệ tử Đan tông chịu trách nhiệm gác đêm hoang mang không thôi, liên tục la lên cầu viện.
Hai trưởng lão phản ứng nhanh nhất, trực tiếp vọt ra. Vừa thấy bên ngoài không ngờ có nhiều người như vậy, bọn họ đều biến sắc.
- Các ngươi là người nào? Lại dám gây sự ở trên địa bàn của Tử Hà tông ta!
Đổng Khánh rống to.
Không có bất kỳ người nào đáp lại. Hơn ba mươi người áo đen vô cùng chỉnh tề đồng loạt, trực tiếp ra tay.
Hai người Đổng Khánh và Từ Thư Công tất nhiên không dám khinh thường. Bọn họ bị hơn ba mươi người bao vây tấn công, rất nhanh lại rơi vào thế hạ phong.
Lúc này, mọi người bên trong cứ điểm cũng chạy tới. Bọn họ muốn ra tay tương trợ. Chỉ có điều Từ Thư Công lại la lớn:
- Chạy mau!
Lúc này, có mấy người áo đen rảnh tay đi tới, không ngờ đánh về phía đám người đệ tử Phương Lâm.
- Đi mau!
Phương Lâm quát to một tiếng, trực tiếp ném hai cái bình ra ngoài. Nhất thời có rất nhiều khói độc tràn ngập ra.
Nhân lúc khói độc ngăn cản mấy người áo đen kia, Phương Lâm lập tức đánh tiếng bảo mọi người trốn ra khỏi cứ điểm, bỏ chạy về phía trên Bạch Tượng sơn.
- Phương Lâm, nếu như chúng ta bị ngăn cản ở trên núi thì phải làm thế nào?
Có mấy người trên mặt lộ ra vẻ do dự. Bọn họ hình như cảm thấy chạy trốn lên Bạch Tượng sơn không phải là hành động sáng suốt.
Phương Lâm vừa chạy, vừa nói:
- Hoặc là các ngươi đi theo ta, hoặc là các ngươi lại tự mình đi trốn.
Độc Cô Niệm vẫn theo phía sau lưng Phương Lâm. Hai mươi sáu người đệ tử khác, có ba người trước sau cảm thấy không thích hợp, tách khỏi đám người khác, chạy trốn.
Hai mươi ba người khác lại lựa chọn tin tưởng Phương Lâm, đi theo Phương Lâm bỏ chạy lên trên Bạch Tượng sơn.
- Chạy đi đâu?
Mấy người áo đen đuổi qua. Phương Lâm quay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn. Hắn lại cắn răng, ném mấy cái bình xuống.
- Đáng chết, những người này từ nơi nào xuất hiện vậy?
Trong lòng Phương Lâm thầm mắng. Những người áo đen này đều có thực lực là cảnh giới Địa Nguyên. Trong đó có vài người còn là có cảnh giới ngoài Địa Nguyên lục trọng. Với thực lực của những đệ tử Đan tông, nếu như chính diện giao phong cùng những người áo đen này, sợ rằng mỗi người cũng chỉ có số mạng trúng một đao bỏ mình.
Ba người đệ tử Đan tông tách ra chạy thục mạng, căn bản cũng không có chạy được quá xa. Bọn họ đã bị hai người áo đen đuổi kịp, lập tức chết thảm.
Đổng Khánh và Từ Thư Công bị nhiều người áo đen bao vây tấn công, cũng khó có thể chống đỡ. Thật sự có quá nhiều người áo đen. Dựa vào thực lực của hai người bọn họ căn bản không có khả năng là đối thủ của đám người kia.
Thấy có người áo đen đuổi theo đuổi đám người Phương Lâm, Từ Thư Công nổi giận gầm lên một tiếng, không ngờ liều mạng chấp nhận bị trọng thương, ngăn cản mấy người áo đen kia lại.
Mà Đổng Khánh lại liều mạng xông ra ngoài. Hắn cũng không quay đầu lại, chạy thật nhanh.
Từ Thư Công thấy Đổng Khánh chạy thoát, trên mặt lộ ra một tia vui mừng. Ngay sau đó, hắn liền bị từng lợi kiếm đâm thủng, bất lực ngã trên mặt đất.
Ở cách đó không xa, lão nhân và nữ tử kia đứng sóng vai. Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng tàn sát bên trong cứ điểm này, trên mặt đều không có cảm xúc gì.